Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 18 CÔ KHÔNG XỨNG
CHƯƠNG 18: CÔ KHÔNG XỨNG
“Không có, không có, không có đâu! Sao tôi lại trốn tránh anh chứ!” Phương Tuyết Nhi là người không biết nói dối, ánh mắt cô tránh né.
Mộc Dương Hà nhìn thấy thì lạnh lùng nói: “Cô đang sợ tôi!”
Phương Tuyết Nhi cúi đầu, không nói thêm gì.
“Không phải cô là người ăn nói rất khéo léo à? Sao, sao lại không nói nữa?” trong giọng nói của Mộc Dương Hà lộ ra một tia nghiền ngẫm.
“Tôi không có gì để nói cả!” Phương Tuyết Nhi vẫn cúi đầu.
Mộc Dương Hà nâng chiếc cằm nhỏ tinh xảo của cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình: “Tôi càng muốn ép cô nói ra đấy!”
Ánh mắt của Phương Tuyết Nhi tránh né nhưng bị ép đối diện với đôi mắt lạnh cuốn hút, sâu không thấy đáy kia.
Cô cắn răng nhỏ, ấm ức nói: “Tại sao lại gạt tôi, vì sao không nói cho tôi biết anh là Mộc Dương Hà?”
Trong mắt Mộc Dương Hà lóe lên tia kinh ngạc, buông cằm Phương Tuyết Nhi ra, khí tức lạnh lùng cũng tiêu tán rất nhiều: “Tôi không cố tình giấu giếm cô mà tôi chỉ không muốn dẫn tới phiền phức không cần thiết vì thân phận của mình thôi.”
“Ha ha.” Phương Tuyết Nhi cười lạnh một tiếng: “Anh sợ tôi sẽ thấy người sang thì bắt quàng làm họ, sợ sau khi tôi biết anh là Mộc Dương Hà thì sẽ ôm chặt đùi anh không bỏ!”
“Cô đừng quá càn rỡ!” Trong đôi mắt lạnh lẽo của Mộc Dương Hà dần dần tích tụ lửa giận: “Cho tới giờ, chưa ai dám nói chuyện với tôi như vậy đâu!”
“Vậy sao? Cô An Ly kia cũng không dám sao?” Không biết sợi dây thần kinh nào Phương Tuyết Nhi bị chạm mà đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, lời vừa thốt ra khỏi miệng thì cô lập tức hối hận, nhưng hiển nhiên là đã muộn.
Mộc Dương Hà giống như người bị chọc đúng vảy ngược, anh nắm lấy cổ tay non mềm, mảnh khảnh của Phương Tuyết Nhi, ép cô phải dựa vào vách tường trong phòng, dùng giọng lạnh lùng, tàn nhẫn nói: “Cô thì sao, nay Tần mai Sở, không biết chừng mực ý tứ, cô có tư cách gì để so sánh với An Ly? Cô càng không xứng nhắc tới cái tên này trước mặt tôi!”
Mỗi câu mổi chữ đều như cây kim đâm vào trái tim Phương Tuyết Nhi, khiến nó co rút đau đớn.
Cô không xứng…
Trong lòng anh, An Ly cao quý như vậy, còn cô thì ti tiện tới mức đó sao?
Giọt nước mắt tuyệt vọng của Phương Tuyết Nhi chảy xuống, cô dùng sức giãy khỏi gọng kìm của Mộc Dương Hà, lao ra ngoài như đang chạy trốn.
Làm việc cho tới trưa, những lời nói cay nghiệt của Mộc Dương Hà vẫn quẩn quanh trong đầu Phương Tuyết Nhi, không xua đi được.
Cô làm việc với vẻ hoảng hốt, không thể tránh khỏi việc bị Đường Uy Phong khó dễ vài lần dù cho là công khai hay bí mật.
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Thịnh thế Mộc Thiên, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Mộc Dương Hà đang nói chuyện với ông cố Mộc.
Sau khi ông cố Mộc về hưu thì rất ít tới công ty, hôm nay lại tới đây thế này thì đúng là chuyện lạ, chắc chắn là ông có chuyện gì đó rất quan trọng.
“Ông nội, sao hôm nay ông lại tới đây?” Mộc Dương Hà dừng công việc trên tay, ngồi xuống chỗ đối diện với ông cố Mộc.
Ông cố Mộc để cấp dưới hai bên lui xuống rồi vừa cười vừa nói: “Lâu quá không tới đây, hôm nay tới nhìn một cái!”
Ông cố Mộc nhấp một ngụm trà, dựa vào ghế sô pha, buồn bã nói: “Con có đối sách gì với hai nhà Tiêu, Tống kia chưa?”
Mộc Dương Hà ung dung, bình tĩnh nói: “Hai nhà Tiêu, Tống cũng phát triển khá tốt trong hai năm qua, có xu thế muốn ngóc đầu trở lại. Tuy hiện tại, họ không dám chính diện chống đối với tập đoàn Thành Công chúng ta nhưng nếu họ hợp tác với nhau thì cũng là mối họa lớn cho công ty nên cháu định đánh bại từng người trước.”
“Ừ.” Ông cố Mộc hài lòng gật đầu: “Không tệ, không hổ là là cháu ngoan do một tay ta dạy dỗ nhưng ta nghe nói nhà họ Tống đang có ý định kết thông gia với nhà họ Tiêu, cho nên kế hoạch đánh bại từng nhà không thể áp dụng được.”
Mộc Dương Hà nhíu mày, trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng xuất hiện một tia khó hiểu, anh mở mệng hỏi: “Ông có kiến nghị gì không ạ?”
Ông cố Mộc là người nhìn xa trông rộng, trong lòng ông đã có sách lược.
Ông mỉm cười, nói: “Tuy nhà họ Tống có ý định kết thông gia với nhà họ Tiêu nhưng sợ là nhà họ Tiêu khó có thể toại nguyện.”
“Xin nghe ông dạy bảo ạ!”
“Lá ngọc cành vàng Tiêu Tử Dao của nhà họ Tiêu là con gái duy nhất của Tiêu Học Hạo, từ nhỏ đã rất được cưng chiều, nếu cô ta không gật đầu đồng ý hôn sự này thì chắc chắn nó không thể thành được.”
“Con trai độc nhất của nhà họ Tống là Tống Đường Huy, là một thanh niên trẻ tuổi, đẹp trai, sao ông nội lại biết cô Tiêu này sẽ không đồng ý chứ?”
“Tất nhiên là ta biết rồi!” Ông cố Mộc nở nụ cười gian xảo: “Bởi vì Tiêu Tử Dao này thích con.”
“Cái gì!” Mộc Dương Hà vô cùng khó hiểu, anh từng gặp Tiêu tử Dao này vài lần trong tiệc rượu và mấy buổi đấu giá, tại sao ông lại nói là cô ta thích mình chứ.
“Con không biết là vì con chưa từng để ý cô ta. Cô ta chính là đàn em khóa dưới của con, vẫn luôn yêu mến con.” Ông cố Mộc lắc đầu, cười nói: “Mấy năm trước, Tiêu Tử Dao từng nhờ ba mình tới nói chuyện kết thông gia với ta nhưng lúc đó con lại đang yêu đương với An Ly nên ta bỏ qua. Nhưng hiện tại, An Ly cũng đã đi rồi, Tiêu Tử Dao vẫn luôn chờ đợi con, tình hình thị trường hiện này cần phải tìm phương pháp phá bỏ. Chỉ cần con đồng ý thì ta sẽ phái người tới nhà họ Tiêu cầu hôn, một khi hai nhà chúng ta kết thông gia thì nhà họ Tống cũng không còn là mối uy hiếp lớn nữa, ý của con thế nào?”
Mộc Dương Hà trầm ngâm ngay cả nửa ngày, anh không có khát vọng gì với yêu đương hay kết hôn. Sau khi An Ly rời đi, anh sa sút tinh thần một thời gian ngắn, bây giờ cô ấy đã không trở lại, anh kiên trì chờ đợi một mình cũng không có ý nghĩa gì.
Nếu đã vậy, một cuộc hôn nhân có thể giải nguy cho tập đoàn nhà mình…
Mộc Dương Hà cúi đầu, suy nghĩ một hồi lâu một chậm rãi nói: “Cháu đồng ý.”
Ông cố Mộc gật đầu: “Quý cô nhà họ Tiêu xinh đẹp, gia thế cũng tốt, hai người các con kết hôn cũng là một chuyện tốt.”
Hai ông cháu bàn bạc xong, nhà họ Mộc tức khắc phái người tới nhà họ Tiêu cầu hôn, nhà họ Tiêu luôn cầu mà không được nên tất nhiên là lập tức đồng ý.
Tin đồn về việc hai nhà họ Mộc, Tiêu liên hôn nhanh chóng truyền đi khắp tập đoàn Thành Công.
“Mọi người nghe nói chưa? Tổng giám đốc Mộc Dương Hà của chúng ta muốn kết hôn với lá ngọc cành vàng nhà họ Tiêu đấy.”
“Thật hay giả thế, tin đồn này có chính xác không?”
“Tin đồn này là sự thật đấy! Nghe nói tối nay sẽ tổ chức dạ vũ, chính thức thông báo tin tức này.”
“Cứ thế này thì chẳng phải Thịnh Thế Mộc thiên sẽ càng thêm lớn mạnh sao, chậc chậc chậc!”
Phương Tuyết Nhi đang ở công ty Florina, các nhân viên khác thảo luận về tin đồn đám hỏi của cấp trên, không phải thái độ hoài nghi thì cũng là cực kỳ hâm mộ.
Phương Tuyết Nhi chưa bao giờ tham gia vào việc thảo luận tin đồn vỉa hè kiểu này, cô yên lặng làm công việc của mình.
Đột nhiên, chuông điện thoại của cô vang lên.
Là Tống Đường Huy.
“Tuyết Nhi, có đang bận không?” Giọng nói ôn hòa, thuần hậu của Tống Đường Huy truyền tới.
“Cũng bình thường, có chuyện gì à?” Phương Tuyết Nhi có chút nghi hoặc.
“Tối nay, anh cần phải tham gia một buổi dạ hội, nhưng anh đang thiếu một bạn nhảy, em có đồng ý đi với anh không?”
Phương Tuyết Nhi nghĩ ngợi một chút, Nhạc Bảo Bối đã có người đón, buổi tối cô cũng không có việc gì nên đáp ứng lời mời: “Được, nhưng em không có lễ phục dạ hội.”
Ở đầu kia của điện thoại, Tống Đường Huy cười một tiếng, chu đáo nói: “Sau khi em tan làm, anh tới đón em, chúng ta đi chọn lễ phục.”
Sau khi tan sở, Phương Tuyết Nhi vừa bước ra tòa nhà, cô nhìn thấy Tống Đường Huy đã đợi ở chỗ này từ sớm ngay lập tức.
Hai người cùng nhau đi tới một cửa hàng lễ phục cao cấp.
Trong cửa hàng vô cùng tráng lệ với các tủ quần áo âm tường cao lớn rực rỡ, bên trong treo đầy các loại lễ phục, gần như có thể thỏa mãn giấc mơ làm công chúa của tất cả các cô gái.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiến lên tiếp đón hai người, thuần thục, lễ phép giới thiệu các loại lễ phục khác nhau.
Phương Tuyết Nhi đột nhiên nhìn thấy bộ lễ phục dạ hội mỏng màu xanh ngọc bích đang được trưng bày ở giữa cửa hàng, màu sắc tươi mát khiến lòng người rung động, đường cong cũng được phác họa vô cùng hoàn mỹ.
Cô vừa liếc thấy là biết đây là do thần tượng của cô - nhà thiết kế thời trang bậc thầy Adenis thiết kế, cô ngạc nhiên không thôi.
“Các vị còn có lễ phục do nhà thiết kế Adenis thiết kế nữa à!” Phương Tuyết Nhi mừng rỡ, xoay quanh bộ lễ phục này để thưởng thức nó.
“Không có, không có, không có đâu! Sao tôi lại trốn tránh anh chứ!” Phương Tuyết Nhi là người không biết nói dối, ánh mắt cô tránh né.
Mộc Dương Hà nhìn thấy thì lạnh lùng nói: “Cô đang sợ tôi!”
Phương Tuyết Nhi cúi đầu, không nói thêm gì.
“Không phải cô là người ăn nói rất khéo léo à? Sao, sao lại không nói nữa?” trong giọng nói của Mộc Dương Hà lộ ra một tia nghiền ngẫm.
“Tôi không có gì để nói cả!” Phương Tuyết Nhi vẫn cúi đầu.
Mộc Dương Hà nâng chiếc cằm nhỏ tinh xảo của cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình: “Tôi càng muốn ép cô nói ra đấy!”
Ánh mắt của Phương Tuyết Nhi tránh né nhưng bị ép đối diện với đôi mắt lạnh cuốn hút, sâu không thấy đáy kia.
Cô cắn răng nhỏ, ấm ức nói: “Tại sao lại gạt tôi, vì sao không nói cho tôi biết anh là Mộc Dương Hà?”
Trong mắt Mộc Dương Hà lóe lên tia kinh ngạc, buông cằm Phương Tuyết Nhi ra, khí tức lạnh lùng cũng tiêu tán rất nhiều: “Tôi không cố tình giấu giếm cô mà tôi chỉ không muốn dẫn tới phiền phức không cần thiết vì thân phận của mình thôi.”
“Ha ha.” Phương Tuyết Nhi cười lạnh một tiếng: “Anh sợ tôi sẽ thấy người sang thì bắt quàng làm họ, sợ sau khi tôi biết anh là Mộc Dương Hà thì sẽ ôm chặt đùi anh không bỏ!”
“Cô đừng quá càn rỡ!” Trong đôi mắt lạnh lẽo của Mộc Dương Hà dần dần tích tụ lửa giận: “Cho tới giờ, chưa ai dám nói chuyện với tôi như vậy đâu!”
“Vậy sao? Cô An Ly kia cũng không dám sao?” Không biết sợi dây thần kinh nào Phương Tuyết Nhi bị chạm mà đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, lời vừa thốt ra khỏi miệng thì cô lập tức hối hận, nhưng hiển nhiên là đã muộn.
Mộc Dương Hà giống như người bị chọc đúng vảy ngược, anh nắm lấy cổ tay non mềm, mảnh khảnh của Phương Tuyết Nhi, ép cô phải dựa vào vách tường trong phòng, dùng giọng lạnh lùng, tàn nhẫn nói: “Cô thì sao, nay Tần mai Sở, không biết chừng mực ý tứ, cô có tư cách gì để so sánh với An Ly? Cô càng không xứng nhắc tới cái tên này trước mặt tôi!”
Mỗi câu mổi chữ đều như cây kim đâm vào trái tim Phương Tuyết Nhi, khiến nó co rút đau đớn.
Cô không xứng…
Trong lòng anh, An Ly cao quý như vậy, còn cô thì ti tiện tới mức đó sao?
Giọt nước mắt tuyệt vọng của Phương Tuyết Nhi chảy xuống, cô dùng sức giãy khỏi gọng kìm của Mộc Dương Hà, lao ra ngoài như đang chạy trốn.
Làm việc cho tới trưa, những lời nói cay nghiệt của Mộc Dương Hà vẫn quẩn quanh trong đầu Phương Tuyết Nhi, không xua đi được.
Cô làm việc với vẻ hoảng hốt, không thể tránh khỏi việc bị Đường Uy Phong khó dễ vài lần dù cho là công khai hay bí mật.
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Thịnh thế Mộc Thiên, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Mộc Dương Hà đang nói chuyện với ông cố Mộc.
Sau khi ông cố Mộc về hưu thì rất ít tới công ty, hôm nay lại tới đây thế này thì đúng là chuyện lạ, chắc chắn là ông có chuyện gì đó rất quan trọng.
“Ông nội, sao hôm nay ông lại tới đây?” Mộc Dương Hà dừng công việc trên tay, ngồi xuống chỗ đối diện với ông cố Mộc.
Ông cố Mộc để cấp dưới hai bên lui xuống rồi vừa cười vừa nói: “Lâu quá không tới đây, hôm nay tới nhìn một cái!”
Ông cố Mộc nhấp một ngụm trà, dựa vào ghế sô pha, buồn bã nói: “Con có đối sách gì với hai nhà Tiêu, Tống kia chưa?”
Mộc Dương Hà ung dung, bình tĩnh nói: “Hai nhà Tiêu, Tống cũng phát triển khá tốt trong hai năm qua, có xu thế muốn ngóc đầu trở lại. Tuy hiện tại, họ không dám chính diện chống đối với tập đoàn Thành Công chúng ta nhưng nếu họ hợp tác với nhau thì cũng là mối họa lớn cho công ty nên cháu định đánh bại từng người trước.”
“Ừ.” Ông cố Mộc hài lòng gật đầu: “Không tệ, không hổ là là cháu ngoan do một tay ta dạy dỗ nhưng ta nghe nói nhà họ Tống đang có ý định kết thông gia với nhà họ Tiêu, cho nên kế hoạch đánh bại từng nhà không thể áp dụng được.”
Mộc Dương Hà nhíu mày, trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng xuất hiện một tia khó hiểu, anh mở mệng hỏi: “Ông có kiến nghị gì không ạ?”
Ông cố Mộc là người nhìn xa trông rộng, trong lòng ông đã có sách lược.
Ông mỉm cười, nói: “Tuy nhà họ Tống có ý định kết thông gia với nhà họ Tiêu nhưng sợ là nhà họ Tiêu khó có thể toại nguyện.”
“Xin nghe ông dạy bảo ạ!”
“Lá ngọc cành vàng Tiêu Tử Dao của nhà họ Tiêu là con gái duy nhất của Tiêu Học Hạo, từ nhỏ đã rất được cưng chiều, nếu cô ta không gật đầu đồng ý hôn sự này thì chắc chắn nó không thể thành được.”
“Con trai độc nhất của nhà họ Tống là Tống Đường Huy, là một thanh niên trẻ tuổi, đẹp trai, sao ông nội lại biết cô Tiêu này sẽ không đồng ý chứ?”
“Tất nhiên là ta biết rồi!” Ông cố Mộc nở nụ cười gian xảo: “Bởi vì Tiêu Tử Dao này thích con.”
“Cái gì!” Mộc Dương Hà vô cùng khó hiểu, anh từng gặp Tiêu tử Dao này vài lần trong tiệc rượu và mấy buổi đấu giá, tại sao ông lại nói là cô ta thích mình chứ.
“Con không biết là vì con chưa từng để ý cô ta. Cô ta chính là đàn em khóa dưới của con, vẫn luôn yêu mến con.” Ông cố Mộc lắc đầu, cười nói: “Mấy năm trước, Tiêu Tử Dao từng nhờ ba mình tới nói chuyện kết thông gia với ta nhưng lúc đó con lại đang yêu đương với An Ly nên ta bỏ qua. Nhưng hiện tại, An Ly cũng đã đi rồi, Tiêu Tử Dao vẫn luôn chờ đợi con, tình hình thị trường hiện này cần phải tìm phương pháp phá bỏ. Chỉ cần con đồng ý thì ta sẽ phái người tới nhà họ Tiêu cầu hôn, một khi hai nhà chúng ta kết thông gia thì nhà họ Tống cũng không còn là mối uy hiếp lớn nữa, ý của con thế nào?”
Mộc Dương Hà trầm ngâm ngay cả nửa ngày, anh không có khát vọng gì với yêu đương hay kết hôn. Sau khi An Ly rời đi, anh sa sút tinh thần một thời gian ngắn, bây giờ cô ấy đã không trở lại, anh kiên trì chờ đợi một mình cũng không có ý nghĩa gì.
Nếu đã vậy, một cuộc hôn nhân có thể giải nguy cho tập đoàn nhà mình…
Mộc Dương Hà cúi đầu, suy nghĩ một hồi lâu một chậm rãi nói: “Cháu đồng ý.”
Ông cố Mộc gật đầu: “Quý cô nhà họ Tiêu xinh đẹp, gia thế cũng tốt, hai người các con kết hôn cũng là một chuyện tốt.”
Hai ông cháu bàn bạc xong, nhà họ Mộc tức khắc phái người tới nhà họ Tiêu cầu hôn, nhà họ Tiêu luôn cầu mà không được nên tất nhiên là lập tức đồng ý.
Tin đồn về việc hai nhà họ Mộc, Tiêu liên hôn nhanh chóng truyền đi khắp tập đoàn Thành Công.
“Mọi người nghe nói chưa? Tổng giám đốc Mộc Dương Hà của chúng ta muốn kết hôn với lá ngọc cành vàng nhà họ Tiêu đấy.”
“Thật hay giả thế, tin đồn này có chính xác không?”
“Tin đồn này là sự thật đấy! Nghe nói tối nay sẽ tổ chức dạ vũ, chính thức thông báo tin tức này.”
“Cứ thế này thì chẳng phải Thịnh Thế Mộc thiên sẽ càng thêm lớn mạnh sao, chậc chậc chậc!”
Phương Tuyết Nhi đang ở công ty Florina, các nhân viên khác thảo luận về tin đồn đám hỏi của cấp trên, không phải thái độ hoài nghi thì cũng là cực kỳ hâm mộ.
Phương Tuyết Nhi chưa bao giờ tham gia vào việc thảo luận tin đồn vỉa hè kiểu này, cô yên lặng làm công việc của mình.
Đột nhiên, chuông điện thoại của cô vang lên.
Là Tống Đường Huy.
“Tuyết Nhi, có đang bận không?” Giọng nói ôn hòa, thuần hậu của Tống Đường Huy truyền tới.
“Cũng bình thường, có chuyện gì à?” Phương Tuyết Nhi có chút nghi hoặc.
“Tối nay, anh cần phải tham gia một buổi dạ hội, nhưng anh đang thiếu một bạn nhảy, em có đồng ý đi với anh không?”
Phương Tuyết Nhi nghĩ ngợi một chút, Nhạc Bảo Bối đã có người đón, buổi tối cô cũng không có việc gì nên đáp ứng lời mời: “Được, nhưng em không có lễ phục dạ hội.”
Ở đầu kia của điện thoại, Tống Đường Huy cười một tiếng, chu đáo nói: “Sau khi em tan làm, anh tới đón em, chúng ta đi chọn lễ phục.”
Sau khi tan sở, Phương Tuyết Nhi vừa bước ra tòa nhà, cô nhìn thấy Tống Đường Huy đã đợi ở chỗ này từ sớm ngay lập tức.
Hai người cùng nhau đi tới một cửa hàng lễ phục cao cấp.
Trong cửa hàng vô cùng tráng lệ với các tủ quần áo âm tường cao lớn rực rỡ, bên trong treo đầy các loại lễ phục, gần như có thể thỏa mãn giấc mơ làm công chúa của tất cả các cô gái.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiến lên tiếp đón hai người, thuần thục, lễ phép giới thiệu các loại lễ phục khác nhau.
Phương Tuyết Nhi đột nhiên nhìn thấy bộ lễ phục dạ hội mỏng màu xanh ngọc bích đang được trưng bày ở giữa cửa hàng, màu sắc tươi mát khiến lòng người rung động, đường cong cũng được phác họa vô cùng hoàn mỹ.
Cô vừa liếc thấy là biết đây là do thần tượng của cô - nhà thiết kế thời trang bậc thầy Adenis thiết kế, cô ngạc nhiên không thôi.
“Các vị còn có lễ phục do nhà thiết kế Adenis thiết kế nữa à!” Phương Tuyết Nhi mừng rỡ, xoay quanh bộ lễ phục này để thưởng thức nó.