Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 3 ĐI ĂN MÁNG KHÁC! ĐI NGAY ĐI
CHƯƠNG 3: ĐI ĂN MÁNG KHÁC! ĐI NGAY ĐI
Lương Vỹ Lộc cho rằng mình đã khơi gợi được hứng thú của Mộc Dương Hà nên trong lòng có chút đắc ý.
Anh ta lập tức lôi từ trong túi quần ra một tấm thẻ ngân hàng màu vàng kim và một đồng xu màu bạc, đặt lên bàn làm việc của Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà nhận ra tấm thẻ này, đây là tấm thẻ sáng sớm nay anh đưa cho Lương Vỹ Lộc để tống cổ cô gái tối hôm qua đi, sao bây giờ anh ta lại mang về?
Lương Vỹ Lộc nhìn ra được mối nghi ngờ của Mộc Dương Hà, anh ta cười ha hả và nói: "Thú vị đúng không, người ta vừa trả lại thẻ cho anh đây, còn trả cho anh một đồng ‘tình phí’ nữa nhé." Anh ta vừa nói vừa chỉ chỉ vào đồng xu lấp lánh ánh bạc kia.
Mộc Dương Hà giật mình, trên khuôn mặt lạnh nhạt có thêm vẻ khó hiểu và phẫn nộ, còn loáng thoáng một chút nghiền ngẫm.
Lương Vỹ Lộc nhìn biểu cảm không thể nắm bắt được trên mặt cậu chủ nhà họ Mộc, vội vàng ghé lại gần, tỏ vẻ hóng hớt.
"Em nói này, trước giờ anh không gần nữ sắc cơ mà, lần này sao lại nghĩ tới chuyện đổi khẩu vị mặn chát thế?"
Cậu bạn nối khố mặn lạnh như thùng tiền này không giống với anh ta, anh ta có tình trường phong phú, cờ màu bay phấp phới, còn cậu chủ nhà họ Mộc này muốn gì có nấy, chỉ không chịu tìm bạn gái.
Tuy rằng vài năm trước anh cũng từng yêu đương, nhưng chỉ như gió thoảng mây trôi mà thôi. Cô gái kia chạy qua nước ngoài là cắt đứt liên lạc luôn, anh ta còn tưởng anh sẽ đợi như thế này suốt đời, ai biết rằng tối hôm qua không hiểu sao lại nghĩ thông suốt, chịu ngủ cùng người phụ nữ khác?
Lương Vỹ Lộc tò mò không thể tả nổi.
Mộc Dương Hà lại lạnh lùng chọc thủng ý nghĩa trong lòng bạn mình: "Nói xong rồi thì lượn đi."
Nhìn gương mặt như cục băng càng lúc càng giảm nhiệt độ của Mộc Dương Hà, Lương Vỹ Lộc không dám lỗ mãng nữa, chỉ có thể kiềm nén ước muốn được hớt chuyện trong lòng lại, vội vàng lăn ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Mộc Dương Hà đặt chiếc bút trong tay xuống, ngắm nghía đồng xu kia, nhớ lại từng chút chuyện của tối qua.
Hôm qua anh đi công tác đến thành phố N, sau khi kết thúc buổi họp với công ty NF, anh tham gia tiệc rượu vì lời mời nhiệt tình của bên đối phương.
Tiệc rượu được nửa chừng thì anh thấy đầu óc choáng váng, cơ thể nóng bừng, vô cùng khó chịu, bèn ra ngoài hít thở không khí.
Ai ngờ hít thở không khí cũng không có tác dụng gì, càng lúc càng nóng thêm, đây không phải cảm giác nên có sau khi uống rượu, Mộc Dương Hà bỗng chốc hiểu ra đây là cái gì, nhưng lúc ấy thì đã muộn, anh chỉ muốn một người để "xả van", giải tỏa cơn nóng thiêu đốt trong cơ thể.
Sau đó đụng ngay phải cô gái kia.
Mộc Dương Hà nhắm mắt lại, cảm tưởng như mùi hương thơm ngọt lẫn cùng mùi rượu kia vẫn vấn vít bên cạnh mình.
Cô gái kia...
Sau khi công dụng của thuốc kích thích lui hết, hai mắt anh đã mơ hồ không nhìn rõ được mặt cô gái ấy, chỉ duy nhất vết máu đỏ rực trên giường sau khi hành sự xong găm thẳng vào trái tim lạnh giá của anh.
Buổi sáng tỉnh dậy, Mộc Dương Hà nhìn cô gái quay lưng lại với mình mà ngủ say, nghĩ lại một đêm hoang đường vừa trải qua, lập tức đứng lên, thu dọn quần áo rời khỏi phòng và quay về thành phố H. Trước khi quay về còn để lại một tấm thẻ ngân hàng với số tiền cực kỳ lớn, đủ để khiến tất cả các cô gái ham tiền phải động lòng.
Ai ngờ kết quả lại như thế này đây.
Mộc Dương Hà hoàn hồn lại, tùy tiện ném tấm thẻ vào ngăn kéo của bàn làm việc, nhưng khi nhìn tới đồng xu bằng bạc kia bắt đầu thấy khó xử, do dự vài giây, anh cầm đồng xu đó bỏ vào túi áo.
...
Năm năm sau.
Tại một tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố H, cảnh tượng thật bận rộn.
Nhân viên trong các block văn phòng bận bịu với công việc của mình, thỉnh thoảng có vài người đi tới đi lui.
Ở một block nhỏ cạnh cửa sổ sát mặt đất, tiếng gõ bàn phím lạch cạch vang lên.
Phương Tuyết Nhi ngồi ở đó, bộ trang phục công sở với váy ngắn màu xanh thẫm ôm trọn lấy cơ thể mềm mại và tinh tế.
Bận rộn cả một ngày, khi gần tan ca, Phương Tuyết Nhi liếc mắt nhìn đồng hồ, mở điện thoại ra gửi một tin nhắn thoại: "Tình yêu à, hôm nay không phải tăng ca, đừng ngủ sớm, đợi mẹ nhé ~"
Nói xong, bắt đầu vui vẻ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Đột nhiệt liếc thấy ông tổng giám đốc bụng bự đang lật đật bước ra khỏi văn phòng mà cô như chết nghẹn.
Không phải chứ! Lại nữa à?!
Phương Tuyết Nhi sợ mất mật, bàn tay đang chuẩn bị tắt máy tính run lên, gõ vào nút khởi động lại.
Một hồi kinh hoảng chưa kịp qua đi, giám đốc đã thông báo thêm một cơn ác mộng: "Tối nay mọi người cố gắng tăng ca chút nhé! Vì thành tích tháng này, cố gắng nhé!"
Nói xong, mặc kệ cho nhân viên phía sau ai oán kêu than, ông giám đốc lại lật đật quay về văn phòng riêng.
Phương Tuyết Nhi nhìn màn hình máy tính lại một lần nữa sáng lên, không khỏi thấy tức giận và bất lực đan xen.
Haizz...
Ba năm trước, từ khi bước chân vào công ty này, tăng ca đã trở thành chuyện như cơm bữa với Phương Tuyết Nhi, quan trọng nhất là vẫn chưa có lương tăng ca.
Nhưng không có cách nào khác, vì cuộc sống, cô chỉ có thể cố gắng làm việc. May mà sau này thành tích nổi bật, giám đốc cũng dần dần có ý định cất nhắc cô, ai ngờ từ sau lần giám đốc hẹn cô đi ăn cơm mà cô từ chối, tin tức về việc thăng chức của cô cũng từ từ biến mất.
Phương Tuyết Nhi không khỏi thấy chán nản, cô mở điện thoại đang nhấp nháy ra, tin nhắn thoại vừa gửi đi đã nhận được hồi âm, là một cái nhãn dán chibi vui vẻ nhảy nhót.
Nhìn thấy meme ấy, Phương Tuyết Nhi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vui mừng của người kia.
Phương Tuyết Nhi thở dài, gửi thêm một tin nhắn thoại xin lỗi qua bên đó.
Một lúc lâu sau, đối phương mới trả lời bằng một nhãn dán chibi buồn rầu ủ rũ.
Phương Tuyết Nhi nhìn vào mà lo lắng không thôi, nhưng chỉ có thể mở văn kiện ra bắt đầu làm việc.
Tăng ca xong đã gần mười giờ đêm, Phương Tuyết Nhi cứ thấy không yên lòng, trong đầu cô tràn ngập cái nhãn dán buồn rầu ủ rũ kia.
Cô liếc mắt nhìn văn phòng của giám đốc, không dằn lòng được, đành phải đứng dậy, gõ cửa phòng làm việc riêng của giám đốc.
"Giám đốc, tôi muốn hỏi rốt cuộc bao giờ chức trưởng phòng được xác định vậy?"
"Tiểu Phương à, không cần sốt ruột, thành tích của cô mọi người đều thấy rồi, khi nào thời cơ đến sẽ chắc chắn thôi." Giám đốc từ tốn uống trà và đưa đẩy với Phương Tuyết Nhi.
"Giám đốc, tôi đến công ty này cũng được mấy năm rồi, tôi tự thấy mình vô cùng cố gắng trong công việc, nếu như không thể đổi lấy sự thăng tiến và không gian phát triển khả năng xứng đáng, tôi chỉ có thể suy tính đến con đường khác thôi."
"Khụ khụ..." Sắc mặt giám đốc khẽ thay đổi, ông ta hắng giọng, đứng dậy bước vòng ra sau lưng Phương Tuyết Nhi, bàn tay to bè thô lỗ giả như vô tình giả như cố ý vỗ vài cái lên bờ mông tròn căng mẩy của Phương Tuyết Nhi.
"Tuyết Nhi à, thói đời ấy mà, phụ nữ cạnh tranh trong công việc không dễ dàng gì đâu, thế nhưng, vẫn có cách, chỉ phụ thuộc vào việc cô có biết linh hoạt hay không thôi."
Phương Tuyết Nhi rùng mình, da gà trên người rơi đầy xuống đất. Cô không ngờ được rằng ý đồ của ông ta lại là như vậy.
Cô giơ tay tặng ngay cho ông ta một cái bạt tai, "Chát" một tiếng giòn tan lên gương mặt gian xảo của giám đốc.
"Ông là lão già lưu manh, còn tính quấy rối tình dục nữa hả, thật kinh tởm!"
Chiếc kính trên mặt lão giám đốc lệch đi vì cái tát của Phương Tuyết Nhi, ông ta ôm gương mặt sưng vù của mình, tức giận quát lên: "Tôi đây coi trọng cô, Phương Tuyết Nhi, đừng có kiểu rượu mời không uống thích uống rượu phạt như thế, coi chừng tôi cho cô sống không nổi ở đây đấy!"
"Ai sợ ai chứ, ông có tin bây giờ tôi sẽ ra ngoài bảo ông sàm sỡ tôi không."
Nói dứt câu, Phương Tuyết Nhi cào rối mái tóc của mình, sau đó làm bộ tự cởi cúc áo của mình sao cho trông giống trạng thái ấm ức như vừa trải qua một cuộc vật lộn kịch liệt, miệng cô cũng bắt đầu gào lên: "Có ai không, giám đốc sàm..."
Nói rồi định chạy ra khỏi văn phòng.
Thế thì nguy mất.
Lão giám đốc trước giờ giả bộ ngay thẳng chưa từng gặp qua tình thế nào như thế này, chỉ sợ chiếc mặt nạ mà mình nhọc công đắp nặn bao nhiêu năm bị xé toạc ra, vội vàng kéo Phương Tuyết Nhi lại, mềm mỏng hơn.
"Ôi chao, đừng có hét, đừng có hét! Cô nói xem rốt cuộc cô muốn thế nào?"
Ông ta tưởng rằng cô gái này sẽ dùng chuyện vừa nãy để chèn ép ông ta, để ngồi lên được chức trưởng phòng.
Không ngờ, ông ta nghe thấy Phương Tuyết Nhi nói: "Tôi muốn từ chức, ngày mai tôi sẽ nộp đơn từ chức lên, ông duyệt cho tôi, thanh toán phần lương vốn thuộc về tôi, không được phép khất lần một đồng một cắc nào."
Chỉ thế thôi à?
Giám đốc hơi kinh ngạc, tiếp tục gật đầu như bổ củi —— ông ta thực sự không thích, cũng không giữ lại được cô gái vừa cứng đầu vừa không thèm nhìn mặt đoán ý cấp trên này.
Sau khi có được câu trả lời chắc chắn, Phương Tuyết Nhi vội vàng rời khỏi công ty, nhưng không về nhà ngay mà đến một trường mầm non nhận trông trẻ toàn thời gian ở gần đó.
Ca gửi ban đêm không còn tiếng trẻ con nô đùa như ban ngày mà vô cùng vắng lặng.
"Cuối cùng cô cũng đến rồi, thằng bé đợi cô mãi rồi ngủ mất đấy."
Lương Vỹ Lộc cho rằng mình đã khơi gợi được hứng thú của Mộc Dương Hà nên trong lòng có chút đắc ý.
Anh ta lập tức lôi từ trong túi quần ra một tấm thẻ ngân hàng màu vàng kim và một đồng xu màu bạc, đặt lên bàn làm việc của Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà nhận ra tấm thẻ này, đây là tấm thẻ sáng sớm nay anh đưa cho Lương Vỹ Lộc để tống cổ cô gái tối hôm qua đi, sao bây giờ anh ta lại mang về?
Lương Vỹ Lộc nhìn ra được mối nghi ngờ của Mộc Dương Hà, anh ta cười ha hả và nói: "Thú vị đúng không, người ta vừa trả lại thẻ cho anh đây, còn trả cho anh một đồng ‘tình phí’ nữa nhé." Anh ta vừa nói vừa chỉ chỉ vào đồng xu lấp lánh ánh bạc kia.
Mộc Dương Hà giật mình, trên khuôn mặt lạnh nhạt có thêm vẻ khó hiểu và phẫn nộ, còn loáng thoáng một chút nghiền ngẫm.
Lương Vỹ Lộc nhìn biểu cảm không thể nắm bắt được trên mặt cậu chủ nhà họ Mộc, vội vàng ghé lại gần, tỏ vẻ hóng hớt.
"Em nói này, trước giờ anh không gần nữ sắc cơ mà, lần này sao lại nghĩ tới chuyện đổi khẩu vị mặn chát thế?"
Cậu bạn nối khố mặn lạnh như thùng tiền này không giống với anh ta, anh ta có tình trường phong phú, cờ màu bay phấp phới, còn cậu chủ nhà họ Mộc này muốn gì có nấy, chỉ không chịu tìm bạn gái.
Tuy rằng vài năm trước anh cũng từng yêu đương, nhưng chỉ như gió thoảng mây trôi mà thôi. Cô gái kia chạy qua nước ngoài là cắt đứt liên lạc luôn, anh ta còn tưởng anh sẽ đợi như thế này suốt đời, ai biết rằng tối hôm qua không hiểu sao lại nghĩ thông suốt, chịu ngủ cùng người phụ nữ khác?
Lương Vỹ Lộc tò mò không thể tả nổi.
Mộc Dương Hà lại lạnh lùng chọc thủng ý nghĩa trong lòng bạn mình: "Nói xong rồi thì lượn đi."
Nhìn gương mặt như cục băng càng lúc càng giảm nhiệt độ của Mộc Dương Hà, Lương Vỹ Lộc không dám lỗ mãng nữa, chỉ có thể kiềm nén ước muốn được hớt chuyện trong lòng lại, vội vàng lăn ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Mộc Dương Hà đặt chiếc bút trong tay xuống, ngắm nghía đồng xu kia, nhớ lại từng chút chuyện của tối qua.
Hôm qua anh đi công tác đến thành phố N, sau khi kết thúc buổi họp với công ty NF, anh tham gia tiệc rượu vì lời mời nhiệt tình của bên đối phương.
Tiệc rượu được nửa chừng thì anh thấy đầu óc choáng váng, cơ thể nóng bừng, vô cùng khó chịu, bèn ra ngoài hít thở không khí.
Ai ngờ hít thở không khí cũng không có tác dụng gì, càng lúc càng nóng thêm, đây không phải cảm giác nên có sau khi uống rượu, Mộc Dương Hà bỗng chốc hiểu ra đây là cái gì, nhưng lúc ấy thì đã muộn, anh chỉ muốn một người để "xả van", giải tỏa cơn nóng thiêu đốt trong cơ thể.
Sau đó đụng ngay phải cô gái kia.
Mộc Dương Hà nhắm mắt lại, cảm tưởng như mùi hương thơm ngọt lẫn cùng mùi rượu kia vẫn vấn vít bên cạnh mình.
Cô gái kia...
Sau khi công dụng của thuốc kích thích lui hết, hai mắt anh đã mơ hồ không nhìn rõ được mặt cô gái ấy, chỉ duy nhất vết máu đỏ rực trên giường sau khi hành sự xong găm thẳng vào trái tim lạnh giá của anh.
Buổi sáng tỉnh dậy, Mộc Dương Hà nhìn cô gái quay lưng lại với mình mà ngủ say, nghĩ lại một đêm hoang đường vừa trải qua, lập tức đứng lên, thu dọn quần áo rời khỏi phòng và quay về thành phố H. Trước khi quay về còn để lại một tấm thẻ ngân hàng với số tiền cực kỳ lớn, đủ để khiến tất cả các cô gái ham tiền phải động lòng.
Ai ngờ kết quả lại như thế này đây.
Mộc Dương Hà hoàn hồn lại, tùy tiện ném tấm thẻ vào ngăn kéo của bàn làm việc, nhưng khi nhìn tới đồng xu bằng bạc kia bắt đầu thấy khó xử, do dự vài giây, anh cầm đồng xu đó bỏ vào túi áo.
...
Năm năm sau.
Tại một tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố H, cảnh tượng thật bận rộn.
Nhân viên trong các block văn phòng bận bịu với công việc của mình, thỉnh thoảng có vài người đi tới đi lui.
Ở một block nhỏ cạnh cửa sổ sát mặt đất, tiếng gõ bàn phím lạch cạch vang lên.
Phương Tuyết Nhi ngồi ở đó, bộ trang phục công sở với váy ngắn màu xanh thẫm ôm trọn lấy cơ thể mềm mại và tinh tế.
Bận rộn cả một ngày, khi gần tan ca, Phương Tuyết Nhi liếc mắt nhìn đồng hồ, mở điện thoại ra gửi một tin nhắn thoại: "Tình yêu à, hôm nay không phải tăng ca, đừng ngủ sớm, đợi mẹ nhé ~"
Nói xong, bắt đầu vui vẻ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Đột nhiệt liếc thấy ông tổng giám đốc bụng bự đang lật đật bước ra khỏi văn phòng mà cô như chết nghẹn.
Không phải chứ! Lại nữa à?!
Phương Tuyết Nhi sợ mất mật, bàn tay đang chuẩn bị tắt máy tính run lên, gõ vào nút khởi động lại.
Một hồi kinh hoảng chưa kịp qua đi, giám đốc đã thông báo thêm một cơn ác mộng: "Tối nay mọi người cố gắng tăng ca chút nhé! Vì thành tích tháng này, cố gắng nhé!"
Nói xong, mặc kệ cho nhân viên phía sau ai oán kêu than, ông giám đốc lại lật đật quay về văn phòng riêng.
Phương Tuyết Nhi nhìn màn hình máy tính lại một lần nữa sáng lên, không khỏi thấy tức giận và bất lực đan xen.
Haizz...
Ba năm trước, từ khi bước chân vào công ty này, tăng ca đã trở thành chuyện như cơm bữa với Phương Tuyết Nhi, quan trọng nhất là vẫn chưa có lương tăng ca.
Nhưng không có cách nào khác, vì cuộc sống, cô chỉ có thể cố gắng làm việc. May mà sau này thành tích nổi bật, giám đốc cũng dần dần có ý định cất nhắc cô, ai ngờ từ sau lần giám đốc hẹn cô đi ăn cơm mà cô từ chối, tin tức về việc thăng chức của cô cũng từ từ biến mất.
Phương Tuyết Nhi không khỏi thấy chán nản, cô mở điện thoại đang nhấp nháy ra, tin nhắn thoại vừa gửi đi đã nhận được hồi âm, là một cái nhãn dán chibi vui vẻ nhảy nhót.
Nhìn thấy meme ấy, Phương Tuyết Nhi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vui mừng của người kia.
Phương Tuyết Nhi thở dài, gửi thêm một tin nhắn thoại xin lỗi qua bên đó.
Một lúc lâu sau, đối phương mới trả lời bằng một nhãn dán chibi buồn rầu ủ rũ.
Phương Tuyết Nhi nhìn vào mà lo lắng không thôi, nhưng chỉ có thể mở văn kiện ra bắt đầu làm việc.
Tăng ca xong đã gần mười giờ đêm, Phương Tuyết Nhi cứ thấy không yên lòng, trong đầu cô tràn ngập cái nhãn dán buồn rầu ủ rũ kia.
Cô liếc mắt nhìn văn phòng của giám đốc, không dằn lòng được, đành phải đứng dậy, gõ cửa phòng làm việc riêng của giám đốc.
"Giám đốc, tôi muốn hỏi rốt cuộc bao giờ chức trưởng phòng được xác định vậy?"
"Tiểu Phương à, không cần sốt ruột, thành tích của cô mọi người đều thấy rồi, khi nào thời cơ đến sẽ chắc chắn thôi." Giám đốc từ tốn uống trà và đưa đẩy với Phương Tuyết Nhi.
"Giám đốc, tôi đến công ty này cũng được mấy năm rồi, tôi tự thấy mình vô cùng cố gắng trong công việc, nếu như không thể đổi lấy sự thăng tiến và không gian phát triển khả năng xứng đáng, tôi chỉ có thể suy tính đến con đường khác thôi."
"Khụ khụ..." Sắc mặt giám đốc khẽ thay đổi, ông ta hắng giọng, đứng dậy bước vòng ra sau lưng Phương Tuyết Nhi, bàn tay to bè thô lỗ giả như vô tình giả như cố ý vỗ vài cái lên bờ mông tròn căng mẩy của Phương Tuyết Nhi.
"Tuyết Nhi à, thói đời ấy mà, phụ nữ cạnh tranh trong công việc không dễ dàng gì đâu, thế nhưng, vẫn có cách, chỉ phụ thuộc vào việc cô có biết linh hoạt hay không thôi."
Phương Tuyết Nhi rùng mình, da gà trên người rơi đầy xuống đất. Cô không ngờ được rằng ý đồ của ông ta lại là như vậy.
Cô giơ tay tặng ngay cho ông ta một cái bạt tai, "Chát" một tiếng giòn tan lên gương mặt gian xảo của giám đốc.
"Ông là lão già lưu manh, còn tính quấy rối tình dục nữa hả, thật kinh tởm!"
Chiếc kính trên mặt lão giám đốc lệch đi vì cái tát của Phương Tuyết Nhi, ông ta ôm gương mặt sưng vù của mình, tức giận quát lên: "Tôi đây coi trọng cô, Phương Tuyết Nhi, đừng có kiểu rượu mời không uống thích uống rượu phạt như thế, coi chừng tôi cho cô sống không nổi ở đây đấy!"
"Ai sợ ai chứ, ông có tin bây giờ tôi sẽ ra ngoài bảo ông sàm sỡ tôi không."
Nói dứt câu, Phương Tuyết Nhi cào rối mái tóc của mình, sau đó làm bộ tự cởi cúc áo của mình sao cho trông giống trạng thái ấm ức như vừa trải qua một cuộc vật lộn kịch liệt, miệng cô cũng bắt đầu gào lên: "Có ai không, giám đốc sàm..."
Nói rồi định chạy ra khỏi văn phòng.
Thế thì nguy mất.
Lão giám đốc trước giờ giả bộ ngay thẳng chưa từng gặp qua tình thế nào như thế này, chỉ sợ chiếc mặt nạ mà mình nhọc công đắp nặn bao nhiêu năm bị xé toạc ra, vội vàng kéo Phương Tuyết Nhi lại, mềm mỏng hơn.
"Ôi chao, đừng có hét, đừng có hét! Cô nói xem rốt cuộc cô muốn thế nào?"
Ông ta tưởng rằng cô gái này sẽ dùng chuyện vừa nãy để chèn ép ông ta, để ngồi lên được chức trưởng phòng.
Không ngờ, ông ta nghe thấy Phương Tuyết Nhi nói: "Tôi muốn từ chức, ngày mai tôi sẽ nộp đơn từ chức lên, ông duyệt cho tôi, thanh toán phần lương vốn thuộc về tôi, không được phép khất lần một đồng một cắc nào."
Chỉ thế thôi à?
Giám đốc hơi kinh ngạc, tiếp tục gật đầu như bổ củi —— ông ta thực sự không thích, cũng không giữ lại được cô gái vừa cứng đầu vừa không thèm nhìn mặt đoán ý cấp trên này.
Sau khi có được câu trả lời chắc chắn, Phương Tuyết Nhi vội vàng rời khỏi công ty, nhưng không về nhà ngay mà đến một trường mầm non nhận trông trẻ toàn thời gian ở gần đó.
Ca gửi ban đêm không còn tiếng trẻ con nô đùa như ban ngày mà vô cùng vắng lặng.
"Cuối cùng cô cũng đến rồi, thằng bé đợi cô mãi rồi ngủ mất đấy."