Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 54 CÔ ẤY LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TAO
CHƯƠNG 54: CÔ ẤY LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TAO.
Phương Tuyết Nhi bị hắn bóp sắp không thở nổi. Khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp, trắng nõn cũng vì nhồi máu mà bắt đầu đỏ lên. Cô khè khè trong cuống họng, nỗ lực phun ra một câu: “Nằm mơ đi!”
An Tề hoàn toàn đã bị chọc giận, hắn buông tay khỏi cổ Phương Tuyết Nhi, túm chặt lấy tóc của cô lôi đi.
Một cơn đau kịch liệt truyền tới từ da đầu Phương Tuyết Nhi. Cô dùng tay giữ chặt lấy cuống tóc để tránh da đầu bị kéo rách, sắc mặt đau đớn đến cùng cực.
An Tề túm cô tới một đống cỏ khô cách đó không xa. Hắn cúi người đè lên người cô, nói bằng giọng bỉ ổi: “Tao đã từng cho mày cơ hôi chủ động, là do mày không biết quý trọng, vậy thì đừng có trách tao.”
Nói xong, hắn bắt đầu xé rách quần áo trên người Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi kêu lên thảm thiết, ra sức chống cự nhưng cô hoàn toàn không phải là đối thủ của gã đàn ông này.
Những chiếc cúc trước ngực của chiếc áo sơ mi nhanh chóng bị giựt đứt, để lộ xương quai xanh xinh đẹp đến mê người của cô.
Ánh mắt An Tề sáng lên, hình ảnh trước mắt quá đẹp, hắn kích động đến mức muốn nhỏ dãi.
Mọi sự phản kháng của Phương Tuyết Nhi đều vô ích. Cô gào thét một cách tuyệt vọng. Tay cô đấm tới tấp vào người hắn. Bộ dạng dâm đãng của An Tề khiến cô cảm thấy buồn nôn, cô như muốn ói cả ra.
Nơi đây quá hoang vu, căn bản sẽ không có ai đi ngang qua. Phương Tuyết Nhi cảm thấy có lẽ cô sẽ chết ở đây hôm nay, nhưng cô vẫn không biết Nhạc Bảo Bối của mình đang ở đâu, nghĩ tới điều đó cô càng tuyệt vọng hơn, nước mắt không ngừng chảy ra.
An Tề vùi đầu xuống, đang định từ từ thưởng thức mùi vị phía dưới của người phụ nữ thì đột nhiên, eo của hắn bị ai đó đạp cho một phát cực mạnh, khiến hắn lăn ra khỏi người Phương Tuyết Nhi.
Hắn bò dậy một cách chật vật rồi chửi rủa: “Mẹ kiếp! Đứa nào! Dám phá hỏng chuyện vui của ông mày!”
Đợi sau khi đứng vững, nhìn rõ người vừa mới tới thì hắn mới mềm nhũn ra giống như gặp phải quỷ. An Tề nhìn người đó với vẻ mặt không dám tin, hắn nói lắp ba lắp bắp: “Mộc... Mộc... Mộc... Dương Hà? Anh... anh, sao anh lại tới đây?”
Phương Tuyết Nhi cũng đã nhìn thấy Mộc Dương Hà. Cô ngồi trên đống cỏ khô còn chưa kịp định thần lại, túm chặt quần áo vừa nãy bị giật ra, co cụm thành một đống, run lên bần bật.
Trái tim Mộc Dương Hà tự nhiên nhói đau. Anh cởi chiếc áo khoác thể thao kiểu tây bên ngoài ra, khoác lên người Phương Tuyết Nhi.
Vừa rồi anh nhận được điện thoại của Lương Vỹ Lộc, nói rằng mới sáng sớm, Phương Tuyết Nhi đã tới công ty xin thôi việc một cách khó hiểu, còn kéo theo một chiếc va li rất to. Nhìn bộ dạng giống như muốn đi xa vậy.
Anh nhận thấy có điều gì đó không đúng bèn lập tức cử người đi tìm kiếm khắp các bến xe và sân bay, cuối cùng tìm thấy Phương Tuyết Nhi đang mua vé ở một sân bay.
Sau khi nhận được báo cáo của thuộc hạ, anh lập tức khởi hành, đi theo Phương Tuyết Nhi tới tận đây.
Thấy cô sau khi đi vào nhà kho một hồi lâu không thấy ra, anh mới tiến vào kiểm tra tình hình thì thấy cảnh tượng chết tiệt này!
Cơ thể mảnh mai của Phương Tuyết Nhi vùi trong chiếc áo kiểu tây càng khiến cô trông mỏng manh hơn. Cô nhìn Mộc Dương Hà với đôi mắt đẫm lệ. Ánh mắt đó giống như ánh mắt của người gặp khổ nạn khi nhìn thấy chúa cứu thế, trông vừa đáng thương lại vừa mong chờ.
Ánh mắt của Mộc Dương Hà sững sờ, sau đó anh nhìn An Tề - kẻ vừa có những hành động bạo lực với cô, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo như băng hàn, hung ác khiến người khác sợ hãi.
An Tề tự động lùi lại vài bước, sợ tới mức không nói thành lời.
Mộc Dương Hà cũng không đợi hắn định thần lại đã sải bước đi tới, đưa tay đấm knock out đập thẳng vào mặt An Tề.
Nhà họ Mộc rất chú trọng tới vấn đề an toàn và khả năng tự vệ của người kế thừa. Khi Mộc Dương Hà còn rất nhỏ, ông cố Mộc đã mời một vài người thầy có tiếng dạy anh đánh đấm, nhu thuật… Một người đánh bại một nhóm đối thủ còn chẳng xi nhê, huống hồ là đối phó với một cái thùng rỗng quen thói ăn chơi đàng điếm như An Tề.
An Tề bị đánh ngã nhào xuống đất, mũi và miệng đều chảy máu. Hắn nhìn Mộc Dương Hà một cách hoảng sợ. Hắn muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng thế nào nên chỉ có thể bưng mặt, hai chân quẫy đạp, ra sức lùi về phía sau.
Mộc Dương Hà từ từ bước tới, tiến gần về phía An Tề.
An Tề biết Mộc Dương Hà là người mà hắn tuyệt đối không thể chọc giận, hắn bắt đầu cầu xin tha mạng: “Tổng…tổng giám đốc Mộc, anh nghe tôi giải thích, không phải như những gì anh nghĩ đâu, là, là…người phụ nữ này quyến rũ tôi trước!”
Phương Tuyết Nhi thấy hắn còn muốn lặp lại chiêu cũ thì tức tới mức phát khóc. Cô chửi rửa một cách căm ghét: “Anh còn muốn giở trò gì nữa? Bảo tôi quyến rũ anh thì thà tôi đi chết còn hơn!”
“Mày, mày…con đàn bà đê tiện…”
An Tề vẫn còn muốn cãi lại nhưng chưa nói dứt lời thì đã bị Mộc Dương Hà đạp chân lên mặt.
Mộc Dương Hà cảnh cáo hắn bằng giọng nói lạnh lẽo cực độ khiến người khác phải sợ hãi: “Cô ấy là người phụ nữ của tao, mày còn dám dùng lời nói bẩn thỉu chửi cô ấy thêm một câu thì tao sẽ lấy mạng của mày.”
Mặt An Tề sưng vù, bị giẫm chặt chẳng thể động đậy khiến cả khuôn mặt trở nên méo mó. Hắn đau đớn cầu xin tha mạng.
“Dừng tay!” Một giọng nói đầy lo lắng truyền tới.
Ba người hướng về phía âm thanh thì thấy Tiêu Tử Dao đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà kho.
Tiêu Tử Dao vốn dĩ không muốn đến những nơi như thế này nên mới nhờ anh rể An Tề tới, giao Nhạc Bảo Bối trả lại cho Phương Tuyết Nhi.
Bản thân cô ta đứng cách nhà kho không xa để quan sát, kết quả là một hồi lâu không thấy An Tề quay lại, cô ta không đợi được mới đi tới kiểm tra tình hình.
Vừa tới phía ngoài nhà kho cô liền nhận ra bầu không khí xung quanh có gì đó không đúng. Bởi vì đây vốn là một nơi hoang vắng không người ở, sao lại có nhiều xe hơi màu đen đậu ở đây thế này.
Tiêu Tử Dao bước nhanh tới. Cô ta cảm thấy thật bất ngờ với sự xuất hiện của Mộc Dương Hà ở đây.
Cô nhìn tình trạng của An Tề, ánh mắt hiện ra sự đau lòng, cô ta lên tiếng xin xỏ: “Mộc Dương, buông anh ấy ra đi, là em kêu anh ấy tới.”
Mộc Dương Hà không thèm nghe cô ta nói, anh không hề buông tha cho An Tề mà ngược lại, còn dùng chân dí mạnh hơn. An Tề nhếch miệng rên lên khàn khàn trong đau đớn.
Mộc Dương Hà nhíu mắt, hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Nói đi, tôi cho cô cơ hội để cô giải thích rõ ràng.”
Tiêu Tử Dao cúi gằm xuống, mặt mày ủ rũ, bộ dạng thành khẩn và nói: “Mộc Dương, em làm như vậy đều là vì chúng ta, người phụ nữ này ba phen bốn bận gây cản trở, em đuổi việc cô ta, anh cũng không đồng ý nên em chỉ có thể nghĩ cách đuổi cô ta đi thôi.”
“Sau đó thì sao?” Mộc Dương Hà tiếp tục hỏi.
“Sau đó cô ta bắt cóc Nhạc Bảo Bối, ép tôi thôi việc, ép tôi rời khỏi thành phố này, còn sai người anh rể không biết đường xấu hổ của cô ta tới ức hiếp tôi!”
Phương Tuyết Nhi tiếp lời, quát khàn cả giọng về phía Tiêu Tử Dao. Giờ cô chỉ muốn xông lên xé nát mặt của cô ta.
“Cô ngậm máu phun người!”
Tiêu Tử Dao không hề tỏ ra yếu thế bèn phản kích lại: “Tôi lợi dụng con trai cô để ép cô rời đi, nhưng tuyệt đối không hề kêu anh họ tôi ức hiếp cô. Để anh ấy động vào cô, không chỉ có lỗi với chị tôi mà con làm bẩn cả cơ thể của anh rể tôi hơn nữa.”
Biểu cảm của cô ta không giống đang giả bộ, vậy thì mọi thứ trở nên rõ ràng rồi.
Tiêu Tử Dao không hề kêu An Tề động vào Phương Tuyết Nhi. Chuyện vừa rồi chính là do An Tề ham muốn sắc đẹp của Phương Tuyết Nhi, tự ý muốn chiếm hữu cô.
Mộc Dương Hà buông lỏng chân trên mặt An Tề. Hắn đang định thở phào nhẹ nhõm thì bị Mộc Dương Hà đã một phát dữ tợn vào bụng khiến cơ thể lăn xa vài mét, miệng hắn bỗng phụt ra một ngụm máu. An Tề đau tới mức không kêu lên được.
Tiêu Tử Dao thì sợ tới mức mất sắc, cũng chẳng dám lên tiếng.
Phương Tuyết Nhi bị hắn bóp sắp không thở nổi. Khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp, trắng nõn cũng vì nhồi máu mà bắt đầu đỏ lên. Cô khè khè trong cuống họng, nỗ lực phun ra một câu: “Nằm mơ đi!”
An Tề hoàn toàn đã bị chọc giận, hắn buông tay khỏi cổ Phương Tuyết Nhi, túm chặt lấy tóc của cô lôi đi.
Một cơn đau kịch liệt truyền tới từ da đầu Phương Tuyết Nhi. Cô dùng tay giữ chặt lấy cuống tóc để tránh da đầu bị kéo rách, sắc mặt đau đớn đến cùng cực.
An Tề túm cô tới một đống cỏ khô cách đó không xa. Hắn cúi người đè lên người cô, nói bằng giọng bỉ ổi: “Tao đã từng cho mày cơ hôi chủ động, là do mày không biết quý trọng, vậy thì đừng có trách tao.”
Nói xong, hắn bắt đầu xé rách quần áo trên người Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi kêu lên thảm thiết, ra sức chống cự nhưng cô hoàn toàn không phải là đối thủ của gã đàn ông này.
Những chiếc cúc trước ngực của chiếc áo sơ mi nhanh chóng bị giựt đứt, để lộ xương quai xanh xinh đẹp đến mê người của cô.
Ánh mắt An Tề sáng lên, hình ảnh trước mắt quá đẹp, hắn kích động đến mức muốn nhỏ dãi.
Mọi sự phản kháng của Phương Tuyết Nhi đều vô ích. Cô gào thét một cách tuyệt vọng. Tay cô đấm tới tấp vào người hắn. Bộ dạng dâm đãng của An Tề khiến cô cảm thấy buồn nôn, cô như muốn ói cả ra.
Nơi đây quá hoang vu, căn bản sẽ không có ai đi ngang qua. Phương Tuyết Nhi cảm thấy có lẽ cô sẽ chết ở đây hôm nay, nhưng cô vẫn không biết Nhạc Bảo Bối của mình đang ở đâu, nghĩ tới điều đó cô càng tuyệt vọng hơn, nước mắt không ngừng chảy ra.
An Tề vùi đầu xuống, đang định từ từ thưởng thức mùi vị phía dưới của người phụ nữ thì đột nhiên, eo của hắn bị ai đó đạp cho một phát cực mạnh, khiến hắn lăn ra khỏi người Phương Tuyết Nhi.
Hắn bò dậy một cách chật vật rồi chửi rủa: “Mẹ kiếp! Đứa nào! Dám phá hỏng chuyện vui của ông mày!”
Đợi sau khi đứng vững, nhìn rõ người vừa mới tới thì hắn mới mềm nhũn ra giống như gặp phải quỷ. An Tề nhìn người đó với vẻ mặt không dám tin, hắn nói lắp ba lắp bắp: “Mộc... Mộc... Mộc... Dương Hà? Anh... anh, sao anh lại tới đây?”
Phương Tuyết Nhi cũng đã nhìn thấy Mộc Dương Hà. Cô ngồi trên đống cỏ khô còn chưa kịp định thần lại, túm chặt quần áo vừa nãy bị giật ra, co cụm thành một đống, run lên bần bật.
Trái tim Mộc Dương Hà tự nhiên nhói đau. Anh cởi chiếc áo khoác thể thao kiểu tây bên ngoài ra, khoác lên người Phương Tuyết Nhi.
Vừa rồi anh nhận được điện thoại của Lương Vỹ Lộc, nói rằng mới sáng sớm, Phương Tuyết Nhi đã tới công ty xin thôi việc một cách khó hiểu, còn kéo theo một chiếc va li rất to. Nhìn bộ dạng giống như muốn đi xa vậy.
Anh nhận thấy có điều gì đó không đúng bèn lập tức cử người đi tìm kiếm khắp các bến xe và sân bay, cuối cùng tìm thấy Phương Tuyết Nhi đang mua vé ở một sân bay.
Sau khi nhận được báo cáo của thuộc hạ, anh lập tức khởi hành, đi theo Phương Tuyết Nhi tới tận đây.
Thấy cô sau khi đi vào nhà kho một hồi lâu không thấy ra, anh mới tiến vào kiểm tra tình hình thì thấy cảnh tượng chết tiệt này!
Cơ thể mảnh mai của Phương Tuyết Nhi vùi trong chiếc áo kiểu tây càng khiến cô trông mỏng manh hơn. Cô nhìn Mộc Dương Hà với đôi mắt đẫm lệ. Ánh mắt đó giống như ánh mắt của người gặp khổ nạn khi nhìn thấy chúa cứu thế, trông vừa đáng thương lại vừa mong chờ.
Ánh mắt của Mộc Dương Hà sững sờ, sau đó anh nhìn An Tề - kẻ vừa có những hành động bạo lực với cô, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo như băng hàn, hung ác khiến người khác sợ hãi.
An Tề tự động lùi lại vài bước, sợ tới mức không nói thành lời.
Mộc Dương Hà cũng không đợi hắn định thần lại đã sải bước đi tới, đưa tay đấm knock out đập thẳng vào mặt An Tề.
Nhà họ Mộc rất chú trọng tới vấn đề an toàn và khả năng tự vệ của người kế thừa. Khi Mộc Dương Hà còn rất nhỏ, ông cố Mộc đã mời một vài người thầy có tiếng dạy anh đánh đấm, nhu thuật… Một người đánh bại một nhóm đối thủ còn chẳng xi nhê, huống hồ là đối phó với một cái thùng rỗng quen thói ăn chơi đàng điếm như An Tề.
An Tề bị đánh ngã nhào xuống đất, mũi và miệng đều chảy máu. Hắn nhìn Mộc Dương Hà một cách hoảng sợ. Hắn muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng thế nào nên chỉ có thể bưng mặt, hai chân quẫy đạp, ra sức lùi về phía sau.
Mộc Dương Hà từ từ bước tới, tiến gần về phía An Tề.
An Tề biết Mộc Dương Hà là người mà hắn tuyệt đối không thể chọc giận, hắn bắt đầu cầu xin tha mạng: “Tổng…tổng giám đốc Mộc, anh nghe tôi giải thích, không phải như những gì anh nghĩ đâu, là, là…người phụ nữ này quyến rũ tôi trước!”
Phương Tuyết Nhi thấy hắn còn muốn lặp lại chiêu cũ thì tức tới mức phát khóc. Cô chửi rửa một cách căm ghét: “Anh còn muốn giở trò gì nữa? Bảo tôi quyến rũ anh thì thà tôi đi chết còn hơn!”
“Mày, mày…con đàn bà đê tiện…”
An Tề vẫn còn muốn cãi lại nhưng chưa nói dứt lời thì đã bị Mộc Dương Hà đạp chân lên mặt.
Mộc Dương Hà cảnh cáo hắn bằng giọng nói lạnh lẽo cực độ khiến người khác phải sợ hãi: “Cô ấy là người phụ nữ của tao, mày còn dám dùng lời nói bẩn thỉu chửi cô ấy thêm một câu thì tao sẽ lấy mạng của mày.”
Mặt An Tề sưng vù, bị giẫm chặt chẳng thể động đậy khiến cả khuôn mặt trở nên méo mó. Hắn đau đớn cầu xin tha mạng.
“Dừng tay!” Một giọng nói đầy lo lắng truyền tới.
Ba người hướng về phía âm thanh thì thấy Tiêu Tử Dao đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà kho.
Tiêu Tử Dao vốn dĩ không muốn đến những nơi như thế này nên mới nhờ anh rể An Tề tới, giao Nhạc Bảo Bối trả lại cho Phương Tuyết Nhi.
Bản thân cô ta đứng cách nhà kho không xa để quan sát, kết quả là một hồi lâu không thấy An Tề quay lại, cô ta không đợi được mới đi tới kiểm tra tình hình.
Vừa tới phía ngoài nhà kho cô liền nhận ra bầu không khí xung quanh có gì đó không đúng. Bởi vì đây vốn là một nơi hoang vắng không người ở, sao lại có nhiều xe hơi màu đen đậu ở đây thế này.
Tiêu Tử Dao bước nhanh tới. Cô ta cảm thấy thật bất ngờ với sự xuất hiện của Mộc Dương Hà ở đây.
Cô nhìn tình trạng của An Tề, ánh mắt hiện ra sự đau lòng, cô ta lên tiếng xin xỏ: “Mộc Dương, buông anh ấy ra đi, là em kêu anh ấy tới.”
Mộc Dương Hà không thèm nghe cô ta nói, anh không hề buông tha cho An Tề mà ngược lại, còn dùng chân dí mạnh hơn. An Tề nhếch miệng rên lên khàn khàn trong đau đớn.
Mộc Dương Hà nhíu mắt, hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Nói đi, tôi cho cô cơ hội để cô giải thích rõ ràng.”
Tiêu Tử Dao cúi gằm xuống, mặt mày ủ rũ, bộ dạng thành khẩn và nói: “Mộc Dương, em làm như vậy đều là vì chúng ta, người phụ nữ này ba phen bốn bận gây cản trở, em đuổi việc cô ta, anh cũng không đồng ý nên em chỉ có thể nghĩ cách đuổi cô ta đi thôi.”
“Sau đó thì sao?” Mộc Dương Hà tiếp tục hỏi.
“Sau đó cô ta bắt cóc Nhạc Bảo Bối, ép tôi thôi việc, ép tôi rời khỏi thành phố này, còn sai người anh rể không biết đường xấu hổ của cô ta tới ức hiếp tôi!”
Phương Tuyết Nhi tiếp lời, quát khàn cả giọng về phía Tiêu Tử Dao. Giờ cô chỉ muốn xông lên xé nát mặt của cô ta.
“Cô ngậm máu phun người!”
Tiêu Tử Dao không hề tỏ ra yếu thế bèn phản kích lại: “Tôi lợi dụng con trai cô để ép cô rời đi, nhưng tuyệt đối không hề kêu anh họ tôi ức hiếp cô. Để anh ấy động vào cô, không chỉ có lỗi với chị tôi mà con làm bẩn cả cơ thể của anh rể tôi hơn nữa.”
Biểu cảm của cô ta không giống đang giả bộ, vậy thì mọi thứ trở nên rõ ràng rồi.
Tiêu Tử Dao không hề kêu An Tề động vào Phương Tuyết Nhi. Chuyện vừa rồi chính là do An Tề ham muốn sắc đẹp của Phương Tuyết Nhi, tự ý muốn chiếm hữu cô.
Mộc Dương Hà buông lỏng chân trên mặt An Tề. Hắn đang định thở phào nhẹ nhõm thì bị Mộc Dương Hà đã một phát dữ tợn vào bụng khiến cơ thể lăn xa vài mét, miệng hắn bỗng phụt ra một ngụm máu. An Tề đau tới mức không kêu lên được.
Tiêu Tử Dao thì sợ tới mức mất sắc, cũng chẳng dám lên tiếng.