Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 51 SẼ KHÔNG ĐỂ BẤT KỲ AI ĐỘNG VÀO CÔ
CHƯƠNG 51: SẼ KHÔNG ĐỂ BẤT KỲ AI ĐỘNG VÀO CÔ
Bên trong phòng làm việc nhà thiết kế cấp cao của Florina,
Tiêu Tử Dao đang ôm cánh tay với điệu bộ xem kịch vui đầy đắc ý. Cô ta đứng ở cửa phòng, nhìn Phương Tuyết Nhi thu dọn đồ đạc.
Tiêu Tử Dao cười xùy một tiếng đầy khinh miệt, tỏ ra mất hết kiên nhẫn: “Cô thu dọn đồ đạc nhanh lên một chút, lanh lẹ lên một chút, còn muốn nán lại ở đây à?”
Hôm nay Phương Tuyết Nhi đi làm như mọi khi, đột nhiên bị Tiêu Tử Dao từ trên trời rơi xuống báo cho biết là cô đã bị đuổi việc.
Không cần nghĩ thì cô cũng biết chắc chắn là Tiêu Tử Dao đã chính thức là vợ sắp cưới của Mộc Dương Hà nên lạm dụng quyền lực đuổi cô, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.
Cô vốn định tranh cãi vài câu với Tiêu Tử Dao, nhưng sau đó cô nghĩ, bỏ đi, Tiêu Tử Dao luôn thấy khó chịu với cô, dù lần này có thể ở lại thì sau này khi Tiêu Tử Dao bước vào cửa nhà họ Mộc, bản thân cô cũng sẽ chẳng sống yên ổn, sớm muộn gì vẫn phải đi thôi.
Huống hồ, từ tuần trước, sau khi cô và Mộc Dương Hà xảy ra quan hệ đó, anh cũng không hề lộ diện trước mặt cô nữa.
Phương Tuyết Nhi không khỏi cảm thấy nực cười. Có thể cô cho rằng, sự việc xảy ra ngày hôm đó với anh không phải là vì tình cảm mà chỉ lầ nhất thời thấy thú vị mà thôi.
Còn cô, có lẽ chẳng được coi là gì trong trái tim anh.
Vậy nên Phương Tuyết Nhi quyết định thỏa hiệp, rời khỏi công ty, rời khỏi công ty của Mộc Dương Hà.
Cô giữ im lặng, cất từng thứ, từng thứ trên bàn làm việc vào trong thùng giấy.
Tiêu Tử Dao nói bằng giọng khinh thường: “Cô chú ý giùm tôi, tôi đang nhìn cô đấy, chỉ được thu dọn đồ cá nhân của cô, còn tài sản thuộc về công ty chúng tôi thì một thứ cũng không được phép mang đi!”
“Florina dưới trướng của nhà họ Mộc chúng tôi trở thành công ty của nhà cô từ khi nào vậy?”
Tiêu Tử Dao vừa nói xong thì nghe thấy một giọng nói từ phía sau truyền tới.
Phương Tuyết Nhi cũng sững sờ. Giọng nói này là của Mộc Dương Hà!
Khuôn mặt Tiêu Tư Dao biến sắc. Cô ta quay người lại thì nhìn thấy Mộc Dương Hà và Lương Vỹ Lộc đang đứng song song phía sau mình.
Cô ta rõ ràng lộ vẻ không kịp trở tay, vừa cười đầy lúng túng vừa hỏi: “Dương Hà, sao anh lại đến rồi?”
Mộc Dương Hà hừ một tiếng lạnh lùng: “Tôi mà không đến thì có phải gia nghiệp của nhà họ Mộc đều được lấy dưới danh nghĩa của Tiêu Tử Dao rồi không?”
“Mộc Dương Hà, anh hiểu lầm rồi, người ta không có ý đó đâu, chẳng phải hai ta đã đính hôn rồi sao, là người một nhà cả rồi, người ta cũng vì giúp anh giải tỏa lo lắng, xử lý việc của công ty mà. Chẳng phải người ta muốn tốt cho anh, tốt cho công ty sao? Con hồ ly tinh Phương Tuyết Nhi này từ sáng tới tối lượn lờ trước mặt anh, nhìn là khiến người khác thấy ghét, thà sớm đuổi việc cô ta, tìm một nhà thiết kế giỏi giang, tài hoa hơn làm người trưởng phòng chẳng phải tốt hơn sao!” Tiêu Tử Dao cúi đầu, làm bộ oan ức.
“Có tài hoa hơn?”
Mộc Dương Hà cười lạnh lùng nói: “Cô đang nói chính mình hay là ông anh rể ăn cơm chùa An Tề của nhà cô? Đừng tưởng chúng ta đã đính hôn thì cô có thể khoa tay múa chân ở công ty họ Mộc nhà tôi. Người mà Mộc Dương Hà tôi cần là một người vợ sắp cưới thông minh, biết nghe lời, chứ không phải là một người phụ nữ ngốc tự đưa ra chủ trương của mình.”
“Dương Hà anh…” Tiêu Tử Dao nghe những lời nói đó thì trong lòng rất khó chịu, nhưng cô ta càng không muốn mất đi thân phận người vợ sắp cưới của Mộc Dương Hà nên chỉ còn biết im miệng, ôm cánh tay Mộc Dương Hà nũng nịu, hi vọng anh không giận.
“Lương Vỹ Lộc, đưa cô Tiêu về.” Mộc Dương Hà mặc kệ Tiêu Tử Dao đang nũng nịu, anh dặn dò Lương Vỹ Lộc một cách lạnh lùng.
Lương Vỹ Lộc vội vàng mời khách rời đi: “Cô Tiêu, xin mời, tôi đưa cô.”
Tiêu Tử Dao bĩu môi, trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt giận dữ, cô ta nói: “Không cần, em sẽ tự đi.”
Cô đùng đùng nổi giận bước ra khỏi phòng làm việc. Những nhân viên nhiều chuyện ở trong phòng làm việc còn chưa kịp tản ra thì đều bị Tiêu Tử Dao bắt gặp.
Cô ta cảm thấy mình bị mất mặt trước đám đông, bèn hổn hển quát lên: “Cút hết! Nhìn gì mà nhìn.”
Mọi người nhìn nhau, tản ra bốn phía, có những kẻ có gan thì vẫn liếc nhìn trộm sắc mặt của Tiêu Tử Dao.
Tiêu Tử Dao mang một bụng tức giận rời khỏi Florina,.
Lương Vỹ Lộc theo sát phía sau để chắc chắn là cô đã rời đi, giống như sợ cô sẽ không đi vậy.
Mộc Dương Hà đi vào phòng làm việc của Phương Tuyết Nhi, đóng cửa lại.
Phương Tuyết Nhi nhìn anh, cười cười một cách bất đắc dĩ: “Anh đuổi cô ta đi trước mặt nhân viên như vậy, không sợ người ta rèm pha sao?”
“Không có ai dám rèm pha trước mặt tôi cả.”
Mộc Dương Hà không thèm quan tâm. Anh nhìn thấy Phương Tuyết Nhi vẫn đang thu dọn đồ đạc bèn hỏi: “Đừng thu dọn nữa, tôi không hề đuổi cô.”
Phương Tuyết Nhi thở dài nói: “Anh không đuổi không thể hiện việc cô Tiêu Tử Dao, vợ sắp cưới của anh sẽ đồng ý buông tha cho tôi. Sớm muộn gì cô ta cũng ép tôi rời đi thôi. Chi bằng giờ tôi đi, để tránh sau này vẫn phải quần nhau với cô ta.”
“Cô yên tâm ở lại Florina làm việc cho tôi, tôi sẽ không để bất kỳ ai đuổi việc cô.” Mộc Dương Hà quả quyết.
Phương Tuyết Nhi vứt đống tài liệu ở trên tay xuống bàn, nói giống như cam chịu số phận: “Được…tôi biết rồi.”
Mộc Dương Hà nhìn Phương Tuyết Nhi, cảm thấy hình như mấy ngày nay cô gầy đi đôi chút, anh không nhịn được bèn hỏi: “Cô, mấy ngày nay vẫn ổn chứ?”
Sắc mặt Phương Tuyết Nhi chẳng hề sợ hãi, ánh mắt như đang cười: “Tôi khá ổn.”
Mộc Dương Hà cảm thấy bầu không khí giữa hai người có đôi chút gượng gạo, cảm thấy không thể cố ý né tránh chuyện không thể né tránh đã xảy ra ngày hôm đó. Anh chần chừ một lát rồi nói: “Hôm đó chúng ta…”
“Đã qua rồi!”
Phương Tuyết Nhi lập tức cắt ngang lời anh, cố tỏ ra thoải mái, cười nói: “Chuyện ngày hôm đó đã qua rồi, đều là người trưởng thành cả, chuyện đó cũng khó tránh khỏi không xảy ra, anh đừng để trong lòng, đừng cảm thấy có gánh nặng gì cả, tôi, tôi không để ý đâu.”
Từ sau ngày hôm đó, Mộc Dương Hà không liên lạc với cô nữa.
Cô tưởng tổng giám đốc Mộc, người làm mưa làm gió một cõi căn bản không thèm để cô ở trong lòng nên mới cố ý tránh né không gặp.
Vậy nên cô không muốn phải bị động nghe thấy Mộc Dương Hà nói những lời đó nữa. Thà cô chủ động nói ra, ít nhất còn giữ được một chút tự trọng tối thiểu cho mình.
Mộc Dương Hà nghe xong lời nói của Phương Tuyết Nhi thì trái tim bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, không biết tại sao, bộ dạng thoải mái, không thèm quan tâm của Phương Tuyết Nhi lại khiến anh có cảm giác thất vọng.
Cô, quả nhiên là loại phụ nữ lẳng lơ, dù có xảy ra quan hệ với đàn ông cũng cảm thấy không có gì, hoàn toàn không bận tâm sao?
Rốt cuộc con người nào của cô mới là con người thật đây?
“Cô cũng nghĩ như vậy thì coi như hôm đó chúng ta chưa xảy ra chuyện gì đi.”
Mộc Dương Hà đè nén sự không vui trong lòng xuống, đáp lại cô với sắc mặt trầm lặng như nước.
Cô chẳng để trong lòng thì anh cũng không cần phải nghĩ tới chuyện xảy ra trong nhà tắm hôm đó mà cả ngày thấy phiền muộn, khó chịu, không buông bỏ được làm gì.
Cô mặc kệ, anh càng cần mặc kệ hơn!
Phương Tiểu Ngữ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Lời của Mộc Dương Hà giống như nước đá dội từ đỉnh đầu cô xuống, chỉ có cô biết trong lòng cô chua xót, lạnh buốt đến mức nào.
Hai người không nói chuyện nữa, Mộc Dương Hà cũng không ở lại thêm, anh sải bước rời đi.
Lúc này trong biệt thự nhà họ Tiêu là một mớ hỗn độn.
Tiêu Tử Dao bị Mộc Dương Hà đuổi ra khỏi công ty trước mặt đám đông, sau khi đùng đùng bỏ về nhà liền bắt đầu phát giận, điên cuồng đập phá đồ vật bên trong.
Món đồ trang trí bằng ngọc bích đắt đỏ, lọ hoa cổ với giá trên trời… đều vỡ đầy mặt đất.
Bà Phùng đứng bên cạnh giậm chân đầy vội vàng, bà không ngừng khuyên can: “Cô hai à, cô đừng đập phái nữa, cẩn thận bị thương, cô làm sao vậy, rốt cuộc là ai đã ức hiếp cô, chọc cô giận tới mức này thế?”
Bên trong phòng làm việc nhà thiết kế cấp cao của Florina,
Tiêu Tử Dao đang ôm cánh tay với điệu bộ xem kịch vui đầy đắc ý. Cô ta đứng ở cửa phòng, nhìn Phương Tuyết Nhi thu dọn đồ đạc.
Tiêu Tử Dao cười xùy một tiếng đầy khinh miệt, tỏ ra mất hết kiên nhẫn: “Cô thu dọn đồ đạc nhanh lên một chút, lanh lẹ lên một chút, còn muốn nán lại ở đây à?”
Hôm nay Phương Tuyết Nhi đi làm như mọi khi, đột nhiên bị Tiêu Tử Dao từ trên trời rơi xuống báo cho biết là cô đã bị đuổi việc.
Không cần nghĩ thì cô cũng biết chắc chắn là Tiêu Tử Dao đã chính thức là vợ sắp cưới của Mộc Dương Hà nên lạm dụng quyền lực đuổi cô, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.
Cô vốn định tranh cãi vài câu với Tiêu Tử Dao, nhưng sau đó cô nghĩ, bỏ đi, Tiêu Tử Dao luôn thấy khó chịu với cô, dù lần này có thể ở lại thì sau này khi Tiêu Tử Dao bước vào cửa nhà họ Mộc, bản thân cô cũng sẽ chẳng sống yên ổn, sớm muộn gì vẫn phải đi thôi.
Huống hồ, từ tuần trước, sau khi cô và Mộc Dương Hà xảy ra quan hệ đó, anh cũng không hề lộ diện trước mặt cô nữa.
Phương Tuyết Nhi không khỏi cảm thấy nực cười. Có thể cô cho rằng, sự việc xảy ra ngày hôm đó với anh không phải là vì tình cảm mà chỉ lầ nhất thời thấy thú vị mà thôi.
Còn cô, có lẽ chẳng được coi là gì trong trái tim anh.
Vậy nên Phương Tuyết Nhi quyết định thỏa hiệp, rời khỏi công ty, rời khỏi công ty của Mộc Dương Hà.
Cô giữ im lặng, cất từng thứ, từng thứ trên bàn làm việc vào trong thùng giấy.
Tiêu Tử Dao nói bằng giọng khinh thường: “Cô chú ý giùm tôi, tôi đang nhìn cô đấy, chỉ được thu dọn đồ cá nhân của cô, còn tài sản thuộc về công ty chúng tôi thì một thứ cũng không được phép mang đi!”
“Florina dưới trướng của nhà họ Mộc chúng tôi trở thành công ty của nhà cô từ khi nào vậy?”
Tiêu Tử Dao vừa nói xong thì nghe thấy một giọng nói từ phía sau truyền tới.
Phương Tuyết Nhi cũng sững sờ. Giọng nói này là của Mộc Dương Hà!
Khuôn mặt Tiêu Tư Dao biến sắc. Cô ta quay người lại thì nhìn thấy Mộc Dương Hà và Lương Vỹ Lộc đang đứng song song phía sau mình.
Cô ta rõ ràng lộ vẻ không kịp trở tay, vừa cười đầy lúng túng vừa hỏi: “Dương Hà, sao anh lại đến rồi?”
Mộc Dương Hà hừ một tiếng lạnh lùng: “Tôi mà không đến thì có phải gia nghiệp của nhà họ Mộc đều được lấy dưới danh nghĩa của Tiêu Tử Dao rồi không?”
“Mộc Dương Hà, anh hiểu lầm rồi, người ta không có ý đó đâu, chẳng phải hai ta đã đính hôn rồi sao, là người một nhà cả rồi, người ta cũng vì giúp anh giải tỏa lo lắng, xử lý việc của công ty mà. Chẳng phải người ta muốn tốt cho anh, tốt cho công ty sao? Con hồ ly tinh Phương Tuyết Nhi này từ sáng tới tối lượn lờ trước mặt anh, nhìn là khiến người khác thấy ghét, thà sớm đuổi việc cô ta, tìm một nhà thiết kế giỏi giang, tài hoa hơn làm người trưởng phòng chẳng phải tốt hơn sao!” Tiêu Tử Dao cúi đầu, làm bộ oan ức.
“Có tài hoa hơn?”
Mộc Dương Hà cười lạnh lùng nói: “Cô đang nói chính mình hay là ông anh rể ăn cơm chùa An Tề của nhà cô? Đừng tưởng chúng ta đã đính hôn thì cô có thể khoa tay múa chân ở công ty họ Mộc nhà tôi. Người mà Mộc Dương Hà tôi cần là một người vợ sắp cưới thông minh, biết nghe lời, chứ không phải là một người phụ nữ ngốc tự đưa ra chủ trương của mình.”
“Dương Hà anh…” Tiêu Tử Dao nghe những lời nói đó thì trong lòng rất khó chịu, nhưng cô ta càng không muốn mất đi thân phận người vợ sắp cưới của Mộc Dương Hà nên chỉ còn biết im miệng, ôm cánh tay Mộc Dương Hà nũng nịu, hi vọng anh không giận.
“Lương Vỹ Lộc, đưa cô Tiêu về.” Mộc Dương Hà mặc kệ Tiêu Tử Dao đang nũng nịu, anh dặn dò Lương Vỹ Lộc một cách lạnh lùng.
Lương Vỹ Lộc vội vàng mời khách rời đi: “Cô Tiêu, xin mời, tôi đưa cô.”
Tiêu Tử Dao bĩu môi, trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt giận dữ, cô ta nói: “Không cần, em sẽ tự đi.”
Cô đùng đùng nổi giận bước ra khỏi phòng làm việc. Những nhân viên nhiều chuyện ở trong phòng làm việc còn chưa kịp tản ra thì đều bị Tiêu Tử Dao bắt gặp.
Cô ta cảm thấy mình bị mất mặt trước đám đông, bèn hổn hển quát lên: “Cút hết! Nhìn gì mà nhìn.”
Mọi người nhìn nhau, tản ra bốn phía, có những kẻ có gan thì vẫn liếc nhìn trộm sắc mặt của Tiêu Tử Dao.
Tiêu Tử Dao mang một bụng tức giận rời khỏi Florina,.
Lương Vỹ Lộc theo sát phía sau để chắc chắn là cô đã rời đi, giống như sợ cô sẽ không đi vậy.
Mộc Dương Hà đi vào phòng làm việc của Phương Tuyết Nhi, đóng cửa lại.
Phương Tuyết Nhi nhìn anh, cười cười một cách bất đắc dĩ: “Anh đuổi cô ta đi trước mặt nhân viên như vậy, không sợ người ta rèm pha sao?”
“Không có ai dám rèm pha trước mặt tôi cả.”
Mộc Dương Hà không thèm quan tâm. Anh nhìn thấy Phương Tuyết Nhi vẫn đang thu dọn đồ đạc bèn hỏi: “Đừng thu dọn nữa, tôi không hề đuổi cô.”
Phương Tuyết Nhi thở dài nói: “Anh không đuổi không thể hiện việc cô Tiêu Tử Dao, vợ sắp cưới của anh sẽ đồng ý buông tha cho tôi. Sớm muộn gì cô ta cũng ép tôi rời đi thôi. Chi bằng giờ tôi đi, để tránh sau này vẫn phải quần nhau với cô ta.”
“Cô yên tâm ở lại Florina làm việc cho tôi, tôi sẽ không để bất kỳ ai đuổi việc cô.” Mộc Dương Hà quả quyết.
Phương Tuyết Nhi vứt đống tài liệu ở trên tay xuống bàn, nói giống như cam chịu số phận: “Được…tôi biết rồi.”
Mộc Dương Hà nhìn Phương Tuyết Nhi, cảm thấy hình như mấy ngày nay cô gầy đi đôi chút, anh không nhịn được bèn hỏi: “Cô, mấy ngày nay vẫn ổn chứ?”
Sắc mặt Phương Tuyết Nhi chẳng hề sợ hãi, ánh mắt như đang cười: “Tôi khá ổn.”
Mộc Dương Hà cảm thấy bầu không khí giữa hai người có đôi chút gượng gạo, cảm thấy không thể cố ý né tránh chuyện không thể né tránh đã xảy ra ngày hôm đó. Anh chần chừ một lát rồi nói: “Hôm đó chúng ta…”
“Đã qua rồi!”
Phương Tuyết Nhi lập tức cắt ngang lời anh, cố tỏ ra thoải mái, cười nói: “Chuyện ngày hôm đó đã qua rồi, đều là người trưởng thành cả, chuyện đó cũng khó tránh khỏi không xảy ra, anh đừng để trong lòng, đừng cảm thấy có gánh nặng gì cả, tôi, tôi không để ý đâu.”
Từ sau ngày hôm đó, Mộc Dương Hà không liên lạc với cô nữa.
Cô tưởng tổng giám đốc Mộc, người làm mưa làm gió một cõi căn bản không thèm để cô ở trong lòng nên mới cố ý tránh né không gặp.
Vậy nên cô không muốn phải bị động nghe thấy Mộc Dương Hà nói những lời đó nữa. Thà cô chủ động nói ra, ít nhất còn giữ được một chút tự trọng tối thiểu cho mình.
Mộc Dương Hà nghe xong lời nói của Phương Tuyết Nhi thì trái tim bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, không biết tại sao, bộ dạng thoải mái, không thèm quan tâm của Phương Tuyết Nhi lại khiến anh có cảm giác thất vọng.
Cô, quả nhiên là loại phụ nữ lẳng lơ, dù có xảy ra quan hệ với đàn ông cũng cảm thấy không có gì, hoàn toàn không bận tâm sao?
Rốt cuộc con người nào của cô mới là con người thật đây?
“Cô cũng nghĩ như vậy thì coi như hôm đó chúng ta chưa xảy ra chuyện gì đi.”
Mộc Dương Hà đè nén sự không vui trong lòng xuống, đáp lại cô với sắc mặt trầm lặng như nước.
Cô chẳng để trong lòng thì anh cũng không cần phải nghĩ tới chuyện xảy ra trong nhà tắm hôm đó mà cả ngày thấy phiền muộn, khó chịu, không buông bỏ được làm gì.
Cô mặc kệ, anh càng cần mặc kệ hơn!
Phương Tiểu Ngữ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Lời của Mộc Dương Hà giống như nước đá dội từ đỉnh đầu cô xuống, chỉ có cô biết trong lòng cô chua xót, lạnh buốt đến mức nào.
Hai người không nói chuyện nữa, Mộc Dương Hà cũng không ở lại thêm, anh sải bước rời đi.
Lúc này trong biệt thự nhà họ Tiêu là một mớ hỗn độn.
Tiêu Tử Dao bị Mộc Dương Hà đuổi ra khỏi công ty trước mặt đám đông, sau khi đùng đùng bỏ về nhà liền bắt đầu phát giận, điên cuồng đập phá đồ vật bên trong.
Món đồ trang trí bằng ngọc bích đắt đỏ, lọ hoa cổ với giá trên trời… đều vỡ đầy mặt đất.
Bà Phùng đứng bên cạnh giậm chân đầy vội vàng, bà không ngừng khuyên can: “Cô hai à, cô đừng đập phái nữa, cẩn thận bị thương, cô làm sao vậy, rốt cuộc là ai đã ức hiếp cô, chọc cô giận tới mức này thế?”