Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 198 ĐAU LÒNG GIẢ TẠO
CHƯƠNG 198: ĐAU LÒNG GIẢ TẠO
Cô vốn cho rằng cả đời này cô cũng sẽ không tìm được ba ruột của Nhạc Bảo Bối. Cô vốn tưởng rằng, người đàn ông vào buổi tối năm năm trước, đời này cũng sẽ không có bất cứ dây dưa gì với cô nữa.
Nhưng lại không ngờ thì ra anh đã sớm xuất hiện bên cạnh cô, cho đến giờ vẫn chưa từng rời đi.
Chỉ là cả hai đều không biết sự thật. Nếu như có thể biết sớm hơn một chút, hiện tại kết quả liệu có khác đi hay không?
Nhưng hiện tại, hai người họ đều đã có một cuộc sống mới.
Vậy nên cô cảm ơn sự xuất hiện của anh vào đêm của năm năm trước, vì anh đã mang đến một thiên sứ trong cuộc đời cô, mang đến cho cô một Nhạc Bảo Bối đáng yêu như vậy.
Nhưng cô sẽ không nói sự thật cho anh biết, suốt đời không nói.
Khi đêm tối tĩnh lặng, cô ngồi trước giường Nhạc Bảo Bối, trông thằng bé không chợp mắt.
“Nhạc Bảo Bối, con có biết không? Rốt cuộc mẹ cũng đã tìm thấy ba con rồi.”
Như vậy, cô chỉ có thể nói với Nhạc Bảo Bối đang hôn mê.
“Thì ra, chú Mộc chính là ba con. Nhạc Bảo Bối, nếu con biết được tin này, nhất định sẽ rất vui đi?”
Nhạc Bảo Bối thích Mộc Dương Hà như vậy, luôn muốn Mộc Dương Hà là ba nó, nếu nó biết được Mộc Dương Hà chính là ba nó, nó nhất định sẽ khua chân múa tay vui sướng?
“Nhưng xin lỗi... Nhạc Bảo Bối... Mẹ không thể nói với con... Không thể... Bởi vì, chú Mộc đã có cuộc sống của riêng mình rồi... Mà mẹ cũng đã đồng ý lấy chú Tống, mãi mãi ở bên chú Tống... Chú Tống đối tốt với mẹ và con như vậy, mẹ không thể lừa dối chú ấy, không thể phản bội chú ấy...”
Nước mắt không ngừng rơi xuống ga giường, tạo thành từng đóa bọt nước xinh đẹp.
Cô nhìn chiếc nhẫn đính hôn đặt trên đầu giường, phía trên khảm kim cương, dưới ánh trăng vô cùng lộng lẫy.
Nó giống như một lời hứa vậy, vĩnh viễn sẽ không biến chất.
Bỗng nhiên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân ầm ĩ, tiếp đó là tiếng nói chuyện của bác sĩ và y tá, còn có tiếng chuông truyền ra từ phòng bệnh...
“Mau mau! Anh Mộc tỉnh rồi! Mau chuẩn bị kiểm tra!”
“Chuẩn bị xong hết đồ đạc chưa? Nhanh một chút! Nếu chậm trễ ai cũng không gánh vác được trách nhiệm đâu!”
Anh tỉnh chưa?
Mộc Dương Hà thực sự đã tỉnh lại!
Nhưng sau khi tỉnh lại, câu nói đầu tiên của anh chính là:
“Nhạc Bảo Bối và Phương Tuyết Nhi đâu?”
Bác sĩ nói với anh Nhạc Bảo Bối và Phương Tuyết Nhi đểu không sao, ở trong phòng bệnh đầu hành lang kia. Lúc này Mộc Dương Hà mới yên tâm, nằm xuống để mặc bác sĩ kiểm tra.
Bác sĩ kiểm tra xong, một mực cung kính nói:
“Anh Mộc, cơ thể của anh đang hồi phục rất tốt, chỉ vì gãy xương, còn cần ở bệnh viện tĩnh dưỡng một tháng nữa mới có thể xuất viện. Trong một tháng này, anh đừng vận động mạnh, cũng cẩn thận đừng va chạm vào phần đầu, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Mộc Dương Hà gật đầu, nói:
“Đưa tôi đến gặp Phương Tuyết Nhi.”
Bác sĩ lộ vẻ khó xử:
“Anh Mộc, anh mới vừa tỉnh lại, nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đến gặp cô Phương cũng chưa muộn...”
Giọng điệu của Mộc Dương Hà có chút lạnh lùng:
“Tôi nói đưa tôi đi gặp cô ấy, đừng để tôi nói lại lần ba.”
Bác sĩ không còn cách nào khác, chỉ đành cùng các y tá đỡ anh ngồi xuống xe lăn, đẩy anh đến phòng bệnh của Phương Tuyết Nhi.
Đẩy cửa ra, Mộc Dương Hà nhìn thấy Phương Tuyết Nhi đang ngồi bên mép giường bệnh, cô đang mê mẩn nhìn Nhạc Bảo Bối nằm trên giường bệnh.
Nghe tiếng cửa mở, Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, sau đó lại cúi đầu.
“Phương Tuyết Nhi, cô đây là thái độ gì?”
Anh liều sống mạng cứu mẹ con họ, kết quả hiện tại anh khó khăn lắm mới qua cánh cửa sống chết, cô ngay cả nhìn anh cũng không muốn nhìn thêm một cái?
“Không có thái độ gì cả. Mộc Dương Hà, cảm ơn anh đã cứu mẹ con tôi.”
Phương Tuyết Nhi giả vờ bình tĩnh nói.
Chỉ có cô mới biết, cô đã mất bao nhiêu sức lực mới nói ra được câu này, cũng mất sức lực lớn thế nào mới duy trì được sự bình tĩnh như vậy, trong lòng đau đớn cô giống như bị ai đó cứa từng nhát dao lên vậy.
Cô không thể để anh nhìn ra được cô rất lo lắng cho anh, cũng không thể để anh nhận ra cô buồn vì anh. Cô không thể để anh phát hiện ra bất cứ manh mối nào, tuyệt đối không thể!
Thấy thái độ lạnh lùng của cô, Mộc Dương Hà nháy mắt tức giận. Anh lạnh giọng nói với bác sĩ:
“Ông ra ngoài trước đi.”
Bác sĩ thức thời đi ra ngoài. Mộc Dương Hà cố hết sức đẩy xe đi đến bên cạnh Phương Tuyết Nhi, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Phương Tuyết Nhi, tôi cứu cô, cô lại dùng thái độ như vậy với tôi?”
Phương Tuyết Nhi vẫn không ngẩng đầu, giống như An Ly nói, chính vì cô, Mộc Dương Hà mới bị thương nặng như vậy.
Vậy nên cô không muốn dây dưa thêm với Mộc Dương Hà nữa, cắt đứt càng sớm càng tốt.
Một lúc sau, cô mới thấp giọng nói:
“Anh còn muốn tôi nói cái gì? Tôi không phải đã nói cảm ơn rồi sao? Mộc Dương Hà, tôi cảm ơn anh đã cứu mẹ con tôi. Nhưng hiện tại Nhạc Bảo Bối vẫn chưa tỉnh lại, tôi không có tâm trạng hàn huyên với anh.”
Mộc Dương Hà hơi ngẩn ra.
Đúng vậy, Nhạc Bảo Bối vẫn chưa tỉnh lại, anh lại có tâm tư ở đây trách mắng thái độ Phương Tuyết Nhi với anh, anh đúng là đáng chết.
Anh nhìn về phía giường bệnh, Nhạc Bảo Bối yên lặng nằm đó, đôi mắt nhắm chặt. Trái tim anh nháy mắt đau xót giống như bị bóp nghẹn vậy.
Một tay Nhạc Bảo Bối cắm đầy ống tiêm, anh đi đến bên giường bệnh, đưa tay kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn kia của Nhạc Bảo Bối.
Nhìn hai tay nắm chặt lấy nhau, Phương Tuyết Nhi không thể kiềm được nước mắt.
Họ chính là ba con, nhưng lại không thể nhận nhau.
Nghe được tiếng thút thít của Phương Tuyết Nhi, trái tim Mộc Dương Hà thắt chặt lại, sự tức giận vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất. Anh dịu dàng nói:
“Đừng khóc nữa, Nhạc Bảo Bối nhất định sẽ khỏe lại.”
Vừa dứt lời, ngón tay nhỏ nhắn của Nhạc Bảo Bối trong tay anh nhẹ cử động.
Động tác nhỏ xíu này, Phương Tuyết Nhi lập tức nhận ra, cô kinh ngạc kêu lên:
“Nó động rồi! Nhạc Bảo Bối cử động rồi!”
Mộc Dương Hà cũng cảm nhận được, anh lập tức nói:
“Mau đi gọi bác sĩ!”
Phương Tuyết Nhi ấn chuông trên đầu giường, lại sợ bác sĩ không nghe thấy, cô chạy nhanh ra ngoài hành lang, lại thấy bác sĩ và y tá đã chạy về phía bên này.
Trong phòng bệnh các bác sĩ và y tá bận rộn, Phương Tuyết Nhi và Mộc Dương Hà thì lo lắng đợi bên ngoài.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, cuối cùng bác sĩ cũng mở cửa phòng bệnh đi ra, bác sĩ lộ vẻ vui mừng nói:
“Cô Phương, bệnh tình của con trai cô đã ổn định rồi! Hiện giờ thằng bé đã tỉnh lại, nhưng tiếp theo có thể phải tĩnh dưỡng mấy tháng. Cô phải chú ý không thể để thằng bé ăn linh tinh, cũng không thể vận động mạnh.”
Phương Tuyết Nhi liên tục gật đầu, hỏi:
“Bác sĩ, tôi có thể vào thăm thằng bé không?”
Bác sĩ gật đầu, Phương Tuyết Nhi liền xông thẳng vào trong phòng bệnh, Mộc Dương Hà cũng đẩy xe lăn đi vào sau cô.
“Nhạc Bảo Bối!”
Cô vốn cho rằng cả đời này cô cũng sẽ không tìm được ba ruột của Nhạc Bảo Bối. Cô vốn tưởng rằng, người đàn ông vào buổi tối năm năm trước, đời này cũng sẽ không có bất cứ dây dưa gì với cô nữa.
Nhưng lại không ngờ thì ra anh đã sớm xuất hiện bên cạnh cô, cho đến giờ vẫn chưa từng rời đi.
Chỉ là cả hai đều không biết sự thật. Nếu như có thể biết sớm hơn một chút, hiện tại kết quả liệu có khác đi hay không?
Nhưng hiện tại, hai người họ đều đã có một cuộc sống mới.
Vậy nên cô cảm ơn sự xuất hiện của anh vào đêm của năm năm trước, vì anh đã mang đến một thiên sứ trong cuộc đời cô, mang đến cho cô một Nhạc Bảo Bối đáng yêu như vậy.
Nhưng cô sẽ không nói sự thật cho anh biết, suốt đời không nói.
Khi đêm tối tĩnh lặng, cô ngồi trước giường Nhạc Bảo Bối, trông thằng bé không chợp mắt.
“Nhạc Bảo Bối, con có biết không? Rốt cuộc mẹ cũng đã tìm thấy ba con rồi.”
Như vậy, cô chỉ có thể nói với Nhạc Bảo Bối đang hôn mê.
“Thì ra, chú Mộc chính là ba con. Nhạc Bảo Bối, nếu con biết được tin này, nhất định sẽ rất vui đi?”
Nhạc Bảo Bối thích Mộc Dương Hà như vậy, luôn muốn Mộc Dương Hà là ba nó, nếu nó biết được Mộc Dương Hà chính là ba nó, nó nhất định sẽ khua chân múa tay vui sướng?
“Nhưng xin lỗi... Nhạc Bảo Bối... Mẹ không thể nói với con... Không thể... Bởi vì, chú Mộc đã có cuộc sống của riêng mình rồi... Mà mẹ cũng đã đồng ý lấy chú Tống, mãi mãi ở bên chú Tống... Chú Tống đối tốt với mẹ và con như vậy, mẹ không thể lừa dối chú ấy, không thể phản bội chú ấy...”
Nước mắt không ngừng rơi xuống ga giường, tạo thành từng đóa bọt nước xinh đẹp.
Cô nhìn chiếc nhẫn đính hôn đặt trên đầu giường, phía trên khảm kim cương, dưới ánh trăng vô cùng lộng lẫy.
Nó giống như một lời hứa vậy, vĩnh viễn sẽ không biến chất.
Bỗng nhiên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân ầm ĩ, tiếp đó là tiếng nói chuyện của bác sĩ và y tá, còn có tiếng chuông truyền ra từ phòng bệnh...
“Mau mau! Anh Mộc tỉnh rồi! Mau chuẩn bị kiểm tra!”
“Chuẩn bị xong hết đồ đạc chưa? Nhanh một chút! Nếu chậm trễ ai cũng không gánh vác được trách nhiệm đâu!”
Anh tỉnh chưa?
Mộc Dương Hà thực sự đã tỉnh lại!
Nhưng sau khi tỉnh lại, câu nói đầu tiên của anh chính là:
“Nhạc Bảo Bối và Phương Tuyết Nhi đâu?”
Bác sĩ nói với anh Nhạc Bảo Bối và Phương Tuyết Nhi đểu không sao, ở trong phòng bệnh đầu hành lang kia. Lúc này Mộc Dương Hà mới yên tâm, nằm xuống để mặc bác sĩ kiểm tra.
Bác sĩ kiểm tra xong, một mực cung kính nói:
“Anh Mộc, cơ thể của anh đang hồi phục rất tốt, chỉ vì gãy xương, còn cần ở bệnh viện tĩnh dưỡng một tháng nữa mới có thể xuất viện. Trong một tháng này, anh đừng vận động mạnh, cũng cẩn thận đừng va chạm vào phần đầu, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Mộc Dương Hà gật đầu, nói:
“Đưa tôi đến gặp Phương Tuyết Nhi.”
Bác sĩ lộ vẻ khó xử:
“Anh Mộc, anh mới vừa tỉnh lại, nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đến gặp cô Phương cũng chưa muộn...”
Giọng điệu của Mộc Dương Hà có chút lạnh lùng:
“Tôi nói đưa tôi đi gặp cô ấy, đừng để tôi nói lại lần ba.”
Bác sĩ không còn cách nào khác, chỉ đành cùng các y tá đỡ anh ngồi xuống xe lăn, đẩy anh đến phòng bệnh của Phương Tuyết Nhi.
Đẩy cửa ra, Mộc Dương Hà nhìn thấy Phương Tuyết Nhi đang ngồi bên mép giường bệnh, cô đang mê mẩn nhìn Nhạc Bảo Bối nằm trên giường bệnh.
Nghe tiếng cửa mở, Phương Tuyết Nhi ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, sau đó lại cúi đầu.
“Phương Tuyết Nhi, cô đây là thái độ gì?”
Anh liều sống mạng cứu mẹ con họ, kết quả hiện tại anh khó khăn lắm mới qua cánh cửa sống chết, cô ngay cả nhìn anh cũng không muốn nhìn thêm một cái?
“Không có thái độ gì cả. Mộc Dương Hà, cảm ơn anh đã cứu mẹ con tôi.”
Phương Tuyết Nhi giả vờ bình tĩnh nói.
Chỉ có cô mới biết, cô đã mất bao nhiêu sức lực mới nói ra được câu này, cũng mất sức lực lớn thế nào mới duy trì được sự bình tĩnh như vậy, trong lòng đau đớn cô giống như bị ai đó cứa từng nhát dao lên vậy.
Cô không thể để anh nhìn ra được cô rất lo lắng cho anh, cũng không thể để anh nhận ra cô buồn vì anh. Cô không thể để anh phát hiện ra bất cứ manh mối nào, tuyệt đối không thể!
Thấy thái độ lạnh lùng của cô, Mộc Dương Hà nháy mắt tức giận. Anh lạnh giọng nói với bác sĩ:
“Ông ra ngoài trước đi.”
Bác sĩ thức thời đi ra ngoài. Mộc Dương Hà cố hết sức đẩy xe đi đến bên cạnh Phương Tuyết Nhi, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Phương Tuyết Nhi, tôi cứu cô, cô lại dùng thái độ như vậy với tôi?”
Phương Tuyết Nhi vẫn không ngẩng đầu, giống như An Ly nói, chính vì cô, Mộc Dương Hà mới bị thương nặng như vậy.
Vậy nên cô không muốn dây dưa thêm với Mộc Dương Hà nữa, cắt đứt càng sớm càng tốt.
Một lúc sau, cô mới thấp giọng nói:
“Anh còn muốn tôi nói cái gì? Tôi không phải đã nói cảm ơn rồi sao? Mộc Dương Hà, tôi cảm ơn anh đã cứu mẹ con tôi. Nhưng hiện tại Nhạc Bảo Bối vẫn chưa tỉnh lại, tôi không có tâm trạng hàn huyên với anh.”
Mộc Dương Hà hơi ngẩn ra.
Đúng vậy, Nhạc Bảo Bối vẫn chưa tỉnh lại, anh lại có tâm tư ở đây trách mắng thái độ Phương Tuyết Nhi với anh, anh đúng là đáng chết.
Anh nhìn về phía giường bệnh, Nhạc Bảo Bối yên lặng nằm đó, đôi mắt nhắm chặt. Trái tim anh nháy mắt đau xót giống như bị bóp nghẹn vậy.
Một tay Nhạc Bảo Bối cắm đầy ống tiêm, anh đi đến bên giường bệnh, đưa tay kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn kia của Nhạc Bảo Bối.
Nhìn hai tay nắm chặt lấy nhau, Phương Tuyết Nhi không thể kiềm được nước mắt.
Họ chính là ba con, nhưng lại không thể nhận nhau.
Nghe được tiếng thút thít của Phương Tuyết Nhi, trái tim Mộc Dương Hà thắt chặt lại, sự tức giận vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất. Anh dịu dàng nói:
“Đừng khóc nữa, Nhạc Bảo Bối nhất định sẽ khỏe lại.”
Vừa dứt lời, ngón tay nhỏ nhắn của Nhạc Bảo Bối trong tay anh nhẹ cử động.
Động tác nhỏ xíu này, Phương Tuyết Nhi lập tức nhận ra, cô kinh ngạc kêu lên:
“Nó động rồi! Nhạc Bảo Bối cử động rồi!”
Mộc Dương Hà cũng cảm nhận được, anh lập tức nói:
“Mau đi gọi bác sĩ!”
Phương Tuyết Nhi ấn chuông trên đầu giường, lại sợ bác sĩ không nghe thấy, cô chạy nhanh ra ngoài hành lang, lại thấy bác sĩ và y tá đã chạy về phía bên này.
Trong phòng bệnh các bác sĩ và y tá bận rộn, Phương Tuyết Nhi và Mộc Dương Hà thì lo lắng đợi bên ngoài.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, cuối cùng bác sĩ cũng mở cửa phòng bệnh đi ra, bác sĩ lộ vẻ vui mừng nói:
“Cô Phương, bệnh tình của con trai cô đã ổn định rồi! Hiện giờ thằng bé đã tỉnh lại, nhưng tiếp theo có thể phải tĩnh dưỡng mấy tháng. Cô phải chú ý không thể để thằng bé ăn linh tinh, cũng không thể vận động mạnh.”
Phương Tuyết Nhi liên tục gật đầu, hỏi:
“Bác sĩ, tôi có thể vào thăm thằng bé không?”
Bác sĩ gật đầu, Phương Tuyết Nhi liền xông thẳng vào trong phòng bệnh, Mộc Dương Hà cũng đẩy xe lăn đi vào sau cô.
“Nhạc Bảo Bối!”