Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 47 ĐÍNH HÔN SỚM HƠN DỰ ĐỊNH
CHƯƠNG 47: ĐÍNH HÔN SỚM HƠN DỰ ĐỊNH
Anh ta đứng dậy tạm biệt, nói: "Nếu em về rồi vậy anh đi đây, em nghỉ sớm nhé."
Phương Tuyết Nhi đang quay lưng rửa bát, đáp lại: "Vâng, anh đi đường cẩn thận."
"Ừm." Tống Đường Huy yên lặng gỡ tạp dề xuống, rời khỏi căn hộ.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng Tống Đường Huy đóng cửa, Phương Tuyết Nhi mới dừng lại động tác trên tay, vẻ mặt buồn bã.
Tống Đường Huy đối xử với cô càng tốt, trong lòng cô càng áy náy....
Ngày hôm sao, khi chuẩn bị tan làm, Phương Tuyết Nhi dự định không tới nhà Tiêu Tử Dao, Tiêu Tử Dao cũng không phái người tới thúc giục.
Phương Tuyết Nhi cảm thấy chút kỳ lạ, lại nghĩ, có thể vì chuyện xảy ra tối qua, người nhà họ Tiêu cũng không muốn cô vào cửa nữa, thế là cô cũng mừng rỡ vui vẻ.
Rốt cuộc tới giờ tan làm, Phương Tuyết Nhi lại bất ngờ bị Lương Vỹ Lộc giữ lại họp, bị giữ lại ngoài cô ra còn có Đường Uy Phong và những người cấp quản lý công ty có chức vụ tương đối cao.
Lương Vỹ Lộc thấy người đã tới động đủ, bắt đầu nói: "Hôm nay triệu tập mọi người tới họp, là có một tin tức quan trọng cần thông báo."
Những người đang ngồi đây bắt đầu xì xào bàn tán, nhao nhao suy đoán xem là tin tức gì.
"Im lặng nào." Lương Vỹ Lộc tiếp tục nói: "Tin tức về đám hỏi của nhà họ Mộc và nhà họ Tiêu, chắc chắn mọi người đều biết rồi, lúc trước còn đặc biệt mời tiệc rượu để thông báo."
Phương Tuyết Nhi lại nghĩ tới chuyện hôm đó trên tiệc rượu, vẻ kiêu ngạo ương ngạnh của Tiêu Tử Dao, và vẻ hung hăng dọa người của Mộc Dương Hà, vẫn còn rành rành trước mắt.
Lại nghe Lương Vỹ Lộc nói: "Ngày đính hôn chính dự định từ trước đã được đẩy lên, đổi thành ngày mai. Đến lúc đó, tất cả nhân viên quản lý cấp cao của những công ty trực thuộc tập đoàn Thành Công đều phải tham gia. Florina chúng ta là một phần quan trọng trong công ty của nhà họ Mộc, về lý phải đi chúc mừng..."
Những điều Lương Vỹ Lộc nói sau đó, Phương Tuyết Nhi chẳng nghe được từ nào nữa.
Cô chỉ biết rằng Mộc Dương Hà thật sự sắp đính hôn rồi, mà cô, là trưởng phòng thiết kế của Florina, đương nhiên phải tham gia.
Cô nhớ anh từng nói, anh và Tiêu Tử Dao chỉ là quan hệ trên danh nghĩa, không có tình cảm. Nếu là như vậy, vì sao phải đẩy ngày đính hôn lên chứ, hưởng thụ tự do thêm vài ngày không tốt sao?
Phương Tuyết Nhi nghĩ, lẽ nào ngày đó Mộc Dương Hà lừa cô, chỉ là tùy miệng nói mà thôi?
Cô còn xem là thật, lúc đó còn dấy lên cảm giác vui mừng không tên, thật là ngu ngốc!
Họp xong, Phương Tuyết Nhi đi đón Nhạc Bảo Bối, cô quay về nhà trong cảm giác mất mát, một đêm khó ngủ.
Đảo mắt đã tới ngày đính hôn hôm nay.
Phương Tuyết Nhi bước vào lễ đính hôn, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc phát sợ, cuối cùng cô cũng hiểu được, cái gì gọi là long trọng!
Chỉ là một buổi lễ đính hôn mà đã ẫm ĩ thế này, nếu tới ngày kết hôn, không biết sẽ còn thế nào nữa!
Trong lễ đính hôn, khách mời tới rất nhiều, có thân thích của hai nhà, nhân viên cấp cao của công ty trực thuộc, bạn hợp tác làm ăn v...v.., mỗi một người đều là nhân vật có sức ảnh hưởng của các ngành nghề.
Ngoại trừ điều đó, còn có rất nhiều phóng viên truyền thông tới đây.
Phương Tuyết Nhi bước đi trong trạng thái không tập trung, thỉnh thoảng lại cầm món điểm tâm tinh xảo lên ăn vài miếng.
Người trong buổi lễ, ngoài đám người cấp quản lý của Florina, Phương Tuyết Nhi chẳng biết ai khác, cô chán ngán nhìn nhóm người quen biết nhau chào chào hỏi hỏi, hoặc thật lòng hoặc giả dối.
Cô ở trong đám người nhìn khắp xung quanh một hồi, vẫn không tìm được bóng dáng cao lớn lạnh lùng kiêu ngạo kia, Phương Tuyết Nhi có chút thất vọng.
Bỗng nhiên bả vai bị người ta vỗ một cái, cô quay đầu thì nhìn thấy Tống Đường Huy.
Cô vội vàng ăn hết món điểm tâm đang ngậm trong miệng, vừa ăn vừa hỏi: "Anh cũng tới à?"
Tống Đường Huy nhìn dáng vẻ con mèo nhỏ tham ăn của cô, mỉm cười gật đầu đáp lại: "Nghi thức đính hôn long trọng như vậy, không tới xem thử chẳng phải đáng tiếc à."
Phương Tuyết Nhi cười cười: "Haha, đám người có tiền như các anh, thật sự nhiều tiền đốt không hết, chỉ là một lễ đính hôn có cần phải linh đình thế không?"
"Chuyện này em không hiểu, đây không chỉ là một nghi thức đính hôn đơn giản, nhiều hơn cả, là một lần giao lưu của giới làm ăn, hoặc nói đây là nơi giao dịch. Em không nhìn thấy bên kia, không thấy tổng giám đốc Tiêu ở bên kia vừa mới bàn xong một vụ làm ăn lớn với người khác à?" Tống Đường Huy mỉm cười ấm áp, chỉ về phương hướng hai giờ, đồng thời nói với Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi nhìn theo phương hướng anh ta chỉ.
Quả nhiên nhìn thấy Tiêu Học Hạo giơ một ly sâm banh, nhìn như cùng người ta nói chuyện phiếm, nhưng trên thực tế không có câu nào rời khỏi chuyện buôn bán, xem ra ông ta đang mượn chuyện con gái đính hôn, dựa vào danh tiếng của nhà họ Mộc, bàn xong một vụ làm ăn lớn.
Phương Tuyết Nhi cười nói: "Thật đúng là, ngay cả ngày đính hôn của con gái cũng không bỏ qua, thật là một tên gian thương."
"Không sai, chẳng qua là, anh và bọn họ không phải là những kẻ có tiền giống nhau, đừng gộp anh làm một với bọn họ." Tống Đường Huy cười nói.
Phương Tuyết Nhi bĩu môi: "Vậy anh là loại nào?"
Tống Đường Huy trầm ngâm vài giây, ý sâu ý xa đáp lại: "Anh tuyệt đối sẽ không vì xí nghiệp của gia tộc mà bán đứng hôn nhân của mình."
Phương Tuyết Nhi không tiếp lời, chỉ đăm chiêu gật gật đầu.
Qua một lúc lâu, nghi thức đính hôn chính thức bắt đầu.
Rốt cuộc Phương Tuyết Nhi cũng nhìn thấy Mộc Dương Hà.
Anh đang mặt đồ tây chính trang màu xám, anh đứng ở đó, mặt không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lùng vẫn khiến người ta chú ý hệt như bấy lâu.
Tiêu Tử Dao mặc lễ phục đính hôn màu trắng ngà, cách ăn mặc giống như một cô công chúa cao quý, cô ta đứng bên cạnh anh, vui sướng ra mặt.
Hai người vừa xuất hiện đã kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.
Mọi người đồng loạt hướng về cặp đôi xinh đẹp, ánh mắt có chúc phúc lẫn hâm mộ.
Người chủ trì nghi thức đính hôn vô cùng chuyên nghiệp nói lời dạo đầu, sau đó để Mộc Dương Hà và Tiêu Tử Dao trao đổi nhẫn đính hôn.
Tiêu Tử Dao nhìn Mộc Dương Hà vì mình đeo chiếc nhẫn đính hôn được đặt riêng đắt giá lên ngón tay, vui sướng tới xẩu hổ đỏ mặt.
Còn Mộc Dương Hà, suốt cả quá trình vẫn là khuôn mặt lạnh như khối băng, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Phương Tuyết Nhi nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ hạnh phúc kia của Tiêu Tử Dao dưới con mắt chăm chú của mọi người, trong lòng rối rắm vô cùng khó chịu.
Cô cúi thấp đầu, không nhìn hình ảnh này nữa.
Nghi thức kết thúc, mọi người nhao nhao vây quanh, nâng ly chúc phúc cô dâu chú rể mới.
Có người là thật lòng chúc phúc, nhưng phần lớn lại nhân cơ hội lôi kéo làm quen với Mộc Dương Hà.
Vẻ mặt Mộc Dương Hà lạnh như băng, cử chỉ đúng mực, tiếp chuyện những người xung quanh theo lệ thường.
Phương Tuyết Nhi đứng ngoài đám người, từ xa nhìn anh.
Mộc Dương Hà ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn đối diện với ánh mắt Phương Tuyết Nhi.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Phương Tuyết Nhi khẽ run, giống như bị người ta nắm được điểm yếu, cô nhanh chóng rời mắt đi.
Mộc Dương Hà lạnh lùng nhìn cô một hồi rồi cũng kéo ánh mắt lại, tiếp tục chào hỏi với những người xung quanh.
Mộc Dương Hà lễ phép hàn huyên với mọi người một phen, rồi ra hiệu cho Lương Vỹ Lộc tách đường, anh bước tới bên chiếc bàn dài bày đầy đồ ăn tinh xảo và rượu nổi tiếng.
Tiêu Tử Dao mang theo khuôn mặt tươi cười bước đến, cô ta vừa mới chào hỏi một hội chị em, đưa mắt nhìn quanh, trong tay bưng hai ly sâm banh.
Cô ta bước tới bên cạnh Mộc Dương Hà, đưa một ly sâm banh trong tay cho anh, nói: "Anh yêu, thử rượu này xem, là ba em giấu riêng lâu lắm đó, hôm nay mới chịu lấy ra uống, anh thử xem."
Mộc Dương Hà không tiếp lấy, liếc mắt nhìn cô ta rồi nói: "Không cần, tôi không thích uống rượu, nghi thức đã kết thúc rồi, công ty còn có việc, tôi đi trước."
Nói xong, anh bỏ mặc cô ta bước đi không quay đầu lại.
Tiêu Tử Dao tức giận muốn điện, nặng nề đặt hai ly rượu xuống chiếc bàn dài, thất vọng vô cùng: "Rượu cũng không uống, mệt em tiêu phí sức lực nhiều như vậy để lập kế hoạch!"
Anh ta đứng dậy tạm biệt, nói: "Nếu em về rồi vậy anh đi đây, em nghỉ sớm nhé."
Phương Tuyết Nhi đang quay lưng rửa bát, đáp lại: "Vâng, anh đi đường cẩn thận."
"Ừm." Tống Đường Huy yên lặng gỡ tạp dề xuống, rời khỏi căn hộ.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng Tống Đường Huy đóng cửa, Phương Tuyết Nhi mới dừng lại động tác trên tay, vẻ mặt buồn bã.
Tống Đường Huy đối xử với cô càng tốt, trong lòng cô càng áy náy....
Ngày hôm sao, khi chuẩn bị tan làm, Phương Tuyết Nhi dự định không tới nhà Tiêu Tử Dao, Tiêu Tử Dao cũng không phái người tới thúc giục.
Phương Tuyết Nhi cảm thấy chút kỳ lạ, lại nghĩ, có thể vì chuyện xảy ra tối qua, người nhà họ Tiêu cũng không muốn cô vào cửa nữa, thế là cô cũng mừng rỡ vui vẻ.
Rốt cuộc tới giờ tan làm, Phương Tuyết Nhi lại bất ngờ bị Lương Vỹ Lộc giữ lại họp, bị giữ lại ngoài cô ra còn có Đường Uy Phong và những người cấp quản lý công ty có chức vụ tương đối cao.
Lương Vỹ Lộc thấy người đã tới động đủ, bắt đầu nói: "Hôm nay triệu tập mọi người tới họp, là có một tin tức quan trọng cần thông báo."
Những người đang ngồi đây bắt đầu xì xào bàn tán, nhao nhao suy đoán xem là tin tức gì.
"Im lặng nào." Lương Vỹ Lộc tiếp tục nói: "Tin tức về đám hỏi của nhà họ Mộc và nhà họ Tiêu, chắc chắn mọi người đều biết rồi, lúc trước còn đặc biệt mời tiệc rượu để thông báo."
Phương Tuyết Nhi lại nghĩ tới chuyện hôm đó trên tiệc rượu, vẻ kiêu ngạo ương ngạnh của Tiêu Tử Dao, và vẻ hung hăng dọa người của Mộc Dương Hà, vẫn còn rành rành trước mắt.
Lại nghe Lương Vỹ Lộc nói: "Ngày đính hôn chính dự định từ trước đã được đẩy lên, đổi thành ngày mai. Đến lúc đó, tất cả nhân viên quản lý cấp cao của những công ty trực thuộc tập đoàn Thành Công đều phải tham gia. Florina chúng ta là một phần quan trọng trong công ty của nhà họ Mộc, về lý phải đi chúc mừng..."
Những điều Lương Vỹ Lộc nói sau đó, Phương Tuyết Nhi chẳng nghe được từ nào nữa.
Cô chỉ biết rằng Mộc Dương Hà thật sự sắp đính hôn rồi, mà cô, là trưởng phòng thiết kế của Florina, đương nhiên phải tham gia.
Cô nhớ anh từng nói, anh và Tiêu Tử Dao chỉ là quan hệ trên danh nghĩa, không có tình cảm. Nếu là như vậy, vì sao phải đẩy ngày đính hôn lên chứ, hưởng thụ tự do thêm vài ngày không tốt sao?
Phương Tuyết Nhi nghĩ, lẽ nào ngày đó Mộc Dương Hà lừa cô, chỉ là tùy miệng nói mà thôi?
Cô còn xem là thật, lúc đó còn dấy lên cảm giác vui mừng không tên, thật là ngu ngốc!
Họp xong, Phương Tuyết Nhi đi đón Nhạc Bảo Bối, cô quay về nhà trong cảm giác mất mát, một đêm khó ngủ.
Đảo mắt đã tới ngày đính hôn hôm nay.
Phương Tuyết Nhi bước vào lễ đính hôn, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc phát sợ, cuối cùng cô cũng hiểu được, cái gì gọi là long trọng!
Chỉ là một buổi lễ đính hôn mà đã ẫm ĩ thế này, nếu tới ngày kết hôn, không biết sẽ còn thế nào nữa!
Trong lễ đính hôn, khách mời tới rất nhiều, có thân thích của hai nhà, nhân viên cấp cao của công ty trực thuộc, bạn hợp tác làm ăn v...v.., mỗi một người đều là nhân vật có sức ảnh hưởng của các ngành nghề.
Ngoại trừ điều đó, còn có rất nhiều phóng viên truyền thông tới đây.
Phương Tuyết Nhi bước đi trong trạng thái không tập trung, thỉnh thoảng lại cầm món điểm tâm tinh xảo lên ăn vài miếng.
Người trong buổi lễ, ngoài đám người cấp quản lý của Florina, Phương Tuyết Nhi chẳng biết ai khác, cô chán ngán nhìn nhóm người quen biết nhau chào chào hỏi hỏi, hoặc thật lòng hoặc giả dối.
Cô ở trong đám người nhìn khắp xung quanh một hồi, vẫn không tìm được bóng dáng cao lớn lạnh lùng kiêu ngạo kia, Phương Tuyết Nhi có chút thất vọng.
Bỗng nhiên bả vai bị người ta vỗ một cái, cô quay đầu thì nhìn thấy Tống Đường Huy.
Cô vội vàng ăn hết món điểm tâm đang ngậm trong miệng, vừa ăn vừa hỏi: "Anh cũng tới à?"
Tống Đường Huy nhìn dáng vẻ con mèo nhỏ tham ăn của cô, mỉm cười gật đầu đáp lại: "Nghi thức đính hôn long trọng như vậy, không tới xem thử chẳng phải đáng tiếc à."
Phương Tuyết Nhi cười cười: "Haha, đám người có tiền như các anh, thật sự nhiều tiền đốt không hết, chỉ là một lễ đính hôn có cần phải linh đình thế không?"
"Chuyện này em không hiểu, đây không chỉ là một nghi thức đính hôn đơn giản, nhiều hơn cả, là một lần giao lưu của giới làm ăn, hoặc nói đây là nơi giao dịch. Em không nhìn thấy bên kia, không thấy tổng giám đốc Tiêu ở bên kia vừa mới bàn xong một vụ làm ăn lớn với người khác à?" Tống Đường Huy mỉm cười ấm áp, chỉ về phương hướng hai giờ, đồng thời nói với Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi nhìn theo phương hướng anh ta chỉ.
Quả nhiên nhìn thấy Tiêu Học Hạo giơ một ly sâm banh, nhìn như cùng người ta nói chuyện phiếm, nhưng trên thực tế không có câu nào rời khỏi chuyện buôn bán, xem ra ông ta đang mượn chuyện con gái đính hôn, dựa vào danh tiếng của nhà họ Mộc, bàn xong một vụ làm ăn lớn.
Phương Tuyết Nhi cười nói: "Thật đúng là, ngay cả ngày đính hôn của con gái cũng không bỏ qua, thật là một tên gian thương."
"Không sai, chẳng qua là, anh và bọn họ không phải là những kẻ có tiền giống nhau, đừng gộp anh làm một với bọn họ." Tống Đường Huy cười nói.
Phương Tuyết Nhi bĩu môi: "Vậy anh là loại nào?"
Tống Đường Huy trầm ngâm vài giây, ý sâu ý xa đáp lại: "Anh tuyệt đối sẽ không vì xí nghiệp của gia tộc mà bán đứng hôn nhân của mình."
Phương Tuyết Nhi không tiếp lời, chỉ đăm chiêu gật gật đầu.
Qua một lúc lâu, nghi thức đính hôn chính thức bắt đầu.
Rốt cuộc Phương Tuyết Nhi cũng nhìn thấy Mộc Dương Hà.
Anh đang mặt đồ tây chính trang màu xám, anh đứng ở đó, mặt không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lùng vẫn khiến người ta chú ý hệt như bấy lâu.
Tiêu Tử Dao mặc lễ phục đính hôn màu trắng ngà, cách ăn mặc giống như một cô công chúa cao quý, cô ta đứng bên cạnh anh, vui sướng ra mặt.
Hai người vừa xuất hiện đã kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.
Mọi người đồng loạt hướng về cặp đôi xinh đẹp, ánh mắt có chúc phúc lẫn hâm mộ.
Người chủ trì nghi thức đính hôn vô cùng chuyên nghiệp nói lời dạo đầu, sau đó để Mộc Dương Hà và Tiêu Tử Dao trao đổi nhẫn đính hôn.
Tiêu Tử Dao nhìn Mộc Dương Hà vì mình đeo chiếc nhẫn đính hôn được đặt riêng đắt giá lên ngón tay, vui sướng tới xẩu hổ đỏ mặt.
Còn Mộc Dương Hà, suốt cả quá trình vẫn là khuôn mặt lạnh như khối băng, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Phương Tuyết Nhi nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ hạnh phúc kia của Tiêu Tử Dao dưới con mắt chăm chú của mọi người, trong lòng rối rắm vô cùng khó chịu.
Cô cúi thấp đầu, không nhìn hình ảnh này nữa.
Nghi thức kết thúc, mọi người nhao nhao vây quanh, nâng ly chúc phúc cô dâu chú rể mới.
Có người là thật lòng chúc phúc, nhưng phần lớn lại nhân cơ hội lôi kéo làm quen với Mộc Dương Hà.
Vẻ mặt Mộc Dương Hà lạnh như băng, cử chỉ đúng mực, tiếp chuyện những người xung quanh theo lệ thường.
Phương Tuyết Nhi đứng ngoài đám người, từ xa nhìn anh.
Mộc Dương Hà ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn đối diện với ánh mắt Phương Tuyết Nhi.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Phương Tuyết Nhi khẽ run, giống như bị người ta nắm được điểm yếu, cô nhanh chóng rời mắt đi.
Mộc Dương Hà lạnh lùng nhìn cô một hồi rồi cũng kéo ánh mắt lại, tiếp tục chào hỏi với những người xung quanh.
Mộc Dương Hà lễ phép hàn huyên với mọi người một phen, rồi ra hiệu cho Lương Vỹ Lộc tách đường, anh bước tới bên chiếc bàn dài bày đầy đồ ăn tinh xảo và rượu nổi tiếng.
Tiêu Tử Dao mang theo khuôn mặt tươi cười bước đến, cô ta vừa mới chào hỏi một hội chị em, đưa mắt nhìn quanh, trong tay bưng hai ly sâm banh.
Cô ta bước tới bên cạnh Mộc Dương Hà, đưa một ly sâm banh trong tay cho anh, nói: "Anh yêu, thử rượu này xem, là ba em giấu riêng lâu lắm đó, hôm nay mới chịu lấy ra uống, anh thử xem."
Mộc Dương Hà không tiếp lấy, liếc mắt nhìn cô ta rồi nói: "Không cần, tôi không thích uống rượu, nghi thức đã kết thúc rồi, công ty còn có việc, tôi đi trước."
Nói xong, anh bỏ mặc cô ta bước đi không quay đầu lại.
Tiêu Tử Dao tức giận muốn điện, nặng nề đặt hai ly rượu xuống chiếc bàn dài, thất vọng vô cùng: "Rượu cũng không uống, mệt em tiêu phí sức lực nhiều như vậy để lập kế hoạch!"