Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 194 LÀM MẤT MẶT
CHƯƠNG 194: LÀM MẤT MẶT
Sắc mặt ông cụ Mộc âm tràm, nói:
“Nhưng khi đó, cháu chưa từng nói sẽ cưới An Ly. Cháu chỉ hứa kết hôn với Phương Tuyết Nhi! Hơn nữa, năm đó là An Ly chủ động rời xa cháu, sao nó vừa quay về, lại có thể phá vỡ toàn bộ tương lai của cháu và Tuyết Nhi? Dương Hà, cháu đừng quên, năm đó ba cháu sao lại rời khỏi nhà họ Mộc!”
Người ngoài đều cho rằng, sau khi Mộc Thanh Khiết lấy vợ hai, hai người họ vui vẻ ung dung tự tại rời đi.
Thực ra sự thật không phải như vậy.
Gia nghiệp nhà họ Mộc lớn như vậy, Mộc Thanh Khiết lại nỡ buông bỏ tất cả ra nước ngoài sống sao?
Là ông cụ Mộc mạnh mẽ tước đoạt quyền Thanh Khiết nhà họ Mộc của ông ta, đưa ông ta sang nước ngoài, suốt đời không được bước nửa bước vào nhà họ Mộc.
Bởi vì năm đó mẹ của Mộc Dương Hà vừa qua đời, Mộc Thanh Khiết lại ở cùng em vợ Lê Thanh. ông cụ Mộc cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, vì vậy đã cho người điều tra.
Rất nhanh đã phát hiện, kỳ thực Mộc Thanh Khiết và Lê Thanh đã sớm qua lại với nhau, hơn nữa còn duy trì quan hệ không đứng đắn nhiều năm.
Nhà họ Mộc trước giờ gia phong trong sạch, trải qua nhiều thế hệ toàn bộ đều si tình cùng vợ đến đầu bạc răng long, ông cụ Mộc cũng không ngoại lệ.
Bà cụ Mộc qua đời từ lâu, ông cụ Mộc khi trung niên đã để tang vợ, nhưng một đời không hề tái hôn.
Nhà họ Mộc bọn họ, cho tới nay không tha thứ cho sự phản bội. Loại người giống như Mộc Thanh Khiết, khộng xứng là người Thanh Khiết của nhà họ Mộc.
Vậy nên, ông cụ Mộc đuổi bọn họ ra ngoài. Ngay cả con trai họ Mộc Tuấn Nghiêu cũng trở thành cái gai trong mắt ông.
Cho dù Mộc Tuấn Nghiêu rất hiếu thuận với ông, trong lòng ông vẫn không chấp nhận được.
Ông cụ Mộc thở dài, ông nói:
“Kỳ thực ta không thích cháu ở cùng với An Ly, còn có một nguyên nhân khác. Người phụ nữ này, cô ta tuyệt đối không hề đơn giản, cô ta không hề đơn thuần chỉ vì yêu cháu mà quay về, cô ta tuyệt đối còn có ý đồ khác!”
Mộc Dương Hà là do một tay ông cụ Mộc nuôi lớn, ông có bao nhiêu bản lĩnh, trong lòng anh đương nhiên hiểu rõ.
Ông nhìn người luôn rất chính xác, nhưng vào lúc này, Mộc Dương Hà hy vọng ông nhìn nhầm.
Đã từng, sau khi An Ly vu oan Phương Tuyết Nhi đẩy cô ta ngã xuống nước, Mộc Dương Hà quả thực đã từng hoài nghi cô ta. Nhưng chút ít nghi ngờ đó đều tan biến khi nhìn vào ánh mắt đáng thương và dáng vẻ bất lực của cô ta.
Anh hy vọng, cô ta vẫn là An Ly trong trí nhớ của anh, đơn thuần lương thiện chưa từng thay đổi.
“Ông, cho dù thế nào, cháu và An Ly cũng đã đính hôn. Cháu hy vọng sau này ông có thể từ từ tiếp nhận cô ấy. Tuyết Nhi… hiện giờ cô ấy cũng có cuộc sống của riêng mình, cô ấy cũng sắp trở thành cô Tống rồi, không phải sao?”
Câu nói cuối cùng của Mộc Dương Hà, lại mang theo chút bi thương cùng hối tiếc.
Anh đang hối hận sao?
Thế nhưng bây giờ hối hận cũng vô ích, mọi thứ đã định rồi.
Hai người từ phòng bước ra, quay lại phòng khách náo nhiệt. Mọi người vẫn cười nói bước đến cảm ơn, Mộc Dương Hà lại không có chút tâm tư nào.
Anh kéo An Ly ngồi xuống, sau khi hứa hẹn với cô ta sẽ không xảy ra chuyện nào như vậy nữa, ông cụ Mộc sẽ thử chậm rãi tiếp nhận cô cháu dâu này.
Bỗng nhiên, anh cảm giác được có một đôi mắt nóng rực đang nhìn mình, anh quay về hướng ánh mắt kia, lại không nhìn thấy gì cả.
Phương Tuyết Nhi trốn phía sau rèm cửa, trái tim không ngừng đập điên cuồng.
Nhạc Bảo Bối nhào đến bên bệ cửa sổ, mở to mắt, không hiểu nhìn cô:
“Mẹ, tại sao mẹ lại nhìn trộm chú Mộc, nhưng lại không muốn chú Mộc phát hiện?”
Phương Tuyết Nhi lúng túng không trả lời.
Sau khi lễ mừng thọ kết thúc, Phương Tuyết Nhi khéo léo từ chối lời đề nghị sai người đưa về nhà của ông cụ Mộc, dẫn Nhạc Bảo Bối ra ngoài biệt thự chuẩn bị bắt xe.
Mộc Dương Hà đã sớm dẫn An Ly rời đi, cho nên hiện giờ cô cũng không sợ gặp phải anh.
Đi trên con đường đi bộ của sân tổ chức lễ mừng thọ, từ đằng xa có một chiếc xe, bởi vì đêm tối, Phương Tuyết Nhi không nhìn rõ được chiếc xe kia là loại gì, trực giác cho rằng là taxi, vì vậy liền vẫy tay muốn nó dừng lại.
Xe rất nhanh dừng ở trước mặt cô, ánh đèn tắt, Phương Tuyết Nhi nhìn rõ được đây chính là chiếc xe Aston Martin của Mộc Dương Hà.
Cửa xe chậm rãi hạ xuống, Phương Tuyết Nhi nháy mắt muốn chạy khỏi nơi này.
“Quả nhiên cô có đến.”
Mộc Dương Hà lạnh lùng nói.
Hôm nay lúc ở lễ mừng thọ, anh luôn cảm giác có người đang nhìn mình, trực giác nói với anh đó chính là Phương Tuyết Nhi, nhưng từ đầu đến cuối không hề nhìn thấy bóng dáng của cô.
Vì vậy sau khi vừa đưa An Ly về nhà, anh liền lái xe quay lại, anh muốn nhìn xem, rốt cuộc Phương Tuyết Nhi có ở đây hay không.
“Ừm… Tôi dẫn Nhạc Bảo Bối đến chúc mừng ông.”
Phương Tuyết Nhi lúng túng nói.
Lần trước trong nghi thức đính hôn của cô và Tống Đường Huy, Mộc Dương Hà chạy đến quấy rối, từ hôm đó bọn họ chưa hề gặp lại nhau.
Bây giờ gặp lại, Phương Tuyết Nhi cảm thấy vô cùng lúng túng.
“Ừm… Tôi không tiện nói chuyện với anh, tôi phải đưa Nhạc Bảo Bối về nhà.”
Nói xong, cô ôm lấy Nhạc Bảo Bối, muốn vòng qua xe đi đến đối diện bắt xe.
Ai biết Mộc Dương Hà lại quay ngang xe, chắn trước mặt cô:
“Chiếc khăn kia là cô tặng?”
Anh nói, đương nhiên chính là chiếc khăn đeo trên cổ của ông cụ Mộc.
“Ừm…”
Phương Tuyết Nhi bắt đầu luống cuống.
Không rõ vì sao, Mộc Dương Hà rất muốn hỏi một câu, vì vậy anh liền hỏi:
“Phương Tuyết Nhi, ở bên Tống Đường Huy, cô có thực sự hạnh phúc không?”
Cô không chút nghĩ ngợi trả lời:
“Tôi rất vui vẻ.”
Trả lời không chút do dự, tựa như cô thực sự hạnh phúc vậy.
Cô hỏi ngược lại:
“Vậy còn anh?”
Ở bên An Ly, anh có thực sự hạnh phúc không? So với ở bên cô, anh có cảm thấy hạnh phúc hơn không?
Mộc Dương Hà suy nghĩ một hồi, cười khổ lắc đầu.
Trên sân thượng cách đó không xa, Tô Lạc Nhĩ đứa kính viễn vọng trong tay cho An Ly:
“Nhìn đi, trong lòng cậu ấy quả nhiên vẫn không có con.”
An Ly đau khổ nhắm mắt lại, đẩy kính viễn vọng ra.
Sao cô có thể đoán được, hiện giờ Mộc Dương Hà và Phương Tuyết Nhi đang nói gì.
Anh sẽ nói anh rất nhớ Phương Tuyết Nhi, anh sẽ nói anh rất hối hận lúc đầu đã không trân trọng cô ấy. Dù sao, anh vì cô ấy, đã kích động bất chấp tất cả, chạy đến lễ đính hôn cướp dâu.
Mới vừa rồi Mộc Dương Hà đưa cô về nhà, Tô Lạc Nhĩ đã lập tức dẫn ra ra ngoài.
Tô Lạc Nhĩ nói, muốn để cô ta tận mắt thấy, sau khi Mộc Dương Hà rời khỏi cô ta, lập tức chạy đi tìm Phương Tuyết Nhi như thế nào.
Cô vốn không tin, nhưng hiện tại, mọi chuyện xảy ra trước mắt quả thực đã tát thẳng vào mặt cô ta.
“Được rồi, mẹ, mẹ ra tay đi.”
An Ly đau khổ nhắm mắt lại. Trước kia, cô ta vẫn luôn phản đối mãnh liệt mẹ sẽ ra tay với Phương Tuyết Nhi và Phương Thanh Nhu.
Nhưng lúc này, nhìn thấy Mộc Dương Hà ở bên cạnh mẹ con họ, cô ta cũng không sao dập tắt được ngọn lửa tức giận lúc này. Đặc biệt là khi ở lễ mừng thọ chiều nay, ông cụ Mộc không nể mặt cô một chút nào.
Trong lòng cô ta hiểu rõ, cháu dâu mà ông cụ Mộc hài lòng nhất chính là Phương Tuyết Nhi.
Tô Lạc Nhĩ liếc mắt nhìn vệ sĩ đứng cạnh, vệ sẽ hội ý với nhau, lập tức xuống tầng.
Sắc mặt ông cụ Mộc âm tràm, nói:
“Nhưng khi đó, cháu chưa từng nói sẽ cưới An Ly. Cháu chỉ hứa kết hôn với Phương Tuyết Nhi! Hơn nữa, năm đó là An Ly chủ động rời xa cháu, sao nó vừa quay về, lại có thể phá vỡ toàn bộ tương lai của cháu và Tuyết Nhi? Dương Hà, cháu đừng quên, năm đó ba cháu sao lại rời khỏi nhà họ Mộc!”
Người ngoài đều cho rằng, sau khi Mộc Thanh Khiết lấy vợ hai, hai người họ vui vẻ ung dung tự tại rời đi.
Thực ra sự thật không phải như vậy.
Gia nghiệp nhà họ Mộc lớn như vậy, Mộc Thanh Khiết lại nỡ buông bỏ tất cả ra nước ngoài sống sao?
Là ông cụ Mộc mạnh mẽ tước đoạt quyền Thanh Khiết nhà họ Mộc của ông ta, đưa ông ta sang nước ngoài, suốt đời không được bước nửa bước vào nhà họ Mộc.
Bởi vì năm đó mẹ của Mộc Dương Hà vừa qua đời, Mộc Thanh Khiết lại ở cùng em vợ Lê Thanh. ông cụ Mộc cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, vì vậy đã cho người điều tra.
Rất nhanh đã phát hiện, kỳ thực Mộc Thanh Khiết và Lê Thanh đã sớm qua lại với nhau, hơn nữa còn duy trì quan hệ không đứng đắn nhiều năm.
Nhà họ Mộc trước giờ gia phong trong sạch, trải qua nhiều thế hệ toàn bộ đều si tình cùng vợ đến đầu bạc răng long, ông cụ Mộc cũng không ngoại lệ.
Bà cụ Mộc qua đời từ lâu, ông cụ Mộc khi trung niên đã để tang vợ, nhưng một đời không hề tái hôn.
Nhà họ Mộc bọn họ, cho tới nay không tha thứ cho sự phản bội. Loại người giống như Mộc Thanh Khiết, khộng xứng là người Thanh Khiết của nhà họ Mộc.
Vậy nên, ông cụ Mộc đuổi bọn họ ra ngoài. Ngay cả con trai họ Mộc Tuấn Nghiêu cũng trở thành cái gai trong mắt ông.
Cho dù Mộc Tuấn Nghiêu rất hiếu thuận với ông, trong lòng ông vẫn không chấp nhận được.
Ông cụ Mộc thở dài, ông nói:
“Kỳ thực ta không thích cháu ở cùng với An Ly, còn có một nguyên nhân khác. Người phụ nữ này, cô ta tuyệt đối không hề đơn giản, cô ta không hề đơn thuần chỉ vì yêu cháu mà quay về, cô ta tuyệt đối còn có ý đồ khác!”
Mộc Dương Hà là do một tay ông cụ Mộc nuôi lớn, ông có bao nhiêu bản lĩnh, trong lòng anh đương nhiên hiểu rõ.
Ông nhìn người luôn rất chính xác, nhưng vào lúc này, Mộc Dương Hà hy vọng ông nhìn nhầm.
Đã từng, sau khi An Ly vu oan Phương Tuyết Nhi đẩy cô ta ngã xuống nước, Mộc Dương Hà quả thực đã từng hoài nghi cô ta. Nhưng chút ít nghi ngờ đó đều tan biến khi nhìn vào ánh mắt đáng thương và dáng vẻ bất lực của cô ta.
Anh hy vọng, cô ta vẫn là An Ly trong trí nhớ của anh, đơn thuần lương thiện chưa từng thay đổi.
“Ông, cho dù thế nào, cháu và An Ly cũng đã đính hôn. Cháu hy vọng sau này ông có thể từ từ tiếp nhận cô ấy. Tuyết Nhi… hiện giờ cô ấy cũng có cuộc sống của riêng mình, cô ấy cũng sắp trở thành cô Tống rồi, không phải sao?”
Câu nói cuối cùng của Mộc Dương Hà, lại mang theo chút bi thương cùng hối tiếc.
Anh đang hối hận sao?
Thế nhưng bây giờ hối hận cũng vô ích, mọi thứ đã định rồi.
Hai người từ phòng bước ra, quay lại phòng khách náo nhiệt. Mọi người vẫn cười nói bước đến cảm ơn, Mộc Dương Hà lại không có chút tâm tư nào.
Anh kéo An Ly ngồi xuống, sau khi hứa hẹn với cô ta sẽ không xảy ra chuyện nào như vậy nữa, ông cụ Mộc sẽ thử chậm rãi tiếp nhận cô cháu dâu này.
Bỗng nhiên, anh cảm giác được có một đôi mắt nóng rực đang nhìn mình, anh quay về hướng ánh mắt kia, lại không nhìn thấy gì cả.
Phương Tuyết Nhi trốn phía sau rèm cửa, trái tim không ngừng đập điên cuồng.
Nhạc Bảo Bối nhào đến bên bệ cửa sổ, mở to mắt, không hiểu nhìn cô:
“Mẹ, tại sao mẹ lại nhìn trộm chú Mộc, nhưng lại không muốn chú Mộc phát hiện?”
Phương Tuyết Nhi lúng túng không trả lời.
Sau khi lễ mừng thọ kết thúc, Phương Tuyết Nhi khéo léo từ chối lời đề nghị sai người đưa về nhà của ông cụ Mộc, dẫn Nhạc Bảo Bối ra ngoài biệt thự chuẩn bị bắt xe.
Mộc Dương Hà đã sớm dẫn An Ly rời đi, cho nên hiện giờ cô cũng không sợ gặp phải anh.
Đi trên con đường đi bộ của sân tổ chức lễ mừng thọ, từ đằng xa có một chiếc xe, bởi vì đêm tối, Phương Tuyết Nhi không nhìn rõ được chiếc xe kia là loại gì, trực giác cho rằng là taxi, vì vậy liền vẫy tay muốn nó dừng lại.
Xe rất nhanh dừng ở trước mặt cô, ánh đèn tắt, Phương Tuyết Nhi nhìn rõ được đây chính là chiếc xe Aston Martin của Mộc Dương Hà.
Cửa xe chậm rãi hạ xuống, Phương Tuyết Nhi nháy mắt muốn chạy khỏi nơi này.
“Quả nhiên cô có đến.”
Mộc Dương Hà lạnh lùng nói.
Hôm nay lúc ở lễ mừng thọ, anh luôn cảm giác có người đang nhìn mình, trực giác nói với anh đó chính là Phương Tuyết Nhi, nhưng từ đầu đến cuối không hề nhìn thấy bóng dáng của cô.
Vì vậy sau khi vừa đưa An Ly về nhà, anh liền lái xe quay lại, anh muốn nhìn xem, rốt cuộc Phương Tuyết Nhi có ở đây hay không.
“Ừm… Tôi dẫn Nhạc Bảo Bối đến chúc mừng ông.”
Phương Tuyết Nhi lúng túng nói.
Lần trước trong nghi thức đính hôn của cô và Tống Đường Huy, Mộc Dương Hà chạy đến quấy rối, từ hôm đó bọn họ chưa hề gặp lại nhau.
Bây giờ gặp lại, Phương Tuyết Nhi cảm thấy vô cùng lúng túng.
“Ừm… Tôi không tiện nói chuyện với anh, tôi phải đưa Nhạc Bảo Bối về nhà.”
Nói xong, cô ôm lấy Nhạc Bảo Bối, muốn vòng qua xe đi đến đối diện bắt xe.
Ai biết Mộc Dương Hà lại quay ngang xe, chắn trước mặt cô:
“Chiếc khăn kia là cô tặng?”
Anh nói, đương nhiên chính là chiếc khăn đeo trên cổ của ông cụ Mộc.
“Ừm…”
Phương Tuyết Nhi bắt đầu luống cuống.
Không rõ vì sao, Mộc Dương Hà rất muốn hỏi một câu, vì vậy anh liền hỏi:
“Phương Tuyết Nhi, ở bên Tống Đường Huy, cô có thực sự hạnh phúc không?”
Cô không chút nghĩ ngợi trả lời:
“Tôi rất vui vẻ.”
Trả lời không chút do dự, tựa như cô thực sự hạnh phúc vậy.
Cô hỏi ngược lại:
“Vậy còn anh?”
Ở bên An Ly, anh có thực sự hạnh phúc không? So với ở bên cô, anh có cảm thấy hạnh phúc hơn không?
Mộc Dương Hà suy nghĩ một hồi, cười khổ lắc đầu.
Trên sân thượng cách đó không xa, Tô Lạc Nhĩ đứa kính viễn vọng trong tay cho An Ly:
“Nhìn đi, trong lòng cậu ấy quả nhiên vẫn không có con.”
An Ly đau khổ nhắm mắt lại, đẩy kính viễn vọng ra.
Sao cô có thể đoán được, hiện giờ Mộc Dương Hà và Phương Tuyết Nhi đang nói gì.
Anh sẽ nói anh rất nhớ Phương Tuyết Nhi, anh sẽ nói anh rất hối hận lúc đầu đã không trân trọng cô ấy. Dù sao, anh vì cô ấy, đã kích động bất chấp tất cả, chạy đến lễ đính hôn cướp dâu.
Mới vừa rồi Mộc Dương Hà đưa cô về nhà, Tô Lạc Nhĩ đã lập tức dẫn ra ra ngoài.
Tô Lạc Nhĩ nói, muốn để cô ta tận mắt thấy, sau khi Mộc Dương Hà rời khỏi cô ta, lập tức chạy đi tìm Phương Tuyết Nhi như thế nào.
Cô vốn không tin, nhưng hiện tại, mọi chuyện xảy ra trước mắt quả thực đã tát thẳng vào mặt cô ta.
“Được rồi, mẹ, mẹ ra tay đi.”
An Ly đau khổ nhắm mắt lại. Trước kia, cô ta vẫn luôn phản đối mãnh liệt mẹ sẽ ra tay với Phương Tuyết Nhi và Phương Thanh Nhu.
Nhưng lúc này, nhìn thấy Mộc Dương Hà ở bên cạnh mẹ con họ, cô ta cũng không sao dập tắt được ngọn lửa tức giận lúc này. Đặc biệt là khi ở lễ mừng thọ chiều nay, ông cụ Mộc không nể mặt cô một chút nào.
Trong lòng cô ta hiểu rõ, cháu dâu mà ông cụ Mộc hài lòng nhất chính là Phương Tuyết Nhi.
Tô Lạc Nhĩ liếc mắt nhìn vệ sĩ đứng cạnh, vệ sẽ hội ý với nhau, lập tức xuống tầng.