Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 42 GÂY KHÓ DỄ
CHƯƠNG 42: GÂY KHÓ DỄ
Tống Đường Huy có trăm điều khó hiểu, lại không tiện hỏi Phương Tuyết Nhi vào lúc này, chỉ đành tự mình im lặng cân nhắc.
"Em thật sự định tới nhà họ Tiêu làm bảo mẫu sao?" Sau lúc lâu, Tống Đường Huy mở miệng hỏi.
Phương Tuyết Nhi trầm mặc gật đầu.
Tống Đường Huy nhíu mày, trên mặt xuất hiện một tia giận dữ, nói: "Em đừng đi, Mộc Dương Hà và Tiêu Tử Dao cố ý chà đạp em, em không đi xem bọn họ có thể làm gì nào. Lại nói, có anh bảo vệ em, anh tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người nào tổn thương hai mẹ con em!"
Khuôn mặt anh là vẻ kiên định liều lĩnh.
Phương Tuyết Nhi chỉ lắc đầu, giống như đã vứt bỏ việc đấu tranh, cô nói: "Cảm ơn anh Đường Huy, nhưng thôi bỏ đi, thân phận của Mộc Dương Hà, thế lực và thủ đoạn của anh ta, anh và em đều biết rõ. Em không muốn chọc giận anh ta, em chỉ muốn bình yên sinh sống trong thành phố này cùng Nhạc Bảo Bối. Em sẽ tuân thủ lời hứa tới nhà họ Tiêu, hầu hạ cậu chủ nhỏ Tiêu Bác. Em muốn để con trai em được học trong nhà trẻ tốt nhất, để thằng bé sống trong bình an vui vẻ."
Tống Đường Huy cảm thấy lời nói của Phương Tuyết Nhi đã đụng tới một góc mềm mại nhất trong trái tim mình. Đây là một người mẹ trẻ mềm yếu, trao hết yêu thương và dịu dàng chẳng hề giữ lại cho con trai, cũng là nét dịu dàng trong tính cách trời sinh này của cô, trong lần gặp đầu tiên đã khiến anh ta rung động sâu sắc, từ đó nhớ mãi không quên.
Đột nhiên Tống Đường Huy oán hận chính mình, oán hận mình không có cách nào bảo vệ người con gái anh ta yêu thương nhất, chỉ có thể đứng nhìn người đàn ông mạnh mẽ hơn kia ức hiếp cô.
Mộc Dương Hà, người đàn ông đang đứng trên đỉnh cao...
Thật ra bản thân anh ta đã từng có thể vượt qua hắn, hoặc là nói, ít nhất cũng ngang hàng.
Mấy năm trước, vì giấc mộng hành nghề y, anh ta buông bỏ việc Thanh Khiết sự nghiệp gia tộc, tự nguyện chui vào một bệnh viện làm một vị bác sĩ khoa nhi nho nhỏ. Mặc cho ba mình cố ý chèn ép thế nào, dùng hết trăm phương ngàn kế vẫn không thể khiến anh ta hồi tâm chuyển ý đi Thanh Khiết tập đoàn Tống thị.
Về sau, thân thể ba không tốt, Mộc Dương Hà - người Thanh Khiết mới của Thành Công cũng mạnh mẽ bước lên ghế kế thừa gia nghiệp, vô cùng quyết đoán, áp dụng thủ đoạn cứng rắn, dùng toàn lực chèn ép nhà họ Tống vốn có thực lực quy mô tương đương, về sau tập đoàn Tiêu thị thắng thế, bước lên trở thành đầu rồng mạnh mẽ nhất.
Lúc ấy, anh ta không có lòng với giới làm ăn, còn âm thầm cảm thấy có chút may mắn, cảm thấy như thế này, ba mình không cần nhọc lòng kinh doanh tập đoàn, có thể thoải mái mà quản lý công việc làm ăn quy mô thu nhỏ, tuổi già an ổn, cũng không tiếp tục muốn bắt anh ta về nữa.
Chẳng thề ngờ, may mắn lúc trước lại biến thành phiền muộn lúc này.
Vì người phụ nữ mình yêu, anh ta bằng lòng buông bỏ giấc mơ để trở nên mạnh hơn, nhưng hiện tại xem ra, là đã muộn mất rồi?
Dọc theo đường đi, hai người đều có tâm sự.
Tống Đường Huy đưa Phương Tuyết Nhi về nhà, khéo léo từ chối ý tốt mời vào trong nhà uống trà của cô.
Anh ta biết, cô của lúc này càng mong được ở một mình hơn.
Phương Tuyết Nhi ném mình vào ghế sô pha, nhắm mặt lại, muốn đầu óc trống rỗng, nhưng vô số hình ảnh vừa rồi mạnh mẽ lóe lên trước mắt cô.
Mộc Dương Hà... Mộc Dương Hà...
Vì sao anh hết một tới hai, hết hai tới ba nhắm vào tôi như vậy?
Ngày hôm sau, Phương Tuyết Nhi đang vẽ bản thiết kế trong văn phòng, bỗng nhiên, cửa văn phòng bị đẩy mạnh ra.
Cô ngẩng đầu, không ngờ nhìn thấy Tiêu Tử Dao.
Cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào, nhìn quanh một vòng văn phòng của Phương Tuyết Nhi, ở trong văn phỏng thong thả rảo bước.
Bất ngờ bước tới giá tài liệu bên cạnh, lật lung tung hai cái, dáng vẻ cao ngạo lại khiêu khích.
Phương Tuyết Nhi buông bút vẽ trong tay xuống, mặt không thay đổi hỏi: "Cô tới làm gì?"
Động tác trên tay Tiêu Tử Dao không ngừng, khinh thường cười cười: "Không làm gì cả, là tới để nhắc nhở kẻ ở nhà tôi, cậu chủ nhỏ sắp tan học rồi, gia đình tôi đã cử người đi đón, sau khi cô tan làm, nhanh chóng tới nhà tôi hầu hạ, nghe thấy chưa?"
Hai chữ 'kẻ ở' cô ta nhấn mạnh ngữ điệu.
Hai chữ kia giống như một cái bạt tai, đánh mặt lên trên mặt Phương Tuyết Nhi, đau đớn.
Cô cố gắng để mình duy trì vẻ cứng rắn nói: "Nếu cô không có chuyện đặc biệt, vậy mời cô về, tôi còn phải làm việc, cô đang làm phiền tôi."
Tiêu Tử Dao kinh miệt cười, đi tới trước mặt Phương Tuyết Nhi đặt một tờ giấy trước mặt cô nói: "Đây là địa chỉ nhà tôi, không được tới muộn nha."
"Tôi biết rồi, cô có thể đi." Phương Tuyết Nhi lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
Tiêu Tử Dao khinh bỉ trợn trắng mắt với Phương Tuyết Nhi, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Đối phó với con đàn bà này còn nhiều thời gian.
Tiêu Tử Dao đi rồi, Phương Tuyết Nhi cũng không còn tâm trí tiếp tục làm việc.
Cô đặt bản thiết kế xuống thở dài một tiếng, ngồi ngây người trên ghế.
Nghỉ ngơi một lúc lâu, tới khi tan làm, Phương Tuyết Nhi bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.
Đường Uy Phong tới chào hỏi như thường, không giống như bình thường ép cô tăng ca, cứ thế để cô đi.
Phương Tuyết Nhi biết, chắc chắn là Mộc Dương Hà để Lương Vỹ Lộc dặn dò xuống, trong lòng không nhịn được mà nặng nề.
Haha, anh ta thật sự không bỏ qua cho mình.
Phương Tuyết Nhi tự giễu cười cười, đi khỏi công ty.
Cô gọi điện thoại, nhờ Tống Đường Huy giúp cô tới đón Nhạc Bảo Bối về nhà, còn mình thì gọi xe đi tới địa chỉ viết trên giấy của Tiêu Tử Dao.
Nhà của nhà họ Tiêu khác với nhà họ Mộc, nhà họ Mộc được xây ở ngoại ô tránh xa khu vực náo nhiệt, chiếm một diện tích lớn, yên tĩnh lặng lẽ.
Còn nhà họ Tiêu lại là một tòa biệt thự trong náo nhiệt tìm lấy khoảng yên tĩnh, nằm ở nội thành thành phố H.
Phương Tuyết Nhi tới trước cửa biệt thự nhà họ Tiêu, do dự một chút, cô ấn chuông cửa.
Rất nhanh đã có người tới.
Mở cửa là một người đàn bà khoảng năm, sáu chục tuổi, thân thể hơi mập, đeo một chiếc kính lão có dây, mái tóc cẩn thận bối sau đầu, nhìn cả người xem chừng nhanh nhẹn có chút hà khắc.
Ánh mắt bà ta xoi mói đánh giá trên dưới Phương Tuyết Nhi một chút rồi để cô vào.
Người đàn bà vừa dẫn cô vào nhà vừa nói: "Tôi là quản gia ở đây, gọi tôi là bà Phùng được rồi. Hôm nay cô vừa tới, không biết quy củ tôi không trách cô, nhưng cô phải biết mà học tập, ông chủ và các cô chủ nhà chúng ta, đều là người thích đúng mực."
Phương Tuyết Nhi thấy giọng điệu bà ta đầy vẻ dạy bảo kẻ dưới, vô cùng không vui đáp lại: "Điều này, bà Phùng đúng không, chắc lầm rồi, tôi không tới làm người ở, chỉ là đầu gối của cậu chủ nhà mọi người bị thương, tôi tới chăm sóc cậu ấy."
"Có gì khác nhau, đó chính là bảo mẫu, nghĩa giống như người ở!" Bà Phùng đối với lời tranh luận của cô rất không vừa ý, không khách sáo đáp lại.
"Không phải bảo mẫu, chỉ tạm thời tới chăm sóc, bảo mẫu người ta còn lấy tiền công, nhưng tôi một đồng cũng chưa cầm!" Phương Tuyết Nhi vô cùng không thích kiểu cậy già lên mặt này, khinh thường người khác này.
"Ý của cô, là muốn tôi đưa tiền công sao?"
Trên cầu thang đá cẩm thạch trong biệt thự truyền đến một âm thanh trào phúng.
Phương Tuyết Nhi không cần nhìn cũng biết, giọng nói đáng ghét này chỉ có thể là Tiêu Tử Dao.
Quả nhiên, Tiêu Tử Dao đang mặc áo ngủ bằng lụa màu phấn trân châu, trên mặt trang điểm đậm diêm dúa lòe loẹt. Cô ta đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống Phương Tuyết Nhi.
Người phụ này ở trong nhà mặc áo ngủ mà còn trang điểm đậm đầy mặt, chẳng lẽ đi ngủ cũng không tháo trang sức.
Phương Tuyết Nhi nhìn khuôn mặt này của Tiêu Tử Dao, trong lòng ói mửa muốn điên.
Tống Đường Huy có trăm điều khó hiểu, lại không tiện hỏi Phương Tuyết Nhi vào lúc này, chỉ đành tự mình im lặng cân nhắc.
"Em thật sự định tới nhà họ Tiêu làm bảo mẫu sao?" Sau lúc lâu, Tống Đường Huy mở miệng hỏi.
Phương Tuyết Nhi trầm mặc gật đầu.
Tống Đường Huy nhíu mày, trên mặt xuất hiện một tia giận dữ, nói: "Em đừng đi, Mộc Dương Hà và Tiêu Tử Dao cố ý chà đạp em, em không đi xem bọn họ có thể làm gì nào. Lại nói, có anh bảo vệ em, anh tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người nào tổn thương hai mẹ con em!"
Khuôn mặt anh là vẻ kiên định liều lĩnh.
Phương Tuyết Nhi chỉ lắc đầu, giống như đã vứt bỏ việc đấu tranh, cô nói: "Cảm ơn anh Đường Huy, nhưng thôi bỏ đi, thân phận của Mộc Dương Hà, thế lực và thủ đoạn của anh ta, anh và em đều biết rõ. Em không muốn chọc giận anh ta, em chỉ muốn bình yên sinh sống trong thành phố này cùng Nhạc Bảo Bối. Em sẽ tuân thủ lời hứa tới nhà họ Tiêu, hầu hạ cậu chủ nhỏ Tiêu Bác. Em muốn để con trai em được học trong nhà trẻ tốt nhất, để thằng bé sống trong bình an vui vẻ."
Tống Đường Huy cảm thấy lời nói của Phương Tuyết Nhi đã đụng tới một góc mềm mại nhất trong trái tim mình. Đây là một người mẹ trẻ mềm yếu, trao hết yêu thương và dịu dàng chẳng hề giữ lại cho con trai, cũng là nét dịu dàng trong tính cách trời sinh này của cô, trong lần gặp đầu tiên đã khiến anh ta rung động sâu sắc, từ đó nhớ mãi không quên.
Đột nhiên Tống Đường Huy oán hận chính mình, oán hận mình không có cách nào bảo vệ người con gái anh ta yêu thương nhất, chỉ có thể đứng nhìn người đàn ông mạnh mẽ hơn kia ức hiếp cô.
Mộc Dương Hà, người đàn ông đang đứng trên đỉnh cao...
Thật ra bản thân anh ta đã từng có thể vượt qua hắn, hoặc là nói, ít nhất cũng ngang hàng.
Mấy năm trước, vì giấc mộng hành nghề y, anh ta buông bỏ việc Thanh Khiết sự nghiệp gia tộc, tự nguyện chui vào một bệnh viện làm một vị bác sĩ khoa nhi nho nhỏ. Mặc cho ba mình cố ý chèn ép thế nào, dùng hết trăm phương ngàn kế vẫn không thể khiến anh ta hồi tâm chuyển ý đi Thanh Khiết tập đoàn Tống thị.
Về sau, thân thể ba không tốt, Mộc Dương Hà - người Thanh Khiết mới của Thành Công cũng mạnh mẽ bước lên ghế kế thừa gia nghiệp, vô cùng quyết đoán, áp dụng thủ đoạn cứng rắn, dùng toàn lực chèn ép nhà họ Tống vốn có thực lực quy mô tương đương, về sau tập đoàn Tiêu thị thắng thế, bước lên trở thành đầu rồng mạnh mẽ nhất.
Lúc ấy, anh ta không có lòng với giới làm ăn, còn âm thầm cảm thấy có chút may mắn, cảm thấy như thế này, ba mình không cần nhọc lòng kinh doanh tập đoàn, có thể thoải mái mà quản lý công việc làm ăn quy mô thu nhỏ, tuổi già an ổn, cũng không tiếp tục muốn bắt anh ta về nữa.
Chẳng thề ngờ, may mắn lúc trước lại biến thành phiền muộn lúc này.
Vì người phụ nữ mình yêu, anh ta bằng lòng buông bỏ giấc mơ để trở nên mạnh hơn, nhưng hiện tại xem ra, là đã muộn mất rồi?
Dọc theo đường đi, hai người đều có tâm sự.
Tống Đường Huy đưa Phương Tuyết Nhi về nhà, khéo léo từ chối ý tốt mời vào trong nhà uống trà của cô.
Anh ta biết, cô của lúc này càng mong được ở một mình hơn.
Phương Tuyết Nhi ném mình vào ghế sô pha, nhắm mặt lại, muốn đầu óc trống rỗng, nhưng vô số hình ảnh vừa rồi mạnh mẽ lóe lên trước mắt cô.
Mộc Dương Hà... Mộc Dương Hà...
Vì sao anh hết một tới hai, hết hai tới ba nhắm vào tôi như vậy?
Ngày hôm sau, Phương Tuyết Nhi đang vẽ bản thiết kế trong văn phòng, bỗng nhiên, cửa văn phòng bị đẩy mạnh ra.
Cô ngẩng đầu, không ngờ nhìn thấy Tiêu Tử Dao.
Cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào, nhìn quanh một vòng văn phòng của Phương Tuyết Nhi, ở trong văn phỏng thong thả rảo bước.
Bất ngờ bước tới giá tài liệu bên cạnh, lật lung tung hai cái, dáng vẻ cao ngạo lại khiêu khích.
Phương Tuyết Nhi buông bút vẽ trong tay xuống, mặt không thay đổi hỏi: "Cô tới làm gì?"
Động tác trên tay Tiêu Tử Dao không ngừng, khinh thường cười cười: "Không làm gì cả, là tới để nhắc nhở kẻ ở nhà tôi, cậu chủ nhỏ sắp tan học rồi, gia đình tôi đã cử người đi đón, sau khi cô tan làm, nhanh chóng tới nhà tôi hầu hạ, nghe thấy chưa?"
Hai chữ 'kẻ ở' cô ta nhấn mạnh ngữ điệu.
Hai chữ kia giống như một cái bạt tai, đánh mặt lên trên mặt Phương Tuyết Nhi, đau đớn.
Cô cố gắng để mình duy trì vẻ cứng rắn nói: "Nếu cô không có chuyện đặc biệt, vậy mời cô về, tôi còn phải làm việc, cô đang làm phiền tôi."
Tiêu Tử Dao kinh miệt cười, đi tới trước mặt Phương Tuyết Nhi đặt một tờ giấy trước mặt cô nói: "Đây là địa chỉ nhà tôi, không được tới muộn nha."
"Tôi biết rồi, cô có thể đi." Phương Tuyết Nhi lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
Tiêu Tử Dao khinh bỉ trợn trắng mắt với Phương Tuyết Nhi, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Đối phó với con đàn bà này còn nhiều thời gian.
Tiêu Tử Dao đi rồi, Phương Tuyết Nhi cũng không còn tâm trí tiếp tục làm việc.
Cô đặt bản thiết kế xuống thở dài một tiếng, ngồi ngây người trên ghế.
Nghỉ ngơi một lúc lâu, tới khi tan làm, Phương Tuyết Nhi bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.
Đường Uy Phong tới chào hỏi như thường, không giống như bình thường ép cô tăng ca, cứ thế để cô đi.
Phương Tuyết Nhi biết, chắc chắn là Mộc Dương Hà để Lương Vỹ Lộc dặn dò xuống, trong lòng không nhịn được mà nặng nề.
Haha, anh ta thật sự không bỏ qua cho mình.
Phương Tuyết Nhi tự giễu cười cười, đi khỏi công ty.
Cô gọi điện thoại, nhờ Tống Đường Huy giúp cô tới đón Nhạc Bảo Bối về nhà, còn mình thì gọi xe đi tới địa chỉ viết trên giấy của Tiêu Tử Dao.
Nhà của nhà họ Tiêu khác với nhà họ Mộc, nhà họ Mộc được xây ở ngoại ô tránh xa khu vực náo nhiệt, chiếm một diện tích lớn, yên tĩnh lặng lẽ.
Còn nhà họ Tiêu lại là một tòa biệt thự trong náo nhiệt tìm lấy khoảng yên tĩnh, nằm ở nội thành thành phố H.
Phương Tuyết Nhi tới trước cửa biệt thự nhà họ Tiêu, do dự một chút, cô ấn chuông cửa.
Rất nhanh đã có người tới.
Mở cửa là một người đàn bà khoảng năm, sáu chục tuổi, thân thể hơi mập, đeo một chiếc kính lão có dây, mái tóc cẩn thận bối sau đầu, nhìn cả người xem chừng nhanh nhẹn có chút hà khắc.
Ánh mắt bà ta xoi mói đánh giá trên dưới Phương Tuyết Nhi một chút rồi để cô vào.
Người đàn bà vừa dẫn cô vào nhà vừa nói: "Tôi là quản gia ở đây, gọi tôi là bà Phùng được rồi. Hôm nay cô vừa tới, không biết quy củ tôi không trách cô, nhưng cô phải biết mà học tập, ông chủ và các cô chủ nhà chúng ta, đều là người thích đúng mực."
Phương Tuyết Nhi thấy giọng điệu bà ta đầy vẻ dạy bảo kẻ dưới, vô cùng không vui đáp lại: "Điều này, bà Phùng đúng không, chắc lầm rồi, tôi không tới làm người ở, chỉ là đầu gối của cậu chủ nhà mọi người bị thương, tôi tới chăm sóc cậu ấy."
"Có gì khác nhau, đó chính là bảo mẫu, nghĩa giống như người ở!" Bà Phùng đối với lời tranh luận của cô rất không vừa ý, không khách sáo đáp lại.
"Không phải bảo mẫu, chỉ tạm thời tới chăm sóc, bảo mẫu người ta còn lấy tiền công, nhưng tôi một đồng cũng chưa cầm!" Phương Tuyết Nhi vô cùng không thích kiểu cậy già lên mặt này, khinh thường người khác này.
"Ý của cô, là muốn tôi đưa tiền công sao?"
Trên cầu thang đá cẩm thạch trong biệt thự truyền đến một âm thanh trào phúng.
Phương Tuyết Nhi không cần nhìn cũng biết, giọng nói đáng ghét này chỉ có thể là Tiêu Tử Dao.
Quả nhiên, Tiêu Tử Dao đang mặc áo ngủ bằng lụa màu phấn trân châu, trên mặt trang điểm đậm diêm dúa lòe loẹt. Cô ta đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống Phương Tuyết Nhi.
Người phụ này ở trong nhà mặc áo ngủ mà còn trang điểm đậm đầy mặt, chẳng lẽ đi ngủ cũng không tháo trang sức.
Phương Tuyết Nhi nhìn khuôn mặt này của Tiêu Tử Dao, trong lòng ói mửa muốn điên.