Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 85 HƯNG PHẤN ĐẾN NỖI MẤT NGỦ
CHƯƠNG 85: HƯNG PHẤN ĐẾN NỖI MẤT NGỦ
Ông cụ sửng sốt, nhưng ngay sau đó khôi phục lại thái độ bình thường, hỏi: “Ồ... đối phương là ai?”
“Tuyết Nhi.” Mộc Dương Hà đáp ngắn gọn.
Ông cụ không trả lời, chỉ nâng tách trà lên uống một hớp, một lúc lâu sau mới nói: “Hai đứa định khi nào tiến hành?”
Mộc Dương Hà ngẫm nghĩ: “Cụ thể bắt đầu khi nào, cháu cũng không biết, dường như số mệnh đã sắp đặt, sau lần cô ấy đột ngột sảy thai, cháu thề phải cho cô ấy cảm giác an toàn, không muốn để cô ấy bị tổn thương thêm nữa nên cầu hôn với cô ấy, cô ấy đồng ý.”
“Ừ.” ông Mộc gật đầu: “Tuyết Nhi là một cô gái tốt, vừa xinh đẹp thiện lương lại vừa có tài. Có điều chuyện hôn nhân đại sự không thể nói đùa, ông mong là cháu đã suy nghĩ kỹ càng trước khi đưa ra quyết định này.”
Sắc mặt Mộc Dương Hà vẫn như bình thường, anh nói một cách nghiêm túc: “Cháu do một tay ông nuôi lớn, ông hiểu rõ con người và tác phong làm việc của cháu hơn bất cứ ai. Cháu làm việc luôn suy nghĩ chu toàn, chuyện quan trọng như thế, cháu tuyệt đối không đem ra làm trò đùa đâu.”
ông cụ gật gù: “Vậy thì tốt, cháu đã quyết định thì ông già này không còn gì để nói nữa. Từ khi cháu còn nhỏ đến giờ, ông luôn ủng hộ mọi quyết định của cháu, thực tế cũng chứng minh cháu đã đúng, cho nên chỉ cần cháu thấy tốt thì ông sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân này.”
“Cảm ơn ông nội.” Mộc Dương Hà hơi gật đầu.
ông cụ nói tiếp: “Các cháu đã xác định ngày cưới chưa?”
“Còn chưa ông ạ, mấy hôm trước sức khỏe cô ấy còn kém, bây giờ nghỉ ngơi hồi phục ổn rồi, cháu cũng muốn mau chóng kết hôn.” Mộc Dương Hà không muốn đêm dài lắm mộng, anh phải mau chóng biến Phương Tuyết Nhi thành người một nhà mới được.
“Ừ, vậy thì trước tiên công bố chuyện cưới hỏi đi, chọn ngày xong thì báo cho ba, mẹ kế và em trai cháu về nước tham dự hôn lễ.” ông cụ sắp xếp.
“Vâng, cháu biết rồi ạ.”
Cuộc nói chuyện này khiến Mộc Dương Hà yên tâm rất nhiều, mà Phương Tuyết Nhi nghe lén sau cánh cửa cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao nếu cuộc hôn nhân này không được ông Mộc đồng ý thì sẽ gây ra rất nhiều phiền phức.
Cô đang thở phào thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra. Phương Tuyết Nhi vẫn còn giữ tư thế nghe lén, bị Mộc Dương Hà đẩy cửa ra nhìn thấy hết. Cô vô cùng lúng túng, đứng thẳng người nói gượng: “Ông cháu anh trò chuyện xong rồi hả?”
“Ừ, em đã nghe hết rồi còn gì?” Mộc Dương Hà nói thẳng.
“Khụ khụ.” Phương Tuyết Nhi lúng túng khẽ ho vài tiếng: “Vậy thì chứng tỏ ông nội anh đã chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng ta rồi!”
“Ừ.” Mộc Dương Hà đi tới, thoáng liếc Nhạc Bảo Bối đang nằm trên giường ngủ, khẽ hỏi: “Em muốn ngày cưới là bao giờ?”
Phương Tuyết Nhi suy nghĩ vài giây: “Em không có ý kiến đặc biệt nào hết, dù sao người nhà em cũng không có ai đến, cứ chọn ngày dựa theo nhà anh đi.”
“Không phải nhà em còn một mẹ kế và em trai sao, chuyện đám cưới lớn như vậy mà em cũng không có ý định mời họ đến à?” Mộc Dương Hà hỏi thăm.
Nhắc tới mẹ kế Ly Viên Phi và em trai Phương Thiên Hào, Phương Tuyết Nhi lại giận đến run người. Cô tức giận nói: “Ban đầu em bỏ nhà ra đi cũng là vì không chịu được bà mẹ kế này và thằng con trai của bà ta. Mấy năm qua em đã cắt đứt liên lạc với bọn họ rồi, tốt cả cả đời đừng gặp mặt thì hơn. Em không cần thiết phải mời bọn họ đếm tham gia lễ cưới của mình, để tránh tâm trạng tốt bị bọn họ phá hỏng!”
Thời điểm Mộc Dương Hà phái người điều tra về Phương Tuyết Nhi trước đó cũng đã biết rõ mẹ kế đối xử với cô không tốt. Sau khi cha cô qua đời, tất cả tiền học và tiền sinh hoạt đều do cô vừa học vừa làm kiếm ram chỉ là không ngờ đã mấy năm trôi qua, Phương Tuyết Nhi vẫn còn chưa thôi oán giận mẹ kế.
Mộc Dương Hà nói: “Được rồi, vậy chúng ta sẽ định ngày kết hôn vào đầu tháng sau.”
“Đầu tháng á? Tức là chỉ còn có mười ngày nữa thôi sao?” Phương Tuyết Nhi hơi kinh ngạc, Mộc Dương Hà quá sốt ruột rồi! Chuyện kết hôn có thể tiến hành bất cứ lúc nào sao!
“Sao thế, không ổn hả?” Mộc Dương Hà nhướng mày hỏi.
“Không, không sao. Chẳng qua em thấy thời gian này có vẻ hơi gấp.” Phương Tuyết Nhi nghĩ, đúng là hiệu suất làm việc của sếp lớn Mộc không phải nhanh ở mức bình thường nữa!
“Chuyện này em không cần lo lắng, tuy thời gian hơi gấp nhưng mọi chuyện anh đều sai người sắp xếp cho thật tốt, sẽ không có bất kỳ chi tiết nào qua loa đâu.” Mộc Dương Hà tự tin gạt bỏ nỗi lo của cô.
Phương Tuyết Nhi dẩu môi theo thói quen: “Vậy cũng được, nghe cả theo anh!”
“Ừ, ngày mai anh sẽ công bố tin kết hôn ra ngoài, em nghỉ ngơi sớm đi.” Dứt lời, Mộc Dương Hà liền quay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Cả đêm, Phương Tuyết Nhi không hề ngủ, cô trằn trọc trở mình trên giường, không ngăn nổi những suy nghĩ lung tung trong đầu.
Cô thật sự phải kết hôn rồi! Quả thật như nằm mơ vậy!
Trong khoảng thời gian vừa qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa cô còn chưa kịp phản ứng thì chuyện bị thương đã xảy đến, cô chỉ có thể cô gắng để mình thích ứng với những thay đổi này.
Trời vừa tờ mờ sáng, Phương Tuyết Nhi cả đêm mất ngủ đã rời giường. Cô đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra, muốn cho chút nắng sớm vào nhà.
Vừa vén rèm ra, cô chợt phát hiện xe lớn xe nhỏ đỗ đầy ngoài biệt thự, có một nhóm lớn phóng viên đang vây bên ngoài giống như đang đợi gì đó. Cô ý thức được mình còn đang mặc đồ ngủ, hốt hoảng kéo rèm cửa sổ lại.
Phương Tuyết Nhi chạy đến phòng ngủ của Mộc Dương Hà trước, muốn báo hiện tượng kỳ quái này cho anh biết, thế nhưng đang chuẩn bị gõ cửa thì cánh cửa đã bị người bên trong mở ra.
Mộc Dương Hà ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt Phương Tuyết Nhi. Cô đánh giá trên dưới Mộc Dương Hà một phen, thầm ca ngợi trong lòng: Đẹp trai quá!
Hai người tròn mắt nhìn nhau, Mộc Dương Hà hỏi: “Dậy sớm thế?”
Phương Tuyết Nhi hứ một tiếng: “Anh cũng dậy sớm thế!”
“Anh không ngủ được nên dậy sớm thôi.” Mộc Dương Hà thản nhiên nói.
“Anh cũng không ngủ được á!” pn mừng thầm trong lòng, thì ra không chỉ mình cô mất ngủ vì chuyện đám cưới mà anh cũng thế, xem ra anh quả thật coi trọng việc này.
Phương Tuyết Nhi nói tiếp: “Đúng rồi, có người còn dậy sớm hơn cả em! Em vừa rời giường, vén rèm ra là thấy bên ngoài đầy phóng viên!”
Vốn tưởng Mộc Dương Hà cũng đầy thắc mắc giống mình, ai ngờ anh lại thoải mái nói: “Anh biết rồi.”
“Anh biết hả?” Phương Tuyết Nhi kinh ngạc nói.
Mộc Dương Hà thong thả cài nốt cúc tay áo sơ mi: “Ừ, tối qua anh bảo Lục Trạch tung tin, nên đoán được sáng sớm hôm nay nhất định các ký giả sẽ đến đây săn tin trực tiếp.”
Phương Tuyết Nhi càng khó hiểu hơn: “Nhưng anh đã bảo, dự định hôm nay mới công bố tin cưới ra ngoài mà, sao bọn họ đã biết từ tối hôm qua?”
“Em không hiểu rồi, cái này gọi là thêm chút lửa.” Mộc Dương Hà nhìn Phương Tuyết Nhi với ánh mắt “em còn non và xanh lắm”.
Phương Tuyết Nhi nửa hiểu nửa không bĩu môi.
Mộc Dương Hà nói: “Trước tiên đừng lo nghĩ nhiều, em mau đi thay quần áo đi, ăn xong bữa sáng, chúng ta sẽ cùng ra ngoài.”
“Đi đâu vậy?” Phương Tuyết Nhi gãi đầu hỏi.
Mộc Dương Hà nhìn bộ đồ ngủ Phương Tuyết Nhi đang mặc, thở dài một tiếng: “Đưa em đi mua quần áo, em sắp trở thành cô chủ nhà họ Mộc rồi, ít nhất phải có vài bộ đồ phù hợp chứ. Dẫu sao em cũng là nhà thiết kế chính của Thịnh Thế, sao lại không có yêu cầu cao với kiểu cách ăn mặc của mình thế.”
Ông cụ sửng sốt, nhưng ngay sau đó khôi phục lại thái độ bình thường, hỏi: “Ồ... đối phương là ai?”
“Tuyết Nhi.” Mộc Dương Hà đáp ngắn gọn.
Ông cụ không trả lời, chỉ nâng tách trà lên uống một hớp, một lúc lâu sau mới nói: “Hai đứa định khi nào tiến hành?”
Mộc Dương Hà ngẫm nghĩ: “Cụ thể bắt đầu khi nào, cháu cũng không biết, dường như số mệnh đã sắp đặt, sau lần cô ấy đột ngột sảy thai, cháu thề phải cho cô ấy cảm giác an toàn, không muốn để cô ấy bị tổn thương thêm nữa nên cầu hôn với cô ấy, cô ấy đồng ý.”
“Ừ.” ông Mộc gật đầu: “Tuyết Nhi là một cô gái tốt, vừa xinh đẹp thiện lương lại vừa có tài. Có điều chuyện hôn nhân đại sự không thể nói đùa, ông mong là cháu đã suy nghĩ kỹ càng trước khi đưa ra quyết định này.”
Sắc mặt Mộc Dương Hà vẫn như bình thường, anh nói một cách nghiêm túc: “Cháu do một tay ông nuôi lớn, ông hiểu rõ con người và tác phong làm việc của cháu hơn bất cứ ai. Cháu làm việc luôn suy nghĩ chu toàn, chuyện quan trọng như thế, cháu tuyệt đối không đem ra làm trò đùa đâu.”
ông cụ gật gù: “Vậy thì tốt, cháu đã quyết định thì ông già này không còn gì để nói nữa. Từ khi cháu còn nhỏ đến giờ, ông luôn ủng hộ mọi quyết định của cháu, thực tế cũng chứng minh cháu đã đúng, cho nên chỉ cần cháu thấy tốt thì ông sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân này.”
“Cảm ơn ông nội.” Mộc Dương Hà hơi gật đầu.
ông cụ nói tiếp: “Các cháu đã xác định ngày cưới chưa?”
“Còn chưa ông ạ, mấy hôm trước sức khỏe cô ấy còn kém, bây giờ nghỉ ngơi hồi phục ổn rồi, cháu cũng muốn mau chóng kết hôn.” Mộc Dương Hà không muốn đêm dài lắm mộng, anh phải mau chóng biến Phương Tuyết Nhi thành người một nhà mới được.
“Ừ, vậy thì trước tiên công bố chuyện cưới hỏi đi, chọn ngày xong thì báo cho ba, mẹ kế và em trai cháu về nước tham dự hôn lễ.” ông cụ sắp xếp.
“Vâng, cháu biết rồi ạ.”
Cuộc nói chuyện này khiến Mộc Dương Hà yên tâm rất nhiều, mà Phương Tuyết Nhi nghe lén sau cánh cửa cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao nếu cuộc hôn nhân này không được ông Mộc đồng ý thì sẽ gây ra rất nhiều phiền phức.
Cô đang thở phào thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra. Phương Tuyết Nhi vẫn còn giữ tư thế nghe lén, bị Mộc Dương Hà đẩy cửa ra nhìn thấy hết. Cô vô cùng lúng túng, đứng thẳng người nói gượng: “Ông cháu anh trò chuyện xong rồi hả?”
“Ừ, em đã nghe hết rồi còn gì?” Mộc Dương Hà nói thẳng.
“Khụ khụ.” Phương Tuyết Nhi lúng túng khẽ ho vài tiếng: “Vậy thì chứng tỏ ông nội anh đã chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng ta rồi!”
“Ừ.” Mộc Dương Hà đi tới, thoáng liếc Nhạc Bảo Bối đang nằm trên giường ngủ, khẽ hỏi: “Em muốn ngày cưới là bao giờ?”
Phương Tuyết Nhi suy nghĩ vài giây: “Em không có ý kiến đặc biệt nào hết, dù sao người nhà em cũng không có ai đến, cứ chọn ngày dựa theo nhà anh đi.”
“Không phải nhà em còn một mẹ kế và em trai sao, chuyện đám cưới lớn như vậy mà em cũng không có ý định mời họ đến à?” Mộc Dương Hà hỏi thăm.
Nhắc tới mẹ kế Ly Viên Phi và em trai Phương Thiên Hào, Phương Tuyết Nhi lại giận đến run người. Cô tức giận nói: “Ban đầu em bỏ nhà ra đi cũng là vì không chịu được bà mẹ kế này và thằng con trai của bà ta. Mấy năm qua em đã cắt đứt liên lạc với bọn họ rồi, tốt cả cả đời đừng gặp mặt thì hơn. Em không cần thiết phải mời bọn họ đếm tham gia lễ cưới của mình, để tránh tâm trạng tốt bị bọn họ phá hỏng!”
Thời điểm Mộc Dương Hà phái người điều tra về Phương Tuyết Nhi trước đó cũng đã biết rõ mẹ kế đối xử với cô không tốt. Sau khi cha cô qua đời, tất cả tiền học và tiền sinh hoạt đều do cô vừa học vừa làm kiếm ram chỉ là không ngờ đã mấy năm trôi qua, Phương Tuyết Nhi vẫn còn chưa thôi oán giận mẹ kế.
Mộc Dương Hà nói: “Được rồi, vậy chúng ta sẽ định ngày kết hôn vào đầu tháng sau.”
“Đầu tháng á? Tức là chỉ còn có mười ngày nữa thôi sao?” Phương Tuyết Nhi hơi kinh ngạc, Mộc Dương Hà quá sốt ruột rồi! Chuyện kết hôn có thể tiến hành bất cứ lúc nào sao!
“Sao thế, không ổn hả?” Mộc Dương Hà nhướng mày hỏi.
“Không, không sao. Chẳng qua em thấy thời gian này có vẻ hơi gấp.” Phương Tuyết Nhi nghĩ, đúng là hiệu suất làm việc của sếp lớn Mộc không phải nhanh ở mức bình thường nữa!
“Chuyện này em không cần lo lắng, tuy thời gian hơi gấp nhưng mọi chuyện anh đều sai người sắp xếp cho thật tốt, sẽ không có bất kỳ chi tiết nào qua loa đâu.” Mộc Dương Hà tự tin gạt bỏ nỗi lo của cô.
Phương Tuyết Nhi dẩu môi theo thói quen: “Vậy cũng được, nghe cả theo anh!”
“Ừ, ngày mai anh sẽ công bố tin kết hôn ra ngoài, em nghỉ ngơi sớm đi.” Dứt lời, Mộc Dương Hà liền quay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Cả đêm, Phương Tuyết Nhi không hề ngủ, cô trằn trọc trở mình trên giường, không ngăn nổi những suy nghĩ lung tung trong đầu.
Cô thật sự phải kết hôn rồi! Quả thật như nằm mơ vậy!
Trong khoảng thời gian vừa qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa cô còn chưa kịp phản ứng thì chuyện bị thương đã xảy đến, cô chỉ có thể cô gắng để mình thích ứng với những thay đổi này.
Trời vừa tờ mờ sáng, Phương Tuyết Nhi cả đêm mất ngủ đã rời giường. Cô đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra, muốn cho chút nắng sớm vào nhà.
Vừa vén rèm ra, cô chợt phát hiện xe lớn xe nhỏ đỗ đầy ngoài biệt thự, có một nhóm lớn phóng viên đang vây bên ngoài giống như đang đợi gì đó. Cô ý thức được mình còn đang mặc đồ ngủ, hốt hoảng kéo rèm cửa sổ lại.
Phương Tuyết Nhi chạy đến phòng ngủ của Mộc Dương Hà trước, muốn báo hiện tượng kỳ quái này cho anh biết, thế nhưng đang chuẩn bị gõ cửa thì cánh cửa đã bị người bên trong mở ra.
Mộc Dương Hà ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt Phương Tuyết Nhi. Cô đánh giá trên dưới Mộc Dương Hà một phen, thầm ca ngợi trong lòng: Đẹp trai quá!
Hai người tròn mắt nhìn nhau, Mộc Dương Hà hỏi: “Dậy sớm thế?”
Phương Tuyết Nhi hứ một tiếng: “Anh cũng dậy sớm thế!”
“Anh không ngủ được nên dậy sớm thôi.” Mộc Dương Hà thản nhiên nói.
“Anh cũng không ngủ được á!” pn mừng thầm trong lòng, thì ra không chỉ mình cô mất ngủ vì chuyện đám cưới mà anh cũng thế, xem ra anh quả thật coi trọng việc này.
Phương Tuyết Nhi nói tiếp: “Đúng rồi, có người còn dậy sớm hơn cả em! Em vừa rời giường, vén rèm ra là thấy bên ngoài đầy phóng viên!”
Vốn tưởng Mộc Dương Hà cũng đầy thắc mắc giống mình, ai ngờ anh lại thoải mái nói: “Anh biết rồi.”
“Anh biết hả?” Phương Tuyết Nhi kinh ngạc nói.
Mộc Dương Hà thong thả cài nốt cúc tay áo sơ mi: “Ừ, tối qua anh bảo Lục Trạch tung tin, nên đoán được sáng sớm hôm nay nhất định các ký giả sẽ đến đây săn tin trực tiếp.”
Phương Tuyết Nhi càng khó hiểu hơn: “Nhưng anh đã bảo, dự định hôm nay mới công bố tin cưới ra ngoài mà, sao bọn họ đã biết từ tối hôm qua?”
“Em không hiểu rồi, cái này gọi là thêm chút lửa.” Mộc Dương Hà nhìn Phương Tuyết Nhi với ánh mắt “em còn non và xanh lắm”.
Phương Tuyết Nhi nửa hiểu nửa không bĩu môi.
Mộc Dương Hà nói: “Trước tiên đừng lo nghĩ nhiều, em mau đi thay quần áo đi, ăn xong bữa sáng, chúng ta sẽ cùng ra ngoài.”
“Đi đâu vậy?” Phương Tuyết Nhi gãi đầu hỏi.
Mộc Dương Hà nhìn bộ đồ ngủ Phương Tuyết Nhi đang mặc, thở dài một tiếng: “Đưa em đi mua quần áo, em sắp trở thành cô chủ nhà họ Mộc rồi, ít nhất phải có vài bộ đồ phù hợp chứ. Dẫu sao em cũng là nhà thiết kế chính của Thịnh Thế, sao lại không có yêu cầu cao với kiểu cách ăn mặc của mình thế.”