Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 34 SỰ NGỤY BIỆN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC MỘC
CHƯƠNG 34: SỰ NGỤY BIỆN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC MỘC
“Cô đúng là đồ hèn hạ, muốn chết hả!”
Tiêu Tử Dao nổi giận, cô ta giơ tay định cho Phương Tuyết Nhi một bạt tai, nhưng đã bị Mộc Dương Hà túm cánh tay của cô ta lại.
“Dương Hà, anh buông em ra để em dạy cho con tiện nhân này một bài học ra trò mới được!” Tiêu Tử Dao thấy mình bị giữ lại thì không khỏi sốt sắng.
Mộc Dương Hà mất kiên nhẫn hất cô ta ra, đôi mắt đen láy của anh lạnh như băng, ánh mắt rất dọa người.
Anh lạnh lùng mở miệng, rành mạch nói: “Đây không phải là nhà họ Tiêu, và càng không phải là nơi mà cô có thể giở thói ngang ngược. Phòng làm việc gọn gàng của tôi bị cô quậy thành ra thế này, xem ra cô không có một chút giác ngộ nào về việc trở thành vợ sắp cưới của Mộc Dương Hà tôi rồi. Nếu cô không muốn làm nữa thì cứ việc tiếp tục náo loạn, còn không thì lập tức biến khỏi tầm mắt tôi ngay. Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai.”
Tiêu Tử Dao còn muốn biện bạch thêm gì đó, nhưng nghe thấy câu nói uy hiếp của Mộc Dương Hà, sợ rằng anh tức giận rồi hủy hôn nên không dám làm càn tiếp nữa. Đôi giày cao gót nhọt hoắt dưới chân giậm một cái rồi tức giận đùng đùng rời khỏi phòng làm việc.
Lại là do con tiện nhân này hại cô với Dương Hà cãi nhau mất vui!
Trong lòng Tiêu Tử Dao lại càng thêm căm ghét và phẫn hận với Phương Tuyết Nhi.
Cô ta nổi cơn thịnh nộ quay về nhà, lập tức dặn người giúp việc trong nhà đi điều tra thông tin về Phương Tuyết Nhi.
Cô ta nhất định phải xem xem, con hồ ly tinh hèn hạ này rốt cuộc là cái dạng gì!
Bên này, Phương Tuyết Nhi đang thu dọn lại đống hỗn độn khắp sàn nhà trong phòng làm việc bị Tiêu Tử Dao quấy đảo. Trong đầu cô đã ‘hỏi thăm’ cô chủ của nhà họ Tiêu đó mấy trăm lần rồi.
Người ta là cô chủ nên chỉ có nhiệm vụ quăng ném đồ vật thôi, còn cô lại phải chịu trách nhiệm thu dọn cục diện hỗn loạn.
Cô bỗng suy nghĩ lại. Ý, cô là trưởng phòng thiết kế của công ty cơ mà, sao lại phải làm công việc của cô dọn vệ sinh thế này?
Nghĩ đến đây cô lập tức bỏ mấy tập tài liệu vừa nhặt lên xuống, rồi cực kỳ bất mãn nhìn hai người đang không hề giúp mình ở cạnh: “Tôi bảo này tồng giám đốc Mộc, giám đốc Lương. Tại sao lại bắt tôi phải dọn đống lộn xộn mà cô Tiêu đó gây ra chứ, không thể gọi cô dọn vệ sinh đến chứ?”
Lương Vỹ Lộc cuối cùng cũng tiễn được vị đại thần tôn quý Tiêu Tử Dao đi, anh ta nhẹ người ngồi trên chiếc sô pha màu đen bên cạnh vừa nhai kẹo cao su vừa lật xem cuốn tạp chí lá cải. Còn sự oán trách của Phương Tuyết Nhi thì anh ta dứt khoát làm như không nghe thấy mà chỉ cười he he.
Phương Tuyết Nhi ghét bỏ hừ anh ta một tiếng rồi chuyển mục tiêu sang Mộc Dương Hà nói: “Tổng giám đốc Mộc, chuyện này là do cô vợ sắp cưới đanh đá của anh làm, dựa vào đâu mà bắt tôi dọn dẹp hả?”
Mộc Dương Hà đang ngồi chăm chú xử lý công việc trên chiếc ghế làm việc vốn là của Lương Vỹ Lộc. Anh ngước mắt lên nhìn thấy Phương Tuyết Nhi đang oán giận than phiền thì chỉ bình tĩnh nói: “Nếu không phải do tối qua đến nhà cô ăn cơm thì tôi đã không bị nhốt ở đó, và Tiêu Tử Dao cũng không đến mức không tìm thấy tôi mà chạy đến công ty náo loạn. Vì thế chung quy thì cái đống hỗn loạn này là do cô mà ra, nên đương nhiên phải bắt cô thu dọn rồi.”
“Đây là cái lý do vớ vẩn gì thế hả?!” Phương Tuyết Nhi thật sự không phục, nhưng ngại vì mình đang dưới quyền chỉ đạo của anh, nên cô đành cố gắng nén cái sự không phục này lại.
Sao Mộc Dương Hà không biết đây là một cái cớ ngụy biện chứ, nhưng trải qua một đêm ở lại nhà của Phương Tuyết Nhi, anh phát hiện ra là mình rất thích nhìn cô gái này bận rộn đi lại bên cạnh anh. Chỉ cần có cô ở bên, anh sẽ cảm thấy rất yên lòng, vì thế mới mượn cớ bắt cô ở lại để dọn dẹp tàn cuộc.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Phương Tuyết Nhi cuối cùng cũng có thể quay lại cương vị công việc chính thức của mình.
Kết thúc một ngày làm việc, Phương Tuyết Nhi vừa tan làm đã nhận được điện thoại từ trường mẫu giáo.
“Chị Phương ạ, tôi là cô Trương. Hoạt động gia đình mà tôi nói với chị lần trước, chị còn nhớ không ạ?”
“Tôi nhớ, tôi nhớ chứ, nhưng ngày mai mới là thứ sáu mà cô?” Phương Tuyết Nhi suy nghĩ rồi trả lời.
“Vâng, hoạt động chính thức sẽ được tổ chức vào cuối tuần. Nhưng hai giờ chiều ngày mai, các bậc phụ huynh sẽ phải đến để làm quen với địa điểm và luật chơi trước.”
“Được ạ, tôi biết rồi. Cảm ơn cô Trương đã thông báo cho tôi biết.”
Phương Tuyết Nhi biết hoạt động gia đình sẽ có rất nhiều trẻ nhỏ, nên làm quen với địa điểm và luật chơi trước sẽ có thể tránh được việc xảy ra tình trạng hỗn loạn trên một mức độ nhất định.
Cô đang chuẩn bị ngắt máy thì lại nghe thấy cô Trương nói thêm: “Chị nhớ bảo cả ba Nhạc Bảo Bối cùng đến nữa nhé ạ.”
Trên gương mặt Phương Tuyết Nhi lộ ra vẻ khó khăn, cô lí nhí đáp: “Vâng… à, được. Cảm ơn cô.”
Ngắt máy, cô suy nghĩ chốc lát rồi gọi cho Mộc Dương Hà.
Điện thoại chỉ vang lên một tiếng là anh nghe máy ngay.
“Gì đấy?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mà cô rất quen thuộc.
“Vừa nãy cô giáo ở trường mẫu giáo của Nhạc Bảo Bối gọi đến, nói là ngày mai phụ huynh học sinh đến làm quen với luật chơi và địa điểm của hoạt động gia đình trước. Tôi muốn hỏi một chút, anh có rảnh không?”
Phương Tuyết Nhi thấp thỏm không yên, một mặt cô không muốn Mộc Dương Hà đi vì khi ở cùng với anh, cô luôn thấy tâm trạng bất ổn. Nhưng một mặt khác cô lại mong anh đi, vì chỉ có như vậy thì Nhạc Bảo Bối mới không bị các bạn nhỏ ở lớp mẫu giáo cười nhạo vì không có ba.
Đầu bên kia bỗng dưng không có âm thanh gì, trái tim căng thẳng của Phương Tuyết Nhi sắp nhảy lên cổ họng đến nơi rồi.
Một lát sau, đầu dây bên kia trả lời: “Ngày mai mấy giờ, để tôi còn sắp xếp thời gian.”
“Hai giờ chiều mai!” Trong lòng Phương Tuyết Nhi có sự vui mừng và lo lắng đan xen với nhau.
“Ừ, hai giờ chiều mai cô đến đầu đường Đức Hinh đợi tôi.” Có lẽ nghe ra sự vui mừng trong lời nói của Phương Tuyết Nhi, ngữ điệu của Mộc Dương Hà cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
“Được!” Phương Tuyết Nhi đồng ý.
Ngắt máy, Phương Tuyết Nhi siết chặt lấy chiếc điện thoại trong tay. Cô thầm nghĩ, Mộc Dương Hà này cũng khá được đấy chứ.
Rất nhanh đã đến thời gian hẹn ngày hôm sau.
Phương Tuyết Nhi đã xin nghỉ từ trước rồi đợi Mộc Dương Hà ở địa điểm đã hẹn trên đường Đức Hinh.
Chỗ này cách công ty không xa, nhưng vì không phải là đường chính mà chỉ là đường ngoại thành, nên người đi trên đường khá ít. Vì thế vừa hay tránh khỏi bị người trong công ty nhìn thấy cô và Mộc Dương Hà ở cùng nhau, và cũng tránh khỏi bị lời ra tiếng vào luôn.
Phương Tuyết Nhi vừa nhãn nhã nghịch điện thoại, vừa đợi Mộc Dương Hà đến.
Đột nhiên một chiếc xe rửa đường chầm chậm đi về phía cô, những tia nước mạnh mẽ phun ra hai bên đường.
Phương Tuyết Nhi sợ người bị ướt nên nhanh chóng cất điện thoại đi định băng qua đường đi về bên đối diện.
Lúc cô vừa bước xuống đường một cái, một chiếc xe chở hàng nhỏ từ bên hông xông ra!
Tiếng động cơ xe gào rú vang lên, Phương Tuyết Nhi nghiêng đầu nhìn. Ban ngày ban mặt mà chiếc xe đó lại mở đèn pha, chiếu đến làm đau mắt cô nên cô không chịu được híp hai mắt lại.
Chiếc xe đó giống như không hề nhìn thấy cô, nó vẫn tiếp tục tăng tốc lao về phía này. Phương Tuyết Nhi kinh sợ đứng im tại chỗ, nhất thời quên mất phải né tránh.
Bỗng nhiên một tiếng phanh xe dồn dập chói tai vang lên.
Bên tai cô đồng thời truyền đến giọng nói hoảng sợ của đàn ông: “Tuyết Nhi!”
Phương Tuyết Nhi chỉ cảm thấy một lực va đập mạnh mẽ kéo tới, một người đàn ông nhanh chóng ôm lấy toàn cơ thể cô rồi té nhào trên mặt đất.
Phút chốc ngã xuống đường, người đó còn nhanh nhẹn lật hướng người cô lại, để biến thành tư thế cô nằm trên còn người đó nằm phía dưới. Nhưng đầu của cô vẫn không cẩn thận va xuống mặt đất, khiến cô lập tức thấy đau đến mức choáng váng.
Phương Tuyết Nhi đỡ lấy đầu quay lại nhìn.
Người đang nằm dưới người cô lại là Mộc Dương Hà.
“Cô đúng là đồ hèn hạ, muốn chết hả!”
Tiêu Tử Dao nổi giận, cô ta giơ tay định cho Phương Tuyết Nhi một bạt tai, nhưng đã bị Mộc Dương Hà túm cánh tay của cô ta lại.
“Dương Hà, anh buông em ra để em dạy cho con tiện nhân này một bài học ra trò mới được!” Tiêu Tử Dao thấy mình bị giữ lại thì không khỏi sốt sắng.
Mộc Dương Hà mất kiên nhẫn hất cô ta ra, đôi mắt đen láy của anh lạnh như băng, ánh mắt rất dọa người.
Anh lạnh lùng mở miệng, rành mạch nói: “Đây không phải là nhà họ Tiêu, và càng không phải là nơi mà cô có thể giở thói ngang ngược. Phòng làm việc gọn gàng của tôi bị cô quậy thành ra thế này, xem ra cô không có một chút giác ngộ nào về việc trở thành vợ sắp cưới của Mộc Dương Hà tôi rồi. Nếu cô không muốn làm nữa thì cứ việc tiếp tục náo loạn, còn không thì lập tức biến khỏi tầm mắt tôi ngay. Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai.”
Tiêu Tử Dao còn muốn biện bạch thêm gì đó, nhưng nghe thấy câu nói uy hiếp của Mộc Dương Hà, sợ rằng anh tức giận rồi hủy hôn nên không dám làm càn tiếp nữa. Đôi giày cao gót nhọt hoắt dưới chân giậm một cái rồi tức giận đùng đùng rời khỏi phòng làm việc.
Lại là do con tiện nhân này hại cô với Dương Hà cãi nhau mất vui!
Trong lòng Tiêu Tử Dao lại càng thêm căm ghét và phẫn hận với Phương Tuyết Nhi.
Cô ta nổi cơn thịnh nộ quay về nhà, lập tức dặn người giúp việc trong nhà đi điều tra thông tin về Phương Tuyết Nhi.
Cô ta nhất định phải xem xem, con hồ ly tinh hèn hạ này rốt cuộc là cái dạng gì!
Bên này, Phương Tuyết Nhi đang thu dọn lại đống hỗn độn khắp sàn nhà trong phòng làm việc bị Tiêu Tử Dao quấy đảo. Trong đầu cô đã ‘hỏi thăm’ cô chủ của nhà họ Tiêu đó mấy trăm lần rồi.
Người ta là cô chủ nên chỉ có nhiệm vụ quăng ném đồ vật thôi, còn cô lại phải chịu trách nhiệm thu dọn cục diện hỗn loạn.
Cô bỗng suy nghĩ lại. Ý, cô là trưởng phòng thiết kế của công ty cơ mà, sao lại phải làm công việc của cô dọn vệ sinh thế này?
Nghĩ đến đây cô lập tức bỏ mấy tập tài liệu vừa nhặt lên xuống, rồi cực kỳ bất mãn nhìn hai người đang không hề giúp mình ở cạnh: “Tôi bảo này tồng giám đốc Mộc, giám đốc Lương. Tại sao lại bắt tôi phải dọn đống lộn xộn mà cô Tiêu đó gây ra chứ, không thể gọi cô dọn vệ sinh đến chứ?”
Lương Vỹ Lộc cuối cùng cũng tiễn được vị đại thần tôn quý Tiêu Tử Dao đi, anh ta nhẹ người ngồi trên chiếc sô pha màu đen bên cạnh vừa nhai kẹo cao su vừa lật xem cuốn tạp chí lá cải. Còn sự oán trách của Phương Tuyết Nhi thì anh ta dứt khoát làm như không nghe thấy mà chỉ cười he he.
Phương Tuyết Nhi ghét bỏ hừ anh ta một tiếng rồi chuyển mục tiêu sang Mộc Dương Hà nói: “Tổng giám đốc Mộc, chuyện này là do cô vợ sắp cưới đanh đá của anh làm, dựa vào đâu mà bắt tôi dọn dẹp hả?”
Mộc Dương Hà đang ngồi chăm chú xử lý công việc trên chiếc ghế làm việc vốn là của Lương Vỹ Lộc. Anh ngước mắt lên nhìn thấy Phương Tuyết Nhi đang oán giận than phiền thì chỉ bình tĩnh nói: “Nếu không phải do tối qua đến nhà cô ăn cơm thì tôi đã không bị nhốt ở đó, và Tiêu Tử Dao cũng không đến mức không tìm thấy tôi mà chạy đến công ty náo loạn. Vì thế chung quy thì cái đống hỗn loạn này là do cô mà ra, nên đương nhiên phải bắt cô thu dọn rồi.”
“Đây là cái lý do vớ vẩn gì thế hả?!” Phương Tuyết Nhi thật sự không phục, nhưng ngại vì mình đang dưới quyền chỉ đạo của anh, nên cô đành cố gắng nén cái sự không phục này lại.
Sao Mộc Dương Hà không biết đây là một cái cớ ngụy biện chứ, nhưng trải qua một đêm ở lại nhà của Phương Tuyết Nhi, anh phát hiện ra là mình rất thích nhìn cô gái này bận rộn đi lại bên cạnh anh. Chỉ cần có cô ở bên, anh sẽ cảm thấy rất yên lòng, vì thế mới mượn cớ bắt cô ở lại để dọn dẹp tàn cuộc.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Phương Tuyết Nhi cuối cùng cũng có thể quay lại cương vị công việc chính thức của mình.
Kết thúc một ngày làm việc, Phương Tuyết Nhi vừa tan làm đã nhận được điện thoại từ trường mẫu giáo.
“Chị Phương ạ, tôi là cô Trương. Hoạt động gia đình mà tôi nói với chị lần trước, chị còn nhớ không ạ?”
“Tôi nhớ, tôi nhớ chứ, nhưng ngày mai mới là thứ sáu mà cô?” Phương Tuyết Nhi suy nghĩ rồi trả lời.
“Vâng, hoạt động chính thức sẽ được tổ chức vào cuối tuần. Nhưng hai giờ chiều ngày mai, các bậc phụ huynh sẽ phải đến để làm quen với địa điểm và luật chơi trước.”
“Được ạ, tôi biết rồi. Cảm ơn cô Trương đã thông báo cho tôi biết.”
Phương Tuyết Nhi biết hoạt động gia đình sẽ có rất nhiều trẻ nhỏ, nên làm quen với địa điểm và luật chơi trước sẽ có thể tránh được việc xảy ra tình trạng hỗn loạn trên một mức độ nhất định.
Cô đang chuẩn bị ngắt máy thì lại nghe thấy cô Trương nói thêm: “Chị nhớ bảo cả ba Nhạc Bảo Bối cùng đến nữa nhé ạ.”
Trên gương mặt Phương Tuyết Nhi lộ ra vẻ khó khăn, cô lí nhí đáp: “Vâng… à, được. Cảm ơn cô.”
Ngắt máy, cô suy nghĩ chốc lát rồi gọi cho Mộc Dương Hà.
Điện thoại chỉ vang lên một tiếng là anh nghe máy ngay.
“Gì đấy?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mà cô rất quen thuộc.
“Vừa nãy cô giáo ở trường mẫu giáo của Nhạc Bảo Bối gọi đến, nói là ngày mai phụ huynh học sinh đến làm quen với luật chơi và địa điểm của hoạt động gia đình trước. Tôi muốn hỏi một chút, anh có rảnh không?”
Phương Tuyết Nhi thấp thỏm không yên, một mặt cô không muốn Mộc Dương Hà đi vì khi ở cùng với anh, cô luôn thấy tâm trạng bất ổn. Nhưng một mặt khác cô lại mong anh đi, vì chỉ có như vậy thì Nhạc Bảo Bối mới không bị các bạn nhỏ ở lớp mẫu giáo cười nhạo vì không có ba.
Đầu bên kia bỗng dưng không có âm thanh gì, trái tim căng thẳng của Phương Tuyết Nhi sắp nhảy lên cổ họng đến nơi rồi.
Một lát sau, đầu dây bên kia trả lời: “Ngày mai mấy giờ, để tôi còn sắp xếp thời gian.”
“Hai giờ chiều mai!” Trong lòng Phương Tuyết Nhi có sự vui mừng và lo lắng đan xen với nhau.
“Ừ, hai giờ chiều mai cô đến đầu đường Đức Hinh đợi tôi.” Có lẽ nghe ra sự vui mừng trong lời nói của Phương Tuyết Nhi, ngữ điệu của Mộc Dương Hà cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
“Được!” Phương Tuyết Nhi đồng ý.
Ngắt máy, Phương Tuyết Nhi siết chặt lấy chiếc điện thoại trong tay. Cô thầm nghĩ, Mộc Dương Hà này cũng khá được đấy chứ.
Rất nhanh đã đến thời gian hẹn ngày hôm sau.
Phương Tuyết Nhi đã xin nghỉ từ trước rồi đợi Mộc Dương Hà ở địa điểm đã hẹn trên đường Đức Hinh.
Chỗ này cách công ty không xa, nhưng vì không phải là đường chính mà chỉ là đường ngoại thành, nên người đi trên đường khá ít. Vì thế vừa hay tránh khỏi bị người trong công ty nhìn thấy cô và Mộc Dương Hà ở cùng nhau, và cũng tránh khỏi bị lời ra tiếng vào luôn.
Phương Tuyết Nhi vừa nhãn nhã nghịch điện thoại, vừa đợi Mộc Dương Hà đến.
Đột nhiên một chiếc xe rửa đường chầm chậm đi về phía cô, những tia nước mạnh mẽ phun ra hai bên đường.
Phương Tuyết Nhi sợ người bị ướt nên nhanh chóng cất điện thoại đi định băng qua đường đi về bên đối diện.
Lúc cô vừa bước xuống đường một cái, một chiếc xe chở hàng nhỏ từ bên hông xông ra!
Tiếng động cơ xe gào rú vang lên, Phương Tuyết Nhi nghiêng đầu nhìn. Ban ngày ban mặt mà chiếc xe đó lại mở đèn pha, chiếu đến làm đau mắt cô nên cô không chịu được híp hai mắt lại.
Chiếc xe đó giống như không hề nhìn thấy cô, nó vẫn tiếp tục tăng tốc lao về phía này. Phương Tuyết Nhi kinh sợ đứng im tại chỗ, nhất thời quên mất phải né tránh.
Bỗng nhiên một tiếng phanh xe dồn dập chói tai vang lên.
Bên tai cô đồng thời truyền đến giọng nói hoảng sợ của đàn ông: “Tuyết Nhi!”
Phương Tuyết Nhi chỉ cảm thấy một lực va đập mạnh mẽ kéo tới, một người đàn ông nhanh chóng ôm lấy toàn cơ thể cô rồi té nhào trên mặt đất.
Phút chốc ngã xuống đường, người đó còn nhanh nhẹn lật hướng người cô lại, để biến thành tư thế cô nằm trên còn người đó nằm phía dưới. Nhưng đầu của cô vẫn không cẩn thận va xuống mặt đất, khiến cô lập tức thấy đau đến mức choáng váng.
Phương Tuyết Nhi đỡ lấy đầu quay lại nhìn.
Người đang nằm dưới người cô lại là Mộc Dương Hà.