Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 87 CHỤP LÉN
CHƯƠNG 87: CHỤP LÉN
Mộc Dương Hà liếc Phương Tuyết Nhi một cái, vừa buồn cười vừa bực đáp: “Phạm vi kinh doanh của Thành Công rất rộng, các hạng mục lớn của thành phố H đều được nhà anh rót vốn, nhà anh còn nắm mạch máu kinh tế của toàn khu Đông Nam nữa. Chuyện này khá phức tạp, nếu em thấy hứng thú thì kết hôn xong, anh sẽ dạy em.”
“Thôi, em không có hứng thú đâu, em cũng không muốn làm gian thương, em chỉ muốn thiết kế thôi.” Phương Tuyết Nhi cười.
“Trong mắt em, tổng giám đốc của Thành Công như anh chỉ là một gian thương thôi sao?” Mộc Dương Hà bật cười vì câu nói của Phương Tuyết Nhi.
“Tục ngữ cũng có câu không gian không phải thương nhân còn gì.” Phương Tuyết Nhi đắc ý đáp.
Lúc này, nhân viên trong cửa hàng đã đóng gói xong quần áo. Vì số lượng quần áo nhiều nên mười nhân viên mới cầm hết được.
Phương Tuyết Nhi thấy vậy mà mở to mắt. Mộc Dương Hà trêu cô: “Vậy em có muốn tên gian thương này mua hết chỗ quần áo đó cho em không?”
Phương Tuyết Nhi cười: “Đương nhiên là có!”
Mộc Dương Hà không nhịn được cười, ra lệnh cho các nhân viên: “Chuyển mấy thứ này đến nhà tôi đi.”
Đây là lần đầu tiên các nhân viên thấy tổng giám đốc Mộc cười vui vẻ như vậy nên chưa quen, họ vâng vâng dạ dạ xong thì lui về chỗ, lén lút bàn tán với nhau cậu Mộc bình thường mặt mũi nghiêm túc mà nãy lại cười tươi vui vẻ.
Những ngày sau đó, Phương Tuyết Nhi và Mộc Dương Hà vội vàng chạy trước chạy sau chuẩn bị hôn lễ.
Bận rộn khiến nỗi đau sảy thai của Phương Tuyết Nhi dần phai nhạt, cô tập trung hết vào hôn lễ, tràn đầy chờ mong về tương lai như một thiếu nữ.
Thời gian thấm thoát trôi mau, nháy mắt đã đến đêm trước hôn lễ.
Phương Tuyết Nhi ngồi trong phòng xem danh sách khách mời để tránh lúc đó không biết ai thì rất xấu hổ.
Ba của Mộc Dương Hà là Mộc Thanh Khiết, mẹ kế là Lê Thanh, em trai Mộc Tuấn Nghiêu đang du lịch ở nước ngoài nên không về kịp để tham gia hôn lễ, Phương Tuyết Nhi phải nhớ mặt các khách mời khác. Nhìn tên và danh hiệu của họ, cô mới cảm giác mình đúng là gả vào nhà giàu, những người tham gia hôn lễ đều là những nhân vật lớn có sức ảnh hưởng lớn.
Cô đang xem thì di động đổ chuông. Phương Tuyết Nhi nhìn màn hình, là cuộc gọi từ Tống Đường Huy, cô chần chừ một chút rồi bấm nghe.
“Alo, Đường Huy, muộn vậy rồi có chuyện gì không?”
Đầu dây bên kia yên lặng vài giây rồi vang tiếng: “Anh nhận được thiệp mời, chúc mừng em kết hôn nhé.”
“Cảm ơn anh, mong rằng ngày mai anh sẽ đến tham dự hôn lễ của em.” Phương Tuyết Nhi nhận ra sự đau buồn trong giọng nói của Tống Đường Huy, không hiểu sao cô lại cảm thấy áy náy.
Tống Đường Huy im lặng một lát rồi nói: “Em có thể ra ngoài gặp anh được không? Anh có vài lời muốn nói với em.”
Phương Tuyết Nhi nhìn thời gian rồi đáp: “Cũng được ạ, chúng ta gặp nhau ở đâu đây?”
Tống Đường Huy nói: “Ở nhà hàng lần trước nhé.”
Phương Tuyết Nhi cúp điện thoại rồi đến bên giường, đắp lại chăn cho Nhạc Bảo Bối, sau đó ra khỏi phòng.
Cô định báo cho Mộc Dương Hà một tiếng nhưng thấy phòng anh không có ai, chắc anh vẫn còn đang ở công ty chưa về, nên ra ngoài một mình.
Đến nơi hẹn, Tống Đường Huy đã ở đó rồi, anh chưa từng trễ hẹn với Phương Tuyết Nhi lần nào.
Phương Tuyết Nhi ngồi xuống rồi hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì không?”
Tống Đường Huy gọi phục vụ, chọn mấy món Phương Tuyết Nhi thích ăn, chờ phục vụ đi xong mới đáp: “Anh chỉ muốn gặp em trước khi em kết hôn thôi. Hôm nay là ngày cuối cùng em là Phương Tuyết Nhi mà không phải cô chủ nhà họ Mộc.”
Giọng nói của Tống Đường Huy ẩn chứa sự mất mát, điều này khiến Phương Tuyết Nhi không biết phải đáp lại anh thế nào. Tống Đường Huy luôn đối xử rất tốt với cô, nhưng cô không thể cho anh điều mà anh muốn, nên Phương Tuyết Nhi luôn cảm thấy mắc nợ anh.
Cô do dự một lát rồi mỉm cười: “Dù thế nào đi nữa thì em vẫn là Phương Tuyết Nhi, dù sau này trở thành cô chủ nhà họ Mộc thì chúng ta vẫn là bạn tốt mà.”
“Bạn tốt ư?” Tống Đường Huy tự giễu, anh không muốn quan hệ giữa anh và Phương Tuyết Nhi chỉ có vậy, nhưng cô không thể cho anh nhiều hơn. Anh biết nên cũng không miễn cưỡng, chỉ cần cô được hạnh phúc thì anh bằng lòng bên cạnh cô với tư cách một người bạn.
Tống Đường Huy thở dài rồi khôi phục lại cảm xúc: “Em yên tâm, ngày mai anh sẽ tham dự hôn lễ của em, dù em chỉ cho anh thẻ bạn tốt, anh cũng vĩnh viễn bên cạnh em.”
Phương Tuyết Nhi cảm động vô cùng, cô coi Tống Đường Huy như một người bạn, người anh trai của cô vậy.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Tống Đường Huy: “Cảm ơn anh, Đường Huy.”
Cảnh này bị một chiếc camera ngoài nhà hàng chụp được, dù khoảng cách khá xa, còn cách cửa sổ, nhưng vẫn nhìn rõ mặt và động tác của hai người. Chủ nhân của chiếc camera rất hài lòng với thành quả của mình, không uổng công ngồi canh mấy ngày ngoài nhà họ Mộc!
Hắn ngẩng đầu lên từ bụi cây. Hắn chính là phóng viên website thành phố H, kẻ đã làm khó Phương Tuyết Nhi trong buổi trình diễn. Phương Tuyết Nhi vừa rời khỏi nhà họ Mộc, hắn đã bám theo ngay, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy. Hắn chụp thêm vài tấm nữa, đến khi hai người đứng dậy mới vui vẻ rời khỏi nơi ẩn nấp.
Vào ngày diễn ra hôn lễ, tảng sáng, mặt trời còn chưa ló rạng, Phương Tuyết Nhi đã bị người hầu trong nhà đánh thức. Cô mơ màng ra khỏi phòng ngủ, thấy bao người đang đứng xếp hàng bên ngoài chờ cô, người thì cầm váy cưới, người cầm khăn voan, giày cao gót, đồ trang điểm, hoa cưới đủ các loại. Họ là stylist và thợ trang điểm mà Mộc Dương Hà bỏ một số tiền lớn để mời về, mỗi người đều có vị thế rất cao trong ngành, họ tề tựu về đây là để biến cô chủ nhà họ Mộc trở thành cô dâu đẹp nhất.
Vừa nhìn thấy Phương Tuyết Nhi, họ lập tức hành động, bao vây lấy cô, bắt đầu trang điểm và mặc váy cưới cho cô. Phương Tuyết Nhi choáng váng mặc cho họ thoải mái phát huy. Cô nhìn bản thân mình trong gương, từ một cô gái tóc tai bù xù mặc áo ngủ trở thành cô dâu mặc váy cưới trắng tinh khôi xinh đẹp và lộng lẫy.
Các stylist thỏa mãn ngắm nhìn thành quả lao động của mình mà không khỏi tán thưởng, dáng người của cô dâu rất đẹp, khuôn mặt hoàn mỹ và tạo hình đẹp không gì sánh kịp.
Phương Tuyết Nhi ngây ngẩn ngắm nhìn mình trong gương, cô dâu xinh đẹp nức lòng này là cô sao?
Cô nở một nụ cười vui vẻ rồi nói với bản thân trong gương: “Phương Tuyết Nhi, hôm nay là ngày kết hôn của mày đấy, đã chuẩn bị xong chưa nào?”
Cô hỏi xong rồi tự gật đầu với mình.
Mộc Dương Hà đi tới, lặng lẽ ra hiệu cho mọi người rời phòng.
Mộc Dương Hà liếc Phương Tuyết Nhi một cái, vừa buồn cười vừa bực đáp: “Phạm vi kinh doanh của Thành Công rất rộng, các hạng mục lớn của thành phố H đều được nhà anh rót vốn, nhà anh còn nắm mạch máu kinh tế của toàn khu Đông Nam nữa. Chuyện này khá phức tạp, nếu em thấy hứng thú thì kết hôn xong, anh sẽ dạy em.”
“Thôi, em không có hứng thú đâu, em cũng không muốn làm gian thương, em chỉ muốn thiết kế thôi.” Phương Tuyết Nhi cười.
“Trong mắt em, tổng giám đốc của Thành Công như anh chỉ là một gian thương thôi sao?” Mộc Dương Hà bật cười vì câu nói của Phương Tuyết Nhi.
“Tục ngữ cũng có câu không gian không phải thương nhân còn gì.” Phương Tuyết Nhi đắc ý đáp.
Lúc này, nhân viên trong cửa hàng đã đóng gói xong quần áo. Vì số lượng quần áo nhiều nên mười nhân viên mới cầm hết được.
Phương Tuyết Nhi thấy vậy mà mở to mắt. Mộc Dương Hà trêu cô: “Vậy em có muốn tên gian thương này mua hết chỗ quần áo đó cho em không?”
Phương Tuyết Nhi cười: “Đương nhiên là có!”
Mộc Dương Hà không nhịn được cười, ra lệnh cho các nhân viên: “Chuyển mấy thứ này đến nhà tôi đi.”
Đây là lần đầu tiên các nhân viên thấy tổng giám đốc Mộc cười vui vẻ như vậy nên chưa quen, họ vâng vâng dạ dạ xong thì lui về chỗ, lén lút bàn tán với nhau cậu Mộc bình thường mặt mũi nghiêm túc mà nãy lại cười tươi vui vẻ.
Những ngày sau đó, Phương Tuyết Nhi và Mộc Dương Hà vội vàng chạy trước chạy sau chuẩn bị hôn lễ.
Bận rộn khiến nỗi đau sảy thai của Phương Tuyết Nhi dần phai nhạt, cô tập trung hết vào hôn lễ, tràn đầy chờ mong về tương lai như một thiếu nữ.
Thời gian thấm thoát trôi mau, nháy mắt đã đến đêm trước hôn lễ.
Phương Tuyết Nhi ngồi trong phòng xem danh sách khách mời để tránh lúc đó không biết ai thì rất xấu hổ.
Ba của Mộc Dương Hà là Mộc Thanh Khiết, mẹ kế là Lê Thanh, em trai Mộc Tuấn Nghiêu đang du lịch ở nước ngoài nên không về kịp để tham gia hôn lễ, Phương Tuyết Nhi phải nhớ mặt các khách mời khác. Nhìn tên và danh hiệu của họ, cô mới cảm giác mình đúng là gả vào nhà giàu, những người tham gia hôn lễ đều là những nhân vật lớn có sức ảnh hưởng lớn.
Cô đang xem thì di động đổ chuông. Phương Tuyết Nhi nhìn màn hình, là cuộc gọi từ Tống Đường Huy, cô chần chừ một chút rồi bấm nghe.
“Alo, Đường Huy, muộn vậy rồi có chuyện gì không?”
Đầu dây bên kia yên lặng vài giây rồi vang tiếng: “Anh nhận được thiệp mời, chúc mừng em kết hôn nhé.”
“Cảm ơn anh, mong rằng ngày mai anh sẽ đến tham dự hôn lễ của em.” Phương Tuyết Nhi nhận ra sự đau buồn trong giọng nói của Tống Đường Huy, không hiểu sao cô lại cảm thấy áy náy.
Tống Đường Huy im lặng một lát rồi nói: “Em có thể ra ngoài gặp anh được không? Anh có vài lời muốn nói với em.”
Phương Tuyết Nhi nhìn thời gian rồi đáp: “Cũng được ạ, chúng ta gặp nhau ở đâu đây?”
Tống Đường Huy nói: “Ở nhà hàng lần trước nhé.”
Phương Tuyết Nhi cúp điện thoại rồi đến bên giường, đắp lại chăn cho Nhạc Bảo Bối, sau đó ra khỏi phòng.
Cô định báo cho Mộc Dương Hà một tiếng nhưng thấy phòng anh không có ai, chắc anh vẫn còn đang ở công ty chưa về, nên ra ngoài một mình.
Đến nơi hẹn, Tống Đường Huy đã ở đó rồi, anh chưa từng trễ hẹn với Phương Tuyết Nhi lần nào.
Phương Tuyết Nhi ngồi xuống rồi hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì không?”
Tống Đường Huy gọi phục vụ, chọn mấy món Phương Tuyết Nhi thích ăn, chờ phục vụ đi xong mới đáp: “Anh chỉ muốn gặp em trước khi em kết hôn thôi. Hôm nay là ngày cuối cùng em là Phương Tuyết Nhi mà không phải cô chủ nhà họ Mộc.”
Giọng nói của Tống Đường Huy ẩn chứa sự mất mát, điều này khiến Phương Tuyết Nhi không biết phải đáp lại anh thế nào. Tống Đường Huy luôn đối xử rất tốt với cô, nhưng cô không thể cho anh điều mà anh muốn, nên Phương Tuyết Nhi luôn cảm thấy mắc nợ anh.
Cô do dự một lát rồi mỉm cười: “Dù thế nào đi nữa thì em vẫn là Phương Tuyết Nhi, dù sau này trở thành cô chủ nhà họ Mộc thì chúng ta vẫn là bạn tốt mà.”
“Bạn tốt ư?” Tống Đường Huy tự giễu, anh không muốn quan hệ giữa anh và Phương Tuyết Nhi chỉ có vậy, nhưng cô không thể cho anh nhiều hơn. Anh biết nên cũng không miễn cưỡng, chỉ cần cô được hạnh phúc thì anh bằng lòng bên cạnh cô với tư cách một người bạn.
Tống Đường Huy thở dài rồi khôi phục lại cảm xúc: “Em yên tâm, ngày mai anh sẽ tham dự hôn lễ của em, dù em chỉ cho anh thẻ bạn tốt, anh cũng vĩnh viễn bên cạnh em.”
Phương Tuyết Nhi cảm động vô cùng, cô coi Tống Đường Huy như một người bạn, người anh trai của cô vậy.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Tống Đường Huy: “Cảm ơn anh, Đường Huy.”
Cảnh này bị một chiếc camera ngoài nhà hàng chụp được, dù khoảng cách khá xa, còn cách cửa sổ, nhưng vẫn nhìn rõ mặt và động tác của hai người. Chủ nhân của chiếc camera rất hài lòng với thành quả của mình, không uổng công ngồi canh mấy ngày ngoài nhà họ Mộc!
Hắn ngẩng đầu lên từ bụi cây. Hắn chính là phóng viên website thành phố H, kẻ đã làm khó Phương Tuyết Nhi trong buổi trình diễn. Phương Tuyết Nhi vừa rời khỏi nhà họ Mộc, hắn đã bám theo ngay, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy. Hắn chụp thêm vài tấm nữa, đến khi hai người đứng dậy mới vui vẻ rời khỏi nơi ẩn nấp.
Vào ngày diễn ra hôn lễ, tảng sáng, mặt trời còn chưa ló rạng, Phương Tuyết Nhi đã bị người hầu trong nhà đánh thức. Cô mơ màng ra khỏi phòng ngủ, thấy bao người đang đứng xếp hàng bên ngoài chờ cô, người thì cầm váy cưới, người cầm khăn voan, giày cao gót, đồ trang điểm, hoa cưới đủ các loại. Họ là stylist và thợ trang điểm mà Mộc Dương Hà bỏ một số tiền lớn để mời về, mỗi người đều có vị thế rất cao trong ngành, họ tề tựu về đây là để biến cô chủ nhà họ Mộc trở thành cô dâu đẹp nhất.
Vừa nhìn thấy Phương Tuyết Nhi, họ lập tức hành động, bao vây lấy cô, bắt đầu trang điểm và mặc váy cưới cho cô. Phương Tuyết Nhi choáng váng mặc cho họ thoải mái phát huy. Cô nhìn bản thân mình trong gương, từ một cô gái tóc tai bù xù mặc áo ngủ trở thành cô dâu mặc váy cưới trắng tinh khôi xinh đẹp và lộng lẫy.
Các stylist thỏa mãn ngắm nhìn thành quả lao động của mình mà không khỏi tán thưởng, dáng người của cô dâu rất đẹp, khuôn mặt hoàn mỹ và tạo hình đẹp không gì sánh kịp.
Phương Tuyết Nhi ngây ngẩn ngắm nhìn mình trong gương, cô dâu xinh đẹp nức lòng này là cô sao?
Cô nở một nụ cười vui vẻ rồi nói với bản thân trong gương: “Phương Tuyết Nhi, hôm nay là ngày kết hôn của mày đấy, đã chuẩn bị xong chưa nào?”
Cô hỏi xong rồi tự gật đầu với mình.
Mộc Dương Hà đi tới, lặng lẽ ra hiệu cho mọi người rời phòng.