Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 37 MỘT VÒNG ÔM CHẶT
CHƯƠNG 37: MỘT VÒNG ÔM CHẶT
Mộc Dương Hà vô cùng ghét sự gần gũi của Tiêu Tử Dao, trên người cô ta có mùi nước hoa khiến người khác không thoải mái, dù cho là nước hoa hàng hiệu đắt hơn nữa, dùng nhiều cũng chỉ khiến người khác phản cảm.
Anh túm lấy cánh tay Tiêu Tử Dao, mắt anh nhìn cô chằm chằm, toàn thân tỏa ra hơi lạnh, giọng điệu không mang theo độ ấm rất đáng sợ nói: "Nếu sau này cô gả vào nhà họ Mộc, vậy tôi phải để cô biết quy biết củ. Thứ nhất, không có sự cho phép của tôi, không được phép xông vào phòng tôi. Thứ hai, không được sự cho phép của tôi, không được lại gần tôi, càng không được đụng vào tôi. Thứ ba, ở trước mặt tôi, thu cái vẻ dâm đãng của mình lại, ngoan ngoãn học cách làm một mợ chủ đoan trang nghe lời là như thế nào.”
Cổ tay Tiêu Tử Dao bị anh cầm chặt đến phát đau, nhưng cô ta lại không nổi lên ý nghĩ phản kháng, cô ta bị áp lực và câu nói từ Mộc Dương Hà dọa sợ cứng người, một động tác nhỏ cũng không dám làm. Cô ta tủi thân nhìn anh, nước mắt không khống chế được mà chảy ra ngoài.
Mộc Dương Hà lạnh lùng nhìn cô ta nói: "Nếu đã nghe rõ thì cô có thể đi rồi."
Tiêu Tử Dao rút bớt đi vẻ quyến rũ, không dám nói thêm một câu nào, im lặng nhặt chiếc áo khoác vừa ném trên mặt đất lên, ủ rũ rời khỏi nhà họ Mộc.
Không chút để ý tới khi ra khỏi cửa được ông quản gia quan tâm chào hỏi.
Sau khi Tiêu Tử Dao đi, Mộc Dương Hà ngồi lại giường.
Anh không khỏi có chút phiền chán, thật sự phải kết hôn cùng một người phụ nữ mà mình ghét sao?
Nhưng mà không có An Ly, với anh hôn nhân có ý nghĩa gì chứ?
Không có cách nào kết hôn với người con gái mà mình yêu thương nhất, thì việc lấy ai cũng chẳng khác biệt.
Nhưng nếu có thể dùng cuộc hôn nhân mà bản thân chẳng để tâm để đổi lấy vị thế lớn mạnh của Thành Công, vậy có gì không được chứ?
Bỗng nhiên, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của An Ly lại hiện ra trước mắt, khóe miệng Mộc Dương Hà bất giác vẽ lên một ý cười ấm áp mà người khác chưa từng nhìn thấy.
Thế giới này, ngoài An Ly, sẽ không có người con gái thứ hai khiến anh yêu sâu đậm như vậy.
Chợt trong đầu anh lóe lên khuôn mặt của Phương Tuyết Nhi.
Mộc Dương Hà bị hình ảnh lóe lên bất ngờ ấy làm cho kinh ngạc!
Người con gái này quả nhiên không đơn giản, không chỉ khiến cho Tống Đường Huy chẳng tiếc vì cô mà ra mặt, ngay cả mình cũng thường xuyên nhớ tới....
Đảo mắt đã tới cuối tuần.
Trải qua nghỉ ngơi hai ngày, vết thương của Mộc Dương Hà đã ổn hơn nhiều, nhưng Phương Tuyết Nhi vẫn lo lắng trăm điều, không muốn để anh tham gia hoạt động.
Mộc Dương Hà lại mặc kệ sự ngăn cản của Phương Tuyết Nhi, khăng khăng tuân thủ lời hứa tới tham gia cùng hai mẹ con họ.
Phương Tuyết Nhi không lay chuyển nổi anh, thêm việc Nhạc Bảo Bối cũng rất mong chờ chú Mộc đi cùng, Phương Tuyết Nhi chỉ đành thỏa hiệp đồng ý.
Hôm nay, một nhóm ba người bọn họ tới bãi sân hoạt động của nhà trẻ từ sáng sớm, làm quen với những chuyện lúc trước vì bị thương mà hoãn lại.
Việc làm quen đã ổn ổn thì những ông bố bà mẹ khác cũng lục lục dẫn các bé tới.
Mọi người nhìn thấy chiếc xe Aston Martin của Mộc Dương Hà dừng trước cửa nhà trẻ, nhao nhao trầm trồ tấm tắc khen ngợi.
"Mau nhìn kìa! Aston Martin! Xe hơi phiên bản giới hạn toàn cầu đó! Ngầu dữ dội!"
"Đúng đó đúng đó! Ngầu quá đi mất. Tuy rằng bình thường đã nhìn thấy không ít xe xịn, nhưng cao cấp như vầy vẫn là lần đầu tiên đấy, giàu tới không có tính người!"
"Không biết cha mẹ nhà đứa trẻ nào nữa, lắm tiền thế cơ chứ."
"Đúng thế đấy, chỉ sợ là còn giàu hơn cả người đầu tư nhà trẻ của chúng ta."
"Chuyện đó là chắc chắn, con gái người đầu tư chỉ lái một chiếc xe Maserati, còn người ta là Aston Martin, đắt hơn bao nhiêu là nhiều!"
Ba mẹ bọn trẻ và các giáo viên nhao nhao suy đoán nhà đứa trẻ kia có lai lịch thế nào.
Phương Tuyết Nhi và Mộc Dương Hà không hề biết chiếc xe hai người lái tới ở ngoài kia đã kéo người vây xem, một lòng đắm chìm trong 'Hoạt Động Của Các Con'.
Không khí trực tiếp tại buổi hoạt động rất náo nhiệt vui vẻ, trong từng tiết mục đã sắp xếp, ba mẹ và con phối hợp hoàn thành nhiệm vụ hoặc trò chơi, trong quá trình, lúc thì hiểu ngầm, lúc lại gây cười, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.
Cuối cùng có một trò chơi, quy tắc là: Bạn nhỏ ôm một quả bóng bay được thổi căng, chạy qua các chướng ngại liên tiếp để tới đích, sau đó giao bóng bay cho ba mẹ đang chờ ở đích, ba mẹ sẽ cùng ôm chặt lấy bóng bay, cuối cùng ép nổ bóng bay thì coi như qua cửa.
Lúc mới bắt đầu, Phương Tuyết Nhi hơi xấu hổ không muốn lên sân khấu, Mộc Dương Hà thì ngược lại, không hề để bụng mà đứng ở đích đến, vóc người anh tuấn cao lớn, dáng vẻ xuất chúng hơn người, khiến anh vô cùng chói mắt khi đứng giữa đông đảo ba mẹ của đám trẻ.
Cuối cùng, Phương Tuyết Nhi vẫn không chống lại được lời thúc giục của các cô giáo và ánh mắt chờ đợi của Nhạc Bảo Bối, cô bất chấp bước lên sân khấu.
Nhạc Bảo Bối là người đầu tiên vượt qua các chướng ngại vật, chạy nhanh tới trước mặt, vui sướng giao bóng bay cho hai người họ, khuôn mặt nhỏ hưng phấn tới đỏ bừng.
Mộc Dương Hà không chút do dự tiếp nhận bóng bay rồi đặt trước ngực, một tay kéo Phương Tuyết Nhi vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, ôm chặt lấy.
Ánh mắt Phương Tuyết Nhi trừng lớn, không thể tin mà nhìn Mộc Dương Hà.
Tên dở này, ngày trước có lần cô dựa sát vào anh ta vì bản thân không cẩn thận, anh ta không hề khách khí đã hất cô ngã xuống đất, rồi tuyên bố bản thân không thích người khác lại gần, sao giờ thì ngược lại, tích cực thế hả?
Phương Tuyết Nhi chẳng hiểu gì cả, cô thật sự không biết trong lòng người đàn ông này suy nghĩ cái gì.
Lòng dạ đàn ông như mò kim đáy biển!
Cô dứt khoát chẳng thèm đoán nữa, thắng lợi của con trai quan trọng hơn.
Hai tay cô chủ động ôm lấy vòng eo rắn chắc dày rộng của Mộc Dương Hà, cũng bắt đầu dùng sức ép quả bóng.
Đã từ rất lâu Mộc Dương Hà không bị người khác ôm lấy như vậy, cơ thể anh hơi động, từ từ thích ứng với cái ôm của người con gái này.
"Đoàng" một tiếng động vang lên.
Quả bóng bay bị Phương Tuyết Nhi và Mộc Dương Hà ép nổ thành công.
Sân khấu lập tức vang lên tiếng vỗ tay và hoan hô nhiệt liệt, chỉ có hai người vừa giành được chiến thắng vẫn còn bình tĩnh đứng đó, không hề nhúc nhích.
Trong nháy mắt quả bóng bay bị ép nổ, Phương Tuyết Nhi cũng dính sát vào lồng ngực Mộc Dương Hà, dường như cô có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, lập tức ngây ngẩn cả người.
Mộc Dương Hà cũng mặc cho cô tựa vào lồng ngực mình, cánh tay ôm cô càng không buông lơi.
Bọn họ thành công kéo sự chú ý của các ông bố bà mẹ ở xung quanh.
Nhà trẻ này thuộc dạng trường quý tộc, trẻ con trong này không phú thì quý, phần lớn đều là trẻ con trong xã hội thượng lưu, chỉ có số ít giống như Phương Tuyết Nhi. Vì cho con trai có môi trường và giáo dục tốt nhất mà cô phải cắn răng dùng tiền lương cho con học.
Một số ông bố bà mẹ biết Mộc Dương Hà bắt đầu trao đổi với nhau.
... Người kia không phải tổng giám đốc Mộc của Thịnh Thế à? Anh ta vẫn chưa kết hôn, sao lại xuất hiện ở đây?
... Người phụ nữ ở cạnh anh ta là ai thế?
Thay đổi của bầu không khí khiến Phương Tuyết Nhi tỉnh lại từ trong cảm giác mơ hồ, cô lập tức buông tay ra, rời khỏi ấm áp khiến người ta lưu luyến kia.
"Hoạt Động Của Các Con" kết thúc, hai người đều vì chuyện vừa rồi mà cảm thấy xấu hổ, nhìn nhau chẳng nói gì bước ra khỏi nhà trẻ.
Bọn họ lấy được phần thưởng của hoạt động lần này, một con gấu bông rất to, Nhạc Bảo Bối mệt rã rời nhưng ôm phần thưởng to chẳng kém cái đầu mình là bao một cách vui sướng hết sức, đôi chân nhỏ bước từng bước bên hai người.
Phương Tuyết Nhi lo lắng đứa nhỏ ôm quá mệt mới nói dỗ dành: "Nhạc Bảo Bối, bé gấu này to quá đi, mẹ giúp con cầm được không?"
"Không cần không cần!" Cái đầu nhỏ của Nhạc Bảo Bối lắc như trống bỏi, "Đây là phần thường cô giáo nhà trẻ tặng Nhạc Bảo Bối, Nhạc Bảo Bối muốn tự cầm cơ."
Phương Tuyết Nhi đành bất đắc dĩ cười cười, tùy ý nó.
Cô dùng dư quang liếc nhìn Mộc Dương Hà, nói: "Cảm ơn anh hôm nay có thể tới tham gia ‘Hoạt Động Của Các Con’ cùng Nhạc Bảo Bối."
"Không cần khách sáo, lúc trước tôi đã nói sẽ tới, bây giờ chỉ là giữ lời thôi." Mộc Dương Hà lạnh nhạt đáp lại, giống như cái ôm vừa rồi không đáng kể chút nào.
Phương Tuyết Nhi có chút cảm giác mất mát, cô miễn cưỡng cười với anh.
Mộc Dương Hà vô cùng ghét sự gần gũi của Tiêu Tử Dao, trên người cô ta có mùi nước hoa khiến người khác không thoải mái, dù cho là nước hoa hàng hiệu đắt hơn nữa, dùng nhiều cũng chỉ khiến người khác phản cảm.
Anh túm lấy cánh tay Tiêu Tử Dao, mắt anh nhìn cô chằm chằm, toàn thân tỏa ra hơi lạnh, giọng điệu không mang theo độ ấm rất đáng sợ nói: "Nếu sau này cô gả vào nhà họ Mộc, vậy tôi phải để cô biết quy biết củ. Thứ nhất, không có sự cho phép của tôi, không được phép xông vào phòng tôi. Thứ hai, không được sự cho phép của tôi, không được lại gần tôi, càng không được đụng vào tôi. Thứ ba, ở trước mặt tôi, thu cái vẻ dâm đãng của mình lại, ngoan ngoãn học cách làm một mợ chủ đoan trang nghe lời là như thế nào.”
Cổ tay Tiêu Tử Dao bị anh cầm chặt đến phát đau, nhưng cô ta lại không nổi lên ý nghĩ phản kháng, cô ta bị áp lực và câu nói từ Mộc Dương Hà dọa sợ cứng người, một động tác nhỏ cũng không dám làm. Cô ta tủi thân nhìn anh, nước mắt không khống chế được mà chảy ra ngoài.
Mộc Dương Hà lạnh lùng nhìn cô ta nói: "Nếu đã nghe rõ thì cô có thể đi rồi."
Tiêu Tử Dao rút bớt đi vẻ quyến rũ, không dám nói thêm một câu nào, im lặng nhặt chiếc áo khoác vừa ném trên mặt đất lên, ủ rũ rời khỏi nhà họ Mộc.
Không chút để ý tới khi ra khỏi cửa được ông quản gia quan tâm chào hỏi.
Sau khi Tiêu Tử Dao đi, Mộc Dương Hà ngồi lại giường.
Anh không khỏi có chút phiền chán, thật sự phải kết hôn cùng một người phụ nữ mà mình ghét sao?
Nhưng mà không có An Ly, với anh hôn nhân có ý nghĩa gì chứ?
Không có cách nào kết hôn với người con gái mà mình yêu thương nhất, thì việc lấy ai cũng chẳng khác biệt.
Nhưng nếu có thể dùng cuộc hôn nhân mà bản thân chẳng để tâm để đổi lấy vị thế lớn mạnh của Thành Công, vậy có gì không được chứ?
Bỗng nhiên, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của An Ly lại hiện ra trước mắt, khóe miệng Mộc Dương Hà bất giác vẽ lên một ý cười ấm áp mà người khác chưa từng nhìn thấy.
Thế giới này, ngoài An Ly, sẽ không có người con gái thứ hai khiến anh yêu sâu đậm như vậy.
Chợt trong đầu anh lóe lên khuôn mặt của Phương Tuyết Nhi.
Mộc Dương Hà bị hình ảnh lóe lên bất ngờ ấy làm cho kinh ngạc!
Người con gái này quả nhiên không đơn giản, không chỉ khiến cho Tống Đường Huy chẳng tiếc vì cô mà ra mặt, ngay cả mình cũng thường xuyên nhớ tới....
Đảo mắt đã tới cuối tuần.
Trải qua nghỉ ngơi hai ngày, vết thương của Mộc Dương Hà đã ổn hơn nhiều, nhưng Phương Tuyết Nhi vẫn lo lắng trăm điều, không muốn để anh tham gia hoạt động.
Mộc Dương Hà lại mặc kệ sự ngăn cản của Phương Tuyết Nhi, khăng khăng tuân thủ lời hứa tới tham gia cùng hai mẹ con họ.
Phương Tuyết Nhi không lay chuyển nổi anh, thêm việc Nhạc Bảo Bối cũng rất mong chờ chú Mộc đi cùng, Phương Tuyết Nhi chỉ đành thỏa hiệp đồng ý.
Hôm nay, một nhóm ba người bọn họ tới bãi sân hoạt động của nhà trẻ từ sáng sớm, làm quen với những chuyện lúc trước vì bị thương mà hoãn lại.
Việc làm quen đã ổn ổn thì những ông bố bà mẹ khác cũng lục lục dẫn các bé tới.
Mọi người nhìn thấy chiếc xe Aston Martin của Mộc Dương Hà dừng trước cửa nhà trẻ, nhao nhao trầm trồ tấm tắc khen ngợi.
"Mau nhìn kìa! Aston Martin! Xe hơi phiên bản giới hạn toàn cầu đó! Ngầu dữ dội!"
"Đúng đó đúng đó! Ngầu quá đi mất. Tuy rằng bình thường đã nhìn thấy không ít xe xịn, nhưng cao cấp như vầy vẫn là lần đầu tiên đấy, giàu tới không có tính người!"
"Không biết cha mẹ nhà đứa trẻ nào nữa, lắm tiền thế cơ chứ."
"Đúng thế đấy, chỉ sợ là còn giàu hơn cả người đầu tư nhà trẻ của chúng ta."
"Chuyện đó là chắc chắn, con gái người đầu tư chỉ lái một chiếc xe Maserati, còn người ta là Aston Martin, đắt hơn bao nhiêu là nhiều!"
Ba mẹ bọn trẻ và các giáo viên nhao nhao suy đoán nhà đứa trẻ kia có lai lịch thế nào.
Phương Tuyết Nhi và Mộc Dương Hà không hề biết chiếc xe hai người lái tới ở ngoài kia đã kéo người vây xem, một lòng đắm chìm trong 'Hoạt Động Của Các Con'.
Không khí trực tiếp tại buổi hoạt động rất náo nhiệt vui vẻ, trong từng tiết mục đã sắp xếp, ba mẹ và con phối hợp hoàn thành nhiệm vụ hoặc trò chơi, trong quá trình, lúc thì hiểu ngầm, lúc lại gây cười, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.
Cuối cùng có một trò chơi, quy tắc là: Bạn nhỏ ôm một quả bóng bay được thổi căng, chạy qua các chướng ngại liên tiếp để tới đích, sau đó giao bóng bay cho ba mẹ đang chờ ở đích, ba mẹ sẽ cùng ôm chặt lấy bóng bay, cuối cùng ép nổ bóng bay thì coi như qua cửa.
Lúc mới bắt đầu, Phương Tuyết Nhi hơi xấu hổ không muốn lên sân khấu, Mộc Dương Hà thì ngược lại, không hề để bụng mà đứng ở đích đến, vóc người anh tuấn cao lớn, dáng vẻ xuất chúng hơn người, khiến anh vô cùng chói mắt khi đứng giữa đông đảo ba mẹ của đám trẻ.
Cuối cùng, Phương Tuyết Nhi vẫn không chống lại được lời thúc giục của các cô giáo và ánh mắt chờ đợi của Nhạc Bảo Bối, cô bất chấp bước lên sân khấu.
Nhạc Bảo Bối là người đầu tiên vượt qua các chướng ngại vật, chạy nhanh tới trước mặt, vui sướng giao bóng bay cho hai người họ, khuôn mặt nhỏ hưng phấn tới đỏ bừng.
Mộc Dương Hà không chút do dự tiếp nhận bóng bay rồi đặt trước ngực, một tay kéo Phương Tuyết Nhi vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, ôm chặt lấy.
Ánh mắt Phương Tuyết Nhi trừng lớn, không thể tin mà nhìn Mộc Dương Hà.
Tên dở này, ngày trước có lần cô dựa sát vào anh ta vì bản thân không cẩn thận, anh ta không hề khách khí đã hất cô ngã xuống đất, rồi tuyên bố bản thân không thích người khác lại gần, sao giờ thì ngược lại, tích cực thế hả?
Phương Tuyết Nhi chẳng hiểu gì cả, cô thật sự không biết trong lòng người đàn ông này suy nghĩ cái gì.
Lòng dạ đàn ông như mò kim đáy biển!
Cô dứt khoát chẳng thèm đoán nữa, thắng lợi của con trai quan trọng hơn.
Hai tay cô chủ động ôm lấy vòng eo rắn chắc dày rộng của Mộc Dương Hà, cũng bắt đầu dùng sức ép quả bóng.
Đã từ rất lâu Mộc Dương Hà không bị người khác ôm lấy như vậy, cơ thể anh hơi động, từ từ thích ứng với cái ôm của người con gái này.
"Đoàng" một tiếng động vang lên.
Quả bóng bay bị Phương Tuyết Nhi và Mộc Dương Hà ép nổ thành công.
Sân khấu lập tức vang lên tiếng vỗ tay và hoan hô nhiệt liệt, chỉ có hai người vừa giành được chiến thắng vẫn còn bình tĩnh đứng đó, không hề nhúc nhích.
Trong nháy mắt quả bóng bay bị ép nổ, Phương Tuyết Nhi cũng dính sát vào lồng ngực Mộc Dương Hà, dường như cô có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, lập tức ngây ngẩn cả người.
Mộc Dương Hà cũng mặc cho cô tựa vào lồng ngực mình, cánh tay ôm cô càng không buông lơi.
Bọn họ thành công kéo sự chú ý của các ông bố bà mẹ ở xung quanh.
Nhà trẻ này thuộc dạng trường quý tộc, trẻ con trong này không phú thì quý, phần lớn đều là trẻ con trong xã hội thượng lưu, chỉ có số ít giống như Phương Tuyết Nhi. Vì cho con trai có môi trường và giáo dục tốt nhất mà cô phải cắn răng dùng tiền lương cho con học.
Một số ông bố bà mẹ biết Mộc Dương Hà bắt đầu trao đổi với nhau.
... Người kia không phải tổng giám đốc Mộc của Thịnh Thế à? Anh ta vẫn chưa kết hôn, sao lại xuất hiện ở đây?
... Người phụ nữ ở cạnh anh ta là ai thế?
Thay đổi của bầu không khí khiến Phương Tuyết Nhi tỉnh lại từ trong cảm giác mơ hồ, cô lập tức buông tay ra, rời khỏi ấm áp khiến người ta lưu luyến kia.
"Hoạt Động Của Các Con" kết thúc, hai người đều vì chuyện vừa rồi mà cảm thấy xấu hổ, nhìn nhau chẳng nói gì bước ra khỏi nhà trẻ.
Bọn họ lấy được phần thưởng của hoạt động lần này, một con gấu bông rất to, Nhạc Bảo Bối mệt rã rời nhưng ôm phần thưởng to chẳng kém cái đầu mình là bao một cách vui sướng hết sức, đôi chân nhỏ bước từng bước bên hai người.
Phương Tuyết Nhi lo lắng đứa nhỏ ôm quá mệt mới nói dỗ dành: "Nhạc Bảo Bối, bé gấu này to quá đi, mẹ giúp con cầm được không?"
"Không cần không cần!" Cái đầu nhỏ của Nhạc Bảo Bối lắc như trống bỏi, "Đây là phần thường cô giáo nhà trẻ tặng Nhạc Bảo Bối, Nhạc Bảo Bối muốn tự cầm cơ."
Phương Tuyết Nhi đành bất đắc dĩ cười cười, tùy ý nó.
Cô dùng dư quang liếc nhìn Mộc Dương Hà, nói: "Cảm ơn anh hôm nay có thể tới tham gia ‘Hoạt Động Của Các Con’ cùng Nhạc Bảo Bối."
"Không cần khách sáo, lúc trước tôi đã nói sẽ tới, bây giờ chỉ là giữ lời thôi." Mộc Dương Hà lạnh nhạt đáp lại, giống như cái ôm vừa rồi không đáng kể chút nào.
Phương Tuyết Nhi có chút cảm giác mất mát, cô miễn cưỡng cười với anh.