Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 25 KHÔNG THÈM ĐẾM XỈA GÌ NỮA
CHƯƠNG 25: KHÔNG THÈM ĐẾM XỈA GÌ NỮA
“Anh làm gì thế?” Phương Tuyết Nhi có hơi tức giận, nhưng vẫn thấy khó hiểu nhiều hơn.
Cô thấy Mộc Dương Hà đột nhiên đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, đầu cúi xuống sát tai cô.
Hơi thở nóng ướt phun lên da thịt cô theo từng câu nói của anh, khoảng cách gần như thế, động tác thân mật như vậy không khỏi khiến cho Phương Tuyết Nhi đỏ mặt.
“Năng lực làm việc của cô rất tốt, đối với công ty, cô là nhân tài hiếm có. Tôi không muốn cô làm ảnh hưởng tới công việc chỉ vì lý do cá nhân. Thư từ chức này, tôi không nhận, cô thành thật đi làm cho tôi. Nếu như cô dám đi đổi công tác, tôi đảm bảo là không có bất cứ công ty nào, bất cứ chức vụ nào dám làm lơ thế lực của nhà họ Mộc mà thuê cô vào làm việc đâu!”
Từng câu từng chữ đầy tính uy hiếp nặng nề mà người đàn ông này thốt ra đánh vào trong lòng Phương Tuyết Nhi.
Cô bỗng nhiên có chút không nhịn nổi.
“Mộc Dương Hà…” Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngạo khí khinh người có đôi mắt đen trắng rõ ràng trước mắt, cô chậm rãi mở miệng: “Anh đã từng nói không muốn nhìn thấy tôi, vì sao không thả tôi đi?”
Sắc mặt Mộc Dương Hà lạnh lùng, trong con ngươi sâu không thấy đáy hiện lên một tia u buồn, nhưng khi anh lại không biết nên đáp lời thế nào thì cửa đột nhiên bị mở ra.
Hai người cùng nhìn về phía cửa.
Là Tiêu Tử Dao, cô ta mặc một cái váy ngắn màu đen bó sát người, bước chân đầy bực tức õng ẹo đi tới.
Cô ta nhìn Mộc Dương Hà, trên mặt là vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, nhào tới nhõng nhẽo với anh.
“Dương Hà, sao anh lại ở đây? Làm hại em phải kiếm anh lâu lắm đó, tới nhà anh, anh không có ở nhà, tới văn phòng anh cũng không ở đó, điện thoại cũng không gọi được, làm em lo lắng muốn chết!”
Gần như cả người Tiêu Tử Dao đều dính lên ngươi Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà đẩy cô ta ra, xoay người đi tới ghế văn phòng rồi ngồi xuống, nhíu mày hỏi: “Tìm tôi làm gì?”
Tiêu Tử Dao lắc mông đi theo, đặt mông ngồi lên bàn làm việc trước mặt Mộc Dương Hà, động tác này làm dáng người nóng bỏng của cô ta lộ ra rõ ràng, cô ta hờn dỗi nói: “Không có việc gì thì không được tìm anh sao? Người ta nhớ anh mà…”
Nói đoạn, cô ta còn muốn ngồi lên đùi Mộc Dương Hà.
Bị ép làm nền, Phương Tuyết Nhi xấu hổ ho khan hai tiếng, cố gắng nhắc nhở Tiêu Tử Dao rằng trong phòng này còn có người thứ ba.
Động tác của Tiêu Tử Dao dừng lại, lúc này cô ta mới chú ý tới Phương Tuyết Nhi đang đứng một bên.
Tiêu Tử Dao liếc mắt, tức giận nói: “Cô còn ngẩn người ở đây làm gì, không thấy tổng giám đốc Mộc đang bận rộn à, còn không mau biến đi!”
Sau khi Phương Tuyết Nhi nhìn thấy rõ ràng một loạt động tác của Tiêu Tử Dao từ lúc bước vào tới giờ, trong lòng chưa ghét bỏ vô cùng, lại chẳng ngờ cô ta đột nhiên mở miệng mắng chửi người.
Sau dạ hội lần trước, Phương Tuyết Nhi vô cùng chán ghét Tiêu Tử Dao này, hiện tại lại vô cớ bị mắng khiến cô không nhịn được cơn tức.
Dù sao bây giờ cô cũng không sợ mất việc nữa, dứt khoát chẳng cần đếm xỉa gì nữa.
Cô cũng không nghe lời Tiêu Tử Dao biến đi mà ngẩng đầu, tức giận chống đối: “Sao tôi phải biến, tôi đang báo cáo công việc cho tổng giám đốc Mộc. Ngược lại là cô đấy, không làm một người vợ chưa cưới chuẩn mực hiểu đạo lý của tổng giám đốc Mộc mà lại chạy tới công ty gây thêm phiền phức khi giám đốc đang làm việc, để cho nhân viên cảm thấy tổng giám đốc Mộc là kẻ mê gái, như thế sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của tổng giám đốc. Dáng vẻ của cô chẳng giống mợ chủ tương lai của nhà họ Mộc mà càng giống một người làm gái không biết liêm sỉ đấy!”
“Cô cô cô, cô nói cái gì? Cô lớn gan rồi!”
Rõ ràng đây là lần đầu tiên Tiêu Tử Dao bị người ta giáo huấn như thế nên cô ta chỉ vào Phương Tuyết Nhi, tức giận tới mức trên đỏ mặt tía tai.
Phương Tuyết Nhi mắng vô cùng vui sướng, căn bản không kiềm chế được, cô nói tiếp: “Còn hỏi tôi nói cái gì à? Cô nghe không hiểu tiếng người sao? Cô Tiêu, dù gì cô cũng là người có uy tín, danh dự, mình làm sai còn không thừa nhận, còn đổ tội lên người một đứa nhỏ, da mặt cô cũng dày quá nhỉ!”
Nhớ tới dáng vẻ oan ức bị dọa khóc của Nhạc Bảo Bối trong bữa tiệc, Phương Tuyết Nhi tức giận không chỗ xả.
Lời nói dối bị đâm thủng khiến Tiêu Tử Dao chột dạ vô cùng, nói chuyện cũng yếu thế hơn: “Cô nói bậy bạ gì đó?”
“Hừ, tôi nói bậy sao? Cô mới nói bậy! Con trai tôi kể tôi nghe hết rồi, trong buổi dạ hội ngày đó, rõ ràng cô giẫm chân thằng bé trước mới khiến thằng bé đụng vào phục vụ, cô bị đuối lý mà còn quật ngược lại!”
Phương Tuyết Nhi nói một hơi xong hết, không chút sợ hãi mà trừng mắt Tiêu Tử Dao, nếu như ánh mắt có thể biến thành dao nhỏ thì Tiêu Tử Dao đã chết mấy trăm lần rồi.
Tiêu Tử Dao được nuông chiều từ nhỏ, đã quen được người ta ngoan ngoãn nghe lời, sao có thể chịu nổi việc này, cô ta nhanh chóng cầu cứu Mộc Dương Hà.
“Dương Hà, anh xem cô ta kìa, cô ta dám bắt nạt em như vậy, anh phải dạy dỗ cô ta giùm em nha!”
Tiêu Tử Dao lắc lắc cánh tay Mộc Dương Hà dáng vẻ cực kỳ ấm ức, trong mắt còn lấp lánh ánh nước.
Mộc Dương Hà cũng không nổi giận với Phương Tuyết Nhi mà nhìn chằm chằm Tiêu Tử Dao, hỏi: “Cô ấy nói đều là thật sao? Trong buổi dạ hội, không phải lỗi của Nhạc Bảo Bối mà là do cô phạm lỗi sao?”
“Không phải, không phải, em…”
Tiêu Tử Dao còn muốn ngụy biện nhưng nhìn thấy đôi mắt lạnh thấu xương cùng gương mặt lạnh lùng của Mộc Dương Hà thì sợ hãi, không dám ngụy biện nữa.
Cô ta bất đắc dĩ gật đầu: “Là em giẫm chân thằng nhóc kia trước, nhưng em không cố ý mà! Hơn nữa, nếu nó không đụng vào phục vụ thì lễ phục của em cũng sẽ không bị bẩn, đó là bộ lễ phục đắt tiền nhất của em, em…”
“Câm miệng!” Mộc Dương Hà cắt ngang lời giải thích của cô ta, lạnh lùng nói: “Tôi ghét nhất là kẻ nói dối, cô đi ra ngoài, giờ tôi không muốn gặp cô!”
“Dương Hà…”
“Đi ra ngoài!”
Tiêu Tử Dao muốn nũng nịu nhõng nhẽo nhưng lại bị Mộc Dương Hà quát lạnh một tiếng nên không dám mở miệng nữa, vểnh môi ra khỏi phòng làm việc. Khi đi ngang qua Phương Tuyết Nhi, cô ta còn hung dữ trừng cô một cái.
Tiêu Tử Dao vừa đi thì chỉ còn lại hai người, mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói lời nào.
Cuối cùng vẫn là Mộc Dương Hà lên tiếng: “Cô vội vã từ chức như vậy là vì ngại chức vụ ở đây quá thấp à?”
Phương Tuyết Nhi ngạc nhiên. Thế này là sao? Cô từ chức không phải vì cậu chủ là anh nói không muốn nhìn thấy cô nữa sao? Sao lại biến thành do cô ngại chức vụ thấp nên mới từ chức, cái tội này cô không gánh đâu!
Nhưng còn chưa kịp kháng nghĩ thì cô lại nghe thấy Mộc Dương Hà nói: “Đã vậy thì sau này, cô chính là trưởng phòng thiết kế của Florina rồi, làm việc cho tốt, đừng muốn từ chức nữa!”
Cái gì?
Đây là thăng chức cho cô à?
“Sao lại thăng chức cho tôi?” Phương Tuyết Nhi khó hiểu.
Mộc Dương Hà ung dung trả lời: “Vì cô có năng lực, có tài năng, nhiều năm qua, cô là người duy nhất được mời vào vị trí nhà thiết kế mà không có bất kỳ dị nghị nào, những lý do này đã đủ chưa?”
Phương Tuyết Nhi vô thức gật đầu, lý do đầy đủ thế này khó mà cãi lại được.
Vậy cô nên đồng ý hay không đây?
“Tôi…”
“Chỉ được phép đồng ý, không được nói không?”
“Thế cũng quá độc đoán, chuyên chế rồi!” Phương Tuyết Nhi không cam lòng nói
“Thế mà là độc đoán chuyên chế sao? Được, vậy độc đoán chuyên chế cũng được, xưa nay tôi đã như vậy rồi!” Mộc Dương Hà cũng không có hành động nào khác.
“Tôi kháng nghị!”
“Bác bỏ kháng nghị, được thăng chức mà còn kháng nghị thì cô là người đầu tiên đấy!”
Trên mặt lạnh như băng của Mộc Dương Hà lộ ra một nụ cười.
Người phụ nữ này đúng là càng ngày càng thú vị!
“Anh làm gì thế?” Phương Tuyết Nhi có hơi tức giận, nhưng vẫn thấy khó hiểu nhiều hơn.
Cô thấy Mộc Dương Hà đột nhiên đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, đầu cúi xuống sát tai cô.
Hơi thở nóng ướt phun lên da thịt cô theo từng câu nói của anh, khoảng cách gần như thế, động tác thân mật như vậy không khỏi khiến cho Phương Tuyết Nhi đỏ mặt.
“Năng lực làm việc của cô rất tốt, đối với công ty, cô là nhân tài hiếm có. Tôi không muốn cô làm ảnh hưởng tới công việc chỉ vì lý do cá nhân. Thư từ chức này, tôi không nhận, cô thành thật đi làm cho tôi. Nếu như cô dám đi đổi công tác, tôi đảm bảo là không có bất cứ công ty nào, bất cứ chức vụ nào dám làm lơ thế lực của nhà họ Mộc mà thuê cô vào làm việc đâu!”
Từng câu từng chữ đầy tính uy hiếp nặng nề mà người đàn ông này thốt ra đánh vào trong lòng Phương Tuyết Nhi.
Cô bỗng nhiên có chút không nhịn nổi.
“Mộc Dương Hà…” Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngạo khí khinh người có đôi mắt đen trắng rõ ràng trước mắt, cô chậm rãi mở miệng: “Anh đã từng nói không muốn nhìn thấy tôi, vì sao không thả tôi đi?”
Sắc mặt Mộc Dương Hà lạnh lùng, trong con ngươi sâu không thấy đáy hiện lên một tia u buồn, nhưng khi anh lại không biết nên đáp lời thế nào thì cửa đột nhiên bị mở ra.
Hai người cùng nhìn về phía cửa.
Là Tiêu Tử Dao, cô ta mặc một cái váy ngắn màu đen bó sát người, bước chân đầy bực tức õng ẹo đi tới.
Cô ta nhìn Mộc Dương Hà, trên mặt là vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, nhào tới nhõng nhẽo với anh.
“Dương Hà, sao anh lại ở đây? Làm hại em phải kiếm anh lâu lắm đó, tới nhà anh, anh không có ở nhà, tới văn phòng anh cũng không ở đó, điện thoại cũng không gọi được, làm em lo lắng muốn chết!”
Gần như cả người Tiêu Tử Dao đều dính lên ngươi Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà đẩy cô ta ra, xoay người đi tới ghế văn phòng rồi ngồi xuống, nhíu mày hỏi: “Tìm tôi làm gì?”
Tiêu Tử Dao lắc mông đi theo, đặt mông ngồi lên bàn làm việc trước mặt Mộc Dương Hà, động tác này làm dáng người nóng bỏng của cô ta lộ ra rõ ràng, cô ta hờn dỗi nói: “Không có việc gì thì không được tìm anh sao? Người ta nhớ anh mà…”
Nói đoạn, cô ta còn muốn ngồi lên đùi Mộc Dương Hà.
Bị ép làm nền, Phương Tuyết Nhi xấu hổ ho khan hai tiếng, cố gắng nhắc nhở Tiêu Tử Dao rằng trong phòng này còn có người thứ ba.
Động tác của Tiêu Tử Dao dừng lại, lúc này cô ta mới chú ý tới Phương Tuyết Nhi đang đứng một bên.
Tiêu Tử Dao liếc mắt, tức giận nói: “Cô còn ngẩn người ở đây làm gì, không thấy tổng giám đốc Mộc đang bận rộn à, còn không mau biến đi!”
Sau khi Phương Tuyết Nhi nhìn thấy rõ ràng một loạt động tác của Tiêu Tử Dao từ lúc bước vào tới giờ, trong lòng chưa ghét bỏ vô cùng, lại chẳng ngờ cô ta đột nhiên mở miệng mắng chửi người.
Sau dạ hội lần trước, Phương Tuyết Nhi vô cùng chán ghét Tiêu Tử Dao này, hiện tại lại vô cớ bị mắng khiến cô không nhịn được cơn tức.
Dù sao bây giờ cô cũng không sợ mất việc nữa, dứt khoát chẳng cần đếm xỉa gì nữa.
Cô cũng không nghe lời Tiêu Tử Dao biến đi mà ngẩng đầu, tức giận chống đối: “Sao tôi phải biến, tôi đang báo cáo công việc cho tổng giám đốc Mộc. Ngược lại là cô đấy, không làm một người vợ chưa cưới chuẩn mực hiểu đạo lý của tổng giám đốc Mộc mà lại chạy tới công ty gây thêm phiền phức khi giám đốc đang làm việc, để cho nhân viên cảm thấy tổng giám đốc Mộc là kẻ mê gái, như thế sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của tổng giám đốc. Dáng vẻ của cô chẳng giống mợ chủ tương lai của nhà họ Mộc mà càng giống một người làm gái không biết liêm sỉ đấy!”
“Cô cô cô, cô nói cái gì? Cô lớn gan rồi!”
Rõ ràng đây là lần đầu tiên Tiêu Tử Dao bị người ta giáo huấn như thế nên cô ta chỉ vào Phương Tuyết Nhi, tức giận tới mức trên đỏ mặt tía tai.
Phương Tuyết Nhi mắng vô cùng vui sướng, căn bản không kiềm chế được, cô nói tiếp: “Còn hỏi tôi nói cái gì à? Cô nghe không hiểu tiếng người sao? Cô Tiêu, dù gì cô cũng là người có uy tín, danh dự, mình làm sai còn không thừa nhận, còn đổ tội lên người một đứa nhỏ, da mặt cô cũng dày quá nhỉ!”
Nhớ tới dáng vẻ oan ức bị dọa khóc của Nhạc Bảo Bối trong bữa tiệc, Phương Tuyết Nhi tức giận không chỗ xả.
Lời nói dối bị đâm thủng khiến Tiêu Tử Dao chột dạ vô cùng, nói chuyện cũng yếu thế hơn: “Cô nói bậy bạ gì đó?”
“Hừ, tôi nói bậy sao? Cô mới nói bậy! Con trai tôi kể tôi nghe hết rồi, trong buổi dạ hội ngày đó, rõ ràng cô giẫm chân thằng bé trước mới khiến thằng bé đụng vào phục vụ, cô bị đuối lý mà còn quật ngược lại!”
Phương Tuyết Nhi nói một hơi xong hết, không chút sợ hãi mà trừng mắt Tiêu Tử Dao, nếu như ánh mắt có thể biến thành dao nhỏ thì Tiêu Tử Dao đã chết mấy trăm lần rồi.
Tiêu Tử Dao được nuông chiều từ nhỏ, đã quen được người ta ngoan ngoãn nghe lời, sao có thể chịu nổi việc này, cô ta nhanh chóng cầu cứu Mộc Dương Hà.
“Dương Hà, anh xem cô ta kìa, cô ta dám bắt nạt em như vậy, anh phải dạy dỗ cô ta giùm em nha!”
Tiêu Tử Dao lắc lắc cánh tay Mộc Dương Hà dáng vẻ cực kỳ ấm ức, trong mắt còn lấp lánh ánh nước.
Mộc Dương Hà cũng không nổi giận với Phương Tuyết Nhi mà nhìn chằm chằm Tiêu Tử Dao, hỏi: “Cô ấy nói đều là thật sao? Trong buổi dạ hội, không phải lỗi của Nhạc Bảo Bối mà là do cô phạm lỗi sao?”
“Không phải, không phải, em…”
Tiêu Tử Dao còn muốn ngụy biện nhưng nhìn thấy đôi mắt lạnh thấu xương cùng gương mặt lạnh lùng của Mộc Dương Hà thì sợ hãi, không dám ngụy biện nữa.
Cô ta bất đắc dĩ gật đầu: “Là em giẫm chân thằng nhóc kia trước, nhưng em không cố ý mà! Hơn nữa, nếu nó không đụng vào phục vụ thì lễ phục của em cũng sẽ không bị bẩn, đó là bộ lễ phục đắt tiền nhất của em, em…”
“Câm miệng!” Mộc Dương Hà cắt ngang lời giải thích của cô ta, lạnh lùng nói: “Tôi ghét nhất là kẻ nói dối, cô đi ra ngoài, giờ tôi không muốn gặp cô!”
“Dương Hà…”
“Đi ra ngoài!”
Tiêu Tử Dao muốn nũng nịu nhõng nhẽo nhưng lại bị Mộc Dương Hà quát lạnh một tiếng nên không dám mở miệng nữa, vểnh môi ra khỏi phòng làm việc. Khi đi ngang qua Phương Tuyết Nhi, cô ta còn hung dữ trừng cô một cái.
Tiêu Tử Dao vừa đi thì chỉ còn lại hai người, mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói lời nào.
Cuối cùng vẫn là Mộc Dương Hà lên tiếng: “Cô vội vã từ chức như vậy là vì ngại chức vụ ở đây quá thấp à?”
Phương Tuyết Nhi ngạc nhiên. Thế này là sao? Cô từ chức không phải vì cậu chủ là anh nói không muốn nhìn thấy cô nữa sao? Sao lại biến thành do cô ngại chức vụ thấp nên mới từ chức, cái tội này cô không gánh đâu!
Nhưng còn chưa kịp kháng nghĩ thì cô lại nghe thấy Mộc Dương Hà nói: “Đã vậy thì sau này, cô chính là trưởng phòng thiết kế của Florina rồi, làm việc cho tốt, đừng muốn từ chức nữa!”
Cái gì?
Đây là thăng chức cho cô à?
“Sao lại thăng chức cho tôi?” Phương Tuyết Nhi khó hiểu.
Mộc Dương Hà ung dung trả lời: “Vì cô có năng lực, có tài năng, nhiều năm qua, cô là người duy nhất được mời vào vị trí nhà thiết kế mà không có bất kỳ dị nghị nào, những lý do này đã đủ chưa?”
Phương Tuyết Nhi vô thức gật đầu, lý do đầy đủ thế này khó mà cãi lại được.
Vậy cô nên đồng ý hay không đây?
“Tôi…”
“Chỉ được phép đồng ý, không được nói không?”
“Thế cũng quá độc đoán, chuyên chế rồi!” Phương Tuyết Nhi không cam lòng nói
“Thế mà là độc đoán chuyên chế sao? Được, vậy độc đoán chuyên chế cũng được, xưa nay tôi đã như vậy rồi!” Mộc Dương Hà cũng không có hành động nào khác.
“Tôi kháng nghị!”
“Bác bỏ kháng nghị, được thăng chức mà còn kháng nghị thì cô là người đầu tiên đấy!”
Trên mặt lạnh như băng của Mộc Dương Hà lộ ra một nụ cười.
Người phụ nữ này đúng là càng ngày càng thú vị!