Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 81 MUỐN ĐƯỢC ĐẠI GIA BAO NUÔI
CHƯƠNG 81: MUỐN ĐƯỢC ĐẠI GIA BAO NUÔI
“Cô Trương à, anh không cho cô ấy tiếp tục làm giáo viên ở nhà trẻ nữa.” Mộc Dương Hà thản nhiên nói.
“Anh lầm rồi! Cô Trương là người tốt, cũng là giáo viên tốt, sao anh lại không phân biệt tốt xấu mà đuổi người ta đi!” Phương Tuyết Nhi kích động vô cùng.
Mộc Dương Hà nhướng mày: “Anh có nói là đuổi cô ấy đi à?”
Phương Tuyết Nhi chẳng hiểu ra sao: “Không phải anh nói không cho cô ấy tiếp tục làm giáo viên nữa sao? Không phải đuổi thì là ý gì?”
“Cô ấy không làm giáo viên nữa, bởi vì anh cho cô ấy làm hiệu trưởng rồi.” Mộc Dương Hà vừa nói vừa chú ý vẻ mặt của Phương Tuyết Nhi.
Quả nhiên Phương Tuyết Nhi kinh ngạc nói: “Cô ấy làm hiệu trưởng á! Anh làm em sợ chết khiếp, còn tưởng rằng anh đuổi cô ấy đi rồi!”
“Anh đã sai người điều tra, cô Trương này là người tốt, rất yêu quý đám trẻ, trình độ cũng ổn, có kinh nghiệm, là lựa chọn tốt nhất cho vị trí hiệu trưởng nhà trẻ.” Mộc Dương Hà thản nhiên nói.
Câu nói của Mộc Dương Hà xua tan nỗi lo lắng của Phương Tuyết Nhi, cô thoải mái hẳn: “Nếu vậy thì em cũng yên tâm gửi Nhạc Bảo Bối đến nhà trẻ rồi!”
“Ừ, về sau Nhạc Bảo Bối học ở nhà trẻ sẽ được miễn phí toàn bộ.” Mộc Dương Hà hời hợt nói.
“Thật ư?!” Phương Tuyết Nhi cười ngốc như thể nhặt được món hời lớn.
Tuy chuyện này đối với Mộc Dương Hà hoàn toàn là chuyện nhỏ nhặt, nhưng đối với Phương Tuyết Nhi lại là giảm bớt một gánh nặng kinh tế lớn, cũng khó trách cô lại vui sướng như vậy.
Phương Tuyết Nhi trêu Mộc Dương Hà: “Có phải em nên chúc mừng mình đã câu được đại gia rồi không?”
“Vậy em muốn được đại gia anh bao nuôi sao?” Mộc Dương Hà nửa đùa nửa thật.
“Ha ha, thế thì không cần, tự kiếm tiền tự tiêu vẫn thoải mái hơn. Em không muốn dựa dẫm vào đàn ông, anh có thể thi thoảng cho em chút lợi ích nho nhỏ là được rồi, ví dụ như miễn phí gửi nhà trẻ gì gì đó.” Phương Tuyết Nhi gian xảo nói.
Mộc Dương Hà nhéo cằm cô, nói: “Cho dù là lợi ích nhỏ hay lợi ích lớn, em muốn bao nhiêu anh cho em bấy nhiêu.”
Ánh mắt Mộc Dương Hà dần trở nên ám muội, Phương Tuyết Nhi cảm giác gò má mình nóng lên, ngượng ngùng dời mắt.
Cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại đứng dậy nói: “Cũng muộn rồi, em phải đi đón Nhạc Bảo Bối, thằng bé vẫn còn ở nhà trẻ.”
Mộc Dương Hà liếc nhìn đồng hồ, quả thực là muộn rồi, nghĩ đến bàn làm việc còn chất đống tài liệu như núi, anh không khỏi cau mày nói: “Công ty anh còn có việc cần xử lý, đêm nay sẽ không qua đây, anh bảo quản gia sai người đưa em về.”
“Không cần đâu, em tự bắt xe được mà, đừng làm phiền bác quản gia.” Phương Tuyết Nhi vừa đi giày vừa uyển chuyển từ chối.
Rời khỏi nhà họ Mộc, Phương Tuyết Nhi đi một mình dưới màn đêm. Cô đi tới ven đường, muốn bắt taxi mà đợi cả nửa ngày chẳng thấy xe nào đi ngang qua.
Cô nghĩ, có thể vì đây là khu vực ngoại thành, lượng người qua lại không nhiều nên rất ít taxi. Cô bắt đầu men theo lề đường đi về hướng khu vực sầm uất.
Ánh đèn vàng mờ tối càng làm nổi bật sự âm u của hàng cây xanh, Phương Tuyết Nhi rảo bước, một cảm giác bất an nổi lên trong lòng.
Không phải cô vô cớ bất an, Phương Tuyết Nhi mơ hồ cảm giác được phía sau có người lặng lẽ theo đuôi mình.
Cô đột nhiên quay đầu lại, chẳng thấy gì cả.
Có thể là cô thần hồn nát thần tính, bị Đường Uy Phong giở trò một lần nên thần kinh trở nên nhạy cảm.
Phương Tuyết Nhi thầm phỉ nhổ bản thân, lại lắc đầu tự an ủi mình rồi tiếp tục đi.
Bất tri bất giác đã đi tới chỗ ngoặt của một con hẻm nhỏ, nơi đây đèn đường mờ tối, không một bóng người.
Cảm giác bất an ngày càng tăng lên, Phương Tuyết Nhi liếc mắt nhìn thấy một bóng người trên vách tường của con hẻm. Cái bóng bị kéo dài, hoàn toàn không phải bóng của cô!
Cô hoảng sợ quay đầu, một người mặc áo đen liền mũ thình lình xuất hiện trước mặt cô!
Người này đứng ngược sáng, mặc chiếc áo có mũ, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng trong tay tên đó cầm một cây gậy bóng chày, toàn thân toát ra hơi thở nguy hiểm.
Phương Tuyết Nhi sợ hãi hét lên, ngã bệt xuống đất.
Cô dùng giọng run run sợ sệt hỏi: “Anh anh anh là ai?! Anh muốn làm gì?!”
Đối phương không trả lời, chỉ im lặng chậm rãi đến gần cô, không khí im phăng phắc, vô cùng khủng bố.
Phương Tuyết Nhi nghĩ thầm, không phải là cô gặp tên sát nhân biến thái đấy chứ!
Mặc kệ đối phương là kẻ nào, chuồn là thượng sách!
Cô nhanh chóng bò dậy, nhấc chân chạy, đồng thời kêu to cứu mạng.
Đêm khuya, ở ngoại ô vắng vẻ, có kêu cứu cũng chẳng có tác dụng gì. Phương Tuyết Nhi không nghe thấy bất kỳ tiếng đáp lại nào, chỉ có thanh âm của cô vang vọng trong không gian vắng vẻ lạnh lẽo.
Phương Tuyết Nhi liều mạng chạy, mắt thấy khoảng cách với tên kia đã từ từ giãn ra, nhưng đúng lúc này chân cô lại vấp một cái, té nhào ra đất.
Cú ngã này làm bụng cô đau nhói.
Kẻ kia đi đến trước mặt Phương Tuyết Nhi, nhìn cô gắng gượng cố sức muốn đứng lên, khó khăn lắm mới đứng vững, tên kia lại vung cây gậy bóng chày lên, không chút lưu tình vụt thẳng vào người Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi chịu một đòn mạnh, toàn thân run lên, lần nữa đau đớn ngã sõng soài trên mặt đất, đầu cô bị đánh cho ngơ ra, ong ong trống rỗng, cơn đau lâm râm dưới bụng quặn lên.
Kẻ kia thấy Phương Tuyết Nhi bị đánh ngã, nhìn vẻ đau đớn của cô thì không nhịn được bật cười, từ từ bỏ mũ trên đầu xuống.
Phương Tuyết Nhi cuối cùng cũng thấy rõ mặt người này, vậy mà lại là cô ta!
“Tiêu Tử Dao?!” Phương Tuyết Nhi yếu ớt nói ra tên kẻ kia.
“Ha ha, kinh ngạc lắm phải không!” Tiêu Tử Dao đắc ý cười, vẻ mặt tràn đầy khoái cảm khi trả thù thành công.
“Sao lại là cô?” Phương Tuyết Nhi bất lực lùi về sau, cô dùng tay che bụng, vẻ mặt đau đớn.
“Sao lại không thể là tao! Mày tưởng tao bị nhốt ở bệnh viện tâm thần chứ gì. Mày cho rằng mày có thể tiếp tục những ngày tháng tốt đẹp nữa à, tao nói cho mày biết, đừng hòng! Tao đã không sống tốt thì cũng phải cho mày chết không được tử tế!” Tiêu Tử Dao từng bước tới gần, giọng nói điên cuồng, vẻ mặt dữ tợn, như thể đã hoàn toàn mất trí.
Phương Tuyết Nhi đã không còn sợ hãi như khi chưa biết thân phận kẻ đuổi theo mình như trước nữa, lúc này cô càng cảm thấy đau đớn và khó chịu. Cô chịu đựng cơn đau, nói với Tiêu Tử Dao gần như đã phát điên: “Tiêu Tử Dao, tình cảnh hiện giờ của mày đều là, đều là do mày, mày tự chuốc lấy. Là mày không buông tha cho tao, ba lần bảy lượt muốn hại chết tao, mưu đồ dung túng anh rể mày là An Tề cưỡng bức tao, còn bắt cóc Nhạc Bảo Bối. Mày chính là kẻ điên, bị nhốt ở bệnh viên tâm thần là đáng đời!”
“Con chó này, đã đến nước này rồi còn mạnh miệng, xem tao có xé nát miệng mày ra không!”
Tiêu Tử Dao trừng to mắt, thở hổn hển giơ gậy bóng chày lên muốn đập vào mặt Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi thấy không chạy thoát được, cô nằm trên mặt đất không động đậy nổi, đau khổ nhắm mắt lại.
Đột nhiên một bóng đen vụt qua, Phương Tuyết Nhi được bóng đen bảo vệ che chắn trước mặt.
“Cô Trương à, anh không cho cô ấy tiếp tục làm giáo viên ở nhà trẻ nữa.” Mộc Dương Hà thản nhiên nói.
“Anh lầm rồi! Cô Trương là người tốt, cũng là giáo viên tốt, sao anh lại không phân biệt tốt xấu mà đuổi người ta đi!” Phương Tuyết Nhi kích động vô cùng.
Mộc Dương Hà nhướng mày: “Anh có nói là đuổi cô ấy đi à?”
Phương Tuyết Nhi chẳng hiểu ra sao: “Không phải anh nói không cho cô ấy tiếp tục làm giáo viên nữa sao? Không phải đuổi thì là ý gì?”
“Cô ấy không làm giáo viên nữa, bởi vì anh cho cô ấy làm hiệu trưởng rồi.” Mộc Dương Hà vừa nói vừa chú ý vẻ mặt của Phương Tuyết Nhi.
Quả nhiên Phương Tuyết Nhi kinh ngạc nói: “Cô ấy làm hiệu trưởng á! Anh làm em sợ chết khiếp, còn tưởng rằng anh đuổi cô ấy đi rồi!”
“Anh đã sai người điều tra, cô Trương này là người tốt, rất yêu quý đám trẻ, trình độ cũng ổn, có kinh nghiệm, là lựa chọn tốt nhất cho vị trí hiệu trưởng nhà trẻ.” Mộc Dương Hà thản nhiên nói.
Câu nói của Mộc Dương Hà xua tan nỗi lo lắng của Phương Tuyết Nhi, cô thoải mái hẳn: “Nếu vậy thì em cũng yên tâm gửi Nhạc Bảo Bối đến nhà trẻ rồi!”
“Ừ, về sau Nhạc Bảo Bối học ở nhà trẻ sẽ được miễn phí toàn bộ.” Mộc Dương Hà hời hợt nói.
“Thật ư?!” Phương Tuyết Nhi cười ngốc như thể nhặt được món hời lớn.
Tuy chuyện này đối với Mộc Dương Hà hoàn toàn là chuyện nhỏ nhặt, nhưng đối với Phương Tuyết Nhi lại là giảm bớt một gánh nặng kinh tế lớn, cũng khó trách cô lại vui sướng như vậy.
Phương Tuyết Nhi trêu Mộc Dương Hà: “Có phải em nên chúc mừng mình đã câu được đại gia rồi không?”
“Vậy em muốn được đại gia anh bao nuôi sao?” Mộc Dương Hà nửa đùa nửa thật.
“Ha ha, thế thì không cần, tự kiếm tiền tự tiêu vẫn thoải mái hơn. Em không muốn dựa dẫm vào đàn ông, anh có thể thi thoảng cho em chút lợi ích nho nhỏ là được rồi, ví dụ như miễn phí gửi nhà trẻ gì gì đó.” Phương Tuyết Nhi gian xảo nói.
Mộc Dương Hà nhéo cằm cô, nói: “Cho dù là lợi ích nhỏ hay lợi ích lớn, em muốn bao nhiêu anh cho em bấy nhiêu.”
Ánh mắt Mộc Dương Hà dần trở nên ám muội, Phương Tuyết Nhi cảm giác gò má mình nóng lên, ngượng ngùng dời mắt.
Cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại đứng dậy nói: “Cũng muộn rồi, em phải đi đón Nhạc Bảo Bối, thằng bé vẫn còn ở nhà trẻ.”
Mộc Dương Hà liếc nhìn đồng hồ, quả thực là muộn rồi, nghĩ đến bàn làm việc còn chất đống tài liệu như núi, anh không khỏi cau mày nói: “Công ty anh còn có việc cần xử lý, đêm nay sẽ không qua đây, anh bảo quản gia sai người đưa em về.”
“Không cần đâu, em tự bắt xe được mà, đừng làm phiền bác quản gia.” Phương Tuyết Nhi vừa đi giày vừa uyển chuyển từ chối.
Rời khỏi nhà họ Mộc, Phương Tuyết Nhi đi một mình dưới màn đêm. Cô đi tới ven đường, muốn bắt taxi mà đợi cả nửa ngày chẳng thấy xe nào đi ngang qua.
Cô nghĩ, có thể vì đây là khu vực ngoại thành, lượng người qua lại không nhiều nên rất ít taxi. Cô bắt đầu men theo lề đường đi về hướng khu vực sầm uất.
Ánh đèn vàng mờ tối càng làm nổi bật sự âm u của hàng cây xanh, Phương Tuyết Nhi rảo bước, một cảm giác bất an nổi lên trong lòng.
Không phải cô vô cớ bất an, Phương Tuyết Nhi mơ hồ cảm giác được phía sau có người lặng lẽ theo đuôi mình.
Cô đột nhiên quay đầu lại, chẳng thấy gì cả.
Có thể là cô thần hồn nát thần tính, bị Đường Uy Phong giở trò một lần nên thần kinh trở nên nhạy cảm.
Phương Tuyết Nhi thầm phỉ nhổ bản thân, lại lắc đầu tự an ủi mình rồi tiếp tục đi.
Bất tri bất giác đã đi tới chỗ ngoặt của một con hẻm nhỏ, nơi đây đèn đường mờ tối, không một bóng người.
Cảm giác bất an ngày càng tăng lên, Phương Tuyết Nhi liếc mắt nhìn thấy một bóng người trên vách tường của con hẻm. Cái bóng bị kéo dài, hoàn toàn không phải bóng của cô!
Cô hoảng sợ quay đầu, một người mặc áo đen liền mũ thình lình xuất hiện trước mặt cô!
Người này đứng ngược sáng, mặc chiếc áo có mũ, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng trong tay tên đó cầm một cây gậy bóng chày, toàn thân toát ra hơi thở nguy hiểm.
Phương Tuyết Nhi sợ hãi hét lên, ngã bệt xuống đất.
Cô dùng giọng run run sợ sệt hỏi: “Anh anh anh là ai?! Anh muốn làm gì?!”
Đối phương không trả lời, chỉ im lặng chậm rãi đến gần cô, không khí im phăng phắc, vô cùng khủng bố.
Phương Tuyết Nhi nghĩ thầm, không phải là cô gặp tên sát nhân biến thái đấy chứ!
Mặc kệ đối phương là kẻ nào, chuồn là thượng sách!
Cô nhanh chóng bò dậy, nhấc chân chạy, đồng thời kêu to cứu mạng.
Đêm khuya, ở ngoại ô vắng vẻ, có kêu cứu cũng chẳng có tác dụng gì. Phương Tuyết Nhi không nghe thấy bất kỳ tiếng đáp lại nào, chỉ có thanh âm của cô vang vọng trong không gian vắng vẻ lạnh lẽo.
Phương Tuyết Nhi liều mạng chạy, mắt thấy khoảng cách với tên kia đã từ từ giãn ra, nhưng đúng lúc này chân cô lại vấp một cái, té nhào ra đất.
Cú ngã này làm bụng cô đau nhói.
Kẻ kia đi đến trước mặt Phương Tuyết Nhi, nhìn cô gắng gượng cố sức muốn đứng lên, khó khăn lắm mới đứng vững, tên kia lại vung cây gậy bóng chày lên, không chút lưu tình vụt thẳng vào người Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi chịu một đòn mạnh, toàn thân run lên, lần nữa đau đớn ngã sõng soài trên mặt đất, đầu cô bị đánh cho ngơ ra, ong ong trống rỗng, cơn đau lâm râm dưới bụng quặn lên.
Kẻ kia thấy Phương Tuyết Nhi bị đánh ngã, nhìn vẻ đau đớn của cô thì không nhịn được bật cười, từ từ bỏ mũ trên đầu xuống.
Phương Tuyết Nhi cuối cùng cũng thấy rõ mặt người này, vậy mà lại là cô ta!
“Tiêu Tử Dao?!” Phương Tuyết Nhi yếu ớt nói ra tên kẻ kia.
“Ha ha, kinh ngạc lắm phải không!” Tiêu Tử Dao đắc ý cười, vẻ mặt tràn đầy khoái cảm khi trả thù thành công.
“Sao lại là cô?” Phương Tuyết Nhi bất lực lùi về sau, cô dùng tay che bụng, vẻ mặt đau đớn.
“Sao lại không thể là tao! Mày tưởng tao bị nhốt ở bệnh viện tâm thần chứ gì. Mày cho rằng mày có thể tiếp tục những ngày tháng tốt đẹp nữa à, tao nói cho mày biết, đừng hòng! Tao đã không sống tốt thì cũng phải cho mày chết không được tử tế!” Tiêu Tử Dao từng bước tới gần, giọng nói điên cuồng, vẻ mặt dữ tợn, như thể đã hoàn toàn mất trí.
Phương Tuyết Nhi đã không còn sợ hãi như khi chưa biết thân phận kẻ đuổi theo mình như trước nữa, lúc này cô càng cảm thấy đau đớn và khó chịu. Cô chịu đựng cơn đau, nói với Tiêu Tử Dao gần như đã phát điên: “Tiêu Tử Dao, tình cảnh hiện giờ của mày đều là, đều là do mày, mày tự chuốc lấy. Là mày không buông tha cho tao, ba lần bảy lượt muốn hại chết tao, mưu đồ dung túng anh rể mày là An Tề cưỡng bức tao, còn bắt cóc Nhạc Bảo Bối. Mày chính là kẻ điên, bị nhốt ở bệnh viên tâm thần là đáng đời!”
“Con chó này, đã đến nước này rồi còn mạnh miệng, xem tao có xé nát miệng mày ra không!”
Tiêu Tử Dao trừng to mắt, thở hổn hển giơ gậy bóng chày lên muốn đập vào mặt Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi thấy không chạy thoát được, cô nằm trên mặt đất không động đậy nổi, đau khổ nhắm mắt lại.
Đột nhiên một bóng đen vụt qua, Phương Tuyết Nhi được bóng đen bảo vệ che chắn trước mặt.