Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 33 LÀM CHUYỆN MÀ TRAI ĐƠN GÁI CHIẾC CÓ THỂ LÀM
CHƯƠNG 33: LÀM CHUYỆN MÀ TRAI ĐƠN GÁI CHIẾC CÓ THỂ LÀM
“Làm...làm xong, làm xong cái gì hả?!” Hai tay của Phương Tuyết Nhi đan chéo che trước ngực mình rồi lắp bắp hỏi.
Mộc Dương Hà đứng dậy khỏi sô pha đi đến bên cạnh Phương Tuyết Nhi, anh cúi người xuống nói bên tai cô: “Đương nhiên là làm chuyện trai đơn gái chiếc có thể làm với nhau rồi.”
Giọng điệu từ tính bên tai cùng lời nói khiêu khích khiến gương mặt nhỏ trắng ngần của Phương Tuyết Nhi chợt đỏ bừng lên.
Cô thấy vừa tức giận vừa xấu hổ, cô ngước gương mặt đỏ bừng của mình lên bực tức nhìn Mộc Dương Hà nói: “Mộc Dương Hà, anh quá đáng rồi đấy! Đêm qua mưa lớn, tôi có ý tốt bảo anh ở lại, còn đưa bộ đồ ngủ quý giá mà tôi thiết kế cho anh mặc. Thế mà anh lại làm ra cái chuyện cầm thú đó với tôi!”
Cô nói rồi trong đôi mắt to tròn bắt đầu đỏ hoe, chỉ chốc lát sau là rơi nước mắt.
Mộc Dương Hà không ngờ là cô gái này lại thật sự tin sự trêu đùa tùy ý của mình, đúng là nực cười hết mức mà.
Nhìn thấy bộ dạng sắp khóc của Phương Tuyết Nhi, anh lại càng không nhịn được tiếp tục trêu ghẹo cô: “Cô đúng là thú vị đấy, đã sinh con rồi thì tốt xấu gì cũng là người từng trải. Tối qua tôi có làm gì với cô hay không, tự cô thật sự không biết à?”
Như Mộc Dương Hà thấy thì Phương Tuyết Nhi đã từng sinh con rồi, bên cạnh cô lại có nhiều đàn ông như thế. Đối với phương diện nam nữ hoan ái, chắc cô phải có kinh nghiệm phong phú mới đúng. Nhưng biểu hiện của cô bây giờ lại hệt như một cô gái nhỏ không hiểu sự đời.
Nếu là giả bộ thì diễn xuất của cô quả là xuất sắc.
Phương Tuyết Nhi nghe không hiểu anh đang nói cái gì.
Cái gì gọi là người từng trải cơ?
Cô lớn như vậy rồi nhưng mới chỉ trải qua chuyện đó đúng một lần, hơn nữa còn diễn ra trong lúc trạng thái ý thức mơ màng, không tỉnh táo nữa. Về phần trong lúc đó có cảm giác gì thì cô căn bản chưa có được trải nghiệm.
Xét về mặt tâm lý mà nói thì thật ra cô vẫn là một xử nữ.
Cô nửa tin nửa ngờ nhìn Mộc Dương Hà: “Vậy rốt cuộc là anh có làm gì không?”
Mộc Dương Hà nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, trong mắt anh có ý đùa giỡn còn đôi môi mỏng mấp máy mấy chữ: “Cô đoán xem.”
Phương Tuyết Nhi vô cùng mong đợi câu trả lời của anh, nhưng kết quả lại bị anh bỡn cợt. Đúng là tức giận mà không làm gì được, bây giờ cô chỉ muốn bùng cháy thôi.
Vừa hay Nhạc Bảo Bối tỉnh dậy, cậu bé ôm con gấu đồ chơi, chiếc tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm dụi dụi mắt đi về phía hai người.
Vừa trông thấy Mộc Dương Hà là cậu bé lại bám dính lấy, lôi kéo áo ngủ của anh không buông. Chiếc miệng nhỏ nhắn còn đang ngáp ngủ, giống như đây đơn thuần chỉ là động tác vô thức mà thôi.
Cậu nhóc dùng giọng nói mềm dẻo trách móc: “Chú ơi, sao hôm qua chú lại bế mẹ vào còn mình lại ngủ ở sô pha ạ?”
Phương Tuyết Nhi cảm thấy nhất định là Nhạc Bảo Bối biết rõ chân tướng, nên cô vội vàng ngồi xuống hỏi: “Bé yêu, tối qua chú chỉ bế mẹ lên giường thôi chứ không làm chuyện gì khác sao?”
Nhạc Bảo Bối ngước gương mặt nhỏ bé ra gật gật và còn ngây thơ thành thật nói: “Vâng, chú đắp chăn cho mẹ xong là đi ra ngoài luôn, à chú còn bảo Nhạc Bảo Bối yên lặng đi ngủ nữa.”
Xem ra cô trách nhầm Mộc Dương Hà rồi.
Phương Tuyết Nhi ngượng ngùng đứng dậy không còn mặt mũi nào nhìn Mộc Dương Hà nữa.
Cô lít nhít nói: “Thật ngại quá, chuyện đó, tôi hiểu lầm anh rồi.”
Mộc Dương Hà không định dễ dàng bỏ qua cho cô như thế, anh bông đùa nói: “Cô Phương, lúc cô xin lỗi thường không nhìn vào mặt đối phương hay sao? Kiểu xin lỗi này thật thiếu thành ý quá.”
Phương Tuyết Nhi nghĩ tên đàn ông thối tha này đúng là nắm lý lẽ trong tay sẽ quyết triệt đường lui của người khác.
Nhưng dẫu sao cũng là cô đổ oan cho người ta trước, hết cách cô đành phải cố gắng nhìn vào mắt anh rồi không tình nguyện nói: “Xin lỗi anh Mộc, anh là người tốt, còn tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Như vậy được chưa hả?”
Nói xong cô không phục, bực dọc nhìn trời.
Mộc Dương Hà đi đến cạnh sô pha, anh thảnh thơi ngồi xuống nói: “Ừm, thế còn được. Cô đi đi, đi làm bữa sáng hợp khẩu vị của tôi, coi như là đền bù cho việc cô đổ oan cho tôi.”
Phương Tuyết Nhi nhìn điệu bộ cậu chủ của anh thì bất mãn bĩu môi, sau đó cô quay người đi vào nhà bếp nấu nướng.
Mộc Dương Hà luôn lặng lẽ chăm chú nhìn bóng dáng bận rộn trong nhà bếp.
Người phụ nữ này lúc thì đi câu dẫn đàn ông khắp nơi, biểu hiện lẳng lơ như cây dương liễu.
Nhưng lúc lại cần kiệm ở nhà, như một người mẹ mẫu mực điển hình.
Ồ không, chỉ là người mẹ hiền thôi chứ không mẫu mực, vì dù sao thì cô cũng không có chồng.
Rốt cuộc đó là một người đàn ông như thế nào, mà có thế khiến cô ấy cam tâm tình nguyện sinh ra đứa nhỏ?
Đúng là một người phụ nữ khiến người ta khó đoán.
Ăn xong bữa sáng, hai người đưa Nhạc Bảo Bối đến lớp mẫu giáo sau đó cùng nhau đi đến công ty.
Sau khi Phương Tuyết Nhi bước từ trên xe của Mộc Dương Hà xuống, cảnh tượng này lập tức đã hấp dẫn sự chú ý của các nhân viên xung quanh. Mọi người bắt đầu nhao nhao lên bàn tán.
“Chị xem kìa, đó là tổng giám đốc Mộc đấy! Cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ấy là ai thế nhỉ?”
“Người này em không biết đâu, cô ấy là Phương Tuyết Nhi - trưởng phòng thiết kế của công ty thiết kế thời trang Florina đấy!”
“Oa, em biết em biết. Nghe nói là cô ấy mới đến công ty được mấy ngày mà đã từ một nhân viên thiết kế nho nhỏ thăng chức thành trưởng phòng thiết kế rồi!”
“Hàng đầu chứ sao nữa, người ta có tài lại đảm đương được công việc, chẳng lên chức quá đi chứ .”
“Có tài cán gì đâu, chị xem đi kìa. Giỏi trên giường thì có ý! Ha ha ha.”
“Đúng vậy đúng vậy, chắc chắn là cô ta câu dẫn tổng giám đốc Mộc, nên mới có thể nhảy được lên vị trí đó.”
“Nè nè, các cô đừng nói nữa, cẩn thận người ta nghe thấy đấy. Mau đi đi!”
Những người xem xung quanh luốn cuống giải tán.
Hình như Mộc Dương Hà không hề bận tâm chút nào về những lời nói của họ, nhưng Phương Tuyết Nhi lại rất để tâm trong đầu. Một lần nữa cô lại hối hận vì đêm qua để Mộc Dương Hà ở lại nhà mình!
Nếu anh không ở lại nhà cô thì sáng nay hai người đã không cùng đến công ty. Như vậy sẽ bớt đi được mấy lời bịa đặt đồn nhảm.
Cô ảo não cúi đầu đi theo Mộc Dương Hà vào trong công ty.
Vừa bước ra khỏi thang máy vào công ty, hai người đã phát hiện ra bầu không khí khác lạ.
Đám nhân viên đều cẩn thận dè dặt giống như sợ đắc tội với ai đó.
Lương Vỹ Lộc vội vàng chạy ra nghênh đón, biểu tình khắp mặt anh ta như chết đi sống lại khi nhìn thấy cứu tinh.
“Tổng giám đốc Mộc của tôi ơi, cuối cùng anh cũng quay lại rồi. Anh mà còn không về thì cái mạng nhỏ này của em chắc không giữ được nữa mất!”
Mộc Dương Hà lãnh đạm nói: “Sao thế?”
“Anh mau đến phòng làm việc xem đi, đến đó là biết liền à.”
Lương Vỹ Lộc dẫn đường, ba người cùng nhau đi đến văn phòng của Mộc Dương Hà.
Đẩy cửa ra là thấy khắp mặt đất đều hỗn loạn.
Các loại tài liệu đều bị vứt tung tóe trên sàn, các vật trang trí phòng cũng bị ném bừa bãi. Giống như bị bọn cướp không có đạo đức nghề nghiệp vào khua khoắng vậy.
Một cô gái ở trong phòng đang giơ cao tay với lấy vật trang trí bằng bạch ngọc, dáng vẻ cô ta hung hăng muốn đập vỡ nát nó.
Cô gái này chính là Tiêu Tử Dao.
Mộc Dương Hà nhìn Tiêu Tử Dao, trong mắt anh đầy sự chán ghét rồi lạnh lùng nói: “Cô đang làm gì thế hả?”
Tiêu Tử Dao nhìn thấy Mộc Dương Hà vào lập tức đặt đồ vật trong tay xuống, vẻ mặt tủi thân tột cùng bày ra vẻ nhõng nhẽo kéo lấy cánh tay của anh.
Cô ta õng ẹo nói: “Anh yêu, anh đi đâu thế, người ta tìm anh cả ngày trời rồi.”
Mộc Dương Hà không thèm liếc nhìn cô ta đến một cái, vẻ mặt anh vô cảm phân phó cho Lương Vỹ Lộc nói: “Gọi người đưa cô Tiêu ra ngoài.”
Lương Vỹ Lộc vội tiếp lời: “Cô Tiêu, mời cô.”
“Tôi không muốn!” Tiêu Tử Dao hung hăng trợn mắt lườm Lương Vỹ Lộc rồi lại ngoảnh lại nhìn Mộc Dương Hà trách móc: “Người ta không muốn đi, em muốn ở đây cùng anh mà.”
Giọng điệu làm ra vẻ đeo bám đó khiến Phương Tuyết Nhi thấy buồn nôn.
Tiêu Tử Dao lúc này cũng đã nhìn thấy cô, nhớ tới chuyện thang máy cô ta chột dạ mất mấy giây rồi lập tức đổi thành tư thế vênh váo hung hăng.
Cô ta đi đến trước mặt Phương Tuyết Nhi, kiêu căng khinh thường nói: “Lại là cô à? Sao cô cứ cuốn quít lấy Dương Hà của tôi mãi thế!”
Nhưng trong lòng cô ta thì lại hậm hực: Con tiện nhân này, sao không chết ngạt trong thang máy luôn đi chứ!
Phương Tuyết Nhi không ưa thái độ của cô ta, đáp: “Tôi cũng muốn hỏi sao lại là cô đấy! Cô Tiêu, cô chẳng có việc gì lại chạy đến công ty náo loạn, thật đúng là một người siêu rảnh rỗi. Nhưng tôi không giống cô, cô đầu thai giỏi nên chỉ cần sống dựa vào ba mình là được. Còn tôi thì bận rộn lắm, phải nuôi bản thân và con trai nên chẳng còn thời gian mà đi quấn quít với bất kỳ người nào nữa.”
“Làm...làm xong, làm xong cái gì hả?!” Hai tay của Phương Tuyết Nhi đan chéo che trước ngực mình rồi lắp bắp hỏi.
Mộc Dương Hà đứng dậy khỏi sô pha đi đến bên cạnh Phương Tuyết Nhi, anh cúi người xuống nói bên tai cô: “Đương nhiên là làm chuyện trai đơn gái chiếc có thể làm với nhau rồi.”
Giọng điệu từ tính bên tai cùng lời nói khiêu khích khiến gương mặt nhỏ trắng ngần của Phương Tuyết Nhi chợt đỏ bừng lên.
Cô thấy vừa tức giận vừa xấu hổ, cô ngước gương mặt đỏ bừng của mình lên bực tức nhìn Mộc Dương Hà nói: “Mộc Dương Hà, anh quá đáng rồi đấy! Đêm qua mưa lớn, tôi có ý tốt bảo anh ở lại, còn đưa bộ đồ ngủ quý giá mà tôi thiết kế cho anh mặc. Thế mà anh lại làm ra cái chuyện cầm thú đó với tôi!”
Cô nói rồi trong đôi mắt to tròn bắt đầu đỏ hoe, chỉ chốc lát sau là rơi nước mắt.
Mộc Dương Hà không ngờ là cô gái này lại thật sự tin sự trêu đùa tùy ý của mình, đúng là nực cười hết mức mà.
Nhìn thấy bộ dạng sắp khóc của Phương Tuyết Nhi, anh lại càng không nhịn được tiếp tục trêu ghẹo cô: “Cô đúng là thú vị đấy, đã sinh con rồi thì tốt xấu gì cũng là người từng trải. Tối qua tôi có làm gì với cô hay không, tự cô thật sự không biết à?”
Như Mộc Dương Hà thấy thì Phương Tuyết Nhi đã từng sinh con rồi, bên cạnh cô lại có nhiều đàn ông như thế. Đối với phương diện nam nữ hoan ái, chắc cô phải có kinh nghiệm phong phú mới đúng. Nhưng biểu hiện của cô bây giờ lại hệt như một cô gái nhỏ không hiểu sự đời.
Nếu là giả bộ thì diễn xuất của cô quả là xuất sắc.
Phương Tuyết Nhi nghe không hiểu anh đang nói cái gì.
Cái gì gọi là người từng trải cơ?
Cô lớn như vậy rồi nhưng mới chỉ trải qua chuyện đó đúng một lần, hơn nữa còn diễn ra trong lúc trạng thái ý thức mơ màng, không tỉnh táo nữa. Về phần trong lúc đó có cảm giác gì thì cô căn bản chưa có được trải nghiệm.
Xét về mặt tâm lý mà nói thì thật ra cô vẫn là một xử nữ.
Cô nửa tin nửa ngờ nhìn Mộc Dương Hà: “Vậy rốt cuộc là anh có làm gì không?”
Mộc Dương Hà nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, trong mắt anh có ý đùa giỡn còn đôi môi mỏng mấp máy mấy chữ: “Cô đoán xem.”
Phương Tuyết Nhi vô cùng mong đợi câu trả lời của anh, nhưng kết quả lại bị anh bỡn cợt. Đúng là tức giận mà không làm gì được, bây giờ cô chỉ muốn bùng cháy thôi.
Vừa hay Nhạc Bảo Bối tỉnh dậy, cậu bé ôm con gấu đồ chơi, chiếc tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm dụi dụi mắt đi về phía hai người.
Vừa trông thấy Mộc Dương Hà là cậu bé lại bám dính lấy, lôi kéo áo ngủ của anh không buông. Chiếc miệng nhỏ nhắn còn đang ngáp ngủ, giống như đây đơn thuần chỉ là động tác vô thức mà thôi.
Cậu nhóc dùng giọng nói mềm dẻo trách móc: “Chú ơi, sao hôm qua chú lại bế mẹ vào còn mình lại ngủ ở sô pha ạ?”
Phương Tuyết Nhi cảm thấy nhất định là Nhạc Bảo Bối biết rõ chân tướng, nên cô vội vàng ngồi xuống hỏi: “Bé yêu, tối qua chú chỉ bế mẹ lên giường thôi chứ không làm chuyện gì khác sao?”
Nhạc Bảo Bối ngước gương mặt nhỏ bé ra gật gật và còn ngây thơ thành thật nói: “Vâng, chú đắp chăn cho mẹ xong là đi ra ngoài luôn, à chú còn bảo Nhạc Bảo Bối yên lặng đi ngủ nữa.”
Xem ra cô trách nhầm Mộc Dương Hà rồi.
Phương Tuyết Nhi ngượng ngùng đứng dậy không còn mặt mũi nào nhìn Mộc Dương Hà nữa.
Cô lít nhít nói: “Thật ngại quá, chuyện đó, tôi hiểu lầm anh rồi.”
Mộc Dương Hà không định dễ dàng bỏ qua cho cô như thế, anh bông đùa nói: “Cô Phương, lúc cô xin lỗi thường không nhìn vào mặt đối phương hay sao? Kiểu xin lỗi này thật thiếu thành ý quá.”
Phương Tuyết Nhi nghĩ tên đàn ông thối tha này đúng là nắm lý lẽ trong tay sẽ quyết triệt đường lui của người khác.
Nhưng dẫu sao cũng là cô đổ oan cho người ta trước, hết cách cô đành phải cố gắng nhìn vào mắt anh rồi không tình nguyện nói: “Xin lỗi anh Mộc, anh là người tốt, còn tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Như vậy được chưa hả?”
Nói xong cô không phục, bực dọc nhìn trời.
Mộc Dương Hà đi đến cạnh sô pha, anh thảnh thơi ngồi xuống nói: “Ừm, thế còn được. Cô đi đi, đi làm bữa sáng hợp khẩu vị của tôi, coi như là đền bù cho việc cô đổ oan cho tôi.”
Phương Tuyết Nhi nhìn điệu bộ cậu chủ của anh thì bất mãn bĩu môi, sau đó cô quay người đi vào nhà bếp nấu nướng.
Mộc Dương Hà luôn lặng lẽ chăm chú nhìn bóng dáng bận rộn trong nhà bếp.
Người phụ nữ này lúc thì đi câu dẫn đàn ông khắp nơi, biểu hiện lẳng lơ như cây dương liễu.
Nhưng lúc lại cần kiệm ở nhà, như một người mẹ mẫu mực điển hình.
Ồ không, chỉ là người mẹ hiền thôi chứ không mẫu mực, vì dù sao thì cô cũng không có chồng.
Rốt cuộc đó là một người đàn ông như thế nào, mà có thế khiến cô ấy cam tâm tình nguyện sinh ra đứa nhỏ?
Đúng là một người phụ nữ khiến người ta khó đoán.
Ăn xong bữa sáng, hai người đưa Nhạc Bảo Bối đến lớp mẫu giáo sau đó cùng nhau đi đến công ty.
Sau khi Phương Tuyết Nhi bước từ trên xe của Mộc Dương Hà xuống, cảnh tượng này lập tức đã hấp dẫn sự chú ý của các nhân viên xung quanh. Mọi người bắt đầu nhao nhao lên bàn tán.
“Chị xem kìa, đó là tổng giám đốc Mộc đấy! Cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ấy là ai thế nhỉ?”
“Người này em không biết đâu, cô ấy là Phương Tuyết Nhi - trưởng phòng thiết kế của công ty thiết kế thời trang Florina đấy!”
“Oa, em biết em biết. Nghe nói là cô ấy mới đến công ty được mấy ngày mà đã từ một nhân viên thiết kế nho nhỏ thăng chức thành trưởng phòng thiết kế rồi!”
“Hàng đầu chứ sao nữa, người ta có tài lại đảm đương được công việc, chẳng lên chức quá đi chứ .”
“Có tài cán gì đâu, chị xem đi kìa. Giỏi trên giường thì có ý! Ha ha ha.”
“Đúng vậy đúng vậy, chắc chắn là cô ta câu dẫn tổng giám đốc Mộc, nên mới có thể nhảy được lên vị trí đó.”
“Nè nè, các cô đừng nói nữa, cẩn thận người ta nghe thấy đấy. Mau đi đi!”
Những người xem xung quanh luốn cuống giải tán.
Hình như Mộc Dương Hà không hề bận tâm chút nào về những lời nói của họ, nhưng Phương Tuyết Nhi lại rất để tâm trong đầu. Một lần nữa cô lại hối hận vì đêm qua để Mộc Dương Hà ở lại nhà mình!
Nếu anh không ở lại nhà cô thì sáng nay hai người đã không cùng đến công ty. Như vậy sẽ bớt đi được mấy lời bịa đặt đồn nhảm.
Cô ảo não cúi đầu đi theo Mộc Dương Hà vào trong công ty.
Vừa bước ra khỏi thang máy vào công ty, hai người đã phát hiện ra bầu không khí khác lạ.
Đám nhân viên đều cẩn thận dè dặt giống như sợ đắc tội với ai đó.
Lương Vỹ Lộc vội vàng chạy ra nghênh đón, biểu tình khắp mặt anh ta như chết đi sống lại khi nhìn thấy cứu tinh.
“Tổng giám đốc Mộc của tôi ơi, cuối cùng anh cũng quay lại rồi. Anh mà còn không về thì cái mạng nhỏ này của em chắc không giữ được nữa mất!”
Mộc Dương Hà lãnh đạm nói: “Sao thế?”
“Anh mau đến phòng làm việc xem đi, đến đó là biết liền à.”
Lương Vỹ Lộc dẫn đường, ba người cùng nhau đi đến văn phòng của Mộc Dương Hà.
Đẩy cửa ra là thấy khắp mặt đất đều hỗn loạn.
Các loại tài liệu đều bị vứt tung tóe trên sàn, các vật trang trí phòng cũng bị ném bừa bãi. Giống như bị bọn cướp không có đạo đức nghề nghiệp vào khua khoắng vậy.
Một cô gái ở trong phòng đang giơ cao tay với lấy vật trang trí bằng bạch ngọc, dáng vẻ cô ta hung hăng muốn đập vỡ nát nó.
Cô gái này chính là Tiêu Tử Dao.
Mộc Dương Hà nhìn Tiêu Tử Dao, trong mắt anh đầy sự chán ghét rồi lạnh lùng nói: “Cô đang làm gì thế hả?”
Tiêu Tử Dao nhìn thấy Mộc Dương Hà vào lập tức đặt đồ vật trong tay xuống, vẻ mặt tủi thân tột cùng bày ra vẻ nhõng nhẽo kéo lấy cánh tay của anh.
Cô ta õng ẹo nói: “Anh yêu, anh đi đâu thế, người ta tìm anh cả ngày trời rồi.”
Mộc Dương Hà không thèm liếc nhìn cô ta đến một cái, vẻ mặt anh vô cảm phân phó cho Lương Vỹ Lộc nói: “Gọi người đưa cô Tiêu ra ngoài.”
Lương Vỹ Lộc vội tiếp lời: “Cô Tiêu, mời cô.”
“Tôi không muốn!” Tiêu Tử Dao hung hăng trợn mắt lườm Lương Vỹ Lộc rồi lại ngoảnh lại nhìn Mộc Dương Hà trách móc: “Người ta không muốn đi, em muốn ở đây cùng anh mà.”
Giọng điệu làm ra vẻ đeo bám đó khiến Phương Tuyết Nhi thấy buồn nôn.
Tiêu Tử Dao lúc này cũng đã nhìn thấy cô, nhớ tới chuyện thang máy cô ta chột dạ mất mấy giây rồi lập tức đổi thành tư thế vênh váo hung hăng.
Cô ta đi đến trước mặt Phương Tuyết Nhi, kiêu căng khinh thường nói: “Lại là cô à? Sao cô cứ cuốn quít lấy Dương Hà của tôi mãi thế!”
Nhưng trong lòng cô ta thì lại hậm hực: Con tiện nhân này, sao không chết ngạt trong thang máy luôn đi chứ!
Phương Tuyết Nhi không ưa thái độ của cô ta, đáp: “Tôi cũng muốn hỏi sao lại là cô đấy! Cô Tiêu, cô chẳng có việc gì lại chạy đến công ty náo loạn, thật đúng là một người siêu rảnh rỗi. Nhưng tôi không giống cô, cô đầu thai giỏi nên chỉ cần sống dựa vào ba mình là được. Còn tôi thì bận rộn lắm, phải nuôi bản thân và con trai nên chẳng còn thời gian mà đi quấn quít với bất kỳ người nào nữa.”