Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 27 ĐỘT NHIÊN BÀY TỎ
CHƯƠNG 27: ĐỘT NHIÊN BÀY TỎ
Tối qua, khi đột nhiên nhận được cuộc gọi kỳ lạ không đầu không đuôi của Phương Tuyết Nhi. anh vốn không muốn quan tâm, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng và nôn nóng.
Cuối cùng mở định vị ra, tìm được vị trí điện thoại mới phát hiện cô bị nhốt trong thang máy ở công ty.
Biết được tin này, trong lòng vốn không hề gợn sóng của anh từ trước đến nay bỗng có chút hoang mang và gấp gáp.
Anh phóng xe như bay đến công ty, ra lệnh cho người nhanh chóng mở thang máy, cuối cùng nhìn thấy cô gái chật vật nằm dưới đất, hơi thở của cô yếu ớt, gương mặt trước giờ luôn hồng hào lúc này đây đã trở nên trắng bệch. Mộc Dương Hà không nói rõ được cảm giác trong lòng mình, trong đầu chỉ sót lại một ý niệm duy nhất: Cô không thể chết! Không thể chết!
May thay cứu kịp lúc, cô không sao rồi. Mộc Dương Hà thở phào, sau đó nhận được điện thoại của trợ lý, việc Phương Tuyết Nhi bị nhốt trong thang máy không phải là chuyện ngoài ý muốn, Sự việc nghiêm trọng, bản thân không dám tự quyết định, chỉ đành nhờ Mộc Dương Hà về xử lý.
Mộc Dương Hà liếc nhìn cô gái nằm an ổn trên giường bệnh, lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh.
Nào ngờ, đến khi anh làm xong việc vội vàng chạy đến bệnh viện thì nghe thấy Phương Tuyết Nhi đánh giá như thế.
Trong mắt cô, anh chính là người như vậy!
Đôi mắt hẹp dài của Mộc Dương Hà ngày càng lạnh lẽo, vẻ châm biếm nơi khóe miệng ngày càng đậm.
Trong phòng bệnh, Phương Tuyết Nhi vẫn đang nói: "Tối qua em không về, Nhạc Bảo Bối ổn chứ?"
Tống Đường Huy gật đầu: "Yên tâm, nó rất tốt, anh nói với em phải tăng ca quá bận rộn nên ngủ ở công ty luôn, sáng hôm nay đưa nó đến nhà trẻ rồi."
Phương Tuyết Nhi thở phào nhẹ nhõm: "Vâng. Thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh, trong hai ngày nay, mẹ con em chẳng biết phải ở đâu."
"Nói gì vậy, đừng nói mấy lời khách khí với anh, mẹ con em ở bao lâu cũng được. Bác sĩ bảo em không có chuyện gì trở ngại, hôm nay có thể xuất viện, về nhà nghỉ ngơi hai ngày, anh sẽ chăm sóc cho em." Tống Đường Huy ân cần nói.
"Không cần không cần, em không có chuyện gì, có thể tự chăm sóc cho bản thân được, cứ làm phiền anh mãi, em thấy áy náy lắm." Phương Tuyết Nhi vội xua tay từ chối.
Mộc Dương Hà ở bên ngoài cửa nghe thấy việc Phương Tuyết Nhi ở nhà Tống Đường Huy, ánh mắt thoáng chốc trở nên thâm trầm, ngón tay thon dài vô thức dùng sức, các đốt ngón tay kêu răng rắc.
Nghe được lời từ chối của Phương Tuyết Nhi, trong lòng anh chợt nhẹ nhõm đi, còn may, không giống như những gì anh nghĩ.
Anh không đẩy cửa tiến vào mà xoay người rời khỏi bệnh viện.
Sau khi Phương Tuyết Nhi xuất viện thì xin nghỉ phép hai ngày ở nhà nghỉ ngơi.
Trước đây mỗi ngày đi làm tăng ca vô cùng bận rộn, đột nhiên rảnh rỗi khiến cô có chút không quen.
May mà luôn có Tống Đường Huy bên cạnh cô, nên cũng không quá nhàm chán.
"Hai ngày nay anh không cần đến bệnh viện làm việc sao?"
Phương Tuyết Nhi cuộn mình trên ghế sô pha, vừa ôm máy tính xem bản thảo thiết kế vừa hỏi Tống Đường Huy đang xem sách ở bên cạnh.
Tống Đường Huy ừ một tiếng, đáp lời: "Anh cũng xin nghỉ hai ngày để ở nhà chăm sóc cho em."
"Em đâu có yếu ớt đến vậy, anh không cần xin nghỉ để lo cho em, em đã khỏe hẳn rồi có thể tự chăm sóc bản thân, còn có thể chăm sóc cho Nhạc Bảo Bối và cả anh." Phương Tuyết Nhi rạng rỡ nói.
Cảm kích ơn cứu mạng của anh, thái độ của Phương Tuyết Nhi đối với anh rõ ràng tốt hơn trước đây rất nhiều, hai người cũng thân thiết hơn xưa.
"Anh không cần em chăm sóc, em bằng lòng để anh lo lắng cho mẹ con em là anh vui rồi." Giọng nói của Tống Đường Huy vô cùng ấm áp.
Phương Tuyết Nhi đang tập trung xem bản thảo thiết kế, không nghe ra ý thâm tình trong câu nói của anh, vô tư như cũ, cười nói: "Đương nhiên đồng ý rồi, ai bảo anh quan tâm người khác như thế, biết chăm sóc người khác như vậy!"
Trong lòng Tống Đường Huy rung động, hơi nở nụ cười.
Hai ngày nghỉ bệnh cũng đã kết thúc, cơ thể Phương Tuyết Nhi hồi phục xong thì cả người tràn đầy sức sống.
Buổi tối trước ngày đi làm, cô đã sắp xếp đầy đủ tài liệu cho ngày đi làm hôm sau. Sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ, đem đến trước mặt Tống Đường Huy.
"Đường Huy, tặng anh cái này." Cô đưa chiếc hộp cho Tống Đường Huy trong lúc anh đang xem sách.
Tống Đường Huy thoạt đầu hơi sửng sốt, lập tức để sách xuống, nhận lấy chiếc hộp, hỏi: "Tại sao lại tặng quà cho anh?"
Phương Tuyết Nhi ngại ngùng cười nói: "Món quà nhỏ chả đáng là bao, chỉ muốn thay lời cảm ơn anh mấy ngày nay đã lo lắng cho mẹ con em."
Tống Đường Huy có vẻ rất vui mừng, cười mở món quà nhỏ ra.
Bên trong là một pho tượng đất sét hình mèo con có màu đất sét, tổng thể vô cùng trừu tượng lại lộ ra sự ngây thơ trẻ con.
"Cái này do Nhạc Bảo Bối ở nhà trẻ làm ra đó, nó tự tay nặn từng khối đất sét đó. Em không có gì có thể tặng anh cả, tượng đất sét này em luôn giữ kỹ, bây giờ tặng lại cho anh!" Phương Tuyết Nhi cắn môi, ra vẻ không nỡ.
Dù sao, món đồ chơi thô sơ tự làm đối với người ngoài mà nói không đáng một đồng, nhưng trong mắt một người mẹ đó là bảo vật.
"Cảm ơn em, thay anh cảm ơn cả Nhạc Bảo Bối nhé." Tống Đường Huy vô cùng vừa lòng với món quà này, cười thỏa mãn, cẩn thận gói lại.
Món quà quý già này khiến anh cảm nhận được một chút, chuyện đã chờ đợi rất lâu chắc chắn sẽ có kết quả tốt đẹp nhanh thôi.
Buổi tối, đợi cho Nhạc Bảo Bối đã ngủ, Tống Đường Huy hẹn Phương Tuyết Nhi ở phòng khách.
"Tuyết Nhi, anh có lời này muốn nói với em." Dường như Tống Đường Huy đã hạ quyết tâm, chậm rãi mở miệng.
Phương Tuyết Nhi đang buồn ngủ, ngáp một cái, gãi gãi đầu hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Tống Đường Huy trầm ngâm một chút, trịnh trọng nói: "Tuyết Nhi, từ lần đầu tiên nhìn thấy em ở bệnh viện anh đã thích em rồi. Về sau lúc quen biết, cảm giác thích này dần trở thành tình yêu. Anh muốn ở bên cạnh em và Nhạc Bảo Bối, chăm sóc cho mẹ con em, bảo vệ mẹ con em. Em có bằng lòng ở bên cạnh anh không?"
Lời bày tỏ đột ngột này phút chốc đã đánh tan cơn buồn ngủ của Phương Tuyết Nhi, ánh mắt cô trở trên tỉnh táo.
Cô nhìn Tống Đường Huy bằng ánh mắt không thể tin được, một lúc sau mới phản ứng lại.
"Đường Huy, em nghĩ anh hiểu lầm rồi. Em vẫn luôn xem anh là bạn thân, không nghĩ, anh lại đối với em... Chúng ta không thể đâu." Phương Tuyết Nhi quơ tay, lắp bắp từ chối.
Trong mắt Tống Đường Huy dâng lên sự thất vọng, anh không cam lòng bị từ chối như vậy, cố gắng giành lấy: "Em không có tình cảm với anh, tại sao lại tặng quà cho anh, hơn nữa em còn nói đây là món quà vô cùng quý giá?"
Phương Tuyết Nhi không nỡ nhìn anh đau lòng như vậy, lại không muốn đưa ra một đáp án nước đôi, như thế chỉ càng khiến anh tiếp tục hiểu lầm, cuối cùng đành phải thẳng thắn.
"Em rất cảm kích sự quan tâm lo lắng của anh đối với mẹ con em, càng phải cảm ơn anh đã cứu mạng em, nếu không phải anh cứu em từ trong thang máy ra, có lẽ em đã không còn cái mạng này. Vì vậy, em thật sự biết ơn anh. Thế nhưng em đối với anh, ngoài trừ lòng cảm kích ra, thật sự không có thêm tình cảm gì khác."
Lời nói này giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Tống Đường Huy, khiến anh vô cùng đau khổ.
Nhìn dáng vẻ buồn bã của Tống Đường Huy, Phương Tuyết Nhi muốn an ủi anh, nhưng không biết nên nói thế nào cho phải.
Chính cô tổn thương anh, nhưng cô không còn cách nào khác.
Càng nghĩ càng rối bời, không có biện pháp nào cả, Phương Tuyết Nhi chỉ đành lẳng lặng trở về phòng, cho Tống Đường Huy một không gian yên tĩnh, cũng để cô bình tâm trở lại.
Lời bày tỏ bất ngờ của Tống Đường Huy khiến đầu óc cô rối loạn.
Tối qua, khi đột nhiên nhận được cuộc gọi kỳ lạ không đầu không đuôi của Phương Tuyết Nhi. anh vốn không muốn quan tâm, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng và nôn nóng.
Cuối cùng mở định vị ra, tìm được vị trí điện thoại mới phát hiện cô bị nhốt trong thang máy ở công ty.
Biết được tin này, trong lòng vốn không hề gợn sóng của anh từ trước đến nay bỗng có chút hoang mang và gấp gáp.
Anh phóng xe như bay đến công ty, ra lệnh cho người nhanh chóng mở thang máy, cuối cùng nhìn thấy cô gái chật vật nằm dưới đất, hơi thở của cô yếu ớt, gương mặt trước giờ luôn hồng hào lúc này đây đã trở nên trắng bệch. Mộc Dương Hà không nói rõ được cảm giác trong lòng mình, trong đầu chỉ sót lại một ý niệm duy nhất: Cô không thể chết! Không thể chết!
May thay cứu kịp lúc, cô không sao rồi. Mộc Dương Hà thở phào, sau đó nhận được điện thoại của trợ lý, việc Phương Tuyết Nhi bị nhốt trong thang máy không phải là chuyện ngoài ý muốn, Sự việc nghiêm trọng, bản thân không dám tự quyết định, chỉ đành nhờ Mộc Dương Hà về xử lý.
Mộc Dương Hà liếc nhìn cô gái nằm an ổn trên giường bệnh, lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh.
Nào ngờ, đến khi anh làm xong việc vội vàng chạy đến bệnh viện thì nghe thấy Phương Tuyết Nhi đánh giá như thế.
Trong mắt cô, anh chính là người như vậy!
Đôi mắt hẹp dài của Mộc Dương Hà ngày càng lạnh lẽo, vẻ châm biếm nơi khóe miệng ngày càng đậm.
Trong phòng bệnh, Phương Tuyết Nhi vẫn đang nói: "Tối qua em không về, Nhạc Bảo Bối ổn chứ?"
Tống Đường Huy gật đầu: "Yên tâm, nó rất tốt, anh nói với em phải tăng ca quá bận rộn nên ngủ ở công ty luôn, sáng hôm nay đưa nó đến nhà trẻ rồi."
Phương Tuyết Nhi thở phào nhẹ nhõm: "Vâng. Thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh, trong hai ngày nay, mẹ con em chẳng biết phải ở đâu."
"Nói gì vậy, đừng nói mấy lời khách khí với anh, mẹ con em ở bao lâu cũng được. Bác sĩ bảo em không có chuyện gì trở ngại, hôm nay có thể xuất viện, về nhà nghỉ ngơi hai ngày, anh sẽ chăm sóc cho em." Tống Đường Huy ân cần nói.
"Không cần không cần, em không có chuyện gì, có thể tự chăm sóc cho bản thân được, cứ làm phiền anh mãi, em thấy áy náy lắm." Phương Tuyết Nhi vội xua tay từ chối.
Mộc Dương Hà ở bên ngoài cửa nghe thấy việc Phương Tuyết Nhi ở nhà Tống Đường Huy, ánh mắt thoáng chốc trở nên thâm trầm, ngón tay thon dài vô thức dùng sức, các đốt ngón tay kêu răng rắc.
Nghe được lời từ chối của Phương Tuyết Nhi, trong lòng anh chợt nhẹ nhõm đi, còn may, không giống như những gì anh nghĩ.
Anh không đẩy cửa tiến vào mà xoay người rời khỏi bệnh viện.
Sau khi Phương Tuyết Nhi xuất viện thì xin nghỉ phép hai ngày ở nhà nghỉ ngơi.
Trước đây mỗi ngày đi làm tăng ca vô cùng bận rộn, đột nhiên rảnh rỗi khiến cô có chút không quen.
May mà luôn có Tống Đường Huy bên cạnh cô, nên cũng không quá nhàm chán.
"Hai ngày nay anh không cần đến bệnh viện làm việc sao?"
Phương Tuyết Nhi cuộn mình trên ghế sô pha, vừa ôm máy tính xem bản thảo thiết kế vừa hỏi Tống Đường Huy đang xem sách ở bên cạnh.
Tống Đường Huy ừ một tiếng, đáp lời: "Anh cũng xin nghỉ hai ngày để ở nhà chăm sóc cho em."
"Em đâu có yếu ớt đến vậy, anh không cần xin nghỉ để lo cho em, em đã khỏe hẳn rồi có thể tự chăm sóc bản thân, còn có thể chăm sóc cho Nhạc Bảo Bối và cả anh." Phương Tuyết Nhi rạng rỡ nói.
Cảm kích ơn cứu mạng của anh, thái độ của Phương Tuyết Nhi đối với anh rõ ràng tốt hơn trước đây rất nhiều, hai người cũng thân thiết hơn xưa.
"Anh không cần em chăm sóc, em bằng lòng để anh lo lắng cho mẹ con em là anh vui rồi." Giọng nói của Tống Đường Huy vô cùng ấm áp.
Phương Tuyết Nhi đang tập trung xem bản thảo thiết kế, không nghe ra ý thâm tình trong câu nói của anh, vô tư như cũ, cười nói: "Đương nhiên đồng ý rồi, ai bảo anh quan tâm người khác như thế, biết chăm sóc người khác như vậy!"
Trong lòng Tống Đường Huy rung động, hơi nở nụ cười.
Hai ngày nghỉ bệnh cũng đã kết thúc, cơ thể Phương Tuyết Nhi hồi phục xong thì cả người tràn đầy sức sống.
Buổi tối trước ngày đi làm, cô đã sắp xếp đầy đủ tài liệu cho ngày đi làm hôm sau. Sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ, đem đến trước mặt Tống Đường Huy.
"Đường Huy, tặng anh cái này." Cô đưa chiếc hộp cho Tống Đường Huy trong lúc anh đang xem sách.
Tống Đường Huy thoạt đầu hơi sửng sốt, lập tức để sách xuống, nhận lấy chiếc hộp, hỏi: "Tại sao lại tặng quà cho anh?"
Phương Tuyết Nhi ngại ngùng cười nói: "Món quà nhỏ chả đáng là bao, chỉ muốn thay lời cảm ơn anh mấy ngày nay đã lo lắng cho mẹ con em."
Tống Đường Huy có vẻ rất vui mừng, cười mở món quà nhỏ ra.
Bên trong là một pho tượng đất sét hình mèo con có màu đất sét, tổng thể vô cùng trừu tượng lại lộ ra sự ngây thơ trẻ con.
"Cái này do Nhạc Bảo Bối ở nhà trẻ làm ra đó, nó tự tay nặn từng khối đất sét đó. Em không có gì có thể tặng anh cả, tượng đất sét này em luôn giữ kỹ, bây giờ tặng lại cho anh!" Phương Tuyết Nhi cắn môi, ra vẻ không nỡ.
Dù sao, món đồ chơi thô sơ tự làm đối với người ngoài mà nói không đáng một đồng, nhưng trong mắt một người mẹ đó là bảo vật.
"Cảm ơn em, thay anh cảm ơn cả Nhạc Bảo Bối nhé." Tống Đường Huy vô cùng vừa lòng với món quà này, cười thỏa mãn, cẩn thận gói lại.
Món quà quý già này khiến anh cảm nhận được một chút, chuyện đã chờ đợi rất lâu chắc chắn sẽ có kết quả tốt đẹp nhanh thôi.
Buổi tối, đợi cho Nhạc Bảo Bối đã ngủ, Tống Đường Huy hẹn Phương Tuyết Nhi ở phòng khách.
"Tuyết Nhi, anh có lời này muốn nói với em." Dường như Tống Đường Huy đã hạ quyết tâm, chậm rãi mở miệng.
Phương Tuyết Nhi đang buồn ngủ, ngáp một cái, gãi gãi đầu hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Tống Đường Huy trầm ngâm một chút, trịnh trọng nói: "Tuyết Nhi, từ lần đầu tiên nhìn thấy em ở bệnh viện anh đã thích em rồi. Về sau lúc quen biết, cảm giác thích này dần trở thành tình yêu. Anh muốn ở bên cạnh em và Nhạc Bảo Bối, chăm sóc cho mẹ con em, bảo vệ mẹ con em. Em có bằng lòng ở bên cạnh anh không?"
Lời bày tỏ đột ngột này phút chốc đã đánh tan cơn buồn ngủ của Phương Tuyết Nhi, ánh mắt cô trở trên tỉnh táo.
Cô nhìn Tống Đường Huy bằng ánh mắt không thể tin được, một lúc sau mới phản ứng lại.
"Đường Huy, em nghĩ anh hiểu lầm rồi. Em vẫn luôn xem anh là bạn thân, không nghĩ, anh lại đối với em... Chúng ta không thể đâu." Phương Tuyết Nhi quơ tay, lắp bắp từ chối.
Trong mắt Tống Đường Huy dâng lên sự thất vọng, anh không cam lòng bị từ chối như vậy, cố gắng giành lấy: "Em không có tình cảm với anh, tại sao lại tặng quà cho anh, hơn nữa em còn nói đây là món quà vô cùng quý giá?"
Phương Tuyết Nhi không nỡ nhìn anh đau lòng như vậy, lại không muốn đưa ra một đáp án nước đôi, như thế chỉ càng khiến anh tiếp tục hiểu lầm, cuối cùng đành phải thẳng thắn.
"Em rất cảm kích sự quan tâm lo lắng của anh đối với mẹ con em, càng phải cảm ơn anh đã cứu mạng em, nếu không phải anh cứu em từ trong thang máy ra, có lẽ em đã không còn cái mạng này. Vì vậy, em thật sự biết ơn anh. Thế nhưng em đối với anh, ngoài trừ lòng cảm kích ra, thật sự không có thêm tình cảm gì khác."
Lời nói này giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Tống Đường Huy, khiến anh vô cùng đau khổ.
Nhìn dáng vẻ buồn bã của Tống Đường Huy, Phương Tuyết Nhi muốn an ủi anh, nhưng không biết nên nói thế nào cho phải.
Chính cô tổn thương anh, nhưng cô không còn cách nào khác.
Càng nghĩ càng rối bời, không có biện pháp nào cả, Phương Tuyết Nhi chỉ đành lẳng lặng trở về phòng, cho Tống Đường Huy một không gian yên tĩnh, cũng để cô bình tâm trở lại.
Lời bày tỏ bất ngờ của Tống Đường Huy khiến đầu óc cô rối loạn.