Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 64 CÓ MUỐN TẮM CÙNG KHÔNG_
CHƯƠNG 64: CÓ MUỐN TẮM CÙNG KHÔNG?
“Cũng may người nhà anh đến kịp cứu hai mẹ con và khống chế bọn cướp, nhưng mẹ vì mất máu quá nhiều, sau khi đưa đến bệnh viện thì qua đời.”
Nói đến đây, trong đôi mắt trước nay vẫn luôn lạnh lùng của Mộc Dương Hà bỗng tràn ngập đau khổ, cả người anh như đắm chìm trong ký ức tuổi thơ không thể thoát ra được ấy.
Nghe xong quá khứ của anh, Phương Tuyết Nhi cảm thấy bản thân mình như tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, tâm trạng cô chùng xuống.
Người giống như Mộc Dương Hà, bề ngoài được bao nhiêu người ngưỡng mộ, trên thực tế những gì phải chịu đựng hơn xa người bình thường, đối với một đứu trẻ 9 tuổi, những việc đáng sợ ấy kinh hoàng và ám ảnh biết bao nhiêu!
Phương Tuyết Nhi lại nghĩ đến Nhạc Bảo Bối, nó cũng từng trải qua chuyện bắt cóc đáng sợ như thế, tuy trên người không bị thương gì quá nghiêm trọng, nhưng đến nay vẫn không thoát ra khỏi nỗi ám ảnh ấy, bé không còn là một cậu nhóc hoạt bát hay nói hay cười như trước kia, cô chỉ hi vọng đứa bé đáng thương ấy có thể bước ra khỏi ký ức đáng sợ, đừng bị bênh trầm cảm như Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà nhìn Phương Tuyết Nhi đang rơi vào trầm tư, anh biết giờ phút này cô đang nghĩ gì, an ủi nói: “Anh biết trong lòng em đang lo lắng cho Nhạc Bảo Bối, thật ra lúc đầu chuyện bắt cóc đúng là một cú đả kích lớn đối với anh, nhưng khiến anh thật sự bị bệnh trầm cảm là nỗi đau khi mất đi mẹ, em yên tâm đi, Nhạc Bảo Bối là một đứa bé kiên cường, hiểu chuyện, có em ở bên, dần dần bé sẽ hồi phục thôi.”
Những suy nghĩ trong lòng bị nhìn thấu khiến Phương Tuyết Nhi có chút ngạc nhiên, nhưng câu an ủi của Mộc Dương Hà đúng là có hiệu quả, sắc mặt Phương Tuyết Nhi đã nhẹ nhõm hơn, cô nói một cách chân thành: “Cảm ơn anh đã an ủi em.”
Mộc Dương Hà nhẹ lắc đầu, tỏ ý không cần khách sáo.
Đồng hồ treo tường vang lên tiếng chuông điểm 12 giờ, cắt ngang mạch suy nghĩ của hai người.
Phương Tuyết Nhi nói: “12 giờ rồi, anh đi tắm đi, tắm xong thì đi nghỉ ngơi sớm.”
Mộc Dương Hà đáp lại một tiếng, đứng dậy đi vào nhà tắm.
Lúc sắp đến cửa nhà tắm, anh đột nhiên dừng bước, quay người lại, nói với Phương Tuyết Nhi: “Có muốn tắm chung không?”
“Cái gì?” Phương Tuyết Nhi vẫn chưa thoát ra khỏi không khí u ám khi nãy, nhất thời không kịp phản ứng, mấy phút sau mới phát hiện bị chọc ghẹo, “Không cần, lưu manh!”
Mộc Dương Hà bị mắng lưu manh nhưng không hề tức giận vì bị xúc phạm mà còn nở một nụ cười đùa cợt, rồi bước vào nhà tắm.
Mặt Phương Tuyết Nhi bị nụ cười đó làm cho đỏ đến tận mang tai, không khỏi oán thầm, uổng công vừa nãy cô còn đồng cảm với anh, vừa chớp mắt đã bị anh bắt nạt, đúng là uổng công cô mà!
Cô vỗ nhẹ lên khuôn mặt đỏ bừng của mình, bắt đầu lật xem tài liệu về cuộc thi Vince Camuto để chuẩn bị bản thảo thiết kế tham gia.
Một lúc sau, trong phòng tắm truyền đến giọng nói của Mộc Dương Hà. Phương Tuyết Nhi mất kiên nhẫn ngẩng đầu, hướng về phía nhà tắm nói: “Gọi em làm gì?”
“Lấy áo choàng tắm trong va li cho anh.” Mộc Dương Hà nhờ vả.
Thật là phiền phức!
Phương Tuyết Nhi thầm oán trách trong lòng, nhưng cô vẫn bỏ xấp tài liệu xuống đi tới lấy áo choàng tắm trong va li cho anh.
Đồ đạc trong hành lý được sắp xếp gọn gàng, ngay ngắn, cái nào ra cái đấy, có thể nhìn ra người giúp anh thu dọn hành lý là người hiểu rất rõ tính cách nghiêm khắc, cẩn thận của Mộc Dương Hà. Phương Tuyết Nhi không tốn nhiều sức đã tìm được áo choàng tắm.
Cô cầm áo choàng bước đến cửa phòng tắm, gõ cửa. Bên trong không có phản ứng gì. Phương Tuyết Nhi xoay nhẹ chốt cửa, quả nhiên không khóa.
Cô khẽ mở một khe hở, nghiêng người đưa tay cầm áo vào bên trong, nói: “Mộc Dương Hà, áo choàng của anh đây, em lấy cho anh rồi.”
“Vào đây.” Mộc Dương Hà ở bên trong đáp lại.
Phương Tuyết Nhi do dự một lúc, chầm chậm đẩy cửa, cúi đầu bước vào.
Hơi nóng trong phòng tắm bốc lên nghi ngút, cảnh tượng bên trong đầy mờ ảo.
Lúc này Mộc Dương Hà đang ngồi trong bồn tắm, cánh tay rắn chắc với những đường cơ bắp cuồn cuộn tùy tiện gác lên thành bồn tắm, mái tóc ngắn đen ướt sũng, xõa xuống trước trán, vô cùng gợi cảm, mê hoặc.
Phương Tuyết Nhi vô thức nuốt ực nước bọt một cái, vội vàng hướng tầm mắt đi chỗ khác, nói: “Em để áo choàng ở đây, lát nữa anh tự lấy.”
Nói rồi vội vàng bỏ áo tắm xuống, đang chuẩn bị bước ra ngoài thì cô lại bị Mộc Dương Hà gọi lại.
“Xa quá, anh không với tới, mang qua đây cho anh.” Có lẽ do vừa tắm xong, giọng của anh không còn lạnh lùng như thường ngày nữa, ngược lại còn mang theo đầy sự biếng nhác và dụ dỗ.
Vành tai Phương Tuyết Nhi lập tức đỏ ửng, tim cũng bắt đầu đập nhanh.
Cô căng thẳng không dám quay đầu lại, cứ đứng ngây ra đấy không động đậy.
“Em không mang qua đây, anh cứ trần truồng thế này đứng dậy đấy.”
Mộc Dương Hà vừa nói, có tiếng nước rào rào vang lên, giống như sắp đứng dậy khỏi bồn tắm đến nơi.
“Đừng, đừng, đừng!” Phương Tuyết Nhi bị dọa giật bắn cả mình, nắm lấy áo tắm với tốc độ ánh sáng, nhắm tịt mắt, bước mấy bước đến bên bồn tắm, đặt áo tắm lên kệ đựng đồ bên cạnh Mộc Dương Hà, “Để ở đây được chưa?”
Cô không dám nhìn anh, lập tức quay người chạy ra ngoài, cổ tay đột nhiên bị bàn tay to ướt đẫm của Mộc Dương Hà kéo lại.
Phương Tuyết Nhi hốt hoảng, cảm giác tiếp xúc da thịt nóng bỏng khiến mặt cô đỏ bừng,vội vàng nói: “Anh làm gì thế?”
“Đừng đi, tắm cùng anh.” Giọng Mộc Dương Hà trầm thấp còn mang theo chút khàn khàn.
“Mộc Dương Hà, anh đừng có được nước lấn tới!” Phương Tuyết Nhi vừa ngại vừa tức, nhưng vẫn không dám nhìn anh.
Mộc Dương Hà túm chặt tay cô, cười tà mị: “Em còn xấu hổ gì chứ, chúng ta, không phải đã làm qua chuyện đó rồi à?”
Câu nói này giống như đốt lên ngọn lửa trong người Phương Tuyết Nhi, mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai.
Mộc Dương Hà thích thú thưởng thức sự thay đổi của Phương Tuyết Nhi, trong lòng có chút nghi ngờ.
Vốn cho rằng cô là người thuộc kiểu kinh nghiệm phong phú, là dạng phụ nữ lẳng lơ, nhưng lần gặp phải chuyện như thế này, phản ứng của cô ấy lúc nào cũng là xấu hổ và lúng túng, không hề giống với bộ dạng kinh nghiệm đầy mình đi quyến rũ người khác, ngược lại rất giống... kiểu con gái thẹn thùng ngây ngô lúc mới biết yêu lần đầu.
“Sao còn đứng ngây ra đấy, chẳng lẽ muốn anh cởi quần áo giúp em?” Mộc Dương Hà nhíu chân mày cương nghị lại.
“Lưu manh, bỏ em ra.”
Phương Tuyết Nhi dùng sức giẫy ra khỏi bàn tay của Mộc Dương Hà, nhưng lại không cẩn thận, trượt chân một cái, ngã ngửa về phía sau. Mộc Dương Hà hốt hoảng, tay dùng sức kéo mạnh cô về phía lòng mình.
Cú lôi này khiến cả người Phương Tuyết Nhi ngã vào bồn tắm đầy nước, nước bắn ra tung tóe.
Tiếng hét kinh hãi của Phương Tuyết Nhi bị tiếng nước bắn lên lấn át, đợi cô phản ứng lại, cả người đã ngồi gọn trong bồn tắm, toàn thân ướt sũng, hơn nữa còn đang ngồi trên trong lòng Mộc Dương Hà đang trần truồng.
Trên mặt của Mộc Dương Hà cũng bị nước bắn lên ướt đẫm, những giọt nước thuận theo đường nét anh tuấn trên mặt anh nhỏ xuống, rơi xuống mặt của Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi hít vào một hơi lạnh, ánh mắt đối diện với con ngươi thâm sâu của Mộc Dương Hà. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí xung quanh dường như ngưng đọng lại, bốn phía trở nên yên tĩnh đến lạ kỳ.
Phương Tuyết Nhi có thể nghe rất rõ tiếng tim đập của chính mình. Mộc Dương Hà chăm chú nhìn cô, cúi đầu, một nụ hôn sâu đáp xuống môi Phương Tuyết Nhi.
Cảm giác khác lạ từ môi lan tỏa ra khắp cơ thể, cô cảm thấy sức lực của bản thân như bị hút kiệt, để mặc cho đầu lưỡi của Mộc Dương Hà tiến vào trong miệng.
“Cũng may người nhà anh đến kịp cứu hai mẹ con và khống chế bọn cướp, nhưng mẹ vì mất máu quá nhiều, sau khi đưa đến bệnh viện thì qua đời.”
Nói đến đây, trong đôi mắt trước nay vẫn luôn lạnh lùng của Mộc Dương Hà bỗng tràn ngập đau khổ, cả người anh như đắm chìm trong ký ức tuổi thơ không thể thoát ra được ấy.
Nghe xong quá khứ của anh, Phương Tuyết Nhi cảm thấy bản thân mình như tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, tâm trạng cô chùng xuống.
Người giống như Mộc Dương Hà, bề ngoài được bao nhiêu người ngưỡng mộ, trên thực tế những gì phải chịu đựng hơn xa người bình thường, đối với một đứu trẻ 9 tuổi, những việc đáng sợ ấy kinh hoàng và ám ảnh biết bao nhiêu!
Phương Tuyết Nhi lại nghĩ đến Nhạc Bảo Bối, nó cũng từng trải qua chuyện bắt cóc đáng sợ như thế, tuy trên người không bị thương gì quá nghiêm trọng, nhưng đến nay vẫn không thoát ra khỏi nỗi ám ảnh ấy, bé không còn là một cậu nhóc hoạt bát hay nói hay cười như trước kia, cô chỉ hi vọng đứa bé đáng thương ấy có thể bước ra khỏi ký ức đáng sợ, đừng bị bênh trầm cảm như Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà nhìn Phương Tuyết Nhi đang rơi vào trầm tư, anh biết giờ phút này cô đang nghĩ gì, an ủi nói: “Anh biết trong lòng em đang lo lắng cho Nhạc Bảo Bối, thật ra lúc đầu chuyện bắt cóc đúng là một cú đả kích lớn đối với anh, nhưng khiến anh thật sự bị bệnh trầm cảm là nỗi đau khi mất đi mẹ, em yên tâm đi, Nhạc Bảo Bối là một đứa bé kiên cường, hiểu chuyện, có em ở bên, dần dần bé sẽ hồi phục thôi.”
Những suy nghĩ trong lòng bị nhìn thấu khiến Phương Tuyết Nhi có chút ngạc nhiên, nhưng câu an ủi của Mộc Dương Hà đúng là có hiệu quả, sắc mặt Phương Tuyết Nhi đã nhẹ nhõm hơn, cô nói một cách chân thành: “Cảm ơn anh đã an ủi em.”
Mộc Dương Hà nhẹ lắc đầu, tỏ ý không cần khách sáo.
Đồng hồ treo tường vang lên tiếng chuông điểm 12 giờ, cắt ngang mạch suy nghĩ của hai người.
Phương Tuyết Nhi nói: “12 giờ rồi, anh đi tắm đi, tắm xong thì đi nghỉ ngơi sớm.”
Mộc Dương Hà đáp lại một tiếng, đứng dậy đi vào nhà tắm.
Lúc sắp đến cửa nhà tắm, anh đột nhiên dừng bước, quay người lại, nói với Phương Tuyết Nhi: “Có muốn tắm chung không?”
“Cái gì?” Phương Tuyết Nhi vẫn chưa thoát ra khỏi không khí u ám khi nãy, nhất thời không kịp phản ứng, mấy phút sau mới phát hiện bị chọc ghẹo, “Không cần, lưu manh!”
Mộc Dương Hà bị mắng lưu manh nhưng không hề tức giận vì bị xúc phạm mà còn nở một nụ cười đùa cợt, rồi bước vào nhà tắm.
Mặt Phương Tuyết Nhi bị nụ cười đó làm cho đỏ đến tận mang tai, không khỏi oán thầm, uổng công vừa nãy cô còn đồng cảm với anh, vừa chớp mắt đã bị anh bắt nạt, đúng là uổng công cô mà!
Cô vỗ nhẹ lên khuôn mặt đỏ bừng của mình, bắt đầu lật xem tài liệu về cuộc thi Vince Camuto để chuẩn bị bản thảo thiết kế tham gia.
Một lúc sau, trong phòng tắm truyền đến giọng nói của Mộc Dương Hà. Phương Tuyết Nhi mất kiên nhẫn ngẩng đầu, hướng về phía nhà tắm nói: “Gọi em làm gì?”
“Lấy áo choàng tắm trong va li cho anh.” Mộc Dương Hà nhờ vả.
Thật là phiền phức!
Phương Tuyết Nhi thầm oán trách trong lòng, nhưng cô vẫn bỏ xấp tài liệu xuống đi tới lấy áo choàng tắm trong va li cho anh.
Đồ đạc trong hành lý được sắp xếp gọn gàng, ngay ngắn, cái nào ra cái đấy, có thể nhìn ra người giúp anh thu dọn hành lý là người hiểu rất rõ tính cách nghiêm khắc, cẩn thận của Mộc Dương Hà. Phương Tuyết Nhi không tốn nhiều sức đã tìm được áo choàng tắm.
Cô cầm áo choàng bước đến cửa phòng tắm, gõ cửa. Bên trong không có phản ứng gì. Phương Tuyết Nhi xoay nhẹ chốt cửa, quả nhiên không khóa.
Cô khẽ mở một khe hở, nghiêng người đưa tay cầm áo vào bên trong, nói: “Mộc Dương Hà, áo choàng của anh đây, em lấy cho anh rồi.”
“Vào đây.” Mộc Dương Hà ở bên trong đáp lại.
Phương Tuyết Nhi do dự một lúc, chầm chậm đẩy cửa, cúi đầu bước vào.
Hơi nóng trong phòng tắm bốc lên nghi ngút, cảnh tượng bên trong đầy mờ ảo.
Lúc này Mộc Dương Hà đang ngồi trong bồn tắm, cánh tay rắn chắc với những đường cơ bắp cuồn cuộn tùy tiện gác lên thành bồn tắm, mái tóc ngắn đen ướt sũng, xõa xuống trước trán, vô cùng gợi cảm, mê hoặc.
Phương Tuyết Nhi vô thức nuốt ực nước bọt một cái, vội vàng hướng tầm mắt đi chỗ khác, nói: “Em để áo choàng ở đây, lát nữa anh tự lấy.”
Nói rồi vội vàng bỏ áo tắm xuống, đang chuẩn bị bước ra ngoài thì cô lại bị Mộc Dương Hà gọi lại.
“Xa quá, anh không với tới, mang qua đây cho anh.” Có lẽ do vừa tắm xong, giọng của anh không còn lạnh lùng như thường ngày nữa, ngược lại còn mang theo đầy sự biếng nhác và dụ dỗ.
Vành tai Phương Tuyết Nhi lập tức đỏ ửng, tim cũng bắt đầu đập nhanh.
Cô căng thẳng không dám quay đầu lại, cứ đứng ngây ra đấy không động đậy.
“Em không mang qua đây, anh cứ trần truồng thế này đứng dậy đấy.”
Mộc Dương Hà vừa nói, có tiếng nước rào rào vang lên, giống như sắp đứng dậy khỏi bồn tắm đến nơi.
“Đừng, đừng, đừng!” Phương Tuyết Nhi bị dọa giật bắn cả mình, nắm lấy áo tắm với tốc độ ánh sáng, nhắm tịt mắt, bước mấy bước đến bên bồn tắm, đặt áo tắm lên kệ đựng đồ bên cạnh Mộc Dương Hà, “Để ở đây được chưa?”
Cô không dám nhìn anh, lập tức quay người chạy ra ngoài, cổ tay đột nhiên bị bàn tay to ướt đẫm của Mộc Dương Hà kéo lại.
Phương Tuyết Nhi hốt hoảng, cảm giác tiếp xúc da thịt nóng bỏng khiến mặt cô đỏ bừng,vội vàng nói: “Anh làm gì thế?”
“Đừng đi, tắm cùng anh.” Giọng Mộc Dương Hà trầm thấp còn mang theo chút khàn khàn.
“Mộc Dương Hà, anh đừng có được nước lấn tới!” Phương Tuyết Nhi vừa ngại vừa tức, nhưng vẫn không dám nhìn anh.
Mộc Dương Hà túm chặt tay cô, cười tà mị: “Em còn xấu hổ gì chứ, chúng ta, không phải đã làm qua chuyện đó rồi à?”
Câu nói này giống như đốt lên ngọn lửa trong người Phương Tuyết Nhi, mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai.
Mộc Dương Hà thích thú thưởng thức sự thay đổi của Phương Tuyết Nhi, trong lòng có chút nghi ngờ.
Vốn cho rằng cô là người thuộc kiểu kinh nghiệm phong phú, là dạng phụ nữ lẳng lơ, nhưng lần gặp phải chuyện như thế này, phản ứng của cô ấy lúc nào cũng là xấu hổ và lúng túng, không hề giống với bộ dạng kinh nghiệm đầy mình đi quyến rũ người khác, ngược lại rất giống... kiểu con gái thẹn thùng ngây ngô lúc mới biết yêu lần đầu.
“Sao còn đứng ngây ra đấy, chẳng lẽ muốn anh cởi quần áo giúp em?” Mộc Dương Hà nhíu chân mày cương nghị lại.
“Lưu manh, bỏ em ra.”
Phương Tuyết Nhi dùng sức giẫy ra khỏi bàn tay của Mộc Dương Hà, nhưng lại không cẩn thận, trượt chân một cái, ngã ngửa về phía sau. Mộc Dương Hà hốt hoảng, tay dùng sức kéo mạnh cô về phía lòng mình.
Cú lôi này khiến cả người Phương Tuyết Nhi ngã vào bồn tắm đầy nước, nước bắn ra tung tóe.
Tiếng hét kinh hãi của Phương Tuyết Nhi bị tiếng nước bắn lên lấn át, đợi cô phản ứng lại, cả người đã ngồi gọn trong bồn tắm, toàn thân ướt sũng, hơn nữa còn đang ngồi trên trong lòng Mộc Dương Hà đang trần truồng.
Trên mặt của Mộc Dương Hà cũng bị nước bắn lên ướt đẫm, những giọt nước thuận theo đường nét anh tuấn trên mặt anh nhỏ xuống, rơi xuống mặt của Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi hít vào một hơi lạnh, ánh mắt đối diện với con ngươi thâm sâu của Mộc Dương Hà. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí xung quanh dường như ngưng đọng lại, bốn phía trở nên yên tĩnh đến lạ kỳ.
Phương Tuyết Nhi có thể nghe rất rõ tiếng tim đập của chính mình. Mộc Dương Hà chăm chú nhìn cô, cúi đầu, một nụ hôn sâu đáp xuống môi Phương Tuyết Nhi.
Cảm giác khác lạ từ môi lan tỏa ra khắp cơ thể, cô cảm thấy sức lực của bản thân như bị hút kiệt, để mặc cho đầu lưỡi của Mộc Dương Hà tiến vào trong miệng.