Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 59 CHẲNG QUA CHỈ LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ TỪNG LÊN GIƯỜNG CÙNG ANH
CHƯƠNG 59: CHẲNG QUA CHỈ LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ TỪNG LÊN GIƯỜNG CÙNG ANH
"Tất cả những người đến tìm tổng giám đốc Mộc đều nói mình có việc rất cần, xin lỗi, nếu không có hẹn trước, tôi không thể để cô vào được." Lễ tân bắt đầu thấy mất kiên nhẫn.
"Cô làm ơn châm chước một chút đi mà, tôi chỉ nói vài câu với anh ấy thôi, nói xong tôi sẽ đi ngay." Phương Tuyết Nhi vẫn không sờn lòng, trước kia sao cô không phát hiện ra, nếu không phải Mộc Dương Hà tự nguyện, cô muốn gặp anh cũng là một chuyện khó khăn.
"Cô gái này, xin đừng quấy rối nữa được không? Cô mà cứ như thế, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy." Lễ tân nói rồi có ý định gọi điện thoại đánh tiếng với bảo vệ.
"Để cô ấy vào."
Một giọng nói không thể quen thuộc hơn vang lên sau lưng Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi quay đầu lại, không biết từ lúc nào mà Mộc Dương Hà đã đứng ngay sau cô.
Cô gái ở quầy lễ tân lập tức đổi thái độ cung kính, cúi đầu nói: "Vâng, thưa tổng giám đốc!"
Mộc Dương Hà không để ý tới hai người nữa, sải đôi chân dài bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Mời cô vào trong!" Cô gái ở quầy lễ tân mỉm cười với vẻ xin lỗi.
Phương Tuyết Nhi theo sau Mộc Dương Hà, đi vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Mộc Dương Hà ngồi trên chiếc ghế da của tổng giám đốc, vắt chéo hai chân, xoay xoay cây bút máy dùng để kí tên trên tay, thản nhiên hỏi: "Không phải cô đã nói muốn tôi cách cô thật xa, không muốn gặp tôi nữa? Tại sao bây giờ lại đến tìm tôi?"
Phương Tuyết Nhi mặt mày khó xử, muốn nói mà lại thôi, cô vốn tưởng gom hết dũng cảm đến gặp Mộc Dương Hà, nói chuyện mang thai với anh là được, nhưng gặp được anh rồi mới biết, có những câu không dễ nói ra như cô tưởng tượng, nhất là dáng vẻ cao cao tại thượng của đối phương khiến cô có cảm giác mình như một oán phụ bị cậu ấm nhà chơi đùa cho to bụng rồi tìm tới bắt vạ.
Nhưng cô không muốn để Mộc Dương Hà coi mình giống oán phụ như vậy.
Cho nên...
"Tôi xem tin tức, An Tề vào ngục giam, Tiêu Tử Dao vào bệnh viện tâm thần, đều do anh làm phải không?" Phương Tuyết Nhi chuyển sang đề tài khác, cố ý che giấu mục đích chuyến thăm viếng của mình.
"Họ tự thích đào hố chôn mình, tôi chẳng qua chỉ lấp đất giúp họ thôi." Mộc Dương Hà lạnh lùng nói.
"Vậy... Tiêu Tử Dao bị điên thật sao?" Phương Tuyết Nhi bật ra nghi vấn trong lòng mình.
Mộc Dương Hà bỏ chân xuống, chống khuỷu tay xuống bàn làm việc, nhìn Phương Tuyết Nhi với vẻ hứng thú: "Cô ta hại cô và Nhạc Bảo Bối thê thảm đến vậy, cô vẫn còn quan tâm cô ta như thế làm gì?"
Phương Tuyết Nhi bĩu môi: "Tôi thèm vào mà quan tâm cô ta, cô ta hại Nhạc Bảo Bối thê thảm như thế, tôi hận cô ta chết đi được, bất kể cô ta bị điên hay chết đều đáng đời, tôi chỉ muốn biết chân tướng thôi."
"Cho nên, hôm nay cô đến tìm tôi, là vì hỏi những thứ này?" Mộc Dương Hà nhướn mày.
Phương Tuyết Nhi nhìn Mộc Dương Hà bằng ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau mới gật gật đầu.
Mộc Dương Hà khẽ thở dài: "Tiêu Tử Dao là đúng người đúng tội, từ khi tôi tuyên bố với bên ngoài về chuyện hủy hôn cùng cô ta, ngày nào cô ta cũng tới công ty gây chuyện, còn đi khắp nơi nói mình là mợ chủ nhà họ Mộc, không phải điên thì còn là gì, người điên nên ở đúng chỗ mà người điên nên ở."
Phương Tuyết Nhi cũng là một cô gái vô cùng thông minh, lập tức hiểu ra ngay, Tiêu Tử Dao thực sự đã chịu đả kích từ chuyện Mộc Dương Hà hủy hôn mới có những động thái mất kiểm soát như vậy. Mà vừa vặn làm sao, điều này tạo thành một cái cớ cho việc Mộc Dương Hà trừng phạt cô ta, tống cô ta vào bệnh viện tâm thần một cách hợp tình hợp lý.
Sự thay đổi trong giọng điệu của Mộc Dương Hà cho cô thêm một chút dũng cảm, cô lên tiếng hỏi: "Anh vì Nhạc Bảo Bối mới làm vậy với nhà họ Tiêu sao?"
"Cô thấy sao?" Mộc Dương Hà hỏi lại.
"Tôi không biết..." Ánh mắt của Phương Tuyết Nhi có phần né tránh.
"Là vì Nhạc Bảo Bối, cũng là vì cô." Giọng điệu của Mộc Dương Hà không hiểu sao mang theo chút chân tình.
"Vì tôi?" Mặt Phương Tuyết Nhi hơi đỏ lên, "Hôm đó, ở nhà kho, khi vào cứu tôi, tại sao anh phải nói rằng tôi là người phụ nữ của anh?"
Nghĩ tới câu mà Mộc Dương Hà nói hôm đó là thấy có chút rung động.
"Lẽ nào tôi nói sai à? Người phụ nữ từng lên giường với tôi, cho dù tôi không cần, cũng không thể để loại cặn bã rác rưởi đó chạm vào." Mộc Dương Hà ngang ngược nói.
Phương Tuyết Nhi cụp mắt, cho nên đối với anh, cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ từng lên giường cùng anh, chỉ thế thôi?
Cô đột nhiên thấy rất may mắn vì mình chưa nói chuyện mang thai với anh.
Phương Tuyết Nhi cố gắng dùng giọng điệu bình thản mà nói nhỏ: "Thực ra tôi nên cảm ơn anh, hôm đó ở nhà kho anh đã cứu tôi và Nhạc Bảo Bối, chỉ là sau khi đưa Nhạc Bảo Bối đến bệnh viện, nhìn thằng bé đáng thương thế, tôi mới không kiềm chế được mà nói như vậy với anh.”
Khóe miệng Mộc Dương Hà khẽ nhếch lên: "Cô thực sự nên cảm ơn tôi, nếu không phải là tôi, cô chết thế nào chắc cô cũng không biết. Tôi đã cho người đi điều tra rõ ràng rồi, cô bị nhốt trong thang máy và cả chuyện xe hàng hôm đó đều do một tay Tiêu Tử Dao đạo diễn, cô ta luôn muốn tiêu diệt cô, cho nên tôi không thể để cô ta tự do được, tránh cho cô ta thẹn quá hóa giận, lại gây chuyện gì tổn thương cô và Nhạc Bảo Bối."
"Anh nói sao cơ?! Những chuyện đó đều do Tiêu Tử Dao cố tình làm sao!" Phương Tuyết Nhi không khỏi giật mình, đổ mồ hôi lạnh, hóa ra từ lâu đã có người nhắm vào tính mạng của cô rồi!
Mộc Dương Hà bật cười chế giễu: "Cô không cần lo, cô ta không thể tổn thương cô thêm, nhà họ Tiêu cũng không thể nào trở mình được nữa."
Phương Tuyết Nhi vẫn còn chìm đắm trong nỗi sợ hãi, lại nghe thấy Mộc Dương Hà hỏi tiếp: "Nhạc Bảo Bối, tình hình thằng bé bây giờ thế nào rồi?"
Phương Tuyết Nhi ủ ê: "Không tốt lắm, tình hình sức khỏe hồi phục không tệ, nhưng không còn hoạt bát, thích nói chuyện như lúc trước nữa, đưa đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là phản ứng sau chấn thương, cũng không biết bao giờ mới hồi phục được."
Mộc Dương Hà nghe vậy, lòng trắc ẩn nổi lên, anh nói: "Tôi muốn đi thăm thằng bé, có được không?"
Những ngày này Mộc Dương Hà luôn nhớ nhung Nhạc Bảo Bối, chỉ có điều do ngại mấy lời Phương Tuyết Nhi đã nói khi ở bệnh viện, bảo anh cách xa mẹ con cô một chút, anh mới dằn lòng không đi thăm hỏi.
Lúc này đây, ánh mắt anh hiện lên vẻ mong mỏi và thăm dò, Mộc Dương Hà trước giờ thích làm gì thì làm nấy, vậy mà cũng có lúc phải đi trưng cầu ý kiến của người khác.
Có thể thấy Nhạc Bảo Bối trong lòng anh ta quan trọng tới cỡ nào.
Phương Tuyết Nhi gật đầu cho phép: "Được, Nhạc Bảo Bối trước giờ rất thích anh, có khi còn thích hơn cả người làm mẹ này, anh đi thăm thằng bé, chưa biết chừng sẽ tốt cho quá trình hồi phục của nó."
Hai người cùng đến nơi giữ trẻ của Nhạc Bảo Bối đón thằng bé về nhà.
Từ khi Tiêu Tử Dao tự mình bắt cóc Nhạc Bảo Bối từ trường mầm non, Phương Tuyết Nhi không bao giờ dám cho con trai tới trường mầm non nữa, lúc có việc gì, chỉ dám gửi thằng bé ở một nơi giữ trẻ quen mặt, Phương Tuyết Nhi quen biết cô giữ trẻ ở đây từ khi Nhạc Bảo Bối còn rất nhỏ, cho nên mới có thể yên tâm được.
Nhạc Bảo Bối của bây giờ quá im lặng, hiển nhiên không hề ăn nhập gì với môi trường xung quanh.
Thằng bé không tham gia vào trò chơi cùng các bạn nhỏ khác, một mình ngồi trên ghế, nằm bò ra bàn chơi một chiếc ô tô nhỏ.
Phương Tuyết Nhi bước tới, nhẹ nhàng gọi: "Nhạc Bảo Bối, con xem ai tới nè?"
Anh bạn nhỏ lười biếng ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc nhìn thấy Mộc Dương Hà, ánh mắt như khôi phục lại thần thái.
Bé buông ngay chiếc xe đồ chơi trong tay, chạy tới trước mặt Mộc Dương Hà, ôm chặt chân của anh.
"Tất cả những người đến tìm tổng giám đốc Mộc đều nói mình có việc rất cần, xin lỗi, nếu không có hẹn trước, tôi không thể để cô vào được." Lễ tân bắt đầu thấy mất kiên nhẫn.
"Cô làm ơn châm chước một chút đi mà, tôi chỉ nói vài câu với anh ấy thôi, nói xong tôi sẽ đi ngay." Phương Tuyết Nhi vẫn không sờn lòng, trước kia sao cô không phát hiện ra, nếu không phải Mộc Dương Hà tự nguyện, cô muốn gặp anh cũng là một chuyện khó khăn.
"Cô gái này, xin đừng quấy rối nữa được không? Cô mà cứ như thế, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy." Lễ tân nói rồi có ý định gọi điện thoại đánh tiếng với bảo vệ.
"Để cô ấy vào."
Một giọng nói không thể quen thuộc hơn vang lên sau lưng Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi quay đầu lại, không biết từ lúc nào mà Mộc Dương Hà đã đứng ngay sau cô.
Cô gái ở quầy lễ tân lập tức đổi thái độ cung kính, cúi đầu nói: "Vâng, thưa tổng giám đốc!"
Mộc Dương Hà không để ý tới hai người nữa, sải đôi chân dài bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Mời cô vào trong!" Cô gái ở quầy lễ tân mỉm cười với vẻ xin lỗi.
Phương Tuyết Nhi theo sau Mộc Dương Hà, đi vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Mộc Dương Hà ngồi trên chiếc ghế da của tổng giám đốc, vắt chéo hai chân, xoay xoay cây bút máy dùng để kí tên trên tay, thản nhiên hỏi: "Không phải cô đã nói muốn tôi cách cô thật xa, không muốn gặp tôi nữa? Tại sao bây giờ lại đến tìm tôi?"
Phương Tuyết Nhi mặt mày khó xử, muốn nói mà lại thôi, cô vốn tưởng gom hết dũng cảm đến gặp Mộc Dương Hà, nói chuyện mang thai với anh là được, nhưng gặp được anh rồi mới biết, có những câu không dễ nói ra như cô tưởng tượng, nhất là dáng vẻ cao cao tại thượng của đối phương khiến cô có cảm giác mình như một oán phụ bị cậu ấm nhà chơi đùa cho to bụng rồi tìm tới bắt vạ.
Nhưng cô không muốn để Mộc Dương Hà coi mình giống oán phụ như vậy.
Cho nên...
"Tôi xem tin tức, An Tề vào ngục giam, Tiêu Tử Dao vào bệnh viện tâm thần, đều do anh làm phải không?" Phương Tuyết Nhi chuyển sang đề tài khác, cố ý che giấu mục đích chuyến thăm viếng của mình.
"Họ tự thích đào hố chôn mình, tôi chẳng qua chỉ lấp đất giúp họ thôi." Mộc Dương Hà lạnh lùng nói.
"Vậy... Tiêu Tử Dao bị điên thật sao?" Phương Tuyết Nhi bật ra nghi vấn trong lòng mình.
Mộc Dương Hà bỏ chân xuống, chống khuỷu tay xuống bàn làm việc, nhìn Phương Tuyết Nhi với vẻ hứng thú: "Cô ta hại cô và Nhạc Bảo Bối thê thảm đến vậy, cô vẫn còn quan tâm cô ta như thế làm gì?"
Phương Tuyết Nhi bĩu môi: "Tôi thèm vào mà quan tâm cô ta, cô ta hại Nhạc Bảo Bối thê thảm như thế, tôi hận cô ta chết đi được, bất kể cô ta bị điên hay chết đều đáng đời, tôi chỉ muốn biết chân tướng thôi."
"Cho nên, hôm nay cô đến tìm tôi, là vì hỏi những thứ này?" Mộc Dương Hà nhướn mày.
Phương Tuyết Nhi nhìn Mộc Dương Hà bằng ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau mới gật gật đầu.
Mộc Dương Hà khẽ thở dài: "Tiêu Tử Dao là đúng người đúng tội, từ khi tôi tuyên bố với bên ngoài về chuyện hủy hôn cùng cô ta, ngày nào cô ta cũng tới công ty gây chuyện, còn đi khắp nơi nói mình là mợ chủ nhà họ Mộc, không phải điên thì còn là gì, người điên nên ở đúng chỗ mà người điên nên ở."
Phương Tuyết Nhi cũng là một cô gái vô cùng thông minh, lập tức hiểu ra ngay, Tiêu Tử Dao thực sự đã chịu đả kích từ chuyện Mộc Dương Hà hủy hôn mới có những động thái mất kiểm soát như vậy. Mà vừa vặn làm sao, điều này tạo thành một cái cớ cho việc Mộc Dương Hà trừng phạt cô ta, tống cô ta vào bệnh viện tâm thần một cách hợp tình hợp lý.
Sự thay đổi trong giọng điệu của Mộc Dương Hà cho cô thêm một chút dũng cảm, cô lên tiếng hỏi: "Anh vì Nhạc Bảo Bối mới làm vậy với nhà họ Tiêu sao?"
"Cô thấy sao?" Mộc Dương Hà hỏi lại.
"Tôi không biết..." Ánh mắt của Phương Tuyết Nhi có phần né tránh.
"Là vì Nhạc Bảo Bối, cũng là vì cô." Giọng điệu của Mộc Dương Hà không hiểu sao mang theo chút chân tình.
"Vì tôi?" Mặt Phương Tuyết Nhi hơi đỏ lên, "Hôm đó, ở nhà kho, khi vào cứu tôi, tại sao anh phải nói rằng tôi là người phụ nữ của anh?"
Nghĩ tới câu mà Mộc Dương Hà nói hôm đó là thấy có chút rung động.
"Lẽ nào tôi nói sai à? Người phụ nữ từng lên giường với tôi, cho dù tôi không cần, cũng không thể để loại cặn bã rác rưởi đó chạm vào." Mộc Dương Hà ngang ngược nói.
Phương Tuyết Nhi cụp mắt, cho nên đối với anh, cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ từng lên giường cùng anh, chỉ thế thôi?
Cô đột nhiên thấy rất may mắn vì mình chưa nói chuyện mang thai với anh.
Phương Tuyết Nhi cố gắng dùng giọng điệu bình thản mà nói nhỏ: "Thực ra tôi nên cảm ơn anh, hôm đó ở nhà kho anh đã cứu tôi và Nhạc Bảo Bối, chỉ là sau khi đưa Nhạc Bảo Bối đến bệnh viện, nhìn thằng bé đáng thương thế, tôi mới không kiềm chế được mà nói như vậy với anh.”
Khóe miệng Mộc Dương Hà khẽ nhếch lên: "Cô thực sự nên cảm ơn tôi, nếu không phải là tôi, cô chết thế nào chắc cô cũng không biết. Tôi đã cho người đi điều tra rõ ràng rồi, cô bị nhốt trong thang máy và cả chuyện xe hàng hôm đó đều do một tay Tiêu Tử Dao đạo diễn, cô ta luôn muốn tiêu diệt cô, cho nên tôi không thể để cô ta tự do được, tránh cho cô ta thẹn quá hóa giận, lại gây chuyện gì tổn thương cô và Nhạc Bảo Bối."
"Anh nói sao cơ?! Những chuyện đó đều do Tiêu Tử Dao cố tình làm sao!" Phương Tuyết Nhi không khỏi giật mình, đổ mồ hôi lạnh, hóa ra từ lâu đã có người nhắm vào tính mạng của cô rồi!
Mộc Dương Hà bật cười chế giễu: "Cô không cần lo, cô ta không thể tổn thương cô thêm, nhà họ Tiêu cũng không thể nào trở mình được nữa."
Phương Tuyết Nhi vẫn còn chìm đắm trong nỗi sợ hãi, lại nghe thấy Mộc Dương Hà hỏi tiếp: "Nhạc Bảo Bối, tình hình thằng bé bây giờ thế nào rồi?"
Phương Tuyết Nhi ủ ê: "Không tốt lắm, tình hình sức khỏe hồi phục không tệ, nhưng không còn hoạt bát, thích nói chuyện như lúc trước nữa, đưa đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là phản ứng sau chấn thương, cũng không biết bao giờ mới hồi phục được."
Mộc Dương Hà nghe vậy, lòng trắc ẩn nổi lên, anh nói: "Tôi muốn đi thăm thằng bé, có được không?"
Những ngày này Mộc Dương Hà luôn nhớ nhung Nhạc Bảo Bối, chỉ có điều do ngại mấy lời Phương Tuyết Nhi đã nói khi ở bệnh viện, bảo anh cách xa mẹ con cô một chút, anh mới dằn lòng không đi thăm hỏi.
Lúc này đây, ánh mắt anh hiện lên vẻ mong mỏi và thăm dò, Mộc Dương Hà trước giờ thích làm gì thì làm nấy, vậy mà cũng có lúc phải đi trưng cầu ý kiến của người khác.
Có thể thấy Nhạc Bảo Bối trong lòng anh ta quan trọng tới cỡ nào.
Phương Tuyết Nhi gật đầu cho phép: "Được, Nhạc Bảo Bối trước giờ rất thích anh, có khi còn thích hơn cả người làm mẹ này, anh đi thăm thằng bé, chưa biết chừng sẽ tốt cho quá trình hồi phục của nó."
Hai người cùng đến nơi giữ trẻ của Nhạc Bảo Bối đón thằng bé về nhà.
Từ khi Tiêu Tử Dao tự mình bắt cóc Nhạc Bảo Bối từ trường mầm non, Phương Tuyết Nhi không bao giờ dám cho con trai tới trường mầm non nữa, lúc có việc gì, chỉ dám gửi thằng bé ở một nơi giữ trẻ quen mặt, Phương Tuyết Nhi quen biết cô giữ trẻ ở đây từ khi Nhạc Bảo Bối còn rất nhỏ, cho nên mới có thể yên tâm được.
Nhạc Bảo Bối của bây giờ quá im lặng, hiển nhiên không hề ăn nhập gì với môi trường xung quanh.
Thằng bé không tham gia vào trò chơi cùng các bạn nhỏ khác, một mình ngồi trên ghế, nằm bò ra bàn chơi một chiếc ô tô nhỏ.
Phương Tuyết Nhi bước tới, nhẹ nhàng gọi: "Nhạc Bảo Bối, con xem ai tới nè?"
Anh bạn nhỏ lười biếng ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc nhìn thấy Mộc Dương Hà, ánh mắt như khôi phục lại thần thái.
Bé buông ngay chiếc xe đồ chơi trong tay, chạy tới trước mặt Mộc Dương Hà, ôm chặt chân của anh.