Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 38 NHẠC BẢO NHI XẢY RA CHUYỆN
CHƯƠNG 38: NHẠC BẢO NHI XẢY RA CHUYỆN
Mộc Dương Hà đưa mẹ con Phương Tuyết Nhi về nhà rồi cũng nhanh chóng quay về.
Đêm khuya, Phương Tuyết Nhi dỗ con trai ngủ, bản thân mình lại trằn trọc, vô số hình ảnh bên Mộc Dương Hà lúc ban ngày hiện lên trong đầu cô.
Dường như cho tới bây giờ Phương Tuyết Nhi vẫn có thể ngửi thấy hương vị vô cùng quyến rũ tỏa ra nhàn nhạt trên thân thể anh, sau cái ôm thân mặt không khe hở khi bóng bay vỡ kia.
Phương Tuyết Nhi! Đừng có nghĩ linh tinh nữa! Anh ta là người đã có vợ tương lai!
Cô tự nhắc nhở trong lòng, thở dài một hơi, từ từ tiến vào giấc mộng,
Hôm sau, Phương Tuyết Nhi đang làm việc bỗng nhiên nhận được điện thoại của cô Trương nhà trẻ.
Đầu dây bên kia, cô Trương vô cùng lo lắng nói với cô: "Cô Phương ơi, cô mau tới nhà trẻ một chuyển đi, Nhạc Bảo Bối bị đuổi học rồi!"
"Gì cơ?! Chuyện sao thế? Vì sao bỗng nhiên lại đuổi học Nhạc Bảo Bối?" Phương Tuyết Nhi kinh hãi, hoàn toàn không hiểu chuyện gì.
"Hôm nay ở nhà trẻ, Nhạc Bảo Bối đánh nhau với cháu ngoại nhà đầu tư lớn nhất của chúng tôi, còn đánh người ta bị thương, bây giờ nhà đầu tư tạo áp lực với hiệu trưởng, phải đuổi học Nhạc Bảo Bối, cô mau tới đây xem sao đi." Ở đầu bên kia, cô Trương lo lắng không thôi, thấy được cô ấy rất thích đứa nhỏ Nhạc Bảo Bối này, nếu không cũng chẳng gọi điện thoại tới nhanh như thế.
"Được, tôi tới ngay lập tức!"
Phương Tuyết Nhi lập tức thu dọn đồ đạc, đi tìm Đường Uy Phong xin nghỉ.
"Phương Tuyết Nhi, cô đừng cho rằng mình ngồi lên ghế trưởng phòng thiết kế thì có thể thích gì thì làm. Tôi nói cho cô biết, lý do xin nghỉ này tôi không cho phép, cho dù nhà cô hỏa hoạn người chết, tôi cũng không cho phép!" Đường Uy Phong vẫn luôn có chút bất mãn với việc cô trở thành trưởng phòng thiết kế. vừa có cơ hội là lập tức ngáng đường cô.
Phương Tuyết Nhi giận dữ, vỗ mạnh xuống bàn nói: "Đường Uy Phong, tôi xin nghỉ là tôn trọng công ty, tôn trọng công việc của tôi, không phải tôn trọng cá nhân anh. Anh đừng mơ dùng việc công báo thù riêng, hôm nay anh cho phép tôi cũng đi, không cho phép tôi cũng đi, anh xem rồi làm đi!"
Nói xong, Phương Tuyết Nhi không hề để ý tới hắn ta, vội vàng đi xuống lầu.
Vừa mới ra khỏi tòa nhà công ty, không ngờ cô lại nhìn thấy Tống Đường Huy và chiếc xe Lamborghini của anh ta đỗ dưới tòa nhà.
Tống Đường Huy vừa nhìn thấy Phương Tuyết Nhi đi ra, đôi chân dài rảo bước đi tới, trông như đã đợi cô rất lâu rồi.
Từ khi Phương Tuyết Nhi để lại tờ giấy từ biệt ngày hôm đó, sau khi cô rời khỏi nhà Tống Đường Huy, hai người đã không liên hệ nữa.
Phương Tuyết Nhi từng muốn gọi điện thoại cho anh ta, lại không biết nên nói gì, bởi vì sợ lúng túng nên không dám chủ động liên lạc với anh.
Giờ Tống Đường Huy chủ động tới tìm cô, cô vẫn có chút không biết đối mặt thế nào, thêm việc trong lòng nhớ tới Nhạc Bảo Bối bên kia, ánh mắt càng rối loạn hơn.
"Không biết nhà mới của em ở đâu, lại sợ gọi điện tới làm phiền em làm việc, chỉ đành đến dưới tòa nhà công ty của em ôm cây đợi thỏ." Tống Đường Huy đứng lại trước mặt cô, trên khuôn mặt anh ta là nụ cười mỉm và ấm áp trước sau như một.
Phương Tuyết Nhi xấu hổ cười cười: "Thật sự xin lỗi."
"Vì sao phải xin lỗi chứ?" Tống Đường Huy dịu dàng cười.
Vì sao chứ?
Bản thân Phương Tuyết Nhi cũng không biết.
Có lẽ vì việc không từ mà biệt của mình.
Có lẽ vì không kịp lúc nói với anh ta nơi ở của mình.
Có lẽ vì mình phụ tình cảm của anh ta.
Hoặc có thể là vì anh ta đã chờ cô dưới lầu rất lâu rồi.
Cô cũng không biết, cô chỉ biết, bản thân đã định trước không đáp lại nổi tình cảm của Tống Đường Huy nên trong lòng tràn đầy hổ thẹn.
Tống Đường Huy cúi đầu nhìn cô, giống như nhìn ra suy nghĩ rối bời của cô, anh ta cười cười, xoa nhẹ mái tóc cô, nói: "Ngốc quá, em không có gì phải xin lỗi anh, tất cả những điều anh làm cho em, tình cảm bỏ ra cho em, đều là anh tự nguyện. Em có thể không đáp lại, chỉ cần yên lặng nhận lấy là được rồi."
Trong lòng Phương Tuyết Nhi nổi lên chua xót, cô muốn từ chối, nhưng lại sợ làm tổn thương phần tình cảm ấm áp thấu xương này.
Cô lo lắng nhìn Tống Đường Huy, sau một lúc lâu, cô chỉ nói: "Cảm ơn anh."
Tống Đường Huy bật cười lớn, nói: "Không cần nói chữ 'cảm ơn' với anh, đúng rồi, giờ không phải là lúc em làm việc sao? Em muốn đi đâu thế, anh đưa em đi."
Khuôn mặt Phương Tuyết Nhi trở lại vẻ lo lắng, cô nói: "Em muốn tới nhà trẻ, giáo viên của Nhạc Bảo Bối gọi điện thoại tới, nói thằng bé đánh một bạn nhỏ bị thương, nhà trường muốn đuổi học nó."
Tống Đường Huy lập tức trở nên quan tâm, khó hiểu hỏi: "Nhạc Bảo Bối không phải đứa nhỏ gây chuyện phiền toái, sao có thể đánh người khác bị thương?"
Phương Tuyết Nhi gật đầu đồng ý: "Em cũng nghỉ vậy, cho nên muốn đi xem thử rốt cuộc là chuyện thế nào."
Tống Đường Huy không kéo dài nữa, vội vàng để Phương Tuyết Nhi lên xe, Phương Tuyết Nhi cũng bước lên xe không ngại ngùng, hai người đi tới nhà trẻ.
Vừa tới nhà trẻ, hai người đi tìm cô Trương trước tiên, sau đó cô Trương dẫn hai người tới văn phòng hiệu trưởng.
Trong văn phòng, hiệu trưởng đại khái khoảng bốn mươi tuổi, đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế làm việc màu nâu trầm, vóc dáng bà vô cùng gầy yếu, xương quai xanh nhô cao, đeo một chiếc kính mắt có dây tơ vàng bên rìa, ánh mắt khép hờ không nhìn ra suy nghĩ nhưng lại lộ ra ánh sáng.
Nhạc Bảo Bối đang cúi đầu, đứng một mình cô đơn bên bức tường, trên mặt không còn vẻ hoạt bát của ngày trước, có chút suy sụp.
Trong căn phòng vẫn còn một bé trai tầm tuổi Nhạc Bảo Bối, khí thế lại khác biệt hoàn toàn.
Đứa bé kia ngồi trên chiếc ghế da đối diện chiếc bàn làm việc của hiệu trưởng, trong tay đang chơi món đồ xếp gỗ, trên mặt là nụ cười vui vẻ thoải mái.
Cậu bé thỉnh thoảng đắc lý lườm qua Nhạc Bảo Bối đang đứng bên tường, ánh mắt bộc lộ vẻ khinh miệt không hợp với tuổi tác.
Đây, chắc là cháu ngoại của nhà đầu tư lớn nhất nhà trẻ rồi.
Phương Tuyết Nhi nghĩ thầm, cô bước tới bên cạnh Nhạc Bảo Bối, xoa xoa mái tóc cậu bé để an ủi.
Nhạc Bảo Bối ngẩng đầu, nhìn thấy đó là Phương Tuyết Nhi, trong mắt cậu bé lóe lên một tia vui sướng rõ rệt nhưng lại lập tức tan biến, tiếp tục cúi thấp đầu.
Phương Tuyết Nhi nhíu mi lại hỏi: "Xin chào hiệu trưởng, tôi là mẹ của Phương Thanh Nhu, không biết nó đã gây ra chuyện gì mà cô phải đuổi học nó?"
Hiệu trưởng dùng ngón tay gầy trơ cả xương đẩy đẩy kính mắt, không chút hoang mang nói: "Cô Phương, con trai Phương Thanh Nhu của cô vô cớ gây sự với bạn học, còn đánh bị thương bạn nhỏ Tiêu Bác lớp bên cạnh này. Xét thấy cậu bé tuổi còn nhỏ mà hành vi đã xấu như vậy, dựa trên suy xét cho an toàn của các bạn học khác, nhà trường quyết định đuổi học cậu bé, cô ký tên xuống tập văn kiện này là có thể dẫn cậu bé đi."
Phương Tuyết Nhi nghe xong nhưng một chút cũng không tin. Nhạc Bảo Bối từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, không phải đứa nhóc tùy tiện xích mích với người khác, chuyện này nhất định có vấn đề.
Cô khẩn thiết xin: "Hiệu trưởng, đứa nhỏ chơi đùa với nhau, ngẫu nhiên xảy ra mâu thuẫn đều là chuyện thường, huống hồ Nhạc Bảo Bối cũng không phải đứa trẻ dễ dàng ra tay với người khác, bên trong chắc chắn có nguyên nhân, mong cô đừng quyết định đuổi học cháu nó dễ dàng như vậy!"
"Có thể có nguyên nhân gì, lẽ nào vết thương trên đầu gối của bạn Tiêu Bác là giả sao? Lại nói, lúc đó cô giáo trông lớp cũng tận mắt nhìn thấy, là con trai cô tự tay đẩy cậu bé ngã xuống đất, chuyện này có gì để bàn cãi!" Hiệu trưởng không xoay chuyển chút nào, dường như ý đã định, sẽ không thay đổi.
Lúc này Phương Tuyết Nhi mới phát hiện, bé trai tên là Tiêu Bác kia, trên đầu gối một chân bị rách ít da, chỉ một chỗ rất nhỏ, thậm chí máu cũng chưa chảy, không nhìn kỹ thì cũng chẳng nhận ra.
Đứa bé trai kia cũng không có dáng vẻ kêu đau đớn, vẫn luôn tự chơi đùa với món đồ trong tay, có thể thấy được 'vết thương' chẳng hề nghiêm trọng.
Tống Đường Huy bình tĩnh như thường, quả quyết mở miệng: "Hiệu trưởng, mắt thấy chưa chắc là thật, trong đó có thể vẫn còn ẩn tình, vẫn nên hỏi cho rõ ràng trước thì ổn hơn."
"Có thể có ẩn tình gì, mẹ thế nào thì con như vậy, cái gọi là trên không quản tốt dưới không nghiêm, tôi đang nói các cô, Phương Tuyết Nhi."
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một thanh âm trào phúng sắc nhọn, đánh gãy lời của Tống Đường Huy.
Mộc Dương Hà đưa mẹ con Phương Tuyết Nhi về nhà rồi cũng nhanh chóng quay về.
Đêm khuya, Phương Tuyết Nhi dỗ con trai ngủ, bản thân mình lại trằn trọc, vô số hình ảnh bên Mộc Dương Hà lúc ban ngày hiện lên trong đầu cô.
Dường như cho tới bây giờ Phương Tuyết Nhi vẫn có thể ngửi thấy hương vị vô cùng quyến rũ tỏa ra nhàn nhạt trên thân thể anh, sau cái ôm thân mặt không khe hở khi bóng bay vỡ kia.
Phương Tuyết Nhi! Đừng có nghĩ linh tinh nữa! Anh ta là người đã có vợ tương lai!
Cô tự nhắc nhở trong lòng, thở dài một hơi, từ từ tiến vào giấc mộng,
Hôm sau, Phương Tuyết Nhi đang làm việc bỗng nhiên nhận được điện thoại của cô Trương nhà trẻ.
Đầu dây bên kia, cô Trương vô cùng lo lắng nói với cô: "Cô Phương ơi, cô mau tới nhà trẻ một chuyển đi, Nhạc Bảo Bối bị đuổi học rồi!"
"Gì cơ?! Chuyện sao thế? Vì sao bỗng nhiên lại đuổi học Nhạc Bảo Bối?" Phương Tuyết Nhi kinh hãi, hoàn toàn không hiểu chuyện gì.
"Hôm nay ở nhà trẻ, Nhạc Bảo Bối đánh nhau với cháu ngoại nhà đầu tư lớn nhất của chúng tôi, còn đánh người ta bị thương, bây giờ nhà đầu tư tạo áp lực với hiệu trưởng, phải đuổi học Nhạc Bảo Bối, cô mau tới đây xem sao đi." Ở đầu bên kia, cô Trương lo lắng không thôi, thấy được cô ấy rất thích đứa nhỏ Nhạc Bảo Bối này, nếu không cũng chẳng gọi điện thoại tới nhanh như thế.
"Được, tôi tới ngay lập tức!"
Phương Tuyết Nhi lập tức thu dọn đồ đạc, đi tìm Đường Uy Phong xin nghỉ.
"Phương Tuyết Nhi, cô đừng cho rằng mình ngồi lên ghế trưởng phòng thiết kế thì có thể thích gì thì làm. Tôi nói cho cô biết, lý do xin nghỉ này tôi không cho phép, cho dù nhà cô hỏa hoạn người chết, tôi cũng không cho phép!" Đường Uy Phong vẫn luôn có chút bất mãn với việc cô trở thành trưởng phòng thiết kế. vừa có cơ hội là lập tức ngáng đường cô.
Phương Tuyết Nhi giận dữ, vỗ mạnh xuống bàn nói: "Đường Uy Phong, tôi xin nghỉ là tôn trọng công ty, tôn trọng công việc của tôi, không phải tôn trọng cá nhân anh. Anh đừng mơ dùng việc công báo thù riêng, hôm nay anh cho phép tôi cũng đi, không cho phép tôi cũng đi, anh xem rồi làm đi!"
Nói xong, Phương Tuyết Nhi không hề để ý tới hắn ta, vội vàng đi xuống lầu.
Vừa mới ra khỏi tòa nhà công ty, không ngờ cô lại nhìn thấy Tống Đường Huy và chiếc xe Lamborghini của anh ta đỗ dưới tòa nhà.
Tống Đường Huy vừa nhìn thấy Phương Tuyết Nhi đi ra, đôi chân dài rảo bước đi tới, trông như đã đợi cô rất lâu rồi.
Từ khi Phương Tuyết Nhi để lại tờ giấy từ biệt ngày hôm đó, sau khi cô rời khỏi nhà Tống Đường Huy, hai người đã không liên hệ nữa.
Phương Tuyết Nhi từng muốn gọi điện thoại cho anh ta, lại không biết nên nói gì, bởi vì sợ lúng túng nên không dám chủ động liên lạc với anh.
Giờ Tống Đường Huy chủ động tới tìm cô, cô vẫn có chút không biết đối mặt thế nào, thêm việc trong lòng nhớ tới Nhạc Bảo Bối bên kia, ánh mắt càng rối loạn hơn.
"Không biết nhà mới của em ở đâu, lại sợ gọi điện tới làm phiền em làm việc, chỉ đành đến dưới tòa nhà công ty của em ôm cây đợi thỏ." Tống Đường Huy đứng lại trước mặt cô, trên khuôn mặt anh ta là nụ cười mỉm và ấm áp trước sau như một.
Phương Tuyết Nhi xấu hổ cười cười: "Thật sự xin lỗi."
"Vì sao phải xin lỗi chứ?" Tống Đường Huy dịu dàng cười.
Vì sao chứ?
Bản thân Phương Tuyết Nhi cũng không biết.
Có lẽ vì việc không từ mà biệt của mình.
Có lẽ vì không kịp lúc nói với anh ta nơi ở của mình.
Có lẽ vì mình phụ tình cảm của anh ta.
Hoặc có thể là vì anh ta đã chờ cô dưới lầu rất lâu rồi.
Cô cũng không biết, cô chỉ biết, bản thân đã định trước không đáp lại nổi tình cảm của Tống Đường Huy nên trong lòng tràn đầy hổ thẹn.
Tống Đường Huy cúi đầu nhìn cô, giống như nhìn ra suy nghĩ rối bời của cô, anh ta cười cười, xoa nhẹ mái tóc cô, nói: "Ngốc quá, em không có gì phải xin lỗi anh, tất cả những điều anh làm cho em, tình cảm bỏ ra cho em, đều là anh tự nguyện. Em có thể không đáp lại, chỉ cần yên lặng nhận lấy là được rồi."
Trong lòng Phương Tuyết Nhi nổi lên chua xót, cô muốn từ chối, nhưng lại sợ làm tổn thương phần tình cảm ấm áp thấu xương này.
Cô lo lắng nhìn Tống Đường Huy, sau một lúc lâu, cô chỉ nói: "Cảm ơn anh."
Tống Đường Huy bật cười lớn, nói: "Không cần nói chữ 'cảm ơn' với anh, đúng rồi, giờ không phải là lúc em làm việc sao? Em muốn đi đâu thế, anh đưa em đi."
Khuôn mặt Phương Tuyết Nhi trở lại vẻ lo lắng, cô nói: "Em muốn tới nhà trẻ, giáo viên của Nhạc Bảo Bối gọi điện thoại tới, nói thằng bé đánh một bạn nhỏ bị thương, nhà trường muốn đuổi học nó."
Tống Đường Huy lập tức trở nên quan tâm, khó hiểu hỏi: "Nhạc Bảo Bối không phải đứa nhỏ gây chuyện phiền toái, sao có thể đánh người khác bị thương?"
Phương Tuyết Nhi gật đầu đồng ý: "Em cũng nghỉ vậy, cho nên muốn đi xem thử rốt cuộc là chuyện thế nào."
Tống Đường Huy không kéo dài nữa, vội vàng để Phương Tuyết Nhi lên xe, Phương Tuyết Nhi cũng bước lên xe không ngại ngùng, hai người đi tới nhà trẻ.
Vừa tới nhà trẻ, hai người đi tìm cô Trương trước tiên, sau đó cô Trương dẫn hai người tới văn phòng hiệu trưởng.
Trong văn phòng, hiệu trưởng đại khái khoảng bốn mươi tuổi, đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế làm việc màu nâu trầm, vóc dáng bà vô cùng gầy yếu, xương quai xanh nhô cao, đeo một chiếc kính mắt có dây tơ vàng bên rìa, ánh mắt khép hờ không nhìn ra suy nghĩ nhưng lại lộ ra ánh sáng.
Nhạc Bảo Bối đang cúi đầu, đứng một mình cô đơn bên bức tường, trên mặt không còn vẻ hoạt bát của ngày trước, có chút suy sụp.
Trong căn phòng vẫn còn một bé trai tầm tuổi Nhạc Bảo Bối, khí thế lại khác biệt hoàn toàn.
Đứa bé kia ngồi trên chiếc ghế da đối diện chiếc bàn làm việc của hiệu trưởng, trong tay đang chơi món đồ xếp gỗ, trên mặt là nụ cười vui vẻ thoải mái.
Cậu bé thỉnh thoảng đắc lý lườm qua Nhạc Bảo Bối đang đứng bên tường, ánh mắt bộc lộ vẻ khinh miệt không hợp với tuổi tác.
Đây, chắc là cháu ngoại của nhà đầu tư lớn nhất nhà trẻ rồi.
Phương Tuyết Nhi nghĩ thầm, cô bước tới bên cạnh Nhạc Bảo Bối, xoa xoa mái tóc cậu bé để an ủi.
Nhạc Bảo Bối ngẩng đầu, nhìn thấy đó là Phương Tuyết Nhi, trong mắt cậu bé lóe lên một tia vui sướng rõ rệt nhưng lại lập tức tan biến, tiếp tục cúi thấp đầu.
Phương Tuyết Nhi nhíu mi lại hỏi: "Xin chào hiệu trưởng, tôi là mẹ của Phương Thanh Nhu, không biết nó đã gây ra chuyện gì mà cô phải đuổi học nó?"
Hiệu trưởng dùng ngón tay gầy trơ cả xương đẩy đẩy kính mắt, không chút hoang mang nói: "Cô Phương, con trai Phương Thanh Nhu của cô vô cớ gây sự với bạn học, còn đánh bị thương bạn nhỏ Tiêu Bác lớp bên cạnh này. Xét thấy cậu bé tuổi còn nhỏ mà hành vi đã xấu như vậy, dựa trên suy xét cho an toàn của các bạn học khác, nhà trường quyết định đuổi học cậu bé, cô ký tên xuống tập văn kiện này là có thể dẫn cậu bé đi."
Phương Tuyết Nhi nghe xong nhưng một chút cũng không tin. Nhạc Bảo Bối từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, không phải đứa nhóc tùy tiện xích mích với người khác, chuyện này nhất định có vấn đề.
Cô khẩn thiết xin: "Hiệu trưởng, đứa nhỏ chơi đùa với nhau, ngẫu nhiên xảy ra mâu thuẫn đều là chuyện thường, huống hồ Nhạc Bảo Bối cũng không phải đứa trẻ dễ dàng ra tay với người khác, bên trong chắc chắn có nguyên nhân, mong cô đừng quyết định đuổi học cháu nó dễ dàng như vậy!"
"Có thể có nguyên nhân gì, lẽ nào vết thương trên đầu gối của bạn Tiêu Bác là giả sao? Lại nói, lúc đó cô giáo trông lớp cũng tận mắt nhìn thấy, là con trai cô tự tay đẩy cậu bé ngã xuống đất, chuyện này có gì để bàn cãi!" Hiệu trưởng không xoay chuyển chút nào, dường như ý đã định, sẽ không thay đổi.
Lúc này Phương Tuyết Nhi mới phát hiện, bé trai tên là Tiêu Bác kia, trên đầu gối một chân bị rách ít da, chỉ một chỗ rất nhỏ, thậm chí máu cũng chưa chảy, không nhìn kỹ thì cũng chẳng nhận ra.
Đứa bé trai kia cũng không có dáng vẻ kêu đau đớn, vẫn luôn tự chơi đùa với món đồ trong tay, có thể thấy được 'vết thương' chẳng hề nghiêm trọng.
Tống Đường Huy bình tĩnh như thường, quả quyết mở miệng: "Hiệu trưởng, mắt thấy chưa chắc là thật, trong đó có thể vẫn còn ẩn tình, vẫn nên hỏi cho rõ ràng trước thì ổn hơn."
"Có thể có ẩn tình gì, mẹ thế nào thì con như vậy, cái gọi là trên không quản tốt dưới không nghiêm, tôi đang nói các cô, Phương Tuyết Nhi."
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một thanh âm trào phúng sắc nhọn, đánh gãy lời của Tống Đường Huy.