Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 196 TRÙNG HỢP
CHƯƠNG 196: TRÙNG HỢP
Phương Tuyết Nhi có chút ngẩn người, lập tức gật đầu.
Cô vốn định đợi Tống Đường Huy đi rồi, sẽ tự mình đi hỏi bác sĩ về tình hình của Mộc Dương Hà. Không ngờ Tống Đường Huy lại chủ động mở miệng nói với cô về Mộc Dương Hà.
Trong lòng Tống Đường Huy vô cùng thống khổ, anh cảm giác, lần này có thể anh lại mất đi Phương Tuyết Nhi rồi.
Chuyện cô dẫn Nhạc Bảo Bối tham dự lễ mừng thọ của ông cụ Mộc, kỳ thực là giấu anh. Mãi đến khi Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối bị tai nạn, bệnh viện gọi điện thoại cho anh, anh mới biết mẹ con họ đi dự sinh nhật.
Anh lo lắng không yên chạy đến bệnh viện, lại phát hiện bị tai nạn cùng Phương Tuyết Nhi còn có Mộc Dương Hà.
Dựa theo giám sát điều tra hiện trường, khi xảy ra tai nạn, Mộc Dương Hà đã dùng hết sức đẩy Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối ra, nhưng vẫn chậm một bước.
Phương Tuyết Nhi may mắn không bị thương nặng, nhưng Nhạc Bảo Bối vì còn quá nhỏ, xương cốt quá yếu, bị thương nặng.
Mà Mộc Dương Hà vì đẩy mẹ con họ ra, cũng không kịp tránh, trực tiếp bị xe đâm bay xa mấy mét.
Hiện tại, Mộc Dương Hà nằm cách Nhạc Bảo Bối một bức tường trong phòng chăm sóc đặc biệt, cũng chưa thoát khỏi cơn nguy hiểm.
Chuyện Tống Đường Huy phiền muộn đó là vì sao lần này, người bảo vệ Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối lại là Mộc Dương Hà.
Giống như ông trời không hy vọng anh ở bên Phương Tuyết Nhi vậy, khi anh cho rằng mọi thứ đã được định đoạt, lại xảy ra chuyện này.
Tống Đường Huy rất sợ, anh sợ Phương Tuyết Nhi sẽ bị Mộc Dương Hà làm cho cảm động, một lần nữa quay về bên cạnh anh ta. Như vậy, bất luận anh có làm gì cũng vô dụng.
“Anh dẫn em đến gặp anh ta.”
Tống Đường Huy thở dài. Anh hiểu rằng, cho dù anh không nói với Phương Tuyết Nhi, cô cũng sẽ đi hỏi bác sĩ.
Anh đẩy cô đến trước cửa phòng cách ly.
Tấm kính thủy tinh vẫn ngăn cách trước cửa, Phương Tuyết Nhi nhìn thấy Mộc Dương Hà tay cắm đầy mũi tiêm đang nằm bên trong.
Nước mắt càng thêm đau khổ, cô che lấy miệng mình, không để bản thân vì đau lòng quá độ mà phát ra âm thanh. Cô quay lại nói với Tống Đường Huy:
“Đường Huy, đưa em đi gặp bác sĩ, em muốn hỏi rõ ràng.”
Tống Đường Huy gật đầu, đẩy cô đến phòng làm việc của bác sĩ.
Còn chưa đến nơi, ngoài hành lang bỗng nhiên xuất hiện mấy bóng dáng.
Đợi đến gần, Phương Tuyết Nhi phát hiện, trong đám người đó, người đi đầu là An Ly, phía sau cô ta toàn bộ đều là vệ sĩ.
An Ly hiển nhiên không ngờ lại gặp Phương Tuyết Nhi ở đây, Phương Tuyết Nhi cũng vô cùng kinh ngạc.
Đang định cứ đi qua như vậy, An Ly chợt mở miệng gọi cô:
“Phương Tuyết Nhi!”
Bước chân Tống Đường Huy ngừng lại, anh hơi nhíu mày trả lời:
“Xin lỗi, hiện giờ Tuyết Nhi phải nghỉ ngơi, không thể hàn huyên với cô được rồi.”
An Ly đi đến trước mặt cô, bất ngờ tát lên mặt cô.
“Cô làm gì vậy?”
Tống Đường Huy chịu đựng sự tức giận đứng ra chắn trước người Phương Tuyết Nhi, anh không ngờ An Ly luôn dịu dàng ít nói lại làm ra hành động quá khích như vậy.
“Phương Tuyết Nhi, cô hại Dương Hà thảm như vậy, hiện giờ cô đã hài lòng chưa?”
Giọng nói của An Ly có chút nghẹn ngào. Phương Tuyết Nhi đẩy Tống Đường Huy ram nhìn gương mặt của An Ly, trên mặt cô ta lúc này đã tràn đầy nước mắt.
Phương Tuyết Nhi chịu đựng sự thống khổ trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói:
“Xin lỗi, tôi cũng không ngờ sẽ như vậy.”
Cô rất tự trách, nếu như cô không dẫn theo Nhạc Bảo Bối tham dự lễ mừng thọ của ông cụ Mộc.
Nếu như vào lúc Mộc Dương Hà ngăn cô lại, cô có thể dứt khoát tránh đi, mà không phải do dự đứng trước mặt anh.
Như vậy mọi thứ sẽ không xảy ra.
Nhạc Bảo Bối và Mộc Dương Hà cũng sẽ không nằm trong phòng ICU.
Tất cả những chuyện này, đều là lỗi của cô.
An Ly căn bản không nghe lời xin lỗi của cô, mà lên giọng, tiếp tục trách mắng:
“Phương Tuyết Nhi, cô đã đính hôn với Tống Đường Huy rồi, không phải sao? Hiện tại tôi mới là vợ chưa cưới của Dương Hà, vì sao cô còn muốn dây dưa với anh ấy không buông? Nếu không phải cô, Dương Hà căn bản sẽ không gặp tai nạn!”
Nước mắt cùng sự hối hận của An Ly không ít hơn là bao so với Phương Tuyết Nhi.
Đêm đó khi cô đồng ý với mẹ ra tay với mẹ con Phương Tuyết Nhi, cô thật không ngờ, Mộc Dương Hà vẫn còn ở đó.
Càng không ngờ, đứng trước nguy hiểm, Mộc Dương Hà hoàn toàn không thèm để ý đến sự an nguy của mình, một lòng chỉ muốn bảo vệ mẹ con Phương Tuyết Nhi!
Cho nên cô ta chỉ có thể đổ mọi lỗi lầm lên đầu Phương Tuyết Nhi. Chỉ có như vậy, kế hoạch của cô ta và mẹ mình mới có thể tiếp tục được.
Câu nói này của An Ly khiến trong lòng Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy đều khó chịu.
Phương Tuyết Nhi không nói thêm gì nữa, cúi đầu, tùy ý Tống Đường Huy đẩy cô rời khỏi nơi này.
Trong phòng làm việc, bác sĩ giải thích cặn kẽ tình hình hiện tại của Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối cho Phương Tuyết Nhi nghe.
“Cô Phương, nếu cô đã hỏi, vậy tôi đành nói thật. Hiện giờ tình hình của con trai cô không mấy khả quan, thân thể và gân cốt của cậu bé quá yếu, bị va chạm xe quá mạnh, xương hai cánh tay đều gãy nát. Hơn nữa, vùng não còn chấn động nghiêm trọng, hiện giờ bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Từng câu của bác sĩ đâm sâu vào lòng Phương Tuyết Nhi, cô cố nén đau đớn trong lòng nghe bác sĩ nói tiếp.
Bác sĩ tiếp tục nói:
“Lúc đó mấy người được đưa đến bệnh viện, con trai cô đã chảy quá nhiều máu. Máu của trai cô là RH âm tính, cũng chính là “máu gấu trúc” mà chúng ta thường nói, kho máu bệnh viện chúng tôi đã không còn nhóm máu này. Thế nhưng may mắn đó là anh Mộc vừa hay cũng có nhóm máu như vậy. Khi đó được sự đồng ý của ông cụ Mộc, chúng tôi đã lấy máu trên người anh Mộc cứu lấy con trai cô.”
Máu của Nhạc Bảo Bối là RH âm tính, thân là mẹ Phương Tuyết Nhi đã sớm biết. Nhưng Mộc Dương Hà cũng thuộc nhóm máu này! Có phải quá trùng hợp rồi không?
Liên tưởng đến cảm giác thân thiết kỳ lạ giữa Mộc Dương Hà và Nhạc Bảo Bối, trong lòng Phương Tuyết Nhi bỗng cảm thấy run rẩy.
Buổi tối năm năm trước, sau khi cô qua đêm với một người đàn ông không biết tên tuổi ở trong khách sạn, người đàn ông kia đã để lại cho cô một tờ chi phiếu kếch xù.
Chuyện này rất giống với hành động Mộc Dương Hà có thể làm!
Buổi tối năm năm trước, lẽ nào… là anh?
“Cô Phương… cô Phương?”
Giọng nói của bác sĩ kéo Phương Tuyết Nhi quay về thực tại, cô hoàn hồn, nhìn thấy gương mặt lo lắng của bác sĩ:
“Cô Phương, cô có cảm thấy có chỗ nào khó chịu không?”
Nhìn thấy dáng vẻ ngẩn người của Phương Tuyết Nhi, bác sĩ còn tưởng cô cũng bị tổn thương não khi tai nạn.
Phương Tuyết Nhi lắc đầu nói:
“Không có, tôi không khó chịu. Bác sĩ, mời ông tiếp tục nói.”
Bác sĩ thở dài, nói:
“Cô Phương, tôi hiểu cảm giác của cô hiện giờ, chúng tôi nhất định sẽ dốc sức cứu con trai cô.”
Đây là bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện Mạnh Hùng, ông đã bảo đảm như vậy, Phương Tuyết Nhi cũng có thể yên tâm được phân nửa.
Cô cẩn thận hỏi:
“Bác sĩ, Mộc Dương Hà thì sao? Anh ấy bị thương có nặng không?”
Phương Tuyết Nhi có chút ngẩn người, lập tức gật đầu.
Cô vốn định đợi Tống Đường Huy đi rồi, sẽ tự mình đi hỏi bác sĩ về tình hình của Mộc Dương Hà. Không ngờ Tống Đường Huy lại chủ động mở miệng nói với cô về Mộc Dương Hà.
Trong lòng Tống Đường Huy vô cùng thống khổ, anh cảm giác, lần này có thể anh lại mất đi Phương Tuyết Nhi rồi.
Chuyện cô dẫn Nhạc Bảo Bối tham dự lễ mừng thọ của ông cụ Mộc, kỳ thực là giấu anh. Mãi đến khi Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối bị tai nạn, bệnh viện gọi điện thoại cho anh, anh mới biết mẹ con họ đi dự sinh nhật.
Anh lo lắng không yên chạy đến bệnh viện, lại phát hiện bị tai nạn cùng Phương Tuyết Nhi còn có Mộc Dương Hà.
Dựa theo giám sát điều tra hiện trường, khi xảy ra tai nạn, Mộc Dương Hà đã dùng hết sức đẩy Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối ra, nhưng vẫn chậm một bước.
Phương Tuyết Nhi may mắn không bị thương nặng, nhưng Nhạc Bảo Bối vì còn quá nhỏ, xương cốt quá yếu, bị thương nặng.
Mà Mộc Dương Hà vì đẩy mẹ con họ ra, cũng không kịp tránh, trực tiếp bị xe đâm bay xa mấy mét.
Hiện tại, Mộc Dương Hà nằm cách Nhạc Bảo Bối một bức tường trong phòng chăm sóc đặc biệt, cũng chưa thoát khỏi cơn nguy hiểm.
Chuyện Tống Đường Huy phiền muộn đó là vì sao lần này, người bảo vệ Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối lại là Mộc Dương Hà.
Giống như ông trời không hy vọng anh ở bên Phương Tuyết Nhi vậy, khi anh cho rằng mọi thứ đã được định đoạt, lại xảy ra chuyện này.
Tống Đường Huy rất sợ, anh sợ Phương Tuyết Nhi sẽ bị Mộc Dương Hà làm cho cảm động, một lần nữa quay về bên cạnh anh ta. Như vậy, bất luận anh có làm gì cũng vô dụng.
“Anh dẫn em đến gặp anh ta.”
Tống Đường Huy thở dài. Anh hiểu rằng, cho dù anh không nói với Phương Tuyết Nhi, cô cũng sẽ đi hỏi bác sĩ.
Anh đẩy cô đến trước cửa phòng cách ly.
Tấm kính thủy tinh vẫn ngăn cách trước cửa, Phương Tuyết Nhi nhìn thấy Mộc Dương Hà tay cắm đầy mũi tiêm đang nằm bên trong.
Nước mắt càng thêm đau khổ, cô che lấy miệng mình, không để bản thân vì đau lòng quá độ mà phát ra âm thanh. Cô quay lại nói với Tống Đường Huy:
“Đường Huy, đưa em đi gặp bác sĩ, em muốn hỏi rõ ràng.”
Tống Đường Huy gật đầu, đẩy cô đến phòng làm việc của bác sĩ.
Còn chưa đến nơi, ngoài hành lang bỗng nhiên xuất hiện mấy bóng dáng.
Đợi đến gần, Phương Tuyết Nhi phát hiện, trong đám người đó, người đi đầu là An Ly, phía sau cô ta toàn bộ đều là vệ sĩ.
An Ly hiển nhiên không ngờ lại gặp Phương Tuyết Nhi ở đây, Phương Tuyết Nhi cũng vô cùng kinh ngạc.
Đang định cứ đi qua như vậy, An Ly chợt mở miệng gọi cô:
“Phương Tuyết Nhi!”
Bước chân Tống Đường Huy ngừng lại, anh hơi nhíu mày trả lời:
“Xin lỗi, hiện giờ Tuyết Nhi phải nghỉ ngơi, không thể hàn huyên với cô được rồi.”
An Ly đi đến trước mặt cô, bất ngờ tát lên mặt cô.
“Cô làm gì vậy?”
Tống Đường Huy chịu đựng sự tức giận đứng ra chắn trước người Phương Tuyết Nhi, anh không ngờ An Ly luôn dịu dàng ít nói lại làm ra hành động quá khích như vậy.
“Phương Tuyết Nhi, cô hại Dương Hà thảm như vậy, hiện giờ cô đã hài lòng chưa?”
Giọng nói của An Ly có chút nghẹn ngào. Phương Tuyết Nhi đẩy Tống Đường Huy ram nhìn gương mặt của An Ly, trên mặt cô ta lúc này đã tràn đầy nước mắt.
Phương Tuyết Nhi chịu đựng sự thống khổ trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói:
“Xin lỗi, tôi cũng không ngờ sẽ như vậy.”
Cô rất tự trách, nếu như cô không dẫn theo Nhạc Bảo Bối tham dự lễ mừng thọ của ông cụ Mộc.
Nếu như vào lúc Mộc Dương Hà ngăn cô lại, cô có thể dứt khoát tránh đi, mà không phải do dự đứng trước mặt anh.
Như vậy mọi thứ sẽ không xảy ra.
Nhạc Bảo Bối và Mộc Dương Hà cũng sẽ không nằm trong phòng ICU.
Tất cả những chuyện này, đều là lỗi của cô.
An Ly căn bản không nghe lời xin lỗi của cô, mà lên giọng, tiếp tục trách mắng:
“Phương Tuyết Nhi, cô đã đính hôn với Tống Đường Huy rồi, không phải sao? Hiện tại tôi mới là vợ chưa cưới của Dương Hà, vì sao cô còn muốn dây dưa với anh ấy không buông? Nếu không phải cô, Dương Hà căn bản sẽ không gặp tai nạn!”
Nước mắt cùng sự hối hận của An Ly không ít hơn là bao so với Phương Tuyết Nhi.
Đêm đó khi cô đồng ý với mẹ ra tay với mẹ con Phương Tuyết Nhi, cô thật không ngờ, Mộc Dương Hà vẫn còn ở đó.
Càng không ngờ, đứng trước nguy hiểm, Mộc Dương Hà hoàn toàn không thèm để ý đến sự an nguy của mình, một lòng chỉ muốn bảo vệ mẹ con Phương Tuyết Nhi!
Cho nên cô ta chỉ có thể đổ mọi lỗi lầm lên đầu Phương Tuyết Nhi. Chỉ có như vậy, kế hoạch của cô ta và mẹ mình mới có thể tiếp tục được.
Câu nói này của An Ly khiến trong lòng Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy đều khó chịu.
Phương Tuyết Nhi không nói thêm gì nữa, cúi đầu, tùy ý Tống Đường Huy đẩy cô rời khỏi nơi này.
Trong phòng làm việc, bác sĩ giải thích cặn kẽ tình hình hiện tại của Phương Tuyết Nhi và Nhạc Bảo Bối cho Phương Tuyết Nhi nghe.
“Cô Phương, nếu cô đã hỏi, vậy tôi đành nói thật. Hiện giờ tình hình của con trai cô không mấy khả quan, thân thể và gân cốt của cậu bé quá yếu, bị va chạm xe quá mạnh, xương hai cánh tay đều gãy nát. Hơn nữa, vùng não còn chấn động nghiêm trọng, hiện giờ bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Từng câu của bác sĩ đâm sâu vào lòng Phương Tuyết Nhi, cô cố nén đau đớn trong lòng nghe bác sĩ nói tiếp.
Bác sĩ tiếp tục nói:
“Lúc đó mấy người được đưa đến bệnh viện, con trai cô đã chảy quá nhiều máu. Máu của trai cô là RH âm tính, cũng chính là “máu gấu trúc” mà chúng ta thường nói, kho máu bệnh viện chúng tôi đã không còn nhóm máu này. Thế nhưng may mắn đó là anh Mộc vừa hay cũng có nhóm máu như vậy. Khi đó được sự đồng ý của ông cụ Mộc, chúng tôi đã lấy máu trên người anh Mộc cứu lấy con trai cô.”
Máu của Nhạc Bảo Bối là RH âm tính, thân là mẹ Phương Tuyết Nhi đã sớm biết. Nhưng Mộc Dương Hà cũng thuộc nhóm máu này! Có phải quá trùng hợp rồi không?
Liên tưởng đến cảm giác thân thiết kỳ lạ giữa Mộc Dương Hà và Nhạc Bảo Bối, trong lòng Phương Tuyết Nhi bỗng cảm thấy run rẩy.
Buổi tối năm năm trước, sau khi cô qua đêm với một người đàn ông không biết tên tuổi ở trong khách sạn, người đàn ông kia đã để lại cho cô một tờ chi phiếu kếch xù.
Chuyện này rất giống với hành động Mộc Dương Hà có thể làm!
Buổi tối năm năm trước, lẽ nào… là anh?
“Cô Phương… cô Phương?”
Giọng nói của bác sĩ kéo Phương Tuyết Nhi quay về thực tại, cô hoàn hồn, nhìn thấy gương mặt lo lắng của bác sĩ:
“Cô Phương, cô có cảm thấy có chỗ nào khó chịu không?”
Nhìn thấy dáng vẻ ngẩn người của Phương Tuyết Nhi, bác sĩ còn tưởng cô cũng bị tổn thương não khi tai nạn.
Phương Tuyết Nhi lắc đầu nói:
“Không có, tôi không khó chịu. Bác sĩ, mời ông tiếp tục nói.”
Bác sĩ thở dài, nói:
“Cô Phương, tôi hiểu cảm giác của cô hiện giờ, chúng tôi nhất định sẽ dốc sức cứu con trai cô.”
Đây là bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện Mạnh Hùng, ông đã bảo đảm như vậy, Phương Tuyết Nhi cũng có thể yên tâm được phân nửa.
Cô cẩn thận hỏi:
“Bác sĩ, Mộc Dương Hà thì sao? Anh ấy bị thương có nặng không?”