Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 61 THỬ ÁO CƯỚI
CHƯƠNG 61: THỬ ÁO CƯỚI
“Phù…”
Phương Tuyết Nhi đang uống nước, nghe Mộc Dương Hà nói xong liền phụt hết nước trong miệng ra.
Cô không dám tin vào đôi tai mình, kinh ngạc nói: “Em không nghe nhầm chứ? Anh bảo em đi tham gia cuộc thi Vince Camuto á!”
“Đúng, có vấn đề gì à?” Mộc Dương Hà nheo mắt, nói.
“Vấn đề lớn ấy chứ!” Phương Tuyết Nhi trợn trừng mắt nhìn Mộc Dương Hà, “Trước đây em từng tham gia vài cuộc thi thiết kế, xếp hạng cũng không đến nỗi tệ, nhưng so với Vince Camuto, những thứ đó không hề đáng nhắc đến. Em cảm thấy, em vẫn chưa đủ tư cách tham gia cuộc thi có yêu cầu cao như vậy.”
“Anh nói em đủ tư cách là đủ.” Mộc Dương Hà cố chấp nói, “Không có cuộc thi nào mà nhà thiết kế chính của công ty thiết kế thời trang Florina không có đủ tư cách tham gia cả, cuối tháng này phải nộp tác phẩm rồi, mấy ngày nay em nhanh chóng chuẩn bị đi.”
“Cuối tháng?” Phương Tuyết Nhi tức tối thầm nhẩm tính trong đầu, sau đó vẻ kinh ngạc trên mặt ngày càng lộ rõ hơn, “Vậy không phải chỉ còn thời gian một tuần thôi à?”
“Ừ.” Mộc Dương Hà thản nhiên nói.
“A! Đúng là điên mất!” Phương Tuyết Nhi ôm đầu than thở.
Sau đó, cô liền bắt đầu mở tủ ra, lục lọi khắp nơi tìm tài liệu và linh cảm.
Mộc Dương Hà và Nhạc Bảo Bối đang ngồi trên ghế sô pha, yên lặng nhìn cô, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng rên rỉ than thở của Phương Tuyết Nhi.
Nhìn bóng lưng bận túi bụi của Phương Tuyết Nhi, một nét cười dịu dàng lướt nhẹ qua khóe môi của Mộc Dương Hà.
Phương Tuyết Nhi bày hết ảnh những tác phẩm đoạt giải hàng năm của cuộc thi Vince Camuto cùng với những tài liệu mà mình đã thu thập được ra, còn lật lại một loạt bản thảo váy cưới mà trước đây cô đã thiết kế.
Cô ôm chồng tài liệu và đống ảnh đi đến phòng khách, ngồi xếp bằng trên sàn nhà, bắt đầu lật xem từng trang.
Phương Tuyết Nhi soi xét thật kỹ những bản thảo váy cưới trước đây cô thiết kế, khóe miệng thỉnh thoảng lại bĩu ra tỏ vẻ chê bai và khinh rẻ, rõ là không hài lòng, dường như những bản thảo mà cô từng dày công thiết kế chỉ là một đống giấy nháp vậy.
Cô lật cả nửa ngày trời, tay càng giở, lông mày càng nhíu chặt lại, ỉu xìu nói: “Đem những tác phẩm mà em thiết kế đi tham gia Vince Camuto căn bản không hề đạt, toàn là rác phẩm.”
Mộc Dương Hà tiếp tục dạy Nhạc Bảo Bối nhận biết mặt chữ, thong dong nói: “Trước đây thiết kế không được thì em thiết kế lại một bộ nữa.”
“Làm gì có chuyện dễ dàng đến thế, trong đầu em không có một chút ý tưởng nào. Tuy nói áo cưới là bộ đồ mà đẹp nhất trong đời mà người phụ nữ mặc, nhưng em chưa từng mặc váy cưới, căn bản không thể hiểu được những người phụ nữ mặc áo cưới có tâm trạng và cảm giác thế nào. Em chưa từng trải qua cảm giác đó, có thiết kế thế nào cũng chỉ tác phẩm suông, tốn công vô ích, bởi vì tác phẩm như vậy không hề có linh hồn.” Phương Tuyết Nhi lại thở dài.
“Nếu đã vậy thì em hãy thử cảm giác mặc váy cưới đi.” Mộc Dương Hà chăm chú nhìn Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi vẫn còn ngơ ngác nhìn anh, Mộc Dương Hà đã gấp tập truyện tranh lại, đứng dậy.
Mộc Dương Hà nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Phương Tuyết Nhi mù mịt.
“Tiệm áo cưới.” Mộc Dương Hà trả lời một cách gọn gàng, dứt khoát.
“Đã muộn thế này rồi... Hay là để mai hẵng đi....” Phương Tuyết Nhi muốn đánh trống rút lui. Tuy cô rất muốn thử mặc áo cưới để tìm linh cảm sáng tác, nhưng cứ cảm thấy đi cùng Mộc Dương Hà có gì đó không hay cho lắm.
“Em chỉ có thời gian một tuần là phải nộp bản thảo tham gia rồi, ngày mai đi là lỡ mất một ngày rồi, em tự suy tính đi.” Mộc Dương Hà nhìn cô nói.
Phương Tuyết Nhi suy nghĩ một lúc, quyết đoán nói: “Bây giờ đi!”
Nhạc Bảo Bối vẫn luôn lặng im ngồi bên cạnh, nghe thấy mẹ nói phải đi mặc áo cưới thì mặt lập tức hiện vẻ tò mò và thích thú, mở đôi mắt to sáng lấp lánh cùng Mộc Dương Hà và Phương Tiểu Du ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, đột nhiên Phương Tuyết Nhi nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: “Nhưng từ trước đến nay em chưa từng đến tiệm áo cưới, chúng ta đến tiệm nào?”
Mộc Dương Hà không đáp lời, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Lục Trạch, dặn dò: “Gửi cho tôi địa chỉ của tiệm áo cưới tốt nhất thành phố H.”
Mấy giây sau, Lục Trạch gửi địa chỉ đến.
Mộc Dương Hà lái xe, rất nhanh ba người đã đến địa chỉ mà Lục Trạch gửi.
Tiệm áo cưới này nằm ở nơi sầm uất nhất thành phố H, diện tích rất rộng, toàn bộ tường được lắp bằng thủy tinh trong suốt, từ bên ngoài có thể nhìn thấy được ánh sao sáng lấp lánh bên trong tiệm.
Xuyên qua lớp thủy tinh, Phương Tuyết Nhi nhìn thấy những chùm đèn treo bằng pha lê, bên trong trưng bày đủ loại áo cưới lộng lẫy.
Khi Phương Tuyết Nhi còn đang mải mê thất thần ngắm những bộ váy cưới kia, một người phụ nữ mặc một bộ váy ngắn từ trong tiệm bước ra.
Người phụ nữ cung kính bước lại gần, khom lưng nghênh đón, nói: “Chào anh Mộc, tôi là chủ của tiệm này, đã muộn rồi anh còn hạ cố đến tiệm, thật lấy làm vẻ vang cho tiệm chúng tôi.”
“Sao cô biết anh ấy?” Phương Tuyết Nhi có chút nghi ngờ hỏi.
Địa chỉ của tiệm này là do Lục Trạch gửi đến, điều đó chứng minh trước đây Mộc Dương Hà chưa từng đến đây, tại sao vị chủ tiệm này lại nhận ra anh?
Chủ tiệm mỉm cười, cung kính nói: “Ở thành phố H này, có ai không nhận ra tổng giám đốc Mộc chứ, càng huống hồ vừa nãy anh Lục đã gọi điện thoại đến căn dặn chúng tôi, tôi nhất định sẽ phục vụ hết sức, khiến hai vị hài lòng, mời vào!”
Mộc Dương Hà gật đầu. Ba người bước vào tiệm.
Sau khi bước vào tiệm, cảm giác khác xa so với đứng ở bên ngoài nhìn vào. Có lẽ do ánh sáng của tường thủy tinh phản chiếu lại, ở bên ngoài có nhìn thế nào cũng không thu hết được vẻ đẹp lộng lẫy bên trong vào tầm mắt, bước vào mới phát hiện, áo cưới ở bên trong bất luận là chất lượng hay độ rực rỡ còn mê người hơn so với nhìn từ bên ngoài.
Nhạc Bảo Bối túm chặt vạt áo của Mộc Dương Hà, ngồi im bên cạnh anh.
Phương Tuyết Nhi giống như bị mê hoặc vậy, nhìn biển váy cưới trước mặt đến hoa cả mắt, tặc lưỡi cảm thán.
Trong lòng Phương Tuyết Nhi nghĩ, quả nhiên không hổ danh là tiệm áo cưới tốt nhất thành phố H, kiểu dáng váy cưới cho dù là mang đậm nét cổ điển hay theo trào lưu mới nhất cũng đều được làm từ chính tay những nghệ danh nổi tiếng, mỗi bộ váy đều là một tác phẩm nghệ thuật.
Chủ tiệm ân cần đi theo sau cô, kiên nhẫn giới thiệu cho cô đặc điểm và quá trình thiết kế ra những bộ váy này. Phương Tuyết Nhi liên tục gật đầu, học hỏi được không ít.
Chủ tiệm nhìn bộ dạng không kịp tiếp thu của Phương Tuyết Nhi, mỉm cười hỏi: “Cô Phương, nếu như cô vừa ý bộ nào, có thể mặc thử.”
Phương Tuyết Nhi gật gật đầu, chỉ vào chiếc váy đuôi cá trắng muốt, mỉm cười nói: “Tôi muốn thử bộ này.”
Chủ tiệm cung kính vâng một tiếng, cùng nhân viên cẩn thận lấy chiếc váy cưới xuống rồi đưa Phương Tuyết Nhi đến phòng thay đồ dành riêng cho khách vip, giúp cô thay đồ.
Mộc Dương Hà và Nhạc Bảo Bối ngồi trên ghế chờ đợi, nhìn Phương Tuyết Nhi từ từ bước ra khỏi phòng thay đồ.
Chiếc váy cưới này có màu trắng muốt, không có nhiều hoa văn trang trí, chỉ áp dụng quan niệm thiết kế đơn giản thực dụng, tôn lên những đường cong duyên dáng đến mê người của người phụ nữ. Thiết kế để lộ vai, khoe ra xương quai xanh mảnh khảnh thanh thoát của Phương Tuyết Nhi, phần đuôi cá kéo dài cao quý, tao nhã, càng tăng thêm mấy phần khí chất của tiên nữ.
Trong mắt Mộc Dương Hà không giấu nổi vẻ kinh ngạc, trước nay anh chưa từng thấy một Phương Tuyết Nhi như vậy, trên khuôn mặt với biểu cảm ngàn năm không đổi của anh thấp thoáng hiện lên hai vệt màu đỏ nhàn nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Tuyết Nhi.
“Phù…”
Phương Tuyết Nhi đang uống nước, nghe Mộc Dương Hà nói xong liền phụt hết nước trong miệng ra.
Cô không dám tin vào đôi tai mình, kinh ngạc nói: “Em không nghe nhầm chứ? Anh bảo em đi tham gia cuộc thi Vince Camuto á!”
“Đúng, có vấn đề gì à?” Mộc Dương Hà nheo mắt, nói.
“Vấn đề lớn ấy chứ!” Phương Tuyết Nhi trợn trừng mắt nhìn Mộc Dương Hà, “Trước đây em từng tham gia vài cuộc thi thiết kế, xếp hạng cũng không đến nỗi tệ, nhưng so với Vince Camuto, những thứ đó không hề đáng nhắc đến. Em cảm thấy, em vẫn chưa đủ tư cách tham gia cuộc thi có yêu cầu cao như vậy.”
“Anh nói em đủ tư cách là đủ.” Mộc Dương Hà cố chấp nói, “Không có cuộc thi nào mà nhà thiết kế chính của công ty thiết kế thời trang Florina không có đủ tư cách tham gia cả, cuối tháng này phải nộp tác phẩm rồi, mấy ngày nay em nhanh chóng chuẩn bị đi.”
“Cuối tháng?” Phương Tuyết Nhi tức tối thầm nhẩm tính trong đầu, sau đó vẻ kinh ngạc trên mặt ngày càng lộ rõ hơn, “Vậy không phải chỉ còn thời gian một tuần thôi à?”
“Ừ.” Mộc Dương Hà thản nhiên nói.
“A! Đúng là điên mất!” Phương Tuyết Nhi ôm đầu than thở.
Sau đó, cô liền bắt đầu mở tủ ra, lục lọi khắp nơi tìm tài liệu và linh cảm.
Mộc Dương Hà và Nhạc Bảo Bối đang ngồi trên ghế sô pha, yên lặng nhìn cô, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng rên rỉ than thở của Phương Tuyết Nhi.
Nhìn bóng lưng bận túi bụi của Phương Tuyết Nhi, một nét cười dịu dàng lướt nhẹ qua khóe môi của Mộc Dương Hà.
Phương Tuyết Nhi bày hết ảnh những tác phẩm đoạt giải hàng năm của cuộc thi Vince Camuto cùng với những tài liệu mà mình đã thu thập được ra, còn lật lại một loạt bản thảo váy cưới mà trước đây cô đã thiết kế.
Cô ôm chồng tài liệu và đống ảnh đi đến phòng khách, ngồi xếp bằng trên sàn nhà, bắt đầu lật xem từng trang.
Phương Tuyết Nhi soi xét thật kỹ những bản thảo váy cưới trước đây cô thiết kế, khóe miệng thỉnh thoảng lại bĩu ra tỏ vẻ chê bai và khinh rẻ, rõ là không hài lòng, dường như những bản thảo mà cô từng dày công thiết kế chỉ là một đống giấy nháp vậy.
Cô lật cả nửa ngày trời, tay càng giở, lông mày càng nhíu chặt lại, ỉu xìu nói: “Đem những tác phẩm mà em thiết kế đi tham gia Vince Camuto căn bản không hề đạt, toàn là rác phẩm.”
Mộc Dương Hà tiếp tục dạy Nhạc Bảo Bối nhận biết mặt chữ, thong dong nói: “Trước đây thiết kế không được thì em thiết kế lại một bộ nữa.”
“Làm gì có chuyện dễ dàng đến thế, trong đầu em không có một chút ý tưởng nào. Tuy nói áo cưới là bộ đồ mà đẹp nhất trong đời mà người phụ nữ mặc, nhưng em chưa từng mặc váy cưới, căn bản không thể hiểu được những người phụ nữ mặc áo cưới có tâm trạng và cảm giác thế nào. Em chưa từng trải qua cảm giác đó, có thiết kế thế nào cũng chỉ tác phẩm suông, tốn công vô ích, bởi vì tác phẩm như vậy không hề có linh hồn.” Phương Tuyết Nhi lại thở dài.
“Nếu đã vậy thì em hãy thử cảm giác mặc váy cưới đi.” Mộc Dương Hà chăm chú nhìn Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi vẫn còn ngơ ngác nhìn anh, Mộc Dương Hà đã gấp tập truyện tranh lại, đứng dậy.
Mộc Dương Hà nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Phương Tuyết Nhi mù mịt.
“Tiệm áo cưới.” Mộc Dương Hà trả lời một cách gọn gàng, dứt khoát.
“Đã muộn thế này rồi... Hay là để mai hẵng đi....” Phương Tuyết Nhi muốn đánh trống rút lui. Tuy cô rất muốn thử mặc áo cưới để tìm linh cảm sáng tác, nhưng cứ cảm thấy đi cùng Mộc Dương Hà có gì đó không hay cho lắm.
“Em chỉ có thời gian một tuần là phải nộp bản thảo tham gia rồi, ngày mai đi là lỡ mất một ngày rồi, em tự suy tính đi.” Mộc Dương Hà nhìn cô nói.
Phương Tuyết Nhi suy nghĩ một lúc, quyết đoán nói: “Bây giờ đi!”
Nhạc Bảo Bối vẫn luôn lặng im ngồi bên cạnh, nghe thấy mẹ nói phải đi mặc áo cưới thì mặt lập tức hiện vẻ tò mò và thích thú, mở đôi mắt to sáng lấp lánh cùng Mộc Dương Hà và Phương Tiểu Du ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, đột nhiên Phương Tuyết Nhi nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: “Nhưng từ trước đến nay em chưa từng đến tiệm áo cưới, chúng ta đến tiệm nào?”
Mộc Dương Hà không đáp lời, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Lục Trạch, dặn dò: “Gửi cho tôi địa chỉ của tiệm áo cưới tốt nhất thành phố H.”
Mấy giây sau, Lục Trạch gửi địa chỉ đến.
Mộc Dương Hà lái xe, rất nhanh ba người đã đến địa chỉ mà Lục Trạch gửi.
Tiệm áo cưới này nằm ở nơi sầm uất nhất thành phố H, diện tích rất rộng, toàn bộ tường được lắp bằng thủy tinh trong suốt, từ bên ngoài có thể nhìn thấy được ánh sao sáng lấp lánh bên trong tiệm.
Xuyên qua lớp thủy tinh, Phương Tuyết Nhi nhìn thấy những chùm đèn treo bằng pha lê, bên trong trưng bày đủ loại áo cưới lộng lẫy.
Khi Phương Tuyết Nhi còn đang mải mê thất thần ngắm những bộ váy cưới kia, một người phụ nữ mặc một bộ váy ngắn từ trong tiệm bước ra.
Người phụ nữ cung kính bước lại gần, khom lưng nghênh đón, nói: “Chào anh Mộc, tôi là chủ của tiệm này, đã muộn rồi anh còn hạ cố đến tiệm, thật lấy làm vẻ vang cho tiệm chúng tôi.”
“Sao cô biết anh ấy?” Phương Tuyết Nhi có chút nghi ngờ hỏi.
Địa chỉ của tiệm này là do Lục Trạch gửi đến, điều đó chứng minh trước đây Mộc Dương Hà chưa từng đến đây, tại sao vị chủ tiệm này lại nhận ra anh?
Chủ tiệm mỉm cười, cung kính nói: “Ở thành phố H này, có ai không nhận ra tổng giám đốc Mộc chứ, càng huống hồ vừa nãy anh Lục đã gọi điện thoại đến căn dặn chúng tôi, tôi nhất định sẽ phục vụ hết sức, khiến hai vị hài lòng, mời vào!”
Mộc Dương Hà gật đầu. Ba người bước vào tiệm.
Sau khi bước vào tiệm, cảm giác khác xa so với đứng ở bên ngoài nhìn vào. Có lẽ do ánh sáng của tường thủy tinh phản chiếu lại, ở bên ngoài có nhìn thế nào cũng không thu hết được vẻ đẹp lộng lẫy bên trong vào tầm mắt, bước vào mới phát hiện, áo cưới ở bên trong bất luận là chất lượng hay độ rực rỡ còn mê người hơn so với nhìn từ bên ngoài.
Nhạc Bảo Bối túm chặt vạt áo của Mộc Dương Hà, ngồi im bên cạnh anh.
Phương Tuyết Nhi giống như bị mê hoặc vậy, nhìn biển váy cưới trước mặt đến hoa cả mắt, tặc lưỡi cảm thán.
Trong lòng Phương Tuyết Nhi nghĩ, quả nhiên không hổ danh là tiệm áo cưới tốt nhất thành phố H, kiểu dáng váy cưới cho dù là mang đậm nét cổ điển hay theo trào lưu mới nhất cũng đều được làm từ chính tay những nghệ danh nổi tiếng, mỗi bộ váy đều là một tác phẩm nghệ thuật.
Chủ tiệm ân cần đi theo sau cô, kiên nhẫn giới thiệu cho cô đặc điểm và quá trình thiết kế ra những bộ váy này. Phương Tuyết Nhi liên tục gật đầu, học hỏi được không ít.
Chủ tiệm nhìn bộ dạng không kịp tiếp thu của Phương Tuyết Nhi, mỉm cười hỏi: “Cô Phương, nếu như cô vừa ý bộ nào, có thể mặc thử.”
Phương Tuyết Nhi gật gật đầu, chỉ vào chiếc váy đuôi cá trắng muốt, mỉm cười nói: “Tôi muốn thử bộ này.”
Chủ tiệm cung kính vâng một tiếng, cùng nhân viên cẩn thận lấy chiếc váy cưới xuống rồi đưa Phương Tuyết Nhi đến phòng thay đồ dành riêng cho khách vip, giúp cô thay đồ.
Mộc Dương Hà và Nhạc Bảo Bối ngồi trên ghế chờ đợi, nhìn Phương Tuyết Nhi từ từ bước ra khỏi phòng thay đồ.
Chiếc váy cưới này có màu trắng muốt, không có nhiều hoa văn trang trí, chỉ áp dụng quan niệm thiết kế đơn giản thực dụng, tôn lên những đường cong duyên dáng đến mê người của người phụ nữ. Thiết kế để lộ vai, khoe ra xương quai xanh mảnh khảnh thanh thoát của Phương Tuyết Nhi, phần đuôi cá kéo dài cao quý, tao nhã, càng tăng thêm mấy phần khí chất của tiên nữ.
Trong mắt Mộc Dương Hà không giấu nổi vẻ kinh ngạc, trước nay anh chưa từng thấy một Phương Tuyết Nhi như vậy, trên khuôn mặt với biểu cảm ngàn năm không đổi của anh thấp thoáng hiện lên hai vệt màu đỏ nhàn nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Tuyết Nhi.