Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 53 TÁT MẠNH MỘT PHÁT
CHƯƠNG 53: TÁT MẠNH MỘT PHÁT
“Hừ!”Tiêu Tử Dao nói bằng giọng khinh thường: “Hiện giờ con trai cô đang ở trong tay tôi, cô không có lựa chọn nào khác đâu, tin hay không tin thì cũng vẫn phải tin.”
“Cô không sợ tôi báo cảnh sát sao?” Phương Tuyết Nhi thăm dò.
“Nếu cô không sợ sẽ không còn được gặp lại con trai yêu quý của mình nữa thì đi báo cảnh sát đi, nhưng tôi nghĩ cô chẳng dám đâu!” Tiêu Tử Dao nắm được điểm yếu của Phương Tuyết Nhi nên đã có tính toán từ trước.
Đúng vậy, cô không dám. Vì sự an toàn của Nhạc Bảo Bối, cô sẽ không mạo hiểm bất cứ điều gì.
“Được, tôi đồng ý với cô!” Phương Tuyết Nhi thỏa hiệp, hiện tại đối với cô, từ chức, rời khỏi thành phố H không phải là vấn đề, cô chỉ cần Nạc Bình Nhi được bình an.
“Tốt lắm, coi như cô biết điều. Ngày mai tôi sẽ cử người âm thầm theo dõi cô, cô làm theo những gì tôi nói, nếu như cô dám giở trò thì đợi mà nhặt xác con trai của cô đi!”
Tiêu Tử Dao đáp lại một cách hài lòng, sau đó tắt điện thoại một cách dứt khoát.
Sau khi ngắt máy, Phương Tuyết Nhi đi về nhà như người mất hồn. Cô bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị cho ngày mai rời đi.
Trong quá trình sửa soạn hành lý, có rất nhiều thứ gợi lại hồi ức cuộc sống của cô nuôi Nạc Bình Nhi trong thành phố này mấy năm nay.
Cô là một người tha hương ở thành phố này, nhưng Nhạc Bảo Bối vừa sinh ra đã sống ở đây, là một đứa trẻ lớn lên như người bản địa, không biết rời khỏi nơi quen thuộc nó có thích ứng được hay không.
Còn cô, thậm chí đến trạm tiếp theo đi đâu còn chưa biết. Cô chỉ biết rằng, cô phải đưa con trai rời đi thì hai mẹ con mới được bình an. Cô tuyệt đối không thể chọc giận kẻ đang đối đầu với mình được.
Đêm nay là một đêm dài miên man đối với Phương Tuyết Nhi.
Cô ôm chặt một con gấu lông nhung, ngồi cả đêm trên chiếc ghế sô pha. Đó là con gấu nhỏ mà bình thường Nạc Bình Nhi thích ôm khi ngủ. Trên con gấu vẫn còn lưu lại chút ít hơi thở của con trai, ngửi mùi đó mới có thể khiến cô cảm thấy an tâm hơn đôi chút.
Trời vừa sáng, cô bèn kéo hành lý tới công ty. Cô ngồi xổm dưới tầng, đợi tới giờ làm việc, cuối cùng công ty cũng đã mở cửa.
Cô nhanh chóng đi thang máy, bước vào công ty.
Bởi vì còn quá sớm, công ty chỉ có lác đắc vài người nên bộ dạng gấp gáp, khác thường của cô không bị người khác phát hiện.
Cô đi tới phòng làm việc của Lương Vỹ Lộc, đặt tờ đơn từ chức đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua lên bàn làm việc của anh ta.
Đang định quay người rời đi thì vừa vặn đụng trúng ngay người Lương Vỹ Lộc mới tới.
Lương Vỹ Lộc: “Ôi chao” lên một tiếng, nói giọng phàn nàn: “Vội vậy làm gì? Đụng chết tôi rồi!”
Phương Tuyết Nhi không có thời gian giải thích cho anh ta, cô chỉ nói một cách vội vàng: “Giám đốc Lương, tôi muốn từ chức, tôi đã để đơn trên bàn anh rồi, tôi có việc phải đi trước đây.”
Nói xong cô rời đi không cả quay đầu lại.
Lương Vỹ Lộc đột nhiên trở nên mơ hồ trước hành động từ chức của cô, anh ta càng không hiểu, tại sao mới sáng sớm cô đã tới xin nghỉ, còn kéo cả một vali hành lý rất to, chẳng lẽ cô muốn đi xa sao?
Anh ta biết Phương Tuyết Nhi không giống những người bình thường khác, cô không chỉ là trưởng phòng thiết kế của Florina mà còn là người phụ nữ mà tổng giám đốc Mộc nhà anh ta rất quan tâm.
Mỗi lần chỉ cần nhắc tới chuyện của Phương Tuyết Nhi thì một người trước giờ không quản mấy chuyện lặt vặt như cậu chủ Mộc sẽ nhúng tay ngay vào một cách đầy quan tâm. Anh sẽ khống chế sự phát triển và tình thế của sự việc.
Thậm chí có một lần, khi đang ký tên lên tài liệu, anh còn viết nhầm cả tên của Phương Tuyết Nhi lên đó.
Mặc dù Lương Vỹ Lộc không hiểu rõ tại sao cậu chủ Mộc lại quan tâm tới Phương Tuyết Nhi như vậy, nhưng anh ta biết rằng, nhất định phải báo việc cô từ chức cho anh.
Phương Tuyết Nhi rời khỏi công ty, lao thẳng tới sân bay.
Sau khi mua vé, cô định gọi điện thoại nói cho Tiêu Tử Dao biết rằng cô đã làm theo tất cả những yêu cầu của cô ta, đã đến lúc cô ta thực hiện lời hứa của mình, để hai mẹ con họ đoàn tụ.
Nào ngờ Tiêu Tử Dao lại gọi điện thoại cho cô trước.
“Tôi biết cô đã ngoan ngoãn hoàn thành yêu cầu của tôi, tôi cũng sẽ tuân thủ theo lời hứa.”
Giọng nói của Tiểu Tử Dao ở đầu bên kia tràn đầy sự hài lòng.
Phương Tuyết Nhi kinh ngạc, cô vừa mới mua vé máy bay xong mà cô ta đã biết rồi.
Xem ra đúng là cô ta đã cử người theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Phương Tuyết Nhi nhìn bốn phía xung quanh đầy cảnh giác, nhưng cô không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào khả nghi đang nhìn mình cả.
Cô nói vào trong điện thoại: “Nói đi, con trai tôi đang ở đâu?”
“Tôi đã nhắn địa điểm tới điện thoại của cô rồi, cô tới đón nó rồi lập tức lên máy bay rời đi, không được chậm trễ dù chỉ một giây, nếu không tôi không thể đảm bảo sự bình an của hai mẹ con cô đâu!” Tiêu Tử Dao uy hiếp từ đầu bên kia.
Phương Tuyết Nhi không nói nhiều lời với cô ta. Cô tắt điện thoại, theo như địa chỉ nhận được từ di động, cô tìm thấy một nhà kho bỏ đi gần khu vực ngoại ô thành phố.
Xung quanh nhà kho rất hoang vu, nhìn giống như đã không có ai tới từ rất lâu rồi.
Do ít người lui tới, cỏ dại mọc um tùm khiến Phương Tuyết Nhi thấy sợ hãi, nhưng quyết tâm cứu con trai đã chiến thắng tất cả mọi nỗi sợ trong cô.
Cô đặt vali hành lý trước cửa nhà kho, bước vào một cách chầm chậm.
Phương Tuyết Nhi để ý bốn phía đầy cảnh giác.
Đây là một nhà kho rất lớn, hình như đã bỏ không một thời gian dài, bên trong là những hòm gỗ trống không, cùng với cỏ khô phủ đầy bụi nằm rải rác, lộn xộn. Mùi bụi tràn ngập trong không khí.
Cô vừa đi vào trong vừa gọi tên Nhạc Bảo Bối.
Đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt cô.
Phương Tuyết Nhi nhìn một cách tập trung, đó là An Tề, kẻ hôm đó uống say có ý đồ xâm hại cô.
“Sao lại là anh?” Cô kinh ngạc, cảm giác bất an bỗng trỗi dậy mãnh liệt trong cô.
An Tề bước đi một cách thong dong, từ từ tiến gần tới cô, hắn trêu đùa: “Sao thế? Hình như cô rất không vui khi nhìn thấy tôi nhỉ? Dù gì chúng ta cũng được coi là đã tiếp xúc da thịt mà, cô nhìn vai tôi xem, vết răng mà hôm đó cô cắn vẫn còn đây này.”
“Phì!” Phương Tuyết Nhi nhổ phì: “Anh đừng khiến tôi mắc ói nữa, cắn anh một miếng vẫn còn nhẹ, anh còn dám đụng đến tôi một lần nữa, tôi sẽ…”
“Cô sẽ làm sao?”
An Tề cắt ngang lời cô một cách hung dữ. Hắn tiến sát mặt tới phía cô, cười một cách xấu xa: “Hiện tại ở đây chỉ có tôi và cô, tôi muốn làm gì với cô thì sẽ làm thế đó, cô tưởng cô vẫn có thể chạy được sao?”
Phương Tuyết Nhi không chịu nổi khi hắn tiến tới gần, cô cảm thấy cực kỳ ghét hắn bèn giơ tay lên tát bốp cho hắn một phát đầy hung hăng.
An Tề bị đau, thẹn quá hóa giận, hắn lập tức đánh trả, tát bốp một phát vào mặt Phương Tuyết Nhi.
Bị đòn nặng, Phương Tuyết Nhi chao đảo, ngã xuống đất.
Phát tát vừa rồi của Phương Tuyết Nhi không thể nào đem ra so sánh được với lực tát vừa xong của hắn. Trong nháy mắt, dấu năm ngón tay lộ rõ trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
An Tề gắt lên với Phương Tiểu Ngữ đang ngã trên nền đất: “Con đàn bà ti tiện, còn đám động tay đánh tao, mày tưởng mà là cái thá gì! Nói cho mày biết, tao nhắm mày là vinh dự của mày, còn không biết tốt xấu!”
Đầu óc Phương Tuyết Nhi ong ong cả lên. Cô cố gắng gượng dậy, nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt phẫn nộ và nói: “Tôi nhổ vào! Đừng có tự dát vàng vào mặt mình nữa, anh động vào tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm! Nói, con trai tôi đâu! Các người giấu nó ở đâu rồi?”
“Con nhỏ thối tha, còn cứng mồm à!” An Tề quỳ xuống, dùng một tay bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô, nói bằng giọng hung dữ: “Muốn gặp con mày phải không? Hầu hạ tao xong, tao sẽ nói cho mày!”
“Hừ!”Tiêu Tử Dao nói bằng giọng khinh thường: “Hiện giờ con trai cô đang ở trong tay tôi, cô không có lựa chọn nào khác đâu, tin hay không tin thì cũng vẫn phải tin.”
“Cô không sợ tôi báo cảnh sát sao?” Phương Tuyết Nhi thăm dò.
“Nếu cô không sợ sẽ không còn được gặp lại con trai yêu quý của mình nữa thì đi báo cảnh sát đi, nhưng tôi nghĩ cô chẳng dám đâu!” Tiêu Tử Dao nắm được điểm yếu của Phương Tuyết Nhi nên đã có tính toán từ trước.
Đúng vậy, cô không dám. Vì sự an toàn của Nhạc Bảo Bối, cô sẽ không mạo hiểm bất cứ điều gì.
“Được, tôi đồng ý với cô!” Phương Tuyết Nhi thỏa hiệp, hiện tại đối với cô, từ chức, rời khỏi thành phố H không phải là vấn đề, cô chỉ cần Nạc Bình Nhi được bình an.
“Tốt lắm, coi như cô biết điều. Ngày mai tôi sẽ cử người âm thầm theo dõi cô, cô làm theo những gì tôi nói, nếu như cô dám giở trò thì đợi mà nhặt xác con trai của cô đi!”
Tiêu Tử Dao đáp lại một cách hài lòng, sau đó tắt điện thoại một cách dứt khoát.
Sau khi ngắt máy, Phương Tuyết Nhi đi về nhà như người mất hồn. Cô bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị cho ngày mai rời đi.
Trong quá trình sửa soạn hành lý, có rất nhiều thứ gợi lại hồi ức cuộc sống của cô nuôi Nạc Bình Nhi trong thành phố này mấy năm nay.
Cô là một người tha hương ở thành phố này, nhưng Nhạc Bảo Bối vừa sinh ra đã sống ở đây, là một đứa trẻ lớn lên như người bản địa, không biết rời khỏi nơi quen thuộc nó có thích ứng được hay không.
Còn cô, thậm chí đến trạm tiếp theo đi đâu còn chưa biết. Cô chỉ biết rằng, cô phải đưa con trai rời đi thì hai mẹ con mới được bình an. Cô tuyệt đối không thể chọc giận kẻ đang đối đầu với mình được.
Đêm nay là một đêm dài miên man đối với Phương Tuyết Nhi.
Cô ôm chặt một con gấu lông nhung, ngồi cả đêm trên chiếc ghế sô pha. Đó là con gấu nhỏ mà bình thường Nạc Bình Nhi thích ôm khi ngủ. Trên con gấu vẫn còn lưu lại chút ít hơi thở của con trai, ngửi mùi đó mới có thể khiến cô cảm thấy an tâm hơn đôi chút.
Trời vừa sáng, cô bèn kéo hành lý tới công ty. Cô ngồi xổm dưới tầng, đợi tới giờ làm việc, cuối cùng công ty cũng đã mở cửa.
Cô nhanh chóng đi thang máy, bước vào công ty.
Bởi vì còn quá sớm, công ty chỉ có lác đắc vài người nên bộ dạng gấp gáp, khác thường của cô không bị người khác phát hiện.
Cô đi tới phòng làm việc của Lương Vỹ Lộc, đặt tờ đơn từ chức đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua lên bàn làm việc của anh ta.
Đang định quay người rời đi thì vừa vặn đụng trúng ngay người Lương Vỹ Lộc mới tới.
Lương Vỹ Lộc: “Ôi chao” lên một tiếng, nói giọng phàn nàn: “Vội vậy làm gì? Đụng chết tôi rồi!”
Phương Tuyết Nhi không có thời gian giải thích cho anh ta, cô chỉ nói một cách vội vàng: “Giám đốc Lương, tôi muốn từ chức, tôi đã để đơn trên bàn anh rồi, tôi có việc phải đi trước đây.”
Nói xong cô rời đi không cả quay đầu lại.
Lương Vỹ Lộc đột nhiên trở nên mơ hồ trước hành động từ chức của cô, anh ta càng không hiểu, tại sao mới sáng sớm cô đã tới xin nghỉ, còn kéo cả một vali hành lý rất to, chẳng lẽ cô muốn đi xa sao?
Anh ta biết Phương Tuyết Nhi không giống những người bình thường khác, cô không chỉ là trưởng phòng thiết kế của Florina mà còn là người phụ nữ mà tổng giám đốc Mộc nhà anh ta rất quan tâm.
Mỗi lần chỉ cần nhắc tới chuyện của Phương Tuyết Nhi thì một người trước giờ không quản mấy chuyện lặt vặt như cậu chủ Mộc sẽ nhúng tay ngay vào một cách đầy quan tâm. Anh sẽ khống chế sự phát triển và tình thế của sự việc.
Thậm chí có một lần, khi đang ký tên lên tài liệu, anh còn viết nhầm cả tên của Phương Tuyết Nhi lên đó.
Mặc dù Lương Vỹ Lộc không hiểu rõ tại sao cậu chủ Mộc lại quan tâm tới Phương Tuyết Nhi như vậy, nhưng anh ta biết rằng, nhất định phải báo việc cô từ chức cho anh.
Phương Tuyết Nhi rời khỏi công ty, lao thẳng tới sân bay.
Sau khi mua vé, cô định gọi điện thoại nói cho Tiêu Tử Dao biết rằng cô đã làm theo tất cả những yêu cầu của cô ta, đã đến lúc cô ta thực hiện lời hứa của mình, để hai mẹ con họ đoàn tụ.
Nào ngờ Tiêu Tử Dao lại gọi điện thoại cho cô trước.
“Tôi biết cô đã ngoan ngoãn hoàn thành yêu cầu của tôi, tôi cũng sẽ tuân thủ theo lời hứa.”
Giọng nói của Tiểu Tử Dao ở đầu bên kia tràn đầy sự hài lòng.
Phương Tuyết Nhi kinh ngạc, cô vừa mới mua vé máy bay xong mà cô ta đã biết rồi.
Xem ra đúng là cô ta đã cử người theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Phương Tuyết Nhi nhìn bốn phía xung quanh đầy cảnh giác, nhưng cô không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào khả nghi đang nhìn mình cả.
Cô nói vào trong điện thoại: “Nói đi, con trai tôi đang ở đâu?”
“Tôi đã nhắn địa điểm tới điện thoại của cô rồi, cô tới đón nó rồi lập tức lên máy bay rời đi, không được chậm trễ dù chỉ một giây, nếu không tôi không thể đảm bảo sự bình an của hai mẹ con cô đâu!” Tiêu Tử Dao uy hiếp từ đầu bên kia.
Phương Tuyết Nhi không nói nhiều lời với cô ta. Cô tắt điện thoại, theo như địa chỉ nhận được từ di động, cô tìm thấy một nhà kho bỏ đi gần khu vực ngoại ô thành phố.
Xung quanh nhà kho rất hoang vu, nhìn giống như đã không có ai tới từ rất lâu rồi.
Do ít người lui tới, cỏ dại mọc um tùm khiến Phương Tuyết Nhi thấy sợ hãi, nhưng quyết tâm cứu con trai đã chiến thắng tất cả mọi nỗi sợ trong cô.
Cô đặt vali hành lý trước cửa nhà kho, bước vào một cách chầm chậm.
Phương Tuyết Nhi để ý bốn phía đầy cảnh giác.
Đây là một nhà kho rất lớn, hình như đã bỏ không một thời gian dài, bên trong là những hòm gỗ trống không, cùng với cỏ khô phủ đầy bụi nằm rải rác, lộn xộn. Mùi bụi tràn ngập trong không khí.
Cô vừa đi vào trong vừa gọi tên Nhạc Bảo Bối.
Đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt cô.
Phương Tuyết Nhi nhìn một cách tập trung, đó là An Tề, kẻ hôm đó uống say có ý đồ xâm hại cô.
“Sao lại là anh?” Cô kinh ngạc, cảm giác bất an bỗng trỗi dậy mãnh liệt trong cô.
An Tề bước đi một cách thong dong, từ từ tiến gần tới cô, hắn trêu đùa: “Sao thế? Hình như cô rất không vui khi nhìn thấy tôi nhỉ? Dù gì chúng ta cũng được coi là đã tiếp xúc da thịt mà, cô nhìn vai tôi xem, vết răng mà hôm đó cô cắn vẫn còn đây này.”
“Phì!” Phương Tuyết Nhi nhổ phì: “Anh đừng khiến tôi mắc ói nữa, cắn anh một miếng vẫn còn nhẹ, anh còn dám đụng đến tôi một lần nữa, tôi sẽ…”
“Cô sẽ làm sao?”
An Tề cắt ngang lời cô một cách hung dữ. Hắn tiến sát mặt tới phía cô, cười một cách xấu xa: “Hiện tại ở đây chỉ có tôi và cô, tôi muốn làm gì với cô thì sẽ làm thế đó, cô tưởng cô vẫn có thể chạy được sao?”
Phương Tuyết Nhi không chịu nổi khi hắn tiến tới gần, cô cảm thấy cực kỳ ghét hắn bèn giơ tay lên tát bốp cho hắn một phát đầy hung hăng.
An Tề bị đau, thẹn quá hóa giận, hắn lập tức đánh trả, tát bốp một phát vào mặt Phương Tuyết Nhi.
Bị đòn nặng, Phương Tuyết Nhi chao đảo, ngã xuống đất.
Phát tát vừa rồi của Phương Tuyết Nhi không thể nào đem ra so sánh được với lực tát vừa xong của hắn. Trong nháy mắt, dấu năm ngón tay lộ rõ trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
An Tề gắt lên với Phương Tiểu Ngữ đang ngã trên nền đất: “Con đàn bà ti tiện, còn đám động tay đánh tao, mày tưởng mà là cái thá gì! Nói cho mày biết, tao nhắm mày là vinh dự của mày, còn không biết tốt xấu!”
Đầu óc Phương Tuyết Nhi ong ong cả lên. Cô cố gắng gượng dậy, nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt phẫn nộ và nói: “Tôi nhổ vào! Đừng có tự dát vàng vào mặt mình nữa, anh động vào tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm! Nói, con trai tôi đâu! Các người giấu nó ở đâu rồi?”
“Con nhỏ thối tha, còn cứng mồm à!” An Tề quỳ xuống, dùng một tay bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô, nói bằng giọng hung dữ: “Muốn gặp con mày phải không? Hầu hạ tao xong, tao sẽ nói cho mày!”