Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 86 GIÀU VÔ NHÂN TÍNH
CHƯƠNG 86: GIÀU VÔ NHÂN TÍNH
Phương Tuyết Nhi ừ một tiếng rồi quay người về phòng ngủ thay quần áo. Cô đứng trước tủ chọn lựa hồi lâu rồi ngồi phịch giữa đám quần áo, ủ rũ tự nhủ: “Đúng là không có bộ nào ổn hết.”
Là một bà mẹ đơn thân, trước nay cô luôn tiết kiệm để dành tất cả những gì tốt nhất cho Nhạc Bảo Bối, rất ít khi tiêu tiền vào quần áo của mình, vài bộ quần áo cao cấp đều mặc nhiều đến mức cũ kỹ.
Phương Tuyết Nhi miễn cưỡng lấy một bộ tạm được ra mặc, soi gương một lúc vẫn thấy không hài lòng lắm, nhưng trong tủ cũng không còn bộ nào khác ổn hơn, đành mặc tạm vậy.
Phương Tuyết Nhi chọn quần áo đã đánh thức Nhạc Bảo Bối đang ngủ. Cậu bé thấy mẹ bày hết quần áo ra giường, có bộ còn phủ lên người mình, bèn tò mò hỏi: “Mẹ đang làm gì thế ạ?”
Phương Tuyết Nhi quay người về phía Nhạc Bảo Bối rồi hỏi: “Nhạc Bảo Bối, mẹ mặc thế này có đẹp không?”
“Mẹ đẹp nhất, mặc gì cũng đẹp hết ạ!” Cậu bé vui vẻ khen Phương Tuyết Nhi không ngớt lời.
“Đúng là dẻo miệng!” Phương Tuyết Nhi cưng chiều nhéo mũi Nhạc Bảo Bối: “Mau dậy đi, chúng ta đi ăn sáng.”
Nhạc Bảo Bối ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi xuống giường. Phương Tuyết Nhi đánh răng rửa mặt cho con trai, mặc quần áo xong thì dẫn cậu bé xuống phòng ăn.
Dù là một bữa sáng bình thường thì nhà họ Mộc cũng ăn như tiệc, đây là kết luận sau khi chuyển đến sống ở nhà họ Mộc của Phương Tuyết Nhi.
Trên chiếc bàn dài hình thoi bày đủ loại đồ ăn, mỗi món đều được chế biến và trang trí tỉ mỉ, quản gia và người hầu đứng một bên chờ lệnh.
Ông cụ Mộc ngồi ghế chủ vị, Mộc Dương Hà thì ngồi cạnh ông. Thấy hai mẹ con tới, ông cụ bèn nhiệt tình gọi: “Tuyết Nhi, Nhạc Bảo Bối, mau ngồi xuống đi, cháo tổ yến hôm nay ngon lắm, hai đứa nếm thử đi.”
Nhạc Bảo Bối buông tay Phương Tuyết Nhi rồi chạy về phía ông cụ Mộc. Ông cụ bế Nhạc Bảo Bối lên, cho cậu bé ngồi trên chân ông rồi bảo quản gia lấy cháo, tự tay bón cho bé ăn.
Phương Tuyết Nhi thấy không ổn bèn gọi con trai lại: “Nhạc Bảo Bối mau qua đây rồi tự ngồi ăn đi con, đừng để ông mệt.”
Nhạc Bảo Bối chưa đáp mà ông cụ Mộc đã lên tiếng: “Ôi dào, không sao, ông không mệt.”
Mộc Dương Hà đứng dậy dắt Phương Tuyết Nhi qua ngồi cạnh anh rồi nói: “Không sao đâu, cứ để ông nội cho Nhạc Bảo Bối ăn đi.”
Nhạc Bảo Bối được ông và chú cho phép, bèn vui vẻ lắc đôi chân nhỏ, ngoan ngoãn ăn sáng.
Phương Tuyết Nhi chỉ biết cười bất đắc dĩ.
Cơm nước xong xuôi, ông Mộc sai người đưa Nhạc Bảo Bối đi nhà trẻ, Mộc Dương Hà thì lái xe đưa Phương Tuyết Nhi đi mua quần áo.
Hai người ngồi trên chiếc xe Aston Martin, xe vừa ra khỏi biệt thự thì bị đám phóng viên xông đến bao vây.
“Cậu Mộc, nghe nói cậu sắp kết hôn, xin hỏi vị hôn thê có phải là cô Phương Tuyết Nhi vừa đoạt giải nhất trong cuộc thi Vince Camuto không?”
“Cậu Mộc, lúc trước cậu hủy hôn với cô Tiêu Tử Dao là vì cô Phương Tuyết Nhi sao?”
“Cậu Mộc, nghe nói cô Phương Tuyết Nhi là một bà mẹ đơn thân, cậu không để ý đến chuyện này chứ?”
Phóng viên của các tạp chí lớn đều đua nhau giơ mic lên, muốn là người đưa tin nhanh nhất.
Phương Tuyết Nhi chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy, cô căng thẳng đến mức run rẩy. Bỗng một bàn tay nắm lấy tay cô, cô quay đầu lại, thấy Mộc Dương Hà vẫn bình tĩnh như thường. Phương Tuyết Nhi cảm giác như được bảo vệ, nhờ bàn tay ấm áp ấy mà cô không còn run nữa, trên môi nở một nụ cười an tâm.
Vệ sĩ của nhà họ Mộc chạy tới ngăn phóng viên, mở đường cho xe chạy.
Mộc Dương Hà không nổ máy xe mà chậm rãi kéo kính xe xuống rồi nói với các phóng viên: “Tin tức mà mọi người nhận được rất chính xác, mười ngày sau tôi sẽ kết hôn với Phương Tuyết Nhi, hoan nghênh các vị tới tham gia hôn lễ.” Anh nói xong thì nâng kính xe lên.
Các phóng viên thấy hai người ngồi trong xe thì hoàn toàn khẳng định tính chính xác của tin tức này, định bụng hỏi thêm nhưng xe đã chạy mất.
Mộc Dương Hà đưa Phương Tuyết Nhi đến trung tâm mua sắm cao cấp nhất thành phố H rồi dẫn cô đến thẳng một cửa hàng trong đó.
Phương Tuyết Nhi đi theo Mộc Dương Hà, nhìn thoáng qua những mẫu quần áo đẹp đẽ trong cửa hàng khác nhưng không thể dừng lại vào xem, cô bèn kháng nghị: “Em còn chưa xem những cửa hàng khác mà, sao anh lại dẫn thẳng em tới đây vậy?”
Mộc Dương Hà đi tới khu ghế VIP rồi ngồi xuống: “Không cần vào mấy cửa hàng đó, cửa hàng này đắt nhất ở đây, em cứ chọn chỗ này là được.”
“Anh đúng là giàu vô nhân tính mà! Người ta thì chọn vì đẹp, còn anh thì cứ đắt là chọn.” Phương Tuyết Nhi tặc lưỡi.
Nhưng một giây sau, cô ý thức được mình đã sai rồi! Vì quần áo ở đây không chỉ đắt nhất mà còn đẹp nhất!
Đồ trong cửa hàng là những mẫu mới nhất, còn có rất nhiều mẫu kinh điển, mỗi một bộ đều là tác phẩm của các nhà thiết kế nổi tiếng, thậm chí còn giới hạn số lượng toàn cầu nữa!Những bộ quần áo vừa rồi cô thấy đẹp hoàn toàn không là gì so với những bộ ở đây!
Mộc Dương Hà thấy Phương Tuyết Nhi từ bất mãn biến thành kinh ngạc mà khẽ cười: “Đừng kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng vậy chứ, chọn đi.”
Hai mắt Phương Tuyết Nhi sáng ngời ngắm những bộ trang phục trong cửa hàng, cô không hề che dấu sự yêu thích của mình: “Chọn kiểu gì đây, bộ nào cũng đẹp chết đi được!”
“Vậy mỗi mẫu lấy một bộ đi.” Mộc Dương Hà nói xong thì gọi nhân viên đến lấy đồ.
Phương Tuyết Nhi vội vàng nắm lấy cánh tay Mộc Dương Hà: “Đừng làm quá thế chứ!”
“Làm quá gì đâu, sau này em thích cái gì thì sẽ có cái đó.” Mộc Dương Hà nhìn cô rồi nghiêm túc nói, sau đó gọi nhân viên qua: “Lấy mỗi mẫu trong cửa hàng, chọn kích cỡ phù hợp với cô ấy rồi gói lại hết cho tôi.”
“Vâng thưa cậu Mộc.” Nhân viên cúi đầu cung kính đáp.
Phương Tuyết Nhi vội giữ lấy nhân viên: “Đừng nghe anh ấy, tôi chọn hai bộ thôi là được rồi.”
Cô nhân viên khó xử nhìn về phía Mộc Dương Hà chờ chỉ thị từ anh.
Mộc Dương Hà khẽ cười: “Đây là cửa hàng thời trang cao cấp thuộc tập đoàn Thành Công, cô ta không nghe anh thì nghe ai?” Anh nói xong thì vẫy tay, cô nhân viên nọ nghe lệnh đi chọn quần áo.
Phương Tuyết Nhi trợn mắt, ngồi bên cạnh Mộc Dương Hà: “Thì ra là cửa hàng nhà anh, bảo sao anh lại quen thuộc như thế, mà sao chỗ nào cũng có phần của nhà anh vậy nhỉ?”
Phương Tuyết Nhi ừ một tiếng rồi quay người về phòng ngủ thay quần áo. Cô đứng trước tủ chọn lựa hồi lâu rồi ngồi phịch giữa đám quần áo, ủ rũ tự nhủ: “Đúng là không có bộ nào ổn hết.”
Là một bà mẹ đơn thân, trước nay cô luôn tiết kiệm để dành tất cả những gì tốt nhất cho Nhạc Bảo Bối, rất ít khi tiêu tiền vào quần áo của mình, vài bộ quần áo cao cấp đều mặc nhiều đến mức cũ kỹ.
Phương Tuyết Nhi miễn cưỡng lấy một bộ tạm được ra mặc, soi gương một lúc vẫn thấy không hài lòng lắm, nhưng trong tủ cũng không còn bộ nào khác ổn hơn, đành mặc tạm vậy.
Phương Tuyết Nhi chọn quần áo đã đánh thức Nhạc Bảo Bối đang ngủ. Cậu bé thấy mẹ bày hết quần áo ra giường, có bộ còn phủ lên người mình, bèn tò mò hỏi: “Mẹ đang làm gì thế ạ?”
Phương Tuyết Nhi quay người về phía Nhạc Bảo Bối rồi hỏi: “Nhạc Bảo Bối, mẹ mặc thế này có đẹp không?”
“Mẹ đẹp nhất, mặc gì cũng đẹp hết ạ!” Cậu bé vui vẻ khen Phương Tuyết Nhi không ngớt lời.
“Đúng là dẻo miệng!” Phương Tuyết Nhi cưng chiều nhéo mũi Nhạc Bảo Bối: “Mau dậy đi, chúng ta đi ăn sáng.”
Nhạc Bảo Bối ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi xuống giường. Phương Tuyết Nhi đánh răng rửa mặt cho con trai, mặc quần áo xong thì dẫn cậu bé xuống phòng ăn.
Dù là một bữa sáng bình thường thì nhà họ Mộc cũng ăn như tiệc, đây là kết luận sau khi chuyển đến sống ở nhà họ Mộc của Phương Tuyết Nhi.
Trên chiếc bàn dài hình thoi bày đủ loại đồ ăn, mỗi món đều được chế biến và trang trí tỉ mỉ, quản gia và người hầu đứng một bên chờ lệnh.
Ông cụ Mộc ngồi ghế chủ vị, Mộc Dương Hà thì ngồi cạnh ông. Thấy hai mẹ con tới, ông cụ bèn nhiệt tình gọi: “Tuyết Nhi, Nhạc Bảo Bối, mau ngồi xuống đi, cháo tổ yến hôm nay ngon lắm, hai đứa nếm thử đi.”
Nhạc Bảo Bối buông tay Phương Tuyết Nhi rồi chạy về phía ông cụ Mộc. Ông cụ bế Nhạc Bảo Bối lên, cho cậu bé ngồi trên chân ông rồi bảo quản gia lấy cháo, tự tay bón cho bé ăn.
Phương Tuyết Nhi thấy không ổn bèn gọi con trai lại: “Nhạc Bảo Bối mau qua đây rồi tự ngồi ăn đi con, đừng để ông mệt.”
Nhạc Bảo Bối chưa đáp mà ông cụ Mộc đã lên tiếng: “Ôi dào, không sao, ông không mệt.”
Mộc Dương Hà đứng dậy dắt Phương Tuyết Nhi qua ngồi cạnh anh rồi nói: “Không sao đâu, cứ để ông nội cho Nhạc Bảo Bối ăn đi.”
Nhạc Bảo Bối được ông và chú cho phép, bèn vui vẻ lắc đôi chân nhỏ, ngoan ngoãn ăn sáng.
Phương Tuyết Nhi chỉ biết cười bất đắc dĩ.
Cơm nước xong xuôi, ông Mộc sai người đưa Nhạc Bảo Bối đi nhà trẻ, Mộc Dương Hà thì lái xe đưa Phương Tuyết Nhi đi mua quần áo.
Hai người ngồi trên chiếc xe Aston Martin, xe vừa ra khỏi biệt thự thì bị đám phóng viên xông đến bao vây.
“Cậu Mộc, nghe nói cậu sắp kết hôn, xin hỏi vị hôn thê có phải là cô Phương Tuyết Nhi vừa đoạt giải nhất trong cuộc thi Vince Camuto không?”
“Cậu Mộc, lúc trước cậu hủy hôn với cô Tiêu Tử Dao là vì cô Phương Tuyết Nhi sao?”
“Cậu Mộc, nghe nói cô Phương Tuyết Nhi là một bà mẹ đơn thân, cậu không để ý đến chuyện này chứ?”
Phóng viên của các tạp chí lớn đều đua nhau giơ mic lên, muốn là người đưa tin nhanh nhất.
Phương Tuyết Nhi chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy, cô căng thẳng đến mức run rẩy. Bỗng một bàn tay nắm lấy tay cô, cô quay đầu lại, thấy Mộc Dương Hà vẫn bình tĩnh như thường. Phương Tuyết Nhi cảm giác như được bảo vệ, nhờ bàn tay ấm áp ấy mà cô không còn run nữa, trên môi nở một nụ cười an tâm.
Vệ sĩ của nhà họ Mộc chạy tới ngăn phóng viên, mở đường cho xe chạy.
Mộc Dương Hà không nổ máy xe mà chậm rãi kéo kính xe xuống rồi nói với các phóng viên: “Tin tức mà mọi người nhận được rất chính xác, mười ngày sau tôi sẽ kết hôn với Phương Tuyết Nhi, hoan nghênh các vị tới tham gia hôn lễ.” Anh nói xong thì nâng kính xe lên.
Các phóng viên thấy hai người ngồi trong xe thì hoàn toàn khẳng định tính chính xác của tin tức này, định bụng hỏi thêm nhưng xe đã chạy mất.
Mộc Dương Hà đưa Phương Tuyết Nhi đến trung tâm mua sắm cao cấp nhất thành phố H rồi dẫn cô đến thẳng một cửa hàng trong đó.
Phương Tuyết Nhi đi theo Mộc Dương Hà, nhìn thoáng qua những mẫu quần áo đẹp đẽ trong cửa hàng khác nhưng không thể dừng lại vào xem, cô bèn kháng nghị: “Em còn chưa xem những cửa hàng khác mà, sao anh lại dẫn thẳng em tới đây vậy?”
Mộc Dương Hà đi tới khu ghế VIP rồi ngồi xuống: “Không cần vào mấy cửa hàng đó, cửa hàng này đắt nhất ở đây, em cứ chọn chỗ này là được.”
“Anh đúng là giàu vô nhân tính mà! Người ta thì chọn vì đẹp, còn anh thì cứ đắt là chọn.” Phương Tuyết Nhi tặc lưỡi.
Nhưng một giây sau, cô ý thức được mình đã sai rồi! Vì quần áo ở đây không chỉ đắt nhất mà còn đẹp nhất!
Đồ trong cửa hàng là những mẫu mới nhất, còn có rất nhiều mẫu kinh điển, mỗi một bộ đều là tác phẩm của các nhà thiết kế nổi tiếng, thậm chí còn giới hạn số lượng toàn cầu nữa!Những bộ quần áo vừa rồi cô thấy đẹp hoàn toàn không là gì so với những bộ ở đây!
Mộc Dương Hà thấy Phương Tuyết Nhi từ bất mãn biến thành kinh ngạc mà khẽ cười: “Đừng kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng vậy chứ, chọn đi.”
Hai mắt Phương Tuyết Nhi sáng ngời ngắm những bộ trang phục trong cửa hàng, cô không hề che dấu sự yêu thích của mình: “Chọn kiểu gì đây, bộ nào cũng đẹp chết đi được!”
“Vậy mỗi mẫu lấy một bộ đi.” Mộc Dương Hà nói xong thì gọi nhân viên đến lấy đồ.
Phương Tuyết Nhi vội vàng nắm lấy cánh tay Mộc Dương Hà: “Đừng làm quá thế chứ!”
“Làm quá gì đâu, sau này em thích cái gì thì sẽ có cái đó.” Mộc Dương Hà nhìn cô rồi nghiêm túc nói, sau đó gọi nhân viên qua: “Lấy mỗi mẫu trong cửa hàng, chọn kích cỡ phù hợp với cô ấy rồi gói lại hết cho tôi.”
“Vâng thưa cậu Mộc.” Nhân viên cúi đầu cung kính đáp.
Phương Tuyết Nhi vội giữ lấy nhân viên: “Đừng nghe anh ấy, tôi chọn hai bộ thôi là được rồi.”
Cô nhân viên khó xử nhìn về phía Mộc Dương Hà chờ chỉ thị từ anh.
Mộc Dương Hà khẽ cười: “Đây là cửa hàng thời trang cao cấp thuộc tập đoàn Thành Công, cô ta không nghe anh thì nghe ai?” Anh nói xong thì vẫy tay, cô nhân viên nọ nghe lệnh đi chọn quần áo.
Phương Tuyết Nhi trợn mắt, ngồi bên cạnh Mộc Dương Hà: “Thì ra là cửa hàng nhà anh, bảo sao anh lại quen thuộc như thế, mà sao chỗ nào cũng có phần của nhà anh vậy nhỉ?”