Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 49 NGƯỜI PHỤ NỮ LẲNG LƠ
CHƯƠNG 49: NGƯỜI PHỤ NỮ LẲNG LƠ
Sau đó ngửi thấy mùi rượu từ miệng của cô, anh tưởng cô đã uống say, nhưng trạng thái phát triển của sự việc nói cho anh biết rằng, cô không hề say.
Anh cũng đã từng gặp phải tình huống như thế này. Mặc dù đó là chuyện của năm năm trước, nhưng sự trải nghiệm đó vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của anh.
Mộc Dương Hà bế cô, đi thang máy xuống dưới lầu. Phương Tuyết Nhi mảnh mai ở trong lòng anh trông thật nhỏ nhắn, xinh xắn. Mộc Dương Hà đưa cô tới bên cạnh chiếc xe của mình chẳng tốn chút sức lực nào.
Toàn bộ quá trình, Phương Tuyết Nhi đều ôm chặt lấy cổ Mộc Dương Hà, vùi đầu vào sâu trong phần cổ, nhẹ nhàng cọ vào anh.
Mộc Dương Hà đề nén những rung động trong lòng cùng với sự dục vọng đang dâng lên, anh nhét Phương Tuyết Nhi vào ghế sau chiếc xe, còn bản thân anh thì ngồi vào vị trí tay lái và khởi động máy.
Mộc Dương Hà đưa Phương Tuyết Nhi quay trở về căn hộ mà cô thuê. Anh biết vào thời gian này Nhạc Bảo Bối đang ở nhà trẻ nên sẽ không nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Phương Tuyết Nhi.
Mộc Dương Hà lục tìm chìa khóa ở trong túi của cô ra rồi mở cửa.
Sau khi bước vào trong, anh bế cô tới thẳng phòng tắm, dìu cô đứng dưới vòi hoa sen rồi mở nút nước lạnh.
Cột nước lập tức phun xuống, xối ướt cả cơ thể của hai người.
Cơ thể nóng nực, khó chịu của Phương Tuyết Nhi tiếp xúc với nước lạnh thì bỗng giật mình, đầu óc cô trong nháy mắt trở nên tỉnh táo không ít.
Nước lạnh chạy dọc theo mái tóc đen và khuôn mặt rơi xuống. Cô mở miệng hít thật sâu, nhìn Mộc Dương Hà với đôi mắt to bên dưới hàng lông mi như cánh quạt đang chớp.
“Mộc Dương Hà, tôi, tôi bị làm sao vậy…”
Phương Tuyết Nhi dùng tay gạt nước trên mặt, đột nhiên cô ý thức được bản thân mình vẫn còn ôm vịn trong lòng Mộc Dương Hà. Cô cố gắng đứng thẳng người, cách xa anh ra một chút.
Tác dụng của thuốc trong cơ thể Phương Tuyết Nhi giảm dần, nhưng vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Bộ dạng quyến rũ của người đàn ông trước mặt vẫn khiến tim cô đập nhanh hơn.
“Có lẽ cô đã bị người ta bỏ thuốc rồi.”
Mộc Dương Hà nhìn cô, chiếc áo sơ mi trắng bị thấm ướt đẫm, dán chặt vào cơ thể săn chắc của anh. Tóc anh cũng bị ướt nhẹp.
“Bỏ thuốc! Thuốc gì cơ?” Phương Tuyết Nhi vô cùng kinh ngạc. Cô nghĩ ngợi, khuôn mặt bỗng đỏ bừng, tỏ vẻ không dám tin: “Ý anh là…loại thuốc đó à?”
“Đúng vậy.” Mộc Dương Hà khẳng định suy nghĩ của cô.
Phương Tuyết Nhi càng cảm thấy khó hiểu: “Nhưng, là ai được chứ? Tại sao lại bỏ loại thuốc đó đối với tôi vậy?”
Mộc Dương Hà trầm ngâm vài giây rồi anh nghiến răng nói: “Có khả năng là Tống Đường Huy…”
Lông mày Phương Tuyết Nhi đột nhiên nhíu chặt, cô dường như nghĩ ngợi điều gì đó và nói: “Không phải chứ, Tống Đường Huy chắc không phải loại người đó đâu!”
Đối với Mộc Dương Hà mà nói, Tống Đường Huy chính là một khu vực bom mìn. Một khi Phương Tuyết Nhi bất cẩn giẫm phải thì sẽ tạo thành một hậu có đáng sợ không lường trước được.
“Hừ!”
Mộc Du Dường cười châm biếm đầy lạnh lùng: “Đường Huy? Cô gọi thân mật quá nhỉ! Chẳng phải anh ta luôn bảo vệ, giống như một con ruồi vây quanh cô sao? Vừa rồi ở bữa tiệc đính hôn, chẳng phải cô cũng dính lấy anh ta sao? Nhỡ đâu anh ta không nhịn được, muốn cùng cô nấu gạo thành cơm …”
“Mộc Dương Hà, anh dựa vào cái gì mà phỏng đoán người khác một cách ác ý như vậy? Bất luận là đối với tôi hay là đối với Mộ Đường Huy đều như vậy. Có phải người khác trong mắt anh đều hèn mọn, bỉ ổi đến mức không chịu nổi như vậy không?”
Phương Tuyết Nhi nói một cách tức giận.
“Đúng vậy!”
Mộc Dương Hà dùng sức nhéo lấy cằm của Phương Tuyết Nhi, đẩy cô tới sát vách tường trơn ướt của phòng tắm, nói bằng giọng khàn khàn:
“Bởi vì các người không chịu nhìn ra! Tại sao Mộc Đường Huy vẫn luôn ở đó, luôn xuất hiện bên cạnh cô, anh ta dựa vào cái gì mà quấn tạp dề nấu cơm trong nhà cô, chẳng phải là vì cô lẳng lơ, thích dụ dỗ đàn ông sao? Mộ Đường Huy là cái thá gì, chỉ cần tôi muốn thì có thể khiến cả nhà anh ta sống không bằng chết!”
Lời nói của Mộc Dương Hà lạnh lùng, dứt khoát. Từng chữ, từng chữ nổ vang bên tai Phương Tuyết Nhi, lẳng lơ ư?
Cô không chịu thua lập tức trừng mắt nhìn chằm chằm anh.
“Đúng! Không sai! Tôi lẳng lơ, tôi thích dụ dỗ đàn ông, tôi thích Mộ Đường Huy đấy, anh muốn thế nào?”
Cằm của Phương Tuyết Nhi bị nhéo rất đau, trong lòng cô còn đau hơn nữa. Những giọt nước mắt oan ức, tức giận không ngăn lại được trong giây lát rơi xuống, cô nói một cách hờn dỗi.
Mộc Dương Hà cắn răng, ngọn lửa trong sâu thẳm đôi mắt anh như muốn phun ra, chán của anh ghì chặt xuống trán của Phương Tuyết Nhi, anh gằn từng câu, từng từ một : “Được được lắm, vậy ngay bây giờ tôi có thể giúp cô đạt được nguyện vọng.”
Anh dùng sức giơ cao hai cánh tay của Phương Tuyết Nhi lên, hai tay cô để chéo nhau áp chặt trên vách tường, anh dùng một cánh tay đè chặt lên hai cổ tay trắng nõn, nhỏ nhắn của cô, tay còn lại của anh bắt đầu giằng xé quần áo của cô.
Tiếng nước bắn tung tóe trong phòng tắm không ngừng vang lên, nước trên vòi hoa sen cũng xối tới tấp xuống cơ thể của hai người.
“Ưm…ưm… Mộc Dương Hà, anh buông tôi ra, anh là đồ lưu manh, đại ác ma!”
Phương Tuyết Nhi vừa trải qua sự tra tấn của tác dụng từ thuốc, cả cơ thể cô chẳng còn chút sức lực nào. Toàn thân cô bủn rủn. Bị Mộc Dương Hà ghì chặt vào tường, cơ thể cô vặn vẽo giãy giụa đầy bất lực, cô chửi bới lung tung.
Cùng với tiếng vải bị xé rách thì lớp áo mỏng trên người Phương Tuyết Nhi cũng bị giật xuống trong nháy mắt mà chẳng tốn chút sức lực nào. Chiếc áo lót màu đen bên trong lộ ra.
Tức giận xen lẫn dục vọng, ngọn lửa trong cơ thể Mộc Dương Hà đã không thể khống chế được nữa. Anh hôn lên môi Phương Tuyết Nhi một cách dồn dập.
Nụ hồn vừa mạnh mẽ vừa bá đạo, chứa đầy hương vị ngọt ngào của đôi môi. Mộc Dương Hà mặc kệ Phương Tuyết Nhi đang cắn chặt hàm răng, anh luồn bờ môi một cách khéo léo vào chiếc miệng nhỏ ngọt ngào của cô, những chiếc răng đụng chạm, hai đầu lưỡi quấn vào nhau, hơi thở của Mộc Dương Hà trở nên dồn dập hơn, anh khó có thể tự kiềm chế thêm được nữa.
“Ưm!”
Mộc Dương Hà bỗng nhiên a một tiếng đau đớn khi đang chìm đắm trong nụ hôn thắm thiết. Anh đau đớn rời khỏi đôi môi của phương Tuyết Nhi, miệng anh cảm nhận được một mùi vị tanh ngòm của máu tươi.
Mộc Dương Hà cúi đầu, dùng tay lau miệng mình một cái. Môi anh đã bị chảy máu.
Môi Phương Tuyết Nhi cũng bị dính một chút máu, đó là máu của Mộc Dương Hà, là kết quả của việc cô đã cắn anh một cách tàn nhẫn trong tình thế cấp bách.
Nhưng sự đau đớn đó không hề khiến Mộc Dương Hà dừng tay, mà ngược lại, càng kích thích ham muốn chiếm giữ một cách mãnh liệt trong anh hơn.
Một lần nữa, Mộc Dương Hà lại tấn công đôi môi đỏ thẫm dính máu trước mặt mình. Anh dùng sức hôn lấy cô một cách tham lam, như thể muốn xé cô ra nuốt vào bụng vậy.
Nụ hôn này dường như khiến Phương Tuyết Nhi thiếu ôxy mà chết đi vậy…
Phương Tuyết Nhi cảm nhận được toàn bộ máu trong cơ thể đều đổ dồn lên não, đầu cô choáng váng, mất hết sức lực, để mặc cho Mộc Dương Hà hôn cô, để mặc bàn tay dục vọng của anh sờ soạng trên cơ thể của mình, thậm chí thỉnh thoảng cô còn ngẫu nhiên đáp ứng lại nụ hôn của anh.
Dù sự đáp lại đó chỉ là ngẫu nhiên nhưng vẫn bị Mộc Dương Hà chộp được. Đầu lưỡi của anh luồn sâu vào trong miệng cô, dẫn dụ lấy chiếc lưỡi nhỏ bé của cô quấn lấy lưỡi của anh.
Mộc Dương Hà từ từ nới lỏng tay của Phương Tuyết Nhi, hai tay anh vòng qua phần lưng cong đến mê người, tháo nút gài trên chiếc áo ngực màu đen đang che mất phần đẹp đẽ kia của cô.
Khuôn ngực đẫy đà lộ ra, hiện rõ trước mắt Mộc Dương Hà.
Anh bị sụp đổ trước cảnh tưởng đẹp đẽ trước mắt. Anh hít một hơi thật sâu, đưa tay nắm lấy bầu ngực trắng như tuyết, vùi đầu vào chiếc cổ trắng nõn của Phương Tuyết Nhi rồi hôn tới tấp. Tiết tấu động tác dần dần trở nên dịu dàng, nồng nàn hơn.
Phương Tuyết Nhi bị nụ hôn và sự vuốt ve của anh kích thích, cộng thêm với tác dụng còn sót lại của thuốc ở trong cơ thể, cô không phản kháng lại mà cơ thể từ từ buông lỏng ra.
Đôi mắt cô trở nên mơ màng, hơi thở dần trở nên gấp gáp. Hai tay cô vòng qua eo của Mộc Dương Hà, ôm lấy đôi bả vai rắn chắc và rộng, đáp lại anh.
Cơ thể của cả hai người đều ướt nhẹp, nhưng dù là nước lạnh cũng không có cách nào dập tắt được ngọn lửa dục vọng đang quấn quanh hai cơ thể kia.
Sau đó ngửi thấy mùi rượu từ miệng của cô, anh tưởng cô đã uống say, nhưng trạng thái phát triển của sự việc nói cho anh biết rằng, cô không hề say.
Anh cũng đã từng gặp phải tình huống như thế này. Mặc dù đó là chuyện của năm năm trước, nhưng sự trải nghiệm đó vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của anh.
Mộc Dương Hà bế cô, đi thang máy xuống dưới lầu. Phương Tuyết Nhi mảnh mai ở trong lòng anh trông thật nhỏ nhắn, xinh xắn. Mộc Dương Hà đưa cô tới bên cạnh chiếc xe của mình chẳng tốn chút sức lực nào.
Toàn bộ quá trình, Phương Tuyết Nhi đều ôm chặt lấy cổ Mộc Dương Hà, vùi đầu vào sâu trong phần cổ, nhẹ nhàng cọ vào anh.
Mộc Dương Hà đề nén những rung động trong lòng cùng với sự dục vọng đang dâng lên, anh nhét Phương Tuyết Nhi vào ghế sau chiếc xe, còn bản thân anh thì ngồi vào vị trí tay lái và khởi động máy.
Mộc Dương Hà đưa Phương Tuyết Nhi quay trở về căn hộ mà cô thuê. Anh biết vào thời gian này Nhạc Bảo Bối đang ở nhà trẻ nên sẽ không nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Phương Tuyết Nhi.
Mộc Dương Hà lục tìm chìa khóa ở trong túi của cô ra rồi mở cửa.
Sau khi bước vào trong, anh bế cô tới thẳng phòng tắm, dìu cô đứng dưới vòi hoa sen rồi mở nút nước lạnh.
Cột nước lập tức phun xuống, xối ướt cả cơ thể của hai người.
Cơ thể nóng nực, khó chịu của Phương Tuyết Nhi tiếp xúc với nước lạnh thì bỗng giật mình, đầu óc cô trong nháy mắt trở nên tỉnh táo không ít.
Nước lạnh chạy dọc theo mái tóc đen và khuôn mặt rơi xuống. Cô mở miệng hít thật sâu, nhìn Mộc Dương Hà với đôi mắt to bên dưới hàng lông mi như cánh quạt đang chớp.
“Mộc Dương Hà, tôi, tôi bị làm sao vậy…”
Phương Tuyết Nhi dùng tay gạt nước trên mặt, đột nhiên cô ý thức được bản thân mình vẫn còn ôm vịn trong lòng Mộc Dương Hà. Cô cố gắng đứng thẳng người, cách xa anh ra một chút.
Tác dụng của thuốc trong cơ thể Phương Tuyết Nhi giảm dần, nhưng vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Bộ dạng quyến rũ của người đàn ông trước mặt vẫn khiến tim cô đập nhanh hơn.
“Có lẽ cô đã bị người ta bỏ thuốc rồi.”
Mộc Dương Hà nhìn cô, chiếc áo sơ mi trắng bị thấm ướt đẫm, dán chặt vào cơ thể săn chắc của anh. Tóc anh cũng bị ướt nhẹp.
“Bỏ thuốc! Thuốc gì cơ?” Phương Tuyết Nhi vô cùng kinh ngạc. Cô nghĩ ngợi, khuôn mặt bỗng đỏ bừng, tỏ vẻ không dám tin: “Ý anh là…loại thuốc đó à?”
“Đúng vậy.” Mộc Dương Hà khẳng định suy nghĩ của cô.
Phương Tuyết Nhi càng cảm thấy khó hiểu: “Nhưng, là ai được chứ? Tại sao lại bỏ loại thuốc đó đối với tôi vậy?”
Mộc Dương Hà trầm ngâm vài giây rồi anh nghiến răng nói: “Có khả năng là Tống Đường Huy…”
Lông mày Phương Tuyết Nhi đột nhiên nhíu chặt, cô dường như nghĩ ngợi điều gì đó và nói: “Không phải chứ, Tống Đường Huy chắc không phải loại người đó đâu!”
Đối với Mộc Dương Hà mà nói, Tống Đường Huy chính là một khu vực bom mìn. Một khi Phương Tuyết Nhi bất cẩn giẫm phải thì sẽ tạo thành một hậu có đáng sợ không lường trước được.
“Hừ!”
Mộc Du Dường cười châm biếm đầy lạnh lùng: “Đường Huy? Cô gọi thân mật quá nhỉ! Chẳng phải anh ta luôn bảo vệ, giống như một con ruồi vây quanh cô sao? Vừa rồi ở bữa tiệc đính hôn, chẳng phải cô cũng dính lấy anh ta sao? Nhỡ đâu anh ta không nhịn được, muốn cùng cô nấu gạo thành cơm …”
“Mộc Dương Hà, anh dựa vào cái gì mà phỏng đoán người khác một cách ác ý như vậy? Bất luận là đối với tôi hay là đối với Mộ Đường Huy đều như vậy. Có phải người khác trong mắt anh đều hèn mọn, bỉ ổi đến mức không chịu nổi như vậy không?”
Phương Tuyết Nhi nói một cách tức giận.
“Đúng vậy!”
Mộc Dương Hà dùng sức nhéo lấy cằm của Phương Tuyết Nhi, đẩy cô tới sát vách tường trơn ướt của phòng tắm, nói bằng giọng khàn khàn:
“Bởi vì các người không chịu nhìn ra! Tại sao Mộc Đường Huy vẫn luôn ở đó, luôn xuất hiện bên cạnh cô, anh ta dựa vào cái gì mà quấn tạp dề nấu cơm trong nhà cô, chẳng phải là vì cô lẳng lơ, thích dụ dỗ đàn ông sao? Mộ Đường Huy là cái thá gì, chỉ cần tôi muốn thì có thể khiến cả nhà anh ta sống không bằng chết!”
Lời nói của Mộc Dương Hà lạnh lùng, dứt khoát. Từng chữ, từng chữ nổ vang bên tai Phương Tuyết Nhi, lẳng lơ ư?
Cô không chịu thua lập tức trừng mắt nhìn chằm chằm anh.
“Đúng! Không sai! Tôi lẳng lơ, tôi thích dụ dỗ đàn ông, tôi thích Mộ Đường Huy đấy, anh muốn thế nào?”
Cằm của Phương Tuyết Nhi bị nhéo rất đau, trong lòng cô còn đau hơn nữa. Những giọt nước mắt oan ức, tức giận không ngăn lại được trong giây lát rơi xuống, cô nói một cách hờn dỗi.
Mộc Dương Hà cắn răng, ngọn lửa trong sâu thẳm đôi mắt anh như muốn phun ra, chán của anh ghì chặt xuống trán của Phương Tuyết Nhi, anh gằn từng câu, từng từ một : “Được được lắm, vậy ngay bây giờ tôi có thể giúp cô đạt được nguyện vọng.”
Anh dùng sức giơ cao hai cánh tay của Phương Tuyết Nhi lên, hai tay cô để chéo nhau áp chặt trên vách tường, anh dùng một cánh tay đè chặt lên hai cổ tay trắng nõn, nhỏ nhắn của cô, tay còn lại của anh bắt đầu giằng xé quần áo của cô.
Tiếng nước bắn tung tóe trong phòng tắm không ngừng vang lên, nước trên vòi hoa sen cũng xối tới tấp xuống cơ thể của hai người.
“Ưm…ưm… Mộc Dương Hà, anh buông tôi ra, anh là đồ lưu manh, đại ác ma!”
Phương Tuyết Nhi vừa trải qua sự tra tấn của tác dụng từ thuốc, cả cơ thể cô chẳng còn chút sức lực nào. Toàn thân cô bủn rủn. Bị Mộc Dương Hà ghì chặt vào tường, cơ thể cô vặn vẽo giãy giụa đầy bất lực, cô chửi bới lung tung.
Cùng với tiếng vải bị xé rách thì lớp áo mỏng trên người Phương Tuyết Nhi cũng bị giật xuống trong nháy mắt mà chẳng tốn chút sức lực nào. Chiếc áo lót màu đen bên trong lộ ra.
Tức giận xen lẫn dục vọng, ngọn lửa trong cơ thể Mộc Dương Hà đã không thể khống chế được nữa. Anh hôn lên môi Phương Tuyết Nhi một cách dồn dập.
Nụ hồn vừa mạnh mẽ vừa bá đạo, chứa đầy hương vị ngọt ngào của đôi môi. Mộc Dương Hà mặc kệ Phương Tuyết Nhi đang cắn chặt hàm răng, anh luồn bờ môi một cách khéo léo vào chiếc miệng nhỏ ngọt ngào của cô, những chiếc răng đụng chạm, hai đầu lưỡi quấn vào nhau, hơi thở của Mộc Dương Hà trở nên dồn dập hơn, anh khó có thể tự kiềm chế thêm được nữa.
“Ưm!”
Mộc Dương Hà bỗng nhiên a một tiếng đau đớn khi đang chìm đắm trong nụ hôn thắm thiết. Anh đau đớn rời khỏi đôi môi của phương Tuyết Nhi, miệng anh cảm nhận được một mùi vị tanh ngòm của máu tươi.
Mộc Dương Hà cúi đầu, dùng tay lau miệng mình một cái. Môi anh đã bị chảy máu.
Môi Phương Tuyết Nhi cũng bị dính một chút máu, đó là máu của Mộc Dương Hà, là kết quả của việc cô đã cắn anh một cách tàn nhẫn trong tình thế cấp bách.
Nhưng sự đau đớn đó không hề khiến Mộc Dương Hà dừng tay, mà ngược lại, càng kích thích ham muốn chiếm giữ một cách mãnh liệt trong anh hơn.
Một lần nữa, Mộc Dương Hà lại tấn công đôi môi đỏ thẫm dính máu trước mặt mình. Anh dùng sức hôn lấy cô một cách tham lam, như thể muốn xé cô ra nuốt vào bụng vậy.
Nụ hôn này dường như khiến Phương Tuyết Nhi thiếu ôxy mà chết đi vậy…
Phương Tuyết Nhi cảm nhận được toàn bộ máu trong cơ thể đều đổ dồn lên não, đầu cô choáng váng, mất hết sức lực, để mặc cho Mộc Dương Hà hôn cô, để mặc bàn tay dục vọng của anh sờ soạng trên cơ thể của mình, thậm chí thỉnh thoảng cô còn ngẫu nhiên đáp ứng lại nụ hôn của anh.
Dù sự đáp lại đó chỉ là ngẫu nhiên nhưng vẫn bị Mộc Dương Hà chộp được. Đầu lưỡi của anh luồn sâu vào trong miệng cô, dẫn dụ lấy chiếc lưỡi nhỏ bé của cô quấn lấy lưỡi của anh.
Mộc Dương Hà từ từ nới lỏng tay của Phương Tuyết Nhi, hai tay anh vòng qua phần lưng cong đến mê người, tháo nút gài trên chiếc áo ngực màu đen đang che mất phần đẹp đẽ kia của cô.
Khuôn ngực đẫy đà lộ ra, hiện rõ trước mắt Mộc Dương Hà.
Anh bị sụp đổ trước cảnh tưởng đẹp đẽ trước mắt. Anh hít một hơi thật sâu, đưa tay nắm lấy bầu ngực trắng như tuyết, vùi đầu vào chiếc cổ trắng nõn của Phương Tuyết Nhi rồi hôn tới tấp. Tiết tấu động tác dần dần trở nên dịu dàng, nồng nàn hơn.
Phương Tuyết Nhi bị nụ hôn và sự vuốt ve của anh kích thích, cộng thêm với tác dụng còn sót lại của thuốc ở trong cơ thể, cô không phản kháng lại mà cơ thể từ từ buông lỏng ra.
Đôi mắt cô trở nên mơ màng, hơi thở dần trở nên gấp gáp. Hai tay cô vòng qua eo của Mộc Dương Hà, ôm lấy đôi bả vai rắn chắc và rộng, đáp lại anh.
Cơ thể của cả hai người đều ướt nhẹp, nhưng dù là nước lạnh cũng không có cách nào dập tắt được ngọn lửa dục vọng đang quấn quanh hai cơ thể kia.