Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 44 CÔ TA QUYẾN RŨ ANH
CHƯƠNG 44: CÔ TA QUYẾN RŨ ANH
Dù sao Tiêu Bác vẫn là một đứa trẻ, nghe xong lời này vậy mà thật sự tin tưởng, cậu chầm chậm gật đầu.
Phương Tuyết Nhi buông lỏng tay che miệng cậu ra, ngay trong nháy mắt cô buông ra kia, Tiêu Bác nhanh chóng mở cửa phòng, chạy trốn ra ngoài.
Phương Tuyết Nhi ở tại chỗ, thật sự vừa bực mình vừa buồn cười.
Cô đứng dậy rồi lắc đầu, cười nói đầy bất đắc dĩ: "Chạy trốn nhanh nhẹn như vậy, có giống như đầu gối bị thương không chứ?"
Mấy ngày tiếp theo, bởi vì 'đe dọa' lúc trước, Tiêu Bác hoàn toàn coi Phương Tuyết Nhi như phù thùy có phép thuật mà nhìn.
Ở trước mặt cô, cậu không dám quậy phá, càng kỳ lạ hơn là, chỉ cần có Phương Tuyết Nhi ở đây, chỉ trong chớp mắt, cậu từ một cậu chủ nhỏ hung hăng bướng bỉnh biến thành một con chim nhỏ bị hoảng sợ, chốn sau lưng bảo mẫu khác không dám bước ra.
Đột nhiên Phương Tuyết Nhi cảm thấy đứa bé này thật ra rất đáng yêu, vì người trong nhà cưng chiều quá độ mới tạo thành tính cách xấu này của cậu.
Mấy ngày này, Phương Tuyết Nhi còn nhìn thấy cả cô cả nhà họ Tiêu, cũng chính là mẹ của Tiêu Bác - Tiêu Tử Mộng.
Khác với người thích gây sự Tiêu Tử Dao, cô có vẻ lạnh nhạt, đối với chuyện Phương Tuyết Nhi chăm sóc Tiêu Bác, biểu hiện vẻ có cũng được không có cũng chẳng sao.
Mà chủ nhà của nhạ họ Tiêu là Tiêu Học Hạo và con rể An Tề, bởi vì công việc trong tập đoàn bận rộn, Phương Tuyết Nhi vẫn chưa nhìn thấy.
Hôm nay sau khi tan làm, Phương Tuyết Nhi theo lệ thường đi tới nhà họ Tiêu chăm sóc Tiêu Bác.
Không dễ dàng cho cậu ngủ xong, cuối cùng Phương Tuyết Nhi xoa xoa cái eo mỏi như muốn đứt, chuẩn bị về nhà mình với Nhạc Bảo Bối.
Chỉ là khi bước tới phòng khách, cô nhìn thấy đèn vẫn sáng, trên sô pha hình như có một người đang ngồi.
Phương Tuyết Nhi tưởng rằng đó là Tiêu Tử Dao, trong lòng thầm mắng xui xẻo.
Lúc đi tới gần, cô mới nhìn rõ, thì ra đó là một người đàn ông.
Người đàn ông mặc quần tây màu xám bạc, áo khoác tây cùng màu tùy tiện ném trên mặt đất, trên người khoác chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, đeo cà vạt hoa văn nguyên bảo màu đỏ sậm, cà vạt đã không còn chỉnh tề, bị kéo lỏng lẻo treo trên cổ.
Anh ta dùng một loại tư thế bất lịch sự dựa trên sô pha trong phòng khách, cả khuôn mặt đỏ bừng, mùi rượu ngập không khí, Phương Tuyết Nhi cách hai chiếc sô pha vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu sặc người.
Cô bịt mũi lại theo bản năng, muốn nhanh chóng rời khỏi.
"Đứng lại!" Người đàn ông vừa rồi vẫn còn dáng vẻ say mê mệt bỗng nhiên lên tiếng gọi cô.
Phương Tuyết Nhi ngạc nhiên, cô đứng lại nhìn về phía anh ta, mùi rượu gay mũi vẫn khiến cô không nhịn được nhíu mày.
Người đàn ông đứng lên, lung lung lay lay bước tới bên cạnh cô, khuôn mặt đỏ bừng lộ ra ý cười, hỏi: "Cô là ai?"
Phương Tuyết Nhi bị mùi rượu xông tới phải lùi ra sau một bước, khoảng cách đủ xa rồi mới đáp lại: "Tôi tới chăm sóc cho Tiêu Bác."
"Tiêu Bác?" Người đàn ông sửng sốt một giây, sau đó như đã phản ứng lại, nhếch miệng cười nói: "Ồ, khà khà, người cô nói là con trai tôi đấy."
Con của anh ta?
Chẳng lẽ người này là cha của Tiêu Bác, người chồng ở rể của cô cả Tiêu Tử Mộng - An Tế?
"Sao trước kia tôi chưa từng thấy cô, cô là bảo mẫu mới tới? Thật là xinh đẹp, nào để tôi hôn một cái!"
Phương Tuyết Nhi vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị An Tề híp mắt lại cái miệng chu ra đụng lên làn da trên mặt.
Lập tức, một luồng lạnh lẽo chảy khắp người cô, đồ ăn trong bụng dường như muốn đẩy hết ra ngoài.
Cô lập tức lùi ra sau một bước, ghét bỏ lau chỗ vừa bị người đàn ông say rượu này chạm vào, lớn tiếng mắng: "Anh có bệnh à! Cách xa tôi một chút!"
Phản ứng của Phương Tuyết Nhi cũng không chọc giận An Tề, ngược lại càng gợi thêm hứng thú của anh ta.
Anh ta trừng đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm Phương Tuyết Nhi, trêu đùa: "Ồ, còn là một cô bé nóng tính, anh thích kiểu này!"
Nói rồi đột nhiên tiến lên ôm chặt lấy Phương Tuyết Nhi, khuôn mặt nóng đến đỏ bừng vội vàng chôn sâu vào cổ Phương Tuyết Nhi, dừng sức ngửi mùi thơm cơ thể cô.
Phương Tuyết Nhi quá hoảng sợ, da gà toàn thân nổi hết lên, hô lớn: "Con ma men nhà anh! Biến thái! Buông tôi ra! Buông tôi ra!"
Đối với lưu manh bị rượu nặng làm mất cảm giác, tiếng kêu như vậy không có tác dụng chút nào, chỉ kích thích động tác của anh ta lên một bậc.
Phương Tuyết Nhi bỗng nhiên cảm giác được, một thứ ấm nóng tởm lợm nào đó đang dạo chơi trên cần cổ mình, thần kinh cô dường như vỡ vụn ngay trong khoảnh khắc kia!
Cô nhíu mày, há miệng, dùng hết sức cắn một ngụm vào bờ vai người đàn ông.
An Tề bị đau, nâng đầu dậy, nhìn Phương Tuyết Nhi đầy hung ác, trong mắt như muốn phun ra lửa.
Phương Tuyết Nhi không đợi động tác của hắn, ra tay trước chiếm được lợi thế, cô nâng đầu gối, đầu gối ra sức đánh vào hạ bộ của An Tề.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, hai tay An Tề ôm chặt dưới háng, từng bước một lùi về sau, khuôn mặt vì đau nhức mà rúm ró lại.
Tiếng la hét này tựa như heo bị giết, đèn của cả căn biệt thự đều sáng lên.
Phương Tuyết Nhi vẫn chưa hết hoảng hồn, nhìn thấy Tiêu Tử Dao, Tiêu Tử Mộng và bà Phùng lục tục bước ra khỏi phòng, đi tới phòng khách.
Ánh mắt mấy người đó nhìn về phía Phương Tuyết Nhi đều là vẻ đề phòng và chán ghét.
Tiêu Tử Mộng nhìn tình trạng thê thảm của chồng mình, đau lòng không thôi vội vàng bước tới, thân thiết đỡ An Tề hỏi: "Chồng sao thế? không sao chứ?"
Tiêu Tử Dao còn chưa làm rõ tình hình đã lập tức kết luận là sai lầm của Phương Tuyết Nhi.
Cô đi tới bên cạnh Tiêu Tử Mộng, chăm chú nhìn anh rể, rồi quát lên với Phương Tuyết Nhi: "Phương Tuyết Nhi, cô lại gây chuyện xấu gì đấy, cô làm gì anh rể của tôi vậy!"
Phương Tuyết Nhi cố gắng ổn định lại, giải thích nói: "Không phải tôi! Là anh ta! Anh ta giở trò lưu manh với tôi!"
"Cô nói bậy!"
Phương Tuyết Nhi vừa mới nói xong đã bị An Tề đang mang vẻ mặt đau đớn quát lại.
An Tề được vợ nâng lên, kiệt sức giải thích với mọi người: "Con đàn bà đê tiện này nói bậy, rõ ràng là cô ta thấy anh uống rượu liền tới quyến rũ anh! Là cô ta, là cô ta quyến rũ anh!"
Mọi người lập tức phóng ánh mắt sắc bén về phía Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi có miệng mà không thể giải thích, cô là người ngoài, bọn họ là người nhà, bọn họ đương nhiên sẽ tin tưởng anh ta, huống chi, cô biết Tiêu Tử Dao vô cùng chán ghét cô, làm sao có thể nghe cô giải thích.
Trong lúc nhất thời, cô chẳng biết nên làm sao để phản bác lại lời nói của An Tề.
Tiêu Tử Dao bước tới trước mặt cô đầy vẻ khinh thường, giơ tay 'bốp' một tiếc, tát mạnh lên mặt Phương Tuyết Nhi.
Một cái tát này đánh cho Phương Tuyết Nhi choáng váng, đau đớn trên mặt bỏng rát, lỗ tai ong ong.
Tiêu Tử Dao ngẩng đầu, híp mắt nhìn cô chằm chằm, chán ghét nói: "Một cái tát này là để cho cô biết, không được chạm tới những người căn bản không chạm nổi!"
Tiêu Tử Dao một câu hai nghĩa, nhưng Phương Tuyết Nhi không có lòng muốn hiểu.
Ánh mắt cô đỏ lên, hơi nước ẩn ẩn trong mắt. Cô ôm lấy khuôn mặt bị đánh hơi sưng, giương ánh mắt phẫn nộ nhìn Tiêu Tử Dao nói: "Người một nhà các cô đều là thứ rác rưởi! Tôi chẳng thèm động vào! Phì! Nói các cô là rác rưởi là coi thường rác rồi! Ngay cả rác rưởi cũng không bằng!"
"Bốp!"
Lại một tiếng tát nặng nề vang lên, khuôn mặt bên kia của Phương Tuyết Nhi cũng không thoát khỏi số mệnh.
Lần này đánh cô không phải Tiêu Tử Dao, mà là Tiêu Tử Mộng.
Dù sao Tiêu Bác vẫn là một đứa trẻ, nghe xong lời này vậy mà thật sự tin tưởng, cậu chầm chậm gật đầu.
Phương Tuyết Nhi buông lỏng tay che miệng cậu ra, ngay trong nháy mắt cô buông ra kia, Tiêu Bác nhanh chóng mở cửa phòng, chạy trốn ra ngoài.
Phương Tuyết Nhi ở tại chỗ, thật sự vừa bực mình vừa buồn cười.
Cô đứng dậy rồi lắc đầu, cười nói đầy bất đắc dĩ: "Chạy trốn nhanh nhẹn như vậy, có giống như đầu gối bị thương không chứ?"
Mấy ngày tiếp theo, bởi vì 'đe dọa' lúc trước, Tiêu Bác hoàn toàn coi Phương Tuyết Nhi như phù thùy có phép thuật mà nhìn.
Ở trước mặt cô, cậu không dám quậy phá, càng kỳ lạ hơn là, chỉ cần có Phương Tuyết Nhi ở đây, chỉ trong chớp mắt, cậu từ một cậu chủ nhỏ hung hăng bướng bỉnh biến thành một con chim nhỏ bị hoảng sợ, chốn sau lưng bảo mẫu khác không dám bước ra.
Đột nhiên Phương Tuyết Nhi cảm thấy đứa bé này thật ra rất đáng yêu, vì người trong nhà cưng chiều quá độ mới tạo thành tính cách xấu này của cậu.
Mấy ngày này, Phương Tuyết Nhi còn nhìn thấy cả cô cả nhà họ Tiêu, cũng chính là mẹ của Tiêu Bác - Tiêu Tử Mộng.
Khác với người thích gây sự Tiêu Tử Dao, cô có vẻ lạnh nhạt, đối với chuyện Phương Tuyết Nhi chăm sóc Tiêu Bác, biểu hiện vẻ có cũng được không có cũng chẳng sao.
Mà chủ nhà của nhạ họ Tiêu là Tiêu Học Hạo và con rể An Tề, bởi vì công việc trong tập đoàn bận rộn, Phương Tuyết Nhi vẫn chưa nhìn thấy.
Hôm nay sau khi tan làm, Phương Tuyết Nhi theo lệ thường đi tới nhà họ Tiêu chăm sóc Tiêu Bác.
Không dễ dàng cho cậu ngủ xong, cuối cùng Phương Tuyết Nhi xoa xoa cái eo mỏi như muốn đứt, chuẩn bị về nhà mình với Nhạc Bảo Bối.
Chỉ là khi bước tới phòng khách, cô nhìn thấy đèn vẫn sáng, trên sô pha hình như có một người đang ngồi.
Phương Tuyết Nhi tưởng rằng đó là Tiêu Tử Dao, trong lòng thầm mắng xui xẻo.
Lúc đi tới gần, cô mới nhìn rõ, thì ra đó là một người đàn ông.
Người đàn ông mặc quần tây màu xám bạc, áo khoác tây cùng màu tùy tiện ném trên mặt đất, trên người khoác chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, đeo cà vạt hoa văn nguyên bảo màu đỏ sậm, cà vạt đã không còn chỉnh tề, bị kéo lỏng lẻo treo trên cổ.
Anh ta dùng một loại tư thế bất lịch sự dựa trên sô pha trong phòng khách, cả khuôn mặt đỏ bừng, mùi rượu ngập không khí, Phương Tuyết Nhi cách hai chiếc sô pha vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu sặc người.
Cô bịt mũi lại theo bản năng, muốn nhanh chóng rời khỏi.
"Đứng lại!" Người đàn ông vừa rồi vẫn còn dáng vẻ say mê mệt bỗng nhiên lên tiếng gọi cô.
Phương Tuyết Nhi ngạc nhiên, cô đứng lại nhìn về phía anh ta, mùi rượu gay mũi vẫn khiến cô không nhịn được nhíu mày.
Người đàn ông đứng lên, lung lung lay lay bước tới bên cạnh cô, khuôn mặt đỏ bừng lộ ra ý cười, hỏi: "Cô là ai?"
Phương Tuyết Nhi bị mùi rượu xông tới phải lùi ra sau một bước, khoảng cách đủ xa rồi mới đáp lại: "Tôi tới chăm sóc cho Tiêu Bác."
"Tiêu Bác?" Người đàn ông sửng sốt một giây, sau đó như đã phản ứng lại, nhếch miệng cười nói: "Ồ, khà khà, người cô nói là con trai tôi đấy."
Con của anh ta?
Chẳng lẽ người này là cha của Tiêu Bác, người chồng ở rể của cô cả Tiêu Tử Mộng - An Tế?
"Sao trước kia tôi chưa từng thấy cô, cô là bảo mẫu mới tới? Thật là xinh đẹp, nào để tôi hôn một cái!"
Phương Tuyết Nhi vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị An Tề híp mắt lại cái miệng chu ra đụng lên làn da trên mặt.
Lập tức, một luồng lạnh lẽo chảy khắp người cô, đồ ăn trong bụng dường như muốn đẩy hết ra ngoài.
Cô lập tức lùi ra sau một bước, ghét bỏ lau chỗ vừa bị người đàn ông say rượu này chạm vào, lớn tiếng mắng: "Anh có bệnh à! Cách xa tôi một chút!"
Phản ứng của Phương Tuyết Nhi cũng không chọc giận An Tề, ngược lại càng gợi thêm hứng thú của anh ta.
Anh ta trừng đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm Phương Tuyết Nhi, trêu đùa: "Ồ, còn là một cô bé nóng tính, anh thích kiểu này!"
Nói rồi đột nhiên tiến lên ôm chặt lấy Phương Tuyết Nhi, khuôn mặt nóng đến đỏ bừng vội vàng chôn sâu vào cổ Phương Tuyết Nhi, dừng sức ngửi mùi thơm cơ thể cô.
Phương Tuyết Nhi quá hoảng sợ, da gà toàn thân nổi hết lên, hô lớn: "Con ma men nhà anh! Biến thái! Buông tôi ra! Buông tôi ra!"
Đối với lưu manh bị rượu nặng làm mất cảm giác, tiếng kêu như vậy không có tác dụng chút nào, chỉ kích thích động tác của anh ta lên một bậc.
Phương Tuyết Nhi bỗng nhiên cảm giác được, một thứ ấm nóng tởm lợm nào đó đang dạo chơi trên cần cổ mình, thần kinh cô dường như vỡ vụn ngay trong khoảnh khắc kia!
Cô nhíu mày, há miệng, dùng hết sức cắn một ngụm vào bờ vai người đàn ông.
An Tề bị đau, nâng đầu dậy, nhìn Phương Tuyết Nhi đầy hung ác, trong mắt như muốn phun ra lửa.
Phương Tuyết Nhi không đợi động tác của hắn, ra tay trước chiếm được lợi thế, cô nâng đầu gối, đầu gối ra sức đánh vào hạ bộ của An Tề.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, hai tay An Tề ôm chặt dưới háng, từng bước một lùi về sau, khuôn mặt vì đau nhức mà rúm ró lại.
Tiếng la hét này tựa như heo bị giết, đèn của cả căn biệt thự đều sáng lên.
Phương Tuyết Nhi vẫn chưa hết hoảng hồn, nhìn thấy Tiêu Tử Dao, Tiêu Tử Mộng và bà Phùng lục tục bước ra khỏi phòng, đi tới phòng khách.
Ánh mắt mấy người đó nhìn về phía Phương Tuyết Nhi đều là vẻ đề phòng và chán ghét.
Tiêu Tử Mộng nhìn tình trạng thê thảm của chồng mình, đau lòng không thôi vội vàng bước tới, thân thiết đỡ An Tề hỏi: "Chồng sao thế? không sao chứ?"
Tiêu Tử Dao còn chưa làm rõ tình hình đã lập tức kết luận là sai lầm của Phương Tuyết Nhi.
Cô đi tới bên cạnh Tiêu Tử Mộng, chăm chú nhìn anh rể, rồi quát lên với Phương Tuyết Nhi: "Phương Tuyết Nhi, cô lại gây chuyện xấu gì đấy, cô làm gì anh rể của tôi vậy!"
Phương Tuyết Nhi cố gắng ổn định lại, giải thích nói: "Không phải tôi! Là anh ta! Anh ta giở trò lưu manh với tôi!"
"Cô nói bậy!"
Phương Tuyết Nhi vừa mới nói xong đã bị An Tề đang mang vẻ mặt đau đớn quát lại.
An Tề được vợ nâng lên, kiệt sức giải thích với mọi người: "Con đàn bà đê tiện này nói bậy, rõ ràng là cô ta thấy anh uống rượu liền tới quyến rũ anh! Là cô ta, là cô ta quyến rũ anh!"
Mọi người lập tức phóng ánh mắt sắc bén về phía Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi có miệng mà không thể giải thích, cô là người ngoài, bọn họ là người nhà, bọn họ đương nhiên sẽ tin tưởng anh ta, huống chi, cô biết Tiêu Tử Dao vô cùng chán ghét cô, làm sao có thể nghe cô giải thích.
Trong lúc nhất thời, cô chẳng biết nên làm sao để phản bác lại lời nói của An Tề.
Tiêu Tử Dao bước tới trước mặt cô đầy vẻ khinh thường, giơ tay 'bốp' một tiếc, tát mạnh lên mặt Phương Tuyết Nhi.
Một cái tát này đánh cho Phương Tuyết Nhi choáng váng, đau đớn trên mặt bỏng rát, lỗ tai ong ong.
Tiêu Tử Dao ngẩng đầu, híp mắt nhìn cô chằm chằm, chán ghét nói: "Một cái tát này là để cho cô biết, không được chạm tới những người căn bản không chạm nổi!"
Tiêu Tử Dao một câu hai nghĩa, nhưng Phương Tuyết Nhi không có lòng muốn hiểu.
Ánh mắt cô đỏ lên, hơi nước ẩn ẩn trong mắt. Cô ôm lấy khuôn mặt bị đánh hơi sưng, giương ánh mắt phẫn nộ nhìn Tiêu Tử Dao nói: "Người một nhà các cô đều là thứ rác rưởi! Tôi chẳng thèm động vào! Phì! Nói các cô là rác rưởi là coi thường rác rồi! Ngay cả rác rưởi cũng không bằng!"
"Bốp!"
Lại một tiếng tát nặng nề vang lên, khuôn mặt bên kia của Phương Tuyết Nhi cũng không thoát khỏi số mệnh.
Lần này đánh cô không phải Tiêu Tử Dao, mà là Tiêu Tử Mộng.