Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 39 NGƯỜI PHỤ NỮ ANH CHỌN
CHƯƠNG 39: NGƯỜI PHỤ NỮ ANH CHỌN
Âm thanh này - là Tiêu Tử Dao!
Phương Tuyết Nhi cả kinh.
Quả nhiên, cô thấy Tiêu Tử Dao bỗng nhiên xuất hiện trước cửa, cô ta mặc chiếc váy ngắn màu tím bó sát mông, xỏ chiếc giày da màu vàng đế cao gót nhỏ, bước vào vô cùng đắc ý.
Sao lại là cô ta?
Không đợi Phương Tuyết Nhi phản ứng lại.
Vị viện trưởng vừa rồi còn chễm chệ trên cao đã lập tức đứng dậy đầy vẻ nịnh nọt, thay đổi thành tư thế kính cẩn lễ phép, cúi đầu chào Tiêu Tử Dao: "Cô Tiêu, cô đã tới."
Tiêu Tử Dao 'ừm' một tiếng, ngồi xuống bên cạnh đứa bé trai tên Tiêu Bác kia.
Tiêu Bác vẫn luôn không ngẩng đầu nhìn người khác, vừa thấy cô ta tới, cậu đứng ngay dậy đầy vui vẻ đi tới bên cạnh Tiêu Tử Dao, ngọt ngào gọi: "Dì ơi, dì tới rồi!"
Dì?
Phương Tuyết Nhi hoàn toàn choáng váng, sao lại là người phụ nữ này? Thật là hồn ma dai dẳng không tan!
Cô Trương nói, người bị Nhạc Bảo Bối đánh thương là cháu ngoại của nhà đầu tư lớn nhất nhà trẻ, lẽ nào là nhà họ Tiêu?
Phương Tuyết Nhi từng nghe nói, tổng giám đốc Tiêu Học Hạo của tập đoàn Tiêu thị không có con trai, chỉ có hai người con gái, một người là cô hai Tiêu Tử Dao, một vị khác chính là cô cả Tiêu Tử Mộng đã gả làm vợ người ta.
Người chồng An Tề của Tiêu Tử Mộng chỉ là một nhân viên nhỏ của tập đoàn Tiêu Thị . Năm đó hai người yêu nhau, bởi vì vai không xứng vế không hợp mà bị nhà họ Tiêu phản đối dữ dội.
Cuối cùng hai người tự quyết định, Tiểu Tử Mộng mang thai, Tiêu Học Hạo mới buộc lòng đồng ý mối hôn sự này, nhưng yêu cầu An Tề phải đến nhà họ Tiêu ở rể, con trai sinh ra cũng phải mang họ Tiêu, An Tề đành phải đồng ý.
Hiện giờ, An Tề đã trở thành cánh tay đắc lực cho Tiêu Học Hạo trong việc làm ăn, Tiêu Bác cũng trở thành người được chọn kế thừa xí nghiệp gia tộc trong tương lại, nhận đủ yêu thương của mọi người nhà họ Tiêu.
Những chuyện bên lề của gia tộc thuộc xã hội thượng lưu này đều trở thành chủ đề cho đám công nhân viên lúc nhàn rỗi, thế nên Phương Tuyết Nhi cũng nghe được một chút.
Chà, xem ra thật sự là oan gia ngõ hẹp, Phương Tuyết Nhi cảm thấy lần này Nhạc Bảo Bối lành ít dữ nhiều, có Tiêu Tử Dao làm khó dễ từ trong, cho dù chiếm phần lý cũng chắc chắn không thoát khỏi vận số bị đuổi học.
Phương Tuyết Nhi đang ảo não thì nghe thấy Tiêu Tử Dao mở miệng.
Tiêu Tử Dao hé đôi mắt phượng, cưng nhiều xoa đầu Tiêu Bác, "Ngoan, dì tới làm chỗ dựa cho con, xem xem đứa con hoang nào to gan lớn mật dám bắt nạt người Thanh Khiết tương lai của tập đoàn Tiêu Thị!"
Nghe thấy Tiêu Tử Dao mắng Nhạc Bảo Bối là 'con hoang', vừa rồi Phương Tuyết Nhi chỉ hơi giận, giờ lập tức nổi trận lôi đình, cô mắng trả lại ngay: "Cô im miệng! Cô mắng ai là con hoang đấy, miệng sạch sẽ chút đi!"
Tiêu Tử Dao cũng đứng dậy, cả giận nói: "Mắng cô đấy, cô có thể làm gì tôi, con mẹ hồ ly không biết xấu hổ dụ dỗ chồng tương lai của người khác, thằng con trai cũng là đứa ti tiện không có mắt, không nhìn xem mình đã chọc vào ai!"
"Tôi.... tôi vả nát cái miệng cô!"
Phương Tuyết Nhi hét lên, cô muốn phóng tới đánh Tiêu Tử Dao, lại bị Tống Đường Huy ôm chặt lại.
Cô giận muốn điên, hô lên: "Tống Đường Huy, anh buông em ra, để em tới xé nát con đàn bà xấu xa này. Dám mắng con tôi, tôi liều mạng với cô!!"
Phương Tuyết Nhi vừa gào thét, hai chân vừa dùng sức đạp loạn về phía Tiêu Tử Dao, nề hà cơ thể vẫn bị Tống Đường Huy ôm chặt, không đánh tới mục tiêu.
Tiêu Tử Dao ở phía đối diện, khuôn mặt đầy vẻ chán ghét và khinh miệt, cô ta nói khinh thường: "Chỉ bằng cô mà cũng dám động tới tôi? Nếu cô dám làm tổn thương một sợi lông của tôi, tôi sẽ cho hai mẹ con cô bước tới đường cùng!"
"Tiêu Tử Dao!" Phương Tuyết Nhi liều mạng muốn thoát khỏi kiềm giữ của Tống Đường Huy, chỉ hận sức lực của mình quá nhỏ, đành phải hô lên: "Tống Đường Huy, anh buông em ra, buông em ra!"
Tống Đường Huy ra sức ôm chặt lấy cô, lớn giọng khuyên nhủ đầy lý trí: "Tuyết Nhi! Em bình tĩnh một chút, em muốn đánh người trước mặt Nhạc Bảo Bối sao?"
Lời nói này đám trúng chỗ mềm yếu trong lòng Phương Tuyết Nhi, động tác kịch liệt của cô hơi ngừng, cô tỉnh táo lại.
Phương Tuyết Nhi cẩn thận nhìn thoáng qua Nhạc Bảo Bối, rõ ràng Nhạc Bảo Bối bị dáng vẻ phát điên vừa rồi của cô dọa sợ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trong mắt có ngấn lệ.
Tống Đường Huy thấy cô đã tỉnh táo, buông đôi tay đang ôm chặt lấy cô ra.
Phương Tuyết Nhi đầy tự trách bước tới trước mặt Nhạc Bảo Bối, cô ngồi xổm xuống, gắng hết sức dùng giọng dịu dàng nói với cậu bé: "Nhạc Bảo Bối, xin lỗi, mẹ không nên như vậy ở trước mặt con, đừng sợ, mẹ không sao, mẹ không sao."
Nói xong, cô nhẹ nhàng ôm Nhạc Bảo Bối vào lòng an ủi.
Nhạc Bảo Bối tựa vào vai cô, dòng nước mắt lách tách rơi xuống.
Tống Đường Huy nhìn thấy hình ảnh như vậy thì đau lòng không thôi, anh ta nói với Tiêu Tử Dao: "Cô Tiêu, chúng tôi tới đây để giải quyết vấn đề, mong cô không tiến hành công kích tới thân thế, nếu không, tôi có lý do mời luật sư tố cáo cô."
Tiêu Tử Dao lạnh lùng giễu cợt một tiếng, tức giận nói: "Tống Đường Huy, người phụ nữ này rốt cuộc có quan hệ gì với anh mà anh phải năm lần bảy lượt ra mặt bảo vệ cô ta như thế, vì con đàn bà đê tiện này mà đáng cho anh chống đối lại tôi sao?"
Tống Đường Huy vẫn không kiêu ngạo không nịnh nọt, bình tĩnh nói: "Cô Tiêu Tử Dao, từ 'đàn bà đê tiện' này tốt nhất cô nên thu hồi lại, trong lòng tôi, cô Phương cao quý hơn cô nhiều!"
"Anh...”
"Thật đúng là trong mắt người tình hóa Tây Thi, nhưng ánh mắt của anh Tống cũng không được tốt lắm..."
Câu nói của Tiêu Tử Dao bị một giọng nói đậm chất nam tính cắt ngang.
Giọng nói này trong chốc lát đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người trong phòng làm việc.
Phương Tuyết Nhi theo tiếng nói nhìn lại, không ngờ là Mộc Dương Hà!
Sao anh ấy lại ở chỗ này?!
Mộc Dương Hà mặc một thân tây trang màu đen, cao lớn nghiêm nghị, giống như nhảy dù xuống mà xuất hiện trước cửa phòng làm việc của viện trưởng. Đôi chân dài rảo bước vào phòng làm việc, anh liếc mắt nhìn khắp mọi người xung quanh, ánh mắt rơi xuống người Phương Tuyết Nhi, hai người bốn mắt đối nhau.
Trong ánh mắt Phương Tuyết Nhi nhìn anh, có kinh ngạc, cũng có chút mong đợi.
Mà trong ánh mắt Mộc Dương Hà lại nhìn không ra chút gì, phức tạp tới khó nắm bắt.
Mộc Dương Hà nhanh chóng rời ánh mắt đi, bước tới bên cạnh Tiêu Tử Dao.
Chỉ một động tác nho nhỏ này đã khiến trái tim Phương Tuyết Nhi như rơi vào hầm băng.
Anh đứng bên cạnh Tiêu Tử Dao, dùng loại hành động tùy ý này chứng minh lập trường của mình.
Đúng vậy mà, cô ta là vợ chưa cưới của anh, anh giúp cô ta là lẽ đương nhiên.
Mình thì có lý do gì, có lập trường gì để hy vọng xa vời rằng Mộc Dương Hà anh sẽ đứng sau mình, cho mình chỗ dựa đây?
Cô quá ngốc nghếch, quả thực là mơ mộng hão huyền!
Tiêu Tử Dao sung sướng nhìn Mộc Dương Hà bước tới bên cạnh mình, chuẩn bị kéo lấy cánh tay anh theo bản năng, bỗng nhiên cô ta lại nhớ tới ngày đó ở nhà họ Mộc, những lời anh nói đến giờ vẫn khiến cô ta sợ hãi, chần chừ một hồi lại yên lặng buông cánh tay muốn đưa ra kéo anh lại.
Nhưng mà, cô không ngờ tới, cánh tay lớn của Mộc Dương Hà lại khoác lên bờ vai cô, chủ động ôm cô vào lòng.
Động tác này khiến Tiêu Tử Dao vừa hoảng hốt vừa ngọt ngào, cô ta sung sướng cho rằng Mộc Dương Hà đã nghĩ thông rồi, cuối cùng cũng biết được chỗ tốt của cô ta, trong lòng vui sướng không thôi.
Mộc Dương Hà lạnh lùng cười với Tống Đường Huy, anh nói: "Anh Tống, thật đúng là người sứ giả vệ hoa si tình, chẳng qua đóa hoa này có đáng cho anh trả giá không, vẫn phải xem cho rõ ràng nhé."
Tống Đường Huy cười giòn tan: "Người phụ nữ mà tôi chọn, bản thân tự biết rõ, không cần tổng giám đốc Mộc thay tôi lo lắng, anh vẫn nên quan tâm nhiều hơn tới người vợ chưa cưới miệng không tích đức này thì hơn."
"Người phụ nữ mà anh chọn?" Sắc mặt Mộc Dương Hà trầm xuống, lạnh giọng giễu một câu: "Không biết cô Phương này có biết không?"
Anh mắt anh nhìn về phía Phương Tuyết Nhi đầy lạnh lẽo.
Âm thanh này - là Tiêu Tử Dao!
Phương Tuyết Nhi cả kinh.
Quả nhiên, cô thấy Tiêu Tử Dao bỗng nhiên xuất hiện trước cửa, cô ta mặc chiếc váy ngắn màu tím bó sát mông, xỏ chiếc giày da màu vàng đế cao gót nhỏ, bước vào vô cùng đắc ý.
Sao lại là cô ta?
Không đợi Phương Tuyết Nhi phản ứng lại.
Vị viện trưởng vừa rồi còn chễm chệ trên cao đã lập tức đứng dậy đầy vẻ nịnh nọt, thay đổi thành tư thế kính cẩn lễ phép, cúi đầu chào Tiêu Tử Dao: "Cô Tiêu, cô đã tới."
Tiêu Tử Dao 'ừm' một tiếng, ngồi xuống bên cạnh đứa bé trai tên Tiêu Bác kia.
Tiêu Bác vẫn luôn không ngẩng đầu nhìn người khác, vừa thấy cô ta tới, cậu đứng ngay dậy đầy vui vẻ đi tới bên cạnh Tiêu Tử Dao, ngọt ngào gọi: "Dì ơi, dì tới rồi!"
Dì?
Phương Tuyết Nhi hoàn toàn choáng váng, sao lại là người phụ nữ này? Thật là hồn ma dai dẳng không tan!
Cô Trương nói, người bị Nhạc Bảo Bối đánh thương là cháu ngoại của nhà đầu tư lớn nhất nhà trẻ, lẽ nào là nhà họ Tiêu?
Phương Tuyết Nhi từng nghe nói, tổng giám đốc Tiêu Học Hạo của tập đoàn Tiêu thị không có con trai, chỉ có hai người con gái, một người là cô hai Tiêu Tử Dao, một vị khác chính là cô cả Tiêu Tử Mộng đã gả làm vợ người ta.
Người chồng An Tề của Tiêu Tử Mộng chỉ là một nhân viên nhỏ của tập đoàn Tiêu Thị . Năm đó hai người yêu nhau, bởi vì vai không xứng vế không hợp mà bị nhà họ Tiêu phản đối dữ dội.
Cuối cùng hai người tự quyết định, Tiểu Tử Mộng mang thai, Tiêu Học Hạo mới buộc lòng đồng ý mối hôn sự này, nhưng yêu cầu An Tề phải đến nhà họ Tiêu ở rể, con trai sinh ra cũng phải mang họ Tiêu, An Tề đành phải đồng ý.
Hiện giờ, An Tề đã trở thành cánh tay đắc lực cho Tiêu Học Hạo trong việc làm ăn, Tiêu Bác cũng trở thành người được chọn kế thừa xí nghiệp gia tộc trong tương lại, nhận đủ yêu thương của mọi người nhà họ Tiêu.
Những chuyện bên lề của gia tộc thuộc xã hội thượng lưu này đều trở thành chủ đề cho đám công nhân viên lúc nhàn rỗi, thế nên Phương Tuyết Nhi cũng nghe được một chút.
Chà, xem ra thật sự là oan gia ngõ hẹp, Phương Tuyết Nhi cảm thấy lần này Nhạc Bảo Bối lành ít dữ nhiều, có Tiêu Tử Dao làm khó dễ từ trong, cho dù chiếm phần lý cũng chắc chắn không thoát khỏi vận số bị đuổi học.
Phương Tuyết Nhi đang ảo não thì nghe thấy Tiêu Tử Dao mở miệng.
Tiêu Tử Dao hé đôi mắt phượng, cưng nhiều xoa đầu Tiêu Bác, "Ngoan, dì tới làm chỗ dựa cho con, xem xem đứa con hoang nào to gan lớn mật dám bắt nạt người Thanh Khiết tương lai của tập đoàn Tiêu Thị!"
Nghe thấy Tiêu Tử Dao mắng Nhạc Bảo Bối là 'con hoang', vừa rồi Phương Tuyết Nhi chỉ hơi giận, giờ lập tức nổi trận lôi đình, cô mắng trả lại ngay: "Cô im miệng! Cô mắng ai là con hoang đấy, miệng sạch sẽ chút đi!"
Tiêu Tử Dao cũng đứng dậy, cả giận nói: "Mắng cô đấy, cô có thể làm gì tôi, con mẹ hồ ly không biết xấu hổ dụ dỗ chồng tương lai của người khác, thằng con trai cũng là đứa ti tiện không có mắt, không nhìn xem mình đã chọc vào ai!"
"Tôi.... tôi vả nát cái miệng cô!"
Phương Tuyết Nhi hét lên, cô muốn phóng tới đánh Tiêu Tử Dao, lại bị Tống Đường Huy ôm chặt lại.
Cô giận muốn điên, hô lên: "Tống Đường Huy, anh buông em ra, để em tới xé nát con đàn bà xấu xa này. Dám mắng con tôi, tôi liều mạng với cô!!"
Phương Tuyết Nhi vừa gào thét, hai chân vừa dùng sức đạp loạn về phía Tiêu Tử Dao, nề hà cơ thể vẫn bị Tống Đường Huy ôm chặt, không đánh tới mục tiêu.
Tiêu Tử Dao ở phía đối diện, khuôn mặt đầy vẻ chán ghét và khinh miệt, cô ta nói khinh thường: "Chỉ bằng cô mà cũng dám động tới tôi? Nếu cô dám làm tổn thương một sợi lông của tôi, tôi sẽ cho hai mẹ con cô bước tới đường cùng!"
"Tiêu Tử Dao!" Phương Tuyết Nhi liều mạng muốn thoát khỏi kiềm giữ của Tống Đường Huy, chỉ hận sức lực của mình quá nhỏ, đành phải hô lên: "Tống Đường Huy, anh buông em ra, buông em ra!"
Tống Đường Huy ra sức ôm chặt lấy cô, lớn giọng khuyên nhủ đầy lý trí: "Tuyết Nhi! Em bình tĩnh một chút, em muốn đánh người trước mặt Nhạc Bảo Bối sao?"
Lời nói này đám trúng chỗ mềm yếu trong lòng Phương Tuyết Nhi, động tác kịch liệt của cô hơi ngừng, cô tỉnh táo lại.
Phương Tuyết Nhi cẩn thận nhìn thoáng qua Nhạc Bảo Bối, rõ ràng Nhạc Bảo Bối bị dáng vẻ phát điên vừa rồi của cô dọa sợ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trong mắt có ngấn lệ.
Tống Đường Huy thấy cô đã tỉnh táo, buông đôi tay đang ôm chặt lấy cô ra.
Phương Tuyết Nhi đầy tự trách bước tới trước mặt Nhạc Bảo Bối, cô ngồi xổm xuống, gắng hết sức dùng giọng dịu dàng nói với cậu bé: "Nhạc Bảo Bối, xin lỗi, mẹ không nên như vậy ở trước mặt con, đừng sợ, mẹ không sao, mẹ không sao."
Nói xong, cô nhẹ nhàng ôm Nhạc Bảo Bối vào lòng an ủi.
Nhạc Bảo Bối tựa vào vai cô, dòng nước mắt lách tách rơi xuống.
Tống Đường Huy nhìn thấy hình ảnh như vậy thì đau lòng không thôi, anh ta nói với Tiêu Tử Dao: "Cô Tiêu, chúng tôi tới đây để giải quyết vấn đề, mong cô không tiến hành công kích tới thân thế, nếu không, tôi có lý do mời luật sư tố cáo cô."
Tiêu Tử Dao lạnh lùng giễu cợt một tiếng, tức giận nói: "Tống Đường Huy, người phụ nữ này rốt cuộc có quan hệ gì với anh mà anh phải năm lần bảy lượt ra mặt bảo vệ cô ta như thế, vì con đàn bà đê tiện này mà đáng cho anh chống đối lại tôi sao?"
Tống Đường Huy vẫn không kiêu ngạo không nịnh nọt, bình tĩnh nói: "Cô Tiêu Tử Dao, từ 'đàn bà đê tiện' này tốt nhất cô nên thu hồi lại, trong lòng tôi, cô Phương cao quý hơn cô nhiều!"
"Anh...”
"Thật đúng là trong mắt người tình hóa Tây Thi, nhưng ánh mắt của anh Tống cũng không được tốt lắm..."
Câu nói của Tiêu Tử Dao bị một giọng nói đậm chất nam tính cắt ngang.
Giọng nói này trong chốc lát đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người trong phòng làm việc.
Phương Tuyết Nhi theo tiếng nói nhìn lại, không ngờ là Mộc Dương Hà!
Sao anh ấy lại ở chỗ này?!
Mộc Dương Hà mặc một thân tây trang màu đen, cao lớn nghiêm nghị, giống như nhảy dù xuống mà xuất hiện trước cửa phòng làm việc của viện trưởng. Đôi chân dài rảo bước vào phòng làm việc, anh liếc mắt nhìn khắp mọi người xung quanh, ánh mắt rơi xuống người Phương Tuyết Nhi, hai người bốn mắt đối nhau.
Trong ánh mắt Phương Tuyết Nhi nhìn anh, có kinh ngạc, cũng có chút mong đợi.
Mà trong ánh mắt Mộc Dương Hà lại nhìn không ra chút gì, phức tạp tới khó nắm bắt.
Mộc Dương Hà nhanh chóng rời ánh mắt đi, bước tới bên cạnh Tiêu Tử Dao.
Chỉ một động tác nho nhỏ này đã khiến trái tim Phương Tuyết Nhi như rơi vào hầm băng.
Anh đứng bên cạnh Tiêu Tử Dao, dùng loại hành động tùy ý này chứng minh lập trường của mình.
Đúng vậy mà, cô ta là vợ chưa cưới của anh, anh giúp cô ta là lẽ đương nhiên.
Mình thì có lý do gì, có lập trường gì để hy vọng xa vời rằng Mộc Dương Hà anh sẽ đứng sau mình, cho mình chỗ dựa đây?
Cô quá ngốc nghếch, quả thực là mơ mộng hão huyền!
Tiêu Tử Dao sung sướng nhìn Mộc Dương Hà bước tới bên cạnh mình, chuẩn bị kéo lấy cánh tay anh theo bản năng, bỗng nhiên cô ta lại nhớ tới ngày đó ở nhà họ Mộc, những lời anh nói đến giờ vẫn khiến cô ta sợ hãi, chần chừ một hồi lại yên lặng buông cánh tay muốn đưa ra kéo anh lại.
Nhưng mà, cô không ngờ tới, cánh tay lớn của Mộc Dương Hà lại khoác lên bờ vai cô, chủ động ôm cô vào lòng.
Động tác này khiến Tiêu Tử Dao vừa hoảng hốt vừa ngọt ngào, cô ta sung sướng cho rằng Mộc Dương Hà đã nghĩ thông rồi, cuối cùng cũng biết được chỗ tốt của cô ta, trong lòng vui sướng không thôi.
Mộc Dương Hà lạnh lùng cười với Tống Đường Huy, anh nói: "Anh Tống, thật đúng là người sứ giả vệ hoa si tình, chẳng qua đóa hoa này có đáng cho anh trả giá không, vẫn phải xem cho rõ ràng nhé."
Tống Đường Huy cười giòn tan: "Người phụ nữ mà tôi chọn, bản thân tự biết rõ, không cần tổng giám đốc Mộc thay tôi lo lắng, anh vẫn nên quan tâm nhiều hơn tới người vợ chưa cưới miệng không tích đức này thì hơn."
"Người phụ nữ mà anh chọn?" Sắc mặt Mộc Dương Hà trầm xuống, lạnh giọng giễu một câu: "Không biết cô Phương này có biết không?"
Anh mắt anh nhìn về phía Phương Tuyết Nhi đầy lạnh lẽo.