Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 2 KHÔNG HIỂU LÀM SAO
CHƯƠNG 2: KHÔNG HIỂU LÀM SAO
Phương Tuyết Nhi nghiến răng nói xong câu đấy rồi bước chân trần ra khỏi phòng, nền đất có lạnh thế nào đi chăng nữa cũng không lạnh bằng trái tim cô.
Cô không nhớ rõ mình đã rời khỏi nhà Đường Uy Phong như thế nào, đi rất xa, rất xa, đến nơi đâu cô cũng chẳng biết nữa.
Vì muốn được ở bên Đường Uy Phong, cô từ bỏ trường đại học trọng điểm xa xôi. Dù thành tích rất xuất sắc nhưng lại cam tâm tình nguyện điền nguyện vọng vào một trường đại học nhàng nhàng hạng ba ở địa phương, vì muốn được ở gần hắn ta suốt bốn năm đại học. Hai người đã hứa sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, vậy mà khi họ vừa tốt nghiệp thì...
Bây giờ tất cả mọi thứ đều trở nên quá đỗi nực cười, quá đỗi ngốc nghếch, ngốc đến mức ngu xuẩn!
Trời đêm trút xuống một cơn mưa, Phương Tuyết Nhi muốn cười, cười sự ngu dại của bản thân, nhưng khi khóe miệng nhếch lên thì nước mắt lại theo đó chảy dọc gò má.
Cô cứ đi như người mất hồn trên đường phố trong đêm đen hun hút, đột nhiên có một nguồn lực nhào về phía cô, Phương Tuyết Nhi không giữ được trọng tâm, ngã ngay xuống đất.
"Ai mà không có..." Phương Tuyết Nhi đau điếng, gắng gượng bò dậy, định lên tiếng trách móc kẻ gây ra chuyện, nhưng chữ "mắt" chưa ra khỏi miệng, cô đã thấy người trước mặt mình có vẻ không ổn lắm.
Người đàn ông này cao lớn đĩnh đạc, mặc một chiếc quần âu màu đen được cắt may rất vừa người, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của anh, chiếc áo sơ mi trắng đã được bung một nửa số cúc, để lộ khuôn ngực rắn chắc màu đồng, chiếc áo vest khoác ngoài đã cởi ra được anh xách theo rất tùy ý, đôi lông mày nhíu chặt lại, mặt mũi đỏ như người say, biểu cảm rất đau đớn.
Mộc Dương Hà đang trong một bữa tiệc rượu, bỗng nhiên cảm thấy đầu hơi choáng, cơ thể nóng bừng, tính ra ngoài đi dạo một lát nhưng không ngờ các triệu chứng trên chẳng hề thuyên giảm mà còn nặng hơn. Vì thế nhất thời không phân biệt được phương hướng mà va phải người khác, khi đang định lên tiếng xin lỗi thì anh nghe thấy…
"Này, đụng phải người khác còn không biết đường xin lỗi hả? Có hiểu lễ nghĩa gì không thế!" Phương Tuyết Nhi đang ôm cơn tức và ấm ức không có chỗ nào để xả giận.
"Im miệng." Mộc Dương Hà lạnh lùng cất tiếng với vẻ thiếu kiên nhẫn, trước giờ không một ai dám nói với anh như vậy.
Anh ngẩng đầu nhìn người to gan xấc xược trước mặt mình.
Phương Tuyết Nhi thấy người đàn ông kia chỉ chăm chăm nhìn mình, không khỏi tức giận giơ tay xua xua trước mặt người đàn ông kia: "Tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe không hả?"
Từng cơn nóng trong cơ thể cuộn trào lên, cảnh tượng trước mắt kích thích các cảm quan của Mộc Dương Hà, ánh nhìn nóng bỏng từ đôi con ngươi đen lạnh lùng và sâu hun hút bắn ra tứ phía.
"Cô ồn ào quá."
Nói xong, Mộc Dương Hà không kiềm chế thêm nữa, túm lấy người phụ nữ lải nhải không ngừng trước mặt mình, ôm siết vào lòng. Phương Tuyết Nhi chưa kịp hoàn hồn, cảm giác chèn ép mạnh mẽ đã ập tới, môi cô bị người kia chặn lại.
Nụ hôn đầu tiên của cô...
Thành phố N, tầng cao nhất của khách sạn cao cấp hoàng gia Hồng Dương, phòng lớn sang trọng và xa hoa.
Ánh đèn vàng nhạt ôn hòa trong phòng khiến người ta túy lúy...
Một đêm say mê...
Ánh sáng chói mắt chiếu vào phòng qua khe hở của rèm cửa, Phương Tuyết Nhi cố gắng mở hai mắt ra để làm quen với ánh sáng, cô day day cái đầu nặng như chì của mình, nhìn cảnh tượng trước mắt —— tấm rèm màu cà phê che chắn khung cửa sổ sát đất rộng lớn, bày trí xung quanh tuy đơn giản nhưng xa xỉ, màu sắc và trang hoàng vừa giống phòng khách sạn vừa giống một căn hộ tư nhân lộng lẫy cầu kỳ.
Cô đang ở đâu thế này?!
Phương Tuyết Nhi cố sức ngồi dậy, cảm giác cơ thể mình rệu rã, tê nhức toàn thân.
Cô tỉ mỉ đánh giá khung cảnh xa lạ quanh mình, gắng sức nhớ lại mọi chuyện tối qua.
Sau khi chạy trốn khỏi nhà mình, cô đến nhà Đường Uy Phong, sau đó nhìn thấy...
Cảnh bắt gian tại giường vẫn còn rành rành trước mắt, khi hồi tưởng lại, Phương Tuyết Nhi cảm thấy lòng dạ đau đớn từng hồi. Nếu như cảnh tượng ấy là một giấc mơ thì tốt biết bao!
Rời khỏi nhà Đường Uy Phong, suốt dòng đường đi cô cứ mê man, không biết đã đi đâu, sau đó hình như đụng phải một người...
Không phải, người đó đụng phải cô đấy chứ!
Sau đó...
"A, nụ hôn đầu của tôi!”
Phương Tuyết Nhi vô thức che miệng mình lại.
Gặp phải một kẻ biến thái, đột nhiên bị hôn, Phương Tuyết Nhi bấy giờ chỉ thấy đầu óc choáng váng, cơ thể yếu ớt vừa đói vừa mệt không thể nào gắng gượng được nữa, hai mắt tối sầm, cô ngất đi.
Sau đó, sau đó thì sao!
Phương Tuyết Nhi lắc đầu thật mạnh, muốn nhớ lại chuyện sau đó, nhưng bất luận thế nào cũng không có ấn tượng gì.
Cô phiền lòng đứng dậy, đột nhiên liếc thấy vệt đỏ sậm chói mắt trên ga giường trắng muốt, giật mình kinh hoảng!
Lúc này cô mới ý thức được rằng mình không có một mảnh vải trên người!
Lý trí và ý thức đồng loạt ùa về, quần áo rơi tán loạn trên mặt đất và vết máu đỏ trên giường đã kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua một cách thẳng thừng.
Như thể máu huyết trong cơ thể đều đã đông cứng lại.
Phương Tuyết Nhi men theo mép giường, trượt người ngồi bệt xuống sàn, cúi đầu nức nở, sau đó lập tức thu dọn quần áo của mình trên mặt đất như một kẻ điên, mặc từng thứ vào người, dường như muốn gắng sức xóa sạch chuyện ngày hôm qua.
"Ding dong!"
Cô vừa mặc xong quần áo, chuẩn bị rời đi thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Phương Tuyết Nhi hoàn toàn hoảng loạn, làm thế nào bây giờ! Bây giờ muốn trốn cũng không trốn được!
Người đứng ở cửa chờ một lúc lâu cũng không thấy ai mở cửa nên lấy thẻ phòng ra mở cửa phòng.
Phương Tuyết Nhi lo lắng và bất an nhìn người bước vào, người này mặc đồng phục gọn gàng, có vẻ là nhân viên phục vụ của khách sạn.
"Cô đã tỉnh rồi, đây là món đồ mà người đi cùng để lại cho cô." Người phục vụ trẻ tuổi rất nho nhã và lễ độ, nhưng trong mắt không che giấu được vẻ châm chọc, nói xong, người đó đưa một tấm thẻ ngân hàng màu vàng kim cho cô.
"Đây là cái gì vậy?" Phương Tuyết Nhi mờ mịt không hiểu chuyện gì.
"Người kia nói đây là thù lao cho cô, thanh toán cho tối qua."
Thù lao? Thanh toán?
Người đàn ông chết tiệt này coi cô là cái gì chứ!
"Tôi không cần, anh trả lại đi!"
"Nhưng quý ngài kia nói bắt buộc phải giao tận tay cho cô."
"Tôi đã nói là tôi không cần, anh ra ngoài đi!" Phương Tuyết Nhi tức giận, hạ lệnh đuổi khách với anh chàng phục vụ.
"Đứng lại!" Anh chàng phục vụ kia hậm hà hậm hực đang định quay người ra ngoài thì bị Phương Tuyết Nhi gọi giật lại.
Phương Tuyết Nhi lục hết túi áo túi quần mới tìm được đồng xu mà tối qua gọi xe còn thừa lại.
Cô đưa đồng xu cho người phục vụ và nói: "Đưa cả cái này cho anh ta, cứ nói là tiền công tôi trả cho công sức tối qua của anh ta."
Không màng đến vẻ mặt ngây dại chẳng hiểu gì của nhân viên phục vụ, Phương Tuyết Nhi rời khỏi căn phòng nhuốm đầy nhơ nhớp đó.
Tại tầng cao nhất của tập đoàn Thành Công ở trung tâm thành phố H, tổng giám đốc Mộc Dương Hà đang ngồi xem tài liệu trước bàn làm việc trong văn phòng sạch sẽ với hai màu nâu và đen chủ đạo. Khuôn mặt tuấn tú và cương nghiệp của anh vô cùng lạnh nhạt và ung dung, thỉnh thoảng nhấc bút lên kí vào văn kiện trong tay, có thể thấy những công việc này rất thuận buồm xuôi gió.
Cánh cửa đột ngột bị đẩy ra, Lương Vỹ Lộc bước vào.
Đột nhiên bị làm phiền như vậy, hiển nhiên Mộc Dương Hà cảm thấy hơi bất mãn, đôi mắt sâu hun hút u ám hơn, hàng mày kiếm khẽ nhíu lại, nhưng không để tâm đến người vừa đến, chỉ tiếp tục đọc văn kiện.
Lương Vỹ Lộc không thèm để ý với mình nên giả bộ thở dài một tiếng: "Ôi, tổng giám đốc Mộc bận thế này đây, em lại đến để bị giội một gáo nước lạnh vào mặt đây!"
Nói xong, anh ta ngồi ngay xuống chiếc ghế xoay ở phía đối diện.
Mặt mũi Mộc Dương Hà không có cảm xúc gì, vẫn không ngẩng đầu lên nhìn anh ta, làm bạn bao nhiêu năm như vậy rồi, không cần nhìn cũng biết thằng nhóc họ Lương này có thứ "đức hạnh" gì.
Mộc Dương Hà trước giờ nổi tiếng là tổng giám đốc lạnh lùng, người bình thường ai cũng sợ khí thế lạnh nhạt và áp đảo của anh, chỉ có Lương Vỹ Lộc lớn lên cùng anh mới dám xằng bậy trước mặt như vậy.
Bởi vì ba của Lương Vỹ Lộc là một trong số những người góp công cho tập đoàn Thành Công từ ngày đầu, thời trẻ tuổi ông theo chân ba của Mộc Dương Hà - Mộc Thanh Khiết tranh đoạt thiên hạ, trung thành và tận tâm, công lao nhiều không kể xiết, cũng là một trong số rất ít những trưởng bối mà Mộc Dương Hà kính trọng.
"Có chuyện gì không?"
Phương Tuyết Nhi nghiến răng nói xong câu đấy rồi bước chân trần ra khỏi phòng, nền đất có lạnh thế nào đi chăng nữa cũng không lạnh bằng trái tim cô.
Cô không nhớ rõ mình đã rời khỏi nhà Đường Uy Phong như thế nào, đi rất xa, rất xa, đến nơi đâu cô cũng chẳng biết nữa.
Vì muốn được ở bên Đường Uy Phong, cô từ bỏ trường đại học trọng điểm xa xôi. Dù thành tích rất xuất sắc nhưng lại cam tâm tình nguyện điền nguyện vọng vào một trường đại học nhàng nhàng hạng ba ở địa phương, vì muốn được ở gần hắn ta suốt bốn năm đại học. Hai người đã hứa sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, vậy mà khi họ vừa tốt nghiệp thì...
Bây giờ tất cả mọi thứ đều trở nên quá đỗi nực cười, quá đỗi ngốc nghếch, ngốc đến mức ngu xuẩn!
Trời đêm trút xuống một cơn mưa, Phương Tuyết Nhi muốn cười, cười sự ngu dại của bản thân, nhưng khi khóe miệng nhếch lên thì nước mắt lại theo đó chảy dọc gò má.
Cô cứ đi như người mất hồn trên đường phố trong đêm đen hun hút, đột nhiên có một nguồn lực nhào về phía cô, Phương Tuyết Nhi không giữ được trọng tâm, ngã ngay xuống đất.
"Ai mà không có..." Phương Tuyết Nhi đau điếng, gắng gượng bò dậy, định lên tiếng trách móc kẻ gây ra chuyện, nhưng chữ "mắt" chưa ra khỏi miệng, cô đã thấy người trước mặt mình có vẻ không ổn lắm.
Người đàn ông này cao lớn đĩnh đạc, mặc một chiếc quần âu màu đen được cắt may rất vừa người, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của anh, chiếc áo sơ mi trắng đã được bung một nửa số cúc, để lộ khuôn ngực rắn chắc màu đồng, chiếc áo vest khoác ngoài đã cởi ra được anh xách theo rất tùy ý, đôi lông mày nhíu chặt lại, mặt mũi đỏ như người say, biểu cảm rất đau đớn.
Mộc Dương Hà đang trong một bữa tiệc rượu, bỗng nhiên cảm thấy đầu hơi choáng, cơ thể nóng bừng, tính ra ngoài đi dạo một lát nhưng không ngờ các triệu chứng trên chẳng hề thuyên giảm mà còn nặng hơn. Vì thế nhất thời không phân biệt được phương hướng mà va phải người khác, khi đang định lên tiếng xin lỗi thì anh nghe thấy…
"Này, đụng phải người khác còn không biết đường xin lỗi hả? Có hiểu lễ nghĩa gì không thế!" Phương Tuyết Nhi đang ôm cơn tức và ấm ức không có chỗ nào để xả giận.
"Im miệng." Mộc Dương Hà lạnh lùng cất tiếng với vẻ thiếu kiên nhẫn, trước giờ không một ai dám nói với anh như vậy.
Anh ngẩng đầu nhìn người to gan xấc xược trước mặt mình.
Phương Tuyết Nhi thấy người đàn ông kia chỉ chăm chăm nhìn mình, không khỏi tức giận giơ tay xua xua trước mặt người đàn ông kia: "Tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe không hả?"
Từng cơn nóng trong cơ thể cuộn trào lên, cảnh tượng trước mắt kích thích các cảm quan của Mộc Dương Hà, ánh nhìn nóng bỏng từ đôi con ngươi đen lạnh lùng và sâu hun hút bắn ra tứ phía.
"Cô ồn ào quá."
Nói xong, Mộc Dương Hà không kiềm chế thêm nữa, túm lấy người phụ nữ lải nhải không ngừng trước mặt mình, ôm siết vào lòng. Phương Tuyết Nhi chưa kịp hoàn hồn, cảm giác chèn ép mạnh mẽ đã ập tới, môi cô bị người kia chặn lại.
Nụ hôn đầu tiên của cô...
Thành phố N, tầng cao nhất của khách sạn cao cấp hoàng gia Hồng Dương, phòng lớn sang trọng và xa hoa.
Ánh đèn vàng nhạt ôn hòa trong phòng khiến người ta túy lúy...
Một đêm say mê...
Ánh sáng chói mắt chiếu vào phòng qua khe hở của rèm cửa, Phương Tuyết Nhi cố gắng mở hai mắt ra để làm quen với ánh sáng, cô day day cái đầu nặng như chì của mình, nhìn cảnh tượng trước mắt —— tấm rèm màu cà phê che chắn khung cửa sổ sát đất rộng lớn, bày trí xung quanh tuy đơn giản nhưng xa xỉ, màu sắc và trang hoàng vừa giống phòng khách sạn vừa giống một căn hộ tư nhân lộng lẫy cầu kỳ.
Cô đang ở đâu thế này?!
Phương Tuyết Nhi cố sức ngồi dậy, cảm giác cơ thể mình rệu rã, tê nhức toàn thân.
Cô tỉ mỉ đánh giá khung cảnh xa lạ quanh mình, gắng sức nhớ lại mọi chuyện tối qua.
Sau khi chạy trốn khỏi nhà mình, cô đến nhà Đường Uy Phong, sau đó nhìn thấy...
Cảnh bắt gian tại giường vẫn còn rành rành trước mắt, khi hồi tưởng lại, Phương Tuyết Nhi cảm thấy lòng dạ đau đớn từng hồi. Nếu như cảnh tượng ấy là một giấc mơ thì tốt biết bao!
Rời khỏi nhà Đường Uy Phong, suốt dòng đường đi cô cứ mê man, không biết đã đi đâu, sau đó hình như đụng phải một người...
Không phải, người đó đụng phải cô đấy chứ!
Sau đó...
"A, nụ hôn đầu của tôi!”
Phương Tuyết Nhi vô thức che miệng mình lại.
Gặp phải một kẻ biến thái, đột nhiên bị hôn, Phương Tuyết Nhi bấy giờ chỉ thấy đầu óc choáng váng, cơ thể yếu ớt vừa đói vừa mệt không thể nào gắng gượng được nữa, hai mắt tối sầm, cô ngất đi.
Sau đó, sau đó thì sao!
Phương Tuyết Nhi lắc đầu thật mạnh, muốn nhớ lại chuyện sau đó, nhưng bất luận thế nào cũng không có ấn tượng gì.
Cô phiền lòng đứng dậy, đột nhiên liếc thấy vệt đỏ sậm chói mắt trên ga giường trắng muốt, giật mình kinh hoảng!
Lúc này cô mới ý thức được rằng mình không có một mảnh vải trên người!
Lý trí và ý thức đồng loạt ùa về, quần áo rơi tán loạn trên mặt đất và vết máu đỏ trên giường đã kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua một cách thẳng thừng.
Như thể máu huyết trong cơ thể đều đã đông cứng lại.
Phương Tuyết Nhi men theo mép giường, trượt người ngồi bệt xuống sàn, cúi đầu nức nở, sau đó lập tức thu dọn quần áo của mình trên mặt đất như một kẻ điên, mặc từng thứ vào người, dường như muốn gắng sức xóa sạch chuyện ngày hôm qua.
"Ding dong!"
Cô vừa mặc xong quần áo, chuẩn bị rời đi thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Phương Tuyết Nhi hoàn toàn hoảng loạn, làm thế nào bây giờ! Bây giờ muốn trốn cũng không trốn được!
Người đứng ở cửa chờ một lúc lâu cũng không thấy ai mở cửa nên lấy thẻ phòng ra mở cửa phòng.
Phương Tuyết Nhi lo lắng và bất an nhìn người bước vào, người này mặc đồng phục gọn gàng, có vẻ là nhân viên phục vụ của khách sạn.
"Cô đã tỉnh rồi, đây là món đồ mà người đi cùng để lại cho cô." Người phục vụ trẻ tuổi rất nho nhã và lễ độ, nhưng trong mắt không che giấu được vẻ châm chọc, nói xong, người đó đưa một tấm thẻ ngân hàng màu vàng kim cho cô.
"Đây là cái gì vậy?" Phương Tuyết Nhi mờ mịt không hiểu chuyện gì.
"Người kia nói đây là thù lao cho cô, thanh toán cho tối qua."
Thù lao? Thanh toán?
Người đàn ông chết tiệt này coi cô là cái gì chứ!
"Tôi không cần, anh trả lại đi!"
"Nhưng quý ngài kia nói bắt buộc phải giao tận tay cho cô."
"Tôi đã nói là tôi không cần, anh ra ngoài đi!" Phương Tuyết Nhi tức giận, hạ lệnh đuổi khách với anh chàng phục vụ.
"Đứng lại!" Anh chàng phục vụ kia hậm hà hậm hực đang định quay người ra ngoài thì bị Phương Tuyết Nhi gọi giật lại.
Phương Tuyết Nhi lục hết túi áo túi quần mới tìm được đồng xu mà tối qua gọi xe còn thừa lại.
Cô đưa đồng xu cho người phục vụ và nói: "Đưa cả cái này cho anh ta, cứ nói là tiền công tôi trả cho công sức tối qua của anh ta."
Không màng đến vẻ mặt ngây dại chẳng hiểu gì của nhân viên phục vụ, Phương Tuyết Nhi rời khỏi căn phòng nhuốm đầy nhơ nhớp đó.
Tại tầng cao nhất của tập đoàn Thành Công ở trung tâm thành phố H, tổng giám đốc Mộc Dương Hà đang ngồi xem tài liệu trước bàn làm việc trong văn phòng sạch sẽ với hai màu nâu và đen chủ đạo. Khuôn mặt tuấn tú và cương nghiệp của anh vô cùng lạnh nhạt và ung dung, thỉnh thoảng nhấc bút lên kí vào văn kiện trong tay, có thể thấy những công việc này rất thuận buồm xuôi gió.
Cánh cửa đột ngột bị đẩy ra, Lương Vỹ Lộc bước vào.
Đột nhiên bị làm phiền như vậy, hiển nhiên Mộc Dương Hà cảm thấy hơi bất mãn, đôi mắt sâu hun hút u ám hơn, hàng mày kiếm khẽ nhíu lại, nhưng không để tâm đến người vừa đến, chỉ tiếp tục đọc văn kiện.
Lương Vỹ Lộc không thèm để ý với mình nên giả bộ thở dài một tiếng: "Ôi, tổng giám đốc Mộc bận thế này đây, em lại đến để bị giội một gáo nước lạnh vào mặt đây!"
Nói xong, anh ta ngồi ngay xuống chiếc ghế xoay ở phía đối diện.
Mặt mũi Mộc Dương Hà không có cảm xúc gì, vẫn không ngẩng đầu lên nhìn anh ta, làm bạn bao nhiêu năm như vậy rồi, không cần nhìn cũng biết thằng nhóc họ Lương này có thứ "đức hạnh" gì.
Mộc Dương Hà trước giờ nổi tiếng là tổng giám đốc lạnh lùng, người bình thường ai cũng sợ khí thế lạnh nhạt và áp đảo của anh, chỉ có Lương Vỹ Lộc lớn lên cùng anh mới dám xằng bậy trước mặt như vậy.
Bởi vì ba của Lương Vỹ Lộc là một trong số những người góp công cho tập đoàn Thành Công từ ngày đầu, thời trẻ tuổi ông theo chân ba của Mộc Dương Hà - Mộc Thanh Khiết tranh đoạt thiên hạ, trung thành và tận tâm, công lao nhiều không kể xiết, cũng là một trong số rất ít những trưởng bối mà Mộc Dương Hà kính trọng.
"Có chuyện gì không?"