Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 80 XIN LỖI, ANH ĐẾN MUỘN
CHƯƠNG 80: XIN LỖI, ANH ĐẾN MUỘN
Lương Vỹ Lộc theo sau quát to: “Anh Đường, anh đang làm gì vậy?!”
Đường Uy Phong lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng chỉnh lại quần áo định che giấu chuyện vừa rồi. Nhưng chỉ phí công vô ích, ngay khoảnh khắc cửa mở kia, mọi người đã lập tức hiểu rõ chuyện đang xảy ra trong phòng.
Mộc Dương Hà lạnh lùng đi đến, sút một cú vào người tên Đường Uy Phong đang xách quần, cú sút rất mạnh, những người có mặt đều nghe rõ tiếng xương gãy.
Đường Uy Phong kêu thảm, nôn ra một ngụm máu rồi không ngừng ho khan.
Mọi người hít một hơi khí lạnh, không ai dám lên tiếng, hiện trường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mộc Dương Hà lấy cuộn vải trong miệng Phương Tuyết Nhi ra, cởi dây trói rồi đắp áo khoác của mình lên che cho cô, thương xót nói nhỏ bên tai cô: “Xin lỗi, anh đến muộn.”
Nước mắt của Phương Tuyết Nhi lập tức trào ra như thể vỡ đê, cô khóc nức nở, ôm chặt lấy Mộc Dương Hà như thể buông tay là sẽ rơi vào vực sâu địa ngục, chỉ có ôm chặt lấy người đàn ông trước mắt này mới có thể yên tâm.
Anh bế ngang Phương Tuyết Nhi lên, không thèm nhìn tên Đường Uy Phong đang lăn lộn trên mặt đất lấy một cái. Lúc đi đến trước mặt Lương Vỹ Lộc, Mộc Dương Hà nói bằng giọng lạnh lẽo: “Thứ rác rưởi trên đất chính là cấp dưới của cậu, tự giải quyết đi.”
Sau đó liền ôm Phương Tuyết Nhi đi thẳng.
Phương Tuyết Nhi vùi vào lòng Mộc Dương Hà, mặc cho anh bế mình đặt vào trong xe, tùy anh đưa đi bất cứ nơi nào.
Mộc Dương Hà lái xe chở cô lao vút đi, Phương Tuyết Nhi dựa vào trong xe, nhìn phong cảnh hai bên đường thay đổi mà từ từ hôn mê.
Lúc tỉnh lại, Phương Tuyết Nhi đã nằm trên một chiếc giường có cảm giác và hương vị rất quen thuộc. Cô nhìn quanh phòng một lát, phát hiện ra mình đang ở trong phòng ngủ của Mộc Dương Hà ở nhà họ Mộc, mà Mộc Dương Hà đang ngồi bên giường nhìn cô.
Mộc Dương Hà nhẹ giọng nói: “Tỉnh rồi à.”
Phương Tuyết Nhi chống người ngồi dậy, lại phát hiện bộ quần áo rách nát trên người đã được thay ra, bèn hỏi: “Ừm, sao em lại ở đây?”
Mộc Dương Hà giải thích: “Vốn muốn đưa em về nhà, nhưng lại thấy em ngất đi, anh bèn đưa em đến nhà anh, mời bác sĩ tư nhân khám xem em có bị thương ở đâu không.”
Phương Tuyết Nhi hỏi: “Bác sĩ đâu?”
“Bác sĩ kiểm tra xong đã đi rồi, may mà không sao, chỉ là em bị kích thích nên mới ngất đi. Có điều bác sĩ nói bình thường tình huống như vậy sẽ không ngất, đề nghị em nên đến bệnh viên kiểm tra toàn diện, dù sao ở nhà cũng không có đầy đủ thiết bị, không kiểm tra được hết.” Mộc Dương Hà thuật lại lời dặn dò của bác sĩ.
Phương Tuyết Nhi vô cùng thông minh, thoáng cái đã nghĩ tới có thể là do mang thai nên vậy, bèn từ chối: “Không cần đâu, em thấy cơ thể khỏe lắm, cũng không có gì khó chịu cả. Có thể là do em uống chút rượu trong tiệc mừng, váng đầu nên mới xỉu.”
“Nhưng trong miệng em chẳng có xíu mùi rượu nào cả.” Mộc Dương Hà nghi ngờ nói.
“À ừm, em chỉ uống chút xíu thôi mà, làm sao có mùi gì được. Trước giờ tửu lượng của em kém, dính chút là say liền.” Phương Tuyết Nhi gãi đầu cố gắng giải thích.
“Rồi sao anh lại đột nhiên xuất hiện vậy?” Phương Tuyết Nhi vội vã đánh trống lảng.
Mộc Dương Hà nói: “Anh làm xong chuyện ở công ty liền đến tiệc mừng đón em nhưng lại không thấy bóng dáng em đâu, tìm khắp nơi mới tìm thấy em ở trong phòng đó.”
“Dù thế nào cũng cảm ơn anh đã cứu em.” Phương Tuyết Nhi nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy cảm kích và mến mộ.
“Em đó, đang yên đang lành sao lại chạy đến phòng nhỏ không người đó làm gì?” Mộc Dương Hà nghi ngờ hỏi.
“Em chỉ là không chịu nổi dáng vẻ nịnh nọt của đám người trong phòng tiệc nên mới muốn tìm nơi yên tĩnh ngồi mà thôi, không ngờ lại đụng phải kẻ cặn bã Đường Uy Phong.” Phương Tuyết Nhi tức giận nói.
Mộc Dương Hà hỏi: “Đường Uy Phong sao lại đến tìm em?”
Nhắc đến tên Đường Uy Phong này, Phương Tuyết Nhi ghê tởm khó chịu như nuốt phải con ruồi vậy, cô tức giận nói: “Hắn đê tiện thôi, hắn ta là một tên vô cùng cặn bã! Năm xưa em trẻ người non dạ mắt mù mới yêu hắn, sau lại phát hiện hắn lên giường với con đàn bà khác, còn bị hắn đổ vấy rằng em không cho hắn đụng vào nên hắn mới đi tìm đứa khác. Sau khi bọn em chia tay đã cắt liên hệ rồi, không ngờ lúc phỏng vấn vào công ty lại gặp phải hắn. Hắn tìm em nói muốn tái hợp, em không đồng ý. Từ lúc vào công ty đến nay hắn liền ngáng chân em không ít lần cả công khai lẫn âm thầm, rõ ràng là lấy việc công trả thù tư, hôm nay còn đối với em làm chuyện như vậy, em thật muốn giết chết hắn!”
“Muốn giết hắn ta sao?” Mộc Dương Hà lạnh nhạt nói, vẻ mặt không chút thay đổi của anh càng làm cho người ta sợ run.
Phương Tuyết Nhi nhận ra anh coi lời mình nói là thật, vội vàng huơ tay nói: “Không muốn, em chỉ tức giận nên nói thế thôi. Đúng là em cực kỳ ghét hắn, nhưng chưa đến mức muốn lấy mạng, dù sao hắn cũng chưa thực hiện được. Đối với loại cặn bã này em sẽ không phí thời gian sức lực mà hận hắn, chỉ cần từ giờ trở đi hắn đừng xuất hiện trước mặt em là được, không thấy đỡ phiền.”
Mộc Dương Hà trầm mặc một lát mới nói: “Được rồi, vậy anh bảo Lương Vỹ Lộc đuổi cổ hắn, trục xuất khỏi thành phố H.”
“Dạ, thế thì tốt quá!” Phương Tuyết Nhi đồng ý.
Im lặng một lát, Phương Tuyết Nhi cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ anh đã tin không phải em liếc mắt đưa tình với hắn mà là do hắn đơn phương quấy rối em rồi chứ?”
Mộc Dương Hà không ngờ cô vẫn còn để ý tới mấy lời anh nói trước đây, đành cười bảo: “Ngốc ạ, chuyện này có còn quan trọng không?”
Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu, nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Đương nhiên là quan trọng, anh nghĩ về em thế nào đối với em vô cùng quan trọng!”
Mộc Dương Hà giật mình, anh nhéo má Phương Tuyết Nhi: “Anh tin em là được chứ gì.”
Phương Tuyết Nhi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Dương Hà thấy vẻ mặt cô đã thả lỏng thì nói sang chuyện khác: “Thực ra hôm nay anh đến tiệc mừng tìm em là có chuyện muốn nói. Anh nghĩ Nhạc Bảo Bối cũng đã hồi phục nhiều rồi thì có thể tiếp tục đi nhà trẻ.”
Vừa nhắc đến nhà trẻ, Phương Tuyết Nhi liền nhớ đến hôm Nhạc Bảo Bối mất tích, cô đã đi tìm hiệu trưởng nhờ giúp đỡ, dáng vẻ lạnh lùng của hiệu trưởng rõ ràng là đang giúp đỡ Tiêu Tử Dao. Cô không muốn đưa Nhạc Bảo Bối về nơi đó nữa.
Phương Tuyết Nhi suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Nhà trẻ song ngữ quốc tế Úc Dương đúng là rất khá, nhưng đó là nơi nhà họ Tiêu đầu tư, em không muốn gửi Nhạc Bảo Bối ở đó nữa.”
Mộc Dương Hà thản nhiên nói: “Anh hiểu nỗi lo của em, bây giờ nhà trẻ này đã được tập đoàn Thành Công của chúng ta thu mua, thuộc về sản nghiệp nhà họ Mộc, hiệu trưởng và giáo viên trong trường anh đều đã đổi người rồi, cho nên em hoàn toàn có thể yên tâm.”
“Vậy cô Trương thì sao? Anh cũng đuổi cô ấy à?!” Phương Tuyết Nhi kích động hỏi. Cô Trương rất tốt, luôn quan tâm chăm sóc hai mẹ con cô, cô ấy cũng rất tốt với Nhạc Bảo Bối, Phương Tuyết Nhi rất lo cô ấy bị liên lụy.
Lương Vỹ Lộc theo sau quát to: “Anh Đường, anh đang làm gì vậy?!”
Đường Uy Phong lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng chỉnh lại quần áo định che giấu chuyện vừa rồi. Nhưng chỉ phí công vô ích, ngay khoảnh khắc cửa mở kia, mọi người đã lập tức hiểu rõ chuyện đang xảy ra trong phòng.
Mộc Dương Hà lạnh lùng đi đến, sút một cú vào người tên Đường Uy Phong đang xách quần, cú sút rất mạnh, những người có mặt đều nghe rõ tiếng xương gãy.
Đường Uy Phong kêu thảm, nôn ra một ngụm máu rồi không ngừng ho khan.
Mọi người hít một hơi khí lạnh, không ai dám lên tiếng, hiện trường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mộc Dương Hà lấy cuộn vải trong miệng Phương Tuyết Nhi ra, cởi dây trói rồi đắp áo khoác của mình lên che cho cô, thương xót nói nhỏ bên tai cô: “Xin lỗi, anh đến muộn.”
Nước mắt của Phương Tuyết Nhi lập tức trào ra như thể vỡ đê, cô khóc nức nở, ôm chặt lấy Mộc Dương Hà như thể buông tay là sẽ rơi vào vực sâu địa ngục, chỉ có ôm chặt lấy người đàn ông trước mắt này mới có thể yên tâm.
Anh bế ngang Phương Tuyết Nhi lên, không thèm nhìn tên Đường Uy Phong đang lăn lộn trên mặt đất lấy một cái. Lúc đi đến trước mặt Lương Vỹ Lộc, Mộc Dương Hà nói bằng giọng lạnh lẽo: “Thứ rác rưởi trên đất chính là cấp dưới của cậu, tự giải quyết đi.”
Sau đó liền ôm Phương Tuyết Nhi đi thẳng.
Phương Tuyết Nhi vùi vào lòng Mộc Dương Hà, mặc cho anh bế mình đặt vào trong xe, tùy anh đưa đi bất cứ nơi nào.
Mộc Dương Hà lái xe chở cô lao vút đi, Phương Tuyết Nhi dựa vào trong xe, nhìn phong cảnh hai bên đường thay đổi mà từ từ hôn mê.
Lúc tỉnh lại, Phương Tuyết Nhi đã nằm trên một chiếc giường có cảm giác và hương vị rất quen thuộc. Cô nhìn quanh phòng một lát, phát hiện ra mình đang ở trong phòng ngủ của Mộc Dương Hà ở nhà họ Mộc, mà Mộc Dương Hà đang ngồi bên giường nhìn cô.
Mộc Dương Hà nhẹ giọng nói: “Tỉnh rồi à.”
Phương Tuyết Nhi chống người ngồi dậy, lại phát hiện bộ quần áo rách nát trên người đã được thay ra, bèn hỏi: “Ừm, sao em lại ở đây?”
Mộc Dương Hà giải thích: “Vốn muốn đưa em về nhà, nhưng lại thấy em ngất đi, anh bèn đưa em đến nhà anh, mời bác sĩ tư nhân khám xem em có bị thương ở đâu không.”
Phương Tuyết Nhi hỏi: “Bác sĩ đâu?”
“Bác sĩ kiểm tra xong đã đi rồi, may mà không sao, chỉ là em bị kích thích nên mới ngất đi. Có điều bác sĩ nói bình thường tình huống như vậy sẽ không ngất, đề nghị em nên đến bệnh viên kiểm tra toàn diện, dù sao ở nhà cũng không có đầy đủ thiết bị, không kiểm tra được hết.” Mộc Dương Hà thuật lại lời dặn dò của bác sĩ.
Phương Tuyết Nhi vô cùng thông minh, thoáng cái đã nghĩ tới có thể là do mang thai nên vậy, bèn từ chối: “Không cần đâu, em thấy cơ thể khỏe lắm, cũng không có gì khó chịu cả. Có thể là do em uống chút rượu trong tiệc mừng, váng đầu nên mới xỉu.”
“Nhưng trong miệng em chẳng có xíu mùi rượu nào cả.” Mộc Dương Hà nghi ngờ nói.
“À ừm, em chỉ uống chút xíu thôi mà, làm sao có mùi gì được. Trước giờ tửu lượng của em kém, dính chút là say liền.” Phương Tuyết Nhi gãi đầu cố gắng giải thích.
“Rồi sao anh lại đột nhiên xuất hiện vậy?” Phương Tuyết Nhi vội vã đánh trống lảng.
Mộc Dương Hà nói: “Anh làm xong chuyện ở công ty liền đến tiệc mừng đón em nhưng lại không thấy bóng dáng em đâu, tìm khắp nơi mới tìm thấy em ở trong phòng đó.”
“Dù thế nào cũng cảm ơn anh đã cứu em.” Phương Tuyết Nhi nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy cảm kích và mến mộ.
“Em đó, đang yên đang lành sao lại chạy đến phòng nhỏ không người đó làm gì?” Mộc Dương Hà nghi ngờ hỏi.
“Em chỉ là không chịu nổi dáng vẻ nịnh nọt của đám người trong phòng tiệc nên mới muốn tìm nơi yên tĩnh ngồi mà thôi, không ngờ lại đụng phải kẻ cặn bã Đường Uy Phong.” Phương Tuyết Nhi tức giận nói.
Mộc Dương Hà hỏi: “Đường Uy Phong sao lại đến tìm em?”
Nhắc đến tên Đường Uy Phong này, Phương Tuyết Nhi ghê tởm khó chịu như nuốt phải con ruồi vậy, cô tức giận nói: “Hắn đê tiện thôi, hắn ta là một tên vô cùng cặn bã! Năm xưa em trẻ người non dạ mắt mù mới yêu hắn, sau lại phát hiện hắn lên giường với con đàn bà khác, còn bị hắn đổ vấy rằng em không cho hắn đụng vào nên hắn mới đi tìm đứa khác. Sau khi bọn em chia tay đã cắt liên hệ rồi, không ngờ lúc phỏng vấn vào công ty lại gặp phải hắn. Hắn tìm em nói muốn tái hợp, em không đồng ý. Từ lúc vào công ty đến nay hắn liền ngáng chân em không ít lần cả công khai lẫn âm thầm, rõ ràng là lấy việc công trả thù tư, hôm nay còn đối với em làm chuyện như vậy, em thật muốn giết chết hắn!”
“Muốn giết hắn ta sao?” Mộc Dương Hà lạnh nhạt nói, vẻ mặt không chút thay đổi của anh càng làm cho người ta sợ run.
Phương Tuyết Nhi nhận ra anh coi lời mình nói là thật, vội vàng huơ tay nói: “Không muốn, em chỉ tức giận nên nói thế thôi. Đúng là em cực kỳ ghét hắn, nhưng chưa đến mức muốn lấy mạng, dù sao hắn cũng chưa thực hiện được. Đối với loại cặn bã này em sẽ không phí thời gian sức lực mà hận hắn, chỉ cần từ giờ trở đi hắn đừng xuất hiện trước mặt em là được, không thấy đỡ phiền.”
Mộc Dương Hà trầm mặc một lát mới nói: “Được rồi, vậy anh bảo Lương Vỹ Lộc đuổi cổ hắn, trục xuất khỏi thành phố H.”
“Dạ, thế thì tốt quá!” Phương Tuyết Nhi đồng ý.
Im lặng một lát, Phương Tuyết Nhi cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ anh đã tin không phải em liếc mắt đưa tình với hắn mà là do hắn đơn phương quấy rối em rồi chứ?”
Mộc Dương Hà không ngờ cô vẫn còn để ý tới mấy lời anh nói trước đây, đành cười bảo: “Ngốc ạ, chuyện này có còn quan trọng không?”
Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu, nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Đương nhiên là quan trọng, anh nghĩ về em thế nào đối với em vô cùng quan trọng!”
Mộc Dương Hà giật mình, anh nhéo má Phương Tuyết Nhi: “Anh tin em là được chứ gì.”
Phương Tuyết Nhi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Dương Hà thấy vẻ mặt cô đã thả lỏng thì nói sang chuyện khác: “Thực ra hôm nay anh đến tiệc mừng tìm em là có chuyện muốn nói. Anh nghĩ Nhạc Bảo Bối cũng đã hồi phục nhiều rồi thì có thể tiếp tục đi nhà trẻ.”
Vừa nhắc đến nhà trẻ, Phương Tuyết Nhi liền nhớ đến hôm Nhạc Bảo Bối mất tích, cô đã đi tìm hiệu trưởng nhờ giúp đỡ, dáng vẻ lạnh lùng của hiệu trưởng rõ ràng là đang giúp đỡ Tiêu Tử Dao. Cô không muốn đưa Nhạc Bảo Bối về nơi đó nữa.
Phương Tuyết Nhi suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Nhà trẻ song ngữ quốc tế Úc Dương đúng là rất khá, nhưng đó là nơi nhà họ Tiêu đầu tư, em không muốn gửi Nhạc Bảo Bối ở đó nữa.”
Mộc Dương Hà thản nhiên nói: “Anh hiểu nỗi lo của em, bây giờ nhà trẻ này đã được tập đoàn Thành Công của chúng ta thu mua, thuộc về sản nghiệp nhà họ Mộc, hiệu trưởng và giáo viên trong trường anh đều đã đổi người rồi, cho nên em hoàn toàn có thể yên tâm.”
“Vậy cô Trương thì sao? Anh cũng đuổi cô ấy à?!” Phương Tuyết Nhi kích động hỏi. Cô Trương rất tốt, luôn quan tâm chăm sóc hai mẹ con cô, cô ấy cũng rất tốt với Nhạc Bảo Bối, Phương Tuyết Nhi rất lo cô ấy bị liên lụy.