Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 4 SINH ĐƯỢC MỘT BÉ TRAI NHIỀU MƯU MẸO
CHƯƠNG 4: SINH ĐƯỢC MỘT BÉ TRAI NHIỀU MƯU MẸO
Giáo viên ở trường mầm non này đã quen với một người mẹ ngày nào cũng đến đón con muộn nhất, bèn nhẹ nhàng dẫn cô đến phòng nghỉ ngơi của bọn trẻ.
Trong hàng loạt những chiếc giường nhỏ, Phương Tuyết Nhi nhanh chóng tìm ngay ra chiếc giường của bé cưng nhà mình, nhìn gương mặt non nớt búng ra sữa và chiếc điện thoại được ôm chặt trong đôi tay nhỏ của bé con đang nằm trên giường với ánh mắt yêu thương, cô dịu dàng gạt phần tóc rối trên trán của bé, sau đó nhẹ nhàng bế nó lên, tạm biệt giáo viên rồi về nhà.
Nửa đêm, trong căn hộ nhỏ chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ, Phương Tuyết Nhi nấu mì trên bếp, sau đó thành thạo tắt lửa đi, bưng mì đến phòng khách.
Tăng ca ở công ty khiến bụng cô đói cồn cào, đang định bắt đầu ăn thi đột nhiên nghe thấy hình như con trai trong phòng có động tĩnh, cô lập tức đứng dậy kiểm tra.
"Mẹ ơi ~"
Trên giường, một bé trai cắt tóc kiểu úp tô đang ngái ngủ ngồi đó, dùng hai bàn tay múp míp dụi dụi đôi mắt to tròn của mình.
Phương Tuyết Nhi ngồi xuống bên giường, chỉnh lại áo ngủ hình SpongeBob đã nhăn nhúm trong lúc ngủ cho bé, nhẹ nhàng hỏi, "Bé cưng, Nhạc Bảo Bối, sao đã dậy rồi?"
"Mẹ ơi ~ Nhạc Bảo nằm mơ thấy ác mộng, bởi vì hôm nay các bạn ở trường mầm non chê cười con, các bạn nói con không có ba, mẹ cũng không đến đón con, mọi người đều không cần con nữa."
Nhạc Bảo Bối vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, gương mặt mờ mịt lộ ra vẻ tủi thân, bé bĩu đôi môi mọng như kẹo đường, hàng lông mày khẽ nhíu lại, hai mắt to tròn cũng bắt đầu ầng ậc nước.
Phương Tuyết Nhi thấy lòng xót xa vô cùng, cô ghé tới gần, hôn lên gương mặt mập mạp của con trai như an ủi.
Nhạc Bảo Bối từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn, bởi vì Phương Tuyết Nhi phải thường xuyên tăng ca nên ngày nào cũng đón bé rất muộn, dần dần sinh ra cảm giác bất an rằng mình sẽ bị bỏ rơi trong lòng bé.
"Nhạc Bảo Bối, đừng nghe người khác nói linh tinh, con là bảo bối của mẹ cơ mà, không bao giờ có chuyện mẹ không cần con đâu."
Phương Tuyết Nhi đau xót ôm con trai vào lòng mà vỗ về: "Ngày mai mẹ không cần đi làm đâu, mẹ sẽ ở cạnh con cả ngày luôn, được không?"
"Thật sao?!" Vẻ tủi thân trên mặt Nhạc Bảo Bối bay biến sạch sẽ, bé mừng rỡ nhảy nhót trên giường: "Yeah yeah!"
Phương Tuyết Nhi cũng bất giác bật cười, dù gì vẫn là trẻ nhỏ mà, nói vui là vui ngay được, vẻ tủi thân ấm ức ban nãy tan biến quá nhanh, chỉ chớp mắt là không thấy đâu nữa.
Phương Tuyết Nhi không khỏi thấy vui vẻ, lẽ nào cô sinh được một bảo bối lắm mưu nhiều mẹo?
Sau khi từ chức, Phương Tuyết Nhi ở bên Nhạc Bảo Bối vài ngày, nhưng số dư trong tài khoản ngân hàng khiến cô không thể chần chừ trong việc đi tìm công việc mới.
Sau khi lật tìm thông tin tuyển dụng của vài công ty lớn, ánh mắt của Phương Tuyết Nhi hướng về phía công ty thiết kế thời trang Florina dưới trướng tập đoàn Thành Công.
Công ty này không chỉ đứng đầu trong nước mà địa vị ở thị trường nước ngoài cũng rất đáng nể.
Hôm phỏng vấn, Phương Tuyết Nhi đưa con trai Nhạc Bảo Bối tới trường mầm non rồi quay về nhà, thay bộ đồ nghiêm chỉnh đắt nhất mà mình có.
Sau một hồi trang điểm tỉ mỉ, Phương Tuyết Nhi vẫy một chiếc taxi, đi về phía công ty phỏng vấn.
Cũng không biết bác tài xế trên xe có chuyện gì mà cứ nhìn cô chằm chằm qua gương chiếu hậu, khiến cho quãng đường vốn chỉ cần hai mươi mất phút mà bác tài đi hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa tới nơi.
Phương Tuyết Nhi nóng lòng giục một câu, bác tài mới chịu thu hồi ánh mắt, cho xe tăng tốc.
Cuối cùng cũng đến được dưới chân tòa nhà.
Phương Tuyết Nhi giẫm trên đôi giày cao gót, cộp cộp cộp cộp chạy về phía tòa nhà, nào ngờ đúng lúc này thì điện thoại kêu vang.
Cô vừa chạy vừa lấy điện thoại ra, dãy số hiển thị trên màn hình là của giáo viên trường mầm non.
"Mẹ Phương, cô mau đến đây đi, Phương Thanh Nhu nhà cô bị sốt, đưa đến bệnh viện rồi!"
"Có chuyện gì thế? Sáng nay lúc tôi đưa con đi vẫn còn khỏe mạnh cơ mà." Phương Tuyết Nhi vội vàng dừng lại, suýt chút nữa đã đâm sầm vào cánh cửa xoay của tòa nhà, vẻ nóng vội và lo lắng trên mặt cô không thể nào rõ ràng hơn.
"Hôm qua có một bạn nhỏ bị cảm, chắc là lây sang cho Phương Thanh Nhu rồi."
"Cái gì? Ở bệnh viện nào vậy?"
"Bệnh viện Mạnh Hùng."
"Tối sẽ qua đó ngay."
Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, Phương Tuyết Nhi quay người chạy ngược về, đột nhiên ý thức được rằng chỉ dựa vào khả năng của đôi chân thì căn bản không đến được bệnh viện, cô vội vã gọi xe chạy mau chóng tới đó.
Đến bệnh viện, tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy Nhạc Bảo Bối nằm trên một chiếc giường nhỏ truyền nước.
Cậu bé nhà cô trông cứ ủ rũ, hoàn toàn không có vẻ năng động như mọi ngày. Đôi mắt lanh lợi ngày thường giờ cũng như bị phủ một màn sương, khuôn mặt nhỏ nhăn tít lại, nhìn chằm chằm về cửa phòng bệnh.
Cho đến khi bóng dáng Phương Tuyết Nhi xuất hiện, trên gương mặt ửng đỏ vì phát sốt của bé mới giãn ra thành một nụ cười.
"Mẹ ơi ~"
Nhạc Bảo Bối dang đôi tay bé xíu về phía Phương Tuyết Nhi đòi cô bế.
Phương Tuyết Nhi đau lòng không tả được, vội vàng đón lấy bé.
"Mẹ ơi, ban nãy phải tiêm, con không khóc đâu nhé!" Nhạc Bảo Bối nghiêng đầu và kể chuyện như đang tranh công.
"Bé nhỏ của mẹ thật dũng cảm." Vì vướng kim truyền trên tay bé nên Phương Tuyết Nhi không bế con lên, cô chỉ kéo Nhạc Bảo Bối vào lòng, hôn lên mái tóc con trai.
Giáo viên trường mầm non đã đưa Nhạc Bảo Bối đến bệnh viện đứng bên cạnh, nhìn hai bóng hình một lớn một nhỏ dịu dàng như vậy, không khỏi cảm thán.
Đúng là một người phụ nữ không tầm thường.
Còn trẻ như vậy mà đã làm bà mẹ đơn thân, một mình nuôi dạy con nhỏ và lăn lộn kiếm sống ở nơi đất khách quê người, dốc hết sức chăm lo cho cả gia đình và sự nghiệp, người ngoài như cô nhìn vào cũng không khỏi thấy xót xa.
"Mẹ Phương, cô đừng lo lắng quá, bác sĩ nói rằng không có gì đáng ngại, chỉ là cơn sốt do cảm mạo thông thường gây ra, ở lại bệnh viện truyền nước và theo dõi vài ngày là được."
"Ừm, thế thì tốt rồi. Cảm ơn cô giáo Lý." Phương Tuyết Nhi đứng thẳng dậy, cúi gập người nghiêm cẩn cảm ơn cô giáo Lý.
Cô giáo Lý vội vàng đỡ cô dậy, luôn miệng nói "không sao không sao".
Phương Tuyết Nhi liếc mắt nhìn đồng hồ, chỉ còn khoảng mười lăm phút nữa là đến giờ phỏng vấn, cô nhìn lại Nhạc Bảo Bối nằm trên giường trông đã đỡ hơn nhiều, ngại ngùng nói với cô giáo Lý: "Cô giáo Lý, có thể làm phiền cô trông nom Nhạc Bảo Bối thêm một lát nữa được không, hôm nay tôi có buổi phỏng vấn quan trọng, thời gian gấp gáp, sắp không kịp mất rồi."
"Không thành vấn đề, cô cứ đi đi." Cô giáo Lý vội vàng đồng ý.
Phương Tuyết Nhi rối rít cảm ơn, cô đi tới bên giường, nhìn sắc mặt ảm đạm dần của con trai mình mà thấy áy náy vô cùng, dịu dàng nói: "Bé yêu à, mẹ xin lỗi, mẹ sẽ về nhanh thôi, được không con?"
"Ừm ừm." Cậu nhóc ngẩng đầu lên, tuy rằng không nỡ để mẹ đi, nhưng vẫn gật đầu rất hiểu chuyện: "Mẹ mau đi đi, Nhạc Bảo Bối biết mẹ phải đi kiếm tiền đóng viện phí và mua thuốc cho Nhạc Bảo Bối, Nhạc Bảo Bối sẽ ngoan."
Nói rồi, cậu nhóc giơ bàn tay trắng mềm múp míp ra làm động tác thúc giục.
"Con trai mẹ ngoan quá!"
Cô đặt một nụ hôn thật kêu lên trán con trai rồi vội vàng chạy ngược trở về nơi phỏng vấn.
Sắp không kịp nữa rồi, sắp không kịp nữa rồi...
Phương Tuyết Nhi vô cùng sốt ruột, chạy tới cổng bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Khi sắp ra khỏi cổng bệnh viện, cô vừa đi lấy sơ yếu lí lịch ra vừa cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ, chỉ còn lại mười hai phút nữa.
"Uỳnh" một tiếng trầm trầm, Phương Tuyết Nhi chỉ cảm thấy mình đã va phải một bức tường bằng thịt người cao lớn, sơ yếu lí lịch mà cô vừa lấy ra để chuẩn bị cho phỏng vấn bay đầy trên mặt đất.
"Xui xẻo quá, xui xẻo quá!"
Đúng là càng vội vàng thì càng loạn lên, Phương Tuyết Nhi không quan tâm đến chuyện mắng người nữa, nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhặt tư liệu rơi xuống đất.
Tờ giấy cuối cùng bị một đôi giày da bóng loáng giẫm dưới chân, Phương Tuyết Nhi đành phải ngẩng đầu lên và nói: "Này, tôi nói chứ, anh đụng phải người khác đã không nhặt đồ giúp thì thôi, có thể bỏ bàn chân tôn quý ra được không, tôi đang vội lắm!"
Mộc Dương Hà nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô gái vừa đâm thẳng vào lòng anh rồi bây giờ lại đang hô gào bên chân anh, biểu cảm lộ vẻ khó hiểu, bàn chân không hề nhúc nhích tí nào.
Phương Tuyết Nhi thấy anh không hề động đậy, đứng bật dậy, đang định nói gì đó thì giật mình vì bắt gặp ánh mắt của người đàn ông kia.
Đôi mắt của người kia nhìn cô bằng ánh nhìn nóng rực, đôi đồng tử đen sâu thăm thẳm như không thấy đáy, khuôn mặt với những đường nét cương nghị và tuấn mỹ không hề có một biểu cảm nào, chẳng khác gì một khối băng vĩnh cửu.
Phương Tuyết Nhi không khỏi thấy rùng mình vì ớn lạnh.
Mộc Dương Hà nhìn cô gái trước mặt, hồi tưởng cảm giác khi ban nãy cô ấy đụng phải mình, không hiểu tại sao lại có cảm giác quen thuộc nhỉ?
Giáo viên ở trường mầm non này đã quen với một người mẹ ngày nào cũng đến đón con muộn nhất, bèn nhẹ nhàng dẫn cô đến phòng nghỉ ngơi của bọn trẻ.
Trong hàng loạt những chiếc giường nhỏ, Phương Tuyết Nhi nhanh chóng tìm ngay ra chiếc giường của bé cưng nhà mình, nhìn gương mặt non nớt búng ra sữa và chiếc điện thoại được ôm chặt trong đôi tay nhỏ của bé con đang nằm trên giường với ánh mắt yêu thương, cô dịu dàng gạt phần tóc rối trên trán của bé, sau đó nhẹ nhàng bế nó lên, tạm biệt giáo viên rồi về nhà.
Nửa đêm, trong căn hộ nhỏ chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ, Phương Tuyết Nhi nấu mì trên bếp, sau đó thành thạo tắt lửa đi, bưng mì đến phòng khách.
Tăng ca ở công ty khiến bụng cô đói cồn cào, đang định bắt đầu ăn thi đột nhiên nghe thấy hình như con trai trong phòng có động tĩnh, cô lập tức đứng dậy kiểm tra.
"Mẹ ơi ~"
Trên giường, một bé trai cắt tóc kiểu úp tô đang ngái ngủ ngồi đó, dùng hai bàn tay múp míp dụi dụi đôi mắt to tròn của mình.
Phương Tuyết Nhi ngồi xuống bên giường, chỉnh lại áo ngủ hình SpongeBob đã nhăn nhúm trong lúc ngủ cho bé, nhẹ nhàng hỏi, "Bé cưng, Nhạc Bảo Bối, sao đã dậy rồi?"
"Mẹ ơi ~ Nhạc Bảo nằm mơ thấy ác mộng, bởi vì hôm nay các bạn ở trường mầm non chê cười con, các bạn nói con không có ba, mẹ cũng không đến đón con, mọi người đều không cần con nữa."
Nhạc Bảo Bối vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, gương mặt mờ mịt lộ ra vẻ tủi thân, bé bĩu đôi môi mọng như kẹo đường, hàng lông mày khẽ nhíu lại, hai mắt to tròn cũng bắt đầu ầng ậc nước.
Phương Tuyết Nhi thấy lòng xót xa vô cùng, cô ghé tới gần, hôn lên gương mặt mập mạp của con trai như an ủi.
Nhạc Bảo Bối từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn, bởi vì Phương Tuyết Nhi phải thường xuyên tăng ca nên ngày nào cũng đón bé rất muộn, dần dần sinh ra cảm giác bất an rằng mình sẽ bị bỏ rơi trong lòng bé.
"Nhạc Bảo Bối, đừng nghe người khác nói linh tinh, con là bảo bối của mẹ cơ mà, không bao giờ có chuyện mẹ không cần con đâu."
Phương Tuyết Nhi đau xót ôm con trai vào lòng mà vỗ về: "Ngày mai mẹ không cần đi làm đâu, mẹ sẽ ở cạnh con cả ngày luôn, được không?"
"Thật sao?!" Vẻ tủi thân trên mặt Nhạc Bảo Bối bay biến sạch sẽ, bé mừng rỡ nhảy nhót trên giường: "Yeah yeah!"
Phương Tuyết Nhi cũng bất giác bật cười, dù gì vẫn là trẻ nhỏ mà, nói vui là vui ngay được, vẻ tủi thân ấm ức ban nãy tan biến quá nhanh, chỉ chớp mắt là không thấy đâu nữa.
Phương Tuyết Nhi không khỏi thấy vui vẻ, lẽ nào cô sinh được một bảo bối lắm mưu nhiều mẹo?
Sau khi từ chức, Phương Tuyết Nhi ở bên Nhạc Bảo Bối vài ngày, nhưng số dư trong tài khoản ngân hàng khiến cô không thể chần chừ trong việc đi tìm công việc mới.
Sau khi lật tìm thông tin tuyển dụng của vài công ty lớn, ánh mắt của Phương Tuyết Nhi hướng về phía công ty thiết kế thời trang Florina dưới trướng tập đoàn Thành Công.
Công ty này không chỉ đứng đầu trong nước mà địa vị ở thị trường nước ngoài cũng rất đáng nể.
Hôm phỏng vấn, Phương Tuyết Nhi đưa con trai Nhạc Bảo Bối tới trường mầm non rồi quay về nhà, thay bộ đồ nghiêm chỉnh đắt nhất mà mình có.
Sau một hồi trang điểm tỉ mỉ, Phương Tuyết Nhi vẫy một chiếc taxi, đi về phía công ty phỏng vấn.
Cũng không biết bác tài xế trên xe có chuyện gì mà cứ nhìn cô chằm chằm qua gương chiếu hậu, khiến cho quãng đường vốn chỉ cần hai mươi mất phút mà bác tài đi hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa tới nơi.
Phương Tuyết Nhi nóng lòng giục một câu, bác tài mới chịu thu hồi ánh mắt, cho xe tăng tốc.
Cuối cùng cũng đến được dưới chân tòa nhà.
Phương Tuyết Nhi giẫm trên đôi giày cao gót, cộp cộp cộp cộp chạy về phía tòa nhà, nào ngờ đúng lúc này thì điện thoại kêu vang.
Cô vừa chạy vừa lấy điện thoại ra, dãy số hiển thị trên màn hình là của giáo viên trường mầm non.
"Mẹ Phương, cô mau đến đây đi, Phương Thanh Nhu nhà cô bị sốt, đưa đến bệnh viện rồi!"
"Có chuyện gì thế? Sáng nay lúc tôi đưa con đi vẫn còn khỏe mạnh cơ mà." Phương Tuyết Nhi vội vàng dừng lại, suýt chút nữa đã đâm sầm vào cánh cửa xoay của tòa nhà, vẻ nóng vội và lo lắng trên mặt cô không thể nào rõ ràng hơn.
"Hôm qua có một bạn nhỏ bị cảm, chắc là lây sang cho Phương Thanh Nhu rồi."
"Cái gì? Ở bệnh viện nào vậy?"
"Bệnh viện Mạnh Hùng."
"Tối sẽ qua đó ngay."
Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, Phương Tuyết Nhi quay người chạy ngược về, đột nhiên ý thức được rằng chỉ dựa vào khả năng của đôi chân thì căn bản không đến được bệnh viện, cô vội vã gọi xe chạy mau chóng tới đó.
Đến bệnh viện, tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy Nhạc Bảo Bối nằm trên một chiếc giường nhỏ truyền nước.
Cậu bé nhà cô trông cứ ủ rũ, hoàn toàn không có vẻ năng động như mọi ngày. Đôi mắt lanh lợi ngày thường giờ cũng như bị phủ một màn sương, khuôn mặt nhỏ nhăn tít lại, nhìn chằm chằm về cửa phòng bệnh.
Cho đến khi bóng dáng Phương Tuyết Nhi xuất hiện, trên gương mặt ửng đỏ vì phát sốt của bé mới giãn ra thành một nụ cười.
"Mẹ ơi ~"
Nhạc Bảo Bối dang đôi tay bé xíu về phía Phương Tuyết Nhi đòi cô bế.
Phương Tuyết Nhi đau lòng không tả được, vội vàng đón lấy bé.
"Mẹ ơi, ban nãy phải tiêm, con không khóc đâu nhé!" Nhạc Bảo Bối nghiêng đầu và kể chuyện như đang tranh công.
"Bé nhỏ của mẹ thật dũng cảm." Vì vướng kim truyền trên tay bé nên Phương Tuyết Nhi không bế con lên, cô chỉ kéo Nhạc Bảo Bối vào lòng, hôn lên mái tóc con trai.
Giáo viên trường mầm non đã đưa Nhạc Bảo Bối đến bệnh viện đứng bên cạnh, nhìn hai bóng hình một lớn một nhỏ dịu dàng như vậy, không khỏi cảm thán.
Đúng là một người phụ nữ không tầm thường.
Còn trẻ như vậy mà đã làm bà mẹ đơn thân, một mình nuôi dạy con nhỏ và lăn lộn kiếm sống ở nơi đất khách quê người, dốc hết sức chăm lo cho cả gia đình và sự nghiệp, người ngoài như cô nhìn vào cũng không khỏi thấy xót xa.
"Mẹ Phương, cô đừng lo lắng quá, bác sĩ nói rằng không có gì đáng ngại, chỉ là cơn sốt do cảm mạo thông thường gây ra, ở lại bệnh viện truyền nước và theo dõi vài ngày là được."
"Ừm, thế thì tốt rồi. Cảm ơn cô giáo Lý." Phương Tuyết Nhi đứng thẳng dậy, cúi gập người nghiêm cẩn cảm ơn cô giáo Lý.
Cô giáo Lý vội vàng đỡ cô dậy, luôn miệng nói "không sao không sao".
Phương Tuyết Nhi liếc mắt nhìn đồng hồ, chỉ còn khoảng mười lăm phút nữa là đến giờ phỏng vấn, cô nhìn lại Nhạc Bảo Bối nằm trên giường trông đã đỡ hơn nhiều, ngại ngùng nói với cô giáo Lý: "Cô giáo Lý, có thể làm phiền cô trông nom Nhạc Bảo Bối thêm một lát nữa được không, hôm nay tôi có buổi phỏng vấn quan trọng, thời gian gấp gáp, sắp không kịp mất rồi."
"Không thành vấn đề, cô cứ đi đi." Cô giáo Lý vội vàng đồng ý.
Phương Tuyết Nhi rối rít cảm ơn, cô đi tới bên giường, nhìn sắc mặt ảm đạm dần của con trai mình mà thấy áy náy vô cùng, dịu dàng nói: "Bé yêu à, mẹ xin lỗi, mẹ sẽ về nhanh thôi, được không con?"
"Ừm ừm." Cậu nhóc ngẩng đầu lên, tuy rằng không nỡ để mẹ đi, nhưng vẫn gật đầu rất hiểu chuyện: "Mẹ mau đi đi, Nhạc Bảo Bối biết mẹ phải đi kiếm tiền đóng viện phí và mua thuốc cho Nhạc Bảo Bối, Nhạc Bảo Bối sẽ ngoan."
Nói rồi, cậu nhóc giơ bàn tay trắng mềm múp míp ra làm động tác thúc giục.
"Con trai mẹ ngoan quá!"
Cô đặt một nụ hôn thật kêu lên trán con trai rồi vội vàng chạy ngược trở về nơi phỏng vấn.
Sắp không kịp nữa rồi, sắp không kịp nữa rồi...
Phương Tuyết Nhi vô cùng sốt ruột, chạy tới cổng bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Khi sắp ra khỏi cổng bệnh viện, cô vừa đi lấy sơ yếu lí lịch ra vừa cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ, chỉ còn lại mười hai phút nữa.
"Uỳnh" một tiếng trầm trầm, Phương Tuyết Nhi chỉ cảm thấy mình đã va phải một bức tường bằng thịt người cao lớn, sơ yếu lí lịch mà cô vừa lấy ra để chuẩn bị cho phỏng vấn bay đầy trên mặt đất.
"Xui xẻo quá, xui xẻo quá!"
Đúng là càng vội vàng thì càng loạn lên, Phương Tuyết Nhi không quan tâm đến chuyện mắng người nữa, nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhặt tư liệu rơi xuống đất.
Tờ giấy cuối cùng bị một đôi giày da bóng loáng giẫm dưới chân, Phương Tuyết Nhi đành phải ngẩng đầu lên và nói: "Này, tôi nói chứ, anh đụng phải người khác đã không nhặt đồ giúp thì thôi, có thể bỏ bàn chân tôn quý ra được không, tôi đang vội lắm!"
Mộc Dương Hà nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô gái vừa đâm thẳng vào lòng anh rồi bây giờ lại đang hô gào bên chân anh, biểu cảm lộ vẻ khó hiểu, bàn chân không hề nhúc nhích tí nào.
Phương Tuyết Nhi thấy anh không hề động đậy, đứng bật dậy, đang định nói gì đó thì giật mình vì bắt gặp ánh mắt của người đàn ông kia.
Đôi mắt của người kia nhìn cô bằng ánh nhìn nóng rực, đôi đồng tử đen sâu thăm thẳm như không thấy đáy, khuôn mặt với những đường nét cương nghị và tuấn mỹ không hề có một biểu cảm nào, chẳng khác gì một khối băng vĩnh cửu.
Phương Tuyết Nhi không khỏi thấy rùng mình vì ớn lạnh.
Mộc Dương Hà nhìn cô gái trước mặt, hồi tưởng cảm giác khi ban nãy cô ấy đụng phải mình, không hiểu tại sao lại có cảm giác quen thuộc nhỉ?