Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 77 NHẠC BẢO NHI CŨNG MUỐN HÔN HÔN
CHƯƠNG 77: NHẠC BẢO NHI CŨNG MUỐN HÔN HÔN
Con trai được khen, người làm mẹ chắc chắn là vui rồi, Phương Tuyết Nhi cười nói: “Cháu cũng không muốn sau này nó làm được chuyện to tát gì cả, cả đời bình an vui vẻ là được rồi à.”
“Ái chà~” ông Mộc không đồng ý, “Có người trời sinh có triển vọng, cháu làm mẹ phải cố gắng đào tạo nó, đừng vùi dập nhân tài như thế!”
Phương Tuyết Nhi ngượng ngùng cười.
Hình như ông Mộc nghĩ tới gì đó, nói với Mộc Dương Hà bên cạnh: “Chà, không thể không nói, điểm tính cách này của Nhạc Bảo Bối rất giống cháu đấy Dương Hà, không thích dễ dàng thắng được thứ gì, mà lại thích khiêu chiến khó khăn, thật sự là cực kỳ giống.”
Mộc Dương Hà đan hai tay vào nhau, ngồi trên sô pha nói: “Thứ có thể dễ dàng đoạt được, cũng không đáng quý trọng, chỉ có thứ khó khăn gian khổ đạt được, mới là đáng quý.”
ông Mộc và Mộc Dương Hà chỉ là tán gẫu bâng quơ, nhưng Phương Tuyết Nhi lại để vào tai, hơn nữa còn thầm đánh giá.
Cô không biết mình đối với Mộc Dương Hà có được tính là thứ dễ dàng có được hay không.
Nếu phải, vậy anh ấy có cảm thấy cô không đáng được quý trọng hay không?
Không biết từ khi nào Phương Tuyết Nhi lại vui buồn vì một câu nói bâng quơ của Mộc Dương Hà đến vậy.
Cô bỗng phát hiện, mình lại để ý anh nhiều đến thế!
Phương Tuyết Nhi lúc buồn lúc vui, ở lại nhà họ Mộc một lúc rồi mang theo Nhạc Bảo Bối đứng dậy chào tạm biệt.
ông Mộc dặn dò quản gia tiễn bọn họ ra ngoài, Mộc Dương Hà thấy vậy lập tức đi theo.
Phương Tuyết Nhi dắt Nhạc Bảo Bối ra khỏi nhà họ Mộc, Mộc Dương Hà hỏi: “Giờ vẫn sớm, sao đi vội thế?”
Phương Tuyết Nhi cúi đầu không nói, sau một lúc lâu, mới nói với Mộc Dương Hà: “Bây giờ Nhạc Bảo Bối đã khá lên nhiều rồi, đồng ý nói chuyện, cũng hay cười, tác phẩm thiết kế dự thi của em đã hoàn thành, chỉ chờ kết quả trận chung kết ra là được, sau đấy, em có rất nhiều thời gian rảnh có thể chơi với Nhạc Bảo Bối, nên anh không cần đến chơi với nó nữa.”
“em đang vội đuổi anh đi hả?” Mộc Dương Hà nhíu, có chút ngạc nhiên.
“Không phải đuổi, chỉ là không muốn tiếp tục làm phiền anh thôi.” Phương Tuyết Nhi không nhìn vào mắt anh, chỉ nhìn chằm chằm xuống mũi chân của mình.
Mộc Dương Hà hừ lạnh một tiếng: “Nhạc Bảo Bối khá lên thì em không cần anh nữa, đây có được coi là qua cầu rút ván không?”
Nhạc Bảo Bối đứng bên nghe thấy mẹ muốn đuổi chú Mộc đi thì quýnh lên, xin Phương Tuyết Nhi: “Mẹ mẹ, đừng đuổi chú Mộc đi được không, Nhạc Bảo Bối thích chú Mộc!”
Phương Tuyết Nhi nhẹ vỗ về cái cằm nhỏ của Nhạc Bảo Bối, giải thích: “Chú Mộc có nhà của mình, không thể cứ ở cùng chúng ta được, Nhạc Bảo Bối ngoan, sau này mẹ lại dẫn con đến thăm chú Mộc nhé.”
“Không chịu!” Nhạc Bảo Bối lớn tiếng kháng nghị, sau đó ôm chặt lấy đùi Mộc Dương Hà, “Nhạc Bảo Bối muốn chú Mộc luôn luôn luôn luôn ở cùng chúng ta!”
“Phương Thanh Nhu! Con lại không nghe lời hả?!” Phương Tuyết Nhi nổi giận quát.
Nhạc Bảo Bối bị mắng, không dám nói nữa, mắt ngân ngấn lệ, vẫn ôm chân Mộc Dương Hà không buông tay.
Mộc Dương Hà nhận ra được tâm trạng của Phương Tuyết Nhi, đột nhiên kích động đến khó hiểu, dò hỏi: “Em làm sao thế, đột nhiên muốn đuổi anh đi?”
Phương Tuyết Nhi trầm ngâm một chút nói: “Em chỉ, không muốn anh dễ dàng được ở cùng với em.”
“Cái gì?” Mộc Dương Hà nghe không hiểu.
“Vừa rồi anh ở trước mặt ông nội nói, thứ có thể dễ dàng đoạt được thì không đáng quý, chỉ có thứ khó khắn đạt được mới đáng quý, em không muốn thành “thứ dễ dàng đoạt được”.”
Phương Tuyết Nhi nói mà thấy chua xót, khoảng thời gian này tình cảm của cô và Mộc Dương Hà đã có tiến triển, cô đã hoàn toàn không khống chế được lý trí nữa rồi, cô không muốn vào lúc cô càng ngày càng lún sâu lại không được anh quý trọng.
Hóa ra là vậy!
Đúng là cô gái ngốc!
Mộc Dương Hà cười ha ha.
Mộc Dương Hà tướng mạo lạnh lùng, rất ít cười, cho dù cười, cũng chỉ khẽ cười trầ thấp, đây là lần đầu tiên Phương Tuyết Nhi nhìn thấy tổng giám đốc mặt lạnh cất tiếng cười sang sảng.
Cô nhìn anh, Mộc Dương Hà đột nhiên ôm lấy cô, áp đầu cô vào trong ngực hỏi: “Nghe thấy không?”
“Nghe thấy cái gì?” Phương Tuyết Nhi hỏi.
“Tiếng tim anh đập.” Mộc Dương Hà trầm giọng nói.
“Ừ.” Phương Tuyết Nhi nhẹ giọng đáp .
Mộc Dương Hà thêm lực lên cánh tay, ôm chặt lấy Phương Tuyết Nhi, thâm tình nói: “Em là người duy nhất có thể làm nó đập nhanh như vậy.”
“Cho nên?” Phương Tuyết Nhi cảm thấy tim mình cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Mộc Dương Hà hít sâu một hơi, vùi đầu vào tóc cô, nói: “Cho nên, em chính là vật báu hiếm có nhất, đáng giá nhất mà anh quý trọng. Em biết không? Trái tim này của anh, bắt đầu từ mấy năm trước đến bây giờ, đã yên lặng lâu lắm rồi, sự xuất hiện của em xáo trộn tiết tấu của nó, mới đầu anh còn không thích ứng được với tiết tấu hỗn loạn này, bởi vì anh có thói quen kiểm soát mọi thứ, nhưng thứ này lại không nằm trong tầm kiểm soát của anh, bởi vậy anh căm ghét em, định cách xa em, nhưng bây giờ anh phát hiện, loại tiết tấu khác biệt này làm cho sinh mệnh của anh sống lại, cuộc sống cũng thêm ý nghĩa, hết thảy những thứ này đều là do em mang đến cho anh, cho nên, em còn muốn đẩy anh ra, còn muốn chạy trốn không?”
Thời điểm mấy năm trước An Ly lặng lẽ ra đi, anh cho rằng mình đã mất đi tình cảm cảm xúc, trái tim anh từ đó đã quay về với lãnh đạm, còn anh cũng cam lòng sống với trái tim như thế.
Nhưng Phương Tuyết Nhi bất ngờ xâm nhập vào cuộc sống của anh, trong vô giác, làm cho trái tim anh bất ngờ sống lại.
Phương Tuyết Nhi áp sát vào ngực anh, nước mắt bất giác rơi xuống: “Anh nói thật dễ nghe, em nghe mà muốn đỏ gục, em muốn em không đuổi được anh đi, cũng chẳng chạy trốn được nữa.”
Mộc Dương Hà nâng mặt Phương Tuyết Nhi lên, hạ một nụ hôn sâu xuống môi cô, ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng vui vẻ.
Bóng đèn nhỏ đứng bên cạnh không nghe hiểu mấy lời ân ái của người lớn, lại biết mấy cái hôn hôn kia, cảm thấy rất bất mãn khi không được chú ý tới.
Cậu bé dậm chân, kéo quần áo Phương Tuyết Nhi hô lên: “Mẹ, Nhạc Bảo Bối cũng muốn hôn hôn!”
Hai người còn đang đắm chìm trong mật ngọt bị Nhạc Bảo Bối náo loạn đều không nhịn nổi bật cười.
Mộc Dương Hà bế bé lên, Phương Tuyết Nhi “chụt” một cái lên khuôn mặt phấn nộn của cậu bé, Nhạc Bảo Bối lúc này mới hài lòng nở nụ cười.
Ba người về đến nhà, buổi tối Mộc Dương Hà ôm Nhạc Bảo Bối nằm trên sô pha đọc sách, Phương Tuyết Nhi thì ở trong phòng làm việc lên mạng, cô cẩn thận lên mạng tra tư liệu liên quan đến Adenis.
Adenis là nhà thiết kế thiên tài đứng đầu thế giới trong giới thiết kế thời trang, hiện nay đang tạm trú tại Milan, hàng năm ông ấy đều đi du lịch khắp nơi, không có nơi ở cố định, tuy rằng luôn được ca ngợi nhưng ông ấy rất khiêm tốn và rất ít khi xuất hiện, bên ngoài chỉ thấy được các tác phẩm của ông ấy chứ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của ông.
Lúc Phương Tuyết Nhi còn học ở học viện thiết kế đã coi Adenis là thần tượng của mình, cô vô cùng thích tác phẩm thiết kế của ông ấy, không ngờ giám khảo trận chung kết cuộc thi Vince Camuto lần này lại là người này.
Phương Tuyết Nhi không khỏi căng thẳng, cô rất hy vọng tác phẩm của mình có thể được thần tượng công nhận.
Góc dưới màn hình hiện lên icon quen thuộc, Phương Tuyết Nhi ấn vào, liền nhìn thấy tin nhắn của Kính gửi tới.
Con trai được khen, người làm mẹ chắc chắn là vui rồi, Phương Tuyết Nhi cười nói: “Cháu cũng không muốn sau này nó làm được chuyện to tát gì cả, cả đời bình an vui vẻ là được rồi à.”
“Ái chà~” ông Mộc không đồng ý, “Có người trời sinh có triển vọng, cháu làm mẹ phải cố gắng đào tạo nó, đừng vùi dập nhân tài như thế!”
Phương Tuyết Nhi ngượng ngùng cười.
Hình như ông Mộc nghĩ tới gì đó, nói với Mộc Dương Hà bên cạnh: “Chà, không thể không nói, điểm tính cách này của Nhạc Bảo Bối rất giống cháu đấy Dương Hà, không thích dễ dàng thắng được thứ gì, mà lại thích khiêu chiến khó khăn, thật sự là cực kỳ giống.”
Mộc Dương Hà đan hai tay vào nhau, ngồi trên sô pha nói: “Thứ có thể dễ dàng đoạt được, cũng không đáng quý trọng, chỉ có thứ khó khăn gian khổ đạt được, mới là đáng quý.”
ông Mộc và Mộc Dương Hà chỉ là tán gẫu bâng quơ, nhưng Phương Tuyết Nhi lại để vào tai, hơn nữa còn thầm đánh giá.
Cô không biết mình đối với Mộc Dương Hà có được tính là thứ dễ dàng có được hay không.
Nếu phải, vậy anh ấy có cảm thấy cô không đáng được quý trọng hay không?
Không biết từ khi nào Phương Tuyết Nhi lại vui buồn vì một câu nói bâng quơ của Mộc Dương Hà đến vậy.
Cô bỗng phát hiện, mình lại để ý anh nhiều đến thế!
Phương Tuyết Nhi lúc buồn lúc vui, ở lại nhà họ Mộc một lúc rồi mang theo Nhạc Bảo Bối đứng dậy chào tạm biệt.
ông Mộc dặn dò quản gia tiễn bọn họ ra ngoài, Mộc Dương Hà thấy vậy lập tức đi theo.
Phương Tuyết Nhi dắt Nhạc Bảo Bối ra khỏi nhà họ Mộc, Mộc Dương Hà hỏi: “Giờ vẫn sớm, sao đi vội thế?”
Phương Tuyết Nhi cúi đầu không nói, sau một lúc lâu, mới nói với Mộc Dương Hà: “Bây giờ Nhạc Bảo Bối đã khá lên nhiều rồi, đồng ý nói chuyện, cũng hay cười, tác phẩm thiết kế dự thi của em đã hoàn thành, chỉ chờ kết quả trận chung kết ra là được, sau đấy, em có rất nhiều thời gian rảnh có thể chơi với Nhạc Bảo Bối, nên anh không cần đến chơi với nó nữa.”
“em đang vội đuổi anh đi hả?” Mộc Dương Hà nhíu, có chút ngạc nhiên.
“Không phải đuổi, chỉ là không muốn tiếp tục làm phiền anh thôi.” Phương Tuyết Nhi không nhìn vào mắt anh, chỉ nhìn chằm chằm xuống mũi chân của mình.
Mộc Dương Hà hừ lạnh một tiếng: “Nhạc Bảo Bối khá lên thì em không cần anh nữa, đây có được coi là qua cầu rút ván không?”
Nhạc Bảo Bối đứng bên nghe thấy mẹ muốn đuổi chú Mộc đi thì quýnh lên, xin Phương Tuyết Nhi: “Mẹ mẹ, đừng đuổi chú Mộc đi được không, Nhạc Bảo Bối thích chú Mộc!”
Phương Tuyết Nhi nhẹ vỗ về cái cằm nhỏ của Nhạc Bảo Bối, giải thích: “Chú Mộc có nhà của mình, không thể cứ ở cùng chúng ta được, Nhạc Bảo Bối ngoan, sau này mẹ lại dẫn con đến thăm chú Mộc nhé.”
“Không chịu!” Nhạc Bảo Bối lớn tiếng kháng nghị, sau đó ôm chặt lấy đùi Mộc Dương Hà, “Nhạc Bảo Bối muốn chú Mộc luôn luôn luôn luôn ở cùng chúng ta!”
“Phương Thanh Nhu! Con lại không nghe lời hả?!” Phương Tuyết Nhi nổi giận quát.
Nhạc Bảo Bối bị mắng, không dám nói nữa, mắt ngân ngấn lệ, vẫn ôm chân Mộc Dương Hà không buông tay.
Mộc Dương Hà nhận ra được tâm trạng của Phương Tuyết Nhi, đột nhiên kích động đến khó hiểu, dò hỏi: “Em làm sao thế, đột nhiên muốn đuổi anh đi?”
Phương Tuyết Nhi trầm ngâm một chút nói: “Em chỉ, không muốn anh dễ dàng được ở cùng với em.”
“Cái gì?” Mộc Dương Hà nghe không hiểu.
“Vừa rồi anh ở trước mặt ông nội nói, thứ có thể dễ dàng đoạt được thì không đáng quý, chỉ có thứ khó khắn đạt được mới đáng quý, em không muốn thành “thứ dễ dàng đoạt được”.”
Phương Tuyết Nhi nói mà thấy chua xót, khoảng thời gian này tình cảm của cô và Mộc Dương Hà đã có tiến triển, cô đã hoàn toàn không khống chế được lý trí nữa rồi, cô không muốn vào lúc cô càng ngày càng lún sâu lại không được anh quý trọng.
Hóa ra là vậy!
Đúng là cô gái ngốc!
Mộc Dương Hà cười ha ha.
Mộc Dương Hà tướng mạo lạnh lùng, rất ít cười, cho dù cười, cũng chỉ khẽ cười trầ thấp, đây là lần đầu tiên Phương Tuyết Nhi nhìn thấy tổng giám đốc mặt lạnh cất tiếng cười sang sảng.
Cô nhìn anh, Mộc Dương Hà đột nhiên ôm lấy cô, áp đầu cô vào trong ngực hỏi: “Nghe thấy không?”
“Nghe thấy cái gì?” Phương Tuyết Nhi hỏi.
“Tiếng tim anh đập.” Mộc Dương Hà trầm giọng nói.
“Ừ.” Phương Tuyết Nhi nhẹ giọng đáp .
Mộc Dương Hà thêm lực lên cánh tay, ôm chặt lấy Phương Tuyết Nhi, thâm tình nói: “Em là người duy nhất có thể làm nó đập nhanh như vậy.”
“Cho nên?” Phương Tuyết Nhi cảm thấy tim mình cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Mộc Dương Hà hít sâu một hơi, vùi đầu vào tóc cô, nói: “Cho nên, em chính là vật báu hiếm có nhất, đáng giá nhất mà anh quý trọng. Em biết không? Trái tim này của anh, bắt đầu từ mấy năm trước đến bây giờ, đã yên lặng lâu lắm rồi, sự xuất hiện của em xáo trộn tiết tấu của nó, mới đầu anh còn không thích ứng được với tiết tấu hỗn loạn này, bởi vì anh có thói quen kiểm soát mọi thứ, nhưng thứ này lại không nằm trong tầm kiểm soát của anh, bởi vậy anh căm ghét em, định cách xa em, nhưng bây giờ anh phát hiện, loại tiết tấu khác biệt này làm cho sinh mệnh của anh sống lại, cuộc sống cũng thêm ý nghĩa, hết thảy những thứ này đều là do em mang đến cho anh, cho nên, em còn muốn đẩy anh ra, còn muốn chạy trốn không?”
Thời điểm mấy năm trước An Ly lặng lẽ ra đi, anh cho rằng mình đã mất đi tình cảm cảm xúc, trái tim anh từ đó đã quay về với lãnh đạm, còn anh cũng cam lòng sống với trái tim như thế.
Nhưng Phương Tuyết Nhi bất ngờ xâm nhập vào cuộc sống của anh, trong vô giác, làm cho trái tim anh bất ngờ sống lại.
Phương Tuyết Nhi áp sát vào ngực anh, nước mắt bất giác rơi xuống: “Anh nói thật dễ nghe, em nghe mà muốn đỏ gục, em muốn em không đuổi được anh đi, cũng chẳng chạy trốn được nữa.”
Mộc Dương Hà nâng mặt Phương Tuyết Nhi lên, hạ một nụ hôn sâu xuống môi cô, ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng vui vẻ.
Bóng đèn nhỏ đứng bên cạnh không nghe hiểu mấy lời ân ái của người lớn, lại biết mấy cái hôn hôn kia, cảm thấy rất bất mãn khi không được chú ý tới.
Cậu bé dậm chân, kéo quần áo Phương Tuyết Nhi hô lên: “Mẹ, Nhạc Bảo Bối cũng muốn hôn hôn!”
Hai người còn đang đắm chìm trong mật ngọt bị Nhạc Bảo Bối náo loạn đều không nhịn nổi bật cười.
Mộc Dương Hà bế bé lên, Phương Tuyết Nhi “chụt” một cái lên khuôn mặt phấn nộn của cậu bé, Nhạc Bảo Bối lúc này mới hài lòng nở nụ cười.
Ba người về đến nhà, buổi tối Mộc Dương Hà ôm Nhạc Bảo Bối nằm trên sô pha đọc sách, Phương Tuyết Nhi thì ở trong phòng làm việc lên mạng, cô cẩn thận lên mạng tra tư liệu liên quan đến Adenis.
Adenis là nhà thiết kế thiên tài đứng đầu thế giới trong giới thiết kế thời trang, hiện nay đang tạm trú tại Milan, hàng năm ông ấy đều đi du lịch khắp nơi, không có nơi ở cố định, tuy rằng luôn được ca ngợi nhưng ông ấy rất khiêm tốn và rất ít khi xuất hiện, bên ngoài chỉ thấy được các tác phẩm của ông ấy chứ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của ông.
Lúc Phương Tuyết Nhi còn học ở học viện thiết kế đã coi Adenis là thần tượng của mình, cô vô cùng thích tác phẩm thiết kế của ông ấy, không ngờ giám khảo trận chung kết cuộc thi Vince Camuto lần này lại là người này.
Phương Tuyết Nhi không khỏi căng thẳng, cô rất hy vọng tác phẩm của mình có thể được thần tượng công nhận.
Góc dưới màn hình hiện lên icon quen thuộc, Phương Tuyết Nhi ấn vào, liền nhìn thấy tin nhắn của Kính gửi tới.