Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 68 LỜI TỎ TÌNH CƯỠNG ÉP NHẤT
CHƯƠNG 68: LỜI TỎ TÌNH CƯỠNG ÉP NHẤT
Cái gì? Cô không nghe nhầm chứ?
Lúc này Phương Tuyết Nhi như không tin vào tai mình.
Người đàn ông trước mắt vẫn luôn ghê tởm cô, nói cô là loại đàn bà lẳng lơ đi quyến rũ đàn ông, bây giờ lại nói thích cô?
Đây là tỏ tình à?
Nếu là thật, đây quả thật là lời tỏ tình cưỡng ép nhất mà cô được nghe!
Câu trả lời của Mộc Dương Hà nằm ngoài dự liệu khiến Phương Tuyết Nhi chân tay luống cuống, không biết trả lời như thế nào, nhất thời không biết nên nói gì.
Cô nhìn Mộc Dương Hà ấp úng hỏi: “Anh... Vừa nãy anh nói gì?”
Mộc Dương Hà vẫn chăm chú nhìn cô, nói rành rọt từng chữ: “Anh nói, anh thích em.”
Mặt Phương Tuyết Nhi lập tức đỏ lên, mơ mơ hồ hồ, hỏi: “Anh...anh đang tỏ tình với em ư?”
Mộc Dương Hà chớp mắt: “Em cảm thấy thế nào?”
“Em...em...em không biết...” Phương Tuyết Nhi căng thẳng đến mức không nói lên lời.
Mộc Dương Hà không nói thên lời nào nữa, cúi người xuống hôn lên môi cô.
Nụ hôn cuồng nhiệt như vậy khiến Phương Tuyết Nhi lạc mất phương hướng, đầu óc như đình trệ...
Sau nụ hôn mãnh liệt, Mộc Dương Hà nhìn vào mắt Phương Tuyết Nhi hỏi: “Bây giờ đã biết chưa?”
Phương Tuyết Nhi ngây ra, ngơ ngác gật đầu.
Mộc Dương Hà lại hỏi: “Vậy những lời anh nói khi nãy, em đã nhớ kỹ chưa?”
Phương Tuyết Nhi lại tiếp tục gật đầu.
Gật đầu xong, lại trưng ra bộ mặt ngô nghê hỏi: “Lời nào cơ?”
Đúng là đáng chết!
Mộc Dương Hà thầm mắng trong lòng, tại sao bản thân lại đi thích một người phụ nữ ngốc ngếch thế này chứ!
Tuy có oán thầm trong lòng nhưng anh vẫn bất đắc dĩ lặp lại: “Vừa nãy anh nói rồi, sau này không cho phép em qua lại với bất cứ gã đàn ông nào khác, nhất là Tống Đường Huy.”
“Tại sao?” Mặt Phương Tuyết Nhi đầy thắc mắc.
Hay lắm, lại quay vòng lại rồi!
Mộc Dương Hà muốn phát điên, nhưng do thói quen luôn giữ cái đầu lạnh trong xử lý mọi việc khiến anh không lập tức nổi nóng, hiếm khi anh kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Bởi vì anh thích em, vậy nên em chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.”
Thêm một lần nữa nghe được Mộc Dương Hà nói thích mình, trong lòng Phương Tuyết Nhi có chút tê tê, vô hình trở nên vui vẻ. Trạng thái mơ hồ và những câu hỏi lặp đi lặp lại là vì Mộc Dương Hà đột nhiên tỏ tình với cô, đối với cô đúng là một đòn công kích nặng nề, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Phương Tuyết Nhi mặt đỏ bừng xấu hổ: “Anh cũng bá đạo quá rồi đấy, anh tỏ tình với em, em còn chưa chấp nhận đâu!”
“Em chỉ được phép chấp nhận.” Mộc Dương Hà nghiêm túc cưỡng ép.
Phương Tuyết Nhi: “......”
“Anh không thích bị từ chối, trước giờ cũng chưa từng có người từ chối anh.” Mộc Dương Hà thấy Phương Tuyết Nhi không trả lời, nói với ngữ khí uy hiếp.
Anh lúc nào cũng như vậy, có thể nắm quyền khống chế tuyệt đối trong bất cứ trường hợp nào.
“Anh chắc chắn, anh đối với em, không phải chỉ là tùy tiện chơi đùa chứ?” Phương Tuyết Nhi bán tín bán nghi, cô muốn có một đáp án khẳng định.
“Không phải.” Mộc Dương Hà chắc chắn trả lời.
Tuy anh có ngoại hình anh tuấn xuất chúng, địa vị gia thế cũng đứng số một, có thể nói là một nhân vật hô mưa gọi gió, nhưng lúc nào cũng xử sự lãnh đạm, bướng bỉnh, khí thế ngất trời khiến cho rất nhiều phụ nữ ngưỡng mộ anh chỉ trông thấy thôi đã cảm thấy sợ, trên phương diện tình cảm của bản thân, cũng không phải là người tùy tiện, cho dù có rất nhiều phương tiện truyền thông theo dõi chụp trộm, nhưng cũng không moi ra được một chút tin tức trăng hoa nào của Mộc Dương Hà.
Phương Tuyết Nhi đã có được câu trả lời khẳng định, trong lòng thầm vui mừng, cô nhìn chăm chú Mộc Dương Hà, lấy lại bình tĩnh nói: “Nếu như anh nghiêm túc, vậy thì em chấp nhận.”
Sự chấp nhận của Phương Tuyết Nhi khiến Mộc Dương Hà thu lại sự tức giận khi nãy, hơi thở của anh dần dịu lại, buông Phương Tuyết Nhi ra.
Phương Tuyết Nhi cũng ngồi dậy, thành thật giải thích: “Em và Tống Đường Huy là gặp nhau trên đường, em đến nơi tổ chức đám cưới của người ta để tìm linh cảm, trùng hợp chú rể lại là đồng nghiệp của anh ấy, anh ấy giúp em giải vây rồi đưa em về, chỉ vậy thôi, giữa bọn em thật sự không có gì.
“Vậy lần này em ra ngoài tìm linh cảm, có tiến triển gì không?” Mộc Dương Hà hỏi.
“Hôn lễ của người khác không mang lại cho em linh cảm gì cả, có điều Tống Đường Huy đã gợi ý cho em một ý kiến không tồi.” Nói đến chủ ý hay, Phương Tuyết Nhi lại không khỏi kích động.
“Anh ta là bác sĩ, có thể cho một nhà thiết kế như em chủ ý hay ho gì chứ?” Mộc Dương Hà khó chịu, anh căn bản không hề muốn Phương Tuyết Nhi nhắc đến tên Tống Đường Huy.
Phương Tuyết Nhi nhướng mày, nói mập mờ: “Đợi lát nữa là anh sẽ biết ngay thôi.”
Nói xong, cô lấy laptop ra, nhanh chóng thiết kế một phiếu tham khảo ý kiến, điều tra nhắm vào các cặp đôi đang chuẩn bị kết hôn.
“Như vậy có thể giúp em hiểu thêm về tâm trạng và cách nghĩ của những cặp đôi sắp kết hôn.” Phương Tuyết Nhi phấn khởi nói.
Mộc Dương Hà nhìn động tác của cô, đây quả thật là một cách hay, cũng ngầm thừa nhận.
Sau khi phiếu điều tra được phát ra, Phương Tuyết Nhi nhận được rất nhiều phản hồi tích cực.
Sau khi cô tổng kết lại đã đưa ra một quyết định khác lạ: cô sẽ vứt bỏ hết sự truyền thống, loại bỏ hết các màu sắc chủ đạo thịnh hành của váy cưới như trắng, đỏ, thiết kế một bộ váy cưới có tông màu nâu đen.
Cô cho rằng ý nghĩa mà áo cưới muốn gửi gắm, không chỉ ở vẻ lộng lẫy bên ngoài, đối với người phụ nữ mà nói, áo cưới là ranh giới phân chia cuộc đời, ngoài việc chứa đựng đầy sự mong chờ của cô dâu đối với chú rể về một cuộc sống mới thì áo cưới còn tràn đầy những điều không chắn chắn và nỗi bất an sẽ xảy ra và thay đổi trong tương lai, có những lúc thành phần phía sau còn chiếm nhiều hơn.
Vậy nên, cô dự định lấy đề tài về những câu chuyện cổ tích đen tối, thiết kế một bộ váy cưới độc đáo, không theo những quy tắc thông thường. Sau khi quyết định xong, liền tìm Mộc Dương Hà hỏi ý kiến.
Mộc Dương Hà nghe xong ý tưởng thiết kế của cô không hề ngạc nhiên, nói: “Em là người phác thảo thiết kế lần này, tất cả do em quyết định.”
Ngữ khí rất thản nhiên, nhưng trong mắt anh rõ ràng ẩn chứa vẻ mừng rỡ, quả nhiên anh không nhìn nhầm, người phụ nữ này đúng là có óc sáng tạo độc đáo, tài hoa hơn người.
Nhận được sự ngầm cho phép của boss, Phương Tuyết Nhi bắt đầu chuyên tâm vùi đầu vào bản thiết kế váy cưới, ngày nào cũng thức đến khuya, bận rộn đến mức quên luôn bản thân còn là một người phụ nữ mang bầu cần được nghỉ ngơi.
Hôm nay, Phương Tuyết Nhi cũng thức đêm chạy việc.
Nhạc Bảo Bối sớm đã ngủ say, Mộc Dương Hà cũng ngủ từ lúc nào trên sô pha.
Còn hai ngày nữa là đến hạn nộp tác phẩm dự thi, mấy ngày này Phương Tuyết Nhi hầu như không chợp mắt một chút nào, cuối cùng cũng làm xong bộ váy cưới màu đen từ bản thiết kế dày công, tỉ mỉ.
Cô tự mình sửa phòng đọc sách trong căn hộ thành một phòng làm việc nhỏ, đứng trước ma nơ canh đang mặc bộ váy cưới vừa mới làm xong nghiêm túc tính toán chi tiết.
Phương Tuyết Nhi nhíu mày, ngón trỏ chống lên cằm theo thói quen, tỉ mỉ quan sát tác phẩm của mình.
Bộ áo cưới này từ trên xuống dưới đều là màu đen, lấy thiết kế dây đai nhỏ và cổ chữ V để tôn lên sự gợi cảm, ở phần ngực cô thiết kế theo kiểu dùng vải ren hoa tạo cảm giác sắc màu rực rỡ, bởi vì là màu đen, vậy nên kiểu thiết kế này không hề đem đến sự kiêu sa mà ngược lại còn tăng thêm nét thần bí cho người phụ nữ, phần eo dùng chất liệu vải tơ tằm mềm mại trong suốt, vạt váy màu đen kéo dài mãi xuống dưới, hai bên là lớp sóng nhiều tầng màu đen, cả bộ váy vô cùng độc đáo, cá tính, vô hình chung đem lại cho người ta cảm giác ma mị.
Phương Tuyết Nhi rất hài lòng với tác phẩm mà mình thiết kế, chỉ cần lấy máy ảnh ra chụp vài bức ảnh đẹp toàn thân của bộ váy cưới là có thể gửi làm tác phẩm tham gia cuộc thi Vince Camuto rồi.
Nhưng cô cứ do dự mãi không chụp.
Bởi vì tính toán cả nửa ngày trời, cứ cảm thấy bộ áo cưới này chỉ có vẻ đẹp bên ngoài mà không hề có thứ gọi là linh hồn, nhưng cô thật sự không tìm ra được vấn đề ở đâu, điều này khiến cô rất lo lắng và sốt ruột.
Trong lúc cô đang suy nghĩ không thông, thì cơ thể cũng như đang biểu tình với cô vậy, đột nhiên một cơn khó chịu dâng lên, cô bỗng cảm giác buồn nôn mãnh liệt.
Cái gì? Cô không nghe nhầm chứ?
Lúc này Phương Tuyết Nhi như không tin vào tai mình.
Người đàn ông trước mắt vẫn luôn ghê tởm cô, nói cô là loại đàn bà lẳng lơ đi quyến rũ đàn ông, bây giờ lại nói thích cô?
Đây là tỏ tình à?
Nếu là thật, đây quả thật là lời tỏ tình cưỡng ép nhất mà cô được nghe!
Câu trả lời của Mộc Dương Hà nằm ngoài dự liệu khiến Phương Tuyết Nhi chân tay luống cuống, không biết trả lời như thế nào, nhất thời không biết nên nói gì.
Cô nhìn Mộc Dương Hà ấp úng hỏi: “Anh... Vừa nãy anh nói gì?”
Mộc Dương Hà vẫn chăm chú nhìn cô, nói rành rọt từng chữ: “Anh nói, anh thích em.”
Mặt Phương Tuyết Nhi lập tức đỏ lên, mơ mơ hồ hồ, hỏi: “Anh...anh đang tỏ tình với em ư?”
Mộc Dương Hà chớp mắt: “Em cảm thấy thế nào?”
“Em...em...em không biết...” Phương Tuyết Nhi căng thẳng đến mức không nói lên lời.
Mộc Dương Hà không nói thên lời nào nữa, cúi người xuống hôn lên môi cô.
Nụ hôn cuồng nhiệt như vậy khiến Phương Tuyết Nhi lạc mất phương hướng, đầu óc như đình trệ...
Sau nụ hôn mãnh liệt, Mộc Dương Hà nhìn vào mắt Phương Tuyết Nhi hỏi: “Bây giờ đã biết chưa?”
Phương Tuyết Nhi ngây ra, ngơ ngác gật đầu.
Mộc Dương Hà lại hỏi: “Vậy những lời anh nói khi nãy, em đã nhớ kỹ chưa?”
Phương Tuyết Nhi lại tiếp tục gật đầu.
Gật đầu xong, lại trưng ra bộ mặt ngô nghê hỏi: “Lời nào cơ?”
Đúng là đáng chết!
Mộc Dương Hà thầm mắng trong lòng, tại sao bản thân lại đi thích một người phụ nữ ngốc ngếch thế này chứ!
Tuy có oán thầm trong lòng nhưng anh vẫn bất đắc dĩ lặp lại: “Vừa nãy anh nói rồi, sau này không cho phép em qua lại với bất cứ gã đàn ông nào khác, nhất là Tống Đường Huy.”
“Tại sao?” Mặt Phương Tuyết Nhi đầy thắc mắc.
Hay lắm, lại quay vòng lại rồi!
Mộc Dương Hà muốn phát điên, nhưng do thói quen luôn giữ cái đầu lạnh trong xử lý mọi việc khiến anh không lập tức nổi nóng, hiếm khi anh kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Bởi vì anh thích em, vậy nên em chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.”
Thêm một lần nữa nghe được Mộc Dương Hà nói thích mình, trong lòng Phương Tuyết Nhi có chút tê tê, vô hình trở nên vui vẻ. Trạng thái mơ hồ và những câu hỏi lặp đi lặp lại là vì Mộc Dương Hà đột nhiên tỏ tình với cô, đối với cô đúng là một đòn công kích nặng nề, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Phương Tuyết Nhi mặt đỏ bừng xấu hổ: “Anh cũng bá đạo quá rồi đấy, anh tỏ tình với em, em còn chưa chấp nhận đâu!”
“Em chỉ được phép chấp nhận.” Mộc Dương Hà nghiêm túc cưỡng ép.
Phương Tuyết Nhi: “......”
“Anh không thích bị từ chối, trước giờ cũng chưa từng có người từ chối anh.” Mộc Dương Hà thấy Phương Tuyết Nhi không trả lời, nói với ngữ khí uy hiếp.
Anh lúc nào cũng như vậy, có thể nắm quyền khống chế tuyệt đối trong bất cứ trường hợp nào.
“Anh chắc chắn, anh đối với em, không phải chỉ là tùy tiện chơi đùa chứ?” Phương Tuyết Nhi bán tín bán nghi, cô muốn có một đáp án khẳng định.
“Không phải.” Mộc Dương Hà chắc chắn trả lời.
Tuy anh có ngoại hình anh tuấn xuất chúng, địa vị gia thế cũng đứng số một, có thể nói là một nhân vật hô mưa gọi gió, nhưng lúc nào cũng xử sự lãnh đạm, bướng bỉnh, khí thế ngất trời khiến cho rất nhiều phụ nữ ngưỡng mộ anh chỉ trông thấy thôi đã cảm thấy sợ, trên phương diện tình cảm của bản thân, cũng không phải là người tùy tiện, cho dù có rất nhiều phương tiện truyền thông theo dõi chụp trộm, nhưng cũng không moi ra được một chút tin tức trăng hoa nào của Mộc Dương Hà.
Phương Tuyết Nhi đã có được câu trả lời khẳng định, trong lòng thầm vui mừng, cô nhìn chăm chú Mộc Dương Hà, lấy lại bình tĩnh nói: “Nếu như anh nghiêm túc, vậy thì em chấp nhận.”
Sự chấp nhận của Phương Tuyết Nhi khiến Mộc Dương Hà thu lại sự tức giận khi nãy, hơi thở của anh dần dịu lại, buông Phương Tuyết Nhi ra.
Phương Tuyết Nhi cũng ngồi dậy, thành thật giải thích: “Em và Tống Đường Huy là gặp nhau trên đường, em đến nơi tổ chức đám cưới của người ta để tìm linh cảm, trùng hợp chú rể lại là đồng nghiệp của anh ấy, anh ấy giúp em giải vây rồi đưa em về, chỉ vậy thôi, giữa bọn em thật sự không có gì.
“Vậy lần này em ra ngoài tìm linh cảm, có tiến triển gì không?” Mộc Dương Hà hỏi.
“Hôn lễ của người khác không mang lại cho em linh cảm gì cả, có điều Tống Đường Huy đã gợi ý cho em một ý kiến không tồi.” Nói đến chủ ý hay, Phương Tuyết Nhi lại không khỏi kích động.
“Anh ta là bác sĩ, có thể cho một nhà thiết kế như em chủ ý hay ho gì chứ?” Mộc Dương Hà khó chịu, anh căn bản không hề muốn Phương Tuyết Nhi nhắc đến tên Tống Đường Huy.
Phương Tuyết Nhi nhướng mày, nói mập mờ: “Đợi lát nữa là anh sẽ biết ngay thôi.”
Nói xong, cô lấy laptop ra, nhanh chóng thiết kế một phiếu tham khảo ý kiến, điều tra nhắm vào các cặp đôi đang chuẩn bị kết hôn.
“Như vậy có thể giúp em hiểu thêm về tâm trạng và cách nghĩ của những cặp đôi sắp kết hôn.” Phương Tuyết Nhi phấn khởi nói.
Mộc Dương Hà nhìn động tác của cô, đây quả thật là một cách hay, cũng ngầm thừa nhận.
Sau khi phiếu điều tra được phát ra, Phương Tuyết Nhi nhận được rất nhiều phản hồi tích cực.
Sau khi cô tổng kết lại đã đưa ra một quyết định khác lạ: cô sẽ vứt bỏ hết sự truyền thống, loại bỏ hết các màu sắc chủ đạo thịnh hành của váy cưới như trắng, đỏ, thiết kế một bộ váy cưới có tông màu nâu đen.
Cô cho rằng ý nghĩa mà áo cưới muốn gửi gắm, không chỉ ở vẻ lộng lẫy bên ngoài, đối với người phụ nữ mà nói, áo cưới là ranh giới phân chia cuộc đời, ngoài việc chứa đựng đầy sự mong chờ của cô dâu đối với chú rể về một cuộc sống mới thì áo cưới còn tràn đầy những điều không chắn chắn và nỗi bất an sẽ xảy ra và thay đổi trong tương lai, có những lúc thành phần phía sau còn chiếm nhiều hơn.
Vậy nên, cô dự định lấy đề tài về những câu chuyện cổ tích đen tối, thiết kế một bộ váy cưới độc đáo, không theo những quy tắc thông thường. Sau khi quyết định xong, liền tìm Mộc Dương Hà hỏi ý kiến.
Mộc Dương Hà nghe xong ý tưởng thiết kế của cô không hề ngạc nhiên, nói: “Em là người phác thảo thiết kế lần này, tất cả do em quyết định.”
Ngữ khí rất thản nhiên, nhưng trong mắt anh rõ ràng ẩn chứa vẻ mừng rỡ, quả nhiên anh không nhìn nhầm, người phụ nữ này đúng là có óc sáng tạo độc đáo, tài hoa hơn người.
Nhận được sự ngầm cho phép của boss, Phương Tuyết Nhi bắt đầu chuyên tâm vùi đầu vào bản thiết kế váy cưới, ngày nào cũng thức đến khuya, bận rộn đến mức quên luôn bản thân còn là một người phụ nữ mang bầu cần được nghỉ ngơi.
Hôm nay, Phương Tuyết Nhi cũng thức đêm chạy việc.
Nhạc Bảo Bối sớm đã ngủ say, Mộc Dương Hà cũng ngủ từ lúc nào trên sô pha.
Còn hai ngày nữa là đến hạn nộp tác phẩm dự thi, mấy ngày này Phương Tuyết Nhi hầu như không chợp mắt một chút nào, cuối cùng cũng làm xong bộ váy cưới màu đen từ bản thiết kế dày công, tỉ mỉ.
Cô tự mình sửa phòng đọc sách trong căn hộ thành một phòng làm việc nhỏ, đứng trước ma nơ canh đang mặc bộ váy cưới vừa mới làm xong nghiêm túc tính toán chi tiết.
Phương Tuyết Nhi nhíu mày, ngón trỏ chống lên cằm theo thói quen, tỉ mỉ quan sát tác phẩm của mình.
Bộ áo cưới này từ trên xuống dưới đều là màu đen, lấy thiết kế dây đai nhỏ và cổ chữ V để tôn lên sự gợi cảm, ở phần ngực cô thiết kế theo kiểu dùng vải ren hoa tạo cảm giác sắc màu rực rỡ, bởi vì là màu đen, vậy nên kiểu thiết kế này không hề đem đến sự kiêu sa mà ngược lại còn tăng thêm nét thần bí cho người phụ nữ, phần eo dùng chất liệu vải tơ tằm mềm mại trong suốt, vạt váy màu đen kéo dài mãi xuống dưới, hai bên là lớp sóng nhiều tầng màu đen, cả bộ váy vô cùng độc đáo, cá tính, vô hình chung đem lại cho người ta cảm giác ma mị.
Phương Tuyết Nhi rất hài lòng với tác phẩm mà mình thiết kế, chỉ cần lấy máy ảnh ra chụp vài bức ảnh đẹp toàn thân của bộ váy cưới là có thể gửi làm tác phẩm tham gia cuộc thi Vince Camuto rồi.
Nhưng cô cứ do dự mãi không chụp.
Bởi vì tính toán cả nửa ngày trời, cứ cảm thấy bộ áo cưới này chỉ có vẻ đẹp bên ngoài mà không hề có thứ gọi là linh hồn, nhưng cô thật sự không tìm ra được vấn đề ở đâu, điều này khiến cô rất lo lắng và sốt ruột.
Trong lúc cô đang suy nghĩ không thông, thì cơ thể cũng như đang biểu tình với cô vậy, đột nhiên một cơn khó chịu dâng lên, cô bỗng cảm giác buồn nôn mãnh liệt.