Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 6 ÔNG GIÀ CƯA SỪNG LÀM NGHÉ VÀ CHÚ BÉ CON
CHƯƠNG 6: ÔNG GIÀ CƯA SỪNG LÀM NGHÉ VÀ CHÚ BÉ CON
Nghe thấy giọng con trai, Phương Tuyết Nhi lập tức bật dậy, xông vào tòa nhà.
"Đứng lại!"
Vừa đến cửa đã bị một bảo vệ với thân hình cao to lực lưỡng ngăn lại.
"Thưa cô, đây là khu điều dưỡng riêng biệt, người ngoài không thể vào trong." Bảo vệ nghiêm túc nói.
Phương Tuyết Nhi không thèm quan tâm anh ta đang nói gì, cô gắng sức chen vào trong: "Để tôi vào trong, con trai tôi đang ở trong đó!"
"Cô là ai?" Bảo vệ chặn trước mặt cô, biểu cảm vẫn rất nghiêm túc.
Trong tình huống cấp bách, Phương Tuyết Nhi căn bản không biết nên nói thế nào, cô buột miệng đáp lại: "Tôi là mẹ của con trai tôi!"
Thế này mà là trả lời à!
Phương Tuyết Nhi thực sự cuống đến mức đầu óc mơ hồ, nhưng nhất thời không biết nên mô tả thân phận của mình như thế nào, chỉ biết lắp ba lắp bắp lo lắng suông: "Anh ơi, anh cho tôi vào đi! Con trai tôi thực sự đang ở trong đó!"
"Để cô ấy vào." Một giọng nói trầm trầm nhưng lạnh như băng vang lên.
Giọng nói này... từng nghe ở đâu rồi nhỉ...
Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi con người sâu hun hút nhưng lạnh lẽo vô cùng. Cô kinh ngạc hô lên: "Là anh?"
Người đàn ông trước mặt chính là người đàn ông mặt lạnh như tiền sáng nay đã đụng phải cô ở cổng bệnh viện.
"Phương Thanh Nhu là con trai cô?" Mộc Dương Hà không quan tâm đến vấn đề của cô, chỉ lạnh lùng hỏi như vậy.
"Đúng vậy đúng vậy!" Phương Tuyết Nhi kích động đáp lời.
Mộc Dương Hà nhìn cô gái trước mặt. Sắc mặt cô vô cùng lo lắng, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao vẫn còn đọng lại nước mắt chưa khô, mí mắt hơi sưng, trông như vừa khóc xong, nhưng lúc này lại ánh lên tia sáng của mong mỏi, khiến đôi mắt anh thoáng lóe lên.
"Nó ở trên tầng, lên đây."
Giọng điệu bình thản điềm nhiên nhưng để lộ ra uy nghiêm không thể chối từ, nghe qua không giống lời mời mà giống như đang ra lệnh hơn.
Phương Tuyết Nhi không để ý lắm, ngoan ngoãn theo chân Mộc Dương Hà lên tầng hai.
Tòa nhà thấp thấp này xem ra có ba tầng, bên trong rất yên tĩnh, kết hợp hai màu trắng và nâu làm tông màu chủ đạo, phần lớn được lát đá cẩm thạch đắt đỏ, tổng thể sạch sẽ và sáng sủa, trông rất khí phách. Người ở trong này mang tâm trạng cởi mở và bình thản, quả nhiên là một nơi tốt để dưỡng bệnh.
Mộc Dương Hà dẫn Phương Tuyết Nhi đến cửa một căn phòng ở tầng hai, bên trong vọng ra tiếng cười đùa giòn tan.
Đẩy cửa ra, căn phòng rộng bên trong sạch đến mức không dính một hạt bụi nào, thiết kế vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn được đặt giữa căn phòng nên nó rất nổi bật, Nhạc Bảo Bối mà Phương Tuyết Nhi đang mải miết kiếm tìm đang ngồi trên giường.
"Mẹ ơi!"
Thấy Phương Tuyết Nhi, Nhạc Bảo Bối vui vẻ chạy vụt tới, nhào thẳng vào lòng Phương Tuyết Nhi rồi ôm lấy cổ cô.
Tưởng chừng mất đi mà đột nhiên lại tìm thấy, Phương Tuyết Nhi ôm chặt con trai mình, mừng tới rơi nước mắt.
"Thằng nhóc thối này, tại sao lại chạy lung tung như vậy, có biết ban nãy mẹ lo tới mức nào không?!"
Miệng thì chê trách nhưng bàn tay lại ôm chặt hơn, chỉ sợ lại mất con lần nữa.
"Mẹ ơi ~ Mẹ làm con đau đó." Nhạc Bảo Bối bĩu bĩu môi, giơ bàn tay bé xíu lên sờ sờ đỉnh đầu Phương Tuyết Nhi như an ủi: "Mẹ đừng sợ, Nhạc Bảo Bối ở đây này."
Phương Tuyết Nhi nghe vậy mà xót xa vô cùng, nước mắt lại không thể kìm nén được. Cô vội vã buông tay, lo lắng kiểm tra Nhạc Bảo Bối từ trên xuống dưới, xác nhận con trai mình hoàn toàn không có gì đáng ngại mới yên tâm hơn.
"Ban nãy Nhạc Bảo Bối nghe thấy tiếng cô nói chuyện ở dưới tầng, cứ khăng khăng đòi xuống đó tìm cô, tôi lại không nỡ để thằng bé đi đâu, nên bảo cháu trai tôi xuống đón cô lên đây. Tôi muốn xem xem, một người mẹ như thế nào mới có thể nuôi dạy được đứa con trai đáng yêu thế này!"
Người vừa lên tiếng là một ông lão râu tóc bạc phơ nhưng sắc mặt rất hồng hào, ban nãy ông chính là người đã chơi cùng Nhạc Bảo Bối.
Ông cụ già râu tóc đã bạc mà tinh thần có vẻ rất tốt, trên gương mặt hiện lên nét hiền từ của tuổi già và vẻ gian xảo của trẻ con.
"Cảm ơn ông đã giúp cháu chăm sóc Nhạc Bảo Bối, làm phiền ông rồi."
Phương Tuyết Nhi cúi người cảm ơn ông lão với vẻ cảm kích.
"Ha ha, không đáng kể, không đáng kể gì, ông già này cả ngày chỉ được ở đây, chẳng có gì thú vị, Nhạc Bảo Bối lanh lợi đáng yêu, có thể giúp ta đỡ buồn nhiều lắm."
Ông cụ nhìn cậu bé cắt tóc úp tô trước mặt mình với vẻ cưng chiều, trong mắt tràn ngập niềm yêu thích.
Ông nhìn Mộc Dương Hà đứng bên cạnh mình, tức giận không giấu vào đâu cho hết được: "Cháu đó, ba mươi tuổi đầu mà không có nổi một người bạn gái, chuyện kết hôn càng không thấy tăm tích đâu, bao giờ ta mới bế được đứa chắt đáng yêu như Nhạc Bảo Bối đây!"
Nói xong, ông không nhịn được mà sờ sờ đầu Nhạc Bảo Bối, dường như chỉ có đứa bé xinh xẻo trước mặt mới có thể an ủi được ông,.
Mộc Dương Hà đứng bên cạnh không có cảm xúc gì. Đối diện với những lời oán trách thúc giục kết hôn sinh con của người lớn tuổi trong nhà, đôi mắt lạnh lẽo của anh chỉ hơi cụp xuống, không lên tiếng trả lời.
Mộc Dương Hà trước giờ luôn giữ tác phong lạnh lùng, không sợ trời không sợ đất, nhưng lại là một đứa cháu hiếu thuận, tuyệt đối không ngỗ nghịch với ông nội, đối mặt với những lời oán trách của ông chỉ đành chịu đựng thôi.
Phương Tuyết Nhi thấy không khí lúng túng, cô vội vàng chuyển đề tài: "Bé yêu, sao con lại chạy tới đây?"
"Mẹ ơi, ban nãy con lên tầng thượng của tòa nhà, suýt nữa ngã xuống, là chú này cứu con đó." Nhạc Bảo Bối chỉ chỉ vào Mộc Dương Hà, ánh mắt nhìn về phía Mộc Dương Hà tràn ngập vẻ sùng bái, đúng là không gì ngăn được.
Phương Tuyết Nhi thấy thót tim: "Bé yêu, con chạy lên tầng thượng làm gì? Ở đó rất nguy hiểm đấy!"
"Cô giáo nói, đứng ở nơi cao mới nhìn ra xa được. Nhạc Bảo Bối muốn đứng ở nơi cao, chưa biết chừng có thể nhìn thấy mẹ." Cậu nhóc thấy biểu cảm căng thẳng của Phương Tuyết Nhi, biết mình đã khiến mẹ giận nên đôi tay bé xíu xoắn vào nhau rất bất an, gương mặt nhỏ tỏ vẻ tội nghiệp vô cùng.
Phương Tuyết Nhi thương con, vội vàng xin lỗi: "Mẹ xin lỗi bé cưng, mẹ không nên nổi giận với con, sau này đừng tới những nơi nguy hiểm như vậy có được không? Mẹ không muốn con chịu bất kì tổn thương nào."
Nhìn Nhạc Bảo Bối nghiêm túc gật đầu hứa hẹn, Phương Tuyết Nhi mới thấy yên tâm.
Cảnh mẹ con ấm áp trước mặt dường như quét qua một góc khuất bụi bặm nào đó trong lòng Mộc Dương Hà.
Cảnh tượng này quá đỗi xa lạ với anh.
Mất mẹ từ nhỏ, anh đã quen với sự độc lập, bất kể là trong cuộc sống hay trong công việc của tập đoàn gia đình, anh đều xử lý bình tĩnh và quyết đoán.
Chỉ duy nhất đối với chuyện tình cảm, hoặc là mọi thứ bình ổn, không một cô gái nào có thể khiến lòng anh lăn tăn gợn sóng.
Hoặc là chắc chắn yêu rồi sẽ không thể quay đầu lại nữa. Trong đầu anh bất chợt lóe lên bóng dáng của một người, chỉ lóe lên rồi thôi.
Anh nhìn Phương Tuyết Nhi và nói: "Thằng bé không nói được số phòng bệnh, tôi tạm thời dẫn nó về đây."
Vì muốn trốn những lời cằn nhằn giục kết hôn của ông nội, anh cố ý tìm một chỗ nào đó không có người để hút điếu thuốc, hít thở không khí, không ngờ lại gặp phải anh bạn nhỏ này.
Anh bạn nhỏ đứng bên mép sân thượng, hai tay nắm chặt lan can, mái tóc úp tô bị thổi bay tán loạn, anh còn tưởng bạn nhỏ này định nhảy lầu, nhưng khi đến gần xem thử mới phát hiện ra anh bạn nhỏ trèo đến bên lan can của sân thượng rồi không dám xuống nữa, đành phải ra tay cứu giúp.
"Tôi nên cảm ơn anh thế nào đây?" Phương Tuyết Nhi thật lòng cảm kích.
Anh đẹp trai, anh đẹp trai đến bùng nổ như vậy, tôi có thể dùng thân báo đáp được luôn…
Vội vàng đè nén suy nghĩ chết tiệt đó, Phương Tuyết Nhi có vẻ thấp thỏm: "Hay là, hay là tôi mời anh ăn cơm nhé!"
Mộc Dương Hà không hề do dự, gật đầu luôn: "Được."
Câu đồng ý này quá nhanh gọn, Phương Tuyết Nhi nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo.
"Khụ khụ... vậy thì, anh muốn ăn gì?" Phương Tuyết Nhi thấy trong lòng như nổi trống, người này nhìn qua cũng biết, tuyệt đối là dạng giàu nứt đố đổ vách, xin đừng đề nghị những yêu cầu như khách sạn cao cấp hay tiệc tùng xa xỉ gì đó, hầu bao của cô thực sự làm người ta ngượng lắm...
Không ngờ Mộc Dương Hà trả lời rất lạnh lùng và dứt khoát: "Tùy cô."
Người này nói chuyện thực sự quá kiệm lời... Nhưng nếu như ăn gì cũng được, vậy thì tiết kiệm là quốc sách!
"Vậy chúng ta đi ăn canh cay đi!"
"Được."
Phương Tuyết Nhi sững sờ, ông cố Mộc ở bên cạnh lại nhìn hai người như đang xem kịch hay, trong lòng ông cụ chắc đang buồn bực: Thằng bé này dễ tiếp chuyện như thế từ bao giờ nhỉ?
Ba người tạm biệt ông cụ, đi về phía chợ đêm.
Trời vừa tối, chợ đêm họp trên đường của thành phố H đã vô cùng tấp nập, chỉ thấy đầu người nhấp nhô.
Trong dòng người, Phương Tuyết Nhi có vẻ gượng gạo và bất an, không khí lạnh tỏa ra từ người đàn ông bên cạnh sắp khiến cô đông cứng rồi, lại còn im lặng và kiệm lời, đi ăn cùng nhau mà không nói năng gì có phải lúng túng quá không nhỉ...
Nhưng cũng may mà có Nhạc Bảo Bối ở đây, không khí mới không quá tẻ nhạt.
"Chú ơi, chú nhìn bên kia kìa, có con cá vàng."
"Kẹo bông gòn to quá, chú nhìn kìa."
"Chú ơi, ở đây có nặn tượng đất nè!"
Dọc đường đi, Nhạc Bảo Bối được Mộc Dương Hà bế trên tay, cái miệng nhỏ của cậu bé líu lo không ngừng, gặp phải thứ gì thú vị cũng không quên chia sẻ cho Mộc Dương Hà thấy, có thể nhận ra cậu bé vô cùng thích vị ân nhân cứu mạng này.
Thằng nhóc thối, mới quen người ta có một ngày đã chú ơi chú à ngọt sớt như mía lùi, đến cả mẹ ruột mình cũng không cần nữa, đúng là nuôi con thật phí công mà.
Phương Tuyết Nhi nhìn con trai mình nắm tay Mộc Dương Hà cười cười nói nói mà ghen.
Biểu cảm của Mộc Dương Hà vẫn là kiểu băng tuyết vĩnh cửu ngàn năm không tan, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm như lòng biển lại lóe lên chút ánh sáng tựa sao trời.
Anh trước giờ không thích trẻ con, luôn cảm thấy chúng ồn ào và phiền toái không thể tả được.
Nhưng đối với Nhạc Bảo Bối, anh lại không hề thấy ghét bỏ, ngược lại, có cảm giác quen thuộc và yêu mến mà anh cũng không hiểu vì sao.
"Ừm, à thì, tôi tên là Phương Tuyết Nhi, không biết quý danh quý tính của anh thế nào?" Phương Tuyết Nhi cố gắng phá vỡ sự ngượng ngùng.
Nghe thấy giọng con trai, Phương Tuyết Nhi lập tức bật dậy, xông vào tòa nhà.
"Đứng lại!"
Vừa đến cửa đã bị một bảo vệ với thân hình cao to lực lưỡng ngăn lại.
"Thưa cô, đây là khu điều dưỡng riêng biệt, người ngoài không thể vào trong." Bảo vệ nghiêm túc nói.
Phương Tuyết Nhi không thèm quan tâm anh ta đang nói gì, cô gắng sức chen vào trong: "Để tôi vào trong, con trai tôi đang ở trong đó!"
"Cô là ai?" Bảo vệ chặn trước mặt cô, biểu cảm vẫn rất nghiêm túc.
Trong tình huống cấp bách, Phương Tuyết Nhi căn bản không biết nên nói thế nào, cô buột miệng đáp lại: "Tôi là mẹ của con trai tôi!"
Thế này mà là trả lời à!
Phương Tuyết Nhi thực sự cuống đến mức đầu óc mơ hồ, nhưng nhất thời không biết nên mô tả thân phận của mình như thế nào, chỉ biết lắp ba lắp bắp lo lắng suông: "Anh ơi, anh cho tôi vào đi! Con trai tôi thực sự đang ở trong đó!"
"Để cô ấy vào." Một giọng nói trầm trầm nhưng lạnh như băng vang lên.
Giọng nói này... từng nghe ở đâu rồi nhỉ...
Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi con người sâu hun hút nhưng lạnh lẽo vô cùng. Cô kinh ngạc hô lên: "Là anh?"
Người đàn ông trước mặt chính là người đàn ông mặt lạnh như tiền sáng nay đã đụng phải cô ở cổng bệnh viện.
"Phương Thanh Nhu là con trai cô?" Mộc Dương Hà không quan tâm đến vấn đề của cô, chỉ lạnh lùng hỏi như vậy.
"Đúng vậy đúng vậy!" Phương Tuyết Nhi kích động đáp lời.
Mộc Dương Hà nhìn cô gái trước mặt. Sắc mặt cô vô cùng lo lắng, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao vẫn còn đọng lại nước mắt chưa khô, mí mắt hơi sưng, trông như vừa khóc xong, nhưng lúc này lại ánh lên tia sáng của mong mỏi, khiến đôi mắt anh thoáng lóe lên.
"Nó ở trên tầng, lên đây."
Giọng điệu bình thản điềm nhiên nhưng để lộ ra uy nghiêm không thể chối từ, nghe qua không giống lời mời mà giống như đang ra lệnh hơn.
Phương Tuyết Nhi không để ý lắm, ngoan ngoãn theo chân Mộc Dương Hà lên tầng hai.
Tòa nhà thấp thấp này xem ra có ba tầng, bên trong rất yên tĩnh, kết hợp hai màu trắng và nâu làm tông màu chủ đạo, phần lớn được lát đá cẩm thạch đắt đỏ, tổng thể sạch sẽ và sáng sủa, trông rất khí phách. Người ở trong này mang tâm trạng cởi mở và bình thản, quả nhiên là một nơi tốt để dưỡng bệnh.
Mộc Dương Hà dẫn Phương Tuyết Nhi đến cửa một căn phòng ở tầng hai, bên trong vọng ra tiếng cười đùa giòn tan.
Đẩy cửa ra, căn phòng rộng bên trong sạch đến mức không dính một hạt bụi nào, thiết kế vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn được đặt giữa căn phòng nên nó rất nổi bật, Nhạc Bảo Bối mà Phương Tuyết Nhi đang mải miết kiếm tìm đang ngồi trên giường.
"Mẹ ơi!"
Thấy Phương Tuyết Nhi, Nhạc Bảo Bối vui vẻ chạy vụt tới, nhào thẳng vào lòng Phương Tuyết Nhi rồi ôm lấy cổ cô.
Tưởng chừng mất đi mà đột nhiên lại tìm thấy, Phương Tuyết Nhi ôm chặt con trai mình, mừng tới rơi nước mắt.
"Thằng nhóc thối này, tại sao lại chạy lung tung như vậy, có biết ban nãy mẹ lo tới mức nào không?!"
Miệng thì chê trách nhưng bàn tay lại ôm chặt hơn, chỉ sợ lại mất con lần nữa.
"Mẹ ơi ~ Mẹ làm con đau đó." Nhạc Bảo Bối bĩu bĩu môi, giơ bàn tay bé xíu lên sờ sờ đỉnh đầu Phương Tuyết Nhi như an ủi: "Mẹ đừng sợ, Nhạc Bảo Bối ở đây này."
Phương Tuyết Nhi nghe vậy mà xót xa vô cùng, nước mắt lại không thể kìm nén được. Cô vội vã buông tay, lo lắng kiểm tra Nhạc Bảo Bối từ trên xuống dưới, xác nhận con trai mình hoàn toàn không có gì đáng ngại mới yên tâm hơn.
"Ban nãy Nhạc Bảo Bối nghe thấy tiếng cô nói chuyện ở dưới tầng, cứ khăng khăng đòi xuống đó tìm cô, tôi lại không nỡ để thằng bé đi đâu, nên bảo cháu trai tôi xuống đón cô lên đây. Tôi muốn xem xem, một người mẹ như thế nào mới có thể nuôi dạy được đứa con trai đáng yêu thế này!"
Người vừa lên tiếng là một ông lão râu tóc bạc phơ nhưng sắc mặt rất hồng hào, ban nãy ông chính là người đã chơi cùng Nhạc Bảo Bối.
Ông cụ già râu tóc đã bạc mà tinh thần có vẻ rất tốt, trên gương mặt hiện lên nét hiền từ của tuổi già và vẻ gian xảo của trẻ con.
"Cảm ơn ông đã giúp cháu chăm sóc Nhạc Bảo Bối, làm phiền ông rồi."
Phương Tuyết Nhi cúi người cảm ơn ông lão với vẻ cảm kích.
"Ha ha, không đáng kể, không đáng kể gì, ông già này cả ngày chỉ được ở đây, chẳng có gì thú vị, Nhạc Bảo Bối lanh lợi đáng yêu, có thể giúp ta đỡ buồn nhiều lắm."
Ông cụ nhìn cậu bé cắt tóc úp tô trước mặt mình với vẻ cưng chiều, trong mắt tràn ngập niềm yêu thích.
Ông nhìn Mộc Dương Hà đứng bên cạnh mình, tức giận không giấu vào đâu cho hết được: "Cháu đó, ba mươi tuổi đầu mà không có nổi một người bạn gái, chuyện kết hôn càng không thấy tăm tích đâu, bao giờ ta mới bế được đứa chắt đáng yêu như Nhạc Bảo Bối đây!"
Nói xong, ông không nhịn được mà sờ sờ đầu Nhạc Bảo Bối, dường như chỉ có đứa bé xinh xẻo trước mặt mới có thể an ủi được ông,.
Mộc Dương Hà đứng bên cạnh không có cảm xúc gì. Đối diện với những lời oán trách thúc giục kết hôn sinh con của người lớn tuổi trong nhà, đôi mắt lạnh lẽo của anh chỉ hơi cụp xuống, không lên tiếng trả lời.
Mộc Dương Hà trước giờ luôn giữ tác phong lạnh lùng, không sợ trời không sợ đất, nhưng lại là một đứa cháu hiếu thuận, tuyệt đối không ngỗ nghịch với ông nội, đối mặt với những lời oán trách của ông chỉ đành chịu đựng thôi.
Phương Tuyết Nhi thấy không khí lúng túng, cô vội vàng chuyển đề tài: "Bé yêu, sao con lại chạy tới đây?"
"Mẹ ơi, ban nãy con lên tầng thượng của tòa nhà, suýt nữa ngã xuống, là chú này cứu con đó." Nhạc Bảo Bối chỉ chỉ vào Mộc Dương Hà, ánh mắt nhìn về phía Mộc Dương Hà tràn ngập vẻ sùng bái, đúng là không gì ngăn được.
Phương Tuyết Nhi thấy thót tim: "Bé yêu, con chạy lên tầng thượng làm gì? Ở đó rất nguy hiểm đấy!"
"Cô giáo nói, đứng ở nơi cao mới nhìn ra xa được. Nhạc Bảo Bối muốn đứng ở nơi cao, chưa biết chừng có thể nhìn thấy mẹ." Cậu nhóc thấy biểu cảm căng thẳng của Phương Tuyết Nhi, biết mình đã khiến mẹ giận nên đôi tay bé xíu xoắn vào nhau rất bất an, gương mặt nhỏ tỏ vẻ tội nghiệp vô cùng.
Phương Tuyết Nhi thương con, vội vàng xin lỗi: "Mẹ xin lỗi bé cưng, mẹ không nên nổi giận với con, sau này đừng tới những nơi nguy hiểm như vậy có được không? Mẹ không muốn con chịu bất kì tổn thương nào."
Nhìn Nhạc Bảo Bối nghiêm túc gật đầu hứa hẹn, Phương Tuyết Nhi mới thấy yên tâm.
Cảnh mẹ con ấm áp trước mặt dường như quét qua một góc khuất bụi bặm nào đó trong lòng Mộc Dương Hà.
Cảnh tượng này quá đỗi xa lạ với anh.
Mất mẹ từ nhỏ, anh đã quen với sự độc lập, bất kể là trong cuộc sống hay trong công việc của tập đoàn gia đình, anh đều xử lý bình tĩnh và quyết đoán.
Chỉ duy nhất đối với chuyện tình cảm, hoặc là mọi thứ bình ổn, không một cô gái nào có thể khiến lòng anh lăn tăn gợn sóng.
Hoặc là chắc chắn yêu rồi sẽ không thể quay đầu lại nữa. Trong đầu anh bất chợt lóe lên bóng dáng của một người, chỉ lóe lên rồi thôi.
Anh nhìn Phương Tuyết Nhi và nói: "Thằng bé không nói được số phòng bệnh, tôi tạm thời dẫn nó về đây."
Vì muốn trốn những lời cằn nhằn giục kết hôn của ông nội, anh cố ý tìm một chỗ nào đó không có người để hút điếu thuốc, hít thở không khí, không ngờ lại gặp phải anh bạn nhỏ này.
Anh bạn nhỏ đứng bên mép sân thượng, hai tay nắm chặt lan can, mái tóc úp tô bị thổi bay tán loạn, anh còn tưởng bạn nhỏ này định nhảy lầu, nhưng khi đến gần xem thử mới phát hiện ra anh bạn nhỏ trèo đến bên lan can của sân thượng rồi không dám xuống nữa, đành phải ra tay cứu giúp.
"Tôi nên cảm ơn anh thế nào đây?" Phương Tuyết Nhi thật lòng cảm kích.
Anh đẹp trai, anh đẹp trai đến bùng nổ như vậy, tôi có thể dùng thân báo đáp được luôn…
Vội vàng đè nén suy nghĩ chết tiệt đó, Phương Tuyết Nhi có vẻ thấp thỏm: "Hay là, hay là tôi mời anh ăn cơm nhé!"
Mộc Dương Hà không hề do dự, gật đầu luôn: "Được."
Câu đồng ý này quá nhanh gọn, Phương Tuyết Nhi nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo.
"Khụ khụ... vậy thì, anh muốn ăn gì?" Phương Tuyết Nhi thấy trong lòng như nổi trống, người này nhìn qua cũng biết, tuyệt đối là dạng giàu nứt đố đổ vách, xin đừng đề nghị những yêu cầu như khách sạn cao cấp hay tiệc tùng xa xỉ gì đó, hầu bao của cô thực sự làm người ta ngượng lắm...
Không ngờ Mộc Dương Hà trả lời rất lạnh lùng và dứt khoát: "Tùy cô."
Người này nói chuyện thực sự quá kiệm lời... Nhưng nếu như ăn gì cũng được, vậy thì tiết kiệm là quốc sách!
"Vậy chúng ta đi ăn canh cay đi!"
"Được."
Phương Tuyết Nhi sững sờ, ông cố Mộc ở bên cạnh lại nhìn hai người như đang xem kịch hay, trong lòng ông cụ chắc đang buồn bực: Thằng bé này dễ tiếp chuyện như thế từ bao giờ nhỉ?
Ba người tạm biệt ông cụ, đi về phía chợ đêm.
Trời vừa tối, chợ đêm họp trên đường của thành phố H đã vô cùng tấp nập, chỉ thấy đầu người nhấp nhô.
Trong dòng người, Phương Tuyết Nhi có vẻ gượng gạo và bất an, không khí lạnh tỏa ra từ người đàn ông bên cạnh sắp khiến cô đông cứng rồi, lại còn im lặng và kiệm lời, đi ăn cùng nhau mà không nói năng gì có phải lúng túng quá không nhỉ...
Nhưng cũng may mà có Nhạc Bảo Bối ở đây, không khí mới không quá tẻ nhạt.
"Chú ơi, chú nhìn bên kia kìa, có con cá vàng."
"Kẹo bông gòn to quá, chú nhìn kìa."
"Chú ơi, ở đây có nặn tượng đất nè!"
Dọc đường đi, Nhạc Bảo Bối được Mộc Dương Hà bế trên tay, cái miệng nhỏ của cậu bé líu lo không ngừng, gặp phải thứ gì thú vị cũng không quên chia sẻ cho Mộc Dương Hà thấy, có thể nhận ra cậu bé vô cùng thích vị ân nhân cứu mạng này.
Thằng nhóc thối, mới quen người ta có một ngày đã chú ơi chú à ngọt sớt như mía lùi, đến cả mẹ ruột mình cũng không cần nữa, đúng là nuôi con thật phí công mà.
Phương Tuyết Nhi nhìn con trai mình nắm tay Mộc Dương Hà cười cười nói nói mà ghen.
Biểu cảm của Mộc Dương Hà vẫn là kiểu băng tuyết vĩnh cửu ngàn năm không tan, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm như lòng biển lại lóe lên chút ánh sáng tựa sao trời.
Anh trước giờ không thích trẻ con, luôn cảm thấy chúng ồn ào và phiền toái không thể tả được.
Nhưng đối với Nhạc Bảo Bối, anh lại không hề thấy ghét bỏ, ngược lại, có cảm giác quen thuộc và yêu mến mà anh cũng không hiểu vì sao.
"Ừm, à thì, tôi tên là Phương Tuyết Nhi, không biết quý danh quý tính của anh thế nào?" Phương Tuyết Nhi cố gắng phá vỡ sự ngượng ngùng.