Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 57 TỰ NHIÊN MỘT LẦN ĐÃ DÍNH
CHƯƠNG 57: TỰ NHIÊN MỘT LẦN ĐÃ DÍNH
Phương Tuyết Nhi sợ Nhạc Bảo Bối phát hiện cô đang nôn mửa khó chịu bèn đóng cửa nhà vệ sịnh lại, mở vòi nước để che đi âm thanh.
Sau khi đã ổn trở lại, cô ngồi lên bồn cầu, trong lòng cảm thấy kinh hoàng tới mức khó hiểu.
Cảm giác này không hề xa lạ đối với cô.
Cô cũng đã từng có phản ứng như vậy khi mang thai Nhạc Bảo Bối.
Suy nghĩ đó dọa Phương Tuyết Nhi sợ chết khiếp. Cô nghĩ lại tháng này, đúng ra tới tháng rồi mà vẫn chưa thấy, không lẽ bị dính thật rồi sao?
Cô lật đật đi ra khỏi nhà vệ sinh, cởi tạp dề, chào Nhạc Bảo Bối một tiếng, nói với nó là cô sẽ về nhanh thôi rồi ra khỏi cửa.
Phương Tiểu Nghi đi xuống tiệm thuốc dưới lầu, mua một que thử thai mang về nhà thử. Vài giây sau, hai vạch đỏ chướng mắt dần hiện rõ trên chiếc que thử thai.
Cô có thai thật rồi!
Phương Tuyết Nhi cầm que thử thai, ngồi trên bồn cầu một cách ủ rũ. Cô thật sự không thể hiểu nổi tại sao bản thân mình lại xui xẻo như vậy, tự nhiên một lần đã dính!
Cô lại bắt đầu rơi vào cảnh dằn vặt của năm năm trước, nhưng có điều, năm đó cô chỉ dằn vặt việc có giữ cái thai trong bụng hay không, giờ thì cô còn dằn vặt thêm việc rốt cuộc có nên nói cho ba đứa bé trong bụng biết việc cô có thai hay không.
Thế nhưng cô đã đích thân nói rõ với anh, sau này sẽ không gặp mặt nữa. Giờ đây, sau khi phát hiện lại đi tìm anh, thì anh sẽ coi cô ra gì chứ?
“Đinh đoong”
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Phương Tuyết Nhi đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ bị giật mình, tay cô run lên, chiếc que thử thai rơi xuống đất.
Cô nhặt nó lên một cách luống cuống, vứt vào thùng rác, điều chỉnh là tâm trạng rồi mới đi mở cửa.
Người tới trước cửa là Tống Đường Huy, anh ta lại mang đến rất nhiều đồ chơi cho Nhạc Bảo Bối.
Tống Đường Huy bước vào bèn lấy đồ chơi ra, giới thiệu tên đồ chơi và cách chơi cho Nhạc Bảo Bối.
Nhạc Bảo Bối không hề đáp lại, chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu khiến Tống Đường Huy cảm thấy rất có thành tựu.
Phương Tuyết Nhi hơi mất tập trung: “Hai người chơi nhé, em vào bếp nấu cơm.”
Cô đột nhiên nhớ tới mùi dầu mỡ khó chịu bèn lúng túng nói thêm: “Mà thôi bỏ đi, hôm nay chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài nhé.”
“Anh thế nào cũng được.”
Tống Đường Huy nói bằng giọng điềm đạm.
Gọi đồ ăn xong, Phương Tuyết Nhi ngồi xuống ghế sô pha, nhìn hai người đùa giỡn, cùng chơi đồ chơi mới. Nhưng suy nghĩ của cô thì trôi tuột đi nơi nào không biết.
Cho tới khi người giao đồ ăn ấn chuông, cô mới định thần lại và đi mở cửa. Cô nhận lấy đồ ăn, không để ý nên đụng phải Tống Đường Huy đáng đứng ngay phía sau mình, dầu mỡ từ đồ ăn bắn lên người anh ta.
“Xin lỗi, xin lỗi, sao anh đột nhiên lại đứng sau lưng em thế?” Phương Tuyết Nhi ngạc nhiên.
“Không sao, dùng khăn ướt lau là được, anh chỉ muốn coi có cần trả tiền không.” Tống Đường Huy không để ý lắm.
“Em thanh toán qua mạng rồi, hơn nữa anh tới nhà em làm khách, làm gì có lý do bắt khách móc tiền túi ra chứ!”
Phương Tuyết Nhi cười nói: “Trong nhà vệ sinh có khăn, anh đi lau đi.”
“Được.”
Tống Đường Huy đáp lại một tiếng, anh ta quay người đi vào nhà vệ sinh.
Phương Tiều Ngư bày đồ ăn ra bàn, gọi Nhạc Bảo Bối tới ăn cơm. Thằng nhóc ngoan ngoãn đặt đồ chơi xuống rồi ngồi vào ghế ăn của mình.
Hai mẹ con đợi một lúc vẫn không thấy Tống Đường Huy bước ra. Phương Tuyết Nhi liền đi tới nhà vệ sinh, gõ cửa hỏi: “Đường Huy, anh lau xong chưa, ăn cơm thôi.”
Cửa nhà vệ sinh đột nhiên mở ra, suýt nữa Phương Tuyết Nhi lại đụng trúng người Tống Đường Huy, cô hỏi với vẻ lúng túng: “Anh không sao chứ, sao ở trong đó lâu vậy?”
Sắc mặt Tống Đường Huy hơi kỳ lạ, anh ta cố nặn ra một nụ cười: “Không có gì, vết dầu này hơi khó lau.”
“Ồ, vậy mau tới ăn cơm thôi.” Phương Tuyết Nhi gọi anh mà không bận tâm gì thêm.
“Ừ.” Tống Đường Huy đơ ra một giây rồi đáp lại.
Phương Tuyết Nhi thật sự ăn không quen bữa cơm hôm nay của ba người.
Trước đây, Nhạc Bảo Bối luôn hiếu động trên bàn cơm, gần đây nó không thích nói chuyện, Tông Đường Huy bèn cố ý dỗ dành bằng cách bắt chuyện với nó, nên không khí lúc ăn cơm rất náo nhiệt.
Chỉ duy nhất hôm nay, cả hai người đó đều im lặng không nói, họ lẳng lặng ăn đồ ăn trong bát của mình, khiến Phương Tuyết Nhi cũng không nói gì.
Họ cứ ăn hết bữa cơm trong yên lặng như thế, sau đó Tống Đường Huy tạm biệt ra về.
Phương Tuyết Nhi lại rơi vào nỗi trầm tư một mình.
Trạng thái đó của cô kéo dài tới tận nửa đêm, cuối cùng cô đưa ra quyết định… bỏ đứa bé đi. Một người mẹ chưa lập gia đình, nuôi một thằng bé đã khổ lắm rồi, nếu thêm một đứa nữa, cô biết chắc chắn một mình cô không thể gánh vác nổi.
Cô quyết định không nói việc mình có thai cho Mộc Dương Hà, bởi vì anh cũng đã nói, chuyện xảy ra trong nhà tắm giữa hai người hôm đó chỉ là sai lầm nhất thời của hai người trưởng thành. Đứa bé trong bụng chính là sự sai lầm được tạo ra từ một sai lầm.
Đã là sai lầm thì đương nhiên phải kịp thời điều chỉnh.
Sau khi dự tính xong, cô ôm lấy Nhạc Bảo Bối, cả đêm không ngủ với sự bất an, áy náy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Tuyết Nhi gửi Nhạc Bảo Bối ở nhà trẻ mà cô quen rồi đi tới bệnh viện, chuẩn bị xử lý cái sự sai lầm trong bụng mình.
Cô bốc số, ngồi ở hành lang theo thứ tự. Khi sắp tới trưa, cuối cùng y tá cũng gọi đến tên cô.
Phương Tuyết Nhi đứng đậy theo sự nhắc nhở của y tá, cô thay giầy và đồ phẫu thuật, đang định đưa cho y tá giữ giùm thì chuông điện thoại vang lên.
Y tá nói công tác phẫu thuật đã chuẩn bị xong, kêu cô làm xong thì hãy nghe điện thoại.
Phương Tuyết Nhi lo là điện thoại từ nhà trẻ của Nhạc Bảo Bối gọi tới nên vẫn móc đi động ra. Là Tống Đường Huy gọi.
Cô hơi do dự nhưng vẫn nhận điện thoại.
“A lô, em đang ở đâu đấy Tuyết Nhi? Anh vừa tới nhà em, không có ai ở nhà cả.” Tống Đường Huy hỏi.
“Ồ, em, em có chút việc ở bên ngoài, sẽ về muộn một chút, anh tìm em có việc gì không?”
Phương Tuyết Nhi do dự vài giây, cô vẫn quyết định không nói cho anh ta biết.
“Anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em, em đang ở đâu? Anh lái xe tới đón em.”
Giọng nói của Tống Đường Huy có phần gấp gáp.
Phương Tiểu Hi mơ hồ cảm nhận được giọng nói của anh ta khác với bình thường. Giọng của Đường Huy tràn đầy sự lo lắng và vội vàng. Cô cảm thấy bất an bèn hỏi: “Anh sao vậy? Rốt cuộc là chuyện gì?”
Tống Đường Huy không trả lời trực tiếp mà kiên quyết kêu gặp rồi mới nói. Anh còn nói đã đặt chỗ ở nhà hàng lúc trước hai người từng ăn cơm cùng nhau.
Phương Tuyết Nhi tỏ ra lo lắng. Cô thất thần bước lên bàn phẫu thuật, cởi đồ trên người ra rồi cô nói xin lỗi bác sĩ, vội vàng đi về hướng địa điểm đã hẹn trước.
Vừa bước vào nhà hàng cô liền cảm nhận được có gì đó không đúng.
Bình thường nhà hàng này rất khó đặt chỗ, lần trước tới cũng đầy hết khách, vậy mà hôm nay lại chẳng có ai cả, chỉ có duy nhất Tống Đường Huy đang ngồi ở một chiếc bàn đặt chính giữa nhà hàng.
Bên trong nhà hàng phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng, lãng mạn, Tống Đường Huy nhìn thấy Phương Tuyết Nhi bước vào liền đứng dậy một cách lịch sự, anh ta kéo ghế cho Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi thật sự không biết Tống Đường Huy có ý đồ gì, cô ngồi xuống một cách lo sợ, bất an. Cô hỏi: “Anh vội tìm em như vậy, rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Phương Tuyết Nhi sợ Nhạc Bảo Bối phát hiện cô đang nôn mửa khó chịu bèn đóng cửa nhà vệ sịnh lại, mở vòi nước để che đi âm thanh.
Sau khi đã ổn trở lại, cô ngồi lên bồn cầu, trong lòng cảm thấy kinh hoàng tới mức khó hiểu.
Cảm giác này không hề xa lạ đối với cô.
Cô cũng đã từng có phản ứng như vậy khi mang thai Nhạc Bảo Bối.
Suy nghĩ đó dọa Phương Tuyết Nhi sợ chết khiếp. Cô nghĩ lại tháng này, đúng ra tới tháng rồi mà vẫn chưa thấy, không lẽ bị dính thật rồi sao?
Cô lật đật đi ra khỏi nhà vệ sinh, cởi tạp dề, chào Nhạc Bảo Bối một tiếng, nói với nó là cô sẽ về nhanh thôi rồi ra khỏi cửa.
Phương Tiểu Nghi đi xuống tiệm thuốc dưới lầu, mua một que thử thai mang về nhà thử. Vài giây sau, hai vạch đỏ chướng mắt dần hiện rõ trên chiếc que thử thai.
Cô có thai thật rồi!
Phương Tuyết Nhi cầm que thử thai, ngồi trên bồn cầu một cách ủ rũ. Cô thật sự không thể hiểu nổi tại sao bản thân mình lại xui xẻo như vậy, tự nhiên một lần đã dính!
Cô lại bắt đầu rơi vào cảnh dằn vặt của năm năm trước, nhưng có điều, năm đó cô chỉ dằn vặt việc có giữ cái thai trong bụng hay không, giờ thì cô còn dằn vặt thêm việc rốt cuộc có nên nói cho ba đứa bé trong bụng biết việc cô có thai hay không.
Thế nhưng cô đã đích thân nói rõ với anh, sau này sẽ không gặp mặt nữa. Giờ đây, sau khi phát hiện lại đi tìm anh, thì anh sẽ coi cô ra gì chứ?
“Đinh đoong”
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Phương Tuyết Nhi đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ bị giật mình, tay cô run lên, chiếc que thử thai rơi xuống đất.
Cô nhặt nó lên một cách luống cuống, vứt vào thùng rác, điều chỉnh là tâm trạng rồi mới đi mở cửa.
Người tới trước cửa là Tống Đường Huy, anh ta lại mang đến rất nhiều đồ chơi cho Nhạc Bảo Bối.
Tống Đường Huy bước vào bèn lấy đồ chơi ra, giới thiệu tên đồ chơi và cách chơi cho Nhạc Bảo Bối.
Nhạc Bảo Bối không hề đáp lại, chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu khiến Tống Đường Huy cảm thấy rất có thành tựu.
Phương Tuyết Nhi hơi mất tập trung: “Hai người chơi nhé, em vào bếp nấu cơm.”
Cô đột nhiên nhớ tới mùi dầu mỡ khó chịu bèn lúng túng nói thêm: “Mà thôi bỏ đi, hôm nay chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài nhé.”
“Anh thế nào cũng được.”
Tống Đường Huy nói bằng giọng điềm đạm.
Gọi đồ ăn xong, Phương Tuyết Nhi ngồi xuống ghế sô pha, nhìn hai người đùa giỡn, cùng chơi đồ chơi mới. Nhưng suy nghĩ của cô thì trôi tuột đi nơi nào không biết.
Cho tới khi người giao đồ ăn ấn chuông, cô mới định thần lại và đi mở cửa. Cô nhận lấy đồ ăn, không để ý nên đụng phải Tống Đường Huy đáng đứng ngay phía sau mình, dầu mỡ từ đồ ăn bắn lên người anh ta.
“Xin lỗi, xin lỗi, sao anh đột nhiên lại đứng sau lưng em thế?” Phương Tuyết Nhi ngạc nhiên.
“Không sao, dùng khăn ướt lau là được, anh chỉ muốn coi có cần trả tiền không.” Tống Đường Huy không để ý lắm.
“Em thanh toán qua mạng rồi, hơn nữa anh tới nhà em làm khách, làm gì có lý do bắt khách móc tiền túi ra chứ!”
Phương Tuyết Nhi cười nói: “Trong nhà vệ sinh có khăn, anh đi lau đi.”
“Được.”
Tống Đường Huy đáp lại một tiếng, anh ta quay người đi vào nhà vệ sinh.
Phương Tiều Ngư bày đồ ăn ra bàn, gọi Nhạc Bảo Bối tới ăn cơm. Thằng nhóc ngoan ngoãn đặt đồ chơi xuống rồi ngồi vào ghế ăn của mình.
Hai mẹ con đợi một lúc vẫn không thấy Tống Đường Huy bước ra. Phương Tuyết Nhi liền đi tới nhà vệ sinh, gõ cửa hỏi: “Đường Huy, anh lau xong chưa, ăn cơm thôi.”
Cửa nhà vệ sinh đột nhiên mở ra, suýt nữa Phương Tuyết Nhi lại đụng trúng người Tống Đường Huy, cô hỏi với vẻ lúng túng: “Anh không sao chứ, sao ở trong đó lâu vậy?”
Sắc mặt Tống Đường Huy hơi kỳ lạ, anh ta cố nặn ra một nụ cười: “Không có gì, vết dầu này hơi khó lau.”
“Ồ, vậy mau tới ăn cơm thôi.” Phương Tuyết Nhi gọi anh mà không bận tâm gì thêm.
“Ừ.” Tống Đường Huy đơ ra một giây rồi đáp lại.
Phương Tuyết Nhi thật sự ăn không quen bữa cơm hôm nay của ba người.
Trước đây, Nhạc Bảo Bối luôn hiếu động trên bàn cơm, gần đây nó không thích nói chuyện, Tông Đường Huy bèn cố ý dỗ dành bằng cách bắt chuyện với nó, nên không khí lúc ăn cơm rất náo nhiệt.
Chỉ duy nhất hôm nay, cả hai người đó đều im lặng không nói, họ lẳng lặng ăn đồ ăn trong bát của mình, khiến Phương Tuyết Nhi cũng không nói gì.
Họ cứ ăn hết bữa cơm trong yên lặng như thế, sau đó Tống Đường Huy tạm biệt ra về.
Phương Tuyết Nhi lại rơi vào nỗi trầm tư một mình.
Trạng thái đó của cô kéo dài tới tận nửa đêm, cuối cùng cô đưa ra quyết định… bỏ đứa bé đi. Một người mẹ chưa lập gia đình, nuôi một thằng bé đã khổ lắm rồi, nếu thêm một đứa nữa, cô biết chắc chắn một mình cô không thể gánh vác nổi.
Cô quyết định không nói việc mình có thai cho Mộc Dương Hà, bởi vì anh cũng đã nói, chuyện xảy ra trong nhà tắm giữa hai người hôm đó chỉ là sai lầm nhất thời của hai người trưởng thành. Đứa bé trong bụng chính là sự sai lầm được tạo ra từ một sai lầm.
Đã là sai lầm thì đương nhiên phải kịp thời điều chỉnh.
Sau khi dự tính xong, cô ôm lấy Nhạc Bảo Bối, cả đêm không ngủ với sự bất an, áy náy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Tuyết Nhi gửi Nhạc Bảo Bối ở nhà trẻ mà cô quen rồi đi tới bệnh viện, chuẩn bị xử lý cái sự sai lầm trong bụng mình.
Cô bốc số, ngồi ở hành lang theo thứ tự. Khi sắp tới trưa, cuối cùng y tá cũng gọi đến tên cô.
Phương Tuyết Nhi đứng đậy theo sự nhắc nhở của y tá, cô thay giầy và đồ phẫu thuật, đang định đưa cho y tá giữ giùm thì chuông điện thoại vang lên.
Y tá nói công tác phẫu thuật đã chuẩn bị xong, kêu cô làm xong thì hãy nghe điện thoại.
Phương Tuyết Nhi lo là điện thoại từ nhà trẻ của Nhạc Bảo Bối gọi tới nên vẫn móc đi động ra. Là Tống Đường Huy gọi.
Cô hơi do dự nhưng vẫn nhận điện thoại.
“A lô, em đang ở đâu đấy Tuyết Nhi? Anh vừa tới nhà em, không có ai ở nhà cả.” Tống Đường Huy hỏi.
“Ồ, em, em có chút việc ở bên ngoài, sẽ về muộn một chút, anh tìm em có việc gì không?”
Phương Tuyết Nhi do dự vài giây, cô vẫn quyết định không nói cho anh ta biết.
“Anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em, em đang ở đâu? Anh lái xe tới đón em.”
Giọng nói của Tống Đường Huy có phần gấp gáp.
Phương Tiểu Hi mơ hồ cảm nhận được giọng nói của anh ta khác với bình thường. Giọng của Đường Huy tràn đầy sự lo lắng và vội vàng. Cô cảm thấy bất an bèn hỏi: “Anh sao vậy? Rốt cuộc là chuyện gì?”
Tống Đường Huy không trả lời trực tiếp mà kiên quyết kêu gặp rồi mới nói. Anh còn nói đã đặt chỗ ở nhà hàng lúc trước hai người từng ăn cơm cùng nhau.
Phương Tuyết Nhi tỏ ra lo lắng. Cô thất thần bước lên bàn phẫu thuật, cởi đồ trên người ra rồi cô nói xin lỗi bác sĩ, vội vàng đi về hướng địa điểm đã hẹn trước.
Vừa bước vào nhà hàng cô liền cảm nhận được có gì đó không đúng.
Bình thường nhà hàng này rất khó đặt chỗ, lần trước tới cũng đầy hết khách, vậy mà hôm nay lại chẳng có ai cả, chỉ có duy nhất Tống Đường Huy đang ngồi ở một chiếc bàn đặt chính giữa nhà hàng.
Bên trong nhà hàng phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng, lãng mạn, Tống Đường Huy nhìn thấy Phương Tuyết Nhi bước vào liền đứng dậy một cách lịch sự, anh ta kéo ghế cho Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi thật sự không biết Tống Đường Huy có ý đồ gì, cô ngồi xuống một cách lo sợ, bất an. Cô hỏi: “Anh vội tìm em như vậy, rốt cuộc có chuyện gì thế?”