Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 84 CẦU HÔN
CHƯƠNG 84: CẦU HÔN
“Nếu em nói cho anh biết sớm, có lẽ tất thảy những chuyện bây giờ đã không xảy ra rồi!” Mộc Dương Hà đau lòng nói.
“Em chỉ là không muốn anh nghĩ là em muốn đem đứa bé ra để ràng buộc anh, cho nên vẫn chưa nói cho anh biết.” Phương Tuyết Nhi cúi đầu rơi lên.
“Ở trong lòng em, Mộc Dương Hà anh là loại người sợ chịu trách nhiệm thế sao?” Mộc Dương Hà có chút đau lòng hỏi.
Phương Tuyết Nhi lắc đầu: “Không phải, chỉ là em không có cảm giác an toàn đối với quan hệ của chúng ta.”
“Em thiếu cảm giác an toàn thế sao?” Mộc Dương Hà nhìn cô đăm đắm, chăm chú nói tiếp: “Được, vậy thì anh sẽ cho em cảm giác an toàn, chúng ta kết hôn đi!”
Đột nhiên xuất hiện màn cầu hôn khiến Phương Tuyết Nhi vô cùng kinh ngạc, cô hỏi ngược lại: “Anh nói gì cơ?”
“Kết hôn với anh.” Mộc Dương Hà lặp lại lần nữa.
“Bây giờ anh cầu hôn với em là vì thương hại em sao?” Phương Tuyết Nhi nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng cô muốn lời cầu hôn đến từ sự thương hại.
“Không phải, anh chỉ không muốn để bi kịch ấy xảy ra lần nữa. Anh cho em đầy đủ cảm giác an toàn, để trở thành chỗ dựa tin cậy nhất cho em.”
Phương Tuyết Nhi ngước nhìn Mộc Dương Hà, cô muốn đọc hết tất cả tâm tình và thái độ trong mắt anh. Sau khi xác định là anh đang nghiêm túc, gương mặt trắng bệch của cô mới nở một nụ cười khổ: “Anh thật sự chắc chắn, nguyệt ý cho em và Nhạc Bảo Bối một mái nhà ư?”
“Ừ, anh chắc chắn.” Mộc Dương Hà quả quyết gật đầu một cái.
Phương Tuyết Nhi nghĩ ngợi vài giây rồi nói: “Đồng ý, em gả cho anh!”
Đôi mắt Mộc Dương Hà ngời sáng như sao trời trước câu nói ấy của cô, đôi mắt sâu thẳm u tối kia đã lấy lại được chút thần thái hằng ngày.
Mộc Dương Hà đi tới, ôm lấy Phương Tuyết Nhi ngồi trên mép giường, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường xong lại đắp kín chăn cho cô: “Em cứ nghỉ ngơi thật tốt trước đã, đnừg suy nghĩ nhiều, chờ thân thể em hồi phục thì chúng ta sẽ tổ chức đám cưới. về phần Nhạc Bảo Bối, anh sẽ sai người đón thằng bé về nhà anh, có ông nội anh trông nom, em có thể yên tâm phần nào.”
Phương Tuyết Nhi gật đầu, nghe lời nằm yên, còn Mộc Dương Hà thì ngồi bên cạnh cô.
Phương Tuyết Nhi thầm nghĩ, lúc này mình coi như trong họa có phúc phải không? Mất đi đứa trẻ là họa, nhưng lại đổi lấy lời cầu hôn từ Mộc Dương Hà, từ đó có thể danh chính ngôn thuận sánh vai cùng anh rồi. Rốt cuộc khỏi phải nghi ngờ tình cảm anh dành cho mình là thật hay giả, Nhạc Bảo Bối cũng có thể ở cùng chú Mộc mà nó thích nhất. Có điều, nếu màn cầu hôn này tới sớm một chút thì có lẽ đứa bé trong bụng cô đã không mất đi.
Cô yếu ớt từ từ nhắm hai mắt lại, trải qua những chuyện này, cô mỏi mệt đánh một giấc thật say.
Mộc Dương Hà thấy Phương Tuyết Nhi ngủ bèn đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh, lấy điện thoại di động ra bấm số của trợ lý Lục Trạch.
“Tôi muốn cậu đi xử lý một chuyện.”
“Sếp cứ việc căn dặn.”
“Tiêu Tử Dao trốn khỏi bệnh viện tâm thần rồi. Cậu tìm được cô ta thì đưa về, phái thêm người trông coi nghiêm ngặt hơn, tuyệt đối không được để chuyện tương tự xảy ra lần nữa!”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Mặc dù Phương Tuyết Nhi đã cầu xin nên anh mới để Tiêu Tử Dao chạy, tha cho cô ta một mạng, nhưng hiển nhiên mụ đàn bà điên này đã đánh mất lý trí, nếu như không nghĩ ra biện pháp khống chế cô ta thì e rằng cô ta lại muốn làm chuyện gì đó để gây tổn thương cho Phương Tuyết Nhi, hậu hoạn khó lường.
Lục Trạch nhận được lệnh từ Mộc Dương Hà, lập tức phái người bắt đầu tìm kiếm Tiêu Tử Dao khắp nơi, chẳng mấy chốc đã tra được chị em nhà họ Tiêu từng ở một nhà dân cũ kỹ thuộc vùng ngoại thành.
Cậu ta vội vã kéo người đến tìm, song chỉ thấy Tiêu Tử Mộng và Tiêu Bác, nào có bóng dáng của Tiêu Tử Dao.
Hỏi thăm nhiều lần mà Tiêu Tử Mộng cũng không biết em gái mình đi đâu, thế là đành phải rút khỏi đây trước, phái người canh giữ ngôi nhà này, chờ chực Tiêu Tử Dao quay về, còn mình tiếp tục dẫn người đi nơi khác tìm kiếm.
Trong bệnh viện, Phương Tuyết Nhi đã tiến hành phẫu thuật lấy thai ra xong. Nhờ Mộc Dương Hà dặn dò, bác sĩ và y tá đều chăm sóc cô đặc biệt, tình trạng sức khỏe của cô ngày càng tốt hơn, khí sắc cũng tốt lên nhiều, chỉ là chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi đau khi mất đi đứa con, tâm trạng còn chưa vui tươi trở lại.
Vì muốn Phương Tuyết Nhi vui vẻ mà mỗi ngày Mộc Dương Hà đều đưa Nhạc Bảo Bối đến bệnh viện thăm Phương Tuyết Nhi.
Mỗi ngày dần dần trôi đi, lại có Mộc Dương Hà bầu bạn, bóng ma bị bắt cóc trong lòng cậu bé cũng phai mờ đi rất nhiều, Nhạc Bảo Bối lại trở về với dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, hay nói hay cười, hoạt bát lanh lợi.
Phương Tuyết Nhi càng nhìn càng vui mừng. Có lẽ sau khi mất đi đứa bé trong bụng, Nhạc Bảo Bối đã trở thành niềm an ủi tốt nhất đối với Phương Tuyết Nhi, bởi vì dù cô mất đi thứ gì, Nhạc Bảo Bối mãi mãi đều là thật sự thuộc về cô, vĩnh viễn không rời bỏ cô!
Trong khi cơ thể Phương Tuyết Nhi dần dần hồi phục, một ngày trước khi cô chuẩn bị xuất viện, bên phía Lục Trạch đã tìm được tin tức của Tiêu Tử Dao. Nói đúng ra, người tìm được Tiêu Tử Dao chẳng phải Lục Trạch mà là cảnh sát.
Thì ra Tiêu Tử Dao tự sát, chết trong căn biệt tự xa hoa trước khi nhà họ Tiêu suy tàn.
Căn biệt thự ấy đã bị dán giấy niêm phong từ lâu, chẳng qua cô ta len lén luồn vào, sau khi uống một lượng lớn thuốc ngủ thì nằm trên chiếc giường ngủ trong căn phòng xinh đẹp của mình, trên người còn mặc lễ phục đính hôn trước kia của mình và Mộc Dương Hà. Cô ta đắm chìm vào mộng đẹp hư vô, từ từ trút hơi thở cuối cùng.
Lúc cảnh sát gọi người thân duy nhất của cô ta là Tiêu Tử Mộng đến nhận xác thì Tiêu Tử Mộng khóc sắp ngất. Cô ta than thở, bảo rằng cho đến chết, em gái mình vẫn không thể buông bỏ những thứ xa hoa vinh quý kia.
Xử lý xong chuyện hậu sự của Tiêu Tử Dao, Tiêu Tử Mộng mang theo con trai là Tiêu Bác rời khỏi thành phố H.
Mộc Dương Hà nghe Lục Trạch báo cáo xong, chỉ thờ ơ nói câu “biết rồi”. Theo ý anh, Tiêu Tử Dao ba ben bốn bận suýt nữa hại chết Phương Tuyết Nhi, không những bắt cóc Nhạc Bảo Bối hại anh lo ngay ngáy mà còn hại chết đứa con chưa chào đời của anh và Phương Tuyết Nhi, quả thực cô ta chết là đúng.
Có lẽ chỉ khi Tiêu Tử Dao đã chết, anh mới có thể hoàn toàn yên tâm. Mộc Dương Hà không kể chuyện này cho Phương Tuyết Nhi biết, không muốn cô nhớ lại những đau thương đã qua.
Sau khi Phương Tuyết Nhi khỏe hẳn, vốn định xuất viện về nhà trọ ở thì Mộc Dương Hà lại kiên quyết đón cô về nhà họ Mộc chăm sóc với lý do là nhà anh phòng ốc rộng, người giúp việc nhiều, có thể chăm sóc chu đáo cho Phương Tuyết Nhi, như vậy sức khỏe cô mới hồi phục tốt, hôn lễ có thể cử hành sớm hơn.
Phương Tuyết Nhi không còn gì phản bác, đành mặc kệ anh. Thế là cô cùng Nhạc Bảo Bối dọn về nhà họ Mộc, cậu bé lại tiếp tục đến nhà trẻ, cuộc sống ấy cứ thế trôi qua, hết thảy dần dần trở về quỹ đạo chính.
Vào một buổi tối, khi ông nội đang đánh cờ cùng Nhạc Bảo Bối, Phương Tuyết Nhi ngồi bên cạnh xem thì Mộc Dương Hà từ công ty về, nhìn thấy hình ảnh ấm áp trong nhà, trái tim nguội lạnh bấy lâu cũng cảm thấy ấm dần, vì thế càng quyết tâm biến tâm nguyện tất cả đều trở thành người một nhà thành tâm nguyện.
Mộc Dương Hà đi đến nói với Phương Tuyết Nhi: “Em dẫn Nhạc Bảo Bối vào phòng ngủ đi, anh có lời muốn thưa với ông nội.”
Phương Tuyết Nhi hiểu ý, dẫn con vào phòng ngủ. Nhạc Bảo Bối còn tiếc chưa đánh xong ván cờ, cô đành an ủi: “Nhạc Bảo Bối ngoan, ông ấy sẽ không động đến ván cờ đâu, ngày mai con lại chơi tiếp được không?” Lúc ấy Nhạc Bảo Bối mới yên tâm gật đầu, theo cô vào phòng ngủ.
Sau khi hai mẹ con họ rời đi, ánh mắt ông cụ mới rời khỏi bàn cờ, ông nhấp hớp nước, thong thả hỏi: “Có chuyện gì mà phải trịnh trọng nói riêng với ông thế?”
Mộc Dương Hà ngẫm nghĩ vài giây mới nói: “Ông nội, cháu muốn kết hôn.”
“Nếu em nói cho anh biết sớm, có lẽ tất thảy những chuyện bây giờ đã không xảy ra rồi!” Mộc Dương Hà đau lòng nói.
“Em chỉ là không muốn anh nghĩ là em muốn đem đứa bé ra để ràng buộc anh, cho nên vẫn chưa nói cho anh biết.” Phương Tuyết Nhi cúi đầu rơi lên.
“Ở trong lòng em, Mộc Dương Hà anh là loại người sợ chịu trách nhiệm thế sao?” Mộc Dương Hà có chút đau lòng hỏi.
Phương Tuyết Nhi lắc đầu: “Không phải, chỉ là em không có cảm giác an toàn đối với quan hệ của chúng ta.”
“Em thiếu cảm giác an toàn thế sao?” Mộc Dương Hà nhìn cô đăm đắm, chăm chú nói tiếp: “Được, vậy thì anh sẽ cho em cảm giác an toàn, chúng ta kết hôn đi!”
Đột nhiên xuất hiện màn cầu hôn khiến Phương Tuyết Nhi vô cùng kinh ngạc, cô hỏi ngược lại: “Anh nói gì cơ?”
“Kết hôn với anh.” Mộc Dương Hà lặp lại lần nữa.
“Bây giờ anh cầu hôn với em là vì thương hại em sao?” Phương Tuyết Nhi nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng cô muốn lời cầu hôn đến từ sự thương hại.
“Không phải, anh chỉ không muốn để bi kịch ấy xảy ra lần nữa. Anh cho em đầy đủ cảm giác an toàn, để trở thành chỗ dựa tin cậy nhất cho em.”
Phương Tuyết Nhi ngước nhìn Mộc Dương Hà, cô muốn đọc hết tất cả tâm tình và thái độ trong mắt anh. Sau khi xác định là anh đang nghiêm túc, gương mặt trắng bệch của cô mới nở một nụ cười khổ: “Anh thật sự chắc chắn, nguyệt ý cho em và Nhạc Bảo Bối một mái nhà ư?”
“Ừ, anh chắc chắn.” Mộc Dương Hà quả quyết gật đầu một cái.
Phương Tuyết Nhi nghĩ ngợi vài giây rồi nói: “Đồng ý, em gả cho anh!”
Đôi mắt Mộc Dương Hà ngời sáng như sao trời trước câu nói ấy của cô, đôi mắt sâu thẳm u tối kia đã lấy lại được chút thần thái hằng ngày.
Mộc Dương Hà đi tới, ôm lấy Phương Tuyết Nhi ngồi trên mép giường, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường xong lại đắp kín chăn cho cô: “Em cứ nghỉ ngơi thật tốt trước đã, đnừg suy nghĩ nhiều, chờ thân thể em hồi phục thì chúng ta sẽ tổ chức đám cưới. về phần Nhạc Bảo Bối, anh sẽ sai người đón thằng bé về nhà anh, có ông nội anh trông nom, em có thể yên tâm phần nào.”
Phương Tuyết Nhi gật đầu, nghe lời nằm yên, còn Mộc Dương Hà thì ngồi bên cạnh cô.
Phương Tuyết Nhi thầm nghĩ, lúc này mình coi như trong họa có phúc phải không? Mất đi đứa trẻ là họa, nhưng lại đổi lấy lời cầu hôn từ Mộc Dương Hà, từ đó có thể danh chính ngôn thuận sánh vai cùng anh rồi. Rốt cuộc khỏi phải nghi ngờ tình cảm anh dành cho mình là thật hay giả, Nhạc Bảo Bối cũng có thể ở cùng chú Mộc mà nó thích nhất. Có điều, nếu màn cầu hôn này tới sớm một chút thì có lẽ đứa bé trong bụng cô đã không mất đi.
Cô yếu ớt từ từ nhắm hai mắt lại, trải qua những chuyện này, cô mỏi mệt đánh một giấc thật say.
Mộc Dương Hà thấy Phương Tuyết Nhi ngủ bèn đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh, lấy điện thoại di động ra bấm số của trợ lý Lục Trạch.
“Tôi muốn cậu đi xử lý một chuyện.”
“Sếp cứ việc căn dặn.”
“Tiêu Tử Dao trốn khỏi bệnh viện tâm thần rồi. Cậu tìm được cô ta thì đưa về, phái thêm người trông coi nghiêm ngặt hơn, tuyệt đối không được để chuyện tương tự xảy ra lần nữa!”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Mặc dù Phương Tuyết Nhi đã cầu xin nên anh mới để Tiêu Tử Dao chạy, tha cho cô ta một mạng, nhưng hiển nhiên mụ đàn bà điên này đã đánh mất lý trí, nếu như không nghĩ ra biện pháp khống chế cô ta thì e rằng cô ta lại muốn làm chuyện gì đó để gây tổn thương cho Phương Tuyết Nhi, hậu hoạn khó lường.
Lục Trạch nhận được lệnh từ Mộc Dương Hà, lập tức phái người bắt đầu tìm kiếm Tiêu Tử Dao khắp nơi, chẳng mấy chốc đã tra được chị em nhà họ Tiêu từng ở một nhà dân cũ kỹ thuộc vùng ngoại thành.
Cậu ta vội vã kéo người đến tìm, song chỉ thấy Tiêu Tử Mộng và Tiêu Bác, nào có bóng dáng của Tiêu Tử Dao.
Hỏi thăm nhiều lần mà Tiêu Tử Mộng cũng không biết em gái mình đi đâu, thế là đành phải rút khỏi đây trước, phái người canh giữ ngôi nhà này, chờ chực Tiêu Tử Dao quay về, còn mình tiếp tục dẫn người đi nơi khác tìm kiếm.
Trong bệnh viện, Phương Tuyết Nhi đã tiến hành phẫu thuật lấy thai ra xong. Nhờ Mộc Dương Hà dặn dò, bác sĩ và y tá đều chăm sóc cô đặc biệt, tình trạng sức khỏe của cô ngày càng tốt hơn, khí sắc cũng tốt lên nhiều, chỉ là chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi đau khi mất đi đứa con, tâm trạng còn chưa vui tươi trở lại.
Vì muốn Phương Tuyết Nhi vui vẻ mà mỗi ngày Mộc Dương Hà đều đưa Nhạc Bảo Bối đến bệnh viện thăm Phương Tuyết Nhi.
Mỗi ngày dần dần trôi đi, lại có Mộc Dương Hà bầu bạn, bóng ma bị bắt cóc trong lòng cậu bé cũng phai mờ đi rất nhiều, Nhạc Bảo Bối lại trở về với dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, hay nói hay cười, hoạt bát lanh lợi.
Phương Tuyết Nhi càng nhìn càng vui mừng. Có lẽ sau khi mất đi đứa bé trong bụng, Nhạc Bảo Bối đã trở thành niềm an ủi tốt nhất đối với Phương Tuyết Nhi, bởi vì dù cô mất đi thứ gì, Nhạc Bảo Bối mãi mãi đều là thật sự thuộc về cô, vĩnh viễn không rời bỏ cô!
Trong khi cơ thể Phương Tuyết Nhi dần dần hồi phục, một ngày trước khi cô chuẩn bị xuất viện, bên phía Lục Trạch đã tìm được tin tức của Tiêu Tử Dao. Nói đúng ra, người tìm được Tiêu Tử Dao chẳng phải Lục Trạch mà là cảnh sát.
Thì ra Tiêu Tử Dao tự sát, chết trong căn biệt tự xa hoa trước khi nhà họ Tiêu suy tàn.
Căn biệt thự ấy đã bị dán giấy niêm phong từ lâu, chẳng qua cô ta len lén luồn vào, sau khi uống một lượng lớn thuốc ngủ thì nằm trên chiếc giường ngủ trong căn phòng xinh đẹp của mình, trên người còn mặc lễ phục đính hôn trước kia của mình và Mộc Dương Hà. Cô ta đắm chìm vào mộng đẹp hư vô, từ từ trút hơi thở cuối cùng.
Lúc cảnh sát gọi người thân duy nhất của cô ta là Tiêu Tử Mộng đến nhận xác thì Tiêu Tử Mộng khóc sắp ngất. Cô ta than thở, bảo rằng cho đến chết, em gái mình vẫn không thể buông bỏ những thứ xa hoa vinh quý kia.
Xử lý xong chuyện hậu sự của Tiêu Tử Dao, Tiêu Tử Mộng mang theo con trai là Tiêu Bác rời khỏi thành phố H.
Mộc Dương Hà nghe Lục Trạch báo cáo xong, chỉ thờ ơ nói câu “biết rồi”. Theo ý anh, Tiêu Tử Dao ba ben bốn bận suýt nữa hại chết Phương Tuyết Nhi, không những bắt cóc Nhạc Bảo Bối hại anh lo ngay ngáy mà còn hại chết đứa con chưa chào đời của anh và Phương Tuyết Nhi, quả thực cô ta chết là đúng.
Có lẽ chỉ khi Tiêu Tử Dao đã chết, anh mới có thể hoàn toàn yên tâm. Mộc Dương Hà không kể chuyện này cho Phương Tuyết Nhi biết, không muốn cô nhớ lại những đau thương đã qua.
Sau khi Phương Tuyết Nhi khỏe hẳn, vốn định xuất viện về nhà trọ ở thì Mộc Dương Hà lại kiên quyết đón cô về nhà họ Mộc chăm sóc với lý do là nhà anh phòng ốc rộng, người giúp việc nhiều, có thể chăm sóc chu đáo cho Phương Tuyết Nhi, như vậy sức khỏe cô mới hồi phục tốt, hôn lễ có thể cử hành sớm hơn.
Phương Tuyết Nhi không còn gì phản bác, đành mặc kệ anh. Thế là cô cùng Nhạc Bảo Bối dọn về nhà họ Mộc, cậu bé lại tiếp tục đến nhà trẻ, cuộc sống ấy cứ thế trôi qua, hết thảy dần dần trở về quỹ đạo chính.
Vào một buổi tối, khi ông nội đang đánh cờ cùng Nhạc Bảo Bối, Phương Tuyết Nhi ngồi bên cạnh xem thì Mộc Dương Hà từ công ty về, nhìn thấy hình ảnh ấm áp trong nhà, trái tim nguội lạnh bấy lâu cũng cảm thấy ấm dần, vì thế càng quyết tâm biến tâm nguyện tất cả đều trở thành người một nhà thành tâm nguyện.
Mộc Dương Hà đi đến nói với Phương Tuyết Nhi: “Em dẫn Nhạc Bảo Bối vào phòng ngủ đi, anh có lời muốn thưa với ông nội.”
Phương Tuyết Nhi hiểu ý, dẫn con vào phòng ngủ. Nhạc Bảo Bối còn tiếc chưa đánh xong ván cờ, cô đành an ủi: “Nhạc Bảo Bối ngoan, ông ấy sẽ không động đến ván cờ đâu, ngày mai con lại chơi tiếp được không?” Lúc ấy Nhạc Bảo Bối mới yên tâm gật đầu, theo cô vào phòng ngủ.
Sau khi hai mẹ con họ rời đi, ánh mắt ông cụ mới rời khỏi bàn cờ, ông nhấp hớp nước, thong thả hỏi: “Có chuyện gì mà phải trịnh trọng nói riêng với ông thế?”
Mộc Dương Hà ngẫm nghĩ vài giây mới nói: “Ông nội, cháu muốn kết hôn.”