Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 76 CÂU HỎI XẢO QUYỆT
CHƯƠNG 76: CÂU HỎI XẢO QUYỆT
Câu hỏi này là của phóng viên mạng xã hội thành phố H, mạng xã hội này nổi tiếng trong giới là hay bới móc, rất nhiều ngôi sao bị trang mạng này đào ra quá khứ đen tối, cuối cùng không thể không rời khỏi giới giải trí.
Tuy rằng trang web giải trí tạp nham này khiến không ít người ghét, nhưng cũng là nguồn ngọn những câu chuyện cho mọi người bàn tán lúc trà dư tửu hậu, cho nên đến nay trang web này vẫn làm ăn tốt.
Phương Tuyết Nhi không ngờ phóng viên lại hỏi một câu không có chút liên quan nào đến cuộc thi Vince Camuto, trước đó cô không được chuẩn bị gì nên nhất thời không biết trả lời lại ra sao.
May là Mộc Dương Hà giúp cô giải vây, anh bình tĩnh ung dung nói: “Florina là công ty thiết kế thời trang thành công dưới trướng Thành Công chúng tôi, khi Thành Công chúng tôi lựa chọn nhân tài chưa bao giờ lấy tiếng tăm làm căn cứ, mà chúng tôi nhìn nhận năng lực thật sự và tài hoa của người đó. Lấy ví dụ như nhiếp ảnh gia Tiểu K hiện tại đang được yêu mến, lúc trước khi chúng tôi mời cậu ấy làm nhiếp ảnh gia riêng của tập đoàn, cậu ấy cũng chỉ là một nhiếp ảnh gia nhỏ không danh tiếng, trải qua sự đào tạo và tôi luyện của chúng tôi, thành tựu hiện giờ của cậu ấy như thế nào, chắc hẳn mọi người cũng đã quá rõ rồi. Giống như vậy, cô Phương Tuyết Nhi đây cũng tài hoa hơn người, trở thành giám đốc của Florina, làm nhà thiết kế chúng tôi chú trọng đào tạo, lần này cử cô ấy đi tham dự cuộc thi Vince Camuto, cô ấy cũng không phụ kì vọng của chúng tôi, đạt được thành tích rất tốt, tôi nghĩ, thành tích này cũng đủ để chứng mình năng lực của cô ấy đến mọi người rồi!”
Lời nói của Mộc Dương Hà khách quan rõ ràng, có lí có căn cứ, làm phóng viên đặt câu hỏi á khẩu không phản pháo được, chỉ có thể hậm hực ngồi xuống.
Phương Tuyết Nhi lén lút ném chp Mộc Dương Hà một ánh mắt sùng bái tán thưởng, Mộc Dương Hà cũng nhìn cô một cái, hai người nhìn nhau cười.
Kế tiếp, các phóng viên của mạng truyền thông khác cũng lần lượt đứng lên đặt câu hỏi, Phương Tuyết Nhi dựa vào trí tuệ cà tài ăn nói của mình đối đáp vô cùng hoàn mĩ.
Khi họp báo sắp kết thúc, một phóng viên nhỏ nhẹ nhàng đi vào cửa sau của hội trường, cậu ta đi đến cạnh phóng viên mạng xã hội thành phố H vừa nãy đặt câu hỏi, cúi người ghé vào tai anh ta nói gì đó, nói xong rồi ngồi bên cạnh anh ta.
Phóng viên vừa đặt câu hỏi kia nghe xong, trên mặt xuất hiện một nụ cười không có ý tốt.
Một lát sau, anh ta lại đứng lên đặt câu hỏi.
Phương Tuyết Nhi nhìn anh ta lại hỏi liền có một dự cảm mơ hồ, cô biết kiểu gì tên này cũng không nói ra được điều gì tốt đẹp.
Quả nhiên, tên phóng viên kia mở miệng hỏi: “Cô Phương Tuyết Nhi, nghe nói cô đã là mẹ, có một đứa con đáng yêu.”
“Đúng vậy, sao thế? Chuyện này có liên quan gì đến họp báo ngày hôm nay sao?” Phương Tuyết Nhi tức giận hỏi.
“Đúng là không có quan hệ trực tiếp, nhưng mà cô Phương Tuyết Nhi đang thể hiện tài năng ở một cuộc thi lớn, nên tất cả những người ngồi đây chỉ muốn hiểu thêm về cô nhiều hơn một chút mà thôi, tôi vừa mới nghe được một tin tức, đứa con này của cô, là con riêng có thai trước khi kết hôn, không rõ ba đứa bé là ai!” Nhìn thấy Phương Tuyết Nhi thay đổi biểu cảm, tên phóng viên thích chọc ngoáy khuyết điểm của người khác này hứng khởi lên, mang theo bộ dáng muốn xem trò vui.
“Tôi” Phương Tuyết Nhi không biết sao tên phóng viên này có thể dò xét được chuyện riêng tư của cô, chuyện cô không muốn nghĩ đến nhất chôn tận đáy lòng bị người ta đụng chạm đến làm lòng dạ cô rối bời.
Tên phóng viên càn rỡ kia lớn mật đặt câu hỏi làm Mộc Dương Hà tức giận, mặt anh lạnh đi, quanh người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, làm cho Lương Vỹ Lộc ngồi cạnh anh cũng không nhịn nổi rùng mình một cái.
Mộc Dương Hà lạnh lùng nhìn tên phóng viên kia nói: “Câu hỏi của anh không có liên quan đến chủ đề họp báo lần này, cô Phương Tuyết Nhi cũng không cần thiết phải trả lời, họp báo kết thúc tại đây.”
Anh tự nhiên đứng dậy, đi đến dắt tay Phương Tuyết Nhi, rời khỏi hội trường trong sự ngạc nhiên của mọi người.
Lương Vỹ Lộc và trợ lý Lục Trạch của Mộc Dương Hà đành phải tuyên bố họp báo lần này kết thúc.
Tên phóng viên kia hừ mũi, không cam lòng nhưng vẫn phải dẫn người bên cạnh rời đi.
Phương Tuyết Nhi bị Mộc Dương Hà dẫn ra ngoài, sau khi ngồi lên xe, cô có chút bất an hỏi: “Cám ơn anh đã giải vây giúp em, nhưng mà chúng ta cứ đi như vậy thì có sao không?”
“Không sao.” Mộc Dương Hà còn chưa hết giận tên phóng viên kia, lạnh lùng đáp.
Phương Tuyết Nhi nhìn ra tâm trạng Mộc Dương Hà không tốt, cũng biết nguyên do, ân cần hỏi: “Anh, không sao chứ?”
Mộc Dương Hà nhìn cô một cái, nói: “Vừa rồi em bị làm khó dễ, phải là anh hỏi em có sao không mới đúng.”
Phương Tuyết Nhi cúi đầu rũ mắt: “Thật không ngờ, bọn họ lại hỏi mấy câu riêng tư như này, rất không tôn trọng riêng tư cửa người khác, em không biết trả lời thế nào, thật xin lỗi.”
“Không phải lỗi của em, bọn họ sống được là nhờ vào việc bới móc chuyện riêng của người khác, nhưng mà lần này bọn họ chọc phải lửa rồi, dám đánh chủ ý lên người của anh, xem ra bọn họ không muốn yên ổn sống tiếp.” Mộc Dương Hà nheo mắt, con ngươi sâu thắm lóe lên sát khí.
Phương Tuyết Nhi không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Mộc Dương Hà, Mộc Dương Hà cũng không giả thích gì thêm, khởi động Aston Martin, đi về nhà họ Mộc.
Bởi vì buổi chiều mở họp báo nên Nhạc Bảo Bối tạm thời ở lại nhà họ Mộc, bây giờ bọn họ phải đi đón cậu bé về.
Xa cách đã lâu như vậy, hiện tại một lần nữa đến nhà họ Mộc, Phương Tuyết Nhi có cảm giác như mình đang được trở về chốn xưa.
Hai người vừa vào cửa, lão quản gia đã tới nghênh đón.
Lão quản gia nhìn thấy Phương Tuyết Nhi đã lâu không gặp nên vô cùng hoan nghênh đón chào.
Mộc Dương Hà vừa vào cửa đã hỏi: “Cậu chủ Nhạc đâu?”
“Đang ở phòng khách chơi cờ với ông cụ.” Lão quản gia cười tủm tỉm đáp, thật giống như chơi cờ là một chuyện thú vị buồn cười biết mấy.
Hai người đi vào phòng khách, trong nháy mắt đã hiểu được tại sao lão quản gia nói đến chơi cờ mà không nhịn được ý cười.
Chỉ thấy hai vị đang đánh cờ trong phòng khách, một già một trẻ, trên mặt đều vẽ mèo vẽ chuột giống nhau, bên cạnh một công cụ xử phạt —— một cây bút lông.
Phương Tuyết Nhi thấy rất buồn cười, đi đến hỏi: “Hai vị đang chơi cái gì mới mẻ thế?”
Mỗi lần hai người chơi cờ, người thua sẽ nhận đủ mọi loại hình phạt, mà ông Mộc lần nào cũng là người thua.
Lần này lại không giống vậy, hai người đều bị vẽ lem nhem lên mặt, có thể thấy Nhạc Bảo Bối cũng thua không ít đâu.
ông Mộc thấy hai người vào nhà, giống một lão ngoan đồng đắc ý nói: “Ha ha, ông già ta cũng coi như được nở mày nở mặt! Trước đây lúc nào cũng thua thằng nhỏ nhà cháu, may mà thời gian này ta bồi dưỡng lại trình chơi cờ, cuối cùng cũng có thể thắng thằng nhóc mấy ván!”
Đường đường là một tay lão luyện của nhà họ Mộc, lại vì thua cờ một đứa bé mà lại đặc biệt đi bồi dưỡng trình chơi cờ, việc làm này, ngoại trừ ông Mộc ra, không có ai có thể làm ra được!
Phương Tuyết Nhi ngồi xuống cạnh Nhạc Bảo Bối, sờ sờ đầu của cậu bé, muốn an ủi tên nhóc bị thua này một chút, ai ngờ Nhạc Bảo Bối không nản lòng chút nào, ngược lại vui vẻ nói: “Mẹ, cụ ông chơi cờ toàn thua, Nhạc Bảo Bối cũng không muốn chơi cờ cùng, hôm nay cụ lại thắng được mấy ván liền, Nhạc Bảo Bối lại tiếp tục muốn chơi cùng cụ rồi!”
“Ha, tên nhóc này, thắng không vui mà thua lại vui là thế nào?!” ông Mộc cười to nói, lại chuyển sang Phương Tuyết Nhi, “Đứa nhỏ này của cháu không đơn giản đâu, còn tuổi nhỏ đã thích cảm giác có kì phùng địch thủ rồi, về sau chắc chắn là người làm nghiệp lớn!”
Câu hỏi này là của phóng viên mạng xã hội thành phố H, mạng xã hội này nổi tiếng trong giới là hay bới móc, rất nhiều ngôi sao bị trang mạng này đào ra quá khứ đen tối, cuối cùng không thể không rời khỏi giới giải trí.
Tuy rằng trang web giải trí tạp nham này khiến không ít người ghét, nhưng cũng là nguồn ngọn những câu chuyện cho mọi người bàn tán lúc trà dư tửu hậu, cho nên đến nay trang web này vẫn làm ăn tốt.
Phương Tuyết Nhi không ngờ phóng viên lại hỏi một câu không có chút liên quan nào đến cuộc thi Vince Camuto, trước đó cô không được chuẩn bị gì nên nhất thời không biết trả lời lại ra sao.
May là Mộc Dương Hà giúp cô giải vây, anh bình tĩnh ung dung nói: “Florina là công ty thiết kế thời trang thành công dưới trướng Thành Công chúng tôi, khi Thành Công chúng tôi lựa chọn nhân tài chưa bao giờ lấy tiếng tăm làm căn cứ, mà chúng tôi nhìn nhận năng lực thật sự và tài hoa của người đó. Lấy ví dụ như nhiếp ảnh gia Tiểu K hiện tại đang được yêu mến, lúc trước khi chúng tôi mời cậu ấy làm nhiếp ảnh gia riêng của tập đoàn, cậu ấy cũng chỉ là một nhiếp ảnh gia nhỏ không danh tiếng, trải qua sự đào tạo và tôi luyện của chúng tôi, thành tựu hiện giờ của cậu ấy như thế nào, chắc hẳn mọi người cũng đã quá rõ rồi. Giống như vậy, cô Phương Tuyết Nhi đây cũng tài hoa hơn người, trở thành giám đốc của Florina, làm nhà thiết kế chúng tôi chú trọng đào tạo, lần này cử cô ấy đi tham dự cuộc thi Vince Camuto, cô ấy cũng không phụ kì vọng của chúng tôi, đạt được thành tích rất tốt, tôi nghĩ, thành tích này cũng đủ để chứng mình năng lực của cô ấy đến mọi người rồi!”
Lời nói của Mộc Dương Hà khách quan rõ ràng, có lí có căn cứ, làm phóng viên đặt câu hỏi á khẩu không phản pháo được, chỉ có thể hậm hực ngồi xuống.
Phương Tuyết Nhi lén lút ném chp Mộc Dương Hà một ánh mắt sùng bái tán thưởng, Mộc Dương Hà cũng nhìn cô một cái, hai người nhìn nhau cười.
Kế tiếp, các phóng viên của mạng truyền thông khác cũng lần lượt đứng lên đặt câu hỏi, Phương Tuyết Nhi dựa vào trí tuệ cà tài ăn nói của mình đối đáp vô cùng hoàn mĩ.
Khi họp báo sắp kết thúc, một phóng viên nhỏ nhẹ nhàng đi vào cửa sau của hội trường, cậu ta đi đến cạnh phóng viên mạng xã hội thành phố H vừa nãy đặt câu hỏi, cúi người ghé vào tai anh ta nói gì đó, nói xong rồi ngồi bên cạnh anh ta.
Phóng viên vừa đặt câu hỏi kia nghe xong, trên mặt xuất hiện một nụ cười không có ý tốt.
Một lát sau, anh ta lại đứng lên đặt câu hỏi.
Phương Tuyết Nhi nhìn anh ta lại hỏi liền có một dự cảm mơ hồ, cô biết kiểu gì tên này cũng không nói ra được điều gì tốt đẹp.
Quả nhiên, tên phóng viên kia mở miệng hỏi: “Cô Phương Tuyết Nhi, nghe nói cô đã là mẹ, có một đứa con đáng yêu.”
“Đúng vậy, sao thế? Chuyện này có liên quan gì đến họp báo ngày hôm nay sao?” Phương Tuyết Nhi tức giận hỏi.
“Đúng là không có quan hệ trực tiếp, nhưng mà cô Phương Tuyết Nhi đang thể hiện tài năng ở một cuộc thi lớn, nên tất cả những người ngồi đây chỉ muốn hiểu thêm về cô nhiều hơn một chút mà thôi, tôi vừa mới nghe được một tin tức, đứa con này của cô, là con riêng có thai trước khi kết hôn, không rõ ba đứa bé là ai!” Nhìn thấy Phương Tuyết Nhi thay đổi biểu cảm, tên phóng viên thích chọc ngoáy khuyết điểm của người khác này hứng khởi lên, mang theo bộ dáng muốn xem trò vui.
“Tôi” Phương Tuyết Nhi không biết sao tên phóng viên này có thể dò xét được chuyện riêng tư của cô, chuyện cô không muốn nghĩ đến nhất chôn tận đáy lòng bị người ta đụng chạm đến làm lòng dạ cô rối bời.
Tên phóng viên càn rỡ kia lớn mật đặt câu hỏi làm Mộc Dương Hà tức giận, mặt anh lạnh đi, quanh người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, làm cho Lương Vỹ Lộc ngồi cạnh anh cũng không nhịn nổi rùng mình một cái.
Mộc Dương Hà lạnh lùng nhìn tên phóng viên kia nói: “Câu hỏi của anh không có liên quan đến chủ đề họp báo lần này, cô Phương Tuyết Nhi cũng không cần thiết phải trả lời, họp báo kết thúc tại đây.”
Anh tự nhiên đứng dậy, đi đến dắt tay Phương Tuyết Nhi, rời khỏi hội trường trong sự ngạc nhiên của mọi người.
Lương Vỹ Lộc và trợ lý Lục Trạch của Mộc Dương Hà đành phải tuyên bố họp báo lần này kết thúc.
Tên phóng viên kia hừ mũi, không cam lòng nhưng vẫn phải dẫn người bên cạnh rời đi.
Phương Tuyết Nhi bị Mộc Dương Hà dẫn ra ngoài, sau khi ngồi lên xe, cô có chút bất an hỏi: “Cám ơn anh đã giải vây giúp em, nhưng mà chúng ta cứ đi như vậy thì có sao không?”
“Không sao.” Mộc Dương Hà còn chưa hết giận tên phóng viên kia, lạnh lùng đáp.
Phương Tuyết Nhi nhìn ra tâm trạng Mộc Dương Hà không tốt, cũng biết nguyên do, ân cần hỏi: “Anh, không sao chứ?”
Mộc Dương Hà nhìn cô một cái, nói: “Vừa rồi em bị làm khó dễ, phải là anh hỏi em có sao không mới đúng.”
Phương Tuyết Nhi cúi đầu rũ mắt: “Thật không ngờ, bọn họ lại hỏi mấy câu riêng tư như này, rất không tôn trọng riêng tư cửa người khác, em không biết trả lời thế nào, thật xin lỗi.”
“Không phải lỗi của em, bọn họ sống được là nhờ vào việc bới móc chuyện riêng của người khác, nhưng mà lần này bọn họ chọc phải lửa rồi, dám đánh chủ ý lên người của anh, xem ra bọn họ không muốn yên ổn sống tiếp.” Mộc Dương Hà nheo mắt, con ngươi sâu thắm lóe lên sát khí.
Phương Tuyết Nhi không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Mộc Dương Hà, Mộc Dương Hà cũng không giả thích gì thêm, khởi động Aston Martin, đi về nhà họ Mộc.
Bởi vì buổi chiều mở họp báo nên Nhạc Bảo Bối tạm thời ở lại nhà họ Mộc, bây giờ bọn họ phải đi đón cậu bé về.
Xa cách đã lâu như vậy, hiện tại một lần nữa đến nhà họ Mộc, Phương Tuyết Nhi có cảm giác như mình đang được trở về chốn xưa.
Hai người vừa vào cửa, lão quản gia đã tới nghênh đón.
Lão quản gia nhìn thấy Phương Tuyết Nhi đã lâu không gặp nên vô cùng hoan nghênh đón chào.
Mộc Dương Hà vừa vào cửa đã hỏi: “Cậu chủ Nhạc đâu?”
“Đang ở phòng khách chơi cờ với ông cụ.” Lão quản gia cười tủm tỉm đáp, thật giống như chơi cờ là một chuyện thú vị buồn cười biết mấy.
Hai người đi vào phòng khách, trong nháy mắt đã hiểu được tại sao lão quản gia nói đến chơi cờ mà không nhịn được ý cười.
Chỉ thấy hai vị đang đánh cờ trong phòng khách, một già một trẻ, trên mặt đều vẽ mèo vẽ chuột giống nhau, bên cạnh một công cụ xử phạt —— một cây bút lông.
Phương Tuyết Nhi thấy rất buồn cười, đi đến hỏi: “Hai vị đang chơi cái gì mới mẻ thế?”
Mỗi lần hai người chơi cờ, người thua sẽ nhận đủ mọi loại hình phạt, mà ông Mộc lần nào cũng là người thua.
Lần này lại không giống vậy, hai người đều bị vẽ lem nhem lên mặt, có thể thấy Nhạc Bảo Bối cũng thua không ít đâu.
ông Mộc thấy hai người vào nhà, giống một lão ngoan đồng đắc ý nói: “Ha ha, ông già ta cũng coi như được nở mày nở mặt! Trước đây lúc nào cũng thua thằng nhỏ nhà cháu, may mà thời gian này ta bồi dưỡng lại trình chơi cờ, cuối cùng cũng có thể thắng thằng nhóc mấy ván!”
Đường đường là một tay lão luyện của nhà họ Mộc, lại vì thua cờ một đứa bé mà lại đặc biệt đi bồi dưỡng trình chơi cờ, việc làm này, ngoại trừ ông Mộc ra, không có ai có thể làm ra được!
Phương Tuyết Nhi ngồi xuống cạnh Nhạc Bảo Bối, sờ sờ đầu của cậu bé, muốn an ủi tên nhóc bị thua này một chút, ai ngờ Nhạc Bảo Bối không nản lòng chút nào, ngược lại vui vẻ nói: “Mẹ, cụ ông chơi cờ toàn thua, Nhạc Bảo Bối cũng không muốn chơi cờ cùng, hôm nay cụ lại thắng được mấy ván liền, Nhạc Bảo Bối lại tiếp tục muốn chơi cùng cụ rồi!”
“Ha, tên nhóc này, thắng không vui mà thua lại vui là thế nào?!” ông Mộc cười to nói, lại chuyển sang Phương Tuyết Nhi, “Đứa nhỏ này của cháu không đơn giản đâu, còn tuổi nhỏ đã thích cảm giác có kì phùng địch thủ rồi, về sau chắc chắn là người làm nghiệp lớn!”