Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 43 THẬT SỰ KHÔNG BIẾT XẤU HỔ
CHƯƠNG 43: THẬT SỰ KHÔNG BIẾT XẤU HỔ
Tiêu Tử Dao đi xuống cầu thang, đồng thời nói: "Quả nhiên không biết xấu hổ, Dương Hà để cô tới nhà tôi làm bảo mẫu chăm sóc Tiểu Bác, cô lại còn muốn tìm tôi đòi tiền công? Nhưng mà tiền ấy, nhà họ Tiêu của tôi có nhiều lắm, chỉ cần cô chăm sóc Tiểu Bác tốt, lại làm tôi vui vẻ, nói không chừng tôi thật sự sẽ thưởng cho cô."
Phương Tuyết Nhi đã sớm đoán được, một khi đồng ý tới nhà họ Tiêu, Tiêu Tử Dao chắc chắn sẽ gây đủ chuyện khó dễ với cô, cô đã nhắc nhở bản thân cho tốt từ trước, nhưng bây giờ nghe được những lời này, vẫn không nhịn được mà tức giận.
Cô nhíu mày, cố gắng dùng giọng điệu coi như ôn hòa nói: "Cô Tiêu, tôi tới để làm việc không phải tới nghe cô dạy bảo tôi, thu hồi thói sỉ nhục người khác kia đi, cậu chủ Tiêu Bác đang ở đâu, tôi muốn đi chăm sóc cậu ấy."
Tiêu Tử Dao trợn trừng mắt, cười lạnh một tiếng nói: "Hừ, biết mạnh miệng đấy, Tiêu Bác đang ở trong phòng đồ chơi của nó, cô đi chăm sóc nó đi. Đúng rồi, có lòng tốt nhắc nhở cô, cẩn thận an toàn thân thể đẩy."
Nói xong, cô ta nhếch miệng cười đầy vẻ thâm sâu, xoay người đi lên lầu.
Phương Tuyết Nhi mờ mịt nhìn, sau đó lập tức cắt 'xẹt' một tiếng với bóng lưng của cô ta.
Bà Phùng ở bên cạnh nghe xong lời nói của Tiêu Tử Dao, cũng không hiểu sao thấp giọng cười, bộ dạng giống như rất mong chờ được thấy kịch vui.
Phương Tuyết Nhi không để ý tới vẻ mặt của người đàn bà này, cô theo bà ta đi tới cửa phòng chơi của Tiêu Bác.
Cửa phòng vừa mở, Phương Tuyết Nhi tức khắc ngây ngẩn cả người, bà Phùng thoáng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc khiếp sợ của cô thì cười khinh miệt.
Cuộc sống của người giàu, quả nhiên không phải giai cấp sống bằng tiền lương như Phương Tuyết Nhi có thể tưởng tượng.
Phòng chơi của Tiêu Bác ước chừng phải lớn bằng cả nhà trọ của cô!
Bên trong, trên vách tường, dưới mặt đất, chất đầy các loại đổ chơi đủ kiểu dáng, cần gì cũng có, quả thực rực rỡ muôn màu.
Phương Tuyết Nhi nghĩ, căn phòng này đối với bất kỳ một đứa nhỏ nào mà nói, đều có thể coi như thiên đường!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lại nghĩ tới Nhạc Bảo Bối thỉnh thoảng lại có được một món đồ chơi thì dáng vẻ vui sướng không thôi, trong lòng Phương Tuyết Nhi nổi lên cảm giác chênh lệch lớn.
Tiêu Bác ngồi trong một đồng đồ chơi, nghe thấy có người đẩy cửa vào cũng không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục chơi với đầu xe lửa nhỏ trong tay, xem ra là đang lắp ráp món đồ chơi xe lửa rất chăm chú.
Tuổi tác của cậu tương đương với Nhạc Bảo Bối, trên mặt lại không có vẻ ngây thơ đáng yêu của trẻ nhỏ, mà lộ ra vài nét dữ dằn.
"Đây là phòng đồ chơi của cậu chủ nhỏ, cô vào đi, có việc gì thì gọi tôi. Nhớ rõ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không thể làm tổn thương tới cậu chủ nhỏ." Nói xong, bà Phùng như cười như không bước đi.
Phương Tuyết Nhi không biết lời nói của bà ta có ý gì, coi như mình ghét Tiêu Tử Dao, cũng không ở sau lưng gây tổn thương một đứa nhỏ để trút giận, cho nên chắc chắn cô sẽ không làm gì Tiêu Bác, chuyện này còn phải dặn dò đặc biệt sao? Thật kỳ quái!
Trong lòng cô nổi lên nghi ngờ, chầm chậm bước vào phòng đồ chơi.
Phương Tuyết Nhi lại gần Tiêu Bác, ngồi xuống sàn nhà, cố gắng lôi kéo làm quen: "Con tên là Tiêu Bác ha, có thể nói với cô, còn đang chơi gì không?"
Cô lộ ra vẻ mặt hòa ái dễ gần, lòng chắc chắn cho rằng vừa ra tay là thành công ngay.
Kết quả lại là mặt nóng dán lên mông lạnh. (Ý nói mình nhiệt tình nhưng đối phương đáp trả lạnh lùng)
Tiêu Bác hoàn toàn không để ý tới cô, mặt không chút thay đổi tiếp tục lắp ráp xe lửa nhỏ trong tay.
Phương Tuyết Nhi tự thấy mất mặt, cô tức giận, cũng không nói thêm gì, cứ vậy yên lặng ngồi bên cạnh Tiêu Bác.
Cô nhìn khuôn mặt đứa nhỏ này, lại nhớ tới Nhạc Bảo Bối của mình.
Không biết Tống Đường Huy có đón được nó không?
Tối nay ăn gì rồi?
Có ăn no không?
Ai, tới chăm sóc đứa nhỏ nhà người khác, mất đi thời gian ở bên cạnh con trai mình.
Trong lúc Phương Tuyết Nhi chìm đắm trong nỗi nhớ dành cho con trai, bỗng nhiên một tiếng đồ vật vỡ vang lên kéo suy nghĩ của cô trở về.
Trước mắt là mảnh vụn đồ chơi, mảnh nhỏ kia thuộc về cái đầu tàu hỏa vừa nãy Tiêu Bác còn lắp ráp trong tay, đó là một món đồ chơi mới, bây giờ đã thành món đồ hư hỏng.
Tiêu Bác đang chau mày, nổi giận đùng đùng nhìn đống mảnh vụn, trên mặt còn có ý hả giận, rất rõ ràng, đây là cậu cố tình đập hỏng.
Phương Tuyết Nhi trợn mắt há hốc mồm, không hiểu chuyện gì xảy ra, cô thân thiết hỏi han: "Sao vậy, vì sao lại ném hỏng đồ chơi thế?"
Tiêu Bác không nói chuyện, cậu đứng lên, bước tới, lại ở trên món đồ chơi đã bị ném vụn kia hung hăng đạp mấy cước, miệng mắng trút giận: "Xe lửa đểu, xe lửa đều, ai khiến mày khó lắp như thế, tao giẫm nát mày, giẫm nát mày!"
Phương Tuyết Nhi bị thằng nhóc tình khí cáu kỉnh lạ thường này làm sợ tới mức sửng sốt, cô tiến lên ngăn cản, lại bị Tiêu Bác coi như kẻ chống lại cậu.
Tiêu Bác tiện tay cầm lấy một một gồ chơi bằng gỗ trên mặt đất, hung ác ném lên người Phương Tuyết Nhi, miệng mắng: "Ném chết cô, bảo mẫu thối tha, cậu chủ này muốn làm gì thì làm, ai cũng không thể ngăn cản tôi!"
Phương Tuyết Nhi bị cậu ném đến phát đau, theo bản năng làm một động tác né tránh.
Động tác này ngược lại đã khơi dậy trò chơi cho Tiêu Bác, cậu bắt đầu túm lấy đồ chơi trên mặt đất ném lên người Phương Tuyết Nhi, nhìn dáng vẻ Phương Tuyết Nhi bị mình đập đến đến nhe răng trợn mắt, cậu vui sướng tới cười lớn haha.
Phương Tuyết Nhi vừa né tránh, ngọn lửa trong lòng đồng thời càng lúc càng lớn.
Rốt cuộc cô cũng hiểu, vừa rồi vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa của Tiêu Tử Dao và bà Phùng rốt cuộc là sao.
Thì ra Tiêu Bác căn bản chính là một đứa nhóc con nóng nảy dễ cáu giận, hơn nữa khi tính khí trỗi dậy hoàn toàn không quan tâm tới an toàn của người khác!
Đây là thằng nhóc nghịch ngợm gì vậy, một chút giáo dưỡng cũng không có, vừa nhìn là thấy bị người trong nhà chiều hư, lại còn chạy tới đầu cô gây trò bắt nạt, không thể chịu nổi!
Cô không nhịn nổi nửa, tiến lên một bước dài, bắt được hai cánh tay đang chuẩn bị ném đồ của Tiêu Bác, đè thấp giọng quát: "Con dừng tay lại cho cô! Tên nhóc này, thật đúng là một chút lễ phép cũng không hiểu. Hôm nay, cô tới dạy dỗ con cho cẩn thận, biết cái gì gọi là lễ phép!"
Cô ôm Tiêu Bác tới một góc tường, để cậu đứng thẳng ở đấy, nghiêm túc nói: "Con đứng im ở đây cho cô, không được động! Cô không phải loại bảo mẫu tùy ý cho con ăn hiếp, suy nghĩ lại về hành vi vừa rồi của con cho hẳn hoi, phá hoại đồ chơi, đánh người lớn, quả thực là đứa trẻ bướng bỉnh, suy nghĩ lại xong rồi thì xin lỗi cô, nếu không cô bắt con đứng suốt đó!"
Vẻ mặt Tiêu Bác kinh ngạc hoảng hốt và hoang mang, hiển nhiên là lần đầu tiên bị người ta đối xử như vậy, nhất thời sợ tới mức không phản ứng kịp, ngơ ngác đứng ở góc tường, sững sờ nhìn Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi ngồi xổm trước mặt cậu, bị ánh mắt cậu nhìn tới mềm lòng, giọng điệu cũng mềm xuống: "Khụ khụ, suy nghĩ xong chưa, nhanh chóng xin lỗi thì có thể đi chơi."
Tiêu Bác bướng bỉnh không lên tiếng, gắt gao mím chặt môi, trong ánh mắt chầm chậm thấm ra nước mắt, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, 'oa' một tiếng khóc lên.
Tiếng khóc vừa mới ra khỏi miệng đã bị Phương Tuyết Nhi vội vàng bụm miệng lại, Tiêu Bác trừng mắt, tiếng khóc dữ dội cũng bị kìm nén trong cổ họng.
Đáy lòng Phương Tuyết Nhi hoảng hốt: Nếu giờ bị Tiêu Tử Dao nghe thấy lại là một chuyện phiến toái, và cả bà Phùng kia, trông cũng không phải dạng dễ bắt nạt, thôi đừng thêm chuyện nữa thì hơn.
Cô xoay chuyển ánh mắt, tiến tới trước mặt Tiêu Bác, ra vẻ âm trầm nói: "Nói cho con biết, cô chính là phù thủy có phép thuật, nếu con lại khóc, cô sẽ biến phép khóa chặt miệng con lại, nghe thấy chưa."
Tiêu Tử Dao đi xuống cầu thang, đồng thời nói: "Quả nhiên không biết xấu hổ, Dương Hà để cô tới nhà tôi làm bảo mẫu chăm sóc Tiểu Bác, cô lại còn muốn tìm tôi đòi tiền công? Nhưng mà tiền ấy, nhà họ Tiêu của tôi có nhiều lắm, chỉ cần cô chăm sóc Tiểu Bác tốt, lại làm tôi vui vẻ, nói không chừng tôi thật sự sẽ thưởng cho cô."
Phương Tuyết Nhi đã sớm đoán được, một khi đồng ý tới nhà họ Tiêu, Tiêu Tử Dao chắc chắn sẽ gây đủ chuyện khó dễ với cô, cô đã nhắc nhở bản thân cho tốt từ trước, nhưng bây giờ nghe được những lời này, vẫn không nhịn được mà tức giận.
Cô nhíu mày, cố gắng dùng giọng điệu coi như ôn hòa nói: "Cô Tiêu, tôi tới để làm việc không phải tới nghe cô dạy bảo tôi, thu hồi thói sỉ nhục người khác kia đi, cậu chủ Tiêu Bác đang ở đâu, tôi muốn đi chăm sóc cậu ấy."
Tiêu Tử Dao trợn trừng mắt, cười lạnh một tiếng nói: "Hừ, biết mạnh miệng đấy, Tiêu Bác đang ở trong phòng đồ chơi của nó, cô đi chăm sóc nó đi. Đúng rồi, có lòng tốt nhắc nhở cô, cẩn thận an toàn thân thể đẩy."
Nói xong, cô ta nhếch miệng cười đầy vẻ thâm sâu, xoay người đi lên lầu.
Phương Tuyết Nhi mờ mịt nhìn, sau đó lập tức cắt 'xẹt' một tiếng với bóng lưng của cô ta.
Bà Phùng ở bên cạnh nghe xong lời nói của Tiêu Tử Dao, cũng không hiểu sao thấp giọng cười, bộ dạng giống như rất mong chờ được thấy kịch vui.
Phương Tuyết Nhi không để ý tới vẻ mặt của người đàn bà này, cô theo bà ta đi tới cửa phòng chơi của Tiêu Bác.
Cửa phòng vừa mở, Phương Tuyết Nhi tức khắc ngây ngẩn cả người, bà Phùng thoáng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc khiếp sợ của cô thì cười khinh miệt.
Cuộc sống của người giàu, quả nhiên không phải giai cấp sống bằng tiền lương như Phương Tuyết Nhi có thể tưởng tượng.
Phòng chơi của Tiêu Bác ước chừng phải lớn bằng cả nhà trọ của cô!
Bên trong, trên vách tường, dưới mặt đất, chất đầy các loại đổ chơi đủ kiểu dáng, cần gì cũng có, quả thực rực rỡ muôn màu.
Phương Tuyết Nhi nghĩ, căn phòng này đối với bất kỳ một đứa nhỏ nào mà nói, đều có thể coi như thiên đường!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lại nghĩ tới Nhạc Bảo Bối thỉnh thoảng lại có được một món đồ chơi thì dáng vẻ vui sướng không thôi, trong lòng Phương Tuyết Nhi nổi lên cảm giác chênh lệch lớn.
Tiêu Bác ngồi trong một đồng đồ chơi, nghe thấy có người đẩy cửa vào cũng không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục chơi với đầu xe lửa nhỏ trong tay, xem ra là đang lắp ráp món đồ chơi xe lửa rất chăm chú.
Tuổi tác của cậu tương đương với Nhạc Bảo Bối, trên mặt lại không có vẻ ngây thơ đáng yêu của trẻ nhỏ, mà lộ ra vài nét dữ dằn.
"Đây là phòng đồ chơi của cậu chủ nhỏ, cô vào đi, có việc gì thì gọi tôi. Nhớ rõ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không thể làm tổn thương tới cậu chủ nhỏ." Nói xong, bà Phùng như cười như không bước đi.
Phương Tuyết Nhi không biết lời nói của bà ta có ý gì, coi như mình ghét Tiêu Tử Dao, cũng không ở sau lưng gây tổn thương một đứa nhỏ để trút giận, cho nên chắc chắn cô sẽ không làm gì Tiêu Bác, chuyện này còn phải dặn dò đặc biệt sao? Thật kỳ quái!
Trong lòng cô nổi lên nghi ngờ, chầm chậm bước vào phòng đồ chơi.
Phương Tuyết Nhi lại gần Tiêu Bác, ngồi xuống sàn nhà, cố gắng lôi kéo làm quen: "Con tên là Tiêu Bác ha, có thể nói với cô, còn đang chơi gì không?"
Cô lộ ra vẻ mặt hòa ái dễ gần, lòng chắc chắn cho rằng vừa ra tay là thành công ngay.
Kết quả lại là mặt nóng dán lên mông lạnh. (Ý nói mình nhiệt tình nhưng đối phương đáp trả lạnh lùng)
Tiêu Bác hoàn toàn không để ý tới cô, mặt không chút thay đổi tiếp tục lắp ráp xe lửa nhỏ trong tay.
Phương Tuyết Nhi tự thấy mất mặt, cô tức giận, cũng không nói thêm gì, cứ vậy yên lặng ngồi bên cạnh Tiêu Bác.
Cô nhìn khuôn mặt đứa nhỏ này, lại nhớ tới Nhạc Bảo Bối của mình.
Không biết Tống Đường Huy có đón được nó không?
Tối nay ăn gì rồi?
Có ăn no không?
Ai, tới chăm sóc đứa nhỏ nhà người khác, mất đi thời gian ở bên cạnh con trai mình.
Trong lúc Phương Tuyết Nhi chìm đắm trong nỗi nhớ dành cho con trai, bỗng nhiên một tiếng đồ vật vỡ vang lên kéo suy nghĩ của cô trở về.
Trước mắt là mảnh vụn đồ chơi, mảnh nhỏ kia thuộc về cái đầu tàu hỏa vừa nãy Tiêu Bác còn lắp ráp trong tay, đó là một món đồ chơi mới, bây giờ đã thành món đồ hư hỏng.
Tiêu Bác đang chau mày, nổi giận đùng đùng nhìn đống mảnh vụn, trên mặt còn có ý hả giận, rất rõ ràng, đây là cậu cố tình đập hỏng.
Phương Tuyết Nhi trợn mắt há hốc mồm, không hiểu chuyện gì xảy ra, cô thân thiết hỏi han: "Sao vậy, vì sao lại ném hỏng đồ chơi thế?"
Tiêu Bác không nói chuyện, cậu đứng lên, bước tới, lại ở trên món đồ chơi đã bị ném vụn kia hung hăng đạp mấy cước, miệng mắng trút giận: "Xe lửa đểu, xe lửa đều, ai khiến mày khó lắp như thế, tao giẫm nát mày, giẫm nát mày!"
Phương Tuyết Nhi bị thằng nhóc tình khí cáu kỉnh lạ thường này làm sợ tới mức sửng sốt, cô tiến lên ngăn cản, lại bị Tiêu Bác coi như kẻ chống lại cậu.
Tiêu Bác tiện tay cầm lấy một một gồ chơi bằng gỗ trên mặt đất, hung ác ném lên người Phương Tuyết Nhi, miệng mắng: "Ném chết cô, bảo mẫu thối tha, cậu chủ này muốn làm gì thì làm, ai cũng không thể ngăn cản tôi!"
Phương Tuyết Nhi bị cậu ném đến phát đau, theo bản năng làm một động tác né tránh.
Động tác này ngược lại đã khơi dậy trò chơi cho Tiêu Bác, cậu bắt đầu túm lấy đồ chơi trên mặt đất ném lên người Phương Tuyết Nhi, nhìn dáng vẻ Phương Tuyết Nhi bị mình đập đến đến nhe răng trợn mắt, cậu vui sướng tới cười lớn haha.
Phương Tuyết Nhi vừa né tránh, ngọn lửa trong lòng đồng thời càng lúc càng lớn.
Rốt cuộc cô cũng hiểu, vừa rồi vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa của Tiêu Tử Dao và bà Phùng rốt cuộc là sao.
Thì ra Tiêu Bác căn bản chính là một đứa nhóc con nóng nảy dễ cáu giận, hơn nữa khi tính khí trỗi dậy hoàn toàn không quan tâm tới an toàn của người khác!
Đây là thằng nhóc nghịch ngợm gì vậy, một chút giáo dưỡng cũng không có, vừa nhìn là thấy bị người trong nhà chiều hư, lại còn chạy tới đầu cô gây trò bắt nạt, không thể chịu nổi!
Cô không nhịn nổi nửa, tiến lên một bước dài, bắt được hai cánh tay đang chuẩn bị ném đồ của Tiêu Bác, đè thấp giọng quát: "Con dừng tay lại cho cô! Tên nhóc này, thật đúng là một chút lễ phép cũng không hiểu. Hôm nay, cô tới dạy dỗ con cho cẩn thận, biết cái gì gọi là lễ phép!"
Cô ôm Tiêu Bác tới một góc tường, để cậu đứng thẳng ở đấy, nghiêm túc nói: "Con đứng im ở đây cho cô, không được động! Cô không phải loại bảo mẫu tùy ý cho con ăn hiếp, suy nghĩ lại về hành vi vừa rồi của con cho hẳn hoi, phá hoại đồ chơi, đánh người lớn, quả thực là đứa trẻ bướng bỉnh, suy nghĩ lại xong rồi thì xin lỗi cô, nếu không cô bắt con đứng suốt đó!"
Vẻ mặt Tiêu Bác kinh ngạc hoảng hốt và hoang mang, hiển nhiên là lần đầu tiên bị người ta đối xử như vậy, nhất thời sợ tới mức không phản ứng kịp, ngơ ngác đứng ở góc tường, sững sờ nhìn Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi ngồi xổm trước mặt cậu, bị ánh mắt cậu nhìn tới mềm lòng, giọng điệu cũng mềm xuống: "Khụ khụ, suy nghĩ xong chưa, nhanh chóng xin lỗi thì có thể đi chơi."
Tiêu Bác bướng bỉnh không lên tiếng, gắt gao mím chặt môi, trong ánh mắt chầm chậm thấm ra nước mắt, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, 'oa' một tiếng khóc lên.
Tiếng khóc vừa mới ra khỏi miệng đã bị Phương Tuyết Nhi vội vàng bụm miệng lại, Tiêu Bác trừng mắt, tiếng khóc dữ dội cũng bị kìm nén trong cổ họng.
Đáy lòng Phương Tuyết Nhi hoảng hốt: Nếu giờ bị Tiêu Tử Dao nghe thấy lại là một chuyện phiến toái, và cả bà Phùng kia, trông cũng không phải dạng dễ bắt nạt, thôi đừng thêm chuyện nữa thì hơn.
Cô xoay chuyển ánh mắt, tiến tới trước mặt Tiêu Bác, ra vẻ âm trầm nói: "Nói cho con biết, cô chính là phù thủy có phép thuật, nếu con lại khóc, cô sẽ biến phép khóa chặt miệng con lại, nghe thấy chưa."