Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 82 CHỊU TRÁCH NHIỆM VỚI ĐỨA BÉ TRONG BỤNG CÔ ẤY
CHƯƠNG 82: CHỊU TRÁCH NHIỆM VỚI ĐỨA BÉ TRONG BỤNG CÔ ẤY
Tiêu Tử Dao vung một gậy vào lưng cô, cô nhắm mắt lại nhưng mãi vẫn không cảm thấy bị đánh, mở mắt ra cô liền thấy gương mặt đẹp trai của Mộc Dương Hà đang nhăn lại đầy đau đớn.
Phương Tuyết Nhi và Tiêu Tử Dao gần như đồng thời hét lên: “Dương Hà!”
Tiêu Tử Dao ngẩn ngơ nhìn Mộc Dương Hà: “Dương Hà, sao lại là anh?” Cô ta bối rối ném cây gậy bóng chày trong tay đi như thể ném một củ khoai lang bỏng tay.
Mặc dù bị đánh mạnh vào lưng, nhưng do tập võ từ nhỏ nên Mộc Dương Hà chịu đòn rất giỏi, đòn đánh này chưa thể làm anh bị thương nặng.
Anh lẳng lặng đứng lên, cúi đầu đi về phía Tiêu Tử Dao với tốc độ rất chậm, chậm đến mức khiến thần kinh cô ta căng như dây đàn.
Cô ta vô thức lùi từng bước về sau, cho đến khi lưng dán sát vào tường không thể lui được nữa.
Mộc Dương Hà đi tới trước mặt Tiêu Tử Dao, vươn tay bóp cổ họng cô ta, sau đó dùng sức, ấn chặt cô ta lên tường, cất giọng lạnh thấu xương không vương chút tình cảm: “Cô làm nhiều việc ác như vậy, tôi đã tha cho cô một cái mạng mà cô còn không biết tốt xấu, vậy thì tôi đây không thể giữ cô lại nữa.” Anh vừa nói xong, bàn tay dần dần gia tăng sức lực.
Mặt Tiêu Tử Dao sung huyết đỏ bừng, hai tay nắm lấy bàn tay Mộc Dương Hà đang bóp cổ muốn vùng ra. Tuy nhiên cô ta không phải đối thủ của anh, dù cô ta đã ra sức đẩy nhưng không hề suy suyển, chỉ đành trơ mắt nhìn người đàn ông mình thích nhất từ từ giết chết mình.
Tiêu Tử Dao khó thở, hai tay buông thõng, kiệt sức ngả người ra vách tường đằng sau, vùng vẫy giãy chết, đầu ngón tay bấu chặt vào tường không ngừng rỉ ra máu tươi, trên tường toàn là vết máu cào cấu trông khủng khiếp ghê người.
Phương Tuyết Nhi ngã trên đất chứng kiến cảnh này, cô không tài nào chịu được một người sống sờ sờ bị hành hạ đến chết trước mắt mình. Cô cố hết sức bò đến chỗ Mộc Dương Hà, dốc toàn bộ sức lực cuối cùng bám vào đôi chân dài của anh, ngẩng đầu cầu xin: “Du Dương Hà, buông cô ta ra, buông cô ta ra.”
Mộc Dương Hà không hề buông tay, anh âm thầm cắn răng, đôi mắt như chất chứa những lưỡi dao bằng băng, bàn tay vẫn siết chặt cổ Tiêu Tử Dao.
Anh làm sao có thể bỏ qua cho người làm hại Phương Tuyết Nhi kia chứ! Anh phải bảo vệ người phụ nữ mình yêu. Khi còn quá bé, không thể bảo vệ được mẹ đã trở thành nỗi đau suốt cuộc đời anh, vì vậy bây giờ anh thề phải bảo vệ tốt Phương Tuyết Nhi, anh phải làm vậy, anh có năng lực để làm như thế!
Mắt thấy bàn tay bấu lấy tường của Tiêu Tử Dao dần chậm lại, Phương Tuyết Nhi càng thêm sốt ruột, đau khổ van nài: “Anh buông tay đi, em xin anh.”
Chút sức lực cuối cùng của Phương Tuyết Nhi đã tiêu hao hoàn toàn, cô không chống đỡ nổi nữa, khép đôi mắt lại và ngã xuống.
Rốt cuộc Mộc Dương Hà cũng cúi đầu nhìn về phía Phương Tuyết Nhi, vài giây sau, cuối cùng anh cũng buông ra.
Bàn tay anh vừa rời đi, ngay sau đó, Tiêu Tử Dao trượt xuống dọc theo vách tường, mềm oặt ngã xuống đất, ho khan kịch liệt.
Mộc Dương Hà khinh thường nhìn cô ta như thể sợ làm bẩn hai mắt mình. Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng bế ngang Phương Tuyết Nhi lên, lặng lẽ đi ra con ngõ bên ngoài. Vừa mới đi được hai bước thì đã bị Tiêu Tử Dao ôm lấy chân.
Còn chưa thở ra hơi, sắc mặt Tiêu Tử Dao vẫn chưa trở lại bình thường, vậy mà cô ta vẫn còn sức ôm lấy chân Mộc Dương Hà, khóc lóc kể lể: “Dương Hà, Dương Hà, đừng đi, đừng rời xa em!”
Mộc Dương Hà chẳng thèm cúi đầu, chân dài vừa chấc lên, lập tức đá văng Tiêu Tử Dao.
Cô ta lại lao tới ôm chầm chân anh như không còn gì để mất, điên cuồng kêu gào : “Van xin anh, cầu xin anh Dương Hà à, đừng bỏ rơi em. Em yêu anh, bây giờ em đã không còn gì nữa, em chỉ có anh mà thôi, xin anh đừng rời bỏ em!”
Mộc Dương Hà cực kỳ chán ghét mỗi hành động cử chỉ và lời nói của cô ta, anh khó chịu đá văng cô ta như đá rác rưởi sang ven đường, lạnh nhạt nói một câu: “Tiêu Tử Dao, cho tới hiện tại, cô chưa từng có được tôi.” Dứt lời, anh sải đôi chân dài bước đi.
Cho tới hiện tại, cô chưa từng có được tôi...
Câu nói thốt ra từ miệng Mộc Dương Hà tựa lưỡi dao sắc bén khoét mất trái tim Tiêu Tử Dao. Cô ta không kêu gào nữa, nước mắt giàn dụa dõi theo bóng lưng Mộc Dương Hà rời đi, cho tới khi không thấy gì nữa.
Đêm khuya, trên con ngõ nhỏ vi vút gió lạnh, dáng vẻ Tiêu Tử Dao một mình ngã trên mặt đất toát lên sự thê lương đến kỳ lạ.
Mộc Dương Hà lái xe khẩn cấp đưa Phương Tuyết Nhi đến bệnh viện Mạnh Hùng. Dọc đường, máu không ngừng tuôn ra từ dưới người cô. Bộ dạng thê thảm này của cô khiến Mộc Dương Hà tâm thần hoang mang, lo lắng vô cùng.
Chẳng mấy chốc, Phương Tuyết Nhi bị ngất đã được đưa đến phòng cấp cứu, bệnh viện sắp xếp những chuyên gia bác sĩ tốt nhất hội chẩn cho cô, còn Mộc Dương Hà thì bị giữ lại ngoài phòng cấp cứu.
Kể từ khi Phương Tuyết Nhi được bế vào bệnh viện, người ở khắp các góc ở đại sảnh bệnh viện đều nhìn cô từ xa, vẻ mặt nghiền ngẫm xem cô gặp chuyện gì, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Mộc Dương Hà dựa vào bức tường lạnh lẽo bên ngoài phòng cấp cứu, yên lặng móc một chiếc điện thoại từ túi áo ngoài ra. Gương mặt luôn bình tĩnh của anh bắt đầu thoáng vẻ bất an.
Đây là điện thoại của Phương Tuyết Nhi làm rơi từ lúc ra khỏi nhà họ Mộc, Mộc Dương Hà đuổi theo đưa điện thoại thì tình cờ chứng kiến toàn bộ chuyện vừa rồi. Anh hối hận mình không nên để một mình Phương Tuyết Nhi ra ngoài, hận tại sao mình không kiên quyết đưa cô đi bằng được. Bây giờ anh đang hận mình thấu xương!
Mộc Dương Hà cúi đầu rủ mắt, anh phát hiện vài vết máu đọng trong tay, đó là dấu vết vừa nãy do bế Phương Tuyết Nhi. Anh siết chặt nắm đấm, lần đầu tiên trong đơi cầu nguyệt người phụ nữ mà mình quan tâm nhất hiện nay được bình yên vô sự.
“Bây giờ bày cái vẻ mặt đau khổ hối hận ấy thì có ích gì!” Một giọng nói sắc bén quở trách Mộc Dương Hà vang lên bên cạnh.
Mộc Dương Hà ngẩng đầu, hóa ra là Tống Đường Huy!
Nếu là trước đây, anh nhất định căm ghét vô cùng với Tống Đường Huy, nhưng bây giờ ngoại trừ nỗi lo lắng đối với Phương Tuyết Nhi, những cảm xúc khác đều không còn quan trọng nữa. Vì vậy Mộc Dương Hà chẳng nói chẳng rằng, lạnh lùng lướt mắt qua Tống Đường Huy rồi không thèm để ý đến nữa.
Tống Đường Huy tới bệnh viện gặp bạn học cũ ở viện Y học có việc, bây giờ người bạn ấy đang là bác sĩ ở bệnh viện Mạnh Hùng, không ngờ đúng lúc gặp Phương Tuyết Nhi được đưa vào phòng cấp cứu. Anh hỏi bác sĩ mới biết, Phương Tuyết Nhi bị thương do người khác đánh.
Sau khi chắp tay dâng bảo vật trân quý của mình cho người ta, vậy mà người ta lại không biết quý trọng, Tống Đường Huy không khỏi tức giận, chỉ trích Mộc Dương Hà: “Tôi cầu hôn cô ấy bao nhiêu lần mà cô ấy đều từ chối, chỉ vì trong lòng cô ấy có anh, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, tôi nguyện trao cô ấy cho anh, vậy mà đây là cách chăm sóc của anh dành cho cô ấy sao! Tóm lại vì sao cô ấy lại bị thương?”
Mộc Dương Hà đưa tay nâng trán, vẻ mặt hối hận vô vàn: “Tiêu Tử Dao trốn khỏi bệnh viện tâm thần, vừa rồi tập kích cô ấy.”
“Tiêu Tử Dao? Vị hôn thê cũ của anh phải không?” Tống Đường Huy càng tức giận hơn, chẳng còn giữ nổi vẻ ôn hòa thường ngày nữa. Anh xông lên, túm lấy cổ áo Mộc Dương Hà, hung hăng mắng: “Mộc Dương Hà, nếu anh muốn bảo vệ cô ấy, nhờ anh hãy dọn dẹp sạch sẽ những cánh hoa đào bên cạnh mình đi, đừng để thương tổn đến cô ấy. Cho dù anh không thích cô ấy thì ít nhất hãy chịu trách nhiệm với đứa bé trong bụng cô ấy!”
Tiêu Tử Dao vung một gậy vào lưng cô, cô nhắm mắt lại nhưng mãi vẫn không cảm thấy bị đánh, mở mắt ra cô liền thấy gương mặt đẹp trai của Mộc Dương Hà đang nhăn lại đầy đau đớn.
Phương Tuyết Nhi và Tiêu Tử Dao gần như đồng thời hét lên: “Dương Hà!”
Tiêu Tử Dao ngẩn ngơ nhìn Mộc Dương Hà: “Dương Hà, sao lại là anh?” Cô ta bối rối ném cây gậy bóng chày trong tay đi như thể ném một củ khoai lang bỏng tay.
Mặc dù bị đánh mạnh vào lưng, nhưng do tập võ từ nhỏ nên Mộc Dương Hà chịu đòn rất giỏi, đòn đánh này chưa thể làm anh bị thương nặng.
Anh lẳng lặng đứng lên, cúi đầu đi về phía Tiêu Tử Dao với tốc độ rất chậm, chậm đến mức khiến thần kinh cô ta căng như dây đàn.
Cô ta vô thức lùi từng bước về sau, cho đến khi lưng dán sát vào tường không thể lui được nữa.
Mộc Dương Hà đi tới trước mặt Tiêu Tử Dao, vươn tay bóp cổ họng cô ta, sau đó dùng sức, ấn chặt cô ta lên tường, cất giọng lạnh thấu xương không vương chút tình cảm: “Cô làm nhiều việc ác như vậy, tôi đã tha cho cô một cái mạng mà cô còn không biết tốt xấu, vậy thì tôi đây không thể giữ cô lại nữa.” Anh vừa nói xong, bàn tay dần dần gia tăng sức lực.
Mặt Tiêu Tử Dao sung huyết đỏ bừng, hai tay nắm lấy bàn tay Mộc Dương Hà đang bóp cổ muốn vùng ra. Tuy nhiên cô ta không phải đối thủ của anh, dù cô ta đã ra sức đẩy nhưng không hề suy suyển, chỉ đành trơ mắt nhìn người đàn ông mình thích nhất từ từ giết chết mình.
Tiêu Tử Dao khó thở, hai tay buông thõng, kiệt sức ngả người ra vách tường đằng sau, vùng vẫy giãy chết, đầu ngón tay bấu chặt vào tường không ngừng rỉ ra máu tươi, trên tường toàn là vết máu cào cấu trông khủng khiếp ghê người.
Phương Tuyết Nhi ngã trên đất chứng kiến cảnh này, cô không tài nào chịu được một người sống sờ sờ bị hành hạ đến chết trước mắt mình. Cô cố hết sức bò đến chỗ Mộc Dương Hà, dốc toàn bộ sức lực cuối cùng bám vào đôi chân dài của anh, ngẩng đầu cầu xin: “Du Dương Hà, buông cô ta ra, buông cô ta ra.”
Mộc Dương Hà không hề buông tay, anh âm thầm cắn răng, đôi mắt như chất chứa những lưỡi dao bằng băng, bàn tay vẫn siết chặt cổ Tiêu Tử Dao.
Anh làm sao có thể bỏ qua cho người làm hại Phương Tuyết Nhi kia chứ! Anh phải bảo vệ người phụ nữ mình yêu. Khi còn quá bé, không thể bảo vệ được mẹ đã trở thành nỗi đau suốt cuộc đời anh, vì vậy bây giờ anh thề phải bảo vệ tốt Phương Tuyết Nhi, anh phải làm vậy, anh có năng lực để làm như thế!
Mắt thấy bàn tay bấu lấy tường của Tiêu Tử Dao dần chậm lại, Phương Tuyết Nhi càng thêm sốt ruột, đau khổ van nài: “Anh buông tay đi, em xin anh.”
Chút sức lực cuối cùng của Phương Tuyết Nhi đã tiêu hao hoàn toàn, cô không chống đỡ nổi nữa, khép đôi mắt lại và ngã xuống.
Rốt cuộc Mộc Dương Hà cũng cúi đầu nhìn về phía Phương Tuyết Nhi, vài giây sau, cuối cùng anh cũng buông ra.
Bàn tay anh vừa rời đi, ngay sau đó, Tiêu Tử Dao trượt xuống dọc theo vách tường, mềm oặt ngã xuống đất, ho khan kịch liệt.
Mộc Dương Hà khinh thường nhìn cô ta như thể sợ làm bẩn hai mắt mình. Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng bế ngang Phương Tuyết Nhi lên, lặng lẽ đi ra con ngõ bên ngoài. Vừa mới đi được hai bước thì đã bị Tiêu Tử Dao ôm lấy chân.
Còn chưa thở ra hơi, sắc mặt Tiêu Tử Dao vẫn chưa trở lại bình thường, vậy mà cô ta vẫn còn sức ôm lấy chân Mộc Dương Hà, khóc lóc kể lể: “Dương Hà, Dương Hà, đừng đi, đừng rời xa em!”
Mộc Dương Hà chẳng thèm cúi đầu, chân dài vừa chấc lên, lập tức đá văng Tiêu Tử Dao.
Cô ta lại lao tới ôm chầm chân anh như không còn gì để mất, điên cuồng kêu gào : “Van xin anh, cầu xin anh Dương Hà à, đừng bỏ rơi em. Em yêu anh, bây giờ em đã không còn gì nữa, em chỉ có anh mà thôi, xin anh đừng rời bỏ em!”
Mộc Dương Hà cực kỳ chán ghét mỗi hành động cử chỉ và lời nói của cô ta, anh khó chịu đá văng cô ta như đá rác rưởi sang ven đường, lạnh nhạt nói một câu: “Tiêu Tử Dao, cho tới hiện tại, cô chưa từng có được tôi.” Dứt lời, anh sải đôi chân dài bước đi.
Cho tới hiện tại, cô chưa từng có được tôi...
Câu nói thốt ra từ miệng Mộc Dương Hà tựa lưỡi dao sắc bén khoét mất trái tim Tiêu Tử Dao. Cô ta không kêu gào nữa, nước mắt giàn dụa dõi theo bóng lưng Mộc Dương Hà rời đi, cho tới khi không thấy gì nữa.
Đêm khuya, trên con ngõ nhỏ vi vút gió lạnh, dáng vẻ Tiêu Tử Dao một mình ngã trên mặt đất toát lên sự thê lương đến kỳ lạ.
Mộc Dương Hà lái xe khẩn cấp đưa Phương Tuyết Nhi đến bệnh viện Mạnh Hùng. Dọc đường, máu không ngừng tuôn ra từ dưới người cô. Bộ dạng thê thảm này của cô khiến Mộc Dương Hà tâm thần hoang mang, lo lắng vô cùng.
Chẳng mấy chốc, Phương Tuyết Nhi bị ngất đã được đưa đến phòng cấp cứu, bệnh viện sắp xếp những chuyên gia bác sĩ tốt nhất hội chẩn cho cô, còn Mộc Dương Hà thì bị giữ lại ngoài phòng cấp cứu.
Kể từ khi Phương Tuyết Nhi được bế vào bệnh viện, người ở khắp các góc ở đại sảnh bệnh viện đều nhìn cô từ xa, vẻ mặt nghiền ngẫm xem cô gặp chuyện gì, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Mộc Dương Hà dựa vào bức tường lạnh lẽo bên ngoài phòng cấp cứu, yên lặng móc một chiếc điện thoại từ túi áo ngoài ra. Gương mặt luôn bình tĩnh của anh bắt đầu thoáng vẻ bất an.
Đây là điện thoại của Phương Tuyết Nhi làm rơi từ lúc ra khỏi nhà họ Mộc, Mộc Dương Hà đuổi theo đưa điện thoại thì tình cờ chứng kiến toàn bộ chuyện vừa rồi. Anh hối hận mình không nên để một mình Phương Tuyết Nhi ra ngoài, hận tại sao mình không kiên quyết đưa cô đi bằng được. Bây giờ anh đang hận mình thấu xương!
Mộc Dương Hà cúi đầu rủ mắt, anh phát hiện vài vết máu đọng trong tay, đó là dấu vết vừa nãy do bế Phương Tuyết Nhi. Anh siết chặt nắm đấm, lần đầu tiên trong đơi cầu nguyệt người phụ nữ mà mình quan tâm nhất hiện nay được bình yên vô sự.
“Bây giờ bày cái vẻ mặt đau khổ hối hận ấy thì có ích gì!” Một giọng nói sắc bén quở trách Mộc Dương Hà vang lên bên cạnh.
Mộc Dương Hà ngẩng đầu, hóa ra là Tống Đường Huy!
Nếu là trước đây, anh nhất định căm ghét vô cùng với Tống Đường Huy, nhưng bây giờ ngoại trừ nỗi lo lắng đối với Phương Tuyết Nhi, những cảm xúc khác đều không còn quan trọng nữa. Vì vậy Mộc Dương Hà chẳng nói chẳng rằng, lạnh lùng lướt mắt qua Tống Đường Huy rồi không thèm để ý đến nữa.
Tống Đường Huy tới bệnh viện gặp bạn học cũ ở viện Y học có việc, bây giờ người bạn ấy đang là bác sĩ ở bệnh viện Mạnh Hùng, không ngờ đúng lúc gặp Phương Tuyết Nhi được đưa vào phòng cấp cứu. Anh hỏi bác sĩ mới biết, Phương Tuyết Nhi bị thương do người khác đánh.
Sau khi chắp tay dâng bảo vật trân quý của mình cho người ta, vậy mà người ta lại không biết quý trọng, Tống Đường Huy không khỏi tức giận, chỉ trích Mộc Dương Hà: “Tôi cầu hôn cô ấy bao nhiêu lần mà cô ấy đều từ chối, chỉ vì trong lòng cô ấy có anh, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, tôi nguyện trao cô ấy cho anh, vậy mà đây là cách chăm sóc của anh dành cho cô ấy sao! Tóm lại vì sao cô ấy lại bị thương?”
Mộc Dương Hà đưa tay nâng trán, vẻ mặt hối hận vô vàn: “Tiêu Tử Dao trốn khỏi bệnh viện tâm thần, vừa rồi tập kích cô ấy.”
“Tiêu Tử Dao? Vị hôn thê cũ của anh phải không?” Tống Đường Huy càng tức giận hơn, chẳng còn giữ nổi vẻ ôn hòa thường ngày nữa. Anh xông lên, túm lấy cổ áo Mộc Dương Hà, hung hăng mắng: “Mộc Dương Hà, nếu anh muốn bảo vệ cô ấy, nhờ anh hãy dọn dẹp sạch sẽ những cánh hoa đào bên cạnh mình đi, đừng để thương tổn đến cô ấy. Cho dù anh không thích cô ấy thì ít nhất hãy chịu trách nhiệm với đứa bé trong bụng cô ấy!”