Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
CHUƠNG 24: NGƯỜI ĐÀN ÔNG XẤU XA
Một năm trước, lúc cô nhàm chán đã lên mạng lướt diễn đàn, vậy mà lại gặp được người cũng học thiết kế thời trang như cô là Kính, về sau hai người đều có chung đề tài để nói chuyện, từ đó cũng trò chuyện nhiều hơn.
Thường xuyên liên lạc khiến hai người thân thiết hơn.
Kính có quan niệm về thời trang khá độc đáo, ý tưởng cũng luôn vượt quá mọi giới hạn nên đã đưa ra không ít gợi ý cho cô.
Kính vẫn luôn nói mình đang ở tại học viện thiết kế Milan, trước kia, Phương Tuyết Nhi cứ tưởng Kinh làm ở đó, hôm nay mới biết Kính chỉ là học viên.
Một học viên mà đã có trình độ như thế, đúng là tương lai đầy hứa hẹn!
Phương Tuyết Nhi cảm khái rồi tiếp tiếp tục lướt web tìm phòng cho thuê.
Điện thoại đột nhiên vang lên, là Tống Đường Huy gọi tới. Anh ta là đã tìm được nhà trẻ thích hợp cho Nhạc Bảo Bối rồi, bảo cô chiều nay dẫn con trai tới xem thử.
Cúp điện thoại, Phương Tuyết Nhi nhận được địa chỉ anh ta gửi tới.
Hai mẹ con sửa soạn một chút rồi đi tới nơi trên địa chỉ.
Vừa tới cổng nhà trẻ, Phương Tuyết Nhi lập tức trợn tròn mắt.
Trường mầm non song ngữ quốc tế Úc Dương!
Đây không phải là nơi nhà giàu tụ tập trong truyền thuyết sao?
Đây chính là nhà trẻ có học phí cao nhất thành phố, những đứa trẻ học trong này không phải nhà giàu thì cũng là nhà có quyền thế.
Tống Đường Huy không đáng tin chút nào, bảo anh ta tìm nhà trẻ giúp mà lại chọn nhà trẻ này, anh ta muốn làm cô phá sản sao?
Đang ảo não thì thấy Tống Đường Huy cũng đã tới đây từ bệnh viện.
Phương Tuyết Nhi dở khóc dở cười: “Bác sĩ Tống của tôi ơi, anh cũng quá coi trọng em rồi, loại bình dân tóc húi cua như chúng em không kham nổi học phí ở nhà trẻ này đâu, hay là đổi trường khác đi!”
Tống Đường Huy cúi đầu, cười nói: “Là ba mẹ thì không phải nên cho con mình môi trường phát triển và giáo dục tốt nhất sao? Anh cảm thấy nơi này rất tốt, cứ để Nhạc Bảo Bối tới đây học đi.”
Phương Tuyết Nhi cũng biết điều này nhưng tài chính của cô cũng khá eo hẹp, cô ngập ngừng nói: “Nhưng học phí nơi này quá cao, em đóng không nổi.”
Tống Đường Huy rất muốn nói là đừng lo, để anh ta đóng cho.
Nhưng anh ta biết tính Phương Tuyết Nhi không thích tùy tiện nhận ân huệ của người khác nên đổi lời: “Tiền có thể kiếm nhưng sự phát triển của con nếu bỏ qua sẽ không còn, không thể để Nhạc Bảo Bối thua ngay trên vạch xuất phát được. Chuyện học phí thì em không cần lo, anh ứng ra giúp em trước, đợi em có tiền rồi thì trả lại cho anh cũng được.”
Nghe xong lời này, Phương Tuyết Nhi có hơi do dự, sau đó lại vui vẻ dẫn Nhạc Bảo Bối vào nhà trẻ, thằng bé đã sớm không kiềm được khi thấy nơi mới lạ rồi.
Tống Đường Huy thích quan sát hai người cũng theo sát sau lưng, cùng tiến vào nhà trẻ.
Nơi này không hổ là nhà trẻ có học phí cao nhất thành phố, cơ sở thiết bị bên trong là hạng nhất, năng lực giáo viên cũng rất ưu tú.
Sau khi khảo sát một chuyến, Phương Tuyết Nhi rất hài lòng nhưng học phí quá cao vẫn khiến cô rối rắm.
Khi cô đang do dự, trong đầu cô chợt nhớ tới lời Mộc Dương Hà đã nói với cô buổi dạ hội.
… Cô Phương, tuy cô ít học nhưng chút phép lịch ấy vẫn phải biết chứ!
Lại còn nói cô học ít! Phương Tuyết Nhi cô chính là học sinh xuất sắc đấy có biết không!
Người đàn ông xấu xa kia ỷ vào việc mình có mấy đồng tiền dơ bẩn thì nghĩ mình rất giỏi à, còn xem thường người khác như vậy!
Người dân bình thường thì sẽ ít học sao?
Nghĩ tới đó, tính tình bướng bỉnh của Phương Tuyết Nhi lại trào lên, dứt khoát quyết định để cho Nhạc Bảo Bối học ở nhà trẻ này.
Trường học của người giàu thì có gì đặc biệt hơn người, con trai cô cũng có thể học được!
Phương Tuyết Nhi quyết định: “Em đồng ý, không cần đổi nữa, chọn nhà trẻ này đi!”
Tống Đường Huy vui vẻ vì cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt, hai mẹ con bận bịu tới trưa, cuối cùng cũng làm xong thủ tục nhập học, ngày mai là Nhạc Bảo Bối đã có thể tới đây học.
Trên lưng Nhạc Bảo Bối đeo cặp sách nhỏ giáo viên mới phát, thằng bé vui quên trời đất, nắm tay mẹ tung ta tung tăng cả đoạn đường.
Trên cặp sách có in logo của trường mầm non song ngữ quốc tế Úc Dương, logo này cực kỳ nổi bật, trên đường đi thu hút ánh mắt của không ít người qua đường.
Giống như chiếc cặp sách nhỏ này đã trở thành biểu tượng cho thân phận phú quý vậy, mọi người đều liếc nhìn với ánh mắt hâm mộ.
Sau khi về nhà, Tống Đường Huy đang nấu bữa tối, Phương Tuyết Nhi tiếp tục lướt web tìm phòng cho thuê, trên lưng Nhạc Bảo Bối vẫn còn đeo cặp sách mới của mình, vui vẻ chạy khắp nhà, không nỡ bỏ xuống.
Phương Tuyết Nhi thấy bộ dạng đáng yêu của Nhạc Bảo Bối thì không nhịn được mà trêu chọc bé. Buông máy tính, cô chơi trò diều hâu bắt gà con với con trai, nhào tới một phát, cô đã ôm cậu bé vào lòng, rào rào thọc lét bé.
Nhạc Bảo Bối không ngừng cười khanh khách trong ngực cô.
Phương Tuyết Nhi vui vẻ hỏi: “Bé yêu à, có thích trường học mới này không?”
Nhạc Bảo Bối gật mạnh đầu: “Dạ! Nhạc Bảo Bối thích ạ, trường mới rất đẹp, có rất nhiều đồ chơi thú vị và cầu trượt nữa!”
“Nhóc con này!” Phương Tuyết Nhi cưng chiều vuốt mũi bé, tiếp tục hỏi: “Vậy con sẽ không nhớ mấy bạn nhỏ trước kia chứ?”
Nhạc Bảo Bối lại nặng nề lắc đầu, tủi thân chu mỏ: “Không nhớ, bạn nhỏ ở đó toàn chê con không có ba, cũng không chơi với con, Nhạc Bảo Bối không thích họ!”
“A, vậy sao…” Phương Tuyết Nhi chưa phát hiện ra trong lòng mình có chút chua xót.
Nhạc Bảo Bối lại nói tiếp: “Nhưng… Nhạc Bảo Bối lại nhớ ông nội già và chú.”
Phương Tuyết Nhi sững sờ, trong lòng tràn đầy khổ sở, không biết nên trả lời câu hỏi ngây thơ này của con trai thế nào, may mà Tống Đường Huy tới giải vây.
Anh ta ngồi xổm xuống dỗ dành bé: “Nhạc Bảo Bối ngoan, mấy ngày nay mẹ bận rộn, đợi bận xong thì dành chút thời gian dẫn con đi thăm họ được không?”
“Dạ!” Cậu nhóc vui vẻ gật đầu.
Ăn cơm tối xong, Phương Tuyết Nhi dẫn Nhạc Bảo Bối đi ngủ rất sớm, một đêm bình an không có chuyên gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Tuyết Nhi nhờ Tống Đường Huy đưa Nhạc Bảo Bối tới nhà trẻ còn cô thì chạy tới công ty xin từ chức.
Cả ngày hôm qua, Phương Tuyết Nhi đã bỏ bê công việc, không tới làm, hôm nay Đường Uy Phong vừa thấy cô là đã chuẩn bị nổi giận.
Nhưng hắn ta không ngờ cô lại chủ động đặt đơn từ chức lên bàn làm việc của hắn ta.
Hành động bất ngờ này khiến Đường Uy Phong có chút không hiểu ra sao.
Phương Tuyết Nhi cũng không để ý tới vẻ mặt của hắn ta mà quay về phòng làm việc của mình để thu dọn đồ đạc.
Một lát sau, có người gõ cửa phòng, là một đồng nghiệp.
Đồng nghiệp này nói: “Tổng giám đốc kêu cô tới văn phòng gặp anh ta.”
Phương Tuyết Nhi khó hiểu hỏi lại: “Có chuyện gì thế?”
Đồng nghiệp lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chỉ chuyển lời giùm thôi.”
Nói xong, đồng nghiệp cũng đi làm việc của mình.
Phương Tuyết Nhi thở dài, bất đắc dĩ đi tới văn phòng rồi gõ cửa phòng làm việc của Lương Vỹ Lộc.
Phía bên trong truyền tới giọng nói quen thuộc của Lương Vỹ Lộc: “Vào đi!”
Phương Tuyết Nhi cúi đầu đi vào, đóng cửa kỹ càng xong mới phát hiện trong văn phòng còn có một người khác đang ngồi… đó là Mộc Dương Hà.
Cô dùng trăm phương ngàn kế để trốn tránh người này, vậy mà bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt tạo nên một cú huých quá mạnh mẽ, khiến cô nhất thời không dám nhìn thẳng vào anh, ánh mắt lúc này không biết đặt ở đâu.
Mộc Dương Hà cũng nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo mà sắc bén.
Bầu không khí dường như cũng cứng lại ngay thời khắc này.
Lương Vỹ Lộc nhận ra sự khác thường giữa hai người thì vung tay lên nói: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi ra ngoài một chút!”
Sau đó anh ta nhanh chóng ra khỏi phòng.
Anh ta vừa đi, không khí trong phòng làm việc càng yên tĩnh.
Phương Tuyết Nhi đợi cả buổi cũng không thấy Mộc Dương Hà mở miệng nên cô đành phải tự ổn định tinh thần, lạnh nhạt nói: “Tổng giám đốc Mộc, anh tìm tôi à?”
Mộc Dương Hà không trả lời, tay cầm đơn từ chức ném trước mặt Phương Tuyết Nhi, lạnh lùng hỏi một câu: “Tại sao lại từ chức?”
Phương Tuyết Nhi cúi đầu đọc, đây đúng là đơn từ chức cô đưa cho Đường Uy Phong mà.
Sao nó lại ở trên tay anh?
Nên anh tìm cô là để hỏi tại sao từ chức à?
Rõ ràng anh đã nói là không muốn gặp lại cô nên cô đi, như vậy cũng không được sao?
Đột nhiên, Phương Tuyết Nhi có chút ấm ức, dáng vẻ lạnh nhạt cũng không duy trì nổi, cô cúi đầu, không nói gì.
“Tôi đang hỏi cô đấy!” Thấy người phụ nữ trước mặt không trả lời, Mộc Dương Hà nhấn mạnh thêm lần nữa.
Phương Tuyết Nhi bị anh làm cho hoảng sợ, cho tới giờ, anh chưa từng lớn tiếng với cô như vậy.
Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông dường như đang có chút tức giận trước mặt, trong chốc lát cô không biết nên mở miệng thế nào và nên nói những gì.
Sắc mặt Mộc Dương Hà dần dần trở nên xanh mét, tay anh cầm đơn từ chức lên.
“Xoẹt”, dưới ánh mắt không thể tin nổi của Phương Tuyết Nhi, đơn từ chức đã bị xé nát, sau đó anh nặng nề ném nó trước mặt cô.
Một năm trước, lúc cô nhàm chán đã lên mạng lướt diễn đàn, vậy mà lại gặp được người cũng học thiết kế thời trang như cô là Kính, về sau hai người đều có chung đề tài để nói chuyện, từ đó cũng trò chuyện nhiều hơn.
Thường xuyên liên lạc khiến hai người thân thiết hơn.
Kính có quan niệm về thời trang khá độc đáo, ý tưởng cũng luôn vượt quá mọi giới hạn nên đã đưa ra không ít gợi ý cho cô.
Kính vẫn luôn nói mình đang ở tại học viện thiết kế Milan, trước kia, Phương Tuyết Nhi cứ tưởng Kinh làm ở đó, hôm nay mới biết Kính chỉ là học viên.
Một học viên mà đã có trình độ như thế, đúng là tương lai đầy hứa hẹn!
Phương Tuyết Nhi cảm khái rồi tiếp tiếp tục lướt web tìm phòng cho thuê.
Điện thoại đột nhiên vang lên, là Tống Đường Huy gọi tới. Anh ta là đã tìm được nhà trẻ thích hợp cho Nhạc Bảo Bối rồi, bảo cô chiều nay dẫn con trai tới xem thử.
Cúp điện thoại, Phương Tuyết Nhi nhận được địa chỉ anh ta gửi tới.
Hai mẹ con sửa soạn một chút rồi đi tới nơi trên địa chỉ.
Vừa tới cổng nhà trẻ, Phương Tuyết Nhi lập tức trợn tròn mắt.
Trường mầm non song ngữ quốc tế Úc Dương!
Đây không phải là nơi nhà giàu tụ tập trong truyền thuyết sao?
Đây chính là nhà trẻ có học phí cao nhất thành phố, những đứa trẻ học trong này không phải nhà giàu thì cũng là nhà có quyền thế.
Tống Đường Huy không đáng tin chút nào, bảo anh ta tìm nhà trẻ giúp mà lại chọn nhà trẻ này, anh ta muốn làm cô phá sản sao?
Đang ảo não thì thấy Tống Đường Huy cũng đã tới đây từ bệnh viện.
Phương Tuyết Nhi dở khóc dở cười: “Bác sĩ Tống của tôi ơi, anh cũng quá coi trọng em rồi, loại bình dân tóc húi cua như chúng em không kham nổi học phí ở nhà trẻ này đâu, hay là đổi trường khác đi!”
Tống Đường Huy cúi đầu, cười nói: “Là ba mẹ thì không phải nên cho con mình môi trường phát triển và giáo dục tốt nhất sao? Anh cảm thấy nơi này rất tốt, cứ để Nhạc Bảo Bối tới đây học đi.”
Phương Tuyết Nhi cũng biết điều này nhưng tài chính của cô cũng khá eo hẹp, cô ngập ngừng nói: “Nhưng học phí nơi này quá cao, em đóng không nổi.”
Tống Đường Huy rất muốn nói là đừng lo, để anh ta đóng cho.
Nhưng anh ta biết tính Phương Tuyết Nhi không thích tùy tiện nhận ân huệ của người khác nên đổi lời: “Tiền có thể kiếm nhưng sự phát triển của con nếu bỏ qua sẽ không còn, không thể để Nhạc Bảo Bối thua ngay trên vạch xuất phát được. Chuyện học phí thì em không cần lo, anh ứng ra giúp em trước, đợi em có tiền rồi thì trả lại cho anh cũng được.”
Nghe xong lời này, Phương Tuyết Nhi có hơi do dự, sau đó lại vui vẻ dẫn Nhạc Bảo Bối vào nhà trẻ, thằng bé đã sớm không kiềm được khi thấy nơi mới lạ rồi.
Tống Đường Huy thích quan sát hai người cũng theo sát sau lưng, cùng tiến vào nhà trẻ.
Nơi này không hổ là nhà trẻ có học phí cao nhất thành phố, cơ sở thiết bị bên trong là hạng nhất, năng lực giáo viên cũng rất ưu tú.
Sau khi khảo sát một chuyến, Phương Tuyết Nhi rất hài lòng nhưng học phí quá cao vẫn khiến cô rối rắm.
Khi cô đang do dự, trong đầu cô chợt nhớ tới lời Mộc Dương Hà đã nói với cô buổi dạ hội.
… Cô Phương, tuy cô ít học nhưng chút phép lịch ấy vẫn phải biết chứ!
Lại còn nói cô học ít! Phương Tuyết Nhi cô chính là học sinh xuất sắc đấy có biết không!
Người đàn ông xấu xa kia ỷ vào việc mình có mấy đồng tiền dơ bẩn thì nghĩ mình rất giỏi à, còn xem thường người khác như vậy!
Người dân bình thường thì sẽ ít học sao?
Nghĩ tới đó, tính tình bướng bỉnh của Phương Tuyết Nhi lại trào lên, dứt khoát quyết định để cho Nhạc Bảo Bối học ở nhà trẻ này.
Trường học của người giàu thì có gì đặc biệt hơn người, con trai cô cũng có thể học được!
Phương Tuyết Nhi quyết định: “Em đồng ý, không cần đổi nữa, chọn nhà trẻ này đi!”
Tống Đường Huy vui vẻ vì cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt, hai mẹ con bận bịu tới trưa, cuối cùng cũng làm xong thủ tục nhập học, ngày mai là Nhạc Bảo Bối đã có thể tới đây học.
Trên lưng Nhạc Bảo Bối đeo cặp sách nhỏ giáo viên mới phát, thằng bé vui quên trời đất, nắm tay mẹ tung ta tung tăng cả đoạn đường.
Trên cặp sách có in logo của trường mầm non song ngữ quốc tế Úc Dương, logo này cực kỳ nổi bật, trên đường đi thu hút ánh mắt của không ít người qua đường.
Giống như chiếc cặp sách nhỏ này đã trở thành biểu tượng cho thân phận phú quý vậy, mọi người đều liếc nhìn với ánh mắt hâm mộ.
Sau khi về nhà, Tống Đường Huy đang nấu bữa tối, Phương Tuyết Nhi tiếp tục lướt web tìm phòng cho thuê, trên lưng Nhạc Bảo Bối vẫn còn đeo cặp sách mới của mình, vui vẻ chạy khắp nhà, không nỡ bỏ xuống.
Phương Tuyết Nhi thấy bộ dạng đáng yêu của Nhạc Bảo Bối thì không nhịn được mà trêu chọc bé. Buông máy tính, cô chơi trò diều hâu bắt gà con với con trai, nhào tới một phát, cô đã ôm cậu bé vào lòng, rào rào thọc lét bé.
Nhạc Bảo Bối không ngừng cười khanh khách trong ngực cô.
Phương Tuyết Nhi vui vẻ hỏi: “Bé yêu à, có thích trường học mới này không?”
Nhạc Bảo Bối gật mạnh đầu: “Dạ! Nhạc Bảo Bối thích ạ, trường mới rất đẹp, có rất nhiều đồ chơi thú vị và cầu trượt nữa!”
“Nhóc con này!” Phương Tuyết Nhi cưng chiều vuốt mũi bé, tiếp tục hỏi: “Vậy con sẽ không nhớ mấy bạn nhỏ trước kia chứ?”
Nhạc Bảo Bối lại nặng nề lắc đầu, tủi thân chu mỏ: “Không nhớ, bạn nhỏ ở đó toàn chê con không có ba, cũng không chơi với con, Nhạc Bảo Bối không thích họ!”
“A, vậy sao…” Phương Tuyết Nhi chưa phát hiện ra trong lòng mình có chút chua xót.
Nhạc Bảo Bối lại nói tiếp: “Nhưng… Nhạc Bảo Bối lại nhớ ông nội già và chú.”
Phương Tuyết Nhi sững sờ, trong lòng tràn đầy khổ sở, không biết nên trả lời câu hỏi ngây thơ này của con trai thế nào, may mà Tống Đường Huy tới giải vây.
Anh ta ngồi xổm xuống dỗ dành bé: “Nhạc Bảo Bối ngoan, mấy ngày nay mẹ bận rộn, đợi bận xong thì dành chút thời gian dẫn con đi thăm họ được không?”
“Dạ!” Cậu nhóc vui vẻ gật đầu.
Ăn cơm tối xong, Phương Tuyết Nhi dẫn Nhạc Bảo Bối đi ngủ rất sớm, một đêm bình an không có chuyên gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Tuyết Nhi nhờ Tống Đường Huy đưa Nhạc Bảo Bối tới nhà trẻ còn cô thì chạy tới công ty xin từ chức.
Cả ngày hôm qua, Phương Tuyết Nhi đã bỏ bê công việc, không tới làm, hôm nay Đường Uy Phong vừa thấy cô là đã chuẩn bị nổi giận.
Nhưng hắn ta không ngờ cô lại chủ động đặt đơn từ chức lên bàn làm việc của hắn ta.
Hành động bất ngờ này khiến Đường Uy Phong có chút không hiểu ra sao.
Phương Tuyết Nhi cũng không để ý tới vẻ mặt của hắn ta mà quay về phòng làm việc của mình để thu dọn đồ đạc.
Một lát sau, có người gõ cửa phòng, là một đồng nghiệp.
Đồng nghiệp này nói: “Tổng giám đốc kêu cô tới văn phòng gặp anh ta.”
Phương Tuyết Nhi khó hiểu hỏi lại: “Có chuyện gì thế?”
Đồng nghiệp lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chỉ chuyển lời giùm thôi.”
Nói xong, đồng nghiệp cũng đi làm việc của mình.
Phương Tuyết Nhi thở dài, bất đắc dĩ đi tới văn phòng rồi gõ cửa phòng làm việc của Lương Vỹ Lộc.
Phía bên trong truyền tới giọng nói quen thuộc của Lương Vỹ Lộc: “Vào đi!”
Phương Tuyết Nhi cúi đầu đi vào, đóng cửa kỹ càng xong mới phát hiện trong văn phòng còn có một người khác đang ngồi… đó là Mộc Dương Hà.
Cô dùng trăm phương ngàn kế để trốn tránh người này, vậy mà bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt tạo nên một cú huých quá mạnh mẽ, khiến cô nhất thời không dám nhìn thẳng vào anh, ánh mắt lúc này không biết đặt ở đâu.
Mộc Dương Hà cũng nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo mà sắc bén.
Bầu không khí dường như cũng cứng lại ngay thời khắc này.
Lương Vỹ Lộc nhận ra sự khác thường giữa hai người thì vung tay lên nói: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi ra ngoài một chút!”
Sau đó anh ta nhanh chóng ra khỏi phòng.
Anh ta vừa đi, không khí trong phòng làm việc càng yên tĩnh.
Phương Tuyết Nhi đợi cả buổi cũng không thấy Mộc Dương Hà mở miệng nên cô đành phải tự ổn định tinh thần, lạnh nhạt nói: “Tổng giám đốc Mộc, anh tìm tôi à?”
Mộc Dương Hà không trả lời, tay cầm đơn từ chức ném trước mặt Phương Tuyết Nhi, lạnh lùng hỏi một câu: “Tại sao lại từ chức?”
Phương Tuyết Nhi cúi đầu đọc, đây đúng là đơn từ chức cô đưa cho Đường Uy Phong mà.
Sao nó lại ở trên tay anh?
Nên anh tìm cô là để hỏi tại sao từ chức à?
Rõ ràng anh đã nói là không muốn gặp lại cô nên cô đi, như vậy cũng không được sao?
Đột nhiên, Phương Tuyết Nhi có chút ấm ức, dáng vẻ lạnh nhạt cũng không duy trì nổi, cô cúi đầu, không nói gì.
“Tôi đang hỏi cô đấy!” Thấy người phụ nữ trước mặt không trả lời, Mộc Dương Hà nhấn mạnh thêm lần nữa.
Phương Tuyết Nhi bị anh làm cho hoảng sợ, cho tới giờ, anh chưa từng lớn tiếng với cô như vậy.
Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông dường như đang có chút tức giận trước mặt, trong chốc lát cô không biết nên mở miệng thế nào và nên nói những gì.
Sắc mặt Mộc Dương Hà dần dần trở nên xanh mét, tay anh cầm đơn từ chức lên.
“Xoẹt”, dưới ánh mắt không thể tin nổi của Phương Tuyết Nhi, đơn từ chức đã bị xé nát, sau đó anh nặng nề ném nó trước mặt cô.