Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 83 TẠI SAO KHÔNG NÓI CHO ANH
CHƯƠNG 83: TẠI SAO KHÔNG NÓI CHO ANH
“Đứa bé? Đứa bé nào cơ?” Cảm xúc đè nén trong lòng Mộc Dương Hà bị khơi gợi, anh cau mày, khó hiểu nhìn Tống Đường Huy.
Tống Đường Huy tưởng Mộc Dương Hà giả bộ ngây ngơ, oán hận trách: “Bớt giả đò đi, cô ấy mang thai đứa con của anh, chẳng lẽ anh không biết sao!”
Mộc Dương Hà hoàn toàn ù đặc, anh bắt đầu nhớ lại những lời cô từng nói và khoảng thời gian bên cạnh Phương Tuyết Nhi, song không tìm được bất kỳ câu nói nào của cô liên quan đến việc cô mang thai. Anh khiếp sợ nhìn Tống Đường Huy với ánh mắt nghi ngờ, đang chuẩn bị hỏi rõ thì cửa phòng cấp cứu mở ra.
Tống Đường Huy thấy bác sĩ đi ra, buông thõng bàn tay nắm cổ áo Mộc Dương Hà. Anh đi tới, lo lắng hỏi bác sĩ: “Cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ vừa cởi khẩu trang vừa lắc đầu, đi tới trước mặt Mộc Dương Hà và nói: “Sếp Mộc, tuy cô Phương vẫn đang hôn mê nhưng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi, chỉ có điều e rằng đứa bé trong bụng không thể giữ được.”
“Anh vừa nói đứa bé nào cơ?” Mộc Dương Hà nhìn bác sĩ và hỏi lại. Dường như còn chưa thể tỉnh táo sau khi nghe tin tức kinh người là Phương Tuyết Nhi mang thai.
Bác sĩ giải thích: “Cô Phương đã mang thai gần hai tháng, ba tháng đầu là giai đoạn thai nhi không ổn định, phụ nữ thường dễ sảy thai, cô Phương bị dính đòn nghiêm trọng thế này dẫn đến sảy thai rồi.”
Mang thai gần hai tháng...
Mộc Dương Hà từ từ nhớ lại chuyện trong nhà tắm giữa anh và Phương Tuyết Nhi, không phải phát sinh từ khi đó chứ? Sau lần đó, cô liền mang thai á? Tại sao cô không nói cho anh?
Bao nhiêu ngày như vậy, anh và cô cùng chung sống dưới một mái nhà, vậy mà cô lại giấu kín như bưng. Rốt cuộc vì sao?
Nếu nói cho anh, Mộc Dương Hà anh tuyệt đối sẽ bảo vệ cô cẩn thận hơn, vậy thì tất cả những chuyện ngày hôm nay đều không phát sinh rồi!
Mộc Dương Hà không nghe bác sĩ nói tiếp, cứ thế đẩy cửa phòng cấp cứu ra và xông vào, Tống Đường Huy cũng nhanh chân theo sau.
Trong phòng cấp cứu, những bác sĩ và y tá khác đang thu dọn thiết bị cấp cứu vừa rồi, sau đó lục tục rút lui ra ngoài.
Phương Tuyết Nhi đã được y tá thay cho bộ quần áo bệnh nhân, nằm yên trên chiếc giường bệnh trắng toát. Bởi vì mất máu quá nhiều nên trông cô rất yếu ớt.
Mộc Dương Hà đi đến bên giường và ngồi xuống, cầm lấy bàn tay tái nhợt của Phương Tuyết Nhi rồi siết thật chặt, đưa lên chống cằm.
Tống Đường Huy đã trút được cảm xúc kích động và phẫn nộ nên lúc này bình tĩnh hơn nhiều. Anh hỏi Mộc Dương Hà: “Anh thật sự không biết chuyện cô ấy mang thai sao?”
Mộc Dương Hà không trả lời thẳng, chỉ nói: “Nếu tôi biết thì tất cả những chuyện hiện tại đã không xảy ra rồi.”
Chỉ một câu này đủ để Tống Đường Huy tin tưởng lời nói của Mộc Dương Hà.
Nỗi đau đớn và bi thương của Mộc Dương Hà không phải giả vờ, hẳn là anh quả thật không biết chuyện mang thai, nhưng Tống Đường Huy nhớ rõ ràng mới đầu mình đã bảo Phương Tuyết Nhi đi nói cho Mộc Dương Hà rồi mà, xem ra cuối cùng cô vẫn giấu. Đúng là cô ngốc!
Mộc Dương Hà cảm thấy bàn tay mà mình đang cầm khẽ động đậy, anh ngoảnh sang nhìn mặt Phương Tuyết Nhi.
Lông mi thật dài của cô chớp nhẹ, đôi mắt từ từ mở ra. Phương Tuyết Nhi nhìn thấy đâu đâu cũng là màu trắng, hơn nữa còn có hai người đang đứng bên giường của mình, đôi môi cô trắng bệch không một giọt máu, suy yếu nhìn Tống Đường Huy: “Đường Huy, sao anh lại ở đây?”
Dáng vẻ của cô khiến Tống Đường Huy đau lòng khôn xiết, anh cười buồn, ôn hòa nói: “Anh đến đây gặp bạn, tình cờ thấy em được đưa vào bệnh viện nên qua thăm em một chút. Bác sĩ nói em không còn nguy hiểm nữa, nhưng cơ thể suy yếu, dặn em phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Phương Tuyết Nhi nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay chuyển qua sờ bụng theo bản năng. Cô nhìn về phía Mộc Dương Hà: “Anh cũng biết rồi hả?”
Mộc Dương Hà đặt tay cô xuống, lặng lẽ gật đầu một cái.
Phương Tuyết Nhi tỏ vẻ xin lỗi, gương mặt tái nhợt càng khiến người ta thương xót hơn. Cô như đứa trẻ phạm lỗi, dè dặt hỏi: “Đứa bé có ổn không?”
Câu hỏi này khiến phòng cấp cứu trở nên yên lặng trong nháy mắt.
Tống Đường Huy không đành lòng trả lời, chỉ im lặng cúi đầu.
Hai tay Mộc Dương Hà nâng trán, vẻ mặt đau xót, cũng nín lặng không nói.
Phương Tuyết Nhi cũng có dự cảm chẳng lành, đột ngột chống người ngồi dậy, cất giọng run rẩy hỏi: “Con em thế nào rồi?”
Cô sững sờ nhìn Mộc Dương Hà, kiên quyết đòi nghe bằng được đáp án, nước mắt dần dần dâng đầy khóe mi.
Mộc Dương Hà không trả lời, Tống Đường Huy đành thở dài thườn thượt: “Tuyết Nhi, đứa bé không giữ được nữa.”
“Anh nói linh tinh!” Phương Tuyết Nhi quát to, nước mắt tràn mi, cô gào khản cả giọng: “Bác sĩ đâu? Bác sĩ, bác sĩ!”
Tiếng hô gào của cô thành công gọi bác sĩ và y tá đến, Phương Tuyết Nhi không để ý gì khác, lết cơ thể suy yếu vọt tới trước mặt một bác sĩ, nắm cánh tay đối phương, vừa khóc vừa hỏi: “Bác sĩ, con tôi có thể giữ được, còn có hy vọng phải không, phải không?”
Bác sĩ nhìn cô với ánh mắt thương hại, khó khăn mở lời: “Cô Phương, thật sự xin lỗi vì không thể giữ lại được đứa bé, cô đã sảy thai rồi. Chúng tôi còn định sắp xếp cho cô thời gian làm phẫu thuật lấy thai ra, để tránh nó lưu lại trong tử cung, ảnh hưởng đến quá trình mang thai sau này.”
Phương Tuyết Nhi mệt mỏi thả ra, chán nản và kiệt sức ngồi ở mép giường. Khi cô vừa phát hiện mình mang thai, cô luôn đắn đo nên giữ hay bỏ cái thai. Khó khăn lắm mới ra quyết định bỏ đi thì thần xui quỷ khiến thế nào bị Tống Đường Huy ngăn cản. Về sau biết được Mộc Dương Hà thích mình, cô liền quyết định giữ lại đứa bé trong bụng, chờ tìm thời cơ thích hợp nói cho Mộc Dương Hà biết chuyện mang thai, không ngờ đứa trẻ đột ngột ra đi.
Phương Tuyết Nhi như bị rút cạn sức lực, ngẩn ngơ ngồi trên giường, chỉ có nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Bác sĩ và y tá yên lặng rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn ba người nhìn nhau mà chẳng thốt thành lời.
Tống Đường Huy bước đến an ủi: “Tuyết Nhi, đây là chuyện bất ngờ không ai lường trước được, việc đã đến nước này, chỉ có thể từ từ chấp nhận mà thôi.”
Phương Tuyết Nhi cúi đầu lặng thinh, một lúc lâu sau mới khẽ khàng nói: “Đường Huy, cảm ơn anh đã tới thăm em, anh về trước đi, em muốn yên tĩnh một mình.”
Tống Đường Huy nhìn xuống Phương Tuyết Nhi, lại liếc Mộc Dương Hà vẫn im thin thít nãy giờ, thở dài nói: “Thôi được rồi, vậy em nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai anh lại đến thăm em.”
Tống Đường Huy đi tới cửa, lại quay đầu lo lắng liếc thoáng qua Phương Tuyết Nhi, sau đó mới ra về.
Phương Tuyết Nhi lại mở miệng nói với Mộc Dương Hà: “Anh cũng về đi, để em yên tĩnh một mình
Mộc Dương Hà không đứng dậy mà nói sâu xa: “Sao em không nói cho anh biết chuyện mang thai?”
“Bây giờ nói chuyện này còn có ý nghĩa gì sao?” Phương Tuyết Nhi vừa khóc vừa lắc đầu.
Anh mất mẹ từ tấm bé, còn ba Mộc Thanh Khiết cũng khôn quản lý cũng chẳng hỏi han gì anh, đối với ý nghĩa của từ “cha”, Mộc Dương Hà không hề được cảm nhận sâu sắc, nhưng anh biết mình tuyệt đối sẽ không trở thành một người cha như Mộc Thanh Khiết.
Hôm nay lần đầu tiên anh biết được mình đứng cách từ “cha” gần như vậy, nhưng anh làm một người cha mà đến lúc đứa con của mình đột ngột mất đi mới biết được sự tồn tại của nó, chẳng lẽ điều này không nực cười sao?
“Đứa bé? Đứa bé nào cơ?” Cảm xúc đè nén trong lòng Mộc Dương Hà bị khơi gợi, anh cau mày, khó hiểu nhìn Tống Đường Huy.
Tống Đường Huy tưởng Mộc Dương Hà giả bộ ngây ngơ, oán hận trách: “Bớt giả đò đi, cô ấy mang thai đứa con của anh, chẳng lẽ anh không biết sao!”
Mộc Dương Hà hoàn toàn ù đặc, anh bắt đầu nhớ lại những lời cô từng nói và khoảng thời gian bên cạnh Phương Tuyết Nhi, song không tìm được bất kỳ câu nói nào của cô liên quan đến việc cô mang thai. Anh khiếp sợ nhìn Tống Đường Huy với ánh mắt nghi ngờ, đang chuẩn bị hỏi rõ thì cửa phòng cấp cứu mở ra.
Tống Đường Huy thấy bác sĩ đi ra, buông thõng bàn tay nắm cổ áo Mộc Dương Hà. Anh đi tới, lo lắng hỏi bác sĩ: “Cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ vừa cởi khẩu trang vừa lắc đầu, đi tới trước mặt Mộc Dương Hà và nói: “Sếp Mộc, tuy cô Phương vẫn đang hôn mê nhưng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi, chỉ có điều e rằng đứa bé trong bụng không thể giữ được.”
“Anh vừa nói đứa bé nào cơ?” Mộc Dương Hà nhìn bác sĩ và hỏi lại. Dường như còn chưa thể tỉnh táo sau khi nghe tin tức kinh người là Phương Tuyết Nhi mang thai.
Bác sĩ giải thích: “Cô Phương đã mang thai gần hai tháng, ba tháng đầu là giai đoạn thai nhi không ổn định, phụ nữ thường dễ sảy thai, cô Phương bị dính đòn nghiêm trọng thế này dẫn đến sảy thai rồi.”
Mang thai gần hai tháng...
Mộc Dương Hà từ từ nhớ lại chuyện trong nhà tắm giữa anh và Phương Tuyết Nhi, không phải phát sinh từ khi đó chứ? Sau lần đó, cô liền mang thai á? Tại sao cô không nói cho anh?
Bao nhiêu ngày như vậy, anh và cô cùng chung sống dưới một mái nhà, vậy mà cô lại giấu kín như bưng. Rốt cuộc vì sao?
Nếu nói cho anh, Mộc Dương Hà anh tuyệt đối sẽ bảo vệ cô cẩn thận hơn, vậy thì tất cả những chuyện ngày hôm nay đều không phát sinh rồi!
Mộc Dương Hà không nghe bác sĩ nói tiếp, cứ thế đẩy cửa phòng cấp cứu ra và xông vào, Tống Đường Huy cũng nhanh chân theo sau.
Trong phòng cấp cứu, những bác sĩ và y tá khác đang thu dọn thiết bị cấp cứu vừa rồi, sau đó lục tục rút lui ra ngoài.
Phương Tuyết Nhi đã được y tá thay cho bộ quần áo bệnh nhân, nằm yên trên chiếc giường bệnh trắng toát. Bởi vì mất máu quá nhiều nên trông cô rất yếu ớt.
Mộc Dương Hà đi đến bên giường và ngồi xuống, cầm lấy bàn tay tái nhợt của Phương Tuyết Nhi rồi siết thật chặt, đưa lên chống cằm.
Tống Đường Huy đã trút được cảm xúc kích động và phẫn nộ nên lúc này bình tĩnh hơn nhiều. Anh hỏi Mộc Dương Hà: “Anh thật sự không biết chuyện cô ấy mang thai sao?”
Mộc Dương Hà không trả lời thẳng, chỉ nói: “Nếu tôi biết thì tất cả những chuyện hiện tại đã không xảy ra rồi.”
Chỉ một câu này đủ để Tống Đường Huy tin tưởng lời nói của Mộc Dương Hà.
Nỗi đau đớn và bi thương của Mộc Dương Hà không phải giả vờ, hẳn là anh quả thật không biết chuyện mang thai, nhưng Tống Đường Huy nhớ rõ ràng mới đầu mình đã bảo Phương Tuyết Nhi đi nói cho Mộc Dương Hà rồi mà, xem ra cuối cùng cô vẫn giấu. Đúng là cô ngốc!
Mộc Dương Hà cảm thấy bàn tay mà mình đang cầm khẽ động đậy, anh ngoảnh sang nhìn mặt Phương Tuyết Nhi.
Lông mi thật dài của cô chớp nhẹ, đôi mắt từ từ mở ra. Phương Tuyết Nhi nhìn thấy đâu đâu cũng là màu trắng, hơn nữa còn có hai người đang đứng bên giường của mình, đôi môi cô trắng bệch không một giọt máu, suy yếu nhìn Tống Đường Huy: “Đường Huy, sao anh lại ở đây?”
Dáng vẻ của cô khiến Tống Đường Huy đau lòng khôn xiết, anh cười buồn, ôn hòa nói: “Anh đến đây gặp bạn, tình cờ thấy em được đưa vào bệnh viện nên qua thăm em một chút. Bác sĩ nói em không còn nguy hiểm nữa, nhưng cơ thể suy yếu, dặn em phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Phương Tuyết Nhi nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay chuyển qua sờ bụng theo bản năng. Cô nhìn về phía Mộc Dương Hà: “Anh cũng biết rồi hả?”
Mộc Dương Hà đặt tay cô xuống, lặng lẽ gật đầu một cái.
Phương Tuyết Nhi tỏ vẻ xin lỗi, gương mặt tái nhợt càng khiến người ta thương xót hơn. Cô như đứa trẻ phạm lỗi, dè dặt hỏi: “Đứa bé có ổn không?”
Câu hỏi này khiến phòng cấp cứu trở nên yên lặng trong nháy mắt.
Tống Đường Huy không đành lòng trả lời, chỉ im lặng cúi đầu.
Hai tay Mộc Dương Hà nâng trán, vẻ mặt đau xót, cũng nín lặng không nói.
Phương Tuyết Nhi cũng có dự cảm chẳng lành, đột ngột chống người ngồi dậy, cất giọng run rẩy hỏi: “Con em thế nào rồi?”
Cô sững sờ nhìn Mộc Dương Hà, kiên quyết đòi nghe bằng được đáp án, nước mắt dần dần dâng đầy khóe mi.
Mộc Dương Hà không trả lời, Tống Đường Huy đành thở dài thườn thượt: “Tuyết Nhi, đứa bé không giữ được nữa.”
“Anh nói linh tinh!” Phương Tuyết Nhi quát to, nước mắt tràn mi, cô gào khản cả giọng: “Bác sĩ đâu? Bác sĩ, bác sĩ!”
Tiếng hô gào của cô thành công gọi bác sĩ và y tá đến, Phương Tuyết Nhi không để ý gì khác, lết cơ thể suy yếu vọt tới trước mặt một bác sĩ, nắm cánh tay đối phương, vừa khóc vừa hỏi: “Bác sĩ, con tôi có thể giữ được, còn có hy vọng phải không, phải không?”
Bác sĩ nhìn cô với ánh mắt thương hại, khó khăn mở lời: “Cô Phương, thật sự xin lỗi vì không thể giữ lại được đứa bé, cô đã sảy thai rồi. Chúng tôi còn định sắp xếp cho cô thời gian làm phẫu thuật lấy thai ra, để tránh nó lưu lại trong tử cung, ảnh hưởng đến quá trình mang thai sau này.”
Phương Tuyết Nhi mệt mỏi thả ra, chán nản và kiệt sức ngồi ở mép giường. Khi cô vừa phát hiện mình mang thai, cô luôn đắn đo nên giữ hay bỏ cái thai. Khó khăn lắm mới ra quyết định bỏ đi thì thần xui quỷ khiến thế nào bị Tống Đường Huy ngăn cản. Về sau biết được Mộc Dương Hà thích mình, cô liền quyết định giữ lại đứa bé trong bụng, chờ tìm thời cơ thích hợp nói cho Mộc Dương Hà biết chuyện mang thai, không ngờ đứa trẻ đột ngột ra đi.
Phương Tuyết Nhi như bị rút cạn sức lực, ngẩn ngơ ngồi trên giường, chỉ có nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Bác sĩ và y tá yên lặng rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn ba người nhìn nhau mà chẳng thốt thành lời.
Tống Đường Huy bước đến an ủi: “Tuyết Nhi, đây là chuyện bất ngờ không ai lường trước được, việc đã đến nước này, chỉ có thể từ từ chấp nhận mà thôi.”
Phương Tuyết Nhi cúi đầu lặng thinh, một lúc lâu sau mới khẽ khàng nói: “Đường Huy, cảm ơn anh đã tới thăm em, anh về trước đi, em muốn yên tĩnh một mình.”
Tống Đường Huy nhìn xuống Phương Tuyết Nhi, lại liếc Mộc Dương Hà vẫn im thin thít nãy giờ, thở dài nói: “Thôi được rồi, vậy em nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai anh lại đến thăm em.”
Tống Đường Huy đi tới cửa, lại quay đầu lo lắng liếc thoáng qua Phương Tuyết Nhi, sau đó mới ra về.
Phương Tuyết Nhi lại mở miệng nói với Mộc Dương Hà: “Anh cũng về đi, để em yên tĩnh một mình
Mộc Dương Hà không đứng dậy mà nói sâu xa: “Sao em không nói cho anh biết chuyện mang thai?”
“Bây giờ nói chuyện này còn có ý nghĩa gì sao?” Phương Tuyết Nhi vừa khóc vừa lắc đầu.
Anh mất mẹ từ tấm bé, còn ba Mộc Thanh Khiết cũng khôn quản lý cũng chẳng hỏi han gì anh, đối với ý nghĩa của từ “cha”, Mộc Dương Hà không hề được cảm nhận sâu sắc, nhưng anh biết mình tuyệt đối sẽ không trở thành một người cha như Mộc Thanh Khiết.
Hôm nay lần đầu tiên anh biết được mình đứng cách từ “cha” gần như vậy, nhưng anh làm một người cha mà đến lúc đứa con của mình đột ngột mất đi mới biết được sự tồn tại của nó, chẳng lẽ điều này không nực cười sao?