Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 67 DỰA VÀO ANH THÍCH EM
CHƯƠNG 67: DỰA VÀO ANH THÍCH EM
Tống Đường Huy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thái độ của hai người bảo vệ khiến anh vô cùng không hài lòng.
Anh đứng chắn trước người Phương Tuyết Nhi, nhăn mày hỏi: “Cô gái này đã làm gì mà các người lại nói chuyện với cô ấy bằng thái độ vô lý như vậy?”
Phương Tuyết Nhi vẫn rúc sau lưng Tống Đường Huy, lúng túng không dám nói gì.
Một người bảo vệ nói với Tống Đường Huy: “Cậu đừng có lo chuyện bao đồng, đối với loại đàn bà không biết xấu hổ đi ăn chầu uống chực ở đám cưới của người khác như thế này, không cần dùng đến phép lịch sự.”
“Đây không phải chuyện bao đồng, cô ấy là bạn đi cùng tôi đến tham dự lễ cưới, tại sao lại nói đến ăn chầu uống chực?” Tống Đường Huy thản nhiên nói.
Người bảo vệ còn lại đánh giá Tống Đường Huy một lượt, hỏi: “Anh là người đến tham dự hôn lễ?”
“Sao thế? Không tin à?” Tống Đường Huy nói rồi móc từ trong túi ra một tấm thiệp mời màu đỏ, đưa đến trước mặt người bảo vệ, “Đây là thiệp mời tham dự đám cưới, còn là giả sao?”
Người bảo vệ nhận lấy tấm thiệp, cẩn thận nhìn qua mấy lần, sau đó lập tức nở nụ cười khách khí, nhiệt tình nói: “Xin lỗi, thành thật xin lỗi, đều là hiểu nhầm cả, mời hai vị vào, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, xin mời nhanh chóng nhập tiệc.”
“Ừm.” Tống Đường Huy gọi Phương Tuyết Nhi vẫn đang trốn sau lưng: “Hiểu nhầm đã được hóa giải, mình vào thôi!”
Phương Tuyết Nhi bước ra từ phía sau lưng Tống Đường Huy, bán tín bán nghi liếc tấm thiệp trên tay người bảo vệ.
Tống Đường Huy nhìn điệu bộ của cô, không nhịn được phá lên cười, anh nắm lấy một tay của cô đặt lên cánh tay mình, hiên ngang dắt cô đi vào trong.
Hai người đến đại sảnh nơi tổ chức hôn lễ, nghi thức kết hôn đã kết thúc, cặp cô dâu chú rể đang lần lượt đi mời rượu từng vị khách.
Tống Đường Huy dẫn Phương Tuyết Nhi tìm một chỗ rồi ngồi xuống, vừa hay lại là chỗ lúc nãy Phương Tuyết Nhi ngồi.
Vị khách nữ trẻ tuổi ở bên cạnh nhìn thấy Phương Tuyết Nhi vừa bị đuổi ra lại quay lại thì kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại vào nữa rồi?”
Tống Đường Huy mờ mịt, Phương Tuyết Nhi lại như đang cố ý chọc tức cô ta vậy, cười thích thú nói: “Đương nhiên là vào ăn chầu uống chực rồi!”
Vị khách nữ hô to: “Bảo vệ, bảo vệ!”
Tiếng hô đã thu hút sự chú ý của cặp đôi cô dâu chú rể đang mời rượu khách.
Chú rể bước đến, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Người khách nữ kia trưng ra bộ mặt chán ghét, chỉ vào Phương Tuyết Nhi nói: “Cô gái này đến ăn chầu uống chực, vừa nãy bị bảo vệ tống cổ ra ngoài, bây giờ cô ta lại quay lại rồi!”
Tống Đường Huy thấy chú rể đi tới, liền đứng dậy, nâng ly rượu trên bàn lên, cười lễ phép, nói: “Đều là hiểu nhầm, vị này là bạn tôi dẫn theo cùng đến tham dự hôn lễ, vừa nãy tôi có việc đến chậm một chút, cô ấy vào trước, kết quả bị hiểu nhầm, thật ngại quá.”
Chú rể nhìn thấy Tống Đường Huy, trên mặt liền mỉm cười, không ngần ngại nói: “Nói gì thế, bác sĩ Tống đến tham dự hôn lễ, là vinh hạnh của tôi, nếu như hiểu nhầm đã được nói rõ, vậy thì mời hai vị cứ ăn uống tự nhiên!”
Tống Đường Huy mỉm cười gật đầu, nâng ly nói: “Chúc hai người kết hôn vui vẻ!”
“Cảm ơn, cảm ơn!”
Chú rể và Tống Đường Huy chạm cốc một cái, hai người uống cạn rượu trong ly.
Cặp đôi mới cưới tiếp tục đi mời rượu, Phương Tuyết Nhi có thể danh chính ngôn thuận tham dự hôn lễ, cảm thấy vô cùng vui mừng, vừa ăn những món ăn ngon trong tiệc cưới, vừa cảm nhận bầu không khí hạnh phúc náo nhiệt, lần tham gia hôn lễ này cũng gọi là có được trải nghiệm mới chứ không còn dừng lại ở nghe nói.
Hôn lễ kết thúc, hai người ra khỏi nhà hàng, Phương Tuyết Nhi ăn no uống say, vô cùng hài lòng.
Tống Đường Huy cười nói: “Em như vậy, quả đúng là giống đi ăn chầu uống chực.”
Phương Tuyết Nhi cười ha ha: “Vậy à?”
Tống Đường Huy gật gật đầu, lại hỏi: “Nói thật, tại sao em lại xông vào đám cưới của người lạ thế?”
“Nói ra có thể anh không tin, thật ra em đang đi tìm linh cảm.” Phương Tuyết Nhi xấu hổ cười cười.
“Tìm linh cảm?” Tống Đường Huy không hiểu.
“Đúng vậy.” Phương Tuyết Nhi giải thích, “Công ty phái em tham gia cuộc thi thiết kế thời trang Vince Camuto năm nay, chủ đề là áo cưới, còn mấy ngày nữa là em phải nộp bản thảo dự thi rồi, nhưng em vẫn chưa có một chút ý tưởng nào, em chưa từng kết hôn, cũng chưa từng tham gia đám cưới của người khác, không am hiểu rõ về ý nghĩa mà váy cưới chứa đựng, luôn cảm thấy chỉ dừng lại ở vẻ lộng lẫy bề ngoài, mà không hiểu sâu thì rất khó có thể thiết kế ra được một tác phẩm độc đáo, hôm nay em ra ngoài tìm linh cảm, trùng hợp gặp đám cưới của đồng nghiệp anh vậy nên mới muốn vào cảm nhận một chút hôn lễ thật sự.”
“Ha ha, cách em tìm linh cảm đúng là đặc biệt đấy!” Tống Đường Huy lắc đầu cười nói.
“Haiz...” Phương Tuyết Nhi bất đắc dĩ than thở một tiếng.
Tống Đường Huy dường như nghĩ ra gì đó, nói: “Anh lại nghĩ ra chủ ý này, nói không chừng có thể giúp em.”
“Là gì thế?” Mắt Phương Tuyết Nhi sáng lên thích thú.
“Em có thể làm một cuộc điều tra trên mạng, đối tượng điều tra chính là những cặp đôi đang chuẩn bị kết hôn, xem xem trong lòng họ cảm nhận thế nào về cuộc sống hôn nhân mới sắp bắt đầu, như vậy anh tin em càng có thể hiểu một cách sâu sắc hơn về một vật mang đầy ý nghĩa tượng trưng như váy cưới.”
“Đúng rồi!” Phương Tuyết Nhi đã sáng tỏ thông suốt, vui mừng sắp nhảy cẫng lên, “Chủ ý này của anh đúng là quá tuyệt, bây giờ em sẽ đi làm ngay!”
Tống Đường Huy mỉm cười nói: “Ừ, vậy anh đưa em về nhé!”
“Ừm, ừm.” Phương Tuyết Nhi vui mừng bằng lòng.
Hai người ngồi vào xe của Tống Đường Huy, xe bắt đầu chạy về phía chung cư của Phương Tuyết Nhi.
Đến trước cửa chung cư, Phương Tuyết Nhi tạm biệt Tống Đường Huy, không đợi được thang máy liền leo thang bộ, cô phải làm phiếu điều tra trên mạng ngay.
Vừa bước vào nhà liền thấy Mộc Dương Hà ngồi trên ghế không nói tiếng nào, sắc mặt xanh mét, cũng không thấy bóng dáng Nhạc Bảo Bối đâu.
Phương Tuyết Nhi bước đến hỏi: “Nhạc Bảo Bối đâu?”
Mộc Dương Hà mặt không chút biểu cảm đáp: “Nhà trẻ ở dưới tổ chức hoạt động cho bọn trẻ, Nhạc Bảo Bối đi chơi rồi.”
Phương Tuyết Nhi ồ một tiếng, cảm thấy vẻ mặt Mộc Dương Hà có gì đó không đúng: “Tổng giám đốc Mộc, ngài làm sao vậy? Ai nợ tiền của ngài à?”
“Vừa nãy em đi đâu?” Mộc Dương Hà lạnh lùng hỏi.
“Đi tìm linh cảm, trước khi ra ngoài không phải em đã nói với anh rồi à?” Phương Tuyết Nhi bỏ túi xách, ngồi xuống ghế sô pha.
Mộc Dương Hà hừ lạnh một tiếng: “Em đi tìm linh cảm, tìm đến giường gã đàn ông khác à?”
“Ý của anh là gì?” Phương Tuyết Nhi không biết anh đang nói gì, nhưng những lời nói sỉ nhục như vậy khiến cô nổi giận.
“Tôi tận mắt nhìn thấy từ cửa sổ này, Tống Đường Huy lái xe đưa em về nhà, nếu như em muốn đi hẹn hò sau lưng tôi thì cứ trực tiếp nói ra, không cần phải lấy lý do đi tìm linh cảm làm lá chắn.” Trong ánh mắt Mộc Dương Hà lửa giận đùng đùng, giọng điệu đầy vẻ lạnh lẽo.
Phương Tuyết Nhi tức giận, phẫn nộ nói: “Mộc Dương Hà! Anh có thể đừng xem tôi là kẻ nhơ nhớp thế được không, tôi với Tống Đường Huy chỉ là gặp phải trên đường, căn bản không phải hẹn hò, hơn nữa, dù cho tôi có đi hẹn hò, cũng không cần lén lút sau lưng anh, bởi vì anh căn bản không phải là người thân gì của tôi cả, anh không có quyền quản lý tôi!”
Những lời này của Phương Tuyết Nhi vừa dứt, hoàn toàn chọc giận Mộc Dương Hà.
Anh nắm chặt cổ tay Phương Tuyết Nhi, đè cô xuống sô pha, ánh mắt gắt gao nhìn cô: “Phương Tuyết Nhi, em nghe cho rõ đây, từ nay về sau, tôi không cho phép em qua lại với bất cứ gã đàn ông nào khác, em chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi!”
“Dựa vào cái gì chứ?” Phương Tuyết Nhi nhìn thẳng vào mắt Mộc Dương Hà không chút yếu thế.
“Dựa vào tôi thích em!” Mộc Dương Hà không chút nghĩ ngợi gầm lên.
Tống Đường Huy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thái độ của hai người bảo vệ khiến anh vô cùng không hài lòng.
Anh đứng chắn trước người Phương Tuyết Nhi, nhăn mày hỏi: “Cô gái này đã làm gì mà các người lại nói chuyện với cô ấy bằng thái độ vô lý như vậy?”
Phương Tuyết Nhi vẫn rúc sau lưng Tống Đường Huy, lúng túng không dám nói gì.
Một người bảo vệ nói với Tống Đường Huy: “Cậu đừng có lo chuyện bao đồng, đối với loại đàn bà không biết xấu hổ đi ăn chầu uống chực ở đám cưới của người khác như thế này, không cần dùng đến phép lịch sự.”
“Đây không phải chuyện bao đồng, cô ấy là bạn đi cùng tôi đến tham dự lễ cưới, tại sao lại nói đến ăn chầu uống chực?” Tống Đường Huy thản nhiên nói.
Người bảo vệ còn lại đánh giá Tống Đường Huy một lượt, hỏi: “Anh là người đến tham dự hôn lễ?”
“Sao thế? Không tin à?” Tống Đường Huy nói rồi móc từ trong túi ra một tấm thiệp mời màu đỏ, đưa đến trước mặt người bảo vệ, “Đây là thiệp mời tham dự đám cưới, còn là giả sao?”
Người bảo vệ nhận lấy tấm thiệp, cẩn thận nhìn qua mấy lần, sau đó lập tức nở nụ cười khách khí, nhiệt tình nói: “Xin lỗi, thành thật xin lỗi, đều là hiểu nhầm cả, mời hai vị vào, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, xin mời nhanh chóng nhập tiệc.”
“Ừm.” Tống Đường Huy gọi Phương Tuyết Nhi vẫn đang trốn sau lưng: “Hiểu nhầm đã được hóa giải, mình vào thôi!”
Phương Tuyết Nhi bước ra từ phía sau lưng Tống Đường Huy, bán tín bán nghi liếc tấm thiệp trên tay người bảo vệ.
Tống Đường Huy nhìn điệu bộ của cô, không nhịn được phá lên cười, anh nắm lấy một tay của cô đặt lên cánh tay mình, hiên ngang dắt cô đi vào trong.
Hai người đến đại sảnh nơi tổ chức hôn lễ, nghi thức kết hôn đã kết thúc, cặp cô dâu chú rể đang lần lượt đi mời rượu từng vị khách.
Tống Đường Huy dẫn Phương Tuyết Nhi tìm một chỗ rồi ngồi xuống, vừa hay lại là chỗ lúc nãy Phương Tuyết Nhi ngồi.
Vị khách nữ trẻ tuổi ở bên cạnh nhìn thấy Phương Tuyết Nhi vừa bị đuổi ra lại quay lại thì kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại vào nữa rồi?”
Tống Đường Huy mờ mịt, Phương Tuyết Nhi lại như đang cố ý chọc tức cô ta vậy, cười thích thú nói: “Đương nhiên là vào ăn chầu uống chực rồi!”
Vị khách nữ hô to: “Bảo vệ, bảo vệ!”
Tiếng hô đã thu hút sự chú ý của cặp đôi cô dâu chú rể đang mời rượu khách.
Chú rể bước đến, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Người khách nữ kia trưng ra bộ mặt chán ghét, chỉ vào Phương Tuyết Nhi nói: “Cô gái này đến ăn chầu uống chực, vừa nãy bị bảo vệ tống cổ ra ngoài, bây giờ cô ta lại quay lại rồi!”
Tống Đường Huy thấy chú rể đi tới, liền đứng dậy, nâng ly rượu trên bàn lên, cười lễ phép, nói: “Đều là hiểu nhầm, vị này là bạn tôi dẫn theo cùng đến tham dự hôn lễ, vừa nãy tôi có việc đến chậm một chút, cô ấy vào trước, kết quả bị hiểu nhầm, thật ngại quá.”
Chú rể nhìn thấy Tống Đường Huy, trên mặt liền mỉm cười, không ngần ngại nói: “Nói gì thế, bác sĩ Tống đến tham dự hôn lễ, là vinh hạnh của tôi, nếu như hiểu nhầm đã được nói rõ, vậy thì mời hai vị cứ ăn uống tự nhiên!”
Tống Đường Huy mỉm cười gật đầu, nâng ly nói: “Chúc hai người kết hôn vui vẻ!”
“Cảm ơn, cảm ơn!”
Chú rể và Tống Đường Huy chạm cốc một cái, hai người uống cạn rượu trong ly.
Cặp đôi mới cưới tiếp tục đi mời rượu, Phương Tuyết Nhi có thể danh chính ngôn thuận tham dự hôn lễ, cảm thấy vô cùng vui mừng, vừa ăn những món ăn ngon trong tiệc cưới, vừa cảm nhận bầu không khí hạnh phúc náo nhiệt, lần tham gia hôn lễ này cũng gọi là có được trải nghiệm mới chứ không còn dừng lại ở nghe nói.
Hôn lễ kết thúc, hai người ra khỏi nhà hàng, Phương Tuyết Nhi ăn no uống say, vô cùng hài lòng.
Tống Đường Huy cười nói: “Em như vậy, quả đúng là giống đi ăn chầu uống chực.”
Phương Tuyết Nhi cười ha ha: “Vậy à?”
Tống Đường Huy gật gật đầu, lại hỏi: “Nói thật, tại sao em lại xông vào đám cưới của người lạ thế?”
“Nói ra có thể anh không tin, thật ra em đang đi tìm linh cảm.” Phương Tuyết Nhi xấu hổ cười cười.
“Tìm linh cảm?” Tống Đường Huy không hiểu.
“Đúng vậy.” Phương Tuyết Nhi giải thích, “Công ty phái em tham gia cuộc thi thiết kế thời trang Vince Camuto năm nay, chủ đề là áo cưới, còn mấy ngày nữa là em phải nộp bản thảo dự thi rồi, nhưng em vẫn chưa có một chút ý tưởng nào, em chưa từng kết hôn, cũng chưa từng tham gia đám cưới của người khác, không am hiểu rõ về ý nghĩa mà váy cưới chứa đựng, luôn cảm thấy chỉ dừng lại ở vẻ lộng lẫy bề ngoài, mà không hiểu sâu thì rất khó có thể thiết kế ra được một tác phẩm độc đáo, hôm nay em ra ngoài tìm linh cảm, trùng hợp gặp đám cưới của đồng nghiệp anh vậy nên mới muốn vào cảm nhận một chút hôn lễ thật sự.”
“Ha ha, cách em tìm linh cảm đúng là đặc biệt đấy!” Tống Đường Huy lắc đầu cười nói.
“Haiz...” Phương Tuyết Nhi bất đắc dĩ than thở một tiếng.
Tống Đường Huy dường như nghĩ ra gì đó, nói: “Anh lại nghĩ ra chủ ý này, nói không chừng có thể giúp em.”
“Là gì thế?” Mắt Phương Tuyết Nhi sáng lên thích thú.
“Em có thể làm một cuộc điều tra trên mạng, đối tượng điều tra chính là những cặp đôi đang chuẩn bị kết hôn, xem xem trong lòng họ cảm nhận thế nào về cuộc sống hôn nhân mới sắp bắt đầu, như vậy anh tin em càng có thể hiểu một cách sâu sắc hơn về một vật mang đầy ý nghĩa tượng trưng như váy cưới.”
“Đúng rồi!” Phương Tuyết Nhi đã sáng tỏ thông suốt, vui mừng sắp nhảy cẫng lên, “Chủ ý này của anh đúng là quá tuyệt, bây giờ em sẽ đi làm ngay!”
Tống Đường Huy mỉm cười nói: “Ừ, vậy anh đưa em về nhé!”
“Ừm, ừm.” Phương Tuyết Nhi vui mừng bằng lòng.
Hai người ngồi vào xe của Tống Đường Huy, xe bắt đầu chạy về phía chung cư của Phương Tuyết Nhi.
Đến trước cửa chung cư, Phương Tuyết Nhi tạm biệt Tống Đường Huy, không đợi được thang máy liền leo thang bộ, cô phải làm phiếu điều tra trên mạng ngay.
Vừa bước vào nhà liền thấy Mộc Dương Hà ngồi trên ghế không nói tiếng nào, sắc mặt xanh mét, cũng không thấy bóng dáng Nhạc Bảo Bối đâu.
Phương Tuyết Nhi bước đến hỏi: “Nhạc Bảo Bối đâu?”
Mộc Dương Hà mặt không chút biểu cảm đáp: “Nhà trẻ ở dưới tổ chức hoạt động cho bọn trẻ, Nhạc Bảo Bối đi chơi rồi.”
Phương Tuyết Nhi ồ một tiếng, cảm thấy vẻ mặt Mộc Dương Hà có gì đó không đúng: “Tổng giám đốc Mộc, ngài làm sao vậy? Ai nợ tiền của ngài à?”
“Vừa nãy em đi đâu?” Mộc Dương Hà lạnh lùng hỏi.
“Đi tìm linh cảm, trước khi ra ngoài không phải em đã nói với anh rồi à?” Phương Tuyết Nhi bỏ túi xách, ngồi xuống ghế sô pha.
Mộc Dương Hà hừ lạnh một tiếng: “Em đi tìm linh cảm, tìm đến giường gã đàn ông khác à?”
“Ý của anh là gì?” Phương Tuyết Nhi không biết anh đang nói gì, nhưng những lời nói sỉ nhục như vậy khiến cô nổi giận.
“Tôi tận mắt nhìn thấy từ cửa sổ này, Tống Đường Huy lái xe đưa em về nhà, nếu như em muốn đi hẹn hò sau lưng tôi thì cứ trực tiếp nói ra, không cần phải lấy lý do đi tìm linh cảm làm lá chắn.” Trong ánh mắt Mộc Dương Hà lửa giận đùng đùng, giọng điệu đầy vẻ lạnh lẽo.
Phương Tuyết Nhi tức giận, phẫn nộ nói: “Mộc Dương Hà! Anh có thể đừng xem tôi là kẻ nhơ nhớp thế được không, tôi với Tống Đường Huy chỉ là gặp phải trên đường, căn bản không phải hẹn hò, hơn nữa, dù cho tôi có đi hẹn hò, cũng không cần lén lút sau lưng anh, bởi vì anh căn bản không phải là người thân gì của tôi cả, anh không có quyền quản lý tôi!”
Những lời này của Phương Tuyết Nhi vừa dứt, hoàn toàn chọc giận Mộc Dương Hà.
Anh nắm chặt cổ tay Phương Tuyết Nhi, đè cô xuống sô pha, ánh mắt gắt gao nhìn cô: “Phương Tuyết Nhi, em nghe cho rõ đây, từ nay về sau, tôi không cho phép em qua lại với bất cứ gã đàn ông nào khác, em chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi!”
“Dựa vào cái gì chứ?” Phương Tuyết Nhi nhìn thẳng vào mắt Mộc Dương Hà không chút yếu thế.
“Dựa vào tôi thích em!” Mộc Dương Hà không chút nghĩ ngợi gầm lên.