Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 36 CHỦ ĐỘNG MÊ HOẶC
CHƯƠNG 36: CHỦ ĐỘNG MÊ HOẶC
Hai người tí hon đó tranh nhau nói trong đầu cô. Qua một hồi đấu tranh, cuối cùng Phương Tuyết Nhi quyết định sẽ làm một người có ơn tất báo.
Cô như lấy hết can đảm nói: “Được! Tôi sẽ giúp anh tắm!”
Mộc Dương Hà hơi sững lại, sau đó khóe môi anh cong lên cười đầy ẩn ý.
Phương Tuyết Nhi mở vòi nước trong bồn tắm lớn ra, chuẩn bị xong xuôi cô mới ra gọi Mộc Dương Hà vào.
Mộc Dương Hà khẽ cong cánh tay chầm chậm bước vào nhà tắm, sau đó anh thuận tay đóng cửa lại.
Lúc cửa vừa đóng đã phát ra một tiếng động, Phương Tuyết Nhi không biết tại sao toàn thân mình lại run rẩy.
“Anh cởi quần áo ra đi.” Cô vẫn quay lưng lại phía cửa, giả bộ đang điều chỉnh nhiệt độ nước.
Một lúc lâu sau, Phương Tuyết Nhi vẫn không nghe thấy phía sau có động tĩnh gì. Cô có hơi thấp thỏm từ từ quay người lại, thì vừa hay đụng phải ánh mắt hơi có ý đùa giỡn của Mộc Dương Hà.
Cô bị dọa cho quay người lại ngay, ngập ngừng nói: “Sao anh cứ đứng im mãi thế, định đi tắm mà vẫn mặc đồ à?”
“Cô qua đây, qua giúp tôi cởi đồ.” Mộc Dương Hà dùng chất giọng hơi trầm khàn ra lệnh.
“Sao đến quần áo mà anh cũng bắt tôi phải cởi hộ thế?!” Phương Tuyết Nhi bắt đầu nổi giận.
“Nếu không cô muốn xem tôi biểu diễn cởi đồ bằng một tay à?” Mộc Dương Hà tiến lên trước một bước, giọng nói đó của anh như đang lướt qua bên tai cô.
Tai của Phương Tuyết Nhi chợt nóng lên, cô ngơ ngác một lúc rồi chầm chậm quay người lại đi đến trước mặt anh, cúi xuống bắt đầu cởi cúc áo sơ mi trắng cho anh.
Cô vô cùng xấu hổ, nên toàn bộ quá trình đều không dám nhìn Mộc Dương Hà mà chỉ lặng lẽ cúi đầu, động tác thì chậm chạp.
Một cúc… hai cúc… ba cúc…
Theo từng cúc áo được cởi ra thì từng mảng da thịt lớn màu lúa mạch của Mộc Dương Hà cũng dần lộ diện. Khuôn ngực và cơ bụng rắn chắc gợi cảm của anh cũng hiện ra trước mắt cô.
Đây là lần đầu tiên Phương Tuyết Nhi giúp đàn ông thay quần áo, gương mặt cô nóng ran. Cô nghĩ gò má mình nóng tới mức tưởng chừng như có thể rán trứng được rồi.
Không muốn để cho Mộc Dương Hà nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của mình, cô đành cúi đầu xuống thật thấp, còn động tác trên tay vẫn đang không ngừng nghỉ.
Cuối cùng cúc áo cũng đã bung ra hết và chiếc áo được cởi ra thuận lợi.
Cô đặt chiếc áo sang một bên, sau đó quay lại trước mặt Mộc Dương Hà.
Cô xoắn xuýt chần chừ một lúc lâu mới chậm chạp ngồi xuống, bắt đầu tháo dây lưng quần âu cho anh. Mắt cô hoàn toàn không dám nhìn mà luôn liếc sang bên cạnh.
Mộc Dương Hà đã nhìn thấy toàn bộ, gương mặt của cô gái trước mặt anh cúi xuống rất thấp nên anh không nhìn thấy biểu tình của cô. Nhưng vành tai cô đỏ bừng, anh không cần nghĩ cũng biết lúc này Phương Tuyết Nhi đang mắc cỡ đến nhường nào.
Động tác chậm chạp của Phương Tuyết Nhi ở trong mắt Mộc Dương Hà, biến thành một loại hấp dẫn và khiêu khích, ánh mắt anh dần trở nên nóng bỏng. Đặc biệt là lúc cô bắt đầu cởi dây lưng giúp anh, đôi tay nhỏ bé vô tình tiếp xúc với chỗ lửa nóng hừng hực đã bắt đầu rục rịch dưới hạ thân anh.
Yết hầu của Mộc Dương Hà chuyển động.
“Ra ngoài đi!” Mộc Dương Hà đột nhiên ngăn động tác của cô lại không cho cô tiếp tục nữa.
Nếu cô còn tiếp tục thì Mộc Dương Hà sợ là mình sẽ không thể khống chế được nữa, mà sẽ làm ra loại chuyện gì đó với cô mất.
Phương Tuyết Nhi khó hiểu ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo của cô nhìn anh hỏi: “Anh sao thế?”
Mộc Dương Hà bị ánh mắt ngây thơ của cô nhìn đến mức lại càng thấy khô nóng, anh gắng sức che chỗ lửa nóng dưới thân lại, trầm giọng nói: “Cô làm chậm quá nên tôi không thích.”
Phương Tuyết Nhi hơi chán nản, rõ ràng là cô đã rất cố gắng làm rồi mà anh vẫn còn chê chậm. Hừ, không cần cô tắm cho nữa thì quá tốt!
Cô “Ừ” một tiếng sau đó nhanh chóng đi ra khỏi nhà tắm ngay, vì sợ nhỡ đâu anh đột nhiên đổi ý bắt cô quay lại.
Phương Tuyết Nhi tim đập loạn xạ đứng một lúc ở bên ngoài, cách một cánh cửa cô vẫn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ở bên trong. Trước mắt cô chợt hiện ra dáng người trần trụi của Mộc Dương Hà mà cô vừa nhìn thấy ban nãy…
Cô không dám nghĩ nhiều thêm nữa, vội vàng chạy xuống lầu chào quản gia. Cô dặn ông phải chăm sóc thật tốt cho Mộc Dương Hà xong thì đỏ bừng mặt rời khỏi nhà họ Mộc ngay.
Mộc Dương Hà tắm táp xong xuôi vây một chiếc khăn tắm màu xám quanh hông bước ra. Nhìn thấy căn phòng trống không, cô gái đó đã chẳng thấy đâu nữa thì trong lòng anh có một sự trống trải khó nói thành lời.
Cô gái này bị anh dọa cho chạy mất rồi sao?
Từ biểu hiện xấu hổ và động tác trúc trắc vừa rồi của cô, xem ra cô cũng không cởi mở với chuyện nam nữ như anh từng nghĩ.
Trong đầu anh chỉ toàn là gương mặt đỏ ửng và đôi mắt chớp chớp của cô gái đó.
Anh phiền não nằm lên giường, cố gắng hết sức xua đi những chuyện linh tinh liên quan đến Phương Tuyết Nhi, không suy nghĩ miên man nữa. Nhưng anh lại phát hiện gương mặt cô vẫn luôn vô tình xuất hiện trong đầu anh, không sao xua đi được.
Lúc anh đang suy nghĩ quẩn quanh, ông quản gia đã gõ cửa bước vào.
“Có chuyện gì thế?” Mộc Dương Hà có hơi bất mãn với sự quấy rầy này.
“Cậu chủ, có cô Tiêu đến ạ.” Ông quản gia cung kính đáp.
“Bảo tôi không có nhà.” Mộc Dương Hà đang không có tâm trạng ứng phó với cô ta.
Nét mặt ông quản gia lộ ra vẻ lúng túng: “Chuyện này… cô Tiêu đã vào nhà rồi ạ.”
Mộc Dương Hà khẽ than một tiếng, anh mất kiên nhẫn nhắm mắt lại nói: “Bảo cô ta chờ đi, tôi mặc đồ xong sẽ xuống.”
“Vâng.” Ông quản gia gật đầu trả lời.
“Không cần đâu!”
Ông quản gia đang định lui ra ngoài đi thông báo thì một giọng nữ sắc nhọn vang lên. Tiêu Tử Dao bước trên đôi giày cao gót tinh tế, duyên dáng uyển chuyển bước vào phòng của Mộc Dương Hà.
Cô ta nghe nói Mộc Dương Hà bị thương nên đặc biệt qua thăm, nói không chừng còn may mắn được chăm sóc anh để gia tăng tình cảm giữa hai người ý chứ.
Vừa nhìn thấy Mộc Dương Hà trên mặt cô ta đã nở nụ cười quyến rũ, nhưng lại khinh miệt khua tay nói với ông quản gia: “Không còn việc của ông nữa đâu, đi xuống đi.”
Giọng điệu của Tiêu Tử Dao cao ngạo, hoàn toàn không có chút tôn trọng nào với vị quản gia trung thành hầu hạ chủ nhà lâu năm.
Ông quản gia hơi ngẩn ra, sắc mặt không tự nhiên lui ra ngoài. Ông bắt đầu thấy hơi lo lắng không biết cô chủ của nhà họ Tiêu này thật sự là lựa chọn tốt cho vị trí mợ chủ tương lai của nhà họ Mộc hay không.
Mộc Dương Hà thấy hành động này của cô ta thì đôi mắt anh thâm trầm: “Có chuyện gì?”
“Dương Hà, người ta nhớ anh nên đến thăm anh mà.” Tiêu Tử Dao cười nịnh nọt nói.
Mộc Dương Hà lặng lẽ đứng dậy khoác áo choàng tắm lên người, sau đó nói với Tiêu Tử Dao: “Có việc gì thì xuống phòng khách nói, tôi không thích người ngoài vào phòng ngủ của mình.”
Tiêu Tử Dao bị động tác khoác áo choàng tắm, và vòm ngực hơi lộ ra của anh làm cho tinh thần rạo rực. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một góc cơ thể tuyệt đẹp của Mộc Dương Hà, nên sao có thể dễ dàng bỏ qua cho được.
Cô ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh mắt mê hoặc, yêu kiều mỉm cười sau đó chậm rãi dựa sát vào người Mộc Dương Hà.
“Dương Hà, em nào có phải người ngoài đâu, em là vợ sắp cưới của anh cơ mà. Căn phòng này của anh, sớm muộn gì em chẳng ở. Nếu đã vậy thì chúng ta có thể tìm hiểu đối phương trước, anh thấy có được không!”
Cô ta vừa bước đi vừa cởi chiếc áo khoác nhỏ ngắn ném xuống đất, để lộ ra chiếc váy ngắn ôm eo trễ ngực.
Cô ta đi đến trước mặt Mộc Dương Hà, ánh mắt mờ ám của cô ta di động trên gương mặt tuấn tú của anh, sau đó trắng trợn câu dẫn người đàn ông trước mặt đến hoan ái với mình.
Thấy sắc mặt của Mộc Dương Hà không có gì lạ thường, dường như không giống dáng vẻ chán ghét cô ta.
Tiêu Tử Dao như được cổ vũ, cô ta giơ cánh tay ra định đặt lên bả vai của anh.
Bỗng nhiên cánh tay của cô ta bị Mộc Dương Hà dùng một tay chặn lại.
Ánh mắt cô ta ngưng trệ, đôi lông mày tinh tế nhíu lại với nhau khó hiểu nhìn Mộc Dương Hà. Cô ta không hiểu tại sao anh lại có thể thờ ơ với loại cám dỗ như vậy.
Hai người tí hon đó tranh nhau nói trong đầu cô. Qua một hồi đấu tranh, cuối cùng Phương Tuyết Nhi quyết định sẽ làm một người có ơn tất báo.
Cô như lấy hết can đảm nói: “Được! Tôi sẽ giúp anh tắm!”
Mộc Dương Hà hơi sững lại, sau đó khóe môi anh cong lên cười đầy ẩn ý.
Phương Tuyết Nhi mở vòi nước trong bồn tắm lớn ra, chuẩn bị xong xuôi cô mới ra gọi Mộc Dương Hà vào.
Mộc Dương Hà khẽ cong cánh tay chầm chậm bước vào nhà tắm, sau đó anh thuận tay đóng cửa lại.
Lúc cửa vừa đóng đã phát ra một tiếng động, Phương Tuyết Nhi không biết tại sao toàn thân mình lại run rẩy.
“Anh cởi quần áo ra đi.” Cô vẫn quay lưng lại phía cửa, giả bộ đang điều chỉnh nhiệt độ nước.
Một lúc lâu sau, Phương Tuyết Nhi vẫn không nghe thấy phía sau có động tĩnh gì. Cô có hơi thấp thỏm từ từ quay người lại, thì vừa hay đụng phải ánh mắt hơi có ý đùa giỡn của Mộc Dương Hà.
Cô bị dọa cho quay người lại ngay, ngập ngừng nói: “Sao anh cứ đứng im mãi thế, định đi tắm mà vẫn mặc đồ à?”
“Cô qua đây, qua giúp tôi cởi đồ.” Mộc Dương Hà dùng chất giọng hơi trầm khàn ra lệnh.
“Sao đến quần áo mà anh cũng bắt tôi phải cởi hộ thế?!” Phương Tuyết Nhi bắt đầu nổi giận.
“Nếu không cô muốn xem tôi biểu diễn cởi đồ bằng một tay à?” Mộc Dương Hà tiến lên trước một bước, giọng nói đó của anh như đang lướt qua bên tai cô.
Tai của Phương Tuyết Nhi chợt nóng lên, cô ngơ ngác một lúc rồi chầm chậm quay người lại đi đến trước mặt anh, cúi xuống bắt đầu cởi cúc áo sơ mi trắng cho anh.
Cô vô cùng xấu hổ, nên toàn bộ quá trình đều không dám nhìn Mộc Dương Hà mà chỉ lặng lẽ cúi đầu, động tác thì chậm chạp.
Một cúc… hai cúc… ba cúc…
Theo từng cúc áo được cởi ra thì từng mảng da thịt lớn màu lúa mạch của Mộc Dương Hà cũng dần lộ diện. Khuôn ngực và cơ bụng rắn chắc gợi cảm của anh cũng hiện ra trước mắt cô.
Đây là lần đầu tiên Phương Tuyết Nhi giúp đàn ông thay quần áo, gương mặt cô nóng ran. Cô nghĩ gò má mình nóng tới mức tưởng chừng như có thể rán trứng được rồi.
Không muốn để cho Mộc Dương Hà nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của mình, cô đành cúi đầu xuống thật thấp, còn động tác trên tay vẫn đang không ngừng nghỉ.
Cuối cùng cúc áo cũng đã bung ra hết và chiếc áo được cởi ra thuận lợi.
Cô đặt chiếc áo sang một bên, sau đó quay lại trước mặt Mộc Dương Hà.
Cô xoắn xuýt chần chừ một lúc lâu mới chậm chạp ngồi xuống, bắt đầu tháo dây lưng quần âu cho anh. Mắt cô hoàn toàn không dám nhìn mà luôn liếc sang bên cạnh.
Mộc Dương Hà đã nhìn thấy toàn bộ, gương mặt của cô gái trước mặt anh cúi xuống rất thấp nên anh không nhìn thấy biểu tình của cô. Nhưng vành tai cô đỏ bừng, anh không cần nghĩ cũng biết lúc này Phương Tuyết Nhi đang mắc cỡ đến nhường nào.
Động tác chậm chạp của Phương Tuyết Nhi ở trong mắt Mộc Dương Hà, biến thành một loại hấp dẫn và khiêu khích, ánh mắt anh dần trở nên nóng bỏng. Đặc biệt là lúc cô bắt đầu cởi dây lưng giúp anh, đôi tay nhỏ bé vô tình tiếp xúc với chỗ lửa nóng hừng hực đã bắt đầu rục rịch dưới hạ thân anh.
Yết hầu của Mộc Dương Hà chuyển động.
“Ra ngoài đi!” Mộc Dương Hà đột nhiên ngăn động tác của cô lại không cho cô tiếp tục nữa.
Nếu cô còn tiếp tục thì Mộc Dương Hà sợ là mình sẽ không thể khống chế được nữa, mà sẽ làm ra loại chuyện gì đó với cô mất.
Phương Tuyết Nhi khó hiểu ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo của cô nhìn anh hỏi: “Anh sao thế?”
Mộc Dương Hà bị ánh mắt ngây thơ của cô nhìn đến mức lại càng thấy khô nóng, anh gắng sức che chỗ lửa nóng dưới thân lại, trầm giọng nói: “Cô làm chậm quá nên tôi không thích.”
Phương Tuyết Nhi hơi chán nản, rõ ràng là cô đã rất cố gắng làm rồi mà anh vẫn còn chê chậm. Hừ, không cần cô tắm cho nữa thì quá tốt!
Cô “Ừ” một tiếng sau đó nhanh chóng đi ra khỏi nhà tắm ngay, vì sợ nhỡ đâu anh đột nhiên đổi ý bắt cô quay lại.
Phương Tuyết Nhi tim đập loạn xạ đứng một lúc ở bên ngoài, cách một cánh cửa cô vẫn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ở bên trong. Trước mắt cô chợt hiện ra dáng người trần trụi của Mộc Dương Hà mà cô vừa nhìn thấy ban nãy…
Cô không dám nghĩ nhiều thêm nữa, vội vàng chạy xuống lầu chào quản gia. Cô dặn ông phải chăm sóc thật tốt cho Mộc Dương Hà xong thì đỏ bừng mặt rời khỏi nhà họ Mộc ngay.
Mộc Dương Hà tắm táp xong xuôi vây một chiếc khăn tắm màu xám quanh hông bước ra. Nhìn thấy căn phòng trống không, cô gái đó đã chẳng thấy đâu nữa thì trong lòng anh có một sự trống trải khó nói thành lời.
Cô gái này bị anh dọa cho chạy mất rồi sao?
Từ biểu hiện xấu hổ và động tác trúc trắc vừa rồi của cô, xem ra cô cũng không cởi mở với chuyện nam nữ như anh từng nghĩ.
Trong đầu anh chỉ toàn là gương mặt đỏ ửng và đôi mắt chớp chớp của cô gái đó.
Anh phiền não nằm lên giường, cố gắng hết sức xua đi những chuyện linh tinh liên quan đến Phương Tuyết Nhi, không suy nghĩ miên man nữa. Nhưng anh lại phát hiện gương mặt cô vẫn luôn vô tình xuất hiện trong đầu anh, không sao xua đi được.
Lúc anh đang suy nghĩ quẩn quanh, ông quản gia đã gõ cửa bước vào.
“Có chuyện gì thế?” Mộc Dương Hà có hơi bất mãn với sự quấy rầy này.
“Cậu chủ, có cô Tiêu đến ạ.” Ông quản gia cung kính đáp.
“Bảo tôi không có nhà.” Mộc Dương Hà đang không có tâm trạng ứng phó với cô ta.
Nét mặt ông quản gia lộ ra vẻ lúng túng: “Chuyện này… cô Tiêu đã vào nhà rồi ạ.”
Mộc Dương Hà khẽ than một tiếng, anh mất kiên nhẫn nhắm mắt lại nói: “Bảo cô ta chờ đi, tôi mặc đồ xong sẽ xuống.”
“Vâng.” Ông quản gia gật đầu trả lời.
“Không cần đâu!”
Ông quản gia đang định lui ra ngoài đi thông báo thì một giọng nữ sắc nhọn vang lên. Tiêu Tử Dao bước trên đôi giày cao gót tinh tế, duyên dáng uyển chuyển bước vào phòng của Mộc Dương Hà.
Cô ta nghe nói Mộc Dương Hà bị thương nên đặc biệt qua thăm, nói không chừng còn may mắn được chăm sóc anh để gia tăng tình cảm giữa hai người ý chứ.
Vừa nhìn thấy Mộc Dương Hà trên mặt cô ta đã nở nụ cười quyến rũ, nhưng lại khinh miệt khua tay nói với ông quản gia: “Không còn việc của ông nữa đâu, đi xuống đi.”
Giọng điệu của Tiêu Tử Dao cao ngạo, hoàn toàn không có chút tôn trọng nào với vị quản gia trung thành hầu hạ chủ nhà lâu năm.
Ông quản gia hơi ngẩn ra, sắc mặt không tự nhiên lui ra ngoài. Ông bắt đầu thấy hơi lo lắng không biết cô chủ của nhà họ Tiêu này thật sự là lựa chọn tốt cho vị trí mợ chủ tương lai của nhà họ Mộc hay không.
Mộc Dương Hà thấy hành động này của cô ta thì đôi mắt anh thâm trầm: “Có chuyện gì?”
“Dương Hà, người ta nhớ anh nên đến thăm anh mà.” Tiêu Tử Dao cười nịnh nọt nói.
Mộc Dương Hà lặng lẽ đứng dậy khoác áo choàng tắm lên người, sau đó nói với Tiêu Tử Dao: “Có việc gì thì xuống phòng khách nói, tôi không thích người ngoài vào phòng ngủ của mình.”
Tiêu Tử Dao bị động tác khoác áo choàng tắm, và vòm ngực hơi lộ ra của anh làm cho tinh thần rạo rực. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một góc cơ thể tuyệt đẹp của Mộc Dương Hà, nên sao có thể dễ dàng bỏ qua cho được.
Cô ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh mắt mê hoặc, yêu kiều mỉm cười sau đó chậm rãi dựa sát vào người Mộc Dương Hà.
“Dương Hà, em nào có phải người ngoài đâu, em là vợ sắp cưới của anh cơ mà. Căn phòng này của anh, sớm muộn gì em chẳng ở. Nếu đã vậy thì chúng ta có thể tìm hiểu đối phương trước, anh thấy có được không!”
Cô ta vừa bước đi vừa cởi chiếc áo khoác nhỏ ngắn ném xuống đất, để lộ ra chiếc váy ngắn ôm eo trễ ngực.
Cô ta đi đến trước mặt Mộc Dương Hà, ánh mắt mờ ám của cô ta di động trên gương mặt tuấn tú của anh, sau đó trắng trợn câu dẫn người đàn ông trước mặt đến hoan ái với mình.
Thấy sắc mặt của Mộc Dương Hà không có gì lạ thường, dường như không giống dáng vẻ chán ghét cô ta.
Tiêu Tử Dao như được cổ vũ, cô ta giơ cánh tay ra định đặt lên bả vai của anh.
Bỗng nhiên cánh tay của cô ta bị Mộc Dương Hà dùng một tay chặn lại.
Ánh mắt cô ta ngưng trệ, đôi lông mày tinh tế nhíu lại với nhau khó hiểu nhìn Mộc Dương Hà. Cô ta không hiểu tại sao anh lại có thể thờ ơ với loại cám dỗ như vậy.