Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 20 ANH MỘC, ANH ĐÃ HÀI LÒNG CHƯA_
CHƯƠNG 20: ANH MỘC, ANH ĐÃ HÀI LÒNG CHƯA?
“Nhạc Bảo Bối! Sao con lại ở đây? Thế này là sao?”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Phương Tuyết Nhi chỉ cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, vừa lo lắng lại vừa đau lòng.
Nhạc Bảo Bối thấy mẹ đột nhiên xuất hiện thì nước mắt tủi thân lập tức chảy xuống, cánh tay nhỏ bé vươn về phía Phương Tuyết Nhi để cầu cứu, bé khóc hô: “Mẹ… Mẹ…”
Phương Tuyết Nhi tiến lên một bước dài, giành lại con trai từ trong tay Tiêu Tử Dao, bảo vệ con chặt chẽ trong lòng mình rồi tức giận chất vấn: “Cô làm gì thế hả?”
Tiêu Tử Dao rất bất mãn với người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, cô ta quát lớn: “Cô là ai, tôi dạy dỗ đứa con hoang này thì liên quan gì tới cô!”
Cô ta gọi Nhạc Bảo Bối là con hoang!
Trong sự giận dữ, Phương Tuyết Nhi không tiện bùng nổ vì cô không biết rõ ràng tình hình trước mắt nên lên tiếng hỏi: “Cô Tiêu, đây là con trai tôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao cô lại khó xử một đứa bé thế?”
Tiêu Tử Dao liếc nhìn người phục vụ đứng kế bên.
Người phục vụ vội cúi đầu, cẩn thận giải thích: “Vừa rồi tôi đang bê rượu, đứa nhỏ này lại đụng trúng tôi, hại tôi bất cẩn làm đổ rượu lên người cô Tiêu đây.”
“Nghe rõ chưa, đúng là thứ vô giáo dục!” Tiêu Tử Dao nắm lý nên không muốn bỏ qua: “Đi đường cũng không biết nhìn trước nhìn sau, nơi này cũng không phải là nơi các người có thể giương oai, hoành hành ngang ngược đâu đấy!”
Tiêu Tử Dao chưa từng gặp Phương Tuyết Nhi, cũng chưa từng nghe nói về một người như thế nên trong lời nói không chút nể nang.
Phương Tuyết Nhi bị lời nói của Tiêu Tử Dao châm lên một ngọn lửa trong lòng, cô trả lời: “Cô Tiêu, con của tôi đã làm bẩn quần áo của cô, tôi bằng lòng bồi thường nhưng loại từ ngữ như ‘vô giáo dục’ này thì mong cô Tiêu hãy rút lại đi!”
“Hừ, dựa vào đâu chứ?” Tiêu Tử Dao khinh miệt hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt đầy coi thường: “Cô bồi thường sao? Cô biết lễ phục này của quý cô đây đắt tiền cỡ nào không? Cô có bồi thường nổi hay không? Đồ nghèo kiết xác!”
Lời này vừa thốt ra khiến một Tống Đường Huy thường ngày luôn ôn hòa cũng phải tức giận.
Anh ta tiến lên, bảo vệ hai mẹ con Phương Tuyết Nhi phía sau mình: “Cô Tiêu, lễ phục này bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho cô.”
Lúc này Tiêu Tử Dao mới chú ý tới anh ta. Cô ta biết Tống Đường Huy là con trai độc nhất của nhà họ Tống, vốn nổi tiếng đẹp trai tài giỏi hơn người. Cô ta không ngờ người này lại ra mặt vì một cô gái như vậy, trong giây lát khí thế cũng giảm đi một chút: “Anh Tống, lễ phục này của tôi là do chính tay nhà thiết kế bậc thầy Adenis thiết kế, cả thế giới cũng chỉ có một bộ duy nhất, không phải cứ có tiền là có thể mua được đâu.”
Vẻ mặt Tống Đường Huy thay đổi, nhưng động tác bảo vệ của anh ta càng thêm rõ ràng: “Bao nhiêu tiền thì tôi cũng bồi thường cho cô, nếu cô Tiêu còn không hài lòng thì tôi sẽ cho người tới Pháp để mua một bộ khác giống hệt để trả lại cho cô Tiêu.”
Phương Tuyết Nhi ôm chặt Nhạc Bảo Bối đứng phía sau Tống Đường Huy, nghe lời nói bảo vệ của anh ta thì đột nhiên cảm thấy rất cảm động.
Tiêu Tử Dao bị lời của Tống Đường Huy chặn họng không thể nói gì được nữa, oán hận dậm một chân. Cô ta đang muốn mở miệng lần nữa, phía sau lưng truyền tới một giọng nam quen thuộc.
“Cậu Tống đúng là si tình…”
Giọng nói này là của Mộc Dương Hà!
Trong lòng Phương Tuyết Nhi thả lỏng, tuy anh là chồng sắp cưới của Tiêu Tử Dao, nhưng dựa trên sự yêu mến của anh dành cho Nhạc Bảo Bối thì có lẽ anh ấy sẽ không làm khó hai mẹ con cô.
Cô thả Nhạc Bảo Bối trong ngực mình xuống, ló đầu ra từ sau lưng Tống Đường Huy, quả nhiên cô nhìn thấy được Mộc Dương Hà. Anh mặc bộ vest thẳng thớm, nét mặt trầm lặng như nước, khi anh tiến đến thì đám người vốn đang chen chúc tự giác tách ra hai bên, tạo thành một con đường nhường bước cho anh.
Sau khi đi tới bên cạnh Tiêu Tử Dao, anh ngước mắt đúng lúc đối diện với ánh mắt của Phương Tuyết Nhi, trong mắt anh là cảm xúc khó hiểu, lời anh nói ra lại khiến Phương Tuyết Nhi cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Mộc Dương Hà nói: “Một người phụ nữ như vậy mà có thể khiến cậu Tống hao tốn không biết bao nhân lực và tài lực như thế! Không biết ông Tống có biết anh đã bị rễ tình đâm sâu như thế không, nhưng không thể không nói, cô Phương đúng là có chút thủ đoạn.”
Tống Đường Huy biến sắc, sao Mộc Dương Hà quen biết Phương Tuyết Nhi mà lại nói ra lời khó nghe như vậy?
Anh ta vội vàng quay sang nhìn Phương Tuyết Nhi, anh ta thấy sắc mặt cô vô cùng dọa người, môi thì run rẩy vì tức giận.
Trong lòng Tống Đường Huy chua xót, không để ý tới lời dọa giẫm của Mộc Dương Hà mà nghiêm túc nói: “Anh Mộc, xin cẩn trọng lời nói của mình! Tuyết Nhi không phải là loại phụ nữ như anh nói, cô ấy là người tôi yêu nhất!”
Hay cho người yêu nhất!
Mộc Dương Hà cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa vô danh bùng lên, anh hung dữ nhìn chằm chằm Phương Tuyết Nhi, người phụ nữ này đúng là lợi hại, anh đúng là đã xem thường cô. Vừa rồi chỉ tựa một cái vào ngực đàn ông mà giờ đã trở thành người phụ nữ anh ta yêu nhất.
Anh cười lạnh: “Thật à? Nhưng sao anh có thể nhìn cô Phương đây ở chung phòng với cấp trên nam của mình trong đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc ở trong văn phòng…”
“Mộc Dương Hà, tên khốn kiếp này! Tôi đã nói với anh là hắn ta quấy rối tôi, tại sao anh lại…” Phương Tuyết Nhi không nhịn nổi nữa, cô vượt lên trên Tống Đường Huy, cả người run rẩy không kiềm chế nổi, hai mắt đỏ ngầu trừng Mộc Dương Hà, mỗi khi nói một chữ, nước mắt cũng không kiềm được mà chảy xuống: “Cho tới bây giờ, anh chưa từng thử hiểu tôi, anh… dựa vào đâu mà anh dám nói tôi như vậy chứ!”
Mộc Dương Hà bị sự phẫn nộ và tuyệt vọng trong mắt Phương Tuyết Nhi làm cho cứng đờ, lời định nói lại nghẹn ứ trong cổ họng.
Tiêu Tử Dao đứng kế bên xem một hồi mới hiểu thì ra người phụ nữ này cũng quen biết Mộc Dương Hà, hơn nữa hình như quan hệ cũng không đơn giản.
Bây giờ Phương Tuyết Nhi còn dám mắng Mộc Dương Hà, cô ta tức giận quát: “Đúng là mẹ nào con nấy, con trai đụng trúng người khác không xin lỗi thì thôi, bây giờ mẹ còn cắn loạn người ta nữa!”
Tống Đường Huy cũng phát hiện sự khác thường giữa Mộc Dương Hà và Phương Tuyết Nhi, anh ta tiến lên, bình tĩnh bảo hộ Phương Tuyết Nhi ở phía sau lần nữa, anh ta nói: “Đứa nhỏ không phải cố ý, Tuyết Nhi làm thế cũng là do quá mức nóng lòng, tôi thay mặt hai mẹ con xin lỗi hai vị!”
Mộc Dương Hà thấy Tống Đường Huy bảo vệ trước mặt Phương Tuyết Nhi thì lửa giận trong lòng lại bị châm lên.
Đôi lông mày anh tuấn nhíu lại, lạnh llùng nói với Tống Đường Huy: “Cậu Tống đúng là giàu có nhưng đứa bé kia có quan hệ gì với anh? Cô gái này có liên quan gì tới anh? Người nên nói xin lỗi cũng phải là mẹ của đứa bé, phải chính miệng cô ta xin lỗi mới được.”
Mặt Mộc Dương Hà không chút thay đổi nhìn về phái Phương Tuyết Nhi, lạnh lùng, dứt khoát nói: “Cô Phương, cô cảm thấy thế nào?”
Tiêu Tử Dao thấy chồng sắp cưới che chở mình trước mặt mọi người như thế thì không khỏi vui mừng, kiêu căng đắc ý nói: “Đúng rồi, đúng rồi đấy, cô là mẹ thì phải xin lỗi thay con mình chứ, mau lên đi!”
Sự lạnh lùng cùng lời nói mang đầy tính sỉ nhục của Mộc Dương Hà như từng kim băng đâm vào trái tim Phương Tuyết Nhi.
Thân hình gầy yếu của cô lung lay, lảo đảo như sắp ngã xuống.
Tống Đường Huy bực tức nói: “Tôi nói là tôi bằng lòng bồi thường thay lời xin lỗi của hai mẹ con cô ấy, các người cứ ra giá đi, bao nhiêu tiền tôi cũng bồi thường.”
Hành động nắm chặt tay Phương Tuyết Nhi của Tống Đường Huy kích thích đôi mắt của Mộc Dương Hà, vẻ mặt của anh càng thêm lạnh lẽo: “Mộc Dương Hà tôi không hề thiếu tiền, một bộ lễ phục mà thôi. Muốn nhà họ Mộc chúng tôi tha thứ cũng rất dễ, chả cần bồi thường đâu, nói xin lỗi là được rồi, ai làm thì người đó phải xin lỗi, cô Phương, tuy cô là người thấp cổ bé họng nhưng chút phép lịch sự ấy vẫn phải biết chứ nhỉ.”
“Anh…”
“Đường Huy, đừng nói nữa.” Phương Tuyết Nhi ngăn cản Tống Đường Huy đang muốn cãi lại.
Cô nhìn thoáng qua Mộc Dương Hà đang phủ đầy sương lạnh trên mặt, giơ tay lên lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó yên lặng đi tới trước mặt Tiêu Tử Dao, cô cúi người, cúi một cái thật sâu: “Cô Tiêu, xin lỗi cô, con tôi đã làm bẩn lễ phục của cô, tôi thay bé xin lỗi cô.”
Nói xong, cô lại nhìn về phía thần sắc không rõ Mộc Dương Hà, lạnh lùng nói: “Anh Mộc, anh cảm thấy xin lỗi thế này được chưa? Anh hài lòng chưa? Nếu không hài lòng thì để tôi tiếp tục…”
“Nhạc Bảo Bối! Sao con lại ở đây? Thế này là sao?”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Phương Tuyết Nhi chỉ cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, vừa lo lắng lại vừa đau lòng.
Nhạc Bảo Bối thấy mẹ đột nhiên xuất hiện thì nước mắt tủi thân lập tức chảy xuống, cánh tay nhỏ bé vươn về phía Phương Tuyết Nhi để cầu cứu, bé khóc hô: “Mẹ… Mẹ…”
Phương Tuyết Nhi tiến lên một bước dài, giành lại con trai từ trong tay Tiêu Tử Dao, bảo vệ con chặt chẽ trong lòng mình rồi tức giận chất vấn: “Cô làm gì thế hả?”
Tiêu Tử Dao rất bất mãn với người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, cô ta quát lớn: “Cô là ai, tôi dạy dỗ đứa con hoang này thì liên quan gì tới cô!”
Cô ta gọi Nhạc Bảo Bối là con hoang!
Trong sự giận dữ, Phương Tuyết Nhi không tiện bùng nổ vì cô không biết rõ ràng tình hình trước mắt nên lên tiếng hỏi: “Cô Tiêu, đây là con trai tôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao cô lại khó xử một đứa bé thế?”
Tiêu Tử Dao liếc nhìn người phục vụ đứng kế bên.
Người phục vụ vội cúi đầu, cẩn thận giải thích: “Vừa rồi tôi đang bê rượu, đứa nhỏ này lại đụng trúng tôi, hại tôi bất cẩn làm đổ rượu lên người cô Tiêu đây.”
“Nghe rõ chưa, đúng là thứ vô giáo dục!” Tiêu Tử Dao nắm lý nên không muốn bỏ qua: “Đi đường cũng không biết nhìn trước nhìn sau, nơi này cũng không phải là nơi các người có thể giương oai, hoành hành ngang ngược đâu đấy!”
Tiêu Tử Dao chưa từng gặp Phương Tuyết Nhi, cũng chưa từng nghe nói về một người như thế nên trong lời nói không chút nể nang.
Phương Tuyết Nhi bị lời nói của Tiêu Tử Dao châm lên một ngọn lửa trong lòng, cô trả lời: “Cô Tiêu, con của tôi đã làm bẩn quần áo của cô, tôi bằng lòng bồi thường nhưng loại từ ngữ như ‘vô giáo dục’ này thì mong cô Tiêu hãy rút lại đi!”
“Hừ, dựa vào đâu chứ?” Tiêu Tử Dao khinh miệt hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt đầy coi thường: “Cô bồi thường sao? Cô biết lễ phục này của quý cô đây đắt tiền cỡ nào không? Cô có bồi thường nổi hay không? Đồ nghèo kiết xác!”
Lời này vừa thốt ra khiến một Tống Đường Huy thường ngày luôn ôn hòa cũng phải tức giận.
Anh ta tiến lên, bảo vệ hai mẹ con Phương Tuyết Nhi phía sau mình: “Cô Tiêu, lễ phục này bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho cô.”
Lúc này Tiêu Tử Dao mới chú ý tới anh ta. Cô ta biết Tống Đường Huy là con trai độc nhất của nhà họ Tống, vốn nổi tiếng đẹp trai tài giỏi hơn người. Cô ta không ngờ người này lại ra mặt vì một cô gái như vậy, trong giây lát khí thế cũng giảm đi một chút: “Anh Tống, lễ phục này của tôi là do chính tay nhà thiết kế bậc thầy Adenis thiết kế, cả thế giới cũng chỉ có một bộ duy nhất, không phải cứ có tiền là có thể mua được đâu.”
Vẻ mặt Tống Đường Huy thay đổi, nhưng động tác bảo vệ của anh ta càng thêm rõ ràng: “Bao nhiêu tiền thì tôi cũng bồi thường cho cô, nếu cô Tiêu còn không hài lòng thì tôi sẽ cho người tới Pháp để mua một bộ khác giống hệt để trả lại cho cô Tiêu.”
Phương Tuyết Nhi ôm chặt Nhạc Bảo Bối đứng phía sau Tống Đường Huy, nghe lời nói bảo vệ của anh ta thì đột nhiên cảm thấy rất cảm động.
Tiêu Tử Dao bị lời của Tống Đường Huy chặn họng không thể nói gì được nữa, oán hận dậm một chân. Cô ta đang muốn mở miệng lần nữa, phía sau lưng truyền tới một giọng nam quen thuộc.
“Cậu Tống đúng là si tình…”
Giọng nói này là của Mộc Dương Hà!
Trong lòng Phương Tuyết Nhi thả lỏng, tuy anh là chồng sắp cưới của Tiêu Tử Dao, nhưng dựa trên sự yêu mến của anh dành cho Nhạc Bảo Bối thì có lẽ anh ấy sẽ không làm khó hai mẹ con cô.
Cô thả Nhạc Bảo Bối trong ngực mình xuống, ló đầu ra từ sau lưng Tống Đường Huy, quả nhiên cô nhìn thấy được Mộc Dương Hà. Anh mặc bộ vest thẳng thớm, nét mặt trầm lặng như nước, khi anh tiến đến thì đám người vốn đang chen chúc tự giác tách ra hai bên, tạo thành một con đường nhường bước cho anh.
Sau khi đi tới bên cạnh Tiêu Tử Dao, anh ngước mắt đúng lúc đối diện với ánh mắt của Phương Tuyết Nhi, trong mắt anh là cảm xúc khó hiểu, lời anh nói ra lại khiến Phương Tuyết Nhi cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Mộc Dương Hà nói: “Một người phụ nữ như vậy mà có thể khiến cậu Tống hao tốn không biết bao nhân lực và tài lực như thế! Không biết ông Tống có biết anh đã bị rễ tình đâm sâu như thế không, nhưng không thể không nói, cô Phương đúng là có chút thủ đoạn.”
Tống Đường Huy biến sắc, sao Mộc Dương Hà quen biết Phương Tuyết Nhi mà lại nói ra lời khó nghe như vậy?
Anh ta vội vàng quay sang nhìn Phương Tuyết Nhi, anh ta thấy sắc mặt cô vô cùng dọa người, môi thì run rẩy vì tức giận.
Trong lòng Tống Đường Huy chua xót, không để ý tới lời dọa giẫm của Mộc Dương Hà mà nghiêm túc nói: “Anh Mộc, xin cẩn trọng lời nói của mình! Tuyết Nhi không phải là loại phụ nữ như anh nói, cô ấy là người tôi yêu nhất!”
Hay cho người yêu nhất!
Mộc Dương Hà cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa vô danh bùng lên, anh hung dữ nhìn chằm chằm Phương Tuyết Nhi, người phụ nữ này đúng là lợi hại, anh đúng là đã xem thường cô. Vừa rồi chỉ tựa một cái vào ngực đàn ông mà giờ đã trở thành người phụ nữ anh ta yêu nhất.
Anh cười lạnh: “Thật à? Nhưng sao anh có thể nhìn cô Phương đây ở chung phòng với cấp trên nam của mình trong đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc ở trong văn phòng…”
“Mộc Dương Hà, tên khốn kiếp này! Tôi đã nói với anh là hắn ta quấy rối tôi, tại sao anh lại…” Phương Tuyết Nhi không nhịn nổi nữa, cô vượt lên trên Tống Đường Huy, cả người run rẩy không kiềm chế nổi, hai mắt đỏ ngầu trừng Mộc Dương Hà, mỗi khi nói một chữ, nước mắt cũng không kiềm được mà chảy xuống: “Cho tới bây giờ, anh chưa từng thử hiểu tôi, anh… dựa vào đâu mà anh dám nói tôi như vậy chứ!”
Mộc Dương Hà bị sự phẫn nộ và tuyệt vọng trong mắt Phương Tuyết Nhi làm cho cứng đờ, lời định nói lại nghẹn ứ trong cổ họng.
Tiêu Tử Dao đứng kế bên xem một hồi mới hiểu thì ra người phụ nữ này cũng quen biết Mộc Dương Hà, hơn nữa hình như quan hệ cũng không đơn giản.
Bây giờ Phương Tuyết Nhi còn dám mắng Mộc Dương Hà, cô ta tức giận quát: “Đúng là mẹ nào con nấy, con trai đụng trúng người khác không xin lỗi thì thôi, bây giờ mẹ còn cắn loạn người ta nữa!”
Tống Đường Huy cũng phát hiện sự khác thường giữa Mộc Dương Hà và Phương Tuyết Nhi, anh ta tiến lên, bình tĩnh bảo hộ Phương Tuyết Nhi ở phía sau lần nữa, anh ta nói: “Đứa nhỏ không phải cố ý, Tuyết Nhi làm thế cũng là do quá mức nóng lòng, tôi thay mặt hai mẹ con xin lỗi hai vị!”
Mộc Dương Hà thấy Tống Đường Huy bảo vệ trước mặt Phương Tuyết Nhi thì lửa giận trong lòng lại bị châm lên.
Đôi lông mày anh tuấn nhíu lại, lạnh llùng nói với Tống Đường Huy: “Cậu Tống đúng là giàu có nhưng đứa bé kia có quan hệ gì với anh? Cô gái này có liên quan gì tới anh? Người nên nói xin lỗi cũng phải là mẹ của đứa bé, phải chính miệng cô ta xin lỗi mới được.”
Mặt Mộc Dương Hà không chút thay đổi nhìn về phái Phương Tuyết Nhi, lạnh lùng, dứt khoát nói: “Cô Phương, cô cảm thấy thế nào?”
Tiêu Tử Dao thấy chồng sắp cưới che chở mình trước mặt mọi người như thế thì không khỏi vui mừng, kiêu căng đắc ý nói: “Đúng rồi, đúng rồi đấy, cô là mẹ thì phải xin lỗi thay con mình chứ, mau lên đi!”
Sự lạnh lùng cùng lời nói mang đầy tính sỉ nhục của Mộc Dương Hà như từng kim băng đâm vào trái tim Phương Tuyết Nhi.
Thân hình gầy yếu của cô lung lay, lảo đảo như sắp ngã xuống.
Tống Đường Huy bực tức nói: “Tôi nói là tôi bằng lòng bồi thường thay lời xin lỗi của hai mẹ con cô ấy, các người cứ ra giá đi, bao nhiêu tiền tôi cũng bồi thường.”
Hành động nắm chặt tay Phương Tuyết Nhi của Tống Đường Huy kích thích đôi mắt của Mộc Dương Hà, vẻ mặt của anh càng thêm lạnh lẽo: “Mộc Dương Hà tôi không hề thiếu tiền, một bộ lễ phục mà thôi. Muốn nhà họ Mộc chúng tôi tha thứ cũng rất dễ, chả cần bồi thường đâu, nói xin lỗi là được rồi, ai làm thì người đó phải xin lỗi, cô Phương, tuy cô là người thấp cổ bé họng nhưng chút phép lịch sự ấy vẫn phải biết chứ nhỉ.”
“Anh…”
“Đường Huy, đừng nói nữa.” Phương Tuyết Nhi ngăn cản Tống Đường Huy đang muốn cãi lại.
Cô nhìn thoáng qua Mộc Dương Hà đang phủ đầy sương lạnh trên mặt, giơ tay lên lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó yên lặng đi tới trước mặt Tiêu Tử Dao, cô cúi người, cúi một cái thật sâu: “Cô Tiêu, xin lỗi cô, con tôi đã làm bẩn lễ phục của cô, tôi thay bé xin lỗi cô.”
Nói xong, cô lại nhìn về phía thần sắc không rõ Mộc Dương Hà, lạnh lùng nói: “Anh Mộc, anh cảm thấy xin lỗi thế này được chưa? Anh hài lòng chưa? Nếu không hài lòng thì để tôi tiếp tục…”