Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 45 XÉM NỮA THÌ TAI NẠN XE
CHƯƠNG 45: XÉM NỮA THÌ TAI NẠN XE
Cô ta nổi giận đùng đùng đứng trước mặt Phương Tuyết Nhi, cả người tức giận đến phát run, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chồng tôi vẫn luôn giữ mình trong sạch, chắc chắn là cô, con đàn bà thấp hèn có lòng muốn gây rối, thừa dịp anh ấy say rượu muốn nhân cơ hội quyến rũ anh ấy!"
Tiêu Tử Mộng và em gái Tiêu Tử Dao khác nhau.
Cô ta không phải loại phụ nữ thích trang điểm diêm dúa, cô ta thanh nhã đúng mực, mái tóc mượt mà vấn sau đầu, con người mang lại cảm giác đoan chính.
Chỉ là không ngờ, một người phụ nữ nhìn có vẻ ôn hòa như vậy cũng có thể nói ra lời ác ý tới thế.
"Thật là người đàn bà đáng thương!" Hai bên má Phương Tuyết Nhi đều trở nên sưng đỏ, cô dứt khoát không bụm mặt nữa, bắt đầu phản kích lại những kẻ khiến người ta ghê tởm trong ngôi nhà này, giọng nói của cô đè thấp, lại tràn ngập châm chọc.
"Con đàn bà đê tiện này, mày nói cái gì?" Tiêu Tử Mộng không biết cô lại đang nói loạn cái gì.
Phương Tuyết Nhi trào phúng cười nói: "Haha, tôi nói cô thật sự là người đàn bà đáng thương, ngay cả bản thân gả cho thứ gì cũng không biết!"
"Mày!" Tiêu Tử Mộng không đấu võ mồm lại được, hổn hển quát: "Mày, con đàn bà đê tiện này, lập tức cút đi cho tao!"
Tiêu Tử Mộng nói rồi, lập tức muốn đẩy Phương Tuyết Nhi, lại bị Phương Tuyết Nhi linh hoạt trốn thoát.
Phương Tuyết Nhi cười lạnh: "Không cần cô mời tôi, tự tôi sẽ đi, cũng sẽ không tới cái nơi quỷ quái này nữa!"
Cô lấy cái túi của mình rơi trên đất, đầu cũng không quay lại mà chạy khỏi nhà họ Tiêu.
Rời khỏi nhà họ Tiêu, chạy được khoảng cách khá xa cô mới dừng lại, khom người thở hổn hển.
Giọt lệ tích trong hốc mắt rất lâu cố không chảy ra, giờ phút này rốt cuộc không nhịn được nữa, rơi xuống.
Phương Tuyết Nhi từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối của mình, vùi đầu gữa hai gối, nức ngở khóc.
Cô đang ôm lấy mình, tự an ủi mình.
Bắt đầu từ năm năm trước trốn nhà đi, một mình không nơi nương tựa, cô đã học được cách để bản thân gánh vác hết thảy, cho dù là bao nhiêu bất hạnh, cô đều vượt qua rồi.
Cô cho rằng mình sẽ càng ngày càng tốt hơn, nhưng ông trời giống như luôn đùa giỡn với cô, từ khi gặp được Mộc Dương Hà, cuộc sống của cô bắt dầu chệch khỏi phương hướng không cách nào khống chế, luôn khiến cô trở tay không kịp!
Mộc Dương Hà.
Chính là người này.
Nếu không phải anh ta, cô sẽ không rơi vào hang sói nhà họ Tiêu, bị đám Tiêu Tử Dao đổ oan, thóa mạ!
Tất cả ức hiếp và nỗi tủi nhục vừa rồi cô nhận lấy đều hóa thành oán hận với Mộc Dương Hà, cô mắng to người đàn ông này trong lòng.
Phương Tuyết Nhi đang ngồi xổm trên đất bỗng nhiên cảm thấy động tĩnh sau lưng, cô nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn lên thì lấy một chiếc xe Aston Martin dừng bên cạnh mình.
Là Mộc Dương Hà!
Thật là mắng Tào Tháo thì Tào Tháo đến!
Cô có chút tức giận đứng lên, bởi vì ngồi xổm quá lâu, chân có chút run rẩy, đứng lên hơi khó khăn.
Mộc Dương Hà từ từ mở cửa xe, nói với cô: "Lên xe."
Cô nhìn anh một cái, oán hận trong lòng chưa tan, không thèm để ý tới anh, tự mình tiến lên phía trước theo dọc biên con đường.
Mộc Dương Hà lái xe, không nhanh không chậm đuổi theo.
Chuyện này càng thêm chọc giận Phương Tuyết Nhi, cô dừng lại, trừng mắt nhìn Mộc Dương Hà: "Anh theo tôi làm gì?!"
"Lên xe." Mộc Dương Hà vẫn lạnh nhạt như nước, nói lại mệnh lệnh vừa rồi vẫn chưa được cô nghe theo.
Phương Tuyết Nhi lạnh giọng giễu cợt một tiếng: "Vì sao tôi phải lên xe anh, để cho anh lại chở tôi đi ném vào cái hang sói nhà họ Tiêu kia sao?!"
"Tôi không có hứng thú tới nhà của người phụ nữ kia, chỉ là muốn tới nhìn xem, cuộc sống làm bảo mẫu trong nhà họ Tiêu của cô trải qua thế nào?" Mộc Dương Hà xoa xoa ấn đường nói, trong giọng điệu có ý hơi trêu tức.
"Hừ!" Phương Tuyết Nhi liếc một cái coi thường, "Ngại quá, sợ là khiến tổng giám đốc Mộc thất vọng rồi. Bởi vì ngay từ đầu tôi đã không phải là loại phụ nữ nhẫn nhục chịu đựng, bảo mẫu gì đó không thích hợp với tôi, tôi cũng sẽ không bước vào nhà họ Tiêu một bước nào nữa!"
Mộc Dương Hà đã đoán được kết quả thế này từ sớm. Lúc trước anh nói để Phương Tuyết Nhi tới nhà họ Tiêu làm bảo mẫu hầu hạ Tiêu Bác, chỉ vì Tống Đường Huy khơi dậy ngọn lửa giận dữ trong lòng anh.
Trên thực tế, anh không hề muốn nhìn thấy Phương Tuyết Nhi bị Tiêu Tử Dao bắt nạt cho nên trễ thế này anh vẫn tới nhà họ Tiêu tìm cô, không ngờ tới, còn chưa đi vào biệt thự nhà họ Tiêu, mà ở ngay giao lộ đã nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ cuộn mình lại của cô.
Mộc Dương Hà tắt máy mở cửa xuống xe, anh đứng trước mặt Phương Tuyết Nhi, trêu tức nói: "Tôi không thất vọng đâu, tôi đặc biệt có lòng chạy tơi nhìn cô bị ăn hiếp tới khóc nhè, chuyện này không phải vừa hay được nhìn thấy rồi sao?"
"Mộc Dương Hà, anh thật quá đáng!" Phương Tuyết Nhi dương mắt nhìn anh trừng trừng, nổi giận đùng đùng.
Bấy giờ Mộc Dương Hà mới nhìn rõ, hai bên má Phương Tuyết Nhi đều có chút sưng đỏ rất rõ ràng, đôi mày kiếm thoáng cái cau chặt, anh hỏi: "Mặt cô bị sao thế?"
Phương Tuyết Nhi cho rằng anh lại muốn trêu chọc cười nhạo mình, nổi giận nói: "Chuyện không liên quan tới anh!"
"Tôi hỏi lại lần nữa, mặt cô bị làm sao?" Ánh mắt Mộc Dương Hà trở nên nguy hiểm, giọng điệu cũng thêm vẻ trầm thấp.
Phương Tuyết Nhi bị anh ép tới gắt gỏng, cô quát lên: "Làm sao, làm sao! Bị cô vợ chưa cưới đáng ghét của anh và chị gái cô ta đánh đấy, anh vừa ý chưa!"
Rõ ràng Mộc Dương Hà không vừa ý, một tay anh túm lấy Phương Tuyết Nhi, đi tới bên xe, không để ý tới phản kháng của cô, mở cửa xe nhét cô vào.
Phương Tuyết Nhi bị hành vi của Mộc Dương Hà làm cho vừa tức vừa không hiểu, không rõ anh vì cái gì bỗng nhiên bùng nổ, vội vàng quát: "Anh làm gì đấy! Anh để tôi xuống xe!"
Mộc Dương Hà không để ý tới cô, khuôn mặt âm trầm khởi động xe, phóng xe về phía biệt thự nhà họ Tiêu.
Phương Tuyết Nhi thấy anh không trả lời, càng thêm sốt ruột, cô lớn tiếng hỏi: "Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?!"
Mộc Dương Hà vẫn không trả lời, ngược lại còn tăng tốc độ.
Phương Tuyết Nhi dưới tình huống cấp bách đầu cũng nóng lên, 'ai nha' một tiếng, cướp lấy tay lái của Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà không hề phòng ngự, chiếc xe trong chớp mắt mất đi phương hướng, trườn loạn trên mặt đường vài giây, đột nhiên đâm về phía cột đèn ven đường.
Lúc này Phương Tuyết Nhi mới phản ứng kịp, sợ tới mức thét lên 'a a a'.
Trong lúc bối rối, Mộc Dương Hà nhanh chóng lắm lại quyền chủ động, anh không hề lúng túng, mày cau chặt lại, quyết đoán dồn sức đánh tay lái, nhanh chóng giẫm phanh.
Sau một tiếng phanh gấp chói tai, chiếc xe dừng tại lại vị trí nguy hiểm chỉ cách cột đèn đường mấy centimeter.
Thật sự quá nguy hiểm!
Phương Tuyết Nhi bị dọa tới đổ mồ hôi lạnh, cô chưa hết hoảng hồn trợn tròn mắt, như không thể tin được mình còn sống.
Ở nhà họ Tiêu, thiếu xém bị con ma men kia làm nhục, vài giây trước thì chút nữa là mất mạng!
Tối hôm nay cô trải qua quá nhiều chuyện rồi!
Phương Tuyết Nhi vỗ vỗ ngực lẩm bẩm: "Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ..."
"Cô không muốn sống nữa à?"
Tiếng quát mắng đột nhiên vang lên khiến Phương Tuyết Nhi nhảy dựng.
Cô nhìn về phía Mộc Dương Hà, đôi mắt ưng của anh đang nhìn cô chằm chằm, lộ ra ánh sáng sắc bén.
Phương Tuyết Nhi rùng mình một cái, tự biết hành vi vừa rồi quá mức liều lĩnh, thiếu chút nữa hại hai người bỏ mạng, cô đuối lý đành cúi đầu nhận sai: "Xin lỗi, là đầu óc tôi có bệnh, tôi xin lỗi."
Biểu cảm trên mặt Mộc Dương Hà cũng không dịu đi, anh nói: "Trước khi làm việc thì phải động não nhiều vào, tính mạng của cô cũng không phải của một mình cô!"
Vậy còn là của ai?
Cô ta nổi giận đùng đùng đứng trước mặt Phương Tuyết Nhi, cả người tức giận đến phát run, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chồng tôi vẫn luôn giữ mình trong sạch, chắc chắn là cô, con đàn bà thấp hèn có lòng muốn gây rối, thừa dịp anh ấy say rượu muốn nhân cơ hội quyến rũ anh ấy!"
Tiêu Tử Mộng và em gái Tiêu Tử Dao khác nhau.
Cô ta không phải loại phụ nữ thích trang điểm diêm dúa, cô ta thanh nhã đúng mực, mái tóc mượt mà vấn sau đầu, con người mang lại cảm giác đoan chính.
Chỉ là không ngờ, một người phụ nữ nhìn có vẻ ôn hòa như vậy cũng có thể nói ra lời ác ý tới thế.
"Thật là người đàn bà đáng thương!" Hai bên má Phương Tuyết Nhi đều trở nên sưng đỏ, cô dứt khoát không bụm mặt nữa, bắt đầu phản kích lại những kẻ khiến người ta ghê tởm trong ngôi nhà này, giọng nói của cô đè thấp, lại tràn ngập châm chọc.
"Con đàn bà đê tiện này, mày nói cái gì?" Tiêu Tử Mộng không biết cô lại đang nói loạn cái gì.
Phương Tuyết Nhi trào phúng cười nói: "Haha, tôi nói cô thật sự là người đàn bà đáng thương, ngay cả bản thân gả cho thứ gì cũng không biết!"
"Mày!" Tiêu Tử Mộng không đấu võ mồm lại được, hổn hển quát: "Mày, con đàn bà đê tiện này, lập tức cút đi cho tao!"
Tiêu Tử Mộng nói rồi, lập tức muốn đẩy Phương Tuyết Nhi, lại bị Phương Tuyết Nhi linh hoạt trốn thoát.
Phương Tuyết Nhi cười lạnh: "Không cần cô mời tôi, tự tôi sẽ đi, cũng sẽ không tới cái nơi quỷ quái này nữa!"
Cô lấy cái túi của mình rơi trên đất, đầu cũng không quay lại mà chạy khỏi nhà họ Tiêu.
Rời khỏi nhà họ Tiêu, chạy được khoảng cách khá xa cô mới dừng lại, khom người thở hổn hển.
Giọt lệ tích trong hốc mắt rất lâu cố không chảy ra, giờ phút này rốt cuộc không nhịn được nữa, rơi xuống.
Phương Tuyết Nhi từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối của mình, vùi đầu gữa hai gối, nức ngở khóc.
Cô đang ôm lấy mình, tự an ủi mình.
Bắt đầu từ năm năm trước trốn nhà đi, một mình không nơi nương tựa, cô đã học được cách để bản thân gánh vác hết thảy, cho dù là bao nhiêu bất hạnh, cô đều vượt qua rồi.
Cô cho rằng mình sẽ càng ngày càng tốt hơn, nhưng ông trời giống như luôn đùa giỡn với cô, từ khi gặp được Mộc Dương Hà, cuộc sống của cô bắt dầu chệch khỏi phương hướng không cách nào khống chế, luôn khiến cô trở tay không kịp!
Mộc Dương Hà.
Chính là người này.
Nếu không phải anh ta, cô sẽ không rơi vào hang sói nhà họ Tiêu, bị đám Tiêu Tử Dao đổ oan, thóa mạ!
Tất cả ức hiếp và nỗi tủi nhục vừa rồi cô nhận lấy đều hóa thành oán hận với Mộc Dương Hà, cô mắng to người đàn ông này trong lòng.
Phương Tuyết Nhi đang ngồi xổm trên đất bỗng nhiên cảm thấy động tĩnh sau lưng, cô nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn lên thì lấy một chiếc xe Aston Martin dừng bên cạnh mình.
Là Mộc Dương Hà!
Thật là mắng Tào Tháo thì Tào Tháo đến!
Cô có chút tức giận đứng lên, bởi vì ngồi xổm quá lâu, chân có chút run rẩy, đứng lên hơi khó khăn.
Mộc Dương Hà từ từ mở cửa xe, nói với cô: "Lên xe."
Cô nhìn anh một cái, oán hận trong lòng chưa tan, không thèm để ý tới anh, tự mình tiến lên phía trước theo dọc biên con đường.
Mộc Dương Hà lái xe, không nhanh không chậm đuổi theo.
Chuyện này càng thêm chọc giận Phương Tuyết Nhi, cô dừng lại, trừng mắt nhìn Mộc Dương Hà: "Anh theo tôi làm gì?!"
"Lên xe." Mộc Dương Hà vẫn lạnh nhạt như nước, nói lại mệnh lệnh vừa rồi vẫn chưa được cô nghe theo.
Phương Tuyết Nhi lạnh giọng giễu cợt một tiếng: "Vì sao tôi phải lên xe anh, để cho anh lại chở tôi đi ném vào cái hang sói nhà họ Tiêu kia sao?!"
"Tôi không có hứng thú tới nhà của người phụ nữ kia, chỉ là muốn tới nhìn xem, cuộc sống làm bảo mẫu trong nhà họ Tiêu của cô trải qua thế nào?" Mộc Dương Hà xoa xoa ấn đường nói, trong giọng điệu có ý hơi trêu tức.
"Hừ!" Phương Tuyết Nhi liếc một cái coi thường, "Ngại quá, sợ là khiến tổng giám đốc Mộc thất vọng rồi. Bởi vì ngay từ đầu tôi đã không phải là loại phụ nữ nhẫn nhục chịu đựng, bảo mẫu gì đó không thích hợp với tôi, tôi cũng sẽ không bước vào nhà họ Tiêu một bước nào nữa!"
Mộc Dương Hà đã đoán được kết quả thế này từ sớm. Lúc trước anh nói để Phương Tuyết Nhi tới nhà họ Tiêu làm bảo mẫu hầu hạ Tiêu Bác, chỉ vì Tống Đường Huy khơi dậy ngọn lửa giận dữ trong lòng anh.
Trên thực tế, anh không hề muốn nhìn thấy Phương Tuyết Nhi bị Tiêu Tử Dao bắt nạt cho nên trễ thế này anh vẫn tới nhà họ Tiêu tìm cô, không ngờ tới, còn chưa đi vào biệt thự nhà họ Tiêu, mà ở ngay giao lộ đã nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ cuộn mình lại của cô.
Mộc Dương Hà tắt máy mở cửa xuống xe, anh đứng trước mặt Phương Tuyết Nhi, trêu tức nói: "Tôi không thất vọng đâu, tôi đặc biệt có lòng chạy tơi nhìn cô bị ăn hiếp tới khóc nhè, chuyện này không phải vừa hay được nhìn thấy rồi sao?"
"Mộc Dương Hà, anh thật quá đáng!" Phương Tuyết Nhi dương mắt nhìn anh trừng trừng, nổi giận đùng đùng.
Bấy giờ Mộc Dương Hà mới nhìn rõ, hai bên má Phương Tuyết Nhi đều có chút sưng đỏ rất rõ ràng, đôi mày kiếm thoáng cái cau chặt, anh hỏi: "Mặt cô bị sao thế?"
Phương Tuyết Nhi cho rằng anh lại muốn trêu chọc cười nhạo mình, nổi giận nói: "Chuyện không liên quan tới anh!"
"Tôi hỏi lại lần nữa, mặt cô bị làm sao?" Ánh mắt Mộc Dương Hà trở nên nguy hiểm, giọng điệu cũng thêm vẻ trầm thấp.
Phương Tuyết Nhi bị anh ép tới gắt gỏng, cô quát lên: "Làm sao, làm sao! Bị cô vợ chưa cưới đáng ghét của anh và chị gái cô ta đánh đấy, anh vừa ý chưa!"
Rõ ràng Mộc Dương Hà không vừa ý, một tay anh túm lấy Phương Tuyết Nhi, đi tới bên xe, không để ý tới phản kháng của cô, mở cửa xe nhét cô vào.
Phương Tuyết Nhi bị hành vi của Mộc Dương Hà làm cho vừa tức vừa không hiểu, không rõ anh vì cái gì bỗng nhiên bùng nổ, vội vàng quát: "Anh làm gì đấy! Anh để tôi xuống xe!"
Mộc Dương Hà không để ý tới cô, khuôn mặt âm trầm khởi động xe, phóng xe về phía biệt thự nhà họ Tiêu.
Phương Tuyết Nhi thấy anh không trả lời, càng thêm sốt ruột, cô lớn tiếng hỏi: "Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?!"
Mộc Dương Hà vẫn không trả lời, ngược lại còn tăng tốc độ.
Phương Tuyết Nhi dưới tình huống cấp bách đầu cũng nóng lên, 'ai nha' một tiếng, cướp lấy tay lái của Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà không hề phòng ngự, chiếc xe trong chớp mắt mất đi phương hướng, trườn loạn trên mặt đường vài giây, đột nhiên đâm về phía cột đèn ven đường.
Lúc này Phương Tuyết Nhi mới phản ứng kịp, sợ tới mức thét lên 'a a a'.
Trong lúc bối rối, Mộc Dương Hà nhanh chóng lắm lại quyền chủ động, anh không hề lúng túng, mày cau chặt lại, quyết đoán dồn sức đánh tay lái, nhanh chóng giẫm phanh.
Sau một tiếng phanh gấp chói tai, chiếc xe dừng tại lại vị trí nguy hiểm chỉ cách cột đèn đường mấy centimeter.
Thật sự quá nguy hiểm!
Phương Tuyết Nhi bị dọa tới đổ mồ hôi lạnh, cô chưa hết hoảng hồn trợn tròn mắt, như không thể tin được mình còn sống.
Ở nhà họ Tiêu, thiếu xém bị con ma men kia làm nhục, vài giây trước thì chút nữa là mất mạng!
Tối hôm nay cô trải qua quá nhiều chuyện rồi!
Phương Tuyết Nhi vỗ vỗ ngực lẩm bẩm: "Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ..."
"Cô không muốn sống nữa à?"
Tiếng quát mắng đột nhiên vang lên khiến Phương Tuyết Nhi nhảy dựng.
Cô nhìn về phía Mộc Dương Hà, đôi mắt ưng của anh đang nhìn cô chằm chằm, lộ ra ánh sáng sắc bén.
Phương Tuyết Nhi rùng mình một cái, tự biết hành vi vừa rồi quá mức liều lĩnh, thiếu chút nữa hại hai người bỏ mạng, cô đuối lý đành cúi đầu nhận sai: "Xin lỗi, là đầu óc tôi có bệnh, tôi xin lỗi."
Biểu cảm trên mặt Mộc Dương Hà cũng không dịu đi, anh nói: "Trước khi làm việc thì phải động não nhiều vào, tính mạng của cô cũng không phải của một mình cô!"
Vậy còn là của ai?