Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 65 CHUYỆN TỐT BỊ CẮT NGANG
CHƯƠNG 65: CHUYỆN TỐT BỊ CẮT NGANG
Một lúc sau, cuối cùng Phương Tuyết Nhi cũng hé môi, đáp lại nụ hôn của Mộc Dương Hà.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận môi lưỡi của hai người quấn quýt lấy nhau, đôi tay vòng lên cổ Mộc Dương Hà. Tay Mộc Dương Hà vuốt ve quanh vùng lưng và eo cô, sau đó thò vào trong từ dưới vạt áo cô, vân vê làn da nhẵn bóng ướt át của cô.
Phương Tuyết Nhi thấy bàn tay của Mộc Dương Hà như mang theo lửa, những nơi anh chạm đến đều bỏng rát, luồng nhiệt này lan tỏa ra khắp cơ thể cô, khiến cô không tự chủ được mà mong muốn có nhiều hơn. Mộc Dương Hà cũng bắt đầu ham muốn hơn.
Anh kéo áo lót của Phương Tuyết Nhi đến xương quai xanh, bàn tay ôm gọn nơi trước ngực mềm mại của cô, di chuyển không ngừng.
Mộc Dương Hà rời khỏi môi của Phương Tuyết Nhi, nhìn thấy sự mê màng và đắm đuối trong đôi mắt cô. Anh hôn lên mặt cô, từng cái hôn liên tục rơi xuống kéo đến bên tai Phương Tuyết Nhi.
Anh cắn nhẹ dái tai nhỏ mềm mại, nhấm nháp vành tai xinh đẹp của cô.
Hơi thở bên tai của Mộc Dương Hà dần trở nên nặng nề, luồng hơi phải vào vành tai của Phương Tuyết Nhi, kích thích từng dây thần kinh trên người cô, miệng bất giác bật ra tiếng rên rỉ mê người.
Phản ứng của Phương Tuyết Nhi lại càng kích thích Mộc Dương Hà, anh dây dưa không nỡ rời xa vành tai cô, sau đó nụ hôn nóng bỏng dọc xuống dưới đến nơi cần cổ trắng nõn của cô, để lại từng vết tích màu đỏ thể hiện sự chiếm hữu.
Bàn tay đang đặt trước ngực Phương Tuyết Nhi vòng ra sau lưng cô, chuẩn bị cởi chiếc áo lót vẫn luôn ảnh hưởng đến động tác của anh.
Đột nhiên, bàn tay đang mở nút áo bị Phương Tuyết Nhi vội vàng túm chặt lại.
Đang hứng bị cắt ngang, Mộc Dương Hà bất mãn nhìn Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi không hề nhìn anh, mà ánh mắt kinh ngạc gắt gao nhìn về phía cửa nhà tắm. Mộc Dương Hà cũng thuận theo ánh mắt cô nhìn về hướng đó.
Cửa nhà tắm không biết được mở ra từ lúc nào, Nhạc Bảo Bối bỗng nhiên đứng ở trước cửa, bé đang ôm con gấu bông yêu thích nhất, mặc một bộ đồ ngủ hình hoạt hình, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ, bàn tay nhỏ nắm lại dụi dụi mắt, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
Sắc mặt Mộc Dương Hà cũng lập tức thay đổi, ham muốn dục vọng trong mắt cũng dần tan đi, vội vàng thu lại bàn tay vẫn còn đang để trong áo Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi muốn nhanh chóng đứng dậy khỏi bồn tắm, nhưng do bồn tắm trơn trượt, giằng co một lúc sau, cô mới chật vật bò dậy.
Cô hốt hoảng sửa lại quần áo cho ngay ngắn, cố gắng kéo ra một nụ cười, hỏi: “Nhạc Bảo Bối, sao con lại ở đây?”
Nhạc Bảo Bối mơ mơ màng màng ngáp dài một cái, biểu thị rất rõ ràng là vừa mới bước vào và chưa hề nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra trong nhà tắm.
Cậu nhóc đáp: “Mẹ...con muốn đi tè...”
“Ồ, ồ, được!” Phương Tuyết Nhi vừa đáp lời, vừa liếc Mộc Dương Hà một cái tóe lửa, tỏ ý bảo anh tắm nhanh lên rồi ra ngoài, sau đó đẩy Nhạc Bảo Bối ra ngoài, dỗ dành, “Nhạc Bảo Bối ngoan, chúng ta để chú mặc xong quần đã rồi hẵng vào đi tè nhé, được không?”
Nhạc Bảo Bối mắt nhắm mắt mở, không nhìn rõ vậy nên gật gật đầu.
Sau khi hai mẹ con ra ngoài, biểu cảm Mộc Dương Hà có chút lúng túng, rồi ngồi cười một lúc lâu.
Rất nhanh, Mộc Dương Hà mặc xong áo tắm bước ra ngoài, lúc lướt qua người Phương Tuyết Nhi, anh còn ném về phía cô một ánh mắt cười cợt với ý vị sâu xa.
Phương Tuyết Nhi làm như không nhìn thấy, vội vàng dẫn Nhạc Bảo Bối vào nhà vệ sinh.
Lại chật vật một lúc lâu sau, Nhạc Bảo Bối mới chìm vào giấc ngủ, Phương Tuyết Nhi cuối cùng cũng tắm xong, thay quần áo sạch sẽ.
Cô bước vào phòng ngủ, phát hiện Mộc Dương Hà nằm trên giường ngủ ngay bên cạnh Nhạc Bảo Bối, hai người nằm sát nhau, chiếm mất một nửa chiếc giường.
Phương Tuyết Nhi muốn vào gọi anh dậy nhưng lại nghe thấy tiếng thở đều đều đã ngủ say của anh, cuối cùng không nhẫn tâm gọi anh dậy, chỉ còn biết thở dài một hơi, bước đến phía bên giường, nằm xuống bên cạnh Nhạc Bảo Bối.
Ba người nằm ngủ trên một chiếc giường, Mộc Dương Hà và Phương Tuyết Nhi nằm hai bên, Nhạc Bảo Bối nằm giữa, cảm giác giống như khung cảnh gia đình ba người hòa hợp hạnh phúc.
Phương Tuyết Nhi nghĩ như vậy, trên khóe môi kéo lên một nụ cười tràn đầy hạnh phúc, cô nhắm mắt lại rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó, Phương Tuyết Nhi ngủ rất ngon, cô còn mơ một giấc mơ dài thật đẹp.
Trong mơ, cô mặc áo cưới đuôi cá trắng muốt, Mộc Dương Hà mặc vest cưới, quỳ một chân xuống cầu hôn cô, Nhạc Bảo Bối nhi cũng mặc vest cưới nhí, xung quanh hai người những cánh hoa tung rơi...
“Hi hi hi...”
Phương Tuyết Nhi cười ngây ngô trong mơ, rồi dần tỉnh lại.
Mắt còn chưa mở ra, trong mông lung cô nhìn thấy hai khuôn mặt ghé sát vào trước mặt cô.
Cô đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Mộc Dương Hà và Nhạc Bảo Bối đang nhìn mình chằm chằm, bên ngoài trời đã sáng, thời tiết rất trong lành.
Cô dụi dụi mắt, ngồi dậy, hỏi: “Hai người nhìn em làm gì?”
Nhạc Bảo Bối ngây ngô nhìn cô không nói gì.
Mộc Dương Hà thấp giọng giễu cợt hỏi: “Em mơ thấy gì thế?”
“Liên quan gì đến anh.” Phương Tuyết Nhi né tránh ánh mắt không đáp, nếu như để Mộc Dương Hà biết được cô mơ thấy anh cầu hôn cô, vậy mặt cô còn biết giấu đi đâu được chứ!
“Đương nhiên liên quan đến anh rồi, trong lúc mơ em cứ hi hi ha ha cười ngây ngô không ngừng, ồn ào khiến anh và Nhạc Bảo Bối thức giấc, hại hai chú cháu anh không ngủ được.” Mộc Dương Hà nói với vẻ oán trách.
“Ừm, ừm.” Nhạc Bảo Bối ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa theo.
“Hừ, ừm...em...em mơ thấy mình trúng 17 tỷ, không được à?” Thấy không thể trốn tránh được, Phương Tuyết Nhi đành bịa ra một lý do, tùy tiện nói bừa cho qua.
Ai biết được câu trả lời này lại khiến Mộc Dương Hà khinh thường, anh nhàn nhạt nói: “17 tỷ mà đã khiến em vui đến mức này, đúng là không có tiền đồ.”
“17 tỷ đối với những người siêu giàu có như các anh mà nói chẳng qua chỉ giống như một hạt cát trong sa mạc, nhưng đối với những người dân thường như bọn em lại là một con số lớn không thể tưởng tượng nổi!” Phương Tuyết Nhi phản bác, lại dám nói cô không có tiền đồ, cô đâu có giống anh vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Mộc Dương Hà không thèm để ý đến sự tố cáo và ánh mắt xem thường của Phương Tuyết Nhi, tự mình nói: “Anh đói rồi, bữa sáng đâu?”
“Gì thế? Em cũng không phải người giúp việc của anh, không có nghĩa vụ phải làm đồ ăn sáng cho anh, hơn nữa, anh đến nhà người khác làm khách, còn không biết khách sáo mà đòi ăn.”
Miệng Phương Tuyết Nhi tuy than trách như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn rời khỏi giường, đi xuống bếp nấu bữa sáng.
Mộc Dương Hà nhìn Nhạc Bảo Bối bên cạnh, lại nhìn về phía bóng lưng của Phương Tuyết Nhi, trên mặt đầy thư thái và vui vẻ.
Cảm giác dễ chịu này, đã rất lâu anh chưa từng có rồi.
Từ sau khi mẹ mất, Mộc Dương Hà không còn có cảm giác thoải mái và yên bình như thế này nữa, thật không ngờ người bây giờ mang đến cảm giác này cho anh lại là người phụ nữ mà lúc đầu anh vẫn luôn chán ghét.
Sau khi tiếp xúc với Phương Tuyết Nhi, anh dần dần cảm thấy, ấn tượng đầu tiên của mình về người phụ nữ này liệu có phải có gì đó sai không?
Có lẽ cô không phải là loại đàn bà lẳng lơ như anh vẫn nghĩ.
Nhưng nếu như không phải, tại sao cô lại ở bên cạnh mấy gã đàn ông kia? Còn nữa, tại sao lại nói với anh, chuyện hôm đó cô không hề để tâm?
Đúng là một người phụ nữ rắc rối phức tạp!
Mộc Dương Hà trước giờ vẫn là người thông minh lanh lẹ, chuyện gì việc gì anh cũng có thể nhìn rõ mồn một, đã rất lâu chưa từng có ai khiến anh không thể nhìn thấu như thế này.
Một lúc sau, cuối cùng Phương Tuyết Nhi cũng hé môi, đáp lại nụ hôn của Mộc Dương Hà.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận môi lưỡi của hai người quấn quýt lấy nhau, đôi tay vòng lên cổ Mộc Dương Hà. Tay Mộc Dương Hà vuốt ve quanh vùng lưng và eo cô, sau đó thò vào trong từ dưới vạt áo cô, vân vê làn da nhẵn bóng ướt át của cô.
Phương Tuyết Nhi thấy bàn tay của Mộc Dương Hà như mang theo lửa, những nơi anh chạm đến đều bỏng rát, luồng nhiệt này lan tỏa ra khắp cơ thể cô, khiến cô không tự chủ được mà mong muốn có nhiều hơn. Mộc Dương Hà cũng bắt đầu ham muốn hơn.
Anh kéo áo lót của Phương Tuyết Nhi đến xương quai xanh, bàn tay ôm gọn nơi trước ngực mềm mại của cô, di chuyển không ngừng.
Mộc Dương Hà rời khỏi môi của Phương Tuyết Nhi, nhìn thấy sự mê màng và đắm đuối trong đôi mắt cô. Anh hôn lên mặt cô, từng cái hôn liên tục rơi xuống kéo đến bên tai Phương Tuyết Nhi.
Anh cắn nhẹ dái tai nhỏ mềm mại, nhấm nháp vành tai xinh đẹp của cô.
Hơi thở bên tai của Mộc Dương Hà dần trở nên nặng nề, luồng hơi phải vào vành tai của Phương Tuyết Nhi, kích thích từng dây thần kinh trên người cô, miệng bất giác bật ra tiếng rên rỉ mê người.
Phản ứng của Phương Tuyết Nhi lại càng kích thích Mộc Dương Hà, anh dây dưa không nỡ rời xa vành tai cô, sau đó nụ hôn nóng bỏng dọc xuống dưới đến nơi cần cổ trắng nõn của cô, để lại từng vết tích màu đỏ thể hiện sự chiếm hữu.
Bàn tay đang đặt trước ngực Phương Tuyết Nhi vòng ra sau lưng cô, chuẩn bị cởi chiếc áo lót vẫn luôn ảnh hưởng đến động tác của anh.
Đột nhiên, bàn tay đang mở nút áo bị Phương Tuyết Nhi vội vàng túm chặt lại.
Đang hứng bị cắt ngang, Mộc Dương Hà bất mãn nhìn Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi không hề nhìn anh, mà ánh mắt kinh ngạc gắt gao nhìn về phía cửa nhà tắm. Mộc Dương Hà cũng thuận theo ánh mắt cô nhìn về hướng đó.
Cửa nhà tắm không biết được mở ra từ lúc nào, Nhạc Bảo Bối bỗng nhiên đứng ở trước cửa, bé đang ôm con gấu bông yêu thích nhất, mặc một bộ đồ ngủ hình hoạt hình, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ, bàn tay nhỏ nắm lại dụi dụi mắt, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
Sắc mặt Mộc Dương Hà cũng lập tức thay đổi, ham muốn dục vọng trong mắt cũng dần tan đi, vội vàng thu lại bàn tay vẫn còn đang để trong áo Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi muốn nhanh chóng đứng dậy khỏi bồn tắm, nhưng do bồn tắm trơn trượt, giằng co một lúc sau, cô mới chật vật bò dậy.
Cô hốt hoảng sửa lại quần áo cho ngay ngắn, cố gắng kéo ra một nụ cười, hỏi: “Nhạc Bảo Bối, sao con lại ở đây?”
Nhạc Bảo Bối mơ mơ màng màng ngáp dài một cái, biểu thị rất rõ ràng là vừa mới bước vào và chưa hề nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra trong nhà tắm.
Cậu nhóc đáp: “Mẹ...con muốn đi tè...”
“Ồ, ồ, được!” Phương Tuyết Nhi vừa đáp lời, vừa liếc Mộc Dương Hà một cái tóe lửa, tỏ ý bảo anh tắm nhanh lên rồi ra ngoài, sau đó đẩy Nhạc Bảo Bối ra ngoài, dỗ dành, “Nhạc Bảo Bối ngoan, chúng ta để chú mặc xong quần đã rồi hẵng vào đi tè nhé, được không?”
Nhạc Bảo Bối mắt nhắm mắt mở, không nhìn rõ vậy nên gật gật đầu.
Sau khi hai mẹ con ra ngoài, biểu cảm Mộc Dương Hà có chút lúng túng, rồi ngồi cười một lúc lâu.
Rất nhanh, Mộc Dương Hà mặc xong áo tắm bước ra ngoài, lúc lướt qua người Phương Tuyết Nhi, anh còn ném về phía cô một ánh mắt cười cợt với ý vị sâu xa.
Phương Tuyết Nhi làm như không nhìn thấy, vội vàng dẫn Nhạc Bảo Bối vào nhà vệ sinh.
Lại chật vật một lúc lâu sau, Nhạc Bảo Bối mới chìm vào giấc ngủ, Phương Tuyết Nhi cuối cùng cũng tắm xong, thay quần áo sạch sẽ.
Cô bước vào phòng ngủ, phát hiện Mộc Dương Hà nằm trên giường ngủ ngay bên cạnh Nhạc Bảo Bối, hai người nằm sát nhau, chiếm mất một nửa chiếc giường.
Phương Tuyết Nhi muốn vào gọi anh dậy nhưng lại nghe thấy tiếng thở đều đều đã ngủ say của anh, cuối cùng không nhẫn tâm gọi anh dậy, chỉ còn biết thở dài một hơi, bước đến phía bên giường, nằm xuống bên cạnh Nhạc Bảo Bối.
Ba người nằm ngủ trên một chiếc giường, Mộc Dương Hà và Phương Tuyết Nhi nằm hai bên, Nhạc Bảo Bối nằm giữa, cảm giác giống như khung cảnh gia đình ba người hòa hợp hạnh phúc.
Phương Tuyết Nhi nghĩ như vậy, trên khóe môi kéo lên một nụ cười tràn đầy hạnh phúc, cô nhắm mắt lại rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó, Phương Tuyết Nhi ngủ rất ngon, cô còn mơ một giấc mơ dài thật đẹp.
Trong mơ, cô mặc áo cưới đuôi cá trắng muốt, Mộc Dương Hà mặc vest cưới, quỳ một chân xuống cầu hôn cô, Nhạc Bảo Bối nhi cũng mặc vest cưới nhí, xung quanh hai người những cánh hoa tung rơi...
“Hi hi hi...”
Phương Tuyết Nhi cười ngây ngô trong mơ, rồi dần tỉnh lại.
Mắt còn chưa mở ra, trong mông lung cô nhìn thấy hai khuôn mặt ghé sát vào trước mặt cô.
Cô đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Mộc Dương Hà và Nhạc Bảo Bối đang nhìn mình chằm chằm, bên ngoài trời đã sáng, thời tiết rất trong lành.
Cô dụi dụi mắt, ngồi dậy, hỏi: “Hai người nhìn em làm gì?”
Nhạc Bảo Bối ngây ngô nhìn cô không nói gì.
Mộc Dương Hà thấp giọng giễu cợt hỏi: “Em mơ thấy gì thế?”
“Liên quan gì đến anh.” Phương Tuyết Nhi né tránh ánh mắt không đáp, nếu như để Mộc Dương Hà biết được cô mơ thấy anh cầu hôn cô, vậy mặt cô còn biết giấu đi đâu được chứ!
“Đương nhiên liên quan đến anh rồi, trong lúc mơ em cứ hi hi ha ha cười ngây ngô không ngừng, ồn ào khiến anh và Nhạc Bảo Bối thức giấc, hại hai chú cháu anh không ngủ được.” Mộc Dương Hà nói với vẻ oán trách.
“Ừm, ừm.” Nhạc Bảo Bối ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa theo.
“Hừ, ừm...em...em mơ thấy mình trúng 17 tỷ, không được à?” Thấy không thể trốn tránh được, Phương Tuyết Nhi đành bịa ra một lý do, tùy tiện nói bừa cho qua.
Ai biết được câu trả lời này lại khiến Mộc Dương Hà khinh thường, anh nhàn nhạt nói: “17 tỷ mà đã khiến em vui đến mức này, đúng là không có tiền đồ.”
“17 tỷ đối với những người siêu giàu có như các anh mà nói chẳng qua chỉ giống như một hạt cát trong sa mạc, nhưng đối với những người dân thường như bọn em lại là một con số lớn không thể tưởng tượng nổi!” Phương Tuyết Nhi phản bác, lại dám nói cô không có tiền đồ, cô đâu có giống anh vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Mộc Dương Hà không thèm để ý đến sự tố cáo và ánh mắt xem thường của Phương Tuyết Nhi, tự mình nói: “Anh đói rồi, bữa sáng đâu?”
“Gì thế? Em cũng không phải người giúp việc của anh, không có nghĩa vụ phải làm đồ ăn sáng cho anh, hơn nữa, anh đến nhà người khác làm khách, còn không biết khách sáo mà đòi ăn.”
Miệng Phương Tuyết Nhi tuy than trách như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn rời khỏi giường, đi xuống bếp nấu bữa sáng.
Mộc Dương Hà nhìn Nhạc Bảo Bối bên cạnh, lại nhìn về phía bóng lưng của Phương Tuyết Nhi, trên mặt đầy thư thái và vui vẻ.
Cảm giác dễ chịu này, đã rất lâu anh chưa từng có rồi.
Từ sau khi mẹ mất, Mộc Dương Hà không còn có cảm giác thoải mái và yên bình như thế này nữa, thật không ngờ người bây giờ mang đến cảm giác này cho anh lại là người phụ nữ mà lúc đầu anh vẫn luôn chán ghét.
Sau khi tiếp xúc với Phương Tuyết Nhi, anh dần dần cảm thấy, ấn tượng đầu tiên của mình về người phụ nữ này liệu có phải có gì đó sai không?
Có lẽ cô không phải là loại đàn bà lẳng lơ như anh vẫn nghĩ.
Nhưng nếu như không phải, tại sao cô lại ở bên cạnh mấy gã đàn ông kia? Còn nữa, tại sao lại nói với anh, chuyện hôm đó cô không hề để tâm?
Đúng là một người phụ nữ rắc rối phức tạp!
Mộc Dương Hà trước giờ vẫn là người thông minh lanh lẹ, chuyện gì việc gì anh cũng có thể nhìn rõ mồn một, đã rất lâu chưa từng có ai khiến anh không thể nhìn thấu như thế này.