Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 40 OAN UỔNG VÀ TỦI THÂN
CHƯƠNG 40: OAN UỔNG VÀ TỦI THÂN
Phương Tuyết Nhi không biết là không hiểu hay không muốn hiểu dòng nước ngầm đang chảy giữa những người này, cô vô cùng thương yêu lau đi nước mắt cho Nhạc Bảo Bối, đứng lên nói với Mộc Dương Hà: "Hôm nay tới là để giải quyết chuyện giữa hai đứa trẻ, không cần nói tới chuyện khác, lúc này làm rõ chân tướng vấn đề mới là quan trọng nhất."
Phương Tuyết Nhi ngồi xổm xuống, xoa má Nhạc Bảo Bối, nhẹ giọng hỏi: "Nhạc Bảo Bối, nói cho mẹ biết rốt cuộc chuyện như thế nào, vì sao con lại đánh bạn bị thương?"
Từ chuyện trong tiệc rượu lần trước, Phương Tuyết Nhi không dễ dàng kết luận từ một phía rằng Nhạc Bảo Bối làm sai chuyện nữa.
Bàn tay nhỏ của Nhạc Bảo Bối lau đi nước mắt, thút tha thút thít nói: "Vừa nãy trên lớp học vẽ, Tiêu Bác không ngoan ngoãn vẽ tranh mà quấy rối khắp nơi. Cô giáo cũng không nhắc cậu ấy, cậu ấy cướp tranh của mấy bạn rồi xé rách đi, về sau cậu ấy đi tới cạnh con, hất nước màu lên bức tranh con vừa vẽ xong, con nói với cậu ấy làm thế không đúng nhưng cậu ấy không nghe, còn chạy tới đánh con, con mới đẩy cậu ấy một cái, cậu ấy ngã xuống đất thì lập tức khóc, con không trêu chọc cậu ấy, là tự cậu ấy tới quấy rối!"
Quả nhiên, Phương Tuyết Nhi biết, vấn đề chắc chắn không phải do Nhạc Bảo Bối gây ra.
Sau khi biết sự thật, cô đứng lên nói với viện trưởng: "Hiệu trưởng, cô đã nghe rõ chưa? Sự việc này căn bản là do Tiêu Bác gây lên, con tôi chỉ tự vệ, nó không làm sai chuyện gì, các cô không được đuổi học nó."
"Đương nhiên có thể đuổi nó!" Không đợi hiệu trưởng mở miệng, Tiêu Tử Dao đã tiếp câu: "Người làm mẹ như cô có thứ phẩm chất khiến người ta chán ghét, nói không chừng con trai cô sinh ra cũng nói dối thành thói, lời nói của một thằng nhóc con không đủ tin tưởng, trong lớp học vẽ không phải còn có giáo viên dẫn lớp ở sân sao, gọi tới đây hỏi là biết rồi."
Hiệu trưởng vội vàng gật đầu, cầm lấy điện thoại của văn phòng, sau khi bấm số thì nói: "Gọi cô Lý tới phòng làm việc của tôi một chuyến."
Phương Tuyết Nhi cũng không ngăn cản, nếu có giáo viên ở sân, cô ấy chắc chắn biết được chân tướng câu chuyện, lời nói của Nhạc Bảo Bối cũng được xác minh.
Nhưng đột nhiên cô nhìn thấy nụ cười dương dương đắc ý của Tiêu Tử Dao, dáng vẻ như có định liệu trước, không đúng....
Phương Tuyết Nhi thay đổi sắc mặt, Tiêu Tử Dao không thể kéo giáo viên vào một cách vô duyên vô cớ, cô ta chắc chắn đã có chuẩn bị, hoặc mua chuộc giáo viên, hoặc giáo viên kia là người của nhà họ Tiêu bọn họ.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, người được gọi là cô Lý đã nói lời trái ngược hẳn với Nhạc Bảo Bối.
Cô ta nói, lúc lên lớp, là Nhạc Bảo Bối quấy rối Tiêu Bác, Tiêu Bác rộng lượng thân thiết với cậu bé, ngược lại là Nhạc Bảo Bối liên tục ức hiếp Tiêu Bác, còn đẩy Tiêu Bác ngã xuống đất khiến đầu gối Tiêu Bác bị thương.
Nghe thấy lời này, sắc mặt vài người ở đây chợt thay đổi.
Nhạc Bảo Bối mở to hai mắt, cậu bé nhìn cô Lý đầy hoảng sợ, cậu thấy cô đâu chỉ dối gạt trước mắt tất cả mọi người mà còn nói lời oan uổng cậu, cậu bé không khỏi vừa gấp vừa tủi thân.
Cậu tuổi còn nhỏ, không hiểu được quyền thế gút mắc của người lớn, cũng không đủ từ ngữ để biện giải cho mình, nhịn không được lớn tiếng khóc.
Phương Tuyết Nhi đau lòng, phẫn nộ, cô ôm chặt con trai vào lòng, hung ác trừng mắt nhìn cô Lý và Tiêu Tử Dao.
Cô hận cô Lý trợn mắt nói dối, nhưng cô cũng biết, đứng sau sai khiến tất cả chuyện này chắc chắn là Tiêu Tử Dao!
Tiêu Tử Dao bên cạnh giả bộ hoảng sợ khi nghe xong lời nói của cô Lý, chậc chậc hai tiếng như không thể tin được, cười nói: "Xem đi xem đi, tôi biết ngay là thằng nhóc xấu xa của cô nói dối mà, quả nhiên là mẹ thế nào thì dạy ra con thế ấy, nếu giáo viên đã làm chứng, vậy chân tướng rõ ràng rồi. Hiệu trưởng, nhanh chóng đuổi học nó đi, Tiêu Bác nhà tôi còn phải lên lớp nữa, làm chậm trễ việc học của nó các cô có gánh vác nổi trách nhiệm không?"
"Vâng vâng vâng!" Hiệu trưởng vội vàng cười làm lành đáp lại, rồi chuyển hướng sang nói với Phương Tuyết Nhi: "Cô Phương, nhanh lên đi, ký vào tờ giấy này rồi dẫn con trai nhà cô đi đi!"
Trong lòng Phương Tuyết Nhi không hề muốn ký!
Một khi ký tên, không chỉ có nghĩa rằng Nhạc Bảo Bối phải rời khỏi nhà trẻ, mà quan trọng hơn là, như thế chẳng khác gì mình thừa nhận lời nói của cô Lý, không phải Nhạc Bảo Bối sẽ trở thành một đứa trẻ hư bắt nạt bạn bè sao?"
Cô không ký!
Phương Tuyết Nhi cúi đầu không nói, bàn tay nhỏ trắng nõn siết thành nắm đấm, thật muốn đập lên mặt Tiêu Tử Dao!
Tiêu Tử Dao cảm thấy đã nắm chắc chiến thắng trong tay, thúc giục đầy vẻ không kiên nhẫn: "Ký nhanh đi, lề mề cái gì nữa!"
Ánh mắt tất cả mọi người lúc này đều tập trung trên người Phương Tuyết Nhi, mặt cô đỏ lên, không biết là giận dữ hay xấu hổ.
"Đủ rồi!" Mộc Dương Hà bỗng mở miệng cản lại, "Mặc kệ ai là người sai trước, trẻ con không hiểu chuyện không thể trách chúng, kẻ đáng trách là người lớn không dạy dỗ tốt. Nếu là như vậy, không cần phải đuổi học Nhạc Bảo Bối, người lớn dạy dỗ cho tử tế, học cách làm cha làm mẹ thế nào cho tốt không phải là được rồi sao?"
Nói xong, anh lại nói với cô Lý đang khúm na khúm núm, nói: "Dẫn hai đứa trẻ quay về lớp học đi, liệu mà chăm sóc, nếu chăm sóc đứa nào không tốt, tôi bắt cô tới hỏi!"
Ngụ ý rằng, kỳ thật là bảo vệ Nhạc Bảo Bối không vì chuyện này mà gánh lấy hành động bắt nạt và thờ ơ của giáo viên trong trường.
Cô Lý chưa từng gặp Mộc Dương Hà, vẫn luôn nghe theo lệnh của Hiệu trưởng và Tiêu Tử Dao, cô ta nơm nớp lo sợ liếc trộm Tiêu Tử Dao, chỉ thấy vẻ không vui tràn đầy trên mặt Tiêu Tử Dao, nhưng Tiêu Tử Dao vẫn chuyển một ánh mắt cho cô ta, ý bảo cô nghe theo.
Vì thế, Nhạc Bảo Bối và Tiêu Bác được cô Lý dẫn xuống.
Náo loạn tranh cãi hồi lâu lại bị một câu nói của Mộc Dương Hà giải quyết, lập tức khiến đáy lòng Phương Tuyết Nhi có chút cảm kích.
Cô nghĩ, quả nhiên Mộc Dương Hà vẫn yêu thích Nhạc Bảo Bối, tuy rằng đứng cạnh Tiêu Tử Dao, trong lòng vẫn hướng về cô và Nhạc Bảo Bối.
Tống Đường Huy ở bên cạnh nhìn thấy sự tình đã được giải quyết cũng thở phào nhẹ nhõm, chân thành nói với Mộc Dương Hà: "Tổng giám đốc Mộc, cảm ơn anh."
Trên mặt Mộc Dương Hà lại không có vẻ nhẹ nhàng thoải mái khi nhận được lời cảm ơn, mà ngược lại càng thêm âm trầm lạnh lùng, giống như nghe được lời cảm ơn của Tống Đường Huy là chuyện khiến cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Anh hừ lạnh một tiếng, nói: "Anh Tống, tôi làm vậy cũng không phải vì anh, cho nên không nhận nổi lời cảm ơn này. Hơn nữa, tôi vừa nói rồi, trẻ con không hiểu chuyện thì không sao, nhưng người lớn phải hiểu chuyện, sao nào? Không phải anh cho rằng chuyện này cứ thế được giải quyết nhẹ nhàng rồi chứ?"
Lời này vừa ra, tất cả mọi người ở đây đều hoang mang, không biết trong lòng Mộc Dương Hà đang tính toán cái gì.
Phương Tuyết Nhi lại càng nhìn anh đầy khó hiểu.
Mộc Dương Hà nhìn về phía Phương Tuyết Nhi nói: "Dù có thế nào cũng là Nhạc Bảo Bối đẩy ngã Tiêu Bác xuống đất làm nó bị thương, cô làm mẹ, về lý phải chịu trách nhiệm, bồi thường thì không cần, tất cả mọi người đều biết nhà họ Tiêu không thiếu tiền bạc."
"Vậy anh muốn thế nào? Chẳng lẽ lại giống như lần trước, ép tôi nhận lỗi với cô ta?" Phương Tuyết Nhi có chút khó chịu, cô không hiểu, vì sao tất cả mọi người đều có thể nhìn sự việc rõ ràng, nhưng Mộc Dương Hà lại hồ đồ như vậy, hay là.... chỉ là anh không muốn hiểu?
Phương Tuyết Nhi không biết là không hiểu hay không muốn hiểu dòng nước ngầm đang chảy giữa những người này, cô vô cùng thương yêu lau đi nước mắt cho Nhạc Bảo Bối, đứng lên nói với Mộc Dương Hà: "Hôm nay tới là để giải quyết chuyện giữa hai đứa trẻ, không cần nói tới chuyện khác, lúc này làm rõ chân tướng vấn đề mới là quan trọng nhất."
Phương Tuyết Nhi ngồi xổm xuống, xoa má Nhạc Bảo Bối, nhẹ giọng hỏi: "Nhạc Bảo Bối, nói cho mẹ biết rốt cuộc chuyện như thế nào, vì sao con lại đánh bạn bị thương?"
Từ chuyện trong tiệc rượu lần trước, Phương Tuyết Nhi không dễ dàng kết luận từ một phía rằng Nhạc Bảo Bối làm sai chuyện nữa.
Bàn tay nhỏ của Nhạc Bảo Bối lau đi nước mắt, thút tha thút thít nói: "Vừa nãy trên lớp học vẽ, Tiêu Bác không ngoan ngoãn vẽ tranh mà quấy rối khắp nơi. Cô giáo cũng không nhắc cậu ấy, cậu ấy cướp tranh của mấy bạn rồi xé rách đi, về sau cậu ấy đi tới cạnh con, hất nước màu lên bức tranh con vừa vẽ xong, con nói với cậu ấy làm thế không đúng nhưng cậu ấy không nghe, còn chạy tới đánh con, con mới đẩy cậu ấy một cái, cậu ấy ngã xuống đất thì lập tức khóc, con không trêu chọc cậu ấy, là tự cậu ấy tới quấy rối!"
Quả nhiên, Phương Tuyết Nhi biết, vấn đề chắc chắn không phải do Nhạc Bảo Bối gây ra.
Sau khi biết sự thật, cô đứng lên nói với viện trưởng: "Hiệu trưởng, cô đã nghe rõ chưa? Sự việc này căn bản là do Tiêu Bác gây lên, con tôi chỉ tự vệ, nó không làm sai chuyện gì, các cô không được đuổi học nó."
"Đương nhiên có thể đuổi nó!" Không đợi hiệu trưởng mở miệng, Tiêu Tử Dao đã tiếp câu: "Người làm mẹ như cô có thứ phẩm chất khiến người ta chán ghét, nói không chừng con trai cô sinh ra cũng nói dối thành thói, lời nói của một thằng nhóc con không đủ tin tưởng, trong lớp học vẽ không phải còn có giáo viên dẫn lớp ở sân sao, gọi tới đây hỏi là biết rồi."
Hiệu trưởng vội vàng gật đầu, cầm lấy điện thoại của văn phòng, sau khi bấm số thì nói: "Gọi cô Lý tới phòng làm việc của tôi một chuyến."
Phương Tuyết Nhi cũng không ngăn cản, nếu có giáo viên ở sân, cô ấy chắc chắn biết được chân tướng câu chuyện, lời nói của Nhạc Bảo Bối cũng được xác minh.
Nhưng đột nhiên cô nhìn thấy nụ cười dương dương đắc ý của Tiêu Tử Dao, dáng vẻ như có định liệu trước, không đúng....
Phương Tuyết Nhi thay đổi sắc mặt, Tiêu Tử Dao không thể kéo giáo viên vào một cách vô duyên vô cớ, cô ta chắc chắn đã có chuẩn bị, hoặc mua chuộc giáo viên, hoặc giáo viên kia là người của nhà họ Tiêu bọn họ.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, người được gọi là cô Lý đã nói lời trái ngược hẳn với Nhạc Bảo Bối.
Cô ta nói, lúc lên lớp, là Nhạc Bảo Bối quấy rối Tiêu Bác, Tiêu Bác rộng lượng thân thiết với cậu bé, ngược lại là Nhạc Bảo Bối liên tục ức hiếp Tiêu Bác, còn đẩy Tiêu Bác ngã xuống đất khiến đầu gối Tiêu Bác bị thương.
Nghe thấy lời này, sắc mặt vài người ở đây chợt thay đổi.
Nhạc Bảo Bối mở to hai mắt, cậu bé nhìn cô Lý đầy hoảng sợ, cậu thấy cô đâu chỉ dối gạt trước mắt tất cả mọi người mà còn nói lời oan uổng cậu, cậu bé không khỏi vừa gấp vừa tủi thân.
Cậu tuổi còn nhỏ, không hiểu được quyền thế gút mắc của người lớn, cũng không đủ từ ngữ để biện giải cho mình, nhịn không được lớn tiếng khóc.
Phương Tuyết Nhi đau lòng, phẫn nộ, cô ôm chặt con trai vào lòng, hung ác trừng mắt nhìn cô Lý và Tiêu Tử Dao.
Cô hận cô Lý trợn mắt nói dối, nhưng cô cũng biết, đứng sau sai khiến tất cả chuyện này chắc chắn là Tiêu Tử Dao!
Tiêu Tử Dao bên cạnh giả bộ hoảng sợ khi nghe xong lời nói của cô Lý, chậc chậc hai tiếng như không thể tin được, cười nói: "Xem đi xem đi, tôi biết ngay là thằng nhóc xấu xa của cô nói dối mà, quả nhiên là mẹ thế nào thì dạy ra con thế ấy, nếu giáo viên đã làm chứng, vậy chân tướng rõ ràng rồi. Hiệu trưởng, nhanh chóng đuổi học nó đi, Tiêu Bác nhà tôi còn phải lên lớp nữa, làm chậm trễ việc học của nó các cô có gánh vác nổi trách nhiệm không?"
"Vâng vâng vâng!" Hiệu trưởng vội vàng cười làm lành đáp lại, rồi chuyển hướng sang nói với Phương Tuyết Nhi: "Cô Phương, nhanh lên đi, ký vào tờ giấy này rồi dẫn con trai nhà cô đi đi!"
Trong lòng Phương Tuyết Nhi không hề muốn ký!
Một khi ký tên, không chỉ có nghĩa rằng Nhạc Bảo Bối phải rời khỏi nhà trẻ, mà quan trọng hơn là, như thế chẳng khác gì mình thừa nhận lời nói của cô Lý, không phải Nhạc Bảo Bối sẽ trở thành một đứa trẻ hư bắt nạt bạn bè sao?"
Cô không ký!
Phương Tuyết Nhi cúi đầu không nói, bàn tay nhỏ trắng nõn siết thành nắm đấm, thật muốn đập lên mặt Tiêu Tử Dao!
Tiêu Tử Dao cảm thấy đã nắm chắc chiến thắng trong tay, thúc giục đầy vẻ không kiên nhẫn: "Ký nhanh đi, lề mề cái gì nữa!"
Ánh mắt tất cả mọi người lúc này đều tập trung trên người Phương Tuyết Nhi, mặt cô đỏ lên, không biết là giận dữ hay xấu hổ.
"Đủ rồi!" Mộc Dương Hà bỗng mở miệng cản lại, "Mặc kệ ai là người sai trước, trẻ con không hiểu chuyện không thể trách chúng, kẻ đáng trách là người lớn không dạy dỗ tốt. Nếu là như vậy, không cần phải đuổi học Nhạc Bảo Bối, người lớn dạy dỗ cho tử tế, học cách làm cha làm mẹ thế nào cho tốt không phải là được rồi sao?"
Nói xong, anh lại nói với cô Lý đang khúm na khúm núm, nói: "Dẫn hai đứa trẻ quay về lớp học đi, liệu mà chăm sóc, nếu chăm sóc đứa nào không tốt, tôi bắt cô tới hỏi!"
Ngụ ý rằng, kỳ thật là bảo vệ Nhạc Bảo Bối không vì chuyện này mà gánh lấy hành động bắt nạt và thờ ơ của giáo viên trong trường.
Cô Lý chưa từng gặp Mộc Dương Hà, vẫn luôn nghe theo lệnh của Hiệu trưởng và Tiêu Tử Dao, cô ta nơm nớp lo sợ liếc trộm Tiêu Tử Dao, chỉ thấy vẻ không vui tràn đầy trên mặt Tiêu Tử Dao, nhưng Tiêu Tử Dao vẫn chuyển một ánh mắt cho cô ta, ý bảo cô nghe theo.
Vì thế, Nhạc Bảo Bối và Tiêu Bác được cô Lý dẫn xuống.
Náo loạn tranh cãi hồi lâu lại bị một câu nói của Mộc Dương Hà giải quyết, lập tức khiến đáy lòng Phương Tuyết Nhi có chút cảm kích.
Cô nghĩ, quả nhiên Mộc Dương Hà vẫn yêu thích Nhạc Bảo Bối, tuy rằng đứng cạnh Tiêu Tử Dao, trong lòng vẫn hướng về cô và Nhạc Bảo Bối.
Tống Đường Huy ở bên cạnh nhìn thấy sự tình đã được giải quyết cũng thở phào nhẹ nhõm, chân thành nói với Mộc Dương Hà: "Tổng giám đốc Mộc, cảm ơn anh."
Trên mặt Mộc Dương Hà lại không có vẻ nhẹ nhàng thoải mái khi nhận được lời cảm ơn, mà ngược lại càng thêm âm trầm lạnh lùng, giống như nghe được lời cảm ơn của Tống Đường Huy là chuyện khiến cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Anh hừ lạnh một tiếng, nói: "Anh Tống, tôi làm vậy cũng không phải vì anh, cho nên không nhận nổi lời cảm ơn này. Hơn nữa, tôi vừa nói rồi, trẻ con không hiểu chuyện thì không sao, nhưng người lớn phải hiểu chuyện, sao nào? Không phải anh cho rằng chuyện này cứ thế được giải quyết nhẹ nhàng rồi chứ?"
Lời này vừa ra, tất cả mọi người ở đây đều hoang mang, không biết trong lòng Mộc Dương Hà đang tính toán cái gì.
Phương Tuyết Nhi lại càng nhìn anh đầy khó hiểu.
Mộc Dương Hà nhìn về phía Phương Tuyết Nhi nói: "Dù có thế nào cũng là Nhạc Bảo Bối đẩy ngã Tiêu Bác xuống đất làm nó bị thương, cô làm mẹ, về lý phải chịu trách nhiệm, bồi thường thì không cần, tất cả mọi người đều biết nhà họ Tiêu không thiếu tiền bạc."
"Vậy anh muốn thế nào? Chẳng lẽ lại giống như lần trước, ép tôi nhận lỗi với cô ta?" Phương Tuyết Nhi có chút khó chịu, cô không hiểu, vì sao tất cả mọi người đều có thể nhìn sự việc rõ ràng, nhưng Mộc Dương Hà lại hồ đồ như vậy, hay là.... chỉ là anh không muốn hiểu?