Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 21 CÓ PHẢI CHÚ KHÔNG THÍCH NHẠC BẢO NHI KHÔNG
CHƯƠNG 21: CÓ PHẢI CHÚ KHÔNG THÍCH NHẠC BẢO NHI KHÔNG
“Đủ rồi! Nếu hai vị còn chưa hài lòng thì cứ tới tìm Tống Đường Huy tôi, Tuyết Nhi, chúng ta dẫn Nhạc Bảo Bối về đi!”
Tống Đường Huy không nhìn nổi nữa, anh ta bế Nhạc Bảo Bối lên, nắm tay rồi kéo Phương Tuyết Nhi đang buồn bã rời đi, không hề quay đầu lại mà bước thẳng ra khỏi dạ hội.
Rời khỏi bữa tiệc, Phương Tuyết Nhi như quả bóng cao su xì hơi, cô thở dài trong lòng, Tống Đường Huy nói: “Em ở đâu, anh đưa hai mẹ con về.”
Về nhà…
Phương Tuyết Nhi nhớ tới căn nhà hoa lệ như cung điện kia, còn nhớ tới dáng vẻ hùng hổ dọa người của Mộc Dương Hà.
Anh thật sự chán ghét cô như thế sao?
“Không… Không…” Nước mắt của Phương Tuyết Nhi lại dâng lên, cô nghẹn ngào nói: “Không phải là nhà của mẹ con em, em không muốn trở lại căn nhà kia.”
Dáng vẻ bị tổn thương của Phương Tuyết Nhi khiến Tống Đường Huy đau lòng vô cùng, biết cô chỉ sống nhờ ở đó nên dỗ dành: “Được, được rồi, không về căn nhà kia nữa, đêm nay hai người tới nhà của anh đi.”
Phương Tuyết Nhi mờ mịt gật đầu.
Nhà Tống Đường Huy là một căn hộ trong một khu xa hoa, diện tích căn hộ không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi sang trọng để một người đàn ông sống thoải mái một mình. Căn hộ được thiết kế rất sáng tạo, mang phong cách cực kỳ hiện đại và bắt kịp xu thế.
Nhưng bây giờ, Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối lại không có tâm trạng để thưởng thức căn hộ này, cô chỉ ôm bé nhỏ ngồi trên sô pha.
Hôm nay Nhạc Bảo Bối vô cùng yên tĩnh, bé ngồi lặng lẽ trong lòng Phương Tuyết Nhi mà không nói lời nào.
Phương Tuyết Nhi trì trệ cỡ nào chăng nữa cũng đã nhận ra sự khác thường của con trai, đặt bé xuống bên cạnh rồi hỏi thăm: “Nhạc Bảo Bối, con sao thế?”
Nhạc Bảo Bối chỉ lắc đầu, cũng không nói chuyện.
Phương Tuyết Nhi tiếp tục hỏi: “Bé yêu, con nói cho mẹ nghe, sao hôm nay con lại đến dạ hội đó vậy?”
Nhạc Bảo Bối cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Là ông nội kia bảo tài xế dẫn con tới chơi.”
“Mẹ hỏi con câu này nha, sao con lại đột nhiên đụng vào cô kia?”
Tất nhiên là Phương Tuyết Nhi rất hiểu con trai mình, tuy Nhạc Bảo Bối là đứa nhỏ hoạt bát, hiếu động nhưng cũng không phải loại trẻ con hư thích quậy phá, vô lễ.
Nhạc Bảo Bối vẫn không lên tiếng mà bé càng thể thiện sự ấm ức, cái miệng vểnh cao hơn, nước mắt cũng không thèm nghe theo bé mà lã chã tuôn rơi.
Tống Đường Huy thấy thế thì lấy một cây kem từ trong tủ lạnh ra đưa cho bé: “Cậu bé ngoan đừng khóc nha, con ăn kem đi, đừng buồn nữa nhé!”
Ai ngờ bé cũng không nhận lấy mà còn khóc dữ dội hơn.
Bé vừa khóc vừa nói: “Không phải lỗi của con, là cô hung dữ kia đạp chân con nên con đau, không đứng vững mới đụng trúng chú phục vụ, con không cố ý mà, là cô đó giẫm chân con trước, phải là cô đó xin lỗi con mà, hu hu hu…”
Thì ra là thế!
Nghe xong, Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy cũng rất kinh ngạc, người ở đó đều chỉ biết đứa bé làm sai nhưng lại hoàn toàn không nghĩ là do Tiêu Tử Dao kia sai trước chứ không phải do đứa nhỏ.
Phương Tuyết Nhi liên tục lau nước mắt cho Nhạc Bảo Bối, đau lòng nói: “Bé yêu à, sao khi nãy con không nói ra?”
Nhạc Bảo Bối nức nở: “Hức, hức, cô kia thật hung dữ, con… Con sợ!”
Phương Tuyết Nhi yêu thương ôm con vào lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, tất cả mọi người đều trách oan bé nhỏ của mẹ, Nhạc Bảo Bối mới là người đúng, Nhạc Bảo Bối là đứa bé ngoan nhất.”
Nhưng mà Nhạc Bảo Bối nằm trong lòng cô cũng không yên lòng, bé thút tha thút thít nói: “Mẹ ơi, vì sao chú đẹp trai lại giúp cô xấu xa kia, vì sao lại nổi nóng với mẹ, có phải chú ấy không thích Nhạc Bảo Bối nữa sao?”
Phương Tuyết Nhi nghe thấy mà xót xa trong lòng, suýt chút nữa đã rơi lệ. Là do cô liên lụy tới Nhạc Bảo Bối, nhưng cô cũng không ngờ Mộc Dương Hà lại chán ghét cô tới thế, xem ra, cô nên chuyển ra khỏi nhà của anh thôi.
Vốn dĩ họ cũng không phải là người cùng một thế giới.
Cô áp chế hỗn loạn trong lòng xuống, nhẹ giọng an ủi Nhạc Bảo Bối: “Nhạc Bảo Bối ngoan, chú chỉ tức giận mẹ thôi, chú vẫn thích Nhạc Bảo Bối mà!”
Cậu nhóc vẫn cúi cái đầu dưa hấu nhỏ của mình xuống như cũ, tiếp tục khóc thút thít trong ngực Phương Tuyết Nhi.
Một hồi lâu sau, cậu nhóc mới khóc mệt, ngủ say trong lòng mẹ mình.
Tống Đường Huy bảo cô để con trai nằm lên giường.
Anh ta nhìn gương mặt đầy vẻ mệt mỏi của Phương Tuyết Nhi thì quan tâm nói: “Chắc cậu bé mệt lắm rồi, chuyển tới chuyển đi, lăn qua lộn lại, nếu không ngại thì đêm nay em ngủ ở đây đi, hai người ngủ trên giường, anh ngủ ở sô pha.”
Phương Tuyết Nhi thấy con ngủ say cũng không nhẫn tâm quấy rầy, cô mới gât đầu, nói với giọng áy náy: “Vậy làm phiền anh rồi!”
Tống Đường Huy nở nụ cười dịu dàng: “Không cần khách sao với anh như thế đâu!”
Anh ta cưng chiều xoa đầu Phương Tuyết Nhi, nói: “Em cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi làm nữa, mau đi ngủ đi!”
“Vâng…” Phương Tuyết Nhi cảm kích đồng ý.
Đêm đã khuya, Tống Đường Huy nằm ngủ trên ghế sô pha nhưng lại trằn trọc cả đêm.
Đã rạng sáng, trong nhà cực kỳ yên tĩnh, tiếng hít thở đều đều truyền ra từ phòng ngủ khiến anh ta cảm thấy yên lòng và hạnh phúc.
Anh ta nhẹ tay nhẹ chân đứng lên, vào phòng ngủ, đắp chăn lại cho Nhạc Bảo Bối.
Sau đó, Tống Đường Huy đi tới bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Phương Tuyết Nhi.
Tống Đường Huy chăm chú nhìn người phụ nữ đang ngủ say, trong mắt tràn đầy sự thâm tình và chân thành. Anh ta cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô một cái, nghĩ thầm trong trong lòng: Tuyết Nhi, bất luận em có quan hệ gì với Mộc Dương Hà, anh đều muốn có được em.
Sau đó,Tống Đường Huy rời khỏi phòng ngủ.
Sáng sớm, Phương Tuyết Nhi tỉnh lại từ trong cơn mê, đêm này cô ngủ khá sâu, tâm trạng cũng khôi phục khá nhiều. Cô vốn là người lạc quan, nếu không cũng không thể mang theo Nhạc Bảo Bối sống tới hiện tại sau khi bị đuổi ra khỏi nhà.
Cô mang dép lê, xoa xoa đầu tóc rối tung do mới ngủ dậy, vừa ngáp vừa khỏi phòng.
“Chào buổi sáng!”
Một tiếng chào hỏi đột nhiên vang lên khiến Phương Tuyết Nhi bị dọa tới mức hét lên.
Giờ cô mới nhớ ra là tối qua mình đã ở nhờ nhà người ta.
Lúc này, Tống Đường Huy đang làm bữa sáng trong phòng bếp nhỏ, Nhạc Bảo Bối thì lộ ra vẻ mặt hạnh phúc vì bé đang ăn bánh trứng tình yêu trong bát.
Giờ Phương Tuyết Nhi mới kịp phản ứng, cô chạy về phòng ngủ với vận tốc ánh sáng, giấu đi dáng vẻ lôi thôi, không gọn gàng của mình, miệng thì la lớn: “Quên mau quên mau! Anh hãy coi như là mình chưa nhìn thấy gì, hãy coi như mình chưa phát hiện cái gì, vừa rồi chỉ là ảo giác, người gọn gàng, ngăn nắp trước kia mới là em!”
“Ha ha ha!” Tống Đường Huy nhịn không được mà cười ra tiếng: “Đừng trốn nữa, dáng vẻ nào của em cũng rất xinh đẹp, mau rửa mặt rồi tới ăn sáng đi!”
Phương Tuyết Nhi chuẩn bị gọn gàng cho mình xong thì mới đi ra, khi ấy, bữa sáng đã được làm xong, được bày trên bàn cơm.
Cô kinh ngạc khen ngợi một tiếng: “Oa, thật khéo tay, không ngờ một người đàn ông lại có tay nghề nấu ăn như thế!”
Khen xong, cô cầm một cái bánh trứng lên đút vào miệng, vừa nhấm nháp vừa tấm tắc khen ngon.
Tống Đường Huy nhìn bộ dạng đói bụng của cô thì nở một nụ cười đầy vẻ cưng chiều, hỏi một câu: “Xem dáng vẻ em đói thành thế này, chả lẽ tối qua em chưa ăn gì sao?”
“Không có, tiệc rượu hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy thì làm sao có thời giờ ăn cái gì, em đói muốn chết luôn rồi!” Phương Tuyết Nhi ăn như hổ đói.
Cô ngẩng đầu lên mới phát hiện Tống Đường Huy không ăn gì mà chỉ ngồi nhìn mình chằm chằm, khó hiểu nói: “Anh ăn đi, cứ nhìn em làm gì?”
Tống Đường Huy cười, không nói gì mà bắt đầu ăn.
Ăn xong bữa sáng, Tống Đường Huy lái xe đưa Nhạc Bảo Bối tới nhà, sau đó lại đưa Phương Tuyết Nhi tới công ty.
Trước khi Phương Tuyết Nhi xuống xe, anh ta hỏi cô: “Tan làm có cần anh tới đón em không?”
Phương Tuyết Nhi ngẩn người, trong đầu không khỏi nhớ tới người đàn ông tuyệt tình kia, tiếp đó cô còn nhớ tới quyết định của mình sau buổi lễ đính hôn tối qua, cô lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không cần đâu, hôm nay em còn vài việc cần giải quyết.”
Tống Đường Huy đánh phải gật đầu.
Nhìn Phương Tuyết Nhi bước vào công ty, Tống Đường Huy nở nụ cười dịu dàng mà chính anh ta cũng chưa phát hiện.
Hôm nay, Phương Tuyết Nhi lại tăng ca tới khuya, khi cô về nhà họ Mộc cũng đã hơn mười giờ.
Vừa vào cửa, cô phát hiện đèn trong phòng khách vẫn sáng, nhưng không giống ánh đèn tàn tạ, vàng son lộng lẫy mà là ánh sáng của vài cái đèn tường nhỏ, mờ mờ áp lực.
Mộc Dương Hà đang ngồi chính giữa sô pha, trên mặt là sự lạnh lùng, ánh mắt khắc nghiệt nhìn cô bước vào.
“Đủ rồi! Nếu hai vị còn chưa hài lòng thì cứ tới tìm Tống Đường Huy tôi, Tuyết Nhi, chúng ta dẫn Nhạc Bảo Bối về đi!”
Tống Đường Huy không nhìn nổi nữa, anh ta bế Nhạc Bảo Bối lên, nắm tay rồi kéo Phương Tuyết Nhi đang buồn bã rời đi, không hề quay đầu lại mà bước thẳng ra khỏi dạ hội.
Rời khỏi bữa tiệc, Phương Tuyết Nhi như quả bóng cao su xì hơi, cô thở dài trong lòng, Tống Đường Huy nói: “Em ở đâu, anh đưa hai mẹ con về.”
Về nhà…
Phương Tuyết Nhi nhớ tới căn nhà hoa lệ như cung điện kia, còn nhớ tới dáng vẻ hùng hổ dọa người của Mộc Dương Hà.
Anh thật sự chán ghét cô như thế sao?
“Không… Không…” Nước mắt của Phương Tuyết Nhi lại dâng lên, cô nghẹn ngào nói: “Không phải là nhà của mẹ con em, em không muốn trở lại căn nhà kia.”
Dáng vẻ bị tổn thương của Phương Tuyết Nhi khiến Tống Đường Huy đau lòng vô cùng, biết cô chỉ sống nhờ ở đó nên dỗ dành: “Được, được rồi, không về căn nhà kia nữa, đêm nay hai người tới nhà của anh đi.”
Phương Tuyết Nhi mờ mịt gật đầu.
Nhà Tống Đường Huy là một căn hộ trong một khu xa hoa, diện tích căn hộ không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi sang trọng để một người đàn ông sống thoải mái một mình. Căn hộ được thiết kế rất sáng tạo, mang phong cách cực kỳ hiện đại và bắt kịp xu thế.
Nhưng bây giờ, Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối lại không có tâm trạng để thưởng thức căn hộ này, cô chỉ ôm bé nhỏ ngồi trên sô pha.
Hôm nay Nhạc Bảo Bối vô cùng yên tĩnh, bé ngồi lặng lẽ trong lòng Phương Tuyết Nhi mà không nói lời nào.
Phương Tuyết Nhi trì trệ cỡ nào chăng nữa cũng đã nhận ra sự khác thường của con trai, đặt bé xuống bên cạnh rồi hỏi thăm: “Nhạc Bảo Bối, con sao thế?”
Nhạc Bảo Bối chỉ lắc đầu, cũng không nói chuyện.
Phương Tuyết Nhi tiếp tục hỏi: “Bé yêu, con nói cho mẹ nghe, sao hôm nay con lại đến dạ hội đó vậy?”
Nhạc Bảo Bối cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Là ông nội kia bảo tài xế dẫn con tới chơi.”
“Mẹ hỏi con câu này nha, sao con lại đột nhiên đụng vào cô kia?”
Tất nhiên là Phương Tuyết Nhi rất hiểu con trai mình, tuy Nhạc Bảo Bối là đứa nhỏ hoạt bát, hiếu động nhưng cũng không phải loại trẻ con hư thích quậy phá, vô lễ.
Nhạc Bảo Bối vẫn không lên tiếng mà bé càng thể thiện sự ấm ức, cái miệng vểnh cao hơn, nước mắt cũng không thèm nghe theo bé mà lã chã tuôn rơi.
Tống Đường Huy thấy thế thì lấy một cây kem từ trong tủ lạnh ra đưa cho bé: “Cậu bé ngoan đừng khóc nha, con ăn kem đi, đừng buồn nữa nhé!”
Ai ngờ bé cũng không nhận lấy mà còn khóc dữ dội hơn.
Bé vừa khóc vừa nói: “Không phải lỗi của con, là cô hung dữ kia đạp chân con nên con đau, không đứng vững mới đụng trúng chú phục vụ, con không cố ý mà, là cô đó giẫm chân con trước, phải là cô đó xin lỗi con mà, hu hu hu…”
Thì ra là thế!
Nghe xong, Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy cũng rất kinh ngạc, người ở đó đều chỉ biết đứa bé làm sai nhưng lại hoàn toàn không nghĩ là do Tiêu Tử Dao kia sai trước chứ không phải do đứa nhỏ.
Phương Tuyết Nhi liên tục lau nước mắt cho Nhạc Bảo Bối, đau lòng nói: “Bé yêu à, sao khi nãy con không nói ra?”
Nhạc Bảo Bối nức nở: “Hức, hức, cô kia thật hung dữ, con… Con sợ!”
Phương Tuyết Nhi yêu thương ôm con vào lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, tất cả mọi người đều trách oan bé nhỏ của mẹ, Nhạc Bảo Bối mới là người đúng, Nhạc Bảo Bối là đứa bé ngoan nhất.”
Nhưng mà Nhạc Bảo Bối nằm trong lòng cô cũng không yên lòng, bé thút tha thút thít nói: “Mẹ ơi, vì sao chú đẹp trai lại giúp cô xấu xa kia, vì sao lại nổi nóng với mẹ, có phải chú ấy không thích Nhạc Bảo Bối nữa sao?”
Phương Tuyết Nhi nghe thấy mà xót xa trong lòng, suýt chút nữa đã rơi lệ. Là do cô liên lụy tới Nhạc Bảo Bối, nhưng cô cũng không ngờ Mộc Dương Hà lại chán ghét cô tới thế, xem ra, cô nên chuyển ra khỏi nhà của anh thôi.
Vốn dĩ họ cũng không phải là người cùng một thế giới.
Cô áp chế hỗn loạn trong lòng xuống, nhẹ giọng an ủi Nhạc Bảo Bối: “Nhạc Bảo Bối ngoan, chú chỉ tức giận mẹ thôi, chú vẫn thích Nhạc Bảo Bối mà!”
Cậu nhóc vẫn cúi cái đầu dưa hấu nhỏ của mình xuống như cũ, tiếp tục khóc thút thít trong ngực Phương Tuyết Nhi.
Một hồi lâu sau, cậu nhóc mới khóc mệt, ngủ say trong lòng mẹ mình.
Tống Đường Huy bảo cô để con trai nằm lên giường.
Anh ta nhìn gương mặt đầy vẻ mệt mỏi của Phương Tuyết Nhi thì quan tâm nói: “Chắc cậu bé mệt lắm rồi, chuyển tới chuyển đi, lăn qua lộn lại, nếu không ngại thì đêm nay em ngủ ở đây đi, hai người ngủ trên giường, anh ngủ ở sô pha.”
Phương Tuyết Nhi thấy con ngủ say cũng không nhẫn tâm quấy rầy, cô mới gât đầu, nói với giọng áy náy: “Vậy làm phiền anh rồi!”
Tống Đường Huy nở nụ cười dịu dàng: “Không cần khách sao với anh như thế đâu!”
Anh ta cưng chiều xoa đầu Phương Tuyết Nhi, nói: “Em cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi làm nữa, mau đi ngủ đi!”
“Vâng…” Phương Tuyết Nhi cảm kích đồng ý.
Đêm đã khuya, Tống Đường Huy nằm ngủ trên ghế sô pha nhưng lại trằn trọc cả đêm.
Đã rạng sáng, trong nhà cực kỳ yên tĩnh, tiếng hít thở đều đều truyền ra từ phòng ngủ khiến anh ta cảm thấy yên lòng và hạnh phúc.
Anh ta nhẹ tay nhẹ chân đứng lên, vào phòng ngủ, đắp chăn lại cho Nhạc Bảo Bối.
Sau đó, Tống Đường Huy đi tới bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Phương Tuyết Nhi.
Tống Đường Huy chăm chú nhìn người phụ nữ đang ngủ say, trong mắt tràn đầy sự thâm tình và chân thành. Anh ta cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô một cái, nghĩ thầm trong trong lòng: Tuyết Nhi, bất luận em có quan hệ gì với Mộc Dương Hà, anh đều muốn có được em.
Sau đó,Tống Đường Huy rời khỏi phòng ngủ.
Sáng sớm, Phương Tuyết Nhi tỉnh lại từ trong cơn mê, đêm này cô ngủ khá sâu, tâm trạng cũng khôi phục khá nhiều. Cô vốn là người lạc quan, nếu không cũng không thể mang theo Nhạc Bảo Bối sống tới hiện tại sau khi bị đuổi ra khỏi nhà.
Cô mang dép lê, xoa xoa đầu tóc rối tung do mới ngủ dậy, vừa ngáp vừa khỏi phòng.
“Chào buổi sáng!”
Một tiếng chào hỏi đột nhiên vang lên khiến Phương Tuyết Nhi bị dọa tới mức hét lên.
Giờ cô mới nhớ ra là tối qua mình đã ở nhờ nhà người ta.
Lúc này, Tống Đường Huy đang làm bữa sáng trong phòng bếp nhỏ, Nhạc Bảo Bối thì lộ ra vẻ mặt hạnh phúc vì bé đang ăn bánh trứng tình yêu trong bát.
Giờ Phương Tuyết Nhi mới kịp phản ứng, cô chạy về phòng ngủ với vận tốc ánh sáng, giấu đi dáng vẻ lôi thôi, không gọn gàng của mình, miệng thì la lớn: “Quên mau quên mau! Anh hãy coi như là mình chưa nhìn thấy gì, hãy coi như mình chưa phát hiện cái gì, vừa rồi chỉ là ảo giác, người gọn gàng, ngăn nắp trước kia mới là em!”
“Ha ha ha!” Tống Đường Huy nhịn không được mà cười ra tiếng: “Đừng trốn nữa, dáng vẻ nào của em cũng rất xinh đẹp, mau rửa mặt rồi tới ăn sáng đi!”
Phương Tuyết Nhi chuẩn bị gọn gàng cho mình xong thì mới đi ra, khi ấy, bữa sáng đã được làm xong, được bày trên bàn cơm.
Cô kinh ngạc khen ngợi một tiếng: “Oa, thật khéo tay, không ngờ một người đàn ông lại có tay nghề nấu ăn như thế!”
Khen xong, cô cầm một cái bánh trứng lên đút vào miệng, vừa nhấm nháp vừa tấm tắc khen ngon.
Tống Đường Huy nhìn bộ dạng đói bụng của cô thì nở một nụ cười đầy vẻ cưng chiều, hỏi một câu: “Xem dáng vẻ em đói thành thế này, chả lẽ tối qua em chưa ăn gì sao?”
“Không có, tiệc rượu hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy thì làm sao có thời giờ ăn cái gì, em đói muốn chết luôn rồi!” Phương Tuyết Nhi ăn như hổ đói.
Cô ngẩng đầu lên mới phát hiện Tống Đường Huy không ăn gì mà chỉ ngồi nhìn mình chằm chằm, khó hiểu nói: “Anh ăn đi, cứ nhìn em làm gì?”
Tống Đường Huy cười, không nói gì mà bắt đầu ăn.
Ăn xong bữa sáng, Tống Đường Huy lái xe đưa Nhạc Bảo Bối tới nhà, sau đó lại đưa Phương Tuyết Nhi tới công ty.
Trước khi Phương Tuyết Nhi xuống xe, anh ta hỏi cô: “Tan làm có cần anh tới đón em không?”
Phương Tuyết Nhi ngẩn người, trong đầu không khỏi nhớ tới người đàn ông tuyệt tình kia, tiếp đó cô còn nhớ tới quyết định của mình sau buổi lễ đính hôn tối qua, cô lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không cần đâu, hôm nay em còn vài việc cần giải quyết.”
Tống Đường Huy đánh phải gật đầu.
Nhìn Phương Tuyết Nhi bước vào công ty, Tống Đường Huy nở nụ cười dịu dàng mà chính anh ta cũng chưa phát hiện.
Hôm nay, Phương Tuyết Nhi lại tăng ca tới khuya, khi cô về nhà họ Mộc cũng đã hơn mười giờ.
Vừa vào cửa, cô phát hiện đèn trong phòng khách vẫn sáng, nhưng không giống ánh đèn tàn tạ, vàng son lộng lẫy mà là ánh sáng của vài cái đèn tường nhỏ, mờ mờ áp lực.
Mộc Dương Hà đang ngồi chính giữa sô pha, trên mặt là sự lạnh lùng, ánh mắt khắc nghiệt nhìn cô bước vào.