Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 60 CHÚ TỚI NHÀ CON Ở
CHƯƠNG 60: CHÚ TỚI NHÀ CON Ở
Phương Tuyết Nhi quay đầu lại, không để lộ dấu tích gì, len lén lau nước mắt.
Cô biết, trong lòng Nhạc Bảo Bối, Mộc Dương Hà giống như một siêu nhân có thể bảo vệ thằng bé, sau sự kiện bị bắt cóc đáng sợ đó, chỉ có Mộc Dương Hà mới cho thằng bé đủ cảm giác an toàn.
Mộc Dương Hà cũng nhìn thấy sự thay đổi của Nhạc Bảo Bối, đau lòng vô cùng, anh xoa đầu thằng bé đầy trìu mến rồi bế nó lên.
Nhạc Bảo Bối ôm cổ Mộc Dương Hà, ngả đầu lên vai Nhạc Bảo Bối, ỷ lại hơn bao giờ hết.
Tất cả những thứ mà Nhạc Bảo Bối trải qua, Mộc Dương Hà lúc nhỏ cũng từng trải qua, hơn nữa còn đáng sợ và nguy hiểm hơn, sau cùng dẫn tới việc người mẹ yêu thương anh nhất qua đời, đây cũng là nguyên nhân gây ra bệnh trầm cảm của Mộc Dương Hà.
Những năm qua, anh chịu đủ sự giày vò từ chứng trầm cảm, cho nên anh càng lo Nhạc Bảo Bối sẽ giẫm vào vết xe đổ của anh.
Anh xoa đầu Nhạc Bảo Bối và hỏi: "Nhạc Bảo Bối, có nhớ chú không?"
Nhạc Bảo Bối trong lòng anh gật gật đầu.
Mộc Dương Hà lại hỏi: "Vậy có muốn chú tới nhà con ở, lúc nào cũng ở bên con không?"
Lần này anh bạn nhỏ không vội vã gật đầu nữa, mà nghiêm túc nhìn vào mắt Mộc Dương Hà, sau cùng mới gật đầu hai cái thật mạnh, chắc nịch.
Sau cùng, hai chú cháu một lớn một nhỏ đều nhìn về phía Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi có chút bất ngờ, không hiểu sao Mộc Dương Hà lại đột nhiên có ý định này, cô biết nếu Mộc Dương Hà tới sống cùng hai mẹ con sẽ khó tránh được những bất tiện và lúng túng, nhưng bây giờ đối với cô mà nói, chỉ cần có lợi cho sự hồi phục của Nhạc Bảo Bối, cô đều bằng lòng đồng ý.
Phương Tuyết Nhi khẽ thở dài một tiếng, cười cười không biết làm thế nào khác: "Nếu hai chú cháu đã thương lượng xong rồi, còn nhìn tôi làm gì?"
Cô cưng chiều gõ nhẹ lên mũi của Nhạc Bảo Bối, đồng ý rồi.
Phương Tuyết Nhi nhìn gương mặt của Nhạc Bảo Bối cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, cô thấy mình cũng vui theo con trai.
Tối hôm đó, Mộc Dương Hà phái người đưa hành lý tới.
Nhìn quản gia của Mộc Dương Hà dẫn theo người giúp việc ra ra vào vào để chuyển hành lý, Phương Tuyết Nhi há hốc miệng, đồ đạc chuyển qua nhiều quá rồi đó!
Rõ ràng chỉ ở lại trong thời gian ngắn, nhưng đồ đạc mà người giúp việc mang tới nhiều như thể anh sẽ ở lại đây mãi mãi, đủ loại hành lý chất đống trong căn phòng khách không to lắm.
Mộc Dương Hà lại như thể người không có việc gì, ôm Nhạc Bảo Bối xem sách ảnh.
Sau khi chuyển xong, quản gia cung kính nói với Mộc Dương Hà: "Cậu chủ, cậu rất ít khi sống ở bên ngoài, không tránh khỏi có chút bất tiện, tôi đã giúp cậu mang đủ đồ dùng cần thiết, tất cả hành lý đã ở đây rồi."
"Ừ, tôi biết rồi, mọi người cứ về đi." Mộc Dương Hà không buồn ngẩng đầu lên đã trả lời như vậy.
"Vâng." Quản gia cúi đầu rồi dẫn đoàn người kia rời khỏi đó.
Phương Tuyết Nhi nhìn đống hành lý chất đầy trong phòng khách, đau đầu không chịu nổi.
Cô cẩn thận tránh khỏi đống mìn đấy, giẫm lên những khe hở bước tới bên cạnh Mộc Dương Hà: "Này, đừng đọc sách này, mau chóng thu dọn hành lý của anh đi, phòng khách sắp không chứa được nữa rồi!"
Mộc Dương Hà liếc cô một cái, tiếp tục dạy Nhạc Bảo Bối nhận mặt chữ, nhẹ nhàng bảo: "Tôi là khách, làm gì có cái lý nào mà chủ nhà để khách động tay làm việc chứ."
"Nhưng đây là hành lý của anh mà!" Phương Tuyết Nhi không thể chịu nổi dáng vẻ cậu ấm của anh, tức đến mức thở hồng hộc.
Mộc Dương Hà không buồn để ý tới cô.
Đừng bắt nạt người khác quá đáng thế chứ!
Phương Tuyết Nhi phát khùng lên!
Cô mở cửa căn hộ, ném hành ký của Mộc Dương Hà ra ngoài, từng thứ từng thứ một.
Mộc Dương Hà bước tới, quát lên: "Cô làm cái gì đấy?!"
Phương Tuyết Nhi trả lời như kiểu trả thù: "Cậu chủ Mộc, hành lý của anh chắn hết lối đi của nhà tôi rồi, nếu anh đã không thu dọn, tôi đành phải vứt ra ngoài thôi."
Vừa nói, cô vừa xách một chiếc vali bằng da lên, dùng ánh mắt thách thức nhìn Mộc Dương Hà, ném nó ra ngoài trước mặt anh.
Mộc Dương Hà không hề tức giận, nhìn cô vất vả vứt hành lý ra ngoài với vẻ thú vị.
Đợi khi Phương Tuyết Nhi bận rộn một hồi, khi phòng khách sắp được dọn sạch sẽ, Mộc Dương Hà thong dong lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: "Bảo quản gia đưa thêm một bộ hành lý đầy đủ qua đây cho tôi."
Nói xong cúp máy luôn, nhìn Phương Tuyết Nhi với vẻ trêu tức.
Nhìn mặt Phương Tuyết Nhi lúc xanh lúc trắng, Mộc Dương Hà thấy vui vô cùng, suýt nữa không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng.
Chưa được một lúc, quản gia nhà họ Mộc lại dẫn theo một nhóm người giúp việc mang thêm một đống hành lý nữa tới.
Nhưng lại bị đống hành lý mà Phương Tuyết Nhi vứt ra cửa chắn lối, không thể vào nhà được.
Quản gia nhìn Phương Tuyết Nhi với vẻ khó xử, Phương Tuyết Nhi nhìn Mộc Dương Hà với vẻ tức giận, Mộc Dương Hà nhìn cô với vẻ cạn lời.
Một lúc sau, Mộc Dương Hà không kiềm được mà phì cười, nói với quản gia: "Chuyển tất cả đồ đạc về đi, chỗ này nhỏ lắm, không chứa được, để lại một ít đồ dùng thiết yếu là được rồi, thiếu gì tôi sẽ báo lại sau."
Quản gia vâng lời, nhanh chóng bảo người giúp việc dọn sách đồ đạc, chỉ để lại hai vali đồ dùng thiết yếu.
Sau khi đám người kia đi hết, Mộc Dương Hà mới cười cười bảo Phương Tuyết Nhi: "Lần này cô vừa lòng chưa?"
Phương Tuyết Nhi thở phào một hơi: "Thế này mới bình thường chứ!"
Mộc Dương Hà từ chối cho ý kiến.
Phương Tuyết Nhi thúc giục: "Nếu đã lấy đồ tới đây rồi, anh mau chóng đi tắm nay, tối nay ngủ sớm một chút, sáng sớm mai tôi phải dậy đi tìm công việc."
"Tìm công việc gì?" Mộc Dương Hà nhướn mày hỏi lại với vẻ khó hiểu.
"Tất nhiên là tìm công việc kiếm tiền rồi!" Phương Tuyết Nhi trưng biểu cảm thế mà cũng phải hỏi.
"Tại sao phải tìm công việc?" Mộc Dương Hà tiếp tục hỏi.
"Không có công việc thì không có tiền, không có tiền thì mẹ con tôi ăn cái gì?" Phương Tuyết Nhi không khỏi trợn mắt.
"Cô là trưởng phòng thiết kế Florina, còn phải tìm công việc gì?" Mộc Dương Hà nói rất hùng hồn.
"Đã không phải nữa rồi, tôi đã đệ đơn từ chức rồi." Phương Tuyết Nhi thở dài.
"Tôi không phê chuẩn, thì không tính." Mộc Dương Hà thản nhiên nói.
"Anh!" Phương Tuyết Nhi nhất thời không biết nói gì thêm.
Mộc Dương Hà liếc cô một cái: "Tôi đã điều tra rõ ràng rồi, sở dĩ hôm đó cô đột nhiên từ chức, là vì Tiêu Tử Dao dùng Nhạc Bảo Bối uy hiếp cô rời khỏi đó, bây giờ vấn đề đã được giải quyết rồi, đơn xin từ chức của cô không có giá trị, cô vẫn là trưởng phòng thiết kế Florina."
Phương Tuyết Nhi cảm thấy Mộc Dương Hà nói rất có lý.
Đối với cô mà nói, Florina là một công ty rất lớn, có không gian phát triển rất tốt, huống hồ mức lương ở đó cũng đủ cho Nhạc Bảo Bối có một cuộc sống tốt.
Chỉ là thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra, khiến cô muốn sắp xếp lại cuộc sống của mình.
Mộc Dương Hà thấy Phương Tuyết Nhi vẫn còn đang do dự, tiếp tục nói: "Nếu cô đã nghĩ thông suốt, tôi có chuyện này muốn nói với cô."
"Chuyện gì thế?" Phương Tuyết Nhi khẽ hỏi.
"Thế giới có một cuộc thi thiết kế thời trang tên là Vince Camuto, cô có biết không?"
"Tất nhiên là biết!" Phương Tuyết Nhi đột nhiên hưng phấn lên, "Vince Camuto là bữa tiệc giao lưu của những nhà thiết kế đẳng cấp thế giới, trụ sở của ban tổ chức đặt ở Milan, mỗi năm một lần, những nhà thiết kế tham gia cuộc thi đến từ khắp nơi trên thế giới, họ gửi các tác phẩm của mình tới trang web của cuộc thi, hội đồng bình chọn do những ‘cây đa cây đề’ trong làng thiết kế thời trang thế giới sẽ chọn ra mười tác phẩm tốt nhất vào vòng chung kết, sau đó thông qua vòng chung kết chọn ra ba giải vàng, bạc, đồng."
Mộc Dương Hà mỉm cười: "Cô hiểu biết cũng nhiều đó chứ."
"Tất nhiên rồi, cuộc thi quốc tế lớn như thế, tôi làm sao mà không biết được, rất nhiều nhà thiết kế lớn mà tôi ngưỡng mộ đều xuất phát từ cuộc thi Vince Camuto, có thể tham gia cuộc thi này đã là những nhà thiết kế xuất sắc có thành tích rất tốt rồi, đừng nói là lấy được thứ bậc trong cuộc thi chung kết, chỉ cần có thể vào được vòng chung kết đã là nhân vật tầm cỡ lắm rồi!" Phương Tuyết Nhi có vẻ đắc ý.
"Ừ." Mộc Dương Hà gật đầu: "Vince Camuto mỗi năm tổ chức một lần, chủ đề của mỗi lần cũng không giống năm, chủ đề của năm nay là áo cưới, tôi muốn cô thiết kế một tác phẩm, đại diện cho công ty tham gia cuộc thi."
Phương Tuyết Nhi quay đầu lại, không để lộ dấu tích gì, len lén lau nước mắt.
Cô biết, trong lòng Nhạc Bảo Bối, Mộc Dương Hà giống như một siêu nhân có thể bảo vệ thằng bé, sau sự kiện bị bắt cóc đáng sợ đó, chỉ có Mộc Dương Hà mới cho thằng bé đủ cảm giác an toàn.
Mộc Dương Hà cũng nhìn thấy sự thay đổi của Nhạc Bảo Bối, đau lòng vô cùng, anh xoa đầu thằng bé đầy trìu mến rồi bế nó lên.
Nhạc Bảo Bối ôm cổ Mộc Dương Hà, ngả đầu lên vai Nhạc Bảo Bối, ỷ lại hơn bao giờ hết.
Tất cả những thứ mà Nhạc Bảo Bối trải qua, Mộc Dương Hà lúc nhỏ cũng từng trải qua, hơn nữa còn đáng sợ và nguy hiểm hơn, sau cùng dẫn tới việc người mẹ yêu thương anh nhất qua đời, đây cũng là nguyên nhân gây ra bệnh trầm cảm của Mộc Dương Hà.
Những năm qua, anh chịu đủ sự giày vò từ chứng trầm cảm, cho nên anh càng lo Nhạc Bảo Bối sẽ giẫm vào vết xe đổ của anh.
Anh xoa đầu Nhạc Bảo Bối và hỏi: "Nhạc Bảo Bối, có nhớ chú không?"
Nhạc Bảo Bối trong lòng anh gật gật đầu.
Mộc Dương Hà lại hỏi: "Vậy có muốn chú tới nhà con ở, lúc nào cũng ở bên con không?"
Lần này anh bạn nhỏ không vội vã gật đầu nữa, mà nghiêm túc nhìn vào mắt Mộc Dương Hà, sau cùng mới gật đầu hai cái thật mạnh, chắc nịch.
Sau cùng, hai chú cháu một lớn một nhỏ đều nhìn về phía Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi có chút bất ngờ, không hiểu sao Mộc Dương Hà lại đột nhiên có ý định này, cô biết nếu Mộc Dương Hà tới sống cùng hai mẹ con sẽ khó tránh được những bất tiện và lúng túng, nhưng bây giờ đối với cô mà nói, chỉ cần có lợi cho sự hồi phục của Nhạc Bảo Bối, cô đều bằng lòng đồng ý.
Phương Tuyết Nhi khẽ thở dài một tiếng, cười cười không biết làm thế nào khác: "Nếu hai chú cháu đã thương lượng xong rồi, còn nhìn tôi làm gì?"
Cô cưng chiều gõ nhẹ lên mũi của Nhạc Bảo Bối, đồng ý rồi.
Phương Tuyết Nhi nhìn gương mặt của Nhạc Bảo Bối cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, cô thấy mình cũng vui theo con trai.
Tối hôm đó, Mộc Dương Hà phái người đưa hành lý tới.
Nhìn quản gia của Mộc Dương Hà dẫn theo người giúp việc ra ra vào vào để chuyển hành lý, Phương Tuyết Nhi há hốc miệng, đồ đạc chuyển qua nhiều quá rồi đó!
Rõ ràng chỉ ở lại trong thời gian ngắn, nhưng đồ đạc mà người giúp việc mang tới nhiều như thể anh sẽ ở lại đây mãi mãi, đủ loại hành lý chất đống trong căn phòng khách không to lắm.
Mộc Dương Hà lại như thể người không có việc gì, ôm Nhạc Bảo Bối xem sách ảnh.
Sau khi chuyển xong, quản gia cung kính nói với Mộc Dương Hà: "Cậu chủ, cậu rất ít khi sống ở bên ngoài, không tránh khỏi có chút bất tiện, tôi đã giúp cậu mang đủ đồ dùng cần thiết, tất cả hành lý đã ở đây rồi."
"Ừ, tôi biết rồi, mọi người cứ về đi." Mộc Dương Hà không buồn ngẩng đầu lên đã trả lời như vậy.
"Vâng." Quản gia cúi đầu rồi dẫn đoàn người kia rời khỏi đó.
Phương Tuyết Nhi nhìn đống hành lý chất đầy trong phòng khách, đau đầu không chịu nổi.
Cô cẩn thận tránh khỏi đống mìn đấy, giẫm lên những khe hở bước tới bên cạnh Mộc Dương Hà: "Này, đừng đọc sách này, mau chóng thu dọn hành lý của anh đi, phòng khách sắp không chứa được nữa rồi!"
Mộc Dương Hà liếc cô một cái, tiếp tục dạy Nhạc Bảo Bối nhận mặt chữ, nhẹ nhàng bảo: "Tôi là khách, làm gì có cái lý nào mà chủ nhà để khách động tay làm việc chứ."
"Nhưng đây là hành lý của anh mà!" Phương Tuyết Nhi không thể chịu nổi dáng vẻ cậu ấm của anh, tức đến mức thở hồng hộc.
Mộc Dương Hà không buồn để ý tới cô.
Đừng bắt nạt người khác quá đáng thế chứ!
Phương Tuyết Nhi phát khùng lên!
Cô mở cửa căn hộ, ném hành ký của Mộc Dương Hà ra ngoài, từng thứ từng thứ một.
Mộc Dương Hà bước tới, quát lên: "Cô làm cái gì đấy?!"
Phương Tuyết Nhi trả lời như kiểu trả thù: "Cậu chủ Mộc, hành lý của anh chắn hết lối đi của nhà tôi rồi, nếu anh đã không thu dọn, tôi đành phải vứt ra ngoài thôi."
Vừa nói, cô vừa xách một chiếc vali bằng da lên, dùng ánh mắt thách thức nhìn Mộc Dương Hà, ném nó ra ngoài trước mặt anh.
Mộc Dương Hà không hề tức giận, nhìn cô vất vả vứt hành lý ra ngoài với vẻ thú vị.
Đợi khi Phương Tuyết Nhi bận rộn một hồi, khi phòng khách sắp được dọn sạch sẽ, Mộc Dương Hà thong dong lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: "Bảo quản gia đưa thêm một bộ hành lý đầy đủ qua đây cho tôi."
Nói xong cúp máy luôn, nhìn Phương Tuyết Nhi với vẻ trêu tức.
Nhìn mặt Phương Tuyết Nhi lúc xanh lúc trắng, Mộc Dương Hà thấy vui vô cùng, suýt nữa không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng.
Chưa được một lúc, quản gia nhà họ Mộc lại dẫn theo một nhóm người giúp việc mang thêm một đống hành lý nữa tới.
Nhưng lại bị đống hành lý mà Phương Tuyết Nhi vứt ra cửa chắn lối, không thể vào nhà được.
Quản gia nhìn Phương Tuyết Nhi với vẻ khó xử, Phương Tuyết Nhi nhìn Mộc Dương Hà với vẻ tức giận, Mộc Dương Hà nhìn cô với vẻ cạn lời.
Một lúc sau, Mộc Dương Hà không kiềm được mà phì cười, nói với quản gia: "Chuyển tất cả đồ đạc về đi, chỗ này nhỏ lắm, không chứa được, để lại một ít đồ dùng thiết yếu là được rồi, thiếu gì tôi sẽ báo lại sau."
Quản gia vâng lời, nhanh chóng bảo người giúp việc dọn sách đồ đạc, chỉ để lại hai vali đồ dùng thiết yếu.
Sau khi đám người kia đi hết, Mộc Dương Hà mới cười cười bảo Phương Tuyết Nhi: "Lần này cô vừa lòng chưa?"
Phương Tuyết Nhi thở phào một hơi: "Thế này mới bình thường chứ!"
Mộc Dương Hà từ chối cho ý kiến.
Phương Tuyết Nhi thúc giục: "Nếu đã lấy đồ tới đây rồi, anh mau chóng đi tắm nay, tối nay ngủ sớm một chút, sáng sớm mai tôi phải dậy đi tìm công việc."
"Tìm công việc gì?" Mộc Dương Hà nhướn mày hỏi lại với vẻ khó hiểu.
"Tất nhiên là tìm công việc kiếm tiền rồi!" Phương Tuyết Nhi trưng biểu cảm thế mà cũng phải hỏi.
"Tại sao phải tìm công việc?" Mộc Dương Hà tiếp tục hỏi.
"Không có công việc thì không có tiền, không có tiền thì mẹ con tôi ăn cái gì?" Phương Tuyết Nhi không khỏi trợn mắt.
"Cô là trưởng phòng thiết kế Florina, còn phải tìm công việc gì?" Mộc Dương Hà nói rất hùng hồn.
"Đã không phải nữa rồi, tôi đã đệ đơn từ chức rồi." Phương Tuyết Nhi thở dài.
"Tôi không phê chuẩn, thì không tính." Mộc Dương Hà thản nhiên nói.
"Anh!" Phương Tuyết Nhi nhất thời không biết nói gì thêm.
Mộc Dương Hà liếc cô một cái: "Tôi đã điều tra rõ ràng rồi, sở dĩ hôm đó cô đột nhiên từ chức, là vì Tiêu Tử Dao dùng Nhạc Bảo Bối uy hiếp cô rời khỏi đó, bây giờ vấn đề đã được giải quyết rồi, đơn xin từ chức của cô không có giá trị, cô vẫn là trưởng phòng thiết kế Florina."
Phương Tuyết Nhi cảm thấy Mộc Dương Hà nói rất có lý.
Đối với cô mà nói, Florina là một công ty rất lớn, có không gian phát triển rất tốt, huống hồ mức lương ở đó cũng đủ cho Nhạc Bảo Bối có một cuộc sống tốt.
Chỉ là thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra, khiến cô muốn sắp xếp lại cuộc sống của mình.
Mộc Dương Hà thấy Phương Tuyết Nhi vẫn còn đang do dự, tiếp tục nói: "Nếu cô đã nghĩ thông suốt, tôi có chuyện này muốn nói với cô."
"Chuyện gì thế?" Phương Tuyết Nhi khẽ hỏi.
"Thế giới có một cuộc thi thiết kế thời trang tên là Vince Camuto, cô có biết không?"
"Tất nhiên là biết!" Phương Tuyết Nhi đột nhiên hưng phấn lên, "Vince Camuto là bữa tiệc giao lưu của những nhà thiết kế đẳng cấp thế giới, trụ sở của ban tổ chức đặt ở Milan, mỗi năm một lần, những nhà thiết kế tham gia cuộc thi đến từ khắp nơi trên thế giới, họ gửi các tác phẩm của mình tới trang web của cuộc thi, hội đồng bình chọn do những ‘cây đa cây đề’ trong làng thiết kế thời trang thế giới sẽ chọn ra mười tác phẩm tốt nhất vào vòng chung kết, sau đó thông qua vòng chung kết chọn ra ba giải vàng, bạc, đồng."
Mộc Dương Hà mỉm cười: "Cô hiểu biết cũng nhiều đó chứ."
"Tất nhiên rồi, cuộc thi quốc tế lớn như thế, tôi làm sao mà không biết được, rất nhiều nhà thiết kế lớn mà tôi ngưỡng mộ đều xuất phát từ cuộc thi Vince Camuto, có thể tham gia cuộc thi này đã là những nhà thiết kế xuất sắc có thành tích rất tốt rồi, đừng nói là lấy được thứ bậc trong cuộc thi chung kết, chỉ cần có thể vào được vòng chung kết đã là nhân vật tầm cỡ lắm rồi!" Phương Tuyết Nhi có vẻ đắc ý.
"Ừ." Mộc Dương Hà gật đầu: "Vince Camuto mỗi năm tổ chức một lần, chủ đề của mỗi lần cũng không giống năm, chủ đề của năm nay là áo cưới, tôi muốn cô thiết kế một tác phẩm, đại diện cho công ty tham gia cuộc thi."