Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 79 GIẢ BỘ NGÂY THƠ CÁI QUÁI GÌ
CHƯƠNG 79: GIẢ BỘ NGÂY THƠ CÁI QUÁI GÌ
“Cố gắng sống cho tốt?” Tiêu Tử Dao vừa khóc vừa cười mà nói: “Cuộc sống của chúng ta bây giờ có ra gì không, quả thực là sống không bằng chết!”
“Tử Dao à, hãy nghĩ thoáng ra.” Tiêu Tử Mộng lau nước mắt nói.
“Em không nghĩ thoáng được!” Tiêu Tử Dao gần như điên cuồng phát tiết cảm xúc trong lòng: “Từ nhỏ đến giờ em chưa bao giờ phải ở căn nhà nào tồi tệ như thế này, chưa bao giờ bị người khác lạnh nhạt. Nhưng bây giờ em lại phải chịu đựng tất cả!”
Tiêu Tử Mộng nhìn cô em gái duy nhất của mình bằng ánh mắt thương xót: “Tất cả đều do Mộc Dương Hà ban tặng. Nếu không phải anh ta chèn ép tập đoàn Tiêu thị thì chúng ta đâu đến nỗi rơi vào tình cảnh này!”
“Không, không phải Dương Hà.” Tiêu Tử Dao lắc đầu quầy quậy: “Dương Hà yêu em, anh ấy còn đính hôn với em, chúng em là vợ chồng sắp cưới danh chính ngôn thuận! Đều là do Phương Tuyết Nhi! Là do con ả đê tiện đó hại Dương Hà không yêu em nữa! Là con ả đó hại em thành thế này! Em hận nó!!”
Tiêu Tử Dao điên cuồng hét lên, trong cơn giận ngút trời, cô ta như phát điên mà hất tung toàn bộ đồ đạc xung quanh xuống đất.
Cảnh tượng này làm Tiêu Tử Mộng giật mình, cô ta bất đắc dĩ ôm lấy Tiêu Tử Dao, vừa khóc vừa nói: “Em gái ngoan của chị, em bình tĩnh chút được không, đừng như vậy, đừng như vậy nữa.”
Tiêu Tử Dao bị chị gái ôm lấy thì cũng không cựa quậy, chỉ có ánh mắt trống rỗng là chứa đầy nỗi hận và tuyệt vọng.
Trong buổi tiệc ăn mừng của công ty Florina, tất cả mọi người từ lãnh đạo đến nhân viên đều có mặt, náo nhiệt tưng bừng.
Tổng giám đốc Lương Vỹ Lộc nâng chén, đầu tiên là trình bày về “thành tích vĩ đại” của nhà thiết kế hàng đầu công ty Phương Tuyết Nhi trong cuộc thi Vince Camuto lần này, sau đó lại cường điệu nhấn mạnh công lao bồi dưỡng Phương Tuyết Nhi từ trước đến nay của anh ấy, để chứng minh rằng anh ấy cũng là công thần phò tá.
Phương Tuyết Nhi nghe vậy chỉ cười, trong lòng oán thầm Lương Vỹ Lộc đúng là chỉ biết tự dát vàng lên mặt mình.
Đám đồng nghiệp nhao nhao chúc rượu Phương Tuyết Nhi, Lương Vỹ Lộc lặng lẽ hỏi cô: “Sao không thấy anh tôi đi cùng cô?”
Phương Tuyết Nhi vừa đối phó với những người mời rượu vừa tranh thủ đáp: “Anh ấy đi tổng công ty rồi, đợt này anh ấy toàn ở nhà cùng Nhạc Bảo Bối, ở công ty còn rất nhiều việc dồn lại nên phải đi xử lý.”
“Giám đốc Lương, tôi mời anh một ly!”
“Nào nào, giám đốc Lương, tôi cũng mời anh một ly!”
“Giám đốc Lương bồi dưỡng được nhân tài xuất sắc cho công ty như cô Phương đây cũng không dễ dàng, tôi cũng mời anh!”
Mấy nhân viên vây quanh Lương Vỹ Lộc chúc rượu, nhân cơ hội nịnh nọt cấp trên, Phương Tuyết Nhi không thích cảnh a dua nịnh hót này, bèn lặng lẽ bỏ đi.
Cô ra khỏi phòng tiệc, đi sang căn phòng nhỏ trống không bên cạnh ngồi xuống, muốn một mình yên tĩnh chốc lát.
Song vừa ngồi xuống đã nghe thấy một giọng nói quái gở: “Nhà thiết kế Phương, chúc mừng nhé!”
Phương Tuyết Nhi nhận ra giọng người này, chán ghét nhíu mày.
Đường Uy Phong thong dong bước vào phòng nhỏ, nâng ly cười với cô: “Nhà thiết kế Phương thật cao giá, đồng nghiệp như tôi đây đặc biệt qua đây chúc rượu mà cô cũng không nể mặt, còn tỏ vẻ khó chịu, thế này là không được rồi.”
Phương Tuyết Nhi trợn trắng mắt, không muốn để ý đến hắn, bèn đứng dậy định đi.
Đường Uy Phong tóm tay cô lại, cợt nhả: “Ôi chao, nhà thiết kế Phương đừng đi chứ, tôi cố ý qua đây lãnh giáo kinh nghiệm trúng giải của cô, lỡ như lần sau tôi có tham gia cuộc thi Vince Camuto thì còn phải nhờ cô chỉ bảo thêm đó!”
Phương Tuyết Nhi giãy khỏi tay Đường Uy Phong nhưng không được, cô ghét bỏ nói: “Anh buông ra, anh là phó bộ phận thiết kế của công ty chúng ta, là cấp trên của tôi, còn cần tôi chỉ dạy à?”
“Đương nhiên là cần!” Đường Uy Phong đặt ly rượu trong tay xuống, tay dùng lực kéo Phương Tuyết Nhi vào lòng ôm chặt: “Tuy tôi là cấp trên nhưng cô có bao giờ tôn trọng tôi.”
“Đó là do anh hèn hạ, dùng việc công để báo thù riêng, không đáng để tôi tôn trọng!” Phương Tuyết Nhi vừa giãy giụa vừa quát.
Phương Tuyết Nhi vùng vẫy để Đường Uy Phong buông tay, nhưng hắn lại càng dùng sức làm cho mặt Phương Tuyết Nhi kề sát mặt mình.
Hắn thở ra một hơi đầy mùi rượu: “Tôi hèn hạ? Tôi thấy kẻ hèn hạ là cô mới phải! Trước đây tôi qua lại với cô mấy năm, cô không cho tôi chạm vào, bản thân cô không biết đã cùng thằng chó nào lên giường, còn chưa kết hôn đã chửa hoang, sớm biết thế thì hồi đó còn giả vờ ngây thơ cái quái gì?!”
Phương Tuyết Nhi bị mùi rượu toàn thân hắn phả ra làm cho buồn nôn, lời của hắn càng làm cô phẫn nộ. Thằng đàn ông hèn hạ này trước giờ luôn nhắm vào cô cũng thôi đi, nay lại còn dám chửi Nhạc Bảo Bối!
Cô tức đỏ cả mặt, lại bị Đường Uy Phong khống chế, giãy thế nào cũng không thoát, dưới tình thế cấp bách bèn lên gối đạp mạnh vào dưới háng Đường Uy Phong.
Đường Uy Phong đột nhiên bị đau bèn buông lỏng Phương Tuyết Nhi, lập tức ôm hạ bộ đau đến nhe răng trợn mắt, chửi ầm lên: “Con chó này, mày dám đá 'của quý' của ông hả!”
“Lần này là còn nhẹ đấy! Tôi cảnh cáo anh, nếu còn dám chọc đến tôi, tôi sẽ không dễ dàng tha cho anh đâu!” Phương Tuyết Nhi mắng lại không hề yếu thế.
Cô bước nhanh ra cửa, chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Nhưng tay vừa đụng đến chốt cửa thì tóc đột nhiên bị Đường Uy Phong giật mạnh lại, Phương Tuyết Nhi chỉ cảm thấy da đầu đau đớn thì đã bị lôi mạnh vào trong, ngã lên ghế sô pha.
Đường Uy Phong nhìn thấy Phương Tuyết Nhi chật vật ngã sấp xuống sô pha thì trong lòng có cảm giác khoái trá khi trả được thù, hắn cười bỉ ổi: “Con đàn bà thối, còn muốn tha cho tao à? Để xem hôm nay ai tha cho ai! Bây giờ tao sẽ lấy lại thứ năm đó mày nợ tao!”
Nói rồi hắn nhảy lên người Phương Tuyết Nhi, bắt đầu xé quần áo cô.
“Anh buông ra, dừng tay, dừng tay! Đường Uy Phong, tôi sẽ không bao giờ tha cho anh!!!” Phương Tuyết Nhi liều mạng phản kháng, hy vọng người ở phòng bên có thể nghe thấy. Ai cũng được, chỉ cần có người đến cứu cô.
Đường Uy Phong sợ tiếng kêu ầm ĩ sẽ làm người khác chú ý, bèn xé một miếng vải cuộn lại nhét vào miệng Phương Tuyết Nhi rồi dùng dây lưng trói tay cô lại, lúc này mới thoải mái mà xé quần áo cô.
Phương Tuyết Nhi không kêu nổi nữa, chỉ cảm giác mình sắp chết đuối trên cạn rồi. Cô gắng sức gào thét nhưng tiếng kêu chỉ quanh quẩn trong cổ họng, nghe như tiếng rên rất nhỏ, tay cũng không động đậy được, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn quần áo trên người mình từng cái từng cái bị kéo xuống, mãi đến khi nội y màu đen lộ ra.
Đường Uy Phong nhìn cảnh đẹp trước mặt mà kích động chảy nước miếng, hắn thở gấp, bàn tay vì quá mức hưng phấn mà run lên, hắn vội vã cởi quần mình xuống.
“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Đường Uy Phong giật mình kinh hãi dừng động tác, nhìn đám người tiến vào phòng.
Những người này đều là đám đồng nghiệp đang tham gia tiệc mừng ở phòng bên cạnh.
Phương Tuyết Nhi cũng yếu ớt nhìn ra phía cửa, thấy Mộc Dương Hà đi đầu, cô nhìn chằm chằm vào anh, miệng bị chặn lại không nói nên lời, chỉ có khóe mắt rơi lệ.
“Cố gắng sống cho tốt?” Tiêu Tử Dao vừa khóc vừa cười mà nói: “Cuộc sống của chúng ta bây giờ có ra gì không, quả thực là sống không bằng chết!”
“Tử Dao à, hãy nghĩ thoáng ra.” Tiêu Tử Mộng lau nước mắt nói.
“Em không nghĩ thoáng được!” Tiêu Tử Dao gần như điên cuồng phát tiết cảm xúc trong lòng: “Từ nhỏ đến giờ em chưa bao giờ phải ở căn nhà nào tồi tệ như thế này, chưa bao giờ bị người khác lạnh nhạt. Nhưng bây giờ em lại phải chịu đựng tất cả!”
Tiêu Tử Mộng nhìn cô em gái duy nhất của mình bằng ánh mắt thương xót: “Tất cả đều do Mộc Dương Hà ban tặng. Nếu không phải anh ta chèn ép tập đoàn Tiêu thị thì chúng ta đâu đến nỗi rơi vào tình cảnh này!”
“Không, không phải Dương Hà.” Tiêu Tử Dao lắc đầu quầy quậy: “Dương Hà yêu em, anh ấy còn đính hôn với em, chúng em là vợ chồng sắp cưới danh chính ngôn thuận! Đều là do Phương Tuyết Nhi! Là do con ả đê tiện đó hại Dương Hà không yêu em nữa! Là con ả đó hại em thành thế này! Em hận nó!!”
Tiêu Tử Dao điên cuồng hét lên, trong cơn giận ngút trời, cô ta như phát điên mà hất tung toàn bộ đồ đạc xung quanh xuống đất.
Cảnh tượng này làm Tiêu Tử Mộng giật mình, cô ta bất đắc dĩ ôm lấy Tiêu Tử Dao, vừa khóc vừa nói: “Em gái ngoan của chị, em bình tĩnh chút được không, đừng như vậy, đừng như vậy nữa.”
Tiêu Tử Dao bị chị gái ôm lấy thì cũng không cựa quậy, chỉ có ánh mắt trống rỗng là chứa đầy nỗi hận và tuyệt vọng.
Trong buổi tiệc ăn mừng của công ty Florina, tất cả mọi người từ lãnh đạo đến nhân viên đều có mặt, náo nhiệt tưng bừng.
Tổng giám đốc Lương Vỹ Lộc nâng chén, đầu tiên là trình bày về “thành tích vĩ đại” của nhà thiết kế hàng đầu công ty Phương Tuyết Nhi trong cuộc thi Vince Camuto lần này, sau đó lại cường điệu nhấn mạnh công lao bồi dưỡng Phương Tuyết Nhi từ trước đến nay của anh ấy, để chứng minh rằng anh ấy cũng là công thần phò tá.
Phương Tuyết Nhi nghe vậy chỉ cười, trong lòng oán thầm Lương Vỹ Lộc đúng là chỉ biết tự dát vàng lên mặt mình.
Đám đồng nghiệp nhao nhao chúc rượu Phương Tuyết Nhi, Lương Vỹ Lộc lặng lẽ hỏi cô: “Sao không thấy anh tôi đi cùng cô?”
Phương Tuyết Nhi vừa đối phó với những người mời rượu vừa tranh thủ đáp: “Anh ấy đi tổng công ty rồi, đợt này anh ấy toàn ở nhà cùng Nhạc Bảo Bối, ở công ty còn rất nhiều việc dồn lại nên phải đi xử lý.”
“Giám đốc Lương, tôi mời anh một ly!”
“Nào nào, giám đốc Lương, tôi cũng mời anh một ly!”
“Giám đốc Lương bồi dưỡng được nhân tài xuất sắc cho công ty như cô Phương đây cũng không dễ dàng, tôi cũng mời anh!”
Mấy nhân viên vây quanh Lương Vỹ Lộc chúc rượu, nhân cơ hội nịnh nọt cấp trên, Phương Tuyết Nhi không thích cảnh a dua nịnh hót này, bèn lặng lẽ bỏ đi.
Cô ra khỏi phòng tiệc, đi sang căn phòng nhỏ trống không bên cạnh ngồi xuống, muốn một mình yên tĩnh chốc lát.
Song vừa ngồi xuống đã nghe thấy một giọng nói quái gở: “Nhà thiết kế Phương, chúc mừng nhé!”
Phương Tuyết Nhi nhận ra giọng người này, chán ghét nhíu mày.
Đường Uy Phong thong dong bước vào phòng nhỏ, nâng ly cười với cô: “Nhà thiết kế Phương thật cao giá, đồng nghiệp như tôi đây đặc biệt qua đây chúc rượu mà cô cũng không nể mặt, còn tỏ vẻ khó chịu, thế này là không được rồi.”
Phương Tuyết Nhi trợn trắng mắt, không muốn để ý đến hắn, bèn đứng dậy định đi.
Đường Uy Phong tóm tay cô lại, cợt nhả: “Ôi chao, nhà thiết kế Phương đừng đi chứ, tôi cố ý qua đây lãnh giáo kinh nghiệm trúng giải của cô, lỡ như lần sau tôi có tham gia cuộc thi Vince Camuto thì còn phải nhờ cô chỉ bảo thêm đó!”
Phương Tuyết Nhi giãy khỏi tay Đường Uy Phong nhưng không được, cô ghét bỏ nói: “Anh buông ra, anh là phó bộ phận thiết kế của công ty chúng ta, là cấp trên của tôi, còn cần tôi chỉ dạy à?”
“Đương nhiên là cần!” Đường Uy Phong đặt ly rượu trong tay xuống, tay dùng lực kéo Phương Tuyết Nhi vào lòng ôm chặt: “Tuy tôi là cấp trên nhưng cô có bao giờ tôn trọng tôi.”
“Đó là do anh hèn hạ, dùng việc công để báo thù riêng, không đáng để tôi tôn trọng!” Phương Tuyết Nhi vừa giãy giụa vừa quát.
Phương Tuyết Nhi vùng vẫy để Đường Uy Phong buông tay, nhưng hắn lại càng dùng sức làm cho mặt Phương Tuyết Nhi kề sát mặt mình.
Hắn thở ra một hơi đầy mùi rượu: “Tôi hèn hạ? Tôi thấy kẻ hèn hạ là cô mới phải! Trước đây tôi qua lại với cô mấy năm, cô không cho tôi chạm vào, bản thân cô không biết đã cùng thằng chó nào lên giường, còn chưa kết hôn đã chửa hoang, sớm biết thế thì hồi đó còn giả vờ ngây thơ cái quái gì?!”
Phương Tuyết Nhi bị mùi rượu toàn thân hắn phả ra làm cho buồn nôn, lời của hắn càng làm cô phẫn nộ. Thằng đàn ông hèn hạ này trước giờ luôn nhắm vào cô cũng thôi đi, nay lại còn dám chửi Nhạc Bảo Bối!
Cô tức đỏ cả mặt, lại bị Đường Uy Phong khống chế, giãy thế nào cũng không thoát, dưới tình thế cấp bách bèn lên gối đạp mạnh vào dưới háng Đường Uy Phong.
Đường Uy Phong đột nhiên bị đau bèn buông lỏng Phương Tuyết Nhi, lập tức ôm hạ bộ đau đến nhe răng trợn mắt, chửi ầm lên: “Con chó này, mày dám đá 'của quý' của ông hả!”
“Lần này là còn nhẹ đấy! Tôi cảnh cáo anh, nếu còn dám chọc đến tôi, tôi sẽ không dễ dàng tha cho anh đâu!” Phương Tuyết Nhi mắng lại không hề yếu thế.
Cô bước nhanh ra cửa, chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Nhưng tay vừa đụng đến chốt cửa thì tóc đột nhiên bị Đường Uy Phong giật mạnh lại, Phương Tuyết Nhi chỉ cảm thấy da đầu đau đớn thì đã bị lôi mạnh vào trong, ngã lên ghế sô pha.
Đường Uy Phong nhìn thấy Phương Tuyết Nhi chật vật ngã sấp xuống sô pha thì trong lòng có cảm giác khoái trá khi trả được thù, hắn cười bỉ ổi: “Con đàn bà thối, còn muốn tha cho tao à? Để xem hôm nay ai tha cho ai! Bây giờ tao sẽ lấy lại thứ năm đó mày nợ tao!”
Nói rồi hắn nhảy lên người Phương Tuyết Nhi, bắt đầu xé quần áo cô.
“Anh buông ra, dừng tay, dừng tay! Đường Uy Phong, tôi sẽ không bao giờ tha cho anh!!!” Phương Tuyết Nhi liều mạng phản kháng, hy vọng người ở phòng bên có thể nghe thấy. Ai cũng được, chỉ cần có người đến cứu cô.
Đường Uy Phong sợ tiếng kêu ầm ĩ sẽ làm người khác chú ý, bèn xé một miếng vải cuộn lại nhét vào miệng Phương Tuyết Nhi rồi dùng dây lưng trói tay cô lại, lúc này mới thoải mái mà xé quần áo cô.
Phương Tuyết Nhi không kêu nổi nữa, chỉ cảm giác mình sắp chết đuối trên cạn rồi. Cô gắng sức gào thét nhưng tiếng kêu chỉ quanh quẩn trong cổ họng, nghe như tiếng rên rất nhỏ, tay cũng không động đậy được, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn quần áo trên người mình từng cái từng cái bị kéo xuống, mãi đến khi nội y màu đen lộ ra.
Đường Uy Phong nhìn cảnh đẹp trước mặt mà kích động chảy nước miếng, hắn thở gấp, bàn tay vì quá mức hưng phấn mà run lên, hắn vội vã cởi quần mình xuống.
“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Đường Uy Phong giật mình kinh hãi dừng động tác, nhìn đám người tiến vào phòng.
Những người này đều là đám đồng nghiệp đang tham gia tiệc mừng ở phòng bên cạnh.
Phương Tuyết Nhi cũng yếu ớt nhìn ra phía cửa, thấy Mộc Dương Hà đi đầu, cô nhìn chằm chằm vào anh, miệng bị chặn lại không nói nên lời, chỉ có khóe mắt rơi lệ.