Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 74 EM THỦ THÂN NHƯ NGỌC
CHƯƠNG 74: EM THỦ THÂN NHƯ NGỌC
Dựa theo sự miêu tả của Mộc Dương Hà, người dì kiêm mẹ kế này là người không có nhiều trách nhiệm, không yêu thương anh ấy nhiều, bằng không bà ta cũng sẽ không bỏ lại anh ấy tuổi còn nhỏ đã mất mẹ ở lại, còn mình thì dắt chồng và con ra nước ngoài ung dung tự tại.
Nghĩ đến đây, Phương Tuyết Nhi càng cảm thấy hoàn cảnh của Mộc Dương Hà thật đáng thương, đồng thời cô cũng liên tưởng đến bản thân mình, đột nhiên phát hiện ra thân thế của mình, hình như cũng chẳng tốt hơn anh ấy là bao.
Nhìn biểu cảm thoáng bi thương của Mộc Dương Hà, Phương Tuyết Nhi vỗ vỗ bờ vai anh, cố gắng an ủi nói: “Tuy rằng tuổi thơ của anh bất hạnh, nhưng ít ra ba anh vẫn còn sống, còn có ông nội thương anh, đâu có giống em, trên đời này không còn có người thân yêu thương em nữa.”
“Em” không nghĩ tới việc đi tìm mẹ đẻ của mình sao?” Mộc Dương Hà hỏi.
“Sao anh biết mẹ tôi mất tích?” Phương Tuyết Nhi sửng sốt, đột nhiên nhớ lại thời điểm hai người mới quen nhau không lâu, Mộc Dương Hà từng phái người đi điều tra mình, cô tức tối thở dài, “Em không đi tìm bà ấy đâu, một người có thể nhẫn tâm vứt bỏ con gái ruột của mình, không đáng để em tốn sức đi tìm bà ấy!”
Phương Tuyết Nhi cũng là một người phụ nữ làm mẹ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, kể cả phải liều mạng cô cũng sẽ không bỏ rơi Nhạc Bảo Bối, cho nên cô không thể hiểu nổi sao mẹ lại vứt bỏ mình, cũng không thể nào buông bỏ được nỗi oán ức này.
Mộc Dương Hà thấy cảm xúc cô không tốt, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, vò tóc Phương Tuyết Nhi nói: “Sau này, để anh thương yêu em.”
Trong lòng Phương Tuyết Nhi khẽ động, những lời này giống như một dòng nước ấm chảy vào trái tim lạnh lẽo của cô.
Cô rũ mắt, cười dịu dàng, hắng giọng: “Anh không bắt nạt là em đã phải cảm tạ trời đất lắm rồi .”
“Anh bắt nạt em bao giờ?” Mộc Dương Hà giả bộ hồ đồ.
“Rất nhiều lúc! Tỷ như hôm nay, anh bắt em hôn anh mới để Tiểu K đến chụp ảnh , đây chính là bắt nạt em.” Phương Tuyết Nhi biện bạch.
“Đấy là thích em, không phải bắt nạt em, em nhận thức sai rồi.” Mộc Dương Hà giọng hài hước.
“Lại ví dụ như, Đường Huy đưa em về, anh sẽ không hòa nhã với em, đấy cũng là bắt nạt tôi!” Phương Tuyết Nhi tiếp tục nêu ví dụ chứng minh.
“Làm sao, em lêu lổng với người đàn ông khác, còn muốn anh phải hòa nhã à?” Mộc Dương Hà phản đối lại.
“Lêu lổng cái gì, sao anh lại nói khó nghe thế hả!” Phương Tuyết Nhi cau mày tức giận.
“Nói thật nói thật.” Mộc Dương Hà khăng khăng giữ quan điểm của mình.
“Em không phải loại con gái lẳng lơ đàn điếm như vậy!” Phương Tuyết Nhi lớn tiếng giải thích.
“Vậy em là loại con gái thế nào?” Mộc Dương Hà nhìn cô trêu chọc, cảm thấy cô gái này thú vị cực kì.
“Em, em, em thủ thân như ngọc!” Lời này vừa nói ra, ngay cả Phương Tuyết Nhi cũng thấy mắc cười.
Bây giờ là cái thời đại nào rồi còn lấy thủ thân như ngọc ra mà nói nữa.
Thời đại bây giờ, nói dễ nghe là thủ thân như ngọc, nói khó nghe, chính là gái ế.
Thực ra ý mà cô muốn nói là, cô không phải người phụ nữ tùy tiện, tuy rằng không quá bảo thủ trên phương diện quan hệ nam nữ, trừ phi đối phương là người cô yêu thật lòng, nếu không cô tuyệt đối không tùy tiện phát sinh quan hệ.
Mộc Dương Hà xùy một tiếng, nói: “Nếu em thủ thân như ngọc thật, vậy Nhạc Bảo Bối kia tới bằng cách nào đấy?”
Phương Tuyết Nhi đánh mắt qua tên nhóc đang ngủ gà ngủ gật trên ghế sô pha kia, vừa tức vừa tủi thân, chua xót nói: “Đứa nhỏ này là ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn? Nếu thật sự thủ thân như ngọc, sao có thể có ngoài ý muốn?” Mộc Dương Hà vẫn không bỏ qua cho cô, không biết tại sao, lúc này Mộc Dương Hà bắt đầu có hứng thú với người ba bí ẩn của Nhạc Bảo Bối, anh rất muốn biết thân phận của người đàn ông này.
Thế nhưng ngay cả Phương Tuyết Nhi cũng không biết người đó là ai, cô yên lặng cúi đầu, không nói gì nữa.
Mộc Dương Hà nhận ra mình có thể đã chạm đến nỗi đau của Phương Tuyết Nhi, làm tổn thương đến cô, trong lòng bắt đầu hối hận mình không biết giữ mồm giữ miệng, lớn đến bằng này tuổi đầu rồi, đay là lần đầu tiên anh để ý đến cảm xúc của một người như vậy.
Anh nhẹ nhàng kéo Phương Tuyết Nhi vào trong ngực, hôn lên mái tóc đen của cô, nặng nề nói: “Anh xin lỗi, anh không nên nói như vậy với em.”
Phương Tuyết Nhi rúc trong lòng anh, đầu áp lên ngực anh, nghe tiếng tim đập nặng nề hữu lực, thấp giọng nói: “Sau này đừng nhắc đến chuyện liên quan đến ba của Nhạc Bảo Bối nữa được không, em không muốn nhớ lại nữa.”
Mộc Dương Hà do dự một chút, gật đầu đồng ý.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, ngày công bố kết quả vòng bán kết cuộc thi Vince Camuto đã đến.
Đây là sự kiện lớn của giới thiết kế thời trang trên toàn thế giới, nên mọi người đều rất chú ý đến nó.
Phương Tuyết Nhi cũng không ngoại lệ, tờ mờ sáng đã không ngủ nổi nữa, rời giường bận rộn làm mấy việc nội trợ.
Tiếng động leng keng đánh thức Mộc Dương Hà thường không sâu giấc tỉnh dậy.
Mộc Dương Hà nhìn giờ, không chịu được phàn nàn: “Mới năm giờ kém, em lục đục cái gì thế, ồn chết mất.”
Phương Tuyết Nhi đang thu dọn phòng khách nhìn Mộc Dương Hà vô tội bị đánh thức, áy náy nói: “Ngại quá làm anh tỉnh giấc hả, em không ngủ được nên dậy làm chút việc nhà, anh cứ ngủ tiếp đi, em vào bếp cái.”
Phương Tuyết Nhi xoay người đi vào bếp.
“Đứng lại.” Mộc Dương Hà gọi cô lại.
“Làm gì?” Phương Tuyết Nhi hỏi.
“Lại đây.” Mộc Dương Hà ngồi xuống sô pha, thản nhiên ra lệnh.
Phương Tuyết Nhi thả giẻ lau xuống, đi qua đó, ngồi xuống cạnh anh.
Mộc Dương Hà thu hết biểu cảm căng thẳng bất an trên mặt cô vào trong đát mắt, liền sáng tỏ: “Là bởi vì nay công bố kết quả cuộc thi, thế nên em căng thẳng không ngủ được à?”
Bản thân bị anh nhìn thấu, Phương Tuyết Nhi cũng không cần giấu diếm nữa, gật đầu thừa nhận: “Từ xưa tới giờ em chưa từng tham dự cuộc thi nào hoành tráng như này, tuy là biết toàn người cao siêu tham gia dự thi, tác phẩm của em chắc chẳng làm nên trò trống gì đâu, nhưng mà em vẫn thấy căng thẳng.”
“Đây là khiêm tốn, hay tự ti?” Mộc Dương Hà khoan thai nói.
“Cái gì?” Phương Tuyết Nhi không nghe ra ý tứ của anh.
“Theo anh , tác phẩm của em vô cùng xuất sắc, rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng khó mà có thể vượt qua, em cần gì phải hạ thấp bản thân như vậy.” Mộc Dương Hà nói thẳng, xem ra cô gái này không biết bản thân mình ưu tú đến nhường nào.
Phương Tuyết Nhi thấy anh khen thưởng, vui sướng từ tận đáy lòng, cười cười nói: “Tuy rằng không biết anh thật lòng khen ngợi, hay là để an ủi em, nhưng có thể nghe anh nói như vậy, em vẫn thấy rất vui.”
“Đương nhiên là khen thật lòng, em đừng dọn dẹp nhà vội, giờ vẫn sớm, đi ngủ thêm một lúc nữa đi.” Mộc Dương Hà dặn dò như phụ huynh.
Phương Tuyết Nhi vẫn ngồi im trên sô pha, than thở : “Em không ngủ được, thật ra tối qua em ngủ không ngon nên mới có thể dậy sớm như này.”
Mộc Dương Hà nằm xuống chiếc ghế sô pha to rộng, nói với Phương Tuyết Nhi: “Lại đây, anh ôm em ngủ.”
Phương Tuyết Nhi trù trừ vài giây, cuối cùng vẫn nằm vào lòng Mộc Dương Hà.
Phương Tuyết Nhi gầy gò yếu ớt, thân thể hơi lạnh, cái ôm của Mộc Dương Hà trong thời điểm sáng sớm yên lặng thế này vừa ấm áp lại vừa đáng tin cậy.
Cô yên tâm rúc trong ngực anh, khóe miệng vẽ lên một đường cong hạnh phúc, nói: “Anh biết không? Hồi còn nhỏ, em vẫn luôn hy vọng được rúc trong cái ôm ấm áp của mẹ như thế này, nhưng một ước muốn bình thường như thế, đối với em mà nói, lại là một ước muốn xa vời. Cho nên, từ khi có Nhạc Bảo Bối, em liền dùng tất cả những gì em có để yêu thương nó, không muốn để cho nó tiếc nuối như em trước kia, thế nhưng khoảng trống của người làm ba, bất luận em có cố gắng ra sao, cũng không bù đắp nổi, trên phương diện này, em đã mắc nợ Nhạc Bảo Bối rồi.”
Dựa theo sự miêu tả của Mộc Dương Hà, người dì kiêm mẹ kế này là người không có nhiều trách nhiệm, không yêu thương anh ấy nhiều, bằng không bà ta cũng sẽ không bỏ lại anh ấy tuổi còn nhỏ đã mất mẹ ở lại, còn mình thì dắt chồng và con ra nước ngoài ung dung tự tại.
Nghĩ đến đây, Phương Tuyết Nhi càng cảm thấy hoàn cảnh của Mộc Dương Hà thật đáng thương, đồng thời cô cũng liên tưởng đến bản thân mình, đột nhiên phát hiện ra thân thế của mình, hình như cũng chẳng tốt hơn anh ấy là bao.
Nhìn biểu cảm thoáng bi thương của Mộc Dương Hà, Phương Tuyết Nhi vỗ vỗ bờ vai anh, cố gắng an ủi nói: “Tuy rằng tuổi thơ của anh bất hạnh, nhưng ít ra ba anh vẫn còn sống, còn có ông nội thương anh, đâu có giống em, trên đời này không còn có người thân yêu thương em nữa.”
“Em” không nghĩ tới việc đi tìm mẹ đẻ của mình sao?” Mộc Dương Hà hỏi.
“Sao anh biết mẹ tôi mất tích?” Phương Tuyết Nhi sửng sốt, đột nhiên nhớ lại thời điểm hai người mới quen nhau không lâu, Mộc Dương Hà từng phái người đi điều tra mình, cô tức tối thở dài, “Em không đi tìm bà ấy đâu, một người có thể nhẫn tâm vứt bỏ con gái ruột của mình, không đáng để em tốn sức đi tìm bà ấy!”
Phương Tuyết Nhi cũng là một người phụ nữ làm mẹ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, kể cả phải liều mạng cô cũng sẽ không bỏ rơi Nhạc Bảo Bối, cho nên cô không thể hiểu nổi sao mẹ lại vứt bỏ mình, cũng không thể nào buông bỏ được nỗi oán ức này.
Mộc Dương Hà thấy cảm xúc cô không tốt, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, vò tóc Phương Tuyết Nhi nói: “Sau này, để anh thương yêu em.”
Trong lòng Phương Tuyết Nhi khẽ động, những lời này giống như một dòng nước ấm chảy vào trái tim lạnh lẽo của cô.
Cô rũ mắt, cười dịu dàng, hắng giọng: “Anh không bắt nạt là em đã phải cảm tạ trời đất lắm rồi .”
“Anh bắt nạt em bao giờ?” Mộc Dương Hà giả bộ hồ đồ.
“Rất nhiều lúc! Tỷ như hôm nay, anh bắt em hôn anh mới để Tiểu K đến chụp ảnh , đây chính là bắt nạt em.” Phương Tuyết Nhi biện bạch.
“Đấy là thích em, không phải bắt nạt em, em nhận thức sai rồi.” Mộc Dương Hà giọng hài hước.
“Lại ví dụ như, Đường Huy đưa em về, anh sẽ không hòa nhã với em, đấy cũng là bắt nạt tôi!” Phương Tuyết Nhi tiếp tục nêu ví dụ chứng minh.
“Làm sao, em lêu lổng với người đàn ông khác, còn muốn anh phải hòa nhã à?” Mộc Dương Hà phản đối lại.
“Lêu lổng cái gì, sao anh lại nói khó nghe thế hả!” Phương Tuyết Nhi cau mày tức giận.
“Nói thật nói thật.” Mộc Dương Hà khăng khăng giữ quan điểm của mình.
“Em không phải loại con gái lẳng lơ đàn điếm như vậy!” Phương Tuyết Nhi lớn tiếng giải thích.
“Vậy em là loại con gái thế nào?” Mộc Dương Hà nhìn cô trêu chọc, cảm thấy cô gái này thú vị cực kì.
“Em, em, em thủ thân như ngọc!” Lời này vừa nói ra, ngay cả Phương Tuyết Nhi cũng thấy mắc cười.
Bây giờ là cái thời đại nào rồi còn lấy thủ thân như ngọc ra mà nói nữa.
Thời đại bây giờ, nói dễ nghe là thủ thân như ngọc, nói khó nghe, chính là gái ế.
Thực ra ý mà cô muốn nói là, cô không phải người phụ nữ tùy tiện, tuy rằng không quá bảo thủ trên phương diện quan hệ nam nữ, trừ phi đối phương là người cô yêu thật lòng, nếu không cô tuyệt đối không tùy tiện phát sinh quan hệ.
Mộc Dương Hà xùy một tiếng, nói: “Nếu em thủ thân như ngọc thật, vậy Nhạc Bảo Bối kia tới bằng cách nào đấy?”
Phương Tuyết Nhi đánh mắt qua tên nhóc đang ngủ gà ngủ gật trên ghế sô pha kia, vừa tức vừa tủi thân, chua xót nói: “Đứa nhỏ này là ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn? Nếu thật sự thủ thân như ngọc, sao có thể có ngoài ý muốn?” Mộc Dương Hà vẫn không bỏ qua cho cô, không biết tại sao, lúc này Mộc Dương Hà bắt đầu có hứng thú với người ba bí ẩn của Nhạc Bảo Bối, anh rất muốn biết thân phận của người đàn ông này.
Thế nhưng ngay cả Phương Tuyết Nhi cũng không biết người đó là ai, cô yên lặng cúi đầu, không nói gì nữa.
Mộc Dương Hà nhận ra mình có thể đã chạm đến nỗi đau của Phương Tuyết Nhi, làm tổn thương đến cô, trong lòng bắt đầu hối hận mình không biết giữ mồm giữ miệng, lớn đến bằng này tuổi đầu rồi, đay là lần đầu tiên anh để ý đến cảm xúc của một người như vậy.
Anh nhẹ nhàng kéo Phương Tuyết Nhi vào trong ngực, hôn lên mái tóc đen của cô, nặng nề nói: “Anh xin lỗi, anh không nên nói như vậy với em.”
Phương Tuyết Nhi rúc trong lòng anh, đầu áp lên ngực anh, nghe tiếng tim đập nặng nề hữu lực, thấp giọng nói: “Sau này đừng nhắc đến chuyện liên quan đến ba của Nhạc Bảo Bối nữa được không, em không muốn nhớ lại nữa.”
Mộc Dương Hà do dự một chút, gật đầu đồng ý.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, ngày công bố kết quả vòng bán kết cuộc thi Vince Camuto đã đến.
Đây là sự kiện lớn của giới thiết kế thời trang trên toàn thế giới, nên mọi người đều rất chú ý đến nó.
Phương Tuyết Nhi cũng không ngoại lệ, tờ mờ sáng đã không ngủ nổi nữa, rời giường bận rộn làm mấy việc nội trợ.
Tiếng động leng keng đánh thức Mộc Dương Hà thường không sâu giấc tỉnh dậy.
Mộc Dương Hà nhìn giờ, không chịu được phàn nàn: “Mới năm giờ kém, em lục đục cái gì thế, ồn chết mất.”
Phương Tuyết Nhi đang thu dọn phòng khách nhìn Mộc Dương Hà vô tội bị đánh thức, áy náy nói: “Ngại quá làm anh tỉnh giấc hả, em không ngủ được nên dậy làm chút việc nhà, anh cứ ngủ tiếp đi, em vào bếp cái.”
Phương Tuyết Nhi xoay người đi vào bếp.
“Đứng lại.” Mộc Dương Hà gọi cô lại.
“Làm gì?” Phương Tuyết Nhi hỏi.
“Lại đây.” Mộc Dương Hà ngồi xuống sô pha, thản nhiên ra lệnh.
Phương Tuyết Nhi thả giẻ lau xuống, đi qua đó, ngồi xuống cạnh anh.
Mộc Dương Hà thu hết biểu cảm căng thẳng bất an trên mặt cô vào trong đát mắt, liền sáng tỏ: “Là bởi vì nay công bố kết quả cuộc thi, thế nên em căng thẳng không ngủ được à?”
Bản thân bị anh nhìn thấu, Phương Tuyết Nhi cũng không cần giấu diếm nữa, gật đầu thừa nhận: “Từ xưa tới giờ em chưa từng tham dự cuộc thi nào hoành tráng như này, tuy là biết toàn người cao siêu tham gia dự thi, tác phẩm của em chắc chẳng làm nên trò trống gì đâu, nhưng mà em vẫn thấy căng thẳng.”
“Đây là khiêm tốn, hay tự ti?” Mộc Dương Hà khoan thai nói.
“Cái gì?” Phương Tuyết Nhi không nghe ra ý tứ của anh.
“Theo anh , tác phẩm của em vô cùng xuất sắc, rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng khó mà có thể vượt qua, em cần gì phải hạ thấp bản thân như vậy.” Mộc Dương Hà nói thẳng, xem ra cô gái này không biết bản thân mình ưu tú đến nhường nào.
Phương Tuyết Nhi thấy anh khen thưởng, vui sướng từ tận đáy lòng, cười cười nói: “Tuy rằng không biết anh thật lòng khen ngợi, hay là để an ủi em, nhưng có thể nghe anh nói như vậy, em vẫn thấy rất vui.”
“Đương nhiên là khen thật lòng, em đừng dọn dẹp nhà vội, giờ vẫn sớm, đi ngủ thêm một lúc nữa đi.” Mộc Dương Hà dặn dò như phụ huynh.
Phương Tuyết Nhi vẫn ngồi im trên sô pha, than thở : “Em không ngủ được, thật ra tối qua em ngủ không ngon nên mới có thể dậy sớm như này.”
Mộc Dương Hà nằm xuống chiếc ghế sô pha to rộng, nói với Phương Tuyết Nhi: “Lại đây, anh ôm em ngủ.”
Phương Tuyết Nhi trù trừ vài giây, cuối cùng vẫn nằm vào lòng Mộc Dương Hà.
Phương Tuyết Nhi gầy gò yếu ớt, thân thể hơi lạnh, cái ôm của Mộc Dương Hà trong thời điểm sáng sớm yên lặng thế này vừa ấm áp lại vừa đáng tin cậy.
Cô yên tâm rúc trong ngực anh, khóe miệng vẽ lên một đường cong hạnh phúc, nói: “Anh biết không? Hồi còn nhỏ, em vẫn luôn hy vọng được rúc trong cái ôm ấm áp của mẹ như thế này, nhưng một ước muốn bình thường như thế, đối với em mà nói, lại là một ước muốn xa vời. Cho nên, từ khi có Nhạc Bảo Bối, em liền dùng tất cả những gì em có để yêu thương nó, không muốn để cho nó tiếc nuối như em trước kia, thế nhưng khoảng trống của người làm ba, bất luận em có cố gắng ra sao, cũng không bù đắp nổi, trên phương diện này, em đã mắc nợ Nhạc Bảo Bối rồi.”