Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 46 TỔNG GIÁM ĐỐC MỘC THAY ĐỔI SẮC MẶT
CHƯƠNG 46: TỔNG GIÁM ĐỐC MỘC THAY ĐỔI SẮC MẶT
Phương Tuyết Nhi có chút nghi hoặc, bỗng cô nhớ tới Nhạc Bảo Bối.
Đúng vậy, tính mạng của cô không chỉ là của mình, hơn thế nữa, cô còn là chỗ dựa của Nhạc Bảo Bối.
Cô có chút hổ thẹn nói: "Anh nói đúng, vừa rồi tôi thật quá lỗ mạng, nhưng anh không nói một câu đã nhét tôi vào trong xe, hỏi anh đi đâu vậy anh cũng không trả lời, anh bảo tôi phải làm sao? Hôm nay tôi bị cho hai cái bạt tay đã thảm lắm rồi, tôi không muốn để anh đưa tôi quay lại nhà họ Tiêu để bọn họ tùy ý sỉ nhục."
"Tôi chuẩn bị dẫn cô tới nhà họ Tiêu không phải để bọn họn sỉ nhục cô, mà là để cô trút giận." Mộc Dương Hà không chút hoang mang trả lời.
"Trút giận?" Phương Tuyết Nhi khó hiểu.
"Không phải cô nói bọn họ đánh cô sao? Tôi đưa cô tới đó, để cô đánh lại." Mộc Dương Hà giải thích, khuôn mặt nghiêm túc, một chút dấu vết của đùa cợt cũng không có.
Phương Tuyết Nhi bị anh làm cho có chút buồn cười, trêu chọc nói: "Tôi nói này tổng Giám đốc Mộc, lấy bạo khắc bạo, biện pháp để ngài trút giận thật đơn giản thô bạo nha!"
"Lấy bạo khắc bạo, có lúc thật sự là biện pháp đơn giản nhất." Mộc Dương Hà nhàn nhạt đáp lại.
"Thôi bỏ đi, không chấp nhặt với nhà kia nữa, dù sao tôi cũng không trêu nổi vào nhà họ Tiêu, nhưng tốt xấu ra sao vẫn chạy đi được, sau này không tới nhà họ nữa là ổn." Phương Tuyết Nhi tỏ vẻ thản nhiên nói.
Khóe miệng Mộc Dương Hà hơi nhếch lên: "Chẳng phải cô là người không bao giờ chịu thua à?"
"Ở trước mặt anh, tôi nhận thua vẫn còn ít lần sao?" Nhớ tới lời xin lỗi trong buổi tiệc rượu, chuyện ở nhà trẻ, Phương Tuyết Nhi nhịn không được tức giận nói.
"Ồ ~~~ Vậy sao? Mộc Dương Hà nghe xong, nghiền ngẫm nhìn cô.
Phương Tuyết Nhi không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi: "Anh nói muốn giúp tôi trút giận, vậy tôi hỏi anh, vì sao muốn giúp tôi?"
"Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cô tin hay không?" Mộc Dương Hà nhíu đôi mày kiếm, đáp lại.
"Đương nhiên không tin, anh sẽ tốt bụng thế á? Lúc đầu, không phải chính anh hại tôi không thể không tới nhà họ Tiêu à? Bằng không tôi cũng không đến mức bị cả nhà họ hợp nhau bắt nạt." Phương Tuyết Nhi nghĩ tới mặt mũi đám người nhà họ Tiêu, giận muốn điên.
Mộc Dương Hà hừ nhẹ một tiếng, nói: "Bọn họ vì sao lại muốn bắt nạt cô?"
"Bởi vì" Phương Tuyết Nhi đang chuẩn bị nói ra chuyện An Tề khiếm nhã với mình, lại cảm thấy khó mà mở miệng, cuối cùng quyết định chữa lời, "Bởi vì Tiêu Tử Dao ghét tôi, mỗi lần gặp mặt đều gây khó khăn, đâu phải anh không biết!"
"Không phải cô cũng ghét cô ta sao?" Mộc Dương Hà hỏi dò.
Phương Tuyết Nhi lộ ra vẻ mặt khinh thường, nói khẳng định: "Tôi rất ghét cô ta, vô cùng vô cùng ghét!"
Sau đó bỗng nhiên nhận ra điều gì, cô vội vàng nói bổ sung với Mộc Dương Hà: "A, chuyện kia, xin lỗi nhé, tôi quên mất Tiêu Tử Dao là vợ chưa cưới của anh, tôi nói cô ta trước mặt anh như vậy, chắc anh ngứa mắt tôi lắm nhỉ?"
Mộc Dương Hà chẳng nói đúng sai, nhàn nhạt đáp lại: "Cô ta chỉ là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của tôi, ở trong lòng tôi, đã không còn ai đủ tư cách làm vợ tôi nữa."
Lời này vừa nói ra, trong lòng Phương Tuyết Nhi trào lên cảm giác thật phức tạp, không biết là vui vẻ, hay là mất mát.
Lúc anh nói nửa câu đầu, Tiêu Tử Dao chỉ là vợ chưa cưới trên danh nghĩa, cô có cảm giác vui sướng, giống như dấy lên một tia hi vọng không tên.
Khi anh nói không ai có tư cách làm vợ anh, trong lòng cô lại có cảm giác mất mát khó mà gạt bỏ.
Phương Tuyết Nhi không biết phải tiếp lời như thế nào, cô nhìn thoáng qua Mộc Dương Hà, anh trầm tư trong khoảnh khắc, tựa như chợt nhớ tới ai đó.
Mộc Dương Hà hồi phục tinh thần, nói với Phương Tuyết Nhi: "Cô không muốn tới nhà họ Tiêu vậy tôi đưa cô về."
Phương Tuyết Nhi gật đầu đồng ý.
Suốt dọc đường không ai nói gì.
Đi tới dưới khu nhà Phương Tuyết Nhi, cô nói tạm biệt với Mộc Dương Hà, chuẩn bị bước vào trong.
"Không định mời tôi lên uống chén trà sao?" Mộc Dương Hà không định đi ngay.
Phương Tuyết Nhi thở dài nói: "Giờ muộn quá rồi, ngày mai tổng giám đốc Mộc còn có cả chồng việc quan trọng phải xử lý nhỉ, anh vẫn nên về đi, nghỉ sớm một chút, tôi không làm mất thời gian của ngài nữa."
"Tôi không vội." Mộc Dương Hà không nóng không lạnh vứt ra một câu.
Xem ra không tránh được rồi, Phương Tuyết Nhi đành mời anh lên.
Tới trước cửa, Phương Tuyết Nhi đang chuẩn bị lấy chìa khóa thì cánh cửa đột nhiên được mở ra từ bên trong.
Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu thì nhìn thấy Tống Đường Huy đang mặc tạp dề.
Tống Đường Huy cũng nhìn hai người ở ngoài cửa.
Mộc Dương Hà nhìn thấy Tống Đường Huy, trong chớp mắt sắc mặt đen sì lại, biến thành vẻ âm trầm khó phân biệt.
Ba người cứ như vậy, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, ngơ ngác nhìn nhau.
Phương Tuyết Nhi bị luồng khí lạnh xuống đột ngột tỏa ra từ Mộc Dương Hà làm cho hơi run rẩy, cô hỏi Tống Đường Huy đầy khó hiểu: "Đường Huy, sao anh lại ở đây?"
Tống Đường Huy rời ánh mắt khỏi khuôn mặt Mộc Dương Hà, cười dịu dàng với Phương Tuyết Nhi: "Không phải em nhờ anh đi đón Nhạc Bảo Bối tan học sao? Anh thấy em về muộn như vậy, không yên tâm đứa nhỏ ở nhà một mình mới cùng thằng bé chờ em về. Nhạc Bảo Bối chờ em mệt rồi, vừa mới ngủ, anh bèn tiện thể làm bữa khuya, chờ em về nếu đói thì có thể ăn."
Phương Tuyết Nhi gật gật đầu, cười nói: "À, ra là vậy ạ, thật phiền anh quá."
Lúc hai người nói chuyện, sắc mặt Mộc Dương Hà càng lúc càng khó coi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Phương Tuyết Nhi nhận ra tình trạng khác thường của anh, không hiểu ra sao, lúng túng xấu hổ nói: "Vậy, anh có muốn vào ăn khuya cùng không?"
Mộc Dương Hà căn nhắc một lúc, lạnh lùng nói: "Không cần đâu."
Nói xong thì bước đi đầu cũng không quay lại, dáng vẻ kia với Mộc Dương Hà vừa rồi chủ động đòi lên uống trà cứ như hai người khác nhau.
Phương Tuyết Nhi hoang mang nhìn Mộc Dương Hà bỏ đi, rất không hiểu vì sao thái độ của anh đột nhiên thay đổi lớn như vậy, thật là khiến người ta khó nắm bắt.
Cô bĩu môi, đi vào nhà.
Tới phòng ngủ xem qua Nhạc Bảo Bối đã ngủ say sưa, sau đó cô an lòng ngồi vào bàn ăn, ăn bữa khuya Tống Đường Huy làm.
Mệt mỏi một ngày, Phương Tuyết Nhi đói muốn chết. Cháo Tống Đường Huy nấu rất ngon, cô không nhịn mà lên tiếng khen: "Đường Huy, em vẫn rất tò mò, một người đàn ông như anh sao nấu ăn lại giỏi thế, món gì cũng có thể làm ngon như vây!"
Tống Đường Huy thấy dáng vẻ thỏa mãn của cô, trong lòng lập tức trở nên ấm áp, anh cười dịu dàng: "Sống một mình quen rồi, phải biết nấu ăn một chút, có thể tự chăm sóc mình."
Phương Tuyết Nhi cười ha ha, vừa ăn cháo vừa nói: "Nói sao mà thảm thế? Anh vừa cao lớn vừa đẹp trai, lại có tiền, công việc bác sĩ cũng không tệ, cô gái thích anh chắc chắn xếp hàng dài từ đây tới Châu Âu, anh muốn thoát cảnh cô đơn chỉ là chuyện giải quyết trong nháy mắt."
"Nhưng đáng tiếc, tình cảm của những cô gái khác anh đều không để ý." Tống Đường Huy tự giễu.
Phương Tuyết Nhi bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh ngày đó Tống Đường Huy thổ lộ với mình, không khí chợt trở nên xấu hổ.
Cô đặt bát cháo xuống, chùi miệng, ra vẻ thoải mái nói: "Em ăn xong rồi!"
Sau đó cầm bát cháo chạy vào phòng bếp rửa.
Tống Đường Huy cũng nhận ra lời nói của mình khiến cô lùng túng, anh cười buồn.
Phương Tuyết Nhi có chút nghi hoặc, bỗng cô nhớ tới Nhạc Bảo Bối.
Đúng vậy, tính mạng của cô không chỉ là của mình, hơn thế nữa, cô còn là chỗ dựa của Nhạc Bảo Bối.
Cô có chút hổ thẹn nói: "Anh nói đúng, vừa rồi tôi thật quá lỗ mạng, nhưng anh không nói một câu đã nhét tôi vào trong xe, hỏi anh đi đâu vậy anh cũng không trả lời, anh bảo tôi phải làm sao? Hôm nay tôi bị cho hai cái bạt tay đã thảm lắm rồi, tôi không muốn để anh đưa tôi quay lại nhà họ Tiêu để bọn họ tùy ý sỉ nhục."
"Tôi chuẩn bị dẫn cô tới nhà họ Tiêu không phải để bọn họn sỉ nhục cô, mà là để cô trút giận." Mộc Dương Hà không chút hoang mang trả lời.
"Trút giận?" Phương Tuyết Nhi khó hiểu.
"Không phải cô nói bọn họ đánh cô sao? Tôi đưa cô tới đó, để cô đánh lại." Mộc Dương Hà giải thích, khuôn mặt nghiêm túc, một chút dấu vết của đùa cợt cũng không có.
Phương Tuyết Nhi bị anh làm cho có chút buồn cười, trêu chọc nói: "Tôi nói này tổng Giám đốc Mộc, lấy bạo khắc bạo, biện pháp để ngài trút giận thật đơn giản thô bạo nha!"
"Lấy bạo khắc bạo, có lúc thật sự là biện pháp đơn giản nhất." Mộc Dương Hà nhàn nhạt đáp lại.
"Thôi bỏ đi, không chấp nhặt với nhà kia nữa, dù sao tôi cũng không trêu nổi vào nhà họ Tiêu, nhưng tốt xấu ra sao vẫn chạy đi được, sau này không tới nhà họ nữa là ổn." Phương Tuyết Nhi tỏ vẻ thản nhiên nói.
Khóe miệng Mộc Dương Hà hơi nhếch lên: "Chẳng phải cô là người không bao giờ chịu thua à?"
"Ở trước mặt anh, tôi nhận thua vẫn còn ít lần sao?" Nhớ tới lời xin lỗi trong buổi tiệc rượu, chuyện ở nhà trẻ, Phương Tuyết Nhi nhịn không được tức giận nói.
"Ồ ~~~ Vậy sao? Mộc Dương Hà nghe xong, nghiền ngẫm nhìn cô.
Phương Tuyết Nhi không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi: "Anh nói muốn giúp tôi trút giận, vậy tôi hỏi anh, vì sao muốn giúp tôi?"
"Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cô tin hay không?" Mộc Dương Hà nhíu đôi mày kiếm, đáp lại.
"Đương nhiên không tin, anh sẽ tốt bụng thế á? Lúc đầu, không phải chính anh hại tôi không thể không tới nhà họ Tiêu à? Bằng không tôi cũng không đến mức bị cả nhà họ hợp nhau bắt nạt." Phương Tuyết Nhi nghĩ tới mặt mũi đám người nhà họ Tiêu, giận muốn điên.
Mộc Dương Hà hừ nhẹ một tiếng, nói: "Bọn họ vì sao lại muốn bắt nạt cô?"
"Bởi vì" Phương Tuyết Nhi đang chuẩn bị nói ra chuyện An Tề khiếm nhã với mình, lại cảm thấy khó mà mở miệng, cuối cùng quyết định chữa lời, "Bởi vì Tiêu Tử Dao ghét tôi, mỗi lần gặp mặt đều gây khó khăn, đâu phải anh không biết!"
"Không phải cô cũng ghét cô ta sao?" Mộc Dương Hà hỏi dò.
Phương Tuyết Nhi lộ ra vẻ mặt khinh thường, nói khẳng định: "Tôi rất ghét cô ta, vô cùng vô cùng ghét!"
Sau đó bỗng nhiên nhận ra điều gì, cô vội vàng nói bổ sung với Mộc Dương Hà: "A, chuyện kia, xin lỗi nhé, tôi quên mất Tiêu Tử Dao là vợ chưa cưới của anh, tôi nói cô ta trước mặt anh như vậy, chắc anh ngứa mắt tôi lắm nhỉ?"
Mộc Dương Hà chẳng nói đúng sai, nhàn nhạt đáp lại: "Cô ta chỉ là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của tôi, ở trong lòng tôi, đã không còn ai đủ tư cách làm vợ tôi nữa."
Lời này vừa nói ra, trong lòng Phương Tuyết Nhi trào lên cảm giác thật phức tạp, không biết là vui vẻ, hay là mất mát.
Lúc anh nói nửa câu đầu, Tiêu Tử Dao chỉ là vợ chưa cưới trên danh nghĩa, cô có cảm giác vui sướng, giống như dấy lên một tia hi vọng không tên.
Khi anh nói không ai có tư cách làm vợ anh, trong lòng cô lại có cảm giác mất mát khó mà gạt bỏ.
Phương Tuyết Nhi không biết phải tiếp lời như thế nào, cô nhìn thoáng qua Mộc Dương Hà, anh trầm tư trong khoảnh khắc, tựa như chợt nhớ tới ai đó.
Mộc Dương Hà hồi phục tinh thần, nói với Phương Tuyết Nhi: "Cô không muốn tới nhà họ Tiêu vậy tôi đưa cô về."
Phương Tuyết Nhi gật đầu đồng ý.
Suốt dọc đường không ai nói gì.
Đi tới dưới khu nhà Phương Tuyết Nhi, cô nói tạm biệt với Mộc Dương Hà, chuẩn bị bước vào trong.
"Không định mời tôi lên uống chén trà sao?" Mộc Dương Hà không định đi ngay.
Phương Tuyết Nhi thở dài nói: "Giờ muộn quá rồi, ngày mai tổng giám đốc Mộc còn có cả chồng việc quan trọng phải xử lý nhỉ, anh vẫn nên về đi, nghỉ sớm một chút, tôi không làm mất thời gian của ngài nữa."
"Tôi không vội." Mộc Dương Hà không nóng không lạnh vứt ra một câu.
Xem ra không tránh được rồi, Phương Tuyết Nhi đành mời anh lên.
Tới trước cửa, Phương Tuyết Nhi đang chuẩn bị lấy chìa khóa thì cánh cửa đột nhiên được mở ra từ bên trong.
Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu thì nhìn thấy Tống Đường Huy đang mặc tạp dề.
Tống Đường Huy cũng nhìn hai người ở ngoài cửa.
Mộc Dương Hà nhìn thấy Tống Đường Huy, trong chớp mắt sắc mặt đen sì lại, biến thành vẻ âm trầm khó phân biệt.
Ba người cứ như vậy, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, ngơ ngác nhìn nhau.
Phương Tuyết Nhi bị luồng khí lạnh xuống đột ngột tỏa ra từ Mộc Dương Hà làm cho hơi run rẩy, cô hỏi Tống Đường Huy đầy khó hiểu: "Đường Huy, sao anh lại ở đây?"
Tống Đường Huy rời ánh mắt khỏi khuôn mặt Mộc Dương Hà, cười dịu dàng với Phương Tuyết Nhi: "Không phải em nhờ anh đi đón Nhạc Bảo Bối tan học sao? Anh thấy em về muộn như vậy, không yên tâm đứa nhỏ ở nhà một mình mới cùng thằng bé chờ em về. Nhạc Bảo Bối chờ em mệt rồi, vừa mới ngủ, anh bèn tiện thể làm bữa khuya, chờ em về nếu đói thì có thể ăn."
Phương Tuyết Nhi gật gật đầu, cười nói: "À, ra là vậy ạ, thật phiền anh quá."
Lúc hai người nói chuyện, sắc mặt Mộc Dương Hà càng lúc càng khó coi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Phương Tuyết Nhi nhận ra tình trạng khác thường của anh, không hiểu ra sao, lúng túng xấu hổ nói: "Vậy, anh có muốn vào ăn khuya cùng không?"
Mộc Dương Hà căn nhắc một lúc, lạnh lùng nói: "Không cần đâu."
Nói xong thì bước đi đầu cũng không quay lại, dáng vẻ kia với Mộc Dương Hà vừa rồi chủ động đòi lên uống trà cứ như hai người khác nhau.
Phương Tuyết Nhi hoang mang nhìn Mộc Dương Hà bỏ đi, rất không hiểu vì sao thái độ của anh đột nhiên thay đổi lớn như vậy, thật là khiến người ta khó nắm bắt.
Cô bĩu môi, đi vào nhà.
Tới phòng ngủ xem qua Nhạc Bảo Bối đã ngủ say sưa, sau đó cô an lòng ngồi vào bàn ăn, ăn bữa khuya Tống Đường Huy làm.
Mệt mỏi một ngày, Phương Tuyết Nhi đói muốn chết. Cháo Tống Đường Huy nấu rất ngon, cô không nhịn mà lên tiếng khen: "Đường Huy, em vẫn rất tò mò, một người đàn ông như anh sao nấu ăn lại giỏi thế, món gì cũng có thể làm ngon như vây!"
Tống Đường Huy thấy dáng vẻ thỏa mãn của cô, trong lòng lập tức trở nên ấm áp, anh cười dịu dàng: "Sống một mình quen rồi, phải biết nấu ăn một chút, có thể tự chăm sóc mình."
Phương Tuyết Nhi cười ha ha, vừa ăn cháo vừa nói: "Nói sao mà thảm thế? Anh vừa cao lớn vừa đẹp trai, lại có tiền, công việc bác sĩ cũng không tệ, cô gái thích anh chắc chắn xếp hàng dài từ đây tới Châu Âu, anh muốn thoát cảnh cô đơn chỉ là chuyện giải quyết trong nháy mắt."
"Nhưng đáng tiếc, tình cảm của những cô gái khác anh đều không để ý." Tống Đường Huy tự giễu.
Phương Tuyết Nhi bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh ngày đó Tống Đường Huy thổ lộ với mình, không khí chợt trở nên xấu hổ.
Cô đặt bát cháo xuống, chùi miệng, ra vẻ thoải mái nói: "Em ăn xong rồi!"
Sau đó cầm bát cháo chạy vào phòng bếp rửa.
Tống Đường Huy cũng nhận ra lời nói của mình khiến cô lùng túng, anh cười buồn.